Thù Đồ [15] Hoài Nghi
*****
Cuộc nói chuyện của Trầm Kế cùng Trầm Đức Hàn vì song phương khó chịu không vui mà tan rã.
Trầm Kế không tiếp nhận được sự tồn tại của Sở Thiến Thiến, Trầm Đức Hàn thì cố ý muốn giữ Sở Thiến Thiến ở bên cạnh, Trầm Kế cuối cùng đành nghiêm mặt lạnh lùng rời khỏi bệnh viện.
Cả quá trình, Trầm Hi đều im lặng dựa vào hành lang trước phòng bệnh nghe cuộc khắc khẩu bên trong, gương mặt lộ ra biểu tình làm người ta không thể nhìn thấu.
Việc vừa phát sinh đã từng diễn ra vô số lần ở Trầm gia, chẳng qua diễn viên trong đó cho tới giờ đều là Trầm Hi, mà Trầm Kế vĩnh viễn là một diễn viên quần chúng không hề liên quan. Lúc này đây vị trí của hai người đã thay đổi, Trầm Hi thờ ơ nhìn Trầm Kế phẫn nộ, nhìn ánh mắt Trầm Kế tràn đầy thất vọng, trong lòng mạnh mẽ xuất hiện khoái cảm không thể diễn tả bằng lời.
Càng làm Trầm Hi hưng phấn hơn nữa chính là biểu tình của phụ thân. Trong trí nhớ phụ thân mặc dù tranh cãi với mình nhưng chưa bao giờ để lộ vẻ mặt chán ghét, nhưng Trầm Hi vừa nhìn thấy gì? Cậu từ gương mặt phụ thân thấy được cảm xúc phẫn nộ pha lẫn thất vọng, còn có một tia thống khổ khó hiểu. Trầm Hi cơ hồ là mê muội không ngừng nhớ tới vẻ mặt phụ thân khi nãy, trái tim vẫn luôn trống rỗng từ khi trọng sinh đến bây giờ rốt cuộc chiếm được thỏa mãn!
Trầm Hi cảm thấy mỹ mãn bước vào thang máy, trước lúc rời khỏi bệnh viện còn thoáng nhìn về phía phòng bệnh phụ thân lần cuối, khẽ mỉm cười.
Màn đã mở, hi vọng diễn viên tiếp theo phải lên sân khấu ngàn vạn lần đừng làm cậu thất vọng.
Trong không khí vĩnh viễn náo nhiệt mà xa hoa của Trung Kinh, vô số quán bar rực rỡ ánh đèn, hấp dẫn vô số trai thanh gái lịch tới lui.
Trong một quán bar không bắt mắt bên đường, Trầm Kế lạnh lùng ngồi bên quầy bar, trong bầu không khí ồn ào tiếng nhạc, không ngừng lặp lại một câu ‘một ly nữa’.
Đêm nay người phục vụ quầy bar là một thanh niên tên là Tiểu Ngũ, đã làm được ba năm.
Trong suốt ba năm này Tiểu Ngũ đã gặp rất nhiều người uống rượu như hận không thể để mình chết chìm trong hơi men như Trầm Kế, đối với hành vi của Trầm Kế không hề để tâm, chỉ là nhanh nhẹn giúp anh thêm đầy rượu khi nghe Trầm Kế bảo ‘một ly nữa’.
Trầm Kế cũng không biết mình đã uống bao nhiêu, lại một lần nữa nốc cạn sạch rượu trong ly, Trầm Kế cầm chiếc ly rỗng đưa cho Tiểu Ngũ, dùng ánh mắt bảo Tiểu Ngũ thêm rượu.
Tiểu Ngũ ngầm hiểu lập tức rót rượu, rất nhanh chất lỏng trong suốt được rót vào ly, dưới ánh đèn trên quầy bar phát ra quang mang chói lọi. Trầm Kế ngây ngốc nhìn ly rượu từng chút được rót đầy, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Ngũ: “Cậu nói xem thật sự yêu một người là thế nào?”
Tiểu Ngũ nghe xong vấn đề này thì thương hại liếc mắt nhìn Trầm Kế, trong lòng thầm oán, lại một đứa ngốc đau khổ vì tình.
Nhìn bộ dáng uống rượu của Trầm Kế, Tiểu Ngũ thấy vị khách này hẳn đã say mèm, phỏng chừng ngay cả bản thân đang nói gì cũng không biết, vì thế cũng lười phản ứng tới Trầm Kế, nhưng Trầm Kế lại cố chấp nhìn chằm chằm Tiểu Ngũ, một lần nữa lặp lại vấn đề của mình.
Tiểu Ngũ bất đắc dĩ, vừa nghĩ vừa nói: “Tình yêu thật sự chính là đối phương chính là độc nhất vô nhị trong mắt anh, không có ai so bì được.”
Trầm Kế tựa hồ không nghe thấy đáp án của Tiểu Ngũ, giống như đang hỏi lại giống như tự nói với chính mình: “Nếu người yêu của cậu mất đi, cậu có không ngừng tìm kiếm người thế thân không?”
