"Kết hôn?" Mắt Hoắc Huyền như sáng lên, anh ta nhìn mình chằm chằm, rồi dựa vào ghế cười, "Nếu không thì như vậy đi, anh cho em nghỉ phép, đến khi người nào đó kết hôn và đi hưởng tuần trăng mật về thì quay lại làm, được không?"
Mình đoán là anh ta biết lý do thực sự nên cũng không muốn tiếp tục đóng kịch nữa, "Như vậy thì thật tốt quá, cám ơn tổng giám đốc."
"Hay là anh giúp em chuyển lời cho Hiên nha?" Hoắc Huyền cười gian, "Chắc người nào đó cũng không muốn phát thiệp mời cho bọn anh?"
Dĩ nhiên là không có mời thiếp rồi, đúng là có người muốn kết hôn, mà mình từ đầu tới cuối cũng chưa hề nói "có người" là chỉ mình nha.
"Nếu như tổng giám đốc mỗi ngày kiếm được bạc tỷ mà còn thời gian rảnh lại đúng lúc gặp được Hoắc Hiên thì chuyển lời giúp em." Mình đáp lại.
"Thời gian là thì có thể sắp xếp, còn gặp được thì . . . . . anh không ngại khi chat webcam cùng Hiên."
". . . . . ."
Người đàn ông này chắc chắn lớn lên cùng hồ ly.
"Cuối cùng, chúc kế hoạch của em thành công." Hoắc Huyền đem đơn từ chức của mình bỏ vào ngăn kéo rồi cười chào từ biệt.
Mình không nói gì, sau khi cúi chào mình ra khỏi phòng làm việc của Hoắc Huyền.
Mình biết ngay là anh ta đoán được kế hoạch của mình mà. Đúng, tranh thủ Hoắc Hiên không ở đây mình mới lên nộp đơn là nằm trong kế hoạch của mình. Mình không phủ nhận quan hệ bây giờ giữa mình và Hoắc Hiên khá tốt, cũng cảm nhận được anh ấy thích mình, thậm chí còn thích nhiều hơn trước kia, nhưng chưa bao giờ Hoắc Hiên nói ra. Mình cũng không muốn mọi chuyện cứ mập mờ, không rõ ràng, được rồi, nói thẳng ra là mình muốn một danh phận, mà bạn gái cũng là một loại danh phận không phải sao? Mình đâu phải là một cô gái ngốc nghếch chỉ biết đứng một chỗ chờ đợi, tạm thời mình rời đi chỉ là hi vọng có thể kích thích được Hoắc Hiên, cho Hoắc Hiên một khoảng thời gian để suy nghĩ, nếu như anh ấy hiểu được suy nghĩ của mình mà đuổi theo thì quá tốt, nhưng nếu như không đuổi theo mình thì mình sẽ. . . . . .
"Quả Quả em định nghỉ phép thật sao?" Chị Lolo chống cằm nhìn mình thu dọn đồ đạc.
"Dạ, em muốn đi dự hôn lễ của mẹ em." Thật ra thì mình không có nói dối, thật sự có hôn lễ, cũng có người muốn kết hôn nha. Mình thật sự muốn chứng kiến những giây phút hạnh phúc của mẹ mình.
"Ồ. . . . . ."
"Có gì đáng kinh ngạc đâu." Mình biết chị Lolo đang đau lòng vì mình thiếu hụt tình thân, "Nói cho chị biết nha, người cha dượng này là hoa kiều, ông chọn Hải Nam để tổ chức hôn lễ. Hắc hắc, đúng là người đàn ông hiểu lòng người, lần này em được đi du lịch miễn phí rồi!"
"Chuyển lời chúc phúc của chị cho dì nha." Chị Lolo nhìn mình giống như người mẹ nhìn con, "Em cũng phải hạnh phúc nha!"
". . . . . .chị Lolo," mình hơi nghiêng nghiêng đầu giả vờ hồn nhiên nhìn chị Lolo, "Em phát hiện chị không hợp với vai người mẹ đâu. . . . . ."
"Cái con nhóc này, muốn thương em cũng không nổi!" Chị Lolo lại trở về thái độ bình thường, "Mà gần đây con trai chị cứ luôn miệng đòi gặp em, hay là em đồng ý về nhà chị làm dâu đi."
Nguyên nhân Lâm Dật Văn muốn gặp mình tuyệt đối không đơn giản, không phải là lại làm hại cô giáo nào hay là bị cô giáo ép buộc làm hại rồi đây.
