Tiêu Lĩnh Vu nói :
-Vụ này rất hệ trọng. Hai vị nên thay hình đổi dạng để tránh tai mắt Thẩm Mộc Phong.
Đặng Nhất Lôi đáp :
- Người còn thì vật còn, người chết thì vật mất. Dĩ nhiên bọn tại hạ phải làm cho hết sức.
Tiêu Lĩnh Vu nhìn ra thấy Vu bà bà rất chú ý đến hành động của mình, trong lòng không khỏi lo âu nghĩ thầm :
- “Nếu ta lấy hai bí lục võ công đó ra tất mụ nổi tính hiếu kỳ sai Vu Dung lại lấy coi thì thật là hỏng bét. Ta phải tìm cách khiến mụ phân tâm mới được.”
Nhưng trong lúc thảng thốt chàng cũng không nghĩ ra được kế gì, trong lòng rất đỗi bồn chồn.
Giữa lúc ấy bỗng nghe thấy tiếng vó ngựa từ đằng xa đi tới.
Vu bà bà quay lại nhìn về phía phát ra thanh âm. Tiêu Lĩnh Vu vội rút hai cuốn bí lục trao vào tay Đặng Nhất Lôi, khẽ dặn :
- Xin hai vị bảo trọng.
Rồi chàng lớn tiếng nói tiếp :
- Ở chỗ Trung Châu nhị cổ tại hạ còn một cái rương gỗ. Hai vị đến gặp họ bảo mở cái rương ra coi rồi lấy vật trong rương cất đi.
Chàng nói mấy câu này đầy vẻ bi ai như lúc vĩnh biệt.
Đặng Nhất Lôi đáp :
- Tiêu đại hiệp là người lành tất được người giúp. Chuyến này đi nhất định bình yên.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Bây giờ hai vị lên đường được rồi, xin hai vị trân trọng.
Đặng Nhất Lôi cùng Triển Diệp Thanh đều hiểu chàng có ý giục họ lên đường cho lẹ, liền nghiêng mình thi lễ nói :
- Bọn tại hạ xin cáo biệt.
Rồi trở gót đi ngay.
Tiêu Lĩnh Vu thấy hai người đi rồi, trong lòng cũng hơi nhẹ nhõm phần nào.
Chàng thở phào một cái quay đầu nhìn lại thấy hai con ngựa cao lớn đứng bên Vu bà bà. Người cưỡi ngựa đã nhảy xuống rồi đang nói chuyện với mụ.
Tiêu Lĩnh Vu thấy hai người này chính là Lĩnh Nam song ma, liền cất bước tiến lại.
Bỗng nghe Đại ma là Mã Ba cười khanh khách nói :
- Thế này là đi rách đế giày tìm chẳng thấy, thấy ra chẳng mất chút công phu.
Hắn đảo mắt nhìn vào mặt Tiêu Lĩnh Vu, cất giọng lạnh lùng hỏi :
- Phải chăng các hạ là Tiêu Lĩnh Vu?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Chính thị!
Mã Ba cười nói :
- Đại danh các hạ vang dội trên chốn giang hồ, không ngờ lại là một tên trẻ nít.
Lại nghe Nhị ma lên tiếng :
- Vu lão phu nhân! Tại hạ thấy hai tên kia trốn rồi. Bây giờ phải đuổi theo bắt chúng lại.
Tiêu Lĩnh Vu giật mình kinh hãi nghĩ thầm :
- “Nguy rồi! Nếu hắn đuổi kịp, xục tìm trong mình hai người tất lòi bí lục ra. Thế là mình khéo quá hóa vụng.”
Tuy chàng trong lòng nóng nảy nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng, cười lạt đáp :
- Đáng tiếc là tại hạ trúng chất kỳ độc, mất hết võ công.
Mã Ba hỏi :
- Nếu các hạ chưa mất hết võ công thì sao?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Các hạ nói mấy câu vô lễ như vừa rồi đã đủ khiến tại hạ phải cho hai vị một bài học.
Nhị ma tức giận nói :
- Đến bây giờ mà thằng lỏi này còn ngông cuồng như vậy, thì ra gã chẳng biết sống chết là gì.
Hắn vung chưởng đánh tới.
Tiêu Lĩnh Vu không thể né tránh, bị phát chưởng đánh trúng ngực đánh “binh” một tiếng. Chàng không đứng vững được té lăn xuống đất.
Từ ngày ra đời chàng chưa từng bị đau khổ như lần này, mắt chàng nảy đom đóm.
Bách Lý Băng rú lên một tiếng, chạy lại đỡ Tiêu Lĩnh Vu.
Tiêu Lĩnh Vu nhịn đau tự hỏi :
- “Vu bà bà dùng thứ chất độc gì khiến cho người ta không vận động chân khí được? Mụ này mà thi triển chất độc này tất khiến giang hồ đại loạn. Sau này nếu còn có cơ hội ta quyết giết mụ chứ không tha.”
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, chàng gắng gượng đứng lên thì thấy Đặng Nhất Lôi và Triển Diệp Thanh đã mất hút vào trong bóng đêm. Chàng mừng thầm tự nhủ :
- “Cầu trời phù hộ cho họ bình an vô sự đến gặp Tôn Bất Tà và Vô Vi đạo trưởng để trao hai cuốn bí lục. Ta có phải chịu đựng một chưởng cũng không oan uổng.”
Lĩnh Nam song ma thấy Tiêu Lĩnh Vu bị đánh một chưởng mà vẫn không lộ vẻ tức giận thì không khỏi khen thầm trong bụng :
- “Gã này còn nhỏ tuổi mà đã dày công hàm dưỡng, ít người bì kịp.”
Đột nhiên Vu Dung rảo bước tiến lại đứng chắn trước mặt Tiêu Lĩnh Vu, lạnh lùng nhìn Lĩnh Nam song ma hỏi :
- Sao các vị lại ra tay đánh y?