Ván đề này so ra hấp dẫn Tiểu Ngũ hơn hẳn vấn đề trước, tính tò mò trong lòng Tiểu Ngũ bị kích thích, chủ động sáp tới: “Tôi nói này anh bạn, này là anh không đúng rồi. Vợ qua đời đi tìm thế thân là không đúng, đối phương chính là độc nhất vô nhị trong lòng anh, sao anh có thể tìm ra thế thân thay thế chứ? Này chứng minh đó căn bản không phải tình yêu thật sự!”
“Không phải tình yêu thật sự?” Trầm Kế ngơ ngác lặp lại.
Tiểu Ngũ lộ ra vẻ mặt ghét bỏ: “Đúng a, đơn giản như vậy mà anh bạn không nghĩ ra sao. Tôi đổi cách nói một chút, ví dụ như anh bạn chết đi đi, tôi nói là ví dụ a, người yêu của anh vì nhớ thương anh mà đi tìm một người có ngoại hình hệt như anh, anh có chán ghét không a? Anh chính là độc nhất vô nhị a, sao có thể tùy tiện bị thay thế chứ?”
Trầm Kế nghe Tiểu Ngũ nói xong, chậm rãi chuyển động ánh mắt nhìn về phía Tiểu Ngũ, biểu tình trên mặt lộ ra sự thống khổ đến tuyệt vọng.
Tiểu Ngũ bị biểu tình của Trầm Kế dọa hoảng: “Tôi nói này anh bạn, anh không sao chứ?”
‘Loảng xoảng’ Một tiếng vang giòn tan vang lên.
Tiểu Ngũ theo bản năng nhìn về phía âm thanh phát ra, chỉ thấy ở một dãy ghế dài cách quầy bar không xa có mấy nam nhân đang ngồi vây quanh nhau, trên mặt đất là một chai rượu bị bể thành mảnh nhỏ. Một gã nam nhân đang túm chặt cánh tay nam phục vụ, cười khẩy không biết đang nói gì.
“Chết tiệt, Phương Lạc Duy!”
Tiểu Ngũ nhất thời hét lên một tiếng kinh hãi, sau đó bất chấp chuyện ở quầy bar phóng người nhảy ra ngoài, vội vàng chạy qua: “Sao lại thế này?”
Ánh mắt ở xung quanh đều đổ dồn qua, Phương Lạc Duy lúng túng cố rụt tay lại: “Quý khách xin buông tay.”
Nam nhân nắm chặt tay Phương Lạc Duy cười khẩy đứng lên: “Buông tay? Em làm ướt quần áo anh em tôi, tính sao đây?”
Phương Lạc Duy chán ghét liếc mắt nhìn người anh em trong miệng đối phương một cái, quay đầu thấp giọng nói: “Tôi xin lỗi, phần tiền của quý khách đêm nay tôi sẽ trả.”
Nam nhân không chịu buông tha: “Em cảm thấy tôi thiếu chút tiền đó?”
Phương Lạc Duy nhẫn nại khó chịu trong lòng, nhìn về phía nam nhân: “Quý khách, ngài phải làm sao bây giờ?”
Nam nhân kiêu ngạo mỉm cười: “Rất đơn giản, người anh em của tôi coi trọng em, em bồi anh em tôi uống vài ly, chuyện này chúng ta liền bỏ qua.”
Phương Lạc Duy lạnh mặt: “Quý khách, nơi này là quán bar, tôi là phục vụ chứ không phải tiếp viên.”
Tiểu Ngũ nghe tới đây cũng hiểu được đại khái, trong lòng biết phỏng chừng gương mặt của Phương Lạc Duy lại gây họa, lập tức tươi cười chắn trước mặt nam nhân kia: “Anh trai này, anh cũng thấy quán bar chúng tôi là nơi buôn bán đàng hoàng, không có phục vụ tiếp viên, nếu không anh trai để tôi cùng anh uống vài ly được không?”
Nam nhân đẩy Tiểu Ngũ ra: “Mày là cái thá gì?”
Tiểu Ngũ lo lắng liếc mắt nhìn qua Phương Lạc Duy, đang định tiếp tục ngăn cản thì một gương mặt ngoài ý muốn lướt qua cậu chắn trước mặt Phương Lạc Duy.
“Buông cậu ta ra.” Trầm Kế lạnh lùng mở miệng.
Nam nhân híp mắt nhìn Trầm Kế: “Mày là cái thá gì?”
Cơn phẫn nộ tích tụ cả ngày nay trong lòng Trầm Kế một khắc này hoàn toàn bạo phát, hơn nữa còn bị rượu kích thích, Trầm Kế mất bình tĩnh không hề suy nghĩ gì đã trực tiếp cầm lấy chai rượu trên bàn đập thẳng vào đầu nam nhân.
Chất lỏng màu đỏ pha lẫn mùi rượu từ đầu nam nhân chảy xuống, cả quán bar hệt như bị nhấn phím tạm ngừng, toàn bộ sững sờ đứng im tại chỗ.
Ngay sau đó, toàn bộ người ở đó bừng tỉnh lại, có người ở xa xa xem náo nhiệt, có người vội vã rời khỏi quán bar, đám anh em bạn bè của nam nhân kia sau phút sững sờ ban đầu thì trong nháy mắt đã bật dậy đánh về phía Trầm Kế.
