Trấn Phong không kịp suy nghĩ vứt luôn một vốc hồi lực đan và các loại đan dược ôn nhuận kinh mạch vào mồm nhai ngấu nghiến. Thiên Nhân Hợp Nhất khai hỏa mức tối đa có thể, sau đó tích tụ linh khí từ đan điền qua vận tuyến của Lĩnh Nam chỉ vào đầu ngón trỏ phải.
- Lĩnh Nam Chỉ Pháp, Phá Thiên Chỉ!
Một tia sáng nhanh như chớp lóe sáng từ đầu ngón trỏ của Phong sau đó bắn lên vòm trời của Hắc Giới. Phong dùng một lượt hết năm thành linh khí có thể ngưng tụ trong một chu thiên. Chỉ vừa mới bắn ra Phong đã cảm thấy đầu ngón tay tê dại, kinh mạch rối loạn. May mà đây mới chỉ là một nửa kỳ chu thiên. Nếu là cả một chu thiên vậy thì thảm rồi. Ọe ra một bũng máu tươi Phong ngồi xuống xếp bằng khôi phục.
- Thêm nữa, chủ nhân ta đói.
Phong lắc đầu cười khổ muốn khóc, cái số của của mình mệt như chó. Không, đến chó còn sướng. Nai lưng ra làm mà toàn phải nuôi mấy hàng ăn thế này. Hy vọng sau này được hồi đáp. Trấn Phong mặc kệ Hắc Giới vì Phong đã đến giới hạn. Không thể tiếp tục bắn ra một chỉ nào nữa cả. Qua được một khắc Phong mới từ từ khôi phục, thỉnh thoảng Hắc Giới vẫn lên tiếng đòi ăn. Phong lại bắt đầu dùng Thiên Nhân Hợp Nhất tích lũy tinh lực qua những dòng xoáy của ngũ hành thuộc tính. Ngũ hành thuộc tính tạo thành những cơn gió xoáy liên miên không ngừng luân chuyển trong đan điền của Phong. Lại định phóng tiếp ra một chỉ nữa thì Đan Tổ bên cạnh lên tiếng nhắc nhở.
- Phong nhi, Hắc Giới như con nít. Con cho nó ăn ít một thôi. Chia linh lực ra các tia càng nhỏ càng tốt rồi phóng ra liên tục. Kinh mạch sẽ phải chịu tải ít hơn. Phóng ra liên tục như vậy và nuốt đan dược ôn nhuận kinh mạch có thể từ từ làm lớn rộng kinh mạch.
Phong bắt đầu bừng tỉnh. Kinh mạch cũng như các đường ống cao su co dãn. Nếu dùng linh khí nhiều quá một lúc sẽ khiến chúng nổ tung, nhưng nếu dùng nhiều tia nhỏ, đường ống sẽ vì sự hoạt động này mà lớn rộng dần. Phong nghe theo Đan Tổ chia linh lực ra nhiều phần nhỏ. Các tia linh lực tách ra trong đan điền của Phong theo vận tuyến của Lĩnh Nam chỉ tụ vào các đầu ngón tay của Phong. Sau đó các ngón tay của Phong như chơi đàn dương cầm lần lượt chuyển động. Mỗi lần phóng ra lại là một tia linh khí rất nhỏ bé phóng vào vòm trời của Hắc Giới. Kinh mạch của Phong không vì vậy mà đau đớn. Cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất khiến Phong có được tốc độ hấp thu linh khí khổng lồ cung cấp cho Lĩnh Nam Chỉ.
- Phong nhi, đó là Lĩnh Nam Chỉ, sao lại gọi cái gì mà Phá Thiên Chỉ.
- Hắc hắc hắc, sư phụ à. Lĩnh Nam Chỉ thì chỉ có 1 chỉ, còn của con sẽ làm ra một pho. Chiêu đầu tiên của con sẽ có tên là Phá Thiên Chỉ. Dùng linh lực phóng hết ra một đầu ngón tay. Đợi khi con luyện thành chiêu này sẽ là một đòn sát thủ của con. Chiêu thứ hai con đang dùng là Liên Hoàn Chỉ. Dùng linh khí lần lượt bắn ra từ các đầu ngón tay liên miên bất tận. Sau này con luyện đại thành sẽ có tốc độ còn khủng bố hơn thế này nữa. Chiêu thứ ba là tích lũy linh lực rồi phóng ra hết cả 10 đầu ngón tay cùng một lượt. Con đặt tên cho chiêu này là Quy Nỏ Chỉ.
- Cái gì mà Quy Nỏ Chỉ, Chỉ pháp là ta dạy con mắc mớ gì đến tên mặt đen?
- Sư phụ, Quy Nỏ có thể cùng lúc phóng ra là 10 mũi tên. Con muốn chỉ pháp sau này phải có uy lực lợi hại hơn cả Quy Nỏ.
- Chỉ pháp của ta dạy dĩ nhiên phải lợi hại hơn Quy Nỏ của lão rùa già mặt đen. Con có thể gọi nó bất kỳ tên gì nhưng không được dính lứu đến tên rùa già.
- Cái bà này biết cái gì. Đồ nhi của ta hiếu thảo với ta vậy bà còn chê cái gì. Ở đó ồn ào cái gì. Xem tiểu đồ nhi của ta phóng chỉ thật lợi hại. Tiểu tử, làm một chiêu Quy Nỏ Chỉ cho sư phụ xem thử.
- Cái tên rùa già này om sòm cái gì? Chỉ pháp của ta dạy mắc mới gì đến ngươi?