Lĩnh Nam song ma sửng sốt hỏi lại :
- Phải chăng cô nương có ý trách bọn ta?
Vu Dung trỏ vào mặt Nhị ma nói :
- Các hạ ra tay đánh người là có ý gì?
Nhị ma cười lạt hỏi lại :
- Phải chăng cô nương trách tại hạ đã ra tay đánh Tiêu Lĩnh Vu?
Vu Dung đáp :
- Đúng thế! Tiêu Lĩnh Vu bị bọn ta bắt được, sao các vị lại dính vào?
Mã Ba chau mày hỏi :
- Phải rồi! Đúng là gã bị bà cháu cô nương bắt, nhưng anh em tại hạ đánh gã hai cái không được sao?
Vu Dung lạnh lùng đáp :
- Không được! Có cần đánh gã cũng phải do bà cháu ta ra tay.
Mã Ba quay lại ngó Nhị ma, miệng lý la lí lố một hồi.
Vu Dung chau mày lắng nghe nhưng không hiểu được liền giương mắt lên hỏi :
- Các vị nói gì vậy?
Mã Ba cười lạt, đảo mắt nhìn Vu bà bà hỏi :
- Vu lão phu nhân! Thân thể lão phu nhân vẫn mạnh khỏe chứ?
Vu bà bà uể oải đáp :
- Lão thân bị nội thương rất nặng.
Mã Ba cười nói :
- Anh em tại hạ vâng mệnh tới đón lão phu nhân, không ngờ lão phu nhân lại bắt sống được Tiêu Lĩnh Vu. Thẩm đại trang chúa và Tiêu Dao đạo trưởng mà biết vụ này chắc khoan khoái lắm.
Vu bà bà hơi biến sắc rồi cười đáp :
- Lão thân gặp may mà bắt được Tiêu Lĩnh Vu. Hai vị không quản ngại đường xa đến đây đón bà cháu lão thân. Công lao này cũng được dự phần mới phải.
Mã Ba cười khẩy nói :
- Vu lão phu nhân mà cất nhắc anh em tại hạ như vậy, thật khiến anh em tại hạ cảm kích vô cùng.
Đột nhiên hắn vung tay lại chụp vào cổ tay Vu Dung.
Vu Dung tuy là người tinh minh nhưng chẳng khi nào ngờ Mã Ba lại động thủ một cách đột ngột. Hắn vận thủ kình rất nặng, cô cố vùng vẫy mà không thoát ra được.
Trong lúc Mã Ba động thủ cầm nã kiềm chế Vu Dung, Nhị ma cũng chụp tay Vu bà bà.
Vu bà bà đã đề phòng, nhưng thương thế trầm trọng. Mụ ngó thấy Nhị ma chụp xuống huyệt mạch mình mà không sao né tránh được.
Bỗng nghe Nhị ma cười khanh khách nói :
- Đã bắt được Tiêu Lĩnh Vu rồi thì bà cháu lão phu nhân bất tất phải đến tham kiến Thẩm đại trang chúa cùng Tiêu Dao đạo trưởng nữa.
Vu bà bà thủng thẳng hỏi :
- Các hạ nói thế là nghĩa làm sao?
Mã Ba lạnh lùng hỏi :
- Thẩm đại trang chúa và Tiêu Dao đạo trưởng thỉnh hai vị hạ sơn chỉ vì mục đích đối phó với Tiêu Lĩnh Vu. Nay gã bị bắt rồi thì bản lãnh hai vị không giúp gì được trong đại cuộc đối phó với võ lâm nữa…
Vu bà bà ngắt lời :
- Lão thân đã đàm luận với họ rồi. Sau khi bắt được Tiêu Lĩnh Vu, bà cháu lão thân liền dời khỏi giang hồ, về núi ẩn cư không hỏi đến chuyện võ lâm nữa.
Mã Ba lạnh lùng nói :
- Hai vị muốn quy ẩn thì anh em tại hạ đưa ngay hai vị về nhà cũng thế.
Dứt lời hắn giơ tay mặt lên.
Tiêu Lĩnh Vu và Bách Lý Băng thấy chúng trở mặt, trong lòng tức giận muôn vàn, nhưng võ công thất tán thì chẳng thể cứu viện bà cháu Vu bà bà, mà chính mình cũng không còn cơ hội tẩu thoát.
Vu bà bà lạnh lùng hỏi :
- Hai vị muốn giết bà cháu lão thân chăng?
Mã Ba lạnh lùng đáp :
- Đúng thế! Sau khi hạ sát hai vị rồi thì công lao bắt được Tiêu Lĩnh Vu dĩ nhiên thuộc về anh em ta.
Vu bà bà cười lạt nói :
- Nếu lão thân giải độc cho Tiêu Lĩnh Vu thì e rằng nhị vị không phải là đối thủ của y.
Mã Ba sửng sốt một chút rồi cười khẩy hỏi :
- Chẳng lẽ Vu lão phu nhân không nghĩ là quá muộn rồi ư?
Vu bà bà trông chiều trời, lạnh lùng hỏi :
- Thẩm Mộc Phong và Tiêu Dao Tử mời lão thân xuống núi để làm gì?
Mã Ba đáp :
- Vì lão phu nhân chuyên nghề dụng độc nên mời xuống để đối phó với Tiêu Lĩnh Vu.
Vu bà bà hỏi :
- Số người dùng độc trong võ lâm có đến hàng ngàn hàng vạn, nào chỉ một mình lão thân?
Mã Ba đáp :
- Một là lão phu nhân hạ độc rất cao minh, người thường không bì kịp, hai là lão phu nhân tham tiền bạc nên các vị đó mới quyết định mua lão phu nhân.
Vu bà bà hỏi :
- Cách hạ độc của lão thân có chỗ khác người, hai vị đã biết chưa?