Tiểu Ngũ trợn mắt há hốc nhìn đàm người đánh đấm hỗn loạn trước mặt, thật sự không hiểu nỗi sự tình sao lại phát triển tới mức này?
Trong lúc hỗn loạn không biết là ai đấm cho Tiểu Ngũ một đấm, Tiểu Ngũ giận dữ lập tức lao vào vòng hỗn chiến.
“Đánh chết nó, cậu bé!”
“Gọi cảnh sát, gọi cảnh sát đi.”
“Quý khách, cẩn thận!”
Âm thanh hỗn loạn vang lên, cả quán bar nhất thời loạn thành một đoàn.
Lúc Lý Minh Hiên nhận được điện thoại của Trầm Kế, phải nghe tới hai lần mới hiểu đã xảy ra chuyện gì. Trầm Kế thế nhưng lại đánh nhau với đám khách trong quán bar, hiện giờ đã bị đưa tới cục cảnh sát.
Cúp điện thoại, Lý Minh Hiên đầu tiên là liên hệ với người phụ trách cục cảnh sát nhờ giúp đỡ, lúc nghe bảo chuyện Trầm Kế không có gì lớn, chỉ cần ghi biên bản xong sẽ thả người thì lập tức an tâm. Vội vàng chạy tới cục cảnh sát, Lý Minh Hiên nhìn thấy Trầm Kế cô độc ngồi cạnh bồn hoa. Lúc này nào còn bộ dáng Đại thiếu Trầm gia nữa, quần áo bị xé rách tung tóe, nửa gương mặt đều là vết bằm xanh tím. Lý Minh Hiên buồn cười bước qua: “Cậu thực bản lĩnh a, sắp ba mươi rồi mà còn đánh nhau để bị bắt tới cục cảnh sát.”
Trầm Kế lúc này đang bị cồn cùng bạo lực kích thích tinh thần mà phấn khởi bất thường, lại bởi vì những lời Tiểu Ngũ nói trước đó là hỗn loạn vô cùng, vì thế cũng không thèm phản bác Lý Minh Hiên.
Lý Minh Hiên cũng không chịu buông tha, cười tủm tỉm tiếp tục trêu chọc: “Tôi nghe nói cậu làm anh hùng cứu mỹ nhân, thế mỹ nhân đâu rồi? Để tôi xem chút coi.”
Trầm Kế nhớ tới người thanh niên mơ hồ bị mình kéo vào trận hỗn chiến kia, muốn cười một cái nhưng vết thương bên khóe miệng bị kéo ra làm đau nhức vô cùng, chỉ có thể chỉ về phía cục cảnh sát: “Còn đang ghi biên bản bên trong.”
Lý Minh Hiên đi tới trước mặt Trầm Kế, đá nhẹ một cú: “Đi thôi, tôi đưa cậu về.”
Trầm Kế lắc đầu: “Chờ Phương Lạc Duy đã.”
Lý Minh Hiên ngoài ý muốn liếc nhìn Trầm Kế một cái, đang định mở miệng thì sau lưng đã truyền tới tiếng bước chân nhẹ nhàng.
“Trầm tiên sinh, cám ơn anh hôm nay đã giúp tôi.”
Trầm Kế chống tay lên bồn hoa đứng dậy, Lý Minh Hiên theo tầm mắt Trầm Kế nhìn qua, lúc thấy người trước mắt thì hơi sửng sốt.
Phương Lạc Duy vốn đang đối diện Trầm Kế, nhìn thấy người bên cạnh Trầm Kế xoay người qua, theo bản năng lộ ra gương mặt tươi cười, sau đó lập tức có chút bất ngờ: “A, là anh.”
Lý Minh Hiên gật đầu, anh cũng không ngờ Phương Lạc Duy mà Trầm Kế nói chính là nhân viên phục vụ trong quán bar. Ngày đó anh thuận tay đưa Trầm Hi say rượu về khách sạn, sau đó cũng không để chuyện này trong lòng, không ngờ thế giới này nhỏ hẹp đến vậy, anh với Phương Lạc Duy lại gặp mặt.
Lý Minh Hiên vốn nghĩ Phương Lạc Duy hẳn không biết tên Trầm Hi, không ngờ Phương Lạc Duy sau chút bất ngờ ban đầu liền mỉm cười: “Vị khách lần trước gọi là Trầm Hi đi? Tôi nghe đồng nghiệp nói, anh đưa cậu ấy về ổn chứ?”
Hai chữ Trầm Hi vừa thoát ra khỏi miệng, người cả kinh trước nhất không phải Lý Minh Hiên mà là Trầm Kế, Trầm Kế không dám tin nhìn về phía Lý Minh Hiên: “Cậu lén lui tới với Trầm Hi?”
Lý Minh Hiên nhăn mặt nhíu mày, định giải thích một chút về chuyện này. Thế nhưng Trầm Kế lại cười lạnh: “Hóa ra phóng viên đưa tin cũng không phải đều là bịa đặt, Lý gia định đánh cược tôi với Trầm Hi một phen sao?”
Lý Minh Hiên nghe xong những lời này thì sắc mặt rất khó coi, trầm giọng nói: “A Kế, cậu có biết mình đang nói gì không?”