- Cái gì không mắc mớ, tên đồ nhi này ta cũng có phần một nửa. Một mình bà tạo được ra tiểu tử xuất sắc vậy sao?
- Ông thử rút lui xem ta có dạy hắn còn tốt hơn là cùng ông dạy không?
- Ha ha ha… muốn khích tướng ta. Hôm nay Hắc Giới sinh ra linh trí, Khí Tổ ta rất là vui mừng. Muốn khích tướng ta sao? Cho hôn cái coi.
Nói xong Khí Tổ đưa cái mỏ ra chuýt luôn một phát thật kêu lên môi của Đan Tổ. Sau đó cười khanh khách dùng Thiên Mã Hành Không Thoái chạy đi thật nhanh. Trấn Phong cũng bị hành động của Khí Tổ là cho lỡ nhịp suýt sặc nước bọt. Còn Đan Tổ thì như bị điện giật run lẩy bẩy. Tên Khí Tổ này quá to gan. Lão nương bao năm nay không ai hôn giờ lại bị tên mặt đen ngươi hôn? Môi ta để cho ngươi hôn sao. Tức chết lão nương. Nghĩ đến đây thì Đan Tổ quay sang nhìn Trấn Phong đang sặc nước bọt rồi thấy xấu hổ quá chạy vào lầu các của mình. Đan Tổ e thẹn như cô gái tuổi xuân thì. Đâu còn bộ dáng của một luyện đan đại tông sư? Chỉ bỏ lại một câu:
- Xấu hổ chết người.
Không bao lâu Trấn Phong chỉ còn một mình. Hai cái lão quái vật này cũng ham vui quá mức, sao lại bỏ lại mình trong lúc cần thiết thế này. Nhất là Khí Tổ, người ta dù gì cũng là phụ nữ. Ai lại đưa cái mỏ giữa thanh thiên bạch nhật ra mà chuỵt như thế chứ? Sau này làm sao Đan sư phụ cũng khó ra gặp mặt người. Còn không thì thể nào cũng có ác đấu mỗi ngày. Hắc Giới tuy rộng mênh mông nhưng ở đâu cũng toàn là những mảnh đất bằng phẳng. Chỉ riêng có nơi ba người ở mới có hồ nước do Phong đã tự đem vào. Hồ nước được Phong dùng linh khí mở. Trong hồ chứa đựng thủy thuộc tính rất nồng đậm. Có đồn điền linh thảo, có 3 cái lầu các mà Khí Tổ đã xây lên. Có kho chứa đồ. Trong Hắc Giới không bao giờ mưa. Không có thời tiết nóng lạnh như ngoại giới. Như là một thế giới riêng biệt. Nhưng trong lúc Phong bắn lên các tia linh khí các nơi bỗng có núi nhô lên, có sông hồ. Có rừng già, có núi lửa. Hắc Giới và đan điền của Phong như được nối liền qua liên kết của linh hồn. Từ đan điền của Phong linh khí nồng đậm bắt đầu chảy vào Hắc Giới. Lúc trước Hắc Giới đã nhờ vào hấp thu linh khí nồng đậm của Phong. Sau khi được đan điển của Phong ôn nhuận tinh luyện những linh khí thoát ra rất nồng đậm và tinh khiết nên dần mới có diện tích nghịch thiên thế này. Hắc Giới đã rộng hơn bất kỳ không gian giới chỉ nào đã từng tồn tại. Đã to hơn không gian của bất kỳ chí tôn khí hay thần binh nào tồn tại. Khí Tổ cho rằng với không gian rộng thế này phải mất lâu lắm linh hồn của Hắc Giới mới có thể sinh ra. Vì không gian càng rộng cũng đồng nghĩa với linh hồn của khí giới cũng phải rất cường đại.
Khí Tổ chạy một vòng dài sau đó không thấy ai đuổi theo nên lộn lại. Vỗ vai Phong đang không ngừng phóng ra Lĩnh Nam chỉ pháp Liên Hoàn Chỉ.
- Ha ha ha Phong nhi, ngươi thấy sư phụ lợi hại không?
- Sư phụ hit and run, đánh xong rồi chuồn thật lợi hại.
- Không phải, sư phụ của ngươi hit on the run. Là vừa chạy vừa đánh ha ha ha!!!
- Tên rùa già chết bầm. Lão nương làm thịt ngươi!
- Úi chà chà… sư phụ đi trước.
Nói xong rồi biến mất sau phía chân trời của Hắc Giới nói vọng lại.
- Phong nhi, sư phụ du lịch Hắc Giới xem thiên địa dị tượng của Hắc Giới có gì lạ. Khi nào sư nương của ngươi hết giận ta sẽ trở lại ha ha ha…
- Tên rùa già, có giỏi đừng chạy lão nương giết ngươi.
- Bá người taaa, nương tử giết tướng công của mình nè.