Mã Ba đáp :
- Anh em tại hạ đã vâng lệnh đến đón bà cháu lão phu nhân thì dĩ nhiên đã biết rồi.
Vu bà bà nói :
- Các hạ thử nói cho nghe.
Mã Ba đáp :
- Phu nhân hạ độc mà người ta không biết là bị trúng độc…
Đột nhiên gã cảnh giác, dừng lại không nói nữa.
Vu bà bà cười lạt đáp :
- Đúng thế! Hai vị có chỗ lầm lẫn lớn, lão thân tưởng phải nói rõ cho hai vị nghe.
Mã Ba hỏi :
- Lầm lẫn chỗ nào?
Vu bà bà đáp :
- Giả tỷ hai vị không dùng tiếng địa phương ở Lĩnh Nam để nói chuyện với nhau mà cứ ra tay đột ngột thì lão thân tất không kịp đề phòng. Nhưng hai vị dùng thổ âm trao đổi, lão thân chẳng thể không cẩn thận.
Mã Ba cười lạt nói :
- Tánh mạng của hai bà cháu lão phu nhân ở trong tay anh em tại hạ thì lo gì lão phu nhân không đưa thuốc giải ra?
Vu bà bà lạnh lùng đáp :
- Nếu lão thân có đưa thuốc giải ra thì các vị có tha mạng lão thân mới ưng chịu. Đáng tiếc là hai vị định hạ sát bà cháu lão thân, hung tâm lộ liễu sớm quá…
Mã Ba ngắt lời :
- Bây giờ tại hạ ưng chịu buông tha cho bà cháu lão phu nhân.
Vu bà bà lạnh lùng đáp :
- Muộn quá rồi. Lão thân không thể tin lời hai vị được nữa.
Mã Ba quay lại ngó Nhị ma nói :
- Lão nhị! Hãy vận khí xem có đúng là đã bị trúng độc của lão yêu bà này không?
Nhị ma thử vận khí rồi đáp :
- Tiểu đệ không phát giác ra điều chi khác lạ.
Mã Ba nhìn Vu bà bà nói :
- Lão phu nhân mà còn buông lời hăm dọa thì thật khiến người ta cười cho thúi óc.
Vu bà bà cười khẩy đáp :
- Hai bà cháu lão thân đổi lấy mạng hai vị thì chết cũng không có gì đáng tiếc. Hai vị cứ việc động thủ đi.
Mã Ba đưa tay trái điểm vào huyệt mạch Vu bà bà rồi thử vận động chân khí thì thấy khí huyết lưu thông điều hòa, chẳng thấy triệu chứng chi trúng độc. Hắn nghĩ thầm trong bụng :
- “Cách dùng độc của mụ này khiến người ta không biết đâu mà đề phòng. Ta hãy tin là thực còn hơn nghĩ là không. Vả lại bà cháu mụ cùng Tiêu Lĩnh Vu đều ở trong tay ta rồi, muốn giết lúc nào mà chẳng được.”
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, ngoài miệng hắn lạnh lùng nói :
- Dù Vu lão phu nhân có hạ chất kỳ độc vào mình tại hạ nhưng chẳng lẽ lão phu nhân đem theo thuốc giải trong mình mà tại hạ không lấy được ư?
Vu bà bà chậm rãi nói :
- Trong mình lão thân có đến hàng trăm thứ thuốc. Nếu hai vị tự tin có thể lựa chọn được đúng thuốc giải thì cứ việc yên tâm mà giết bà cháu lão thân đi.
Mã Ba cười lạt hỏi :
- Chất độc mà lão phu nhân thi triển vào người anh em tại hạ chừng bao lâu sẽ phát tác.
Vu bà bà đáp :
- Chỉ trong vòng mười hai canh giờ.
Mã Ba hỏi :
- Nếu đến hạn mà không phát tác thì sao?
Vu bà bà đáp :
- Lão thân cam chịu hai vị trừng phạt.
Mã Ba nói :
- Được rồi. Đây chính là miệng lão phu nhân nói ra. Đến lúc ấy tại hạ hãy giết lệnh tiểu tôn trước.
Hắn quay lại bảo Nhị ma :
- Hãy phế bỏ hai tay dùng độc của mụ đi.
Nhị ma dạ một tiếng rồi vặn gẫy cổ tay Vu bà bà.
Trong bóng đêm chỉ thấy Vu bà bà toát mồ hôi trán. Mụ nghiến răng chịu đựng, không bật tiếng rên la.
Tiêu Lĩnh Vu than thầm :
- “Vu bà bà là người giảo quyệt, nhưng Lĩnh Nam song ma càng tàn độc hơn. Mụ bị khổ nhục cũng là đáng kiếp.”
Vu Dung thấy tổ mẫu bị bẻ gẫy tay trong lòng đau xót, vừa khóc vừa la :
- Nhưng nhưng ơi!
Vu bà bà lạnh lùng nói :
- Chút đau khổ này thì có ăn thua gì? Đừng khóc nữa.
Vu Dung tuy dừng khóc nhưng hai hàng châu lệ vẫn lã chã tuôn không ngớt.
Vu bà bà nhìn vào mặt Mã Ba nói :
- Bây giờ lão thân muốn đàm phán với hai vị, chắc hai vị cũng không chịu tiếp?
Mã Ba đáp :
- Đúng thế! Tại hạ chưa phát tác ra đã bị trúng độc thì chưa muốn tiếp thụ lời hăm dọa.
Vu bà bà hỏi :
- Nếu vậy chờ đến khi chất độc phát tác hai vị mới chịu đàm phán hay sao?
Mã Ba đáp :
- Khi đó anh em tại hạ để tự cứu mình hoặc giả ưng chịu lời yêu cầu của lão phu nhân. Nhưng tại hạ cũng nói trước là yêu sách không nên nặng quá.
Vu bà bà hững hờ đáp :
- Để đến lúc đó hẵng tính.