Trầm Kế lui ra sau từng bước, tiếp tục cười lạnh: “Tôi đương nhiên biết, khó trách lần trước cậu cùng Trầm Hi về nước chung một chuyến bay tôi không tra ra chút manh mối nào. Cậu dám nói hết thảy thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao? Nếu không phải có tin tức hai người cùng nhau trở về thì phụ thân làm sao lại tức giận tới mức nhập viện, nếu không vào bệnh viện thì sao gặp được nữ nhân kia?” Trầm Kế cáng nói âm thanh càng cất cao, vế sau rõ ràng là điên cuồng gào lên.
Lý Minh Hiên cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ nghe những lời trách cứ như thế này từ miệng Trầm Kế, anh từ nhỏ đã cùng Trầm Kế lớn lên, trừ bỏ huyết thống, Trầm Kế không chỉ là một bằng hữu tốt của anh mà chính là người anh em anh nhận định cả đời này.
Chính là người anh em giao tình gần ba mươi năm lại đang chất vấn hành động của anh, Lý Minh Hiên nhìn gương mặt vặn vẹo vì phẫn nộ của Trầm Kế, thở dài một hơi, tiến tới từng bước: “A Kế, cậu uống say không còn biết mình đang nói gì nữa rồi, tôi đưa cậu về nghỉ ngơi.”
Trầm Kế lắc đầu với Lý Minh Hiên, cũng không quay đầu lại mà đi tới đường lớn đối diện, rất nhanh liền đón một chiếc taxi chạy ngang qua.
Lý Minh Hiên nhìn theo chiếc taxi đi xa, trong lòng mạnh mẽ xuất hiện cảm giác thất vọng. Anh có thể hiểu được tâm tình của Trầm Kế lúc này, nhưng lại không có cách nào tha thứ cho thái độ hoài nghi của Trầm Kế.
Trầm Kế cùng Lý Minh Hiên tranh chấp đều bị Phương Lạc Duy nhìn thấy, cậu xấu hổ nhìn Lý Minh Hiên. Cứ việc cậu không biết bọn họ cùng Trầm Hi đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu không phải cậu nhắc tới tên Trầm Hi thì Trầm Kế cũng không đột nhiên nổi điên như vậy. Cậu thấy Trầm Kế chỉ là nói những lời say, bất quá lời nói lúc say vẫn có thể làm tổn thương người khác.
Lý Minh Hiên xoay người, Phương Lạc Duy tiến tới một chút: “Thật xin lỗi, tôi không biết anh ta có mâu thuẫn với Trầm Hi.”
Lý Minh Hiên lắc đầu: “Không liên quan tới cậu, chỉ là tâm tình cậu ta không tốt mà thôi.”
Phương Lạc Duy vẫn cảm thấy thực áy náy, Lý Minh Hiên đổi đề tài: “Cậu muốn đi đâu?”
“Có chút chuyện phải quay lại quán bar.”
Lý Minh Hiên nhìn con đường vắng tanh, nghĩ nghĩ: “Tôi đưa cậu về, hiện giờ không dễ đón xe.”
Phương Lạc Duy vốn định từ chối, nhưng nghĩ tới cuộc điện thoại của ông chủ bảo cậu bị đuổi việc, mau chóng trở về thanh toán tiền công thì chỉ có thể cười khổ đáp ứng.
Một người không ai nói chuyện, cơ hồ là vừa nhìn thấy bóng dáng quán bar Phương Lạc Duy đã vội vàng mở cửa xe, sau khi nói cám ơn Lý Minh Hiên thì chầm chậm chạy về phía cửa sau quán bar.
Mà lúc này, Trầm Hi vừa tới quán bar tìm không thấy Phương Lạc Duy nên thất vọng đứng trước cửa quán suy nghĩ những nơi Phương Lạc Duy có thể đi tới. Cậu không nghĩ ngày đó mình thấy là ảo giác mà chính là Phương Lạc Duy thật sự, đáng tiếc cậu tới chậm một bước. Người trong quán bar nói Phương Lạc Duy vừa đánh nhau mà mới bị đuổi việc, Trầm Hi nghe vậy chỉ có thể siết cổ tay thở dài.
Lý Minh Hiên nhìn thấy chính là thân ảnh cô độc của Trầm Hi đứng trước cửa quán bar, dưới tấm bảng hiệu lấp lóe ánh đèn vàng nhạt, Trầm Hi mê mang nhìn về phương xa không biết đang suy nghĩ gì.
Trong đầu Lý Minh Hiên hiện lên bộ dáng Trầm Hi say rượu cuộn mình thành một đoàn, ma xui quỷ khiến thế nào mà nhấn còi xe.
Trầm Hi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn qua, cách nhau hơn mười thước, tầm mắt hai người ở xa xa chạm vào nhau. Lý Minh Hiên làm động tác lên xe, Trầm Hi sửng sốt một chút, lập tức khóe miệng chậm rãi cong lên, khẽ mỉm cười với Lý Minh Hiên.
Dưới ánh sáng vàng nhạt ấm áp, nụ cười của Trầm Hi tinh khiết mà trong sáng, khóe miệng Lý Minh Hiên cũng kìm không được chậm rãi cong lên.