Một bóng trắng lao về phía Khí Tổ rồi cũng biến mất, hai người đã đi còn Trấn Phong cứ vẫn ở lại làm công việc “người chăm nuôi” của mình. Thỏa mãn cái tên Hắc Giới với sức ăn khủng bố. Thời gian không biết trôi qua bao lâu. Trấn Phong đắm chìm vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất và cứ thế nuốt tinh thần thảo cùng các loại đan dược trị thương và ông nhuận kinh mạch. Dần dần Trấn Phong sử dụng Lĩnh Nam chỉ pháp càng nhuần nhuyễn. Kinh mạch cũng theo sự ôn nhuận của dược lực trở nên mạnh mẽ hơn, rộng lớn hơn. Linh khí hấp thu chạy qua kinh mạch cũng cải tạo cho kinh mạch dẻo dai hơn. Sức chiến đấu của Trấn Phong theo đà trở lên bền bỉ hơn trước. Hai thần binh lặng lẽ quan sát cũng phải cảm khái tốc độ tăng tiến của Trấn Phong không thôi. Thật không ngờ chủ nhân của bọn họ lại có sức lĩnh ngộ biến thái đến như vậy. 3 ngày liên tù tì bắn linh khí vào vòm trời của Hắc Giới, giờ địa hình của Hắc Giới đã thay đổi rất nhiều. Khu ở của mọi người giờ được bao bọc bằng thành lũy. Vòm trời đã có mây. Hồ nước trở lên to lớn hơn. Núi non cao hơn. Đây là quá trình khai thiên ích địa của Hắc Giới. Một không gian có thể chứa đựng người sống, linh hồn và các loại vật thể, giờ lại sinh ra linh trí như nhân loại. Hắc Giới không thể nghi ngờ đã vượt quá mức độ của thần binh bình thường đã một bước lên mây trở thành chí tôn khí. Đây cũng là nhờ công của Khí Tổ đã dùng hồn thạch và không gian thạch để tạo ra Hắc Giới. Khí Tổ và Đan Tổ lại sống trong Hắc Giới một thời gian dài khiến cho hồn thể của Hắc Giới nhờ hấp thu hồn lực của hai người mà bắt đầu hình thành.
Trong lúc mọi người và thần binh đang chìm đắm với sự tiến triển của Hắc Giới thì tại một góc của thức hải của Phong một hình bóng với khuôn mặt không có hình hài, hoàn toàn bằng ánh sáng bắt đầu chậm rãi hình thành ra một bộ dáng nữ nhân. Nếu Trấn Phong có mặt tại đậy chắc chắn sẽ chạy lại ôm ngươi này vào lòng vì đây là khuôn mặt của Trang Hà. Bóng đen này bắt đầu tạo cho mình một ngoại dáng như người vợ của Trấn Phong. Cô chọn cho mình bộ váy cưới màu trắng của Địa Cầu. Bộ váy cưới mà Phong và Trang Hà đã mất nhiều ngày để tìm chọn. Chiếc váy ngắn chỉ đến đầu gối. Đôi giày cao gót màu trắng trong suốt như pha lê hiệu Louboutin mà Phong đã đập chảo bán nồi ra để mua tặng vợ nhân dịp ngày cưới. Đứng trước một cái gương nữ nhân này mỉm cười thỏa mãn:
- Chắc chắn chủ nhân sẽ rất thích ta.
Bao ngày nay Hắc Dung đã tiến triển hơn rất nhiều, đã không còn mơ hồ như trước. Nàng bắt đầu có ý nghĩ riêng của mình. Giờ nàng đã biết mình muốn gì. Cái nàng muốn là có được người yêu. Có người quan tâm nàng. Chấp niệm của Phong đối với Trang Hà khiến Hắc Dung sinh ra linh trí, cảm nhận được tình cảm của một người đối với một người. Lần đầu tiên trong đời Hắc Dung thực sự biết mình muốn gì. Hắc Dung muốn trở thành nhân loại. Có tình cảm. Biết yêu. Muốn yêu và được người yêu lại. Nhưng Hắc Dung không biết ích kỷ. Vì biết chủ nhân có nhiều thần binh. Sau này sẽ thu phục càng nhiều thần binh hơn nữa nên Hắc Dung cũng không ghen tỵ. Đối với cô, chủ nhân có nhiều thần binh đồng nghĩa với việc hắn cường đại. Thân làm binh khí nàng đối với vũ lực của chủ nhân rất hoan nghênh.
- Ta muốn được ngươi yêu.
Hắc Dung thì thào nói rồi bước ra khỏi thức hải của Phong. Đứng bên cạnh chủ nhân quán sát thầm lặng. Hai thần binh khác khi thấy Hắc Dung có được hình hài thì gật gù tán thưởng. Mơ hồ. Đó là tính cách của Hắc Dung. Nàng chưa từng có ý nghĩ riêng, chưa từng biết mình muốn gì. Nên nàng có thể dễ dàng biến thành bất kỳ hình thù gì. Che dấu ba động linh khí. Tạo ra cho kẻ thù của chủ nhân cảm giác mơ hồ. Đây không phải là nàng cố tình tạo ra mà là kẻ thù của nàng bị tính cách của nàng ảnh hưởng. Hôm nay Hắc Dung vì chấp niệm của chủ nhân mà thăng tiến đột phá. Hắc Dung rất thích Hắc Giới, vì 2 thần binh đều là vật ngụy trang có thể che dấu tung tích của người sử dụng. Hắc Dung khẽ nhắc nhẹ với Trấn Phong:
- Khai thiên lập địa là tạo ra hỗn độn. Chủ nhân muốn Hắc Giới trưởng thành thì phải tạo cho nàng một tiểu hỗn độn trong Hắc Giới có đủ các thuộc tính. Cho nàng hấp thu linh khí của ngươi. Dùng Thiên Nhân Hợp Nhất kích hoạt nàng.
Trấn Phong quay lại phía phát ra âm thanh. Đến gần Phong mà Phong không thể phát hiện thì chỉ có Hắc Dung. Nàng chịu ra gặp ta rồi? Khi Phong thấy bộ dáng của Hắc Dung thì kiềm lòng không được ôm Hắc Dung vào lòng.