Mã Ba quay lại bảo Nhị ma :
- Lão nhị! Nơi đây không dừng lâu được, chúng ta phải lên đường ngay.
Nhị ma chăm chú nhìn Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Tiêu Lĩnh Vu có rất nhiều bạn hữu trên giang hồ, e rằng trên đường tất có người giải cứu.
Mã Ba hỏi :
- Theo ý lão nhị thì sao?
Nhị ma đáp :
- Chi bằng giết quách gã đi. Đem đầu y về ra mắt Thẩm Mộc Phong và Tiêu Dao đạo trưởng cũng vậy.
Bách Lý Băng kinh hãi vô cùng mà không biết làm thế nào. Nàng lẩm bẩm :
- “Bất cứ giá nào ta cũng phải tìm cách bảo toàn tánh mạng cho đại ca mới được.”
Bỗng nghe Vu bà bà ngửa mặt lên trời, cười rộ không ngớt.
Mã Ba tức giận hỏi :
- Mụ cười gì?
Vu bà bà bị thương ở cạnh sườn rất nặng. Mụ cười rộ làm động vết thương đau đớn vô cùng. Mụ cố nhịn đau chờ Mã Ba hỏi mới dừng tiếng cười lại đáp :
- Lão thân cười hai vị ngu dốt quá chừng. Thế mà lão thân lại trúng kế hai vị thì còn gì đáng tức cười hơn nữa?
Mã Ba hỏi :
- Bọn ta ngu dốt chỗ nào?
Vu bà bà lạnh lùng hỏi lại :
- Hai vị muốn lão thân chỉ điểm ư?
Mã Ba đáp :
- Nếu lão phu nhân nói chầy nói cối thì đừng trách anh em tại hạ tàn độc.
Vu bà bà hỏi :
- Nếu lão thân nói hữu lý thì sao?
Mã Ba đáp :
- Nếu có lý thì dĩ nhiên anh em tại hạ sẽ tuân theo.
Vu bà bà nói :
- Được rồi! Vậy lão thân nói để hai vị rộng thêm phần kiến thức…
Mụ ngừng lại một chút rồi nói tiếp :
- Nếu hai vị giết chết Tiêu Lĩnh Vu rồi đem thủ cấp gã về ra mắt Thẩm Mộc Phong và Tiêu Dao Tử, thời gian đi đường quá lâu, đầu người hủ nát thì Thẩm Mộc Phong cùng Tiêu Dao Tử nhận ra thế nào được?
Dường như Lĩnh Nam song ma thấy mụ nói có lý nên lẳng lặng không nói gì.
Vu bà bà lạnh lùng nói tiếp :
- Dù cho hai vị có giữ cho cái đầu khỏi hủ nát thì đầu người cắt xuống cũng khác với đầu người sống. Lão thân đã hiểu võ công Tiêu Lĩnh Vu, quả nhiên không phải tầm thường. Bản lãnh hai vị có đủ bắt được Tiêu Lĩnh Vu không?
Mã Ba đáp :
- Trong tay bọn tại hạ có đầu người thì dĩ nhiên Thẩm Mộc Phong và Tiêu Dao Tử phải tin tưởng.
Vu bà bà đáp :
- Nếu họ bảo hai vị mạo nhận công thưởng thì sao? Khi đó e rằng hai vị phải chịu thảm hình còn đau khổ gấp trăm lần lão thân bây giờ.
Mã Ba trầm ngâm một lát rồi nói :
- Mụ nói cũng có lý. Nhưng chúng ta nếu hành động đường hoàng đưa Tiêu Lĩnh Vu đi e rằng có điều bất lợi.
Vu bà bà thủng thẳng nói :
- Hai người ngu quá mà lại ám toán được lão thân thật khiến người ta phải bực mình.
Mã Ba gắt lên :
- Ta hỏi mụ có diệu kế gì khác không?
Vu bà bà đáp :
- Dĩ nhiên là có.
Mã Ba hỏi ngay :
- Mụ nói cho ta hay được không?
Vu bà bà hỏi lại :
- Tại sao lão thân phải nói cho ngươi nghe?
Mã Ba đáp :
- Vì anh em tại hạ đã nắm sinh mạng hai bà cháu lão phu nhân trong tay.
Vu bà bà đáp :
- Giả tỷ ngươi giết hai bà cháu lão thân thì cũng khó lòng tránh khỏi chất độc phát tác mà chết.
Mã Ba hỏi :
- Mụ muốn sao mới chịu nói?
Vu bà bà đáp :
- Hai vị nên đối đãi với lão thân lịch sự một chút.
Lĩnh Nam song ma đưa mắt nhìn nhau rồi chắp tay nói :
- Bọn tại hạ xin lãnh giáo cao kiến của lão phu nhân.
Vu bà bà hỏi :
- Tiêu Lĩnh Vu hóa trang làm đạo nhân, chẳng lẽ hai vị không hóa trang được ư?
Mã Ba đáp :
- Lão phu nhân quả là cao kiến.
Hắn đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi nói :
- Chúng ta lên đường thôi.
Vu bà bà liếc mắt nhìn hai con ngựa cao lớn nói :
- Tiêu Lĩnh Vu trúng phải chất kỳ độc của lão thân, đã thất tán võ công không hành động được dễ dàng. Cần cho y cưỡi ngựa.
Mã Ba đáp :
- Gã là một tên yếu phạm của Thẩm đại trang chúa, dĩ nhiên cũng nên ưu đãi một chút.
Vu bà bà lại nói :
- Lão thân bị Tiêu Lĩnh Vu đả thương, tiểu tôn cũng bị điểm huyệt, đi lại rất khó khăn.
Mã Ba đáp :
- Được rồi! Hai bà cháu lão phu nhân cưỡi chung một ngựa.
Nhị ma xen vào :
- Không được! Phải phân khai hai bà cháu mụ ra.
Mã Ba đáp :
- Đúng thế!