"Đừng đừng đừng, em không muốn gieo họa cho mầm non tổ quốc đâu."
Những lời này là mình nói một đằng nhưng nghĩ một nẻo, thật ra thì bản thân mình không muốn bị mầm non tổ quốc này làm hại thì có. Hơn nữa mầm non này đã tu luyện thành tinh rồi.
Cuối cùng, bởi vì cả Ryan, DK và Hoắc Hiên đều đi công tác nước ngoài nên việc mình nghỉ phép chỉ có chị Lolo và Hoắc Huyền biết, mà lý do thực sự cho việc này cũng chỉ có tổng giám đốc hồ ly Hoắc Huyền nhìn thấu thôi.
Giang Lâm nói, hi vọng ngày cậu ấy ra sân bay có thể nhìn thấy mình mang theo hành lý chứ không phải là ra tiễn.
Mình đã suy nghĩ rất nghiêm túc, cuối cùng vẫn quyết định trước khi Giang Lâm về bên kia sẽ nói chuyện rõ ràng. Dù sao ngày cậu ta ra sân bay mình cũng sẽ phải mang ít hành lý ra đó, nhưng mà Giang Lâm bay ra nước ngoài, còn mình thì đến Hải Nam, không muốn đến lúc đó lại làm Giang Lâm hiểu lầm nên tốt nhất là nói trước, thẳng thắn sẽ được khoan hồng.
"Tối nay gặp nhau nha." Mình gọi cho Giang Lâm nói.
"Nghe giọng cậu thì xem ra không phải muốn thông báo tin tức tốt rồi." Giang Lâm gượng cười nói.
"Chúng ta gặp mặt rồi nói."
Mình biết mình rất tàn nhẫn, nhưng đau một lần còn hơn để dai dẳng, nếu không thể đáp lại tình cảm của người ta thì không nên để người ta hi vọng vào một điều viển vông, chuyện này mình không bao giờ làm, sẽ không công bằng với Giang Lâm. Mình không thích mọi chuyện cứ mập mờ, lương tâm không cho phép điều đó.
Sau khi gặp Giang Lâm, bọn mình cùng nhau ăn tối, cùng nhau đi xem phim, giống như một cuộc hẹn bình thường của đôi tình nhân. Đây là ước muốn cuối cùng của Giang Lâm.
Một đêm trôi qua rất nhanh, Giang Lâm đưa mình về nhưng vẫn nắm lấy tay mình không buông.
"Tớ. . . . . . một chút cơ hội cũng không có sao?" Giang Lâm không dám nhìn thẳng vào mắt mình, chỉ nhìn xuống đôi tay đang nắm chặt tay mình.
"Thật xin lỗi."
"Nếu như lần đó cậu không gặp cô ấy. . . . . ."
"Không phải vì chuyện này đâu. Cậu hãy nghe mình nói. . . . . ." Mình ép Giang Lâm phải nhìn thẳng mắt mình, "Tớ không phủ nhận việc tớ có thích cậu, nhưng mà loại thích này không làm cho tim tớ đập mạnh hơn. . . . . ."
Lời nói của mình đã bị Giang Lâm dùng đôi môi nuốt sạch.
Giang Lâm nhắm mắt lại, cẩn thận chạm vào môi mình, có chút run run. Tim của Giang Lâm đập mạnh đến nỗi mình có thể nghe thấy. Cả quá trình mình chỉ trợn tròn mắt, bình tĩnh, không bị nụ hôn này làm xao động, đây là một trong số những nguyên nhân mình không thể đáp lại tình cảm của Giang Lâm. Mình không hề có cảm xúc mãnh liệt với Giang Lâm, thậm chí so với nụ hôn của Ryan còn làm tim mình đập mạnh hơn. Ai, đúng là làm tổn thương người ta quá.
Mình đứng im chờ Giang Lâm chủ động rời khỏi môi mình, đôi mắt Giang Lâm chứa đầy đau thương mất mát.
"Cậu thật tàn nhẫn."
"Thật xin lỗi."
"Đừng nói xin lỗi nữa, người yêu cậu là tớ, cậu không có lỗi gì cả."
Những lời này nghe thật quen tai, hình như mình từng nói qua, nhưng mà mình chỉ nghĩ trong lòng không nói cho Giang Lâm biết điều này.