- Trang Hà. Chồng thật nhớ vợ.
Hắc Dung cũng yên lặng ở trong lòng của Phong. Chủ nhân thật ấm áp. Thiên địa như yên tĩnh lại. Hắc Giới cảm nhận được sự ấm áp của chủ nhân mình khiến mây bay nhè nhẹ, gió ấm áp. Thời tiết trong Hắc Giới trở lên ấm áp ôn hòa. Cây cối và linh dược như được mùa tự nhiên tốt lên um tùm. Hắc Giới đã hấp thu rất nhiêu linh lực của Phong kể từ ngày Phong mới bước lên con đường tu luyện. Lại là vật đã theo Phong ngay từ lúc đầu ở Địa Cầu. Khi Phong bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất Hắc Giới đã hấp thu rất nhiều linh khí đã được tinh luyện của Phong. Khi Phong hấp thu số lượng linh khí khổng lồ như vậy tại Thôn Kiếm Lâm và suốt thời gian lịch lãm tại Hỏa Linh Hải Hắc Giới đã rộng lớn hơn rất nhiều. Nhưng hiện giờ sau khi núi non ao hồ lớn rộng thì biên giới của Hắc Giới lại được thu nhỏ dần. Toàn bộ Hắc Giới giờ chỉ còn rộng lớn như Thôn Kiếm Thành. Tuy như vậy vẫn còn rất lớn nhưng so với lúc trước rộng bằng Đấu Linh thì Phong cảm thấy thế giới này đã thu nhỏ lại rất nhiều. Đồng thời linh khí trong Hắc giới lại trở lên nồng đậm hơn. Số lượng vẫn như lúc trước, nhưng khi diện tích được thu nhỏ thì lại nồng đậm hơn rất nhiều.
Phong ôm Hắc Dung. Đúng là mùi da thịt này, cảm giác này khi ôm Trang Hà. Mặc dù Phong biết đây không phải là Trang Hà nhưng Phong cũng không nỡ buông ra. Hắc Dung tuy không cảm thấy khó chịu nhưng cũng cảm thấy có chút tự ty. Thì ra tình cảm của nhân loại phức tạp như vậy. Ta muốn là chủ nhân yêu ta vì ta chính là ta, không phải yêu ta vì ta giống người khác. Hiểu ra được điều này Hắc Dung như trưởng thành hơn. Đẩy Trấn Phong ra rồi trở lại với khuôn mặt của mình. Một ánh sáng không có hình dạng. Thì ra là vậy. Đây mới chính là mình. Ta là Hắc Dung. Như lần đầu tiên trong quãng đời dài đăng đẳng của một thần binh Hắc Dung mới cảm thấy mình chính là mình.
- Ta là Hắc Dung.
Và như vui sướng với nhận thức mới này trong giọng của nàng đang reo vui.
- Chủ nhân, ta là Hắc Dung. Lần đầu tiên ta biết mình là ai. Ta là Hắc Dung. Vô hình vô tướng, mặt nạ Hắc Dung. Ta là Ẩn Hồn Vô Ảnh Hắc Dung. Ta là thần binh đứng thứ tư trong bát đại thần khí do chí tôn vương giả Khí Tôn đúc thành từ thiên địa huyền thép. Ta nhờ hấp thu hồn thể của cường giả vẫn lạc mà tạo thành. Được thiên hỏa dung luyện rồi trở thành hình dạng này. Ta không phải nhân loại, nhưng sẽ có ngày ta tiến hóa thành nhân loại. Chủ nhân, ta là của ngươi.
Phong gật đầu bồi tỉnh lại. Đúng, đây là Hắc Dung. Không phải Trang Hà. Hắc Dung mơ hồ không biết mình là ai, không nhận thức ra mình là ai. Nhưng Hắc Dung cảm nhận được tình cảm của Phong nên nảy ra ham muốn trở thành hình bóng mà chủ nhân thương nhớ. Nhưng đồng thời nàng cũng có cảm nhận riêng. Nàng là nàng, không phải một người khác.
- Phải, nàng không phải Trang Hà, nhưng ta sẽ yêu nàng vì nàng là Hắc Dung. Ta cũng là của nàng.
Rồi Phong quay sang các thần binh khác. Ngửa đầu lên trời nói với Hắc Giới.
- Ta là Độc Cô Nhất Lang. Đơn độc cô quạnh làm bạn với thần binh. Ta sẽ bước lên đỉnh cao của cường giả duy ngã độc tôn. Các ngươi hãy cho ta mượn sức mạnh của các ngươi. Ta sẽ giúp các ngươi trưởng thành. Ta cũng là của các ngươi.
Âm thanh của Phong vang vọng cùng thiên địa. Khí Tổ tại một góc thành của Hắc Giới gật gù. Tiểu tử này giờ đã thật sự hiểu ra được sự tiến hóa của thần binh. Chúng là những thiên địa dị vật được thiên hỏa dung luyện rồi do lão tạo ra hình dáng. Nhưng Khí Tổ cũng không thể khiến các thần binh trưởng thành. Không phải linh hồn lực của lão không đủ mà là do lão vần chưa có cơ duyên để trải nghiệm sự đau khổ của thần binh. Nhưng sau khi đến địa cầu và buộc phải vào trong Hắc Giới thì lão đã dần hiểu ra nỗi đau khổ của các thần binh. Họ rất cô đơn. Nếu không có Đan Tổ tối ngày bầu bạn cãi lộn với Khí Tổ, lão đã không thể chịu nổi cảnh cô tịch. Đã sớm ngày chuyển kiếp. Các thần binh cũng thế. Suốt bao năm tháng chờ đợi chủ nhân của mình, nhưng rồi chủ nhân cũng chả coi trọng những thần binh cầm trên tay. Thần binh bất quá cũng chỉ là vũ khí giết người mà thôi. Sẽ không có ai hỏi thần binh của mình có muốn chiến đấu hay không? Và thần binh phải chiến đấu vì cái gì. Những dị vật sinh ra linh trí đều muốn có được sự tôn trọng của người khác đối với mình. Chúng cũng có cảm ý riêng, ham muốn riêng.