-Vụ này rất hệ trọng. Hai vị nên thay hình đổi dạng để tránh tai mắt Thẩm Mộc Phong.
Đặng Nhất Lôi đáp :
- Người còn thì vật còn, người chết thì vật mất. Dĩ nhiên bọn tại hạ phải làm cho hết sức.
Tiêu Lĩnh Vu nhìn ra thấy Vu bà bà rất chú ý đến hành động của mình, trong lòng không khỏi lo âu nghĩ thầm :
- “Nếu ta lấy hai bí lục võ công đó ra tất mụ nổi tính hiếu kỳ sai Vu Dung lại lấy coi thì thật là hỏng bét. Ta phải tìm cách khiến mụ phân tâm mới được.”
Nhưng trong lúc thảng thốt chàng cũng không nghĩ ra được kế gì, trong lòng rất đỗi bồn chồn.
Giữa lúc ấy bỗng nghe thấy tiếng vó ngựa từ đằng xa đi tới.
Vu bà bà quay lại nhìn về phía phát ra thanh âm. Tiêu Lĩnh Vu vội rút hai cuốn bí lục trao vào tay Đặng Nhất Lôi, khẽ dặn :
- Xin hai vị bảo trọng.
Rồi chàng lớn tiếng nói tiếp :
- Ở chỗ Trung Châu nhị cổ tại hạ còn một cái rương gỗ. Hai vị đến gặp họ bảo mở cái rương ra coi rồi lấy vật trong rương cất đi.
Chàng nói mấy câu này đầy vẻ bi ai như lúc vĩnh biệt.
Đặng Nhất Lôi đáp :
- Tiêu đại hiệp là người lành tất được người giúp. Chuyến này đi nhất định bình yên.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Bây giờ hai vị lên đường được rồi, xin hai vị trân trọng.
Đặng Nhất Lôi cùng Triển Diệp Thanh đều hiểu chàng có ý giục họ lên đường cho lẹ, liền nghiêng mình thi lễ nói :
- Bọn tại hạ xin cáo biệt.
Rồi trở gót đi ngay.
Tiêu Lĩnh Vu thấy hai người đi rồi, trong lòng cũng hơi nhẹ nhõm phần nào.
Chàng thở phào một cái quay đầu nhìn lại thấy hai con ngựa cao lớn đứng bên Vu bà bà. Người cưỡi ngựa đã nhảy xuống rồi đang nói chuyện với mụ.
Tiêu Lĩnh Vu thấy hai người này chính là Lĩnh Nam song ma, liền cất bước tiến lại.
Bỗng nghe Đại ma là Mã Ba cười khanh khách nói :
- Thế này là đi rách đế giày tìm chẳng thấy, thấy ra chẳng mất chút công phu.
Hắn đảo mắt nhìn vào mặt Tiêu Lĩnh Vu, cất giọng lạnh lùng hỏi :
- Phải chăng các hạ là Tiêu Lĩnh Vu?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Chính thị!
Mã Ba cười nói :
- Đại danh các hạ vang dội trên chốn giang hồ, không ngờ lại là một tên trẻ nít.
Lại nghe Nhị ma lên tiếng :
- Vu lão phu nhân! Tại hạ thấy hai tên kia trốn rồi. Bây giờ phải đuổi theo bắt chúng lại.
Tiêu Lĩnh Vu giật mình kinh hãi nghĩ thầm :
- “Nguy rồi! Nếu hắn đuổi kịp, xục tìm trong mình hai người tất lòi bí lục ra. Thế là mình khéo quá hóa vụng.”
Tuy chàng trong lòng nóng nảy nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng, cười lạt đáp :
- Đáng tiếc là tại hạ trúng chất kỳ độc, mất hết võ công.
Mã Ba hỏi :
- Nếu các hạ chưa mất hết võ công thì sao?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Các hạ nói mấy câu vô lễ như vừa rồi đã đủ khiến tại hạ phải cho hai vị một bài học.
Nhị ma tức giận nói :
- Đến bây giờ mà thằng lỏi này còn ngông cuồng như vậy, thì ra gã chẳng biết sống chết là gì.
Hắn vung chưởng đánh tới.
Tiêu Lĩnh Vu không thể né tránh, bị phát chưởng đánh trúng ngực đánh “binh” một tiếng. Chàng không đứng vững được té lăn xuống đất.
Từ ngày ra đời chàng chưa từng bị đau khổ như lần này, mắt chàng nảy đom đóm.
Bách Lý Băng rú lên một tiếng, chạy lại đỡ Tiêu Lĩnh Vu.
Tiêu Lĩnh Vu nhịn đau tự hỏi :
- “Vu bà bà dùng thứ chất độc gì khiến cho người ta không vận động chân khí được? Mụ này mà thi triển chất độc này tất khiến giang hồ đại loạn. Sau này nếu còn có cơ hội ta quyết giết mụ chứ không tha.”
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, chàng gắng gượng đứng lên thì thấy Đặng Nhất Lôi và Triển Diệp Thanh đã mất hút vào trong bóng đêm. Chàng mừng thầm tự nhủ :
- “Cầu trời phù hộ cho họ bình an vô sự đến gặp Tôn Bất Tà và Vô Vi đạo trưởng để trao hai cuốn bí lục. Ta có phải chịu đựng một chưởng cũng không oan uổng.”
Lĩnh Nam song ma thấy Tiêu Lĩnh Vu bị đánh một chưởng mà vẫn không lộ vẻ tức giận thì không khỏi khen thầm trong bụng :
- “Gã này còn nhỏ tuổi mà đã dày công hàm dưỡng, ít người bì kịp.”
Đột nhiên Vu Dung rảo bước tiến lại đứng chắn trước mặt Tiêu Lĩnh Vu, lạnh lùng nhìn Lĩnh Nam song ma hỏi :
- Sao các vị lại ra tay đánh y?