Hoàn
*****
Cuộc nói chuyện của Trầm Kế cùng Trầm Đức Hàn vì song phương khó chịu không vui mà tan rã.
Trầm Kế không tiếp nhận được sự tồn tại của Sở Thiến Thiến, Trầm Đức Hàn thì cố ý muốn giữ Sở Thiến Thiến ở bên cạnh, Trầm Kế cuối cùng đành nghiêm mặt lạnh lùng rời khỏi bệnh viện.
Cả quá trình, Trầm Hi đều im lặng dựa vào hành lang trước phòng bệnh nghe cuộc khắc khẩu bên trong, gương mặt lộ ra biểu tình làm người ta không thể nhìn thấu.
Việc vừa phát sinh đã từng diễn ra vô số lần ở Trầm gia, chẳng qua diễn viên trong đó cho tới giờ đều là Trầm Hi, mà Trầm Kế vĩnh viễn là một diễn viên quần chúng không hề liên quan. Lúc này đây vị trí của hai người đã thay đổi, Trầm Hi thờ ơ nhìn Trầm Kế phẫn nộ, nhìn ánh mắt Trầm Kế tràn đầy thất vọng, trong lòng mạnh mẽ xuất hiện khoái cảm không thể diễn tả bằng lời.
Càng làm Trầm Hi hưng phấn hơn nữa chính là biểu tình của phụ thân. Trong trí nhớ phụ thân mặc dù tranh cãi với mình nhưng chưa bao giờ để lộ vẻ mặt chán ghét, nhưng Trầm Hi vừa nhìn thấy gì? Cậu từ gương mặt phụ thân thấy được cảm xúc phẫn nộ pha lẫn thất vọng, còn có một tia thống khổ khó hiểu. Trầm Hi cơ hồ là mê muội không ngừng nhớ tới vẻ mặt phụ thân khi nãy, trái tim vẫn luôn trống rỗng từ khi trọng sinh đến bây giờ rốt cuộc chiếm được thỏa mãn!
Trầm Hi cảm thấy mỹ mãn bước vào thang máy, trước lúc rời khỏi bệnh viện còn thoáng nhìn về phía phòng bệnh phụ thân lần cuối, khẽ mỉm cười.
Màn đã mở, hi vọng diễn viên tiếp theo phải lên sân khấu ngàn vạn lần đừng làm cậu thất vọng.
Trong không khí vĩnh viễn náo nhiệt mà xa hoa của Trung Kinh, vô số quán bar rực rỡ ánh đèn, hấp dẫn vô số trai thanh gái lịch tới lui.
Trong một quán bar không bắt mắt bên đường, Trầm Kế lạnh lùng ngồi bên quầy bar, trong bầu không khí ồn ào tiếng nhạc, không ngừng lặp lại một câu ‘một ly nữa’.
Đêm nay người phục vụ quầy bar là một thanh niên tên là Tiểu Ngũ, đã làm được ba năm.
Trong suốt ba năm này Tiểu Ngũ đã gặp rất nhiều người uống rượu như hận không thể để mình chết chìm trong hơi men như Trầm Kế, đối với hành vi của Trầm Kế không hề để tâm, chỉ là nhanh nhẹn giúp anh thêm đầy rượu khi nghe Trầm Kế bảo ‘một ly nữa’.
Trầm Kế cũng không biết mình đã uống bao nhiêu, lại một lần nữa nốc cạn sạch rượu trong ly, Trầm Kế cầm chiếc ly rỗng đưa cho Tiểu Ngũ, dùng ánh mắt bảo Tiểu Ngũ thêm rượu.
Tiểu Ngũ ngầm hiểu lập tức rót rượu, rất nhanh chất lỏng trong suốt được rót vào ly, dưới ánh đèn trên quầy bar phát ra quang mang chói lọi. Trầm Kế ngây ngốc nhìn ly rượu từng chút được rót đầy, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Ngũ: “Cậu nói xem thật sự yêu một người là thế nào?”
Tiểu Ngũ nghe xong vấn đề này thì thương hại liếc mắt nhìn Trầm Kế, trong lòng thầm oán, lại một đứa ngốc đau khổ vì tình.
Nhìn bộ dáng uống rượu của Trầm Kế, Tiểu Ngũ thấy vị khách này hẳn đã say mèm, phỏng chừng ngay cả bản thân đang nói gì cũng không biết, vì thế cũng lười phản ứng tới Trầm Kế, nhưng Trầm Kế lại cố chấp nhìn chằm chằm Tiểu Ngũ, một lần nữa lặp lại vấn đề của mình.
Tiểu Ngũ bất đắc dĩ, vừa nghĩ vừa nói: “Tình yêu thật sự chính là đối phương chính là độc nhất vô nhị trong mắt anh, không có ai so bì được.”
Trầm Kế tựa hồ không nghe thấy đáp án của Tiểu Ngũ, giống như đang hỏi lại giống như tự nói với chính mình: “Nếu người yêu của cậu mất đi, cậu có không ngừng tìm kiếm người thế thân không?”