Trấn Phong vì đến từ thế giới khác nên định nghĩa cho sự tồn tại rất khác người của thế giới này. Phong là một lập trình viên, đang cố tìm cách làm game có trí óc riêng. Đó là mơ ước của bao lập trình viên. Có thể tạo ra một trí thông minh nhân tạo hoàn mỹ, có tư duy, tự học hỏi được. Khi nghĩ đến câu nói của Descartes “tôi tư duy, nên tôi tồn tại”. Bất kỳ vật thể nào có linh trí, có tư duy đều phải được đối đãi như một con người. Phong không coi những thần binh của mình là những đồ vật mà coi họ như một sinh vật đồng loại. Thậm chí Tiểu Lôi, Phong cũng không coi đó là một con chó. So với một đứa bé Tiểu Lôi còn thông minh hơn nhiều. Các thần binh đều là linh hồn thể, so với Đan Tổ và Khí Tổ cũng không khác gì mấy. Trấn Phong tại sao lại vì họ gọi mình là chủ nhân mà đè ép họ chứ? Phong sẽ không ra lệnh họ làm bất kỳ thứ gì họ không muốn. Phong cũng muốn họ trở lên cường đại và có thể một ngày nào đó đủ cường đại để thoát khỏi xiềng xích của một món binh khí. Phong muốn tạo sư sống cho họ để một ngày thần binh có thể thoát khỏi thể xác của mình. Phong giúp thần binh trở lên cường đại không chỉ vì bản thân của mình mà là vì các thần binh. Điều này các thần binh sống trong thức hải của Phong đều cảm nhận ra được.
Phong đã là cha của một đứa trẻ. Mỗi khi trông con mà lại ham vui ngồi bấm điện thoại Phong đều bị vợ mắng. Người cha trông con mà không cho đứa trẻ thời gian và tâm trí, chỉ có mặt ở bên cạnh nó cũng chưa đủ. Đứa trẻ sẽ bị hụt hẫng vì nó thật sự khó có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó đối với người cha của mình không có ý nghĩa. Nếu nó ê a mà không trả lời, nó lay ống quần mà không được đáp lại. Nó sẽ không để ý đến cha của nó nữa. Mỗi khi Phong bận làm bị cu Đạt níu ống quần ôm chân Phong đều phải mỉm cười gọi một tiếng cu con. Cu Đạt đều vì thế mà cười khanh khách rồi bò đi chỗ khác chơi đùa. Trẻ con cho dù chưa đến một tuổi cũng muốn người lớn để ý đến chúng. Nói cho chúng biết sự tồn tại của chúng rất có ý nghĩa. Những thần binh đều có linh trí của một vị thành niên. Chúng lại sống rất lâu nên thông minh hơn một thiếu niên, thiếu nữ rất nhiều. Cho dù chúng không hiểu được tình cảm của nhân loại nhưng cũng như Hồ Điệp và Hắc Long đã sinh ra sự liên kết của tình bạn, tình huynh muội. Chúng cũng biết đau khi đồng bạn vẫn lạc. Thần binh cũng sẽ chết khi báo hỏng, bị thần binh khác phá hủy hay bị thôn phệ. Trấn Phong bừng tỉnh ra khi hiểu được điều này.
- Đến với ta đi. Các người có thể sống trong thức hải của ta. Ta sẽ bước lên đỉnh của cường giả, sẽ sống rất lâu. Các ngươi sẽ có bạn trong thức hải của ta. Ta sẽ không để các ngươi cô đơn nữa.
Các thần binh nghe được vậy thì vui mừng chui vào trong thức hải của Phong. Nhưng khi vào đến thức hải thì cảnh vật đã thay đổi vì lúc trước thức hải của Phong chỉ là một mảnh đất trống. Giờ thì lại giống y sì Hắc Giới. Phong bước vào thức hải của mình thì giật mình. Là Hắc Giới đã làm?
- Chủ nhân.
Phong quay sang phía âm thanh thì thấy một cô gái. Tuổi tầm 20. Mắt phượng mày ngài, da trắng hồng tóc đen rất xinh đẹp. Nàng mặc một bộ áo đỏ rực lửa như màu của Hỏa Linh Giới. Hỏa có thể huy thiên diệt địa nhưng hỏa thuộc tính cũng đại diện cho sự tái tạo của luyện khí, luyện dược.
- Nàng là Hắc Giới?
- Ta không thích cái tên Hắc Giới. Ta muốn có một cái tên đẹp.
Trấn Phong gật đầu suy nghĩ. Nhờ hấp thu rất nhiều hỏa thuộc tính nên Hắc Giới đã mặc bộ quần áo màu đỏ. Hắc Giới có sức sống mãnh liệt như vừa mới niết bàn trọng sinh. Nàng lại lấy thân hình là nữ nhân, tính cách rất nữ nhân.