"Tớ biết nói những lời này nghe có chút giả dối, nhưng tớ vẫn phải nói cho cậu nghe. Tớ đã đem trái tim mình cho người khác rồi, quen trước hay sau không còn quan trọng, tình yêu vốn là vậy, nói đến là đến, không phân biệt đến trước hay sau." Mình ôm Giang Lâm lần cuối, "Chúc cậu ngày mai lên đường thuận buồm xuôi gió, mai tớ cũng phải đi dự hôn lễ của mẹ, e rằng không thể ra tiễn cậu được. Tớ cảm thấy cô gái kia rất thích cậu, nếu như cậu vẫn còn ấn tượng tốt với cô ấy thì hãy cho hai người một cơ hội. . . . . ."
"Tớ không muốn nghe những lời này từ cậu," Giang Lâm đẩy mình ra, "Chúng ta vẫn là bạn bè nha, khi nào kết hôn thì phải phát thiệp mời cho bạn đấy."
"Dĩ nhiên, cậu có thể không đến nhưng quà thì phải gửi về nha!"
Mình nói luyên thuyên một hổi, cuối cùng Giang Lâm không chịu nổi đành lên tiếng đuổi mình về.
"Lần này đổi cho cậu về trước." Mình nói. Ai biết được phải đợi bao lâu nữa cậu ta mới trở về.
Giang Lâm đứng im nhìn mình rất lâu, "Kiếp này tớ sẽ từ bỏ, cho nên đến kiếp sau cậu phải để tớ lên đầu tiên nha."
"Nếu như kiếp sau cậu còn muốn," mình dừng lại rồi nói tiếp, "Vẫn đẹp trai như vậy thì tớ sẽ suy nghĩ."
". . . . . ."
Mình hiểu, lần này Giang Lâm đã quyết tâm buông tay.
Nhìn bóng lưng của cậu ta, đột nhiên mình muốn gọi cho Vu Tiểu Nại, mình muốn nói, Vu Tiểu Nại tớ đã chặt đứt đường lui duy nhất cho mình rồi, nếu như đến cuối cùng Hoắc Hiên vẫn không quan tâm đến mình thì mình phải làm thế nào?
Cuối cùng mình vẫn không gọi, vì mình biết Vu Tiểu Nại sẽ không an ủi mình, cô ấy sẽ mắng mình là ngu ngốc mà thôi.
Ngày hôm sau mình đứng nhìn Giang Lâm lên máy bay vì chuyến bay của mình là buổi tối.
Mình không để Giang Lâm nhìn thấy mình, không phải vì đi bên cạnh cậu ta là cô gái lần trước mà đơn giản vì mình thấy không cần thiết. Thật lòng mà nói, lúc Giang Lâm cầu hôn mình rất cảm động, lời cầu hôn này lần đầu tiên mình được nhận, nhưng mà nghĩ đến chuyện sau khi kết hôn mình phải định cư luôn bên kia thì mình thấy buồn. Nếu như Giang Lâm biết mình từ chối lời cầu hôn của cậu ta còn vì một nguyên nhân nữa là mình lười phải dọn hành lý thì không biết Giang Lâm có tức hộc máu không đây? Nhưng mình không có ý định đổi ý, Hoắc Hiên ơi Hoắc Hiên, chờ cho bản cô nương đây chơi đã đời rồi quay về xử lý anh, nếu như anh vẫn không thèm đuổi theo em.
Lúc gặp mẹ mình không kìm nổi nước mắt, khóc tu tu.
"Con nhỏ này khóc cái gì hả?" Mắt mẹ mình cũng ươn ướt.
"Con khóc vì mẹ đã tìm được bạn đời rồi còn con gái mẹ vẫn cô đơn một mình, trong lòng con thấy bất bình, con đau khổ, con ghen tỵ."
"Con nhóc đáng đánh đòn này, ngứa da ngứa thịt thèm ăn đòn phải không?"
Cuối cùng bị mẹ đánh một cái vào đầu, nhưng mình chỉ cười ngây ngốc, thậm chí còn thấy sung sướng, cảm giác rất quen thuộc. Chẳng lẽ mình đúng là đang thèm ăn đòn sao?
Từ khi cha mẹ ly hôn mình không sống cùng mẹ, cơ hội gặp nhau cũng rất ít, có lẽ mẫu nữ liên tâm, cho nên dù không gặp nhau nhưng tình cảm mẹ con vẫn rất tốt. Mình với mẹ giống như chị em nên nói chuyện không cần kiêng dè.
"Quả Quả, khi nào thì để cho mẹ lên chức bà ngoại đây? Con nhìn bạn bè mẹ đi, ai cũng có cháu ngoại để bế bồng." Nhất định là mẹ đang ghen tỵ người ta.