Ván đề này so ra hấp dẫn Tiểu Ngũ hơn hẳn vấn đề trước, tính tò mò trong lòng Tiểu Ngũ bị kích thích, chủ động sáp tới: “Tôi nói này anh bạn, này là anh không đúng rồi. Vợ qua đời đi tìm thế thân là không đúng, đối phương chính là độc nhất vô nhị trong lòng anh, sao anh có thể tìm ra thế thân thay thế chứ? Này chứng minh đó căn bản không phải tình yêu thật sự!”
“Không phải tình yêu thật sự?” Trầm Kế ngơ ngác lặp lại.
Tiểu Ngũ lộ ra vẻ mặt ghét bỏ: “Đúng a, đơn giản như vậy mà anh bạn không nghĩ ra sao. Tôi đổi cách nói một chút, ví dụ như anh bạn chết đi đi, tôi nói là ví dụ a, người yêu của anh vì nhớ thương anh mà đi tìm một người có ngoại hình hệt như anh, anh có chán ghét không a? Anh chính là độc nhất vô nhị a, sao có thể tùy tiện bị thay thế chứ?”
Trầm Kế nghe Tiểu Ngũ nói xong, chậm rãi chuyển động ánh mắt nhìn về phía Tiểu Ngũ, biểu tình trên mặt lộ ra sự thống khổ đến tuyệt vọng.
Tiểu Ngũ bị biểu tình của Trầm Kế dọa hoảng: “Tôi nói này anh bạn, anh không sao chứ?”
‘Loảng xoảng’ Một tiếng vang giòn tan vang lên.
Tiểu Ngũ theo bản năng nhìn về phía âm thanh phát ra, chỉ thấy ở một dãy ghế dài cách quầy bar không xa có mấy nam nhân đang ngồi vây quanh nhau, trên mặt đất là một chai rượu bị bể thành mảnh nhỏ. Một gã nam nhân đang túm chặt cánh tay nam phục vụ, cười khẩy không biết đang nói gì.
“Chết tiệt, Phương Lạc Duy!”
Tiểu Ngũ nhất thời hét lên một tiếng kinh hãi, sau đó bất chấp chuyện ở quầy bar phóng người nhảy ra ngoài, vội vàng chạy qua: “Sao lại thế này?”
Ánh mắt ở xung quanh đều đổ dồn qua, Phương Lạc Duy lúng túng cố rụt tay lại: “Quý khách xin buông tay.”
Nam nhân nắm chặt tay Phương Lạc Duy cười khẩy đứng lên: “Buông tay? Em làm ướt quần áo anh em tôi, tính sao đây?”
Phương Lạc Duy chán ghét liếc mắt nhìn người anh em trong miệng đối phương một cái, quay đầu thấp giọng nói: “Tôi xin lỗi, phần tiền của quý khách đêm nay tôi sẽ trả.”
Nam nhân không chịu buông tha: “Em cảm thấy tôi thiếu chút tiền đó?”
Phương Lạc Duy nhẫn nại khó chịu trong lòng, nhìn về phía nam nhân: “Quý khách, ngài phải làm sao bây giờ?”
Nam nhân kiêu ngạo mỉm cười: “Rất đơn giản, người anh em của tôi coi trọng em, em bồi anh em tôi uống vài ly, chuyện này chúng ta liền bỏ qua.”
Phương Lạc Duy lạnh mặt: “Quý khách, nơi này là quán bar, tôi là phục vụ chứ không phải tiếp viên.”
Tiểu Ngũ nghe tới đây cũng hiểu được đại khái, trong lòng biết phỏng chừng gương mặt của Phương Lạc Duy lại gây họa, lập tức tươi cười chắn trước mặt nam nhân kia: “Anh trai này, anh cũng thấy quán bar chúng tôi là nơi buôn bán đàng hoàng, không có phục vụ tiếp viên, nếu không anh trai để tôi cùng anh uống vài ly được không?”
Nam nhân đẩy Tiểu Ngũ ra: “Mày là cái thá gì?”
Tiểu Ngũ lo lắng liếc mắt nhìn qua Phương Lạc Duy, đang định tiếp tục ngăn cản thì một gương mặt ngoài ý muốn lướt qua cậu chắn trước mặt Phương Lạc Duy.
“Buông cậu ta ra.” Trầm Kế lạnh lùng mở miệng.
Nam nhân híp mắt nhìn Trầm Kế: “Mày là cái thá gì?”
Cơn phẫn nộ tích tụ cả ngày nay trong lòng Trầm Kế một khắc này hoàn toàn bạo phát, hơn nữa còn bị rượu kích thích, Trầm Kế mất bình tĩnh không hề suy nghĩ gì đã trực tiếp cầm lấy chai rượu trên bàn đập thẳng vào đầu nam nhân.
Chất lỏng màu đỏ pha lẫn mùi rượu từ đầu nam nhân chảy xuống, cả quán bar hệt như bị nhấn phím tạm ngừng, toàn bộ sững sờ đứng im tại chỗ.
Ngay sau đó, toàn bộ người ở đó bừng tỉnh lại, có người ở xa xa xem náo nhiệt, có người vội vã rời khỏi quán bar, đám anh em bạn bè của nam nhân kia sau phút sững sờ ban đầu thì trong nháy mắt đã bật dậy đánh về phía Trầm Kế.