- Nàng thích màu đỏ, ta có thể cảm nhận được sức sống mãnh liệt của nàng. Ta đặt tên cho nàng là Phượng Hoàng Nữ. Tôn quý như chúa tể của bầu trời, tôn vinh, cao quý. Phượng Hoàng Nữ. Từ nay ta sẽ gọi nàng là Phượng nhi. Nàng cũng đừng gọi ta là chủ nhân. Cứ gọi ta là Phong ca ca đi.
- Phượng nhi. Ta rất thích cái tên này. Nhưng muốn gọi thì ta phải gọi ngươi là Phong lão đệ mới đúng. Ngươi trẻ thế mồ.
Hồ Điệp bên cạnh thấy vậy thì nhảy cẫng lên phản đối.
- Ngươi mà gọi như vậy lão nương sẽ đánh đít ngươi. Gọi là Phong ca ca hoặc là đại ca ca. Đừng so tuổi với ta, đừng có không biết tôn ti trật tự.
Phượng Hoàng Nữ nghe vậy thì quay đầu rụt cổ. Tiểu bà cô này coi bộ còn nhỏ hơn mình nhưng đừng để ngoại hình của cô nương này qua mặt. Cô gái váy hồng này đâu chỉ gần hai ngàn tuổi như Hắc Giới? Suốt bao năm tử thưở Hồng Hoang, Trung Cổ rồi đến Tân Kỷ Nguyên. Số năm tháng đâu thể dùng ngàn năm để làm đơn vị được. Những ngày tháng dài đăng đẳng đó hầu hết Hồ Điệp đều ngủ say nhưng so tuổi thì nàng già hơn Hắc Giới rất nhiều. Hắc Long cũng ở một bên lên mặt.
- Đúng thế. Không gọi Phong lão đệ là ca ca thì ta sẽ đánh đít ngươi.
Hắc Dung cũng tủm tỉm cười một bên. Hiện giờ nàng lại có thêm một tiểu muội, nàng không phải nhỏ nhất trong bát đại thần binh nữa. Phượng Hoàng Nữ thấy Hắc Long hùng hổ như vậy thì chạy vào đằng sau Trấn Phong giọng ủy khuất.
- Thiếu gia, họ ăn hiếp ta.
Phong nghe vậy thì thật phì cười. Cá tính gì đây. Vừa lên mặt giờ đã xuống nước. Tính cách uyển chuyển như vậy thật sự mới giống một thần binh che dấu tung tích. Chắc có lẽ Hắc Dung cũng có tính cách tương tự mà thôi. Hắc Dung đứng bên cạnh lấy hình dạng của một cô nương trẻ tóc vàng hoe nhoẻn nụ cười với Phong, nhún mình một cái rất duyên.
- Ha ha ha, tiểu muội muội thật dễ thương, ta thích.
Phong nhìn kỹ lại thì bỗng đỏ mặt giật mình. Hình dáng bốc lửa của người này thật sự rất giống với Kagney Linn Karter. Phong đỏ mặt tía tai. Cho thần binh vào trong thất hải sống thật sự rất ủy khuất cho Phong à. Bao nhiêu điều thầm kín đều bị họ nhìn ra được. Phải sớm đá họ vào Hắc Giới sống để mình còn được thảnh thơi à. Cái kiểu này làm sao Phong chịu nổi. Hắc Long cũng rớt tròng mắt. Dù gì thì hắn cũng là nam nhân.
- Người đẹp, mới gặp được em thì anh bị lạc vào con đường tình yêu mà không có lối thoát. Bây giờ anh mới biết anh muốn cùng em đi đến cuối con đường đó. Trời đất có thể chứng giám.
Trấn Phong nghe vậy thì không khỏi giật mình. Lại lên cơn rồi cha nội. Nhưng Hắc Dung rất nhanh lại thay đổi hình dáng thành một bà lão răng móm lưng gù mặt mày nhăn nheo với cái giọng nhõng nhẽo hơi chua chua:
- Thật vậy hả anh? Anh thích em thật.
Khi Phong quay sang hướng của Hắc Long thì đã thấy hắn chạy đã mất dép. Cát đá bụi mù. Phong vẫn nghe được Hắc Long lẩm bẩm: “Hôm nay quên đeo kính thì phải, gây họa lớn quá!” Chết cười với cái tên này. Quay lại phía Hắc Dung thì đã thấy nàng lấy lại hình dáng của diễn viên tóc vàng da trắng Kagney nheo mắt dí dỏm nhìn Phong khiến hắn phải đỏ mặt. Đối với Hắc Dung Phong không có cách nào che giấu. Không biết từ lúc nào, Hắc Dung đã vào được thức hải của Phong mà hắn cũng không biết. Có thể ra vào tự do trong thức hải của mình Trấn Phong chỉ biết cười khổ. Cái thế giới này không có quyền riêng tư tự do cá nhân gì hết. Nhưng biết được điều này Phong cũng thấy mừng. Làm chủ của một thần binh nghịch thiên như vậy làm sao Phong không vui cho được.