"Mẹ, chuyện này không thể ganh đua nhau nha, hay là mẹ sinh một đứa đi. Khi nào đi ra ngoài thì con bảo là con con, mẹ nhận nhiệm vụ sinh còn con phụ trách nuôi lớn.!"
"Hừ, chẳng nghĩ được cái gì tốt đẹp cả, nhìn lại mẹ con đi, đã qua tuổi sinh nở rồi."
"Ồ, con vừa mới chào hỏi cha dượng, thấy cơ thể cha dượng rất cường tráng như thanh niên nha, sao có thể không sinh con được đây? Rất nhiều người như mẹ vẫn sinh con nha, hai người chắc có thể lắm!"
"Dù mẹ có muốn sinh thì cha dượng con cũng không có cách nào giúp được." Mẹ nói thầm vào tai mình.
"Ồ. . . . . ." Mình tỏ ra nghiêm túc lắc đầu nói, "Mẹ cũng nên cẩn thẩn, nếu ngoại tình hoặc chơi 419 thì nhất định phải dùng biện pháp an toàn."
"Lăn đi." Mẹ lại thưởng cho mình cú đấm.
"Sau khi kết hôn mẹ hãy nhốt trái tim lại để cùng cha dượng sống qua ngày nha, con thấy cha dượng là một người đàn ông đáng tin cậy đó." Mình ôm mẹ tận tình khuyên bảo.
". . . . . . Mẹ không biết bây giờ ai là mẹ, ai là con nữa?"
". . . . . ."
"Đừng chỉ mải nói đến mẹ, nói đến chuyện của con đi. Con không còn trẻ nữa mà ngồi chọn tới chọn lui đâu, cẩn thận đến lúc ế chỏng ế chơ ra đó thì lại chạy về khóc với mẹ nha." Đây chính là mẹ mình sao? Hoàn toàn xem thường sức hấp dẫn của con gái bảo bối. "Đừng tưởng bây giờ tình địch chỉ có phụ nữ, cẩn thận ngày nào đó con lại phải tranh dành đàn ông với một người đàn ông khác thì vui lắm đó."
". . . . . ."
Vì để giữ lại chút sĩ diện, mình đành đem chuyện Tiểu Bàn cố tình về nước để cầu hôn mình, thậm chí thêm chút mắm chút muối để câu chuyện thêm sống động.
"Kết quả con từ chối người ta vì trong lòng con có người khác rồi, nhưng người đó lại không quan tâm nhiều đến con, đúng không?" Mẹ mình chán nản, kể nối tiếp thêm câu chuyện.
"Làm sao mẹ biết! Chẳng lẽ cuộc đời của con là do mẹ biên soạn ra sao?" Mình kêu gào ầm ĩ, "Đừng nha! Đừng có mà bắt nạt con vậy nha!"
". . . . . . Con cho rằng mẹ nhàm chán đến mức xem mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình vô bổ của con sao?"
"Mẹ, nói thật sau này mẹ nên xem qua một chút, học hỏi thêm chút kinh nghiệm sống."
"Rốt cuộc thì con đang tính toán cái gì trong cái đầu nhỏ này, đến đường lui duy nhất của mình cũng tự tay chặt đứt, mẹ còn hi vọng được ôm cháu ngoại đấy!" Thì ra chỉ cần có một người đàn ông có thể làm cho con gái mẹ sinh cháu ngoại cho mẹ chơi thì mẹ đều chấp nhận sao?
"Thế theo mẹ cứ quấn lấy người ta có ích sao? Tiền dâm hậu sát, ách, là gạo nấu thành cơm có ích sao?" Đúng là mình định tính làm thế để đối phó với Hoắc Hiên, dù kết quả thế nào thì nhất định phải xơi tái Hoắc Hiên một lần, chết mới nhắm mắt.
"Có thể, nhưng quan trọng là kỹ thuật mà thôi, đến lúc đó có gì không hiểu thì gọi điện cho mẹ, mẹ sẽ lén chỉ chiêu cho bọn con."
"Mẹ. . . . . . chẳng lẽ. . . . . .mẹ dùng cách này. . . . . . đối phó với cha dượng hay sao?"
". . . . . . Mẹ quyết định từ nay về sau từ chối tiếp mọi cuộc gọi của con."
"Đừng! Vì cháu ngoại tương lai của mẹ, xin mẹ hãy xốc lại 12 vạn tinh thần hướng dẫn con gái hoàn thành sự nghiệp ăn đàn ông vào bụng! Mẹ hãy suy nghĩ thiệt hơn, cháu ngoại mẹ đó!"