Tiểu Ngũ trợn mắt há hốc nhìn đàm người đánh đấm hỗn loạn trước mặt, thật sự không hiểu nỗi sự tình sao lại phát triển tới mức này?
Trong lúc hỗn loạn không biết là ai đấm cho Tiểu Ngũ một đấm, Tiểu Ngũ giận dữ lập tức lao vào vòng hỗn chiến.
“Đánh chết nó, cậu bé!”
“Gọi cảnh sát, gọi cảnh sát đi.”
“Quý khách, cẩn thận!”
Âm thanh hỗn loạn vang lên, cả quán bar nhất thời loạn thành một đoàn.
Lúc Lý Minh Hiên nhận được điện thoại của Trầm Kế, phải nghe tới hai lần mới hiểu đã xảy ra chuyện gì. Trầm Kế thế nhưng lại đánh nhau với đám khách trong quán bar, hiện giờ đã bị đưa tới cục cảnh sát.
Cúp điện thoại, Lý Minh Hiên đầu tiên là liên hệ với người phụ trách cục cảnh sát nhờ giúp đỡ, lúc nghe bảo chuyện Trầm Kế không có gì lớn, chỉ cần ghi biên bản xong sẽ thả người thì lập tức an tâm. Vội vàng chạy tới cục cảnh sát, Lý Minh Hiên nhìn thấy Trầm Kế cô độc ngồi cạnh bồn hoa. Lúc này nào còn bộ dáng Đại thiếu Trầm gia nữa, quần áo bị xé rách tung tóe, nửa gương mặt đều là vết bằm xanh tím. Lý Minh Hiên buồn cười bước qua: “Cậu thực bản lĩnh a, sắp ba mươi rồi mà còn đánh nhau để bị bắt tới cục cảnh sát.”
Trầm Kế lúc này đang bị cồn cùng bạo lực kích thích tinh thần mà phấn khởi bất thường, lại bởi vì những lời Tiểu Ngũ nói trước đó là hỗn loạn vô cùng, vì thế cũng không thèm phản bác Lý Minh Hiên.
Lý Minh Hiên cũng không chịu buông tha, cười tủm tỉm tiếp tục trêu chọc: “Tôi nghe nói cậu làm anh hùng cứu mỹ nhân, thế mỹ nhân đâu rồi? Để tôi xem chút coi.”
Trầm Kế nhớ tới người thanh niên mơ hồ bị mình kéo vào trận hỗn chiến kia, muốn cười một cái nhưng vết thương bên khóe miệng bị kéo ra làm đau nhức vô cùng, chỉ có thể chỉ về phía cục cảnh sát: “Còn đang ghi biên bản bên trong.”
Lý Minh Hiên đi tới trước mặt Trầm Kế, đá nhẹ một cú: “Đi thôi, tôi đưa cậu về.”
Trầm Kế lắc đầu: “Chờ Phương Lạc Duy đã.”
Lý Minh Hiên ngoài ý muốn liếc nhìn Trầm Kế một cái, đang định mở miệng thì sau lưng đã truyền tới tiếng bước chân nhẹ nhàng.
“Trầm tiên sinh, cám ơn anh hôm nay đã giúp tôi.”
Trầm Kế chống tay lên bồn hoa đứng dậy, Lý Minh Hiên theo tầm mắt Trầm Kế nhìn qua, lúc thấy người trước mắt thì hơi sửng sốt.
Phương Lạc Duy vốn đang đối diện Trầm Kế, nhìn thấy người bên cạnh Trầm Kế xoay người qua, theo bản năng lộ ra gương mặt tươi cười, sau đó lập tức có chút bất ngờ: “A, là anh.”
Lý Minh Hiên gật đầu, anh cũng không ngờ Phương Lạc Duy mà Trầm Kế nói chính là nhân viên phục vụ trong quán bar. Ngày đó anh thuận tay đưa Trầm Hi say rượu về khách sạn, sau đó cũng không để chuyện này trong lòng, không ngờ thế giới này nhỏ hẹp đến vậy, anh với Phương Lạc Duy lại gặp mặt.
Lý Minh Hiên vốn nghĩ Phương Lạc Duy hẳn không biết tên Trầm Hi, không ngờ Phương Lạc Duy sau chút bất ngờ ban đầu liền mỉm cười: “Vị khách lần trước gọi là Trầm Hi đi? Tôi nghe đồng nghiệp nói, anh đưa cậu ấy về ổn chứ?”
Hai chữ Trầm Hi vừa thoát ra khỏi miệng, người cả kinh trước nhất không phải Lý Minh Hiên mà là Trầm Kế, Trầm Kế không dám tin nhìn về phía Lý Minh Hiên: “Cậu lén lui tới với Trầm Hi?”
Lý Minh Hiên nhăn mặt nhíu mày, định giải thích một chút về chuyện này. Thế nhưng Trầm Kế lại cười lạnh: “Hóa ra phóng viên đưa tin cũng không phải đều là bịa đặt, Lý gia định đánh cược tôi với Trầm Hi một phen sao?”
Lý Minh Hiên nghe xong những lời này thì sắc mặt rất khó coi, trầm giọng nói: “A Kế, cậu có biết mình đang nói gì không?”