Cảm nhận nỗi đau của thần binh, cùng lớn lên với thần binh. Nếu không hiểu được những tâm sự thầm kín nhất của thần binh thì làm sao Phong có thể thấu hiểu được cảm nghĩ của họ. Hắc Dung đã sống trong thức hải của Phong một thời gian dài như vậy mà Phong cũng không biết. Hắc Dung cũng vì thế mà gần gũi với Phong nhất. Nàng là thần binh đầu tiên đã chấp nhận Phong mặc dù đôi bên không nói chuyện. Phượng Hoàng Nữ nhìn Hắc Dung nheo mắt quỷ dị nhìn Phong thì bắt đầu lưỡng lự. Nàng đã theo Phong từ khi Phong còn ở Địa Cầu. Tuy lúc đó nàng không hiểu biết thế sự, chưa có linh trí nhưng ký ức của nàng về Phong rất rõ ràng. Lúc Phong lâm chung phải lựa chọn giữa cái sống và cái chết của bản thân để đổi lấy sự sống cho vợ con của mình. Nể phục vì điều đó và cũng nể phục Phong vì những gì Phong đã làm cho các thần binh khác. Chỉ cần theo Phong nàng chắc chắn sẽ trở lên cường đại đủ để có thể thoát khỏi trói buộc của một thần binh. Phượng Hoàng Nữ không phục là vì so cấp bậc của nàng đã thật sự trở thành chí tôn khí. Các thần binh khác chỉ có thể chứa đựng linh hồn thể còn nàng đã có thể chứa đựng linh khí và vật sống. Thế giới của nàng có tên là Phượng Hoàng Thành là một thế giới riêng biệt mà nàng có thể ẩn giấu. So với Hắc Dung nàng đúng là cường đại hơn nhiều. Giờ phải gọi các thần binh khác là các lão đại nàng thật sự không phục. Hồ Điệp đứng một bên vẫn đăm đăm nhìn vào Phượng Hoàng Nữ.
- Cho dù ngươi có cảnh giới che giấu rất tốt thì đã sao. Lão nương vẫn có thể tìm thấy ngươi, thế giới của ngươi ta muốn ra thì ra, muốn vào thì vào. Ngươi không đủ cường đại để quản lý ta. Trong bát đại thần khí ta đứng thứ tám. Ngươi phải gọi ta một tiếng bát tỷ. Hay có thể gọi ta bằng Điệp nhi tỷ tỷ. Ngươi đứng hàng thứ mười. Trên ngươi còn một Thiên Đỉnh Lô. Đừng có mà lộn xộn.
Phượng Hoàng Nữ coi bộ rất ủy khuất. Nhưng nàng chỉ là thần binh che giấu và chứa đựng, không phải thần binh chiến đấu. Mắt nàng nhìn Hắc Dung như cầu cứu. Hắc Dung vỗ vai nàng mỉm cười thân thiện.
- Hồ Điệp tỷ tỷ thôi đừng trách tiểu muội muội. Phượng nhi chưa hiểu chuyện. Bát đại thần khí Điệp tỷ là già nhất. Phượng nhi quay sang gọi Điệp nhi tỷ tỷ một tiếng đại tỷ tỷ mau.
Hồ Điệp nghe vậy thì sững người.
- Không được nói ta già, phải gọi ta là Điệp nhi bát tỷ, Điệp nhi thật sự còn rất rất trẻ. Phải không đại ca ca.
Hồ Điệp quay sang phía Trấn Phong, đôi mắt long lanh muốn bao nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu đáng yêu. Trấn Phong chỉ biết lắc đầu. Phải giải quyết tranh chấp của mấy tiểu bà cô này cũng đủ mệt. Phong thấy có điều không hiểu, tại sao Hắc Dung lại gọi Hồ Điệp là tỷ tỷ, không phải Hồ Điệp đứng thứ 8 sao?
- Phải phải phải. Điệp nhi là trẻ nhất, đẹp nhất. Vậy Điệp nhi chịu khó làm thập muội đi nhe.
- Nhưng ta rất thích số tám. Không thích số 10. Ta không chịu.
(Ngất) Tiểu bà cô này thật sự khó chiều. Hắc Dung thấy vậy thì mỉm cười.
- Được được được, Điệp nhi đứng thứ tám không cần đổi. Phượng nhi tạm thời xếp thứ chín đi. Chúng ta dùng cảnh giới lực công kích để phân chia thứ tự. Lực công kích của muội là kém nhất, cho dù có cảnh giới cao nhất nhưng chúng ta đều mạnh hơn chí tôn khí. Muội không cần ủy khuất. Ngoan đi hở.
Nói xong vỗ vai động viên Phượng nhi. Phượng Hoàng Nữ cũng hòa hoãn hơn nhiều. Tuy nàng vẫn chưa phục nhưng đúng là nàng không cường đại bằng các thần binh khác vì không có lực công kích hay phòng thủ cường đại. Cường giả vi tôn, không mạnh bằng người ta thì phải chịu làm nhỏ. Phượng Hoàng nữ quay sang phía của Hồ Điệp gật đầu một cái chắp tay cung kính:
- Phượng nhi bái kiến Điệp nhi tỷ.
- Ngoan!
Hồ Điệp được làm chị thì vui mừng ra mặt chèo lên vai của Trấn Phong ngồi thoải mái. Hắc Long chạy một vòng rồi cũng lộn lại:
- Gọi một tiếng anh ba nghe chơi đi em.
Nhìn thấy lão Hắc thì Hắc Dung lại lấy hình dạng của bà già răng móm với cái giọng chua chua:
- Anh ba!
(Ngất). Răng không còn nhưng đôi mắt ham trai nhìn lão Hắc. Lão Hắc run lẩy bẩy gãi đầu cười khổ:
- Dung muội muội thôi đừng chơi ta nữa đi. Biến lại hình dạng vừa rồi coi.
- Muốn ngắm gái đẹp sao? Cho em hôn cái coi.