. . . . . .
Mình đoán là anh ta biết lý do thực sự nên cũng không muốn tiếp tục đóng kịch nữa, "Như vậy thì thật tốt quá, cám ơn tổng giám đốc."
"Hay là anh giúp em chuyển lời cho Hiên nha?" Hoắc Huyền cười gian, "Chắc người nào đó cũng không muốn phát thiệp mời cho bọn anh?"
Dĩ nhiên là không có mời thiếp rồi, đúng là có người muốn kết hôn, mà mình từ đầu tới cuối cũng chưa hề nói "có người" là chỉ mình nha.
"Nếu như tổng giám đốc mỗi ngày kiếm được bạc tỷ mà còn thời gian rảnh lại đúng lúc gặp được Hoắc Hiên thì chuyển lời giúp em." Mình đáp lại.
"Thời gian là thì có thể sắp xếp, còn gặp được thì . . . . . anh không ngại khi chat webcam cùng Hiên."
". . . . . ."
Người đàn ông này chắc chắn lớn lên cùng hồ ly.
"Cuối cùng, chúc kế hoạch của em thành công." Hoắc Huyền đem đơn từ chức của mình bỏ vào ngăn kéo rồi cười chào từ biệt.
Mình không nói gì, sau khi cúi chào mình ra khỏi phòng làm việc của Hoắc Huyền.
Mình biết ngay là anh ta đoán được kế hoạch của mình mà. Đúng, tranh thủ Hoắc Hiên không ở đây mình mới lên nộp đơn là nằm trong kế hoạch của mình. Mình không phủ nhận quan hệ bây giờ giữa mình và Hoắc Hiên khá tốt, cũng cảm nhận được anh ấy thích mình, thậm chí còn thích nhiều hơn trước kia, nhưng chưa bao giờ Hoắc Hiên nói ra. Mình cũng không muốn mọi chuyện cứ mập mờ, không rõ ràng, được rồi, nói thẳng ra là mình muốn một danh phận, mà bạn gái cũng là một loại danh phận không phải sao? Mình đâu phải là một cô gái ngốc nghếch chỉ biết đứng một chỗ chờ đợi, tạm thời mình rời đi chỉ là hi vọng có thể kích thích được Hoắc Hiên, cho Hoắc Hiên một khoảng thời gian để suy nghĩ, nếu như anh ấy hiểu được suy nghĩ của mình mà đuổi theo thì quá tốt, nhưng nếu như không đuổi theo mình thì mình sẽ. . . . . .
"Quả Quả em định nghỉ phép thật sao?" Chị Lolo chống cằm nhìn mình thu dọn đồ đạc.
"Dạ, em muốn đi dự hôn lễ của mẹ em." Thật ra thì mình không có nói dối, thật sự có hôn lễ, cũng có người muốn kết hôn nha. Mình thật sự muốn chứng kiến những giây phút hạnh phúc của mẹ mình.
"Ồ. . . . . ."
"Có gì đáng kinh ngạc đâu." Mình biết chị Lolo đang đau lòng vì mình thiếu hụt tình thân, "Nói cho chị biết nha, người cha dượng này là hoa kiều, ông chọn Hải Nam để tổ chức hôn lễ. Hắc hắc, đúng là người đàn ông hiểu lòng người, lần này em được đi du lịch miễn phí rồi!"
"Chuyển lời chúc phúc của chị cho dì nha." Chị Lolo nhìn mình giống như người mẹ nhìn con, "Em cũng phải hạnh phúc nha!"
". . . . . .chị Lolo," mình hơi nghiêng nghiêng đầu giả vờ hồn nhiên nhìn chị Lolo, "Em phát hiện chị không hợp với vai người mẹ đâu. . . . . ."
"Cái con nhóc này, muốn thương em cũng không nổi!" Chị Lolo lại trở về thái độ bình thường, "Mà gần đây con trai chị cứ luôn miệng đòi gặp em, hay là em đồng ý về nhà chị làm dâu đi."
Nguyên nhân Lâm Dật Văn muốn gặp mình tuyệt đối không đơn giản, không phải là lại làm hại cô giáo nào hay là bị cô giáo ép buộc làm hại rồi đây.
"Đừng đừng đừng, em không muốn gieo họa cho mầm non tổ quốc đâu."