Lĩnh Nam song ma sửng sốt hỏi lại :
- Phải chăng cô nương có ý trách bọn ta?
Vu Dung trỏ vào mặt Nhị ma nói :
- Các hạ ra tay đánh người là có ý gì?
Nhị ma cười lạt hỏi lại :
- Phải chăng cô nương trách tại hạ đã ra tay đánh Tiêu Lĩnh Vu?
Vu Dung đáp :
- Đúng thế! Tiêu Lĩnh Vu bị bọn ta bắt được, sao các vị lại dính vào?
Mã Ba chau mày hỏi :
- Phải rồi! Đúng là gã bị bà cháu cô nương bắt, nhưng anh em tại hạ đánh gã hai cái không được sao?
Vu Dung lạnh lùng đáp :
- Không được! Có cần đánh gã cũng phải do bà cháu ta ra tay.
Mã Ba quay lại ngó Nhị ma, miệng lý la lí lố một hồi.
Vu Dung chau mày lắng nghe nhưng không hiểu được liền giương mắt lên hỏi :
- Các vị nói gì vậy?
Mã Ba cười lạt, đảo mắt nhìn Vu bà bà hỏi :
- Vu lão phu nhân! Thân thể lão phu nhân vẫn mạnh khỏe chứ?
Vu bà bà uể oải đáp :
- Lão thân bị nội thương rất nặng.
Mã Ba cười nói :
- Anh em tại hạ vâng mệnh tới đón lão phu nhân, không ngờ lão phu nhân lại bắt sống được Tiêu Lĩnh Vu. Thẩm đại trang chúa và Tiêu Dao đạo trưởng mà biết vụ này chắc khoan khoái lắm.
Vu bà bà hơi biến sắc rồi cười đáp :
- Lão thân gặp may mà bắt được Tiêu Lĩnh Vu. Hai vị không quản ngại đường xa đến đây đón bà cháu lão thân. Công lao này cũng được dự phần mới phải.
Mã Ba cười khẩy nói :
- Vu lão phu nhân mà cất nhắc anh em tại hạ như vậy, thật khiến anh em tại hạ cảm kích vô cùng.
Đột nhiên hắn vung tay lại chụp vào cổ tay Vu Dung.
Vu Dung tuy là người tinh minh nhưng chẳng khi nào ngờ Mã Ba lại động thủ một cách đột ngột. Hắn vận thủ kình rất nặng, cô cố vùng vẫy mà không thoát ra được.
Trong lúc Mã Ba động thủ cầm nã kiềm chế Vu Dung, Nhị ma cũng chụp tay Vu bà bà.
Vu bà bà đã đề phòng, nhưng thương thế trầm trọng. Mụ ngó thấy Nhị ma chụp xuống huyệt mạch mình mà không sao né tránh được.
Bỗng nghe Nhị ma cười khanh khách nói :
- Đã bắt được Tiêu Lĩnh Vu rồi thì bà cháu lão phu nhân bất tất phải đến tham kiến Thẩm đại trang chúa cùng Tiêu Dao đạo trưởng nữa.
Vu bà bà thủng thẳng hỏi :
- Các hạ nói thế là nghĩa làm sao?
Mã Ba lạnh lùng hỏi :
- Thẩm đại trang chúa và Tiêu Dao đạo trưởng thỉnh hai vị hạ sơn chỉ vì mục đích đối phó với Tiêu Lĩnh Vu. Nay gã bị bắt rồi thì bản lãnh hai vị không giúp gì được trong đại cuộc đối phó với võ lâm nữa…
Vu bà bà ngắt lời :
- Lão thân đã đàm luận với họ rồi. Sau khi bắt được Tiêu Lĩnh Vu, bà cháu lão thân liền dời khỏi giang hồ, về núi ẩn cư không hỏi đến chuyện võ lâm nữa.
Mã Ba lạnh lùng nói :
- Hai vị muốn quy ẩn thì anh em tại hạ đưa ngay hai vị về nhà cũng thế.
Dứt lời hắn giơ tay mặt lên.
Tiêu Lĩnh Vu và Bách Lý Băng thấy chúng trở mặt, trong lòng tức giận muôn vàn, nhưng võ công thất tán thì chẳng thể cứu viện bà cháu Vu bà bà, mà chính mình cũng không còn cơ hội tẩu thoát.
Vu bà bà lạnh lùng hỏi :
- Hai vị muốn giết bà cháu lão thân chăng?
Mã Ba lạnh lùng đáp :
- Đúng thế! Sau khi hạ sát hai vị rồi thì công lao bắt được Tiêu Lĩnh Vu dĩ nhiên thuộc về anh em ta.
Vu bà bà cười lạt nói :
- Nếu lão thân giải độc cho Tiêu Lĩnh Vu thì e rằng nhị vị không phải là đối thủ của y.
Mã Ba sửng sốt một chút rồi cười khẩy hỏi :
- Chẳng lẽ Vu lão phu nhân không nghĩ là quá muộn rồi ư?
Vu bà bà trông chiều trời, lạnh lùng hỏi :
- Thẩm Mộc Phong và Tiêu Dao Tử mời lão thân xuống núi để làm gì?
Mã Ba đáp :
- Vì lão phu nhân chuyên nghề dụng độc nên mời xuống để đối phó với Tiêu Lĩnh Vu.
Vu bà bà hỏi :
- Số người dùng độc trong võ lâm có đến hàng ngàn hàng vạn, nào chỉ một mình lão thân?
Mã Ba đáp :
- Một là lão phu nhân hạ độc rất cao minh, người thường không bì kịp, hai là lão phu nhân tham tiền bạc nên các vị đó mới quyết định mua lão phu nhân.
Vu bà bà hỏi :
- Cách hạ độc của lão thân có chỗ khác người, hai vị đã biết chưa?
