"Tiểu Linh." Mạnh Uyển vừa vặn đi ngang qua chỗ này, nhìn thấy hình ảnh Tiểu Linh bị đẩy ngã, vội vàng chạy tới, Mạnh Uyển nâng Tiểu Linh dậy.
Tiếu Chi Thâm nhìn thấy Mạnh Uyển đến theo bản năng nhíu mi một chút, tầm mắt nhìn thoáng qua bốn phía, quả liền thấy Lâm Thanh Tử ở cách đó không xa.
"Thâm, cậu..." Sau khi Mạnh Uyển nâng Tiểu Linh dậy liền nhìn về phía Tiếu Chi Thâm, thần sắc ẩn ẩn mang theo một chút trách cứ.
Tiếu Chi Thâm lạnh nhạt nói: "Là cậu ta tự mình đứng không vững. Tôi còn phải đi mua cơm cho bạn gái tôi, không có thời gian làm việc vớ vẩn với mấy người." Nói xong Tiếu Chi Thâm xoay người rời đi. Lúc trước khi chưa quen biết Tiêu Cẩn Sanh, hắn đối với Mạnh Uyển có lẽ có có một tia tình cảm ngây thơ, nhưng mà đã sớm biến mất hầu như không còn, hiện tại cũng không muốn cùng cô ta nói chuyện.
Mạnh Uyển nhìn thần sắc lạnh nhạt của Tiếu Chi Thâm, trong lòng chấn động, trước kia Tiếu Chi Thâm nói chuyện cùng còn mang theo tươi cười ấm áp, hiện tại...
"Tiếu Chi Thâm cậu có ý gì?" Lâm Thanh Tử đã đi tới, nhìn Tiếu Chi Thâm hỏi.
Tiếu Chi Thâm cũng không thèm nhìn Lâm Thanh Tử nói: "Không có ý gì." Nói xong liền xoay người muốn đi.
"Từ từ đã." Lâm Thanh Tử vươn tay phải bắt lấy áo Tiếu Chi Thâm.
"Lâm Thanh Tử." Giọng nói thanh thúy của nữ nhân đột nhiên truyền đến, bốn người đều ngơ ngẩn.
Tiếu Chi Thâm phản ứng trước, xoay người đi về phía Tiêu Cẩn Sanh: "Cẩn Sanh, sao em lại ra đây."
Tiêu Cẩn Sanh lộ ra một nụ cười tươi, tự nhiên nắm lấy tay Tiếu Chi Thâm: "Em đột nhiên không muốn ở bên ngoài trường học nữa, chúng ta cùng đi ăn chỗ khác đi."
"Được." Tiếu Chi Thâm vươn tay xoa nhẹ đầu Tiêu Cẩn Sanh một chút, cười ôn nhu. Tiểu Linh nhìn hai người bọn họ, cả mặt đều là ghen ghét.
Tiêu Cẩn Sanh kéo Tiếu Chi Thâm đến trước mặt Lâm Thanh Tử: "Vừa lúc mấy ngươi đều ở đây, chúng ta liền nói rõ ràng đi, Mạnh Uyển, tôi đối với bạn trai cậu Lâm Thanh Tử, một chút hứng thú cũng không có. Bọn tôi cho đến bây giờ vẫn còn giao lưu là bởi vì giữa hai nhà chúng tôi còn có giao tình, đương nhiên nếu như cậu không thích, bọn tôi bây giờ liền có thể đoạn tuyệt quan hệ, vừa lúc cuối tuần này tôi muốn đưa A Thâm đi gặp baba tôi, tin chắc baba tôi có thể hiểu."
"Cậu muốn dẫn cậu ta đi gặp bác tai?" Lâm Thanh Tử hiển nhiên đối chuyện này rất quan tâm, "Không được."
Mạnh Uyển ngẩn ra, nhìn Lâm Thanh Tử trong mắt có chút bị thương. Tiêu Cẩn Sanh đưa Tiếu Chi Thâm đi gặp gia trưởng, Lâm Thanh Tử cần gì phải phản ứng lớn như vậy làm gì?
Tiêu Cẩn Sanh bị chọc cười: "Liên quan gì đến cậu? Dựa vào đâu mà nói không được? Lâm Thanh Tử, coi như chúng ta cũng đã từng làm bạn tốt nhiều năm, tôi khuyên cậu chân thành một câu, đối xử tốt với bạn gái của cậu đi."
Nói xong liền kéo Tiếu Chi Thâm đi ra ngoài, vừa đi vừa cùng hắn thấp giọng nói chuyện, Tiếu Chi Thâm tươi cười rất ôn nhu.
Lâm Thanh Tử ở thời điểm Tiêu Cẩn Sanh cúi đầu lúc lơ đãng liền thấy được cổ cô có dấu hôn, bọn họ...
Mạnh Uyển nhìn Lâm Thanh Tử xuất thần, trong mắt đầy nước mắt: "Anh có phải vẫn còn thích cậu ấy không?"
"Không có." Lâm Thanh Tử nháy mắt lấy lại tinh thần, nhìn Mạnh Uyển, "Tiểu Uyển em đừng khóc, vừa rồi anh chỉ nghĩ đến một chút chuyện, không liên quan gì đến Tiêu Cẩn Sanh, em không cần nghĩ nhiều."
Mạnh Uyển xoay người liền chạy, Tiểu Linh ở một bên thấy thế vội vàng chạy theo. Lâm Thanh Tử có chút bực bội, vươn tay vò đầu một chút liền đi lên trên sân thượng.
Editor: sacnu
/196
|