Những lời này là mình nói một đằng nhưng nghĩ một nẻo, thật ra thì bản thân mình không muốn bị mầm non tổ quốc này làm hại thì có. Hơn nữa mầm non này đã tu luyện thành tinh rồi.
Cuối cùng, bởi vì cả Ryan, DK và Hoắc Hiên đều đi công tác nước ngoài nên việc mình nghỉ phép chỉ có chị Lolo và Hoắc Huyền biết, mà lý do thực sự cho việc này cũng chỉ có tổng giám đốc hồ ly Hoắc Huyền nhìn thấu thôi.
Giang Lâm nói, hi vọng ngày cậu ấy ra sân bay có thể nhìn thấy mình mang theo hành lý chứ không phải là ra tiễn.
Mình đã suy nghĩ rất nghiêm túc, cuối cùng vẫn quyết định trước khi Giang Lâm về bên kia sẽ nói chuyện rõ ràng. Dù sao ngày cậu ta ra sân bay mình cũng sẽ phải mang ít hành lý ra đó, nhưng mà Giang Lâm bay ra nước ngoài, còn mình thì đến Hải Nam, không muốn đến lúc đó lại làm Giang Lâm hiểu lầm nên tốt nhất là nói trước, thẳng thắn sẽ được khoan hồng.
"Tối nay gặp nhau nha." Mình gọi cho Giang Lâm nói.
"Nghe giọng cậu thì xem ra không phải muốn thông báo tin tức tốt rồi." Giang Lâm gượng cười nói.
"Chúng ta gặp mặt rồi nói."
Mình biết mình rất tàn nhẫn, nhưng đau một lần còn hơn để dai dẳng, nếu không thể đáp lại tình cảm của người ta thì không nên để người ta hi vọng vào một điều viển vông, chuyện này mình không bao giờ làm, sẽ không công bằng với Giang Lâm. Mình không thích mọi chuyện cứ mập mờ, lương tâm không cho phép điều đó.
Sau khi gặp Giang Lâm, bọn mình cùng nhau ăn tối, cùng nhau đi xem phim, giống như một cuộc hẹn bình thường của đôi tình nhân. Đây là ước muốn cuối cùng của Giang Lâm.
Một đêm trôi qua rất nhanh, Giang Lâm đưa mình về nhưng vẫn nắm lấy tay mình không buông.
"Tớ. . . . . . một chút cơ hội cũng không có sao?" Giang Lâm không dám nhìn thẳng vào mắt mình, chỉ nhìn xuống đôi tay đang nắm chặt tay mình.
"Thật xin lỗi."
"Nếu như lần đó cậu không gặp cô ấy. . . . . ."
"Không phải vì chuyện này đâu. Cậu hãy nghe mình nói. . . . . ." Mình ép Giang Lâm phải nhìn thẳng mắt mình, "Tớ không phủ nhận việc tớ có thích cậu, nhưng mà loại thích này không làm cho tim tớ đập mạnh hơn. . . . . ."
Lời nói của mình đã bị Giang Lâm dùng đôi môi nuốt sạch.
Giang Lâm nhắm mắt lại, cẩn thận chạm vào môi mình, có chút run run. Tim của Giang Lâm đập mạnh đến nỗi mình có thể nghe thấy. Cả quá trình mình chỉ trợn tròn mắt, bình tĩnh, không bị nụ hôn này làm xao động, đây là một trong số những nguyên nhân mình không thể đáp lại tình cảm của Giang Lâm. Mình không hề có cảm xúc mãnh liệt với Giang Lâm, thậm chí so với nụ hôn của Ryan còn làm tim mình đập mạnh hơn. Ai, đúng là làm tổn thương người ta quá.
Mình đứng im chờ Giang Lâm chủ động rời khỏi môi mình, đôi mắt Giang Lâm chứa đầy đau thương mất mát.
"Cậu thật tàn nhẫn."
"Thật xin lỗi."
"Đừng nói xin lỗi nữa, người yêu cậu là tớ, cậu không có lỗi gì cả."
Những lời này nghe thật quen tai, hình như mình từng nói qua, nhưng mà mình chỉ nghĩ trong lòng không nói cho Giang Lâm biết điều này.
"Tớ biết nói những lời này nghe có chút giả dối, nhưng tớ vẫn phải nói cho cậu nghe. Tớ đã đem trái tim mình cho người khác rồi, quen trước hay sau không còn quan trọng, tình yêu vốn là vậy, nói đến là đến, không phân biệt đến trước hay sau." Mình ôm Giang Lâm lần cuối, "Chúc cậu ngày mai lên đường thuận buồm xuôi gió, mai tớ cũng phải đi dự hôn lễ của mẹ, e rằng không thể ra tiễn cậu được. Tớ cảm thấy cô gái kia rất thích cậu, nếu như cậu vẫn còn ấn tượng tốt với cô ấy thì hãy cho hai người một cơ hội. . . . . ."