Mã Ba đáp :
- Anh em tại hạ đã vâng lệnh đến đón bà cháu lão phu nhân thì dĩ nhiên đã biết rồi.
Vu bà bà nói :
- Các hạ thử nói cho nghe.
Mã Ba đáp :
- Phu nhân hạ độc mà người ta không biết là bị trúng độc…
Đột nhiên gã cảnh giác, dừng lại không nói nữa.
Vu bà bà cười lạt đáp :
- Đúng thế! Hai vị có chỗ lầm lẫn lớn, lão thân tưởng phải nói rõ cho hai vị nghe.
Mã Ba hỏi :
- Lầm lẫn chỗ nào?
Vu bà bà đáp :
- Giả tỷ hai vị không dùng tiếng địa phương ở Lĩnh Nam để nói chuyện với nhau mà cứ ra tay đột ngột thì lão thân tất không kịp đề phòng. Nhưng hai vị dùng thổ âm trao đổi, lão thân chẳng thể không cẩn thận.
Mã Ba cười lạt nói :
- Tánh mạng của hai bà cháu lão phu nhân ở trong tay anh em tại hạ thì lo gì lão phu nhân không đưa thuốc giải ra?
Vu bà bà lạnh lùng đáp :
- Nếu lão thân có đưa thuốc giải ra thì các vị có tha mạng lão thân mới ưng chịu. Đáng tiếc là hai vị định hạ sát bà cháu lão thân, hung tâm lộ liễu sớm quá…
Mã Ba ngắt lời :
- Bây giờ tại hạ ưng chịu buông tha cho bà cháu lão phu nhân.
Vu bà bà lạnh lùng đáp :
- Muộn quá rồi. Lão thân không thể tin lời hai vị được nữa.
Mã Ba quay lại ngó Nhị ma nói :
- Lão nhị! Hãy vận khí xem có đúng là đã bị trúng độc của lão yêu bà này không?
Nhị ma thử vận khí rồi đáp :
- Tiểu đệ không phát giác ra điều chi khác lạ.
Mã Ba nhìn Vu bà bà nói :
- Lão phu nhân mà còn buông lời hăm dọa thì thật khiến người ta cười cho thúi óc.
Vu bà bà cười khẩy đáp :
- Hai bà cháu lão thân đổi lấy mạng hai vị thì chết cũng không có gì đáng tiếc. Hai vị cứ việc động thủ đi.
Mã Ba đưa tay trái điểm vào huyệt mạch Vu bà bà rồi thử vận động chân khí thì thấy khí huyết lưu thông điều hòa, chẳng thấy triệu chứng chi trúng độc. Hắn nghĩ thầm trong bụng :
- “Cách dùng độc của mụ này khiến người ta không biết đâu mà đề phòng. Ta hãy tin là thực còn hơn nghĩ là không. Vả lại bà cháu mụ cùng Tiêu Lĩnh Vu đều ở trong tay ta rồi, muốn giết lúc nào mà chẳng được.”
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, ngoài miệng hắn lạnh lùng nói :
- Dù Vu lão phu nhân có hạ chất kỳ độc vào mình tại hạ nhưng chẳng lẽ lão phu nhân đem theo thuốc giải trong mình mà tại hạ không lấy được ư?
Vu bà bà chậm rãi nói :
- Trong mình lão thân có đến hàng trăm thứ thuốc. Nếu hai vị tự tin có thể lựa chọn được đúng thuốc giải thì cứ việc yên tâm mà giết bà cháu lão thân đi.
Mã Ba cười lạt hỏi :
- Chất độc mà lão phu nhân thi triển vào người anh em tại hạ chừng bao lâu sẽ phát tác.
Vu bà bà đáp :
- Chỉ trong vòng mười hai canh giờ.
Mã Ba hỏi :
- Nếu đến hạn mà không phát tác thì sao?
Vu bà bà đáp :
- Lão thân cam chịu hai vị trừng phạt.
Mã Ba nói :
- Được rồi. Đây chính là miệng lão phu nhân nói ra. Đến lúc ấy tại hạ hãy giết lệnh tiểu tôn trước.
Hắn quay lại bảo Nhị ma :
- Hãy phế bỏ hai tay dùng độc của mụ đi.
Nhị ma dạ một tiếng rồi vặn gẫy cổ tay Vu bà bà.
Trong bóng đêm chỉ thấy Vu bà bà toát mồ hôi trán. Mụ nghiến răng chịu đựng, không bật tiếng rên la.
Tiêu Lĩnh Vu than thầm :
- “Vu bà bà là người giảo quyệt, nhưng Lĩnh Nam song ma càng tàn độc hơn. Mụ bị khổ nhục cũng là đáng kiếp.”
Vu Dung thấy tổ mẫu bị bẻ gẫy tay trong lòng đau xót, vừa khóc vừa la :
- Nhưng nhưng ơi!
Vu bà bà lạnh lùng nói :
- Chút đau khổ này thì có ăn thua gì? Đừng khóc nữa.
Vu Dung tuy dừng khóc nhưng hai hàng châu lệ vẫn lã chã tuôn không ngớt.
Vu bà bà nhìn vào mặt Mã Ba nói :
- Bây giờ lão thân muốn đàm phán với hai vị, chắc hai vị cũng không chịu tiếp?
Mã Ba đáp :
- Đúng thế! Tại hạ chưa phát tác ra đã bị trúng độc thì chưa muốn tiếp thụ lời hăm dọa.
Vu bà bà hỏi :
- Nếu vậy chờ đến khi chất độc phát tác hai vị mới chịu đàm phán hay sao?
Mã Ba đáp :
- Khi đó anh em tại hạ để tự cứu mình hoặc giả ưng chịu lời yêu cầu của lão phu nhân. Nhưng tại hạ cũng nói trước là yêu sách không nên nặng quá.
Vu bà bà hững hờ đáp :
- Để đến lúc đó hẵng tính.