Trầm Kế lui ra sau từng bước, tiếp tục cười lạnh: “Tôi đương nhiên biết, khó trách lần trước cậu cùng Trầm Hi về nước chung một chuyến bay tôi không tra ra chút manh mối nào. Cậu dám nói hết thảy thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao? Nếu không phải có tin tức hai người cùng nhau trở về thì phụ thân làm sao lại tức giận tới mức nhập viện, nếu không vào bệnh viện thì sao gặp được nữ nhân kia?” Trầm Kế cáng nói âm thanh càng cất cao, vế sau rõ ràng là điên cuồng gào lên.
Lý Minh Hiên cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ nghe những lời trách cứ như thế này từ miệng Trầm Kế, anh từ nhỏ đã cùng Trầm Kế lớn lên, trừ bỏ huyết thống, Trầm Kế không chỉ là một bằng hữu tốt của anh mà chính là người anh em anh nhận định cả đời này.
Chính là người anh em giao tình gần ba mươi năm lại đang chất vấn hành động của anh, Lý Minh Hiên nhìn gương mặt vặn vẹo vì phẫn nộ của Trầm Kế, thở dài một hơi, tiến tới từng bước: “A Kế, cậu uống say không còn biết mình đang nói gì nữa rồi, tôi đưa cậu về nghỉ ngơi.”
Trầm Kế lắc đầu với Lý Minh Hiên, cũng không quay đầu lại mà đi tới đường lớn đối diện, rất nhanh liền đón một chiếc taxi chạy ngang qua.
Lý Minh Hiên nhìn theo chiếc taxi đi xa, trong lòng mạnh mẽ xuất hiện cảm giác thất vọng. Anh có thể hiểu được tâm tình của Trầm Kế lúc này, nhưng lại không có cách nào tha thứ cho thái độ hoài nghi của Trầm Kế.
Trầm Kế cùng Lý Minh Hiên tranh chấp đều bị Phương Lạc Duy nhìn thấy, cậu xấu hổ nhìn Lý Minh Hiên. Cứ việc cậu không biết bọn họ cùng Trầm Hi đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu không phải cậu nhắc tới tên Trầm Hi thì Trầm Kế cũng không đột nhiên nổi điên như vậy. Cậu thấy Trầm Kế chỉ là nói những lời say, bất quá lời nói lúc say vẫn có thể làm tổn thương người khác.
Lý Minh Hiên xoay người, Phương Lạc Duy tiến tới một chút: “Thật xin lỗi, tôi không biết anh ta có mâu thuẫn với Trầm Hi.”
Lý Minh Hiên lắc đầu: “Không liên quan tới cậu, chỉ là tâm tình cậu ta không tốt mà thôi.”
Phương Lạc Duy vẫn cảm thấy thực áy náy, Lý Minh Hiên đổi đề tài: “Cậu muốn đi đâu?”
“Có chút chuyện phải quay lại quán bar.”
Lý Minh Hiên nhìn con đường vắng tanh, nghĩ nghĩ: “Tôi đưa cậu về, hiện giờ không dễ đón xe.”
Phương Lạc Duy vốn định từ chối, nhưng nghĩ tới cuộc điện thoại của ông chủ bảo cậu bị đuổi việc, mau chóng trở về thanh toán tiền công thì chỉ có thể cười khổ đáp ứng.
Một người không ai nói chuyện, cơ hồ là vừa nhìn thấy bóng dáng quán bar Phương Lạc Duy đã vội vàng mở cửa xe, sau khi nói cám ơn Lý Minh Hiên thì chầm chậm chạy về phía cửa sau quán bar.
Mà lúc này, Trầm Hi vừa tới quán bar tìm không thấy Phương Lạc Duy nên thất vọng đứng trước cửa quán suy nghĩ những nơi Phương Lạc Duy có thể đi tới. Cậu không nghĩ ngày đó mình thấy là ảo giác mà chính là Phương Lạc Duy thật sự, đáng tiếc cậu tới chậm một bước. Người trong quán bar nói Phương Lạc Duy vừa đánh nhau mà mới bị đuổi việc, Trầm Hi nghe vậy chỉ có thể siết cổ tay thở dài.
Lý Minh Hiên nhìn thấy chính là thân ảnh cô độc của Trầm Hi đứng trước cửa quán bar, dưới tấm bảng hiệu lấp lóe ánh đèn vàng nhạt, Trầm Hi mê mang nhìn về phương xa không biết đang suy nghĩ gì.
Trong đầu Lý Minh Hiên hiện lên bộ dáng Trầm Hi say rượu cuộn mình thành một đoàn, ma xui quỷ khiến thế nào mà nhấn còi xe.
Trầm Hi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn qua, cách nhau hơn mười thước, tầm mắt hai người ở xa xa chạm vào nhau. Lý Minh Hiên làm động tác lên xe, Trầm Hi sửng sốt một chút, lập tức khóe miệng chậm rãi cong lên, khẽ mỉm cười với Lý Minh Hiên.
Dưới ánh sáng vàng nhạt ấm áp, nụ cười của Trầm Hi tinh khiết mà trong sáng, khóe miệng Lý Minh Hiên cũng kìm không được chậm rãi cong lên.
Hoàn
/100
|