"Tớ không muốn nghe những lời này từ cậu," Giang Lâm đẩy mình ra, "Chúng ta vẫn là bạn bè nha, khi nào kết hôn thì phải phát thiệp mời cho bạn đấy."
"Dĩ nhiên, cậu có thể không đến nhưng quà thì phải gửi về nha!"
Mình nói luyên thuyên một hổi, cuối cùng Giang Lâm không chịu nổi đành lên tiếng đuổi mình về.
"Lần này đổi cho cậu về trước." Mình nói. Ai biết được phải đợi bao lâu nữa cậu ta mới trở về.
Giang Lâm đứng im nhìn mình rất lâu, "Kiếp này tớ sẽ từ bỏ, cho nên đến kiếp sau cậu phải để tớ lên đầu tiên nha."
"Nếu như kiếp sau cậu còn muốn," mình dừng lại rồi nói tiếp, "Vẫn đẹp trai như vậy thì tớ sẽ suy nghĩ."
". . . . . ."
Mình hiểu, lần này Giang Lâm đã quyết tâm buông tay.
Nhìn bóng lưng của cậu ta, đột nhiên mình muốn gọi cho Vu Tiểu Nại, mình muốn nói, Vu Tiểu Nại tớ đã chặt đứt đường lui duy nhất cho mình rồi, nếu như đến cuối cùng Hoắc Hiên vẫn không quan tâm đến mình thì mình phải làm thế nào?
Cuối cùng mình vẫn không gọi, vì mình biết Vu Tiểu Nại sẽ không an ủi mình, cô ấy sẽ mắng mình là ngu ngốc mà thôi.
Ngày hôm sau mình đứng nhìn Giang Lâm lên máy bay vì chuyến bay của mình là buổi tối.
Mình không để Giang Lâm nhìn thấy mình, không phải vì đi bên cạnh cậu ta là cô gái lần trước mà đơn giản vì mình thấy không cần thiết. Thật lòng mà nói, lúc Giang Lâm cầu hôn mình rất cảm động, lời cầu hôn này lần đầu tiên mình được nhận, nhưng mà nghĩ đến chuyện sau khi kết hôn mình phải định cư luôn bên kia thì mình thấy buồn. Nếu như Giang Lâm biết mình từ chối lời cầu hôn của cậu ta còn vì một nguyên nhân nữa là mình lười phải dọn hành lý thì không biết Giang Lâm có tức hộc máu không đây? Nhưng mình không có ý định đổi ý, Hoắc Hiên ơi Hoắc Hiên, chờ cho bản cô nương đây chơi đã đời rồi quay về xử lý anh, nếu như anh vẫn không thèm đuổi theo em.
Lúc gặp mẹ mình không kìm nổi nước mắt, khóc tu tu.
"Con nhỏ này khóc cái gì hả?" Mắt mẹ mình cũng ươn ướt.
"Con khóc vì mẹ đã tìm được bạn đời rồi còn con gái mẹ vẫn cô đơn một mình, trong lòng con thấy bất bình, con đau khổ, con ghen tỵ."
"Con nhóc đáng đánh đòn này, ngứa da ngứa thịt thèm ăn đòn phải không?"
Cuối cùng bị mẹ đánh một cái vào đầu, nhưng mình chỉ cười ngây ngốc, thậm chí còn thấy sung sướng, cảm giác rất quen thuộc. Chẳng lẽ mình đúng là đang thèm ăn đòn sao?
Từ khi cha mẹ ly hôn mình không sống cùng mẹ, cơ hội gặp nhau cũng rất ít, có lẽ mẫu nữ liên tâm, cho nên dù không gặp nhau nhưng tình cảm mẹ con vẫn rất tốt. Mình với mẹ giống như chị em nên nói chuyện không cần kiêng dè.
"Quả Quả, khi nào thì để cho mẹ lên chức bà ngoại đây? Con nhìn bạn bè mẹ đi, ai cũng có cháu ngoại để bế bồng." Nhất định là mẹ đang ghen tỵ người ta.