Mã Ba quay lại bảo Nhị ma :
- Lão nhị! Nơi đây không dừng lâu được, chúng ta phải lên đường ngay.
Nhị ma chăm chú nhìn Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Tiêu Lĩnh Vu có rất nhiều bạn hữu trên giang hồ, e rằng trên đường tất có người giải cứu.
Mã Ba hỏi :
- Theo ý lão nhị thì sao?
Nhị ma đáp :
- Chi bằng giết quách gã đi. Đem đầu y về ra mắt Thẩm Mộc Phong và Tiêu Dao đạo trưởng cũng vậy.
Bách Lý Băng kinh hãi vô cùng mà không biết làm thế nào. Nàng lẩm bẩm :
- “Bất cứ giá nào ta cũng phải tìm cách bảo toàn tánh mạng cho đại ca mới được.”
Bỗng nghe Vu bà bà ngửa mặt lên trời, cười rộ không ngớt.
Mã Ba tức giận hỏi :
- Mụ cười gì?
Vu bà bà bị thương ở cạnh sườn rất nặng. Mụ cười rộ làm động vết thương đau đớn vô cùng. Mụ cố nhịn đau chờ Mã Ba hỏi mới dừng tiếng cười lại đáp :
- Lão thân cười hai vị ngu dốt quá chừng. Thế mà lão thân lại trúng kế hai vị thì còn gì đáng tức cười hơn nữa?
Mã Ba hỏi :
- Bọn ta ngu dốt chỗ nào?
Vu bà bà lạnh lùng hỏi lại :
- Hai vị muốn lão thân chỉ điểm ư?
Mã Ba đáp :
- Nếu lão phu nhân nói chầy nói cối thì đừng trách anh em tại hạ tàn độc.
Vu bà bà hỏi :
- Nếu lão thân nói hữu lý thì sao?
Mã Ba đáp :
- Nếu có lý thì dĩ nhiên anh em tại hạ sẽ tuân theo.
Vu bà bà nói :
- Được rồi! Vậy lão thân nói để hai vị rộng thêm phần kiến thức…
Mụ ngừng lại một chút rồi nói tiếp :
- Nếu hai vị giết chết Tiêu Lĩnh Vu rồi đem thủ cấp gã về ra mắt Thẩm Mộc Phong và Tiêu Dao Tử, thời gian đi đường quá lâu, đầu người hủ nát thì Thẩm Mộc Phong cùng Tiêu Dao Tử nhận ra thế nào được?
Dường như Lĩnh Nam song ma thấy mụ nói có lý nên lẳng lặng không nói gì.
Vu bà bà lạnh lùng nói tiếp :
- Dù cho hai vị có giữ cho cái đầu khỏi hủ nát thì đầu người cắt xuống cũng khác với đầu người sống. Lão thân đã hiểu võ công Tiêu Lĩnh Vu, quả nhiên không phải tầm thường. Bản lãnh hai vị có đủ bắt được Tiêu Lĩnh Vu không?
Mã Ba đáp :
- Trong tay bọn tại hạ có đầu người thì dĩ nhiên Thẩm Mộc Phong và Tiêu Dao Tử phải tin tưởng.
Vu bà bà đáp :
- Nếu họ bảo hai vị mạo nhận công thưởng thì sao? Khi đó e rằng hai vị phải chịu thảm hình còn đau khổ gấp trăm lần lão thân bây giờ.
Mã Ba trầm ngâm một lát rồi nói :
- Mụ nói cũng có lý. Nhưng chúng ta nếu hành động đường hoàng đưa Tiêu Lĩnh Vu đi e rằng có điều bất lợi.
Vu bà bà thủng thẳng nói :
- Hai người ngu quá mà lại ám toán được lão thân thật khiến người ta phải bực mình.
Mã Ba gắt lên :
- Ta hỏi mụ có diệu kế gì khác không?
Vu bà bà đáp :
- Dĩ nhiên là có.
Mã Ba hỏi ngay :
- Mụ nói cho ta hay được không?
Vu bà bà hỏi lại :
- Tại sao lão thân phải nói cho ngươi nghe?
Mã Ba đáp :
- Vì anh em tại hạ đã nắm sinh mạng hai bà cháu lão phu nhân trong tay.
Vu bà bà đáp :
- Giả tỷ ngươi giết hai bà cháu lão thân thì cũng khó lòng tránh khỏi chất độc phát tác mà chết.
Mã Ba hỏi :
- Mụ muốn sao mới chịu nói?
Vu bà bà đáp :
- Hai vị nên đối đãi với lão thân lịch sự một chút.
Lĩnh Nam song ma đưa mắt nhìn nhau rồi chắp tay nói :
- Bọn tại hạ xin lãnh giáo cao kiến của lão phu nhân.
Vu bà bà hỏi :
- Tiêu Lĩnh Vu hóa trang làm đạo nhân, chẳng lẽ hai vị không hóa trang được ư?
Mã Ba đáp :
- Lão phu nhân quả là cao kiến.
Hắn đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi nói :
- Chúng ta lên đường thôi.
Vu bà bà liếc mắt nhìn hai con ngựa cao lớn nói :
- Tiêu Lĩnh Vu trúng phải chất kỳ độc của lão thân, đã thất tán võ công không hành động được dễ dàng. Cần cho y cưỡi ngựa.
Mã Ba đáp :
- Gã là một tên yếu phạm của Thẩm đại trang chúa, dĩ nhiên cũng nên ưu đãi một chút.
Vu bà bà lại nói :
- Lão thân bị Tiêu Lĩnh Vu đả thương, tiểu tôn cũng bị điểm huyệt, đi lại rất khó khăn.
Mã Ba đáp :
- Được rồi! Hai bà cháu lão phu nhân cưỡi chung một ngựa.
Nhị ma xen vào :
- Không được! Phải phân khai hai bà cháu mụ ra.
Mã Ba đáp :
- Đúng thế!
/124
|