"Mẹ, chuyện này không thể ganh đua nhau nha, hay là mẹ sinh một đứa đi. Khi nào đi ra ngoài thì con bảo là con con, mẹ nhận nhiệm vụ sinh còn con phụ trách nuôi lớn.!"
"Hừ, chẳng nghĩ được cái gì tốt đẹp cả, nhìn lại mẹ con đi, đã qua tuổi sinh nở rồi."
"Ồ, con vừa mới chào hỏi cha dượng, thấy cơ thể cha dượng rất cường tráng như thanh niên nha, sao có thể không sinh con được đây? Rất nhiều người như mẹ vẫn sinh con nha, hai người chắc có thể lắm!"
"Dù mẹ có muốn sinh thì cha dượng con cũng không có cách nào giúp được." Mẹ nói thầm vào tai mình.
"Ồ. . . . . ." Mình tỏ ra nghiêm túc lắc đầu nói, "Mẹ cũng nên cẩn thẩn, nếu ngoại tình hoặc chơi 419 thì nhất định phải dùng biện pháp an toàn."
"Lăn đi." Mẹ lại thưởng cho mình cú đấm.
"Sau khi kết hôn mẹ hãy nhốt trái tim lại để cùng cha dượng sống qua ngày nha, con thấy cha dượng là một người đàn ông đáng tin cậy đó." Mình ôm mẹ tận tình khuyên bảo.
". . . . . . Mẹ không biết bây giờ ai là mẹ, ai là con nữa?"
". . . . . ."
"Đừng chỉ mải nói đến mẹ, nói đến chuyện của con đi. Con không còn trẻ nữa mà ngồi chọn tới chọn lui đâu, cẩn thận đến lúc ế chỏng ế chơ ra đó thì lại chạy về khóc với mẹ nha." Đây chính là mẹ mình sao? Hoàn toàn xem thường sức hấp dẫn của con gái bảo bối. "Đừng tưởng bây giờ tình địch chỉ có phụ nữ, cẩn thận ngày nào đó con lại phải tranh dành đàn ông với một người đàn ông khác thì vui lắm đó."
". . . . . ."
Vì để giữ lại chút sĩ diện, mình đành đem chuyện Tiểu Bàn cố tình về nước để cầu hôn mình, thậm chí thêm chút mắm chút muối để câu chuyện thêm sống động.
"Kết quả con từ chối người ta vì trong lòng con có người khác rồi, nhưng người đó lại không quan tâm nhiều đến con, đúng không?" Mẹ mình chán nản, kể nối tiếp thêm câu chuyện.
"Làm sao mẹ biết! Chẳng lẽ cuộc đời của con là do mẹ biên soạn ra sao?" Mình kêu gào ầm ĩ, "Đừng nha! Đừng có mà bắt nạt con vậy nha!"
". . . . . . Con cho rằng mẹ nhàm chán đến mức xem mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình vô bổ của con sao?"
"Mẹ, nói thật sau này mẹ nên xem qua một chút, học hỏi thêm chút kinh nghiệm sống."
"Rốt cuộc thì con đang tính toán cái gì trong cái đầu nhỏ này, đến đường lui duy nhất của mình cũng tự tay chặt đứt, mẹ còn hi vọng được ôm cháu ngoại đấy!" Thì ra chỉ cần có một người đàn ông có thể làm cho con gái mẹ sinh cháu ngoại cho mẹ chơi thì mẹ đều chấp nhận sao?
"Thế theo mẹ cứ quấn lấy người ta có ích sao? Tiền dâm hậu sát, ách, là gạo nấu thành cơm có ích sao?" Đúng là mình định tính làm thế để đối phó với Hoắc Hiên, dù kết quả thế nào thì nhất định phải xơi tái Hoắc Hiên một lần, chết mới nhắm mắt.
"Có thể, nhưng quan trọng là kỹ thuật mà thôi, đến lúc đó có gì không hiểu thì gọi điện cho mẹ, mẹ sẽ lén chỉ chiêu cho bọn con."
"Mẹ. . . . . . chẳng lẽ. . . . . .mẹ dùng cách này. . . . . . đối phó với cha dượng hay sao?"
". . . . . . Mẹ quyết định từ nay về sau từ chối tiếp mọi cuộc gọi của con."
"Đừng! Vì cháu ngoại tương lai của mẹ, xin mẹ hãy xốc lại 12 vạn tinh thần hướng dẫn con gái hoàn thành sự nghiệp ăn đàn ông vào bụng! Mẹ hãy suy nghĩ thiệt hơn, cháu ngoại mẹ đó!"
. . . . . .
/44
|