Nói xong bà già răng móm chu mỏ, vươn lưng gù ngước mặt lên thì lão Hắc đã mất tăm mất dạng. Cô gái tóc vàng che miệng cười khúc khích hất tóc ra đằng sau rồi đá lông nheo với Phong. Hắc Dung nắm tay Phượng Hoàng Nữ không thèm xin phép của Phong rồi hai thần binh đã chui vào thức hải của Phong. Hắc Dung và Phượng Hoàng Nữ đều có cảnh giới trận pháp cường đại, lại có thể tự do đi vào thức hải của Phong. Khi họ chui vào thức hải của Phong thì Phong cũng cảm nhận được hai thần binh thầm trao đổi cảnh giới trận pháp của mình. Không lâu sau lão Hắc xuất hiện ngó trước ngó sau rồi lắc đầu cười khổ.
- Đi rồi à?
- Đi rồi.
Hồ Điệp nhìn lão Hắc ngây ngô như vậy thì ôm bụng cười. Rất nhanh lão Hắc lấy lại được phong độ.
- Hắc Giới giờ không lớn lắm. Chạy một vòng là hết rồi. Lão đệ chúng ta xuất phát tiếp đi thôi.
- Phải đổi lại là Phượng Hoàng Thành. Ta đã đặt tên cho Hắc Giới là Phượng Hoàng Nữ, thế giới của nàng sẽ gọi là Phượng Hoàng Thành. Ta bắn linh khí suốt mấy ngày trời rồi. Hôm nay ngủ một giấc cái đã.
Trấn Phong ngáp dài định vào lầu các của mình thì trên trời có tiếng hú dài như chim ưng
- Quác!
Một con cự long màu đen đầu to hơi hơi giống con mèo. Cự long có bốn chân và cánh rơi đậu xuống trước mặt Phong.
- Chủ nhân, ta đã đột phá.
- Ngươi là Xà Ưng?
- Là ta, nhưng ta đã thoát khỏi hình dạng của cả hai. Ta đã hóa rồng. Từ nay có thể tự do bay lượn.
Nhìn kỹ lại xà ưng thì hình dạng đã hoàn toàn thay đổi. Đầu bành to ra hơi giống con mèo, cánh rơi. Đầu không có sừng, toàn thân đen nhánh. Xà ưng hiện giờ thật rất giống với cự long. Hai cánh của nó có thể phóng ra phong nhận rất cường đại. Trấn Phong rất hài lòng với cảnh giới này của Xà Ưng. Đưa cho nó một viên tinh thần đan cấp 4. Xà Ưng vui vẻ nuốt xuống. Có chủ nhân thế này thật tốt.
- Ngươi đã không giống xà, cũng không còn là ưng. Ta phải nghĩ cho ngươi một cái tên. Ngươi có thân hình đen như bóng đêm lại nhanh nhẹn như gió, nhưng ta trông ngươi rất giống con mèo. Ta gọi ngươi là Đại Mao đi. Từ nay ta sẽ gọi ngươi là Đại Mao. Ngươi là lão đại của quân đoàn linh thú của ta. Ngươi có thích không?
- Đại Mao? Cái tên thật oai phong. Đa tạ chủ nhân ta rất thích.
Trao đổi xong Đại Mao liền ngước cổ lên trời phóng ra từ miệng vài tia chớp. Không ngờ sau khi tiến hóa Đại Mao lại có thêm lôi thuộc tính. Phong kết hợp với lôi Đại Mao có thân pháp rất nhanh. Làm linh thú phi hành thật sự rất tốt.
- Đại Mao, ngươi có thể đưa ta đến trung tâm của phiến thiên địa này hay không? Nếu gặp kẻ thù ta sẽ cho Điệp nhi ra giúp ngươi. Có lão Hắc bảo vệ cho ngươi, ngươi có thể tự do bay lượn.
Trong thức hải của Phong Hắc Dung lên tiếng.
- Phong ca ca, ta có thể tàng hình hắn. Hắn có thể lẩn vào bóng đêm và các vầng mây để phi hành.
Trấn Phong nghe vậy thì thoáng vui mừng. Có thần binh cao cấp sướng thế đấy. Phong ra ngoài giải trừ kết giới. Xuyên Hắc Giới vào một sợi dây đeo cổ rồi đeo lên cho Đại Mao. Hồ Điệp đánh vào hai cánh của Đại Mao ấn ký hoa đào cánh bướm của mình. Hắc Long cũng đánh vào giữa trán Đại Mao ấn ký hình chiếc sừng nhọn. Hắc Dung tay bắt ấn ký rồi giấu Đại Mao qua làn không khí. Hắc Dung như đem ánh sáng quanh Đại Mao bao phủ lại khiến người nhìn có cảm giác như Đại Mao tàng hình. Khi Phong nhìn kỹ lại mới phát hiện rằng Hắc Dung đã dùng thủ ấn đặc biệt để đem Đại Mao biến thành một con tắc kè hoa có thể thay đổi màu da của mình. Đại Mao có tốc độ đổi màu rất nhanh nên sẽ không dễ gì bị người khác phát hiện. Hắc Dung lại che giấu hơi thở của Đại Mao khiến các linh thú khác hoàn toàn không cảm nhận được trên bầu trời có một linh thú phi hành với tốc độ rất nhanh đang hướng phía trung tâm Hỏa Linh Hải bay tới. Mặc dù Đại Mao mới chỉ bước vào cảnh giới Khai Thiên Cảnh nhưng được sự trợ giúp của các thần binh hắn không gặp trở ngại gì trên đường.
Trấn Phong sau khi được Đại Mao đưa đi thì yên tâm vào lầu các nghỉ ngơi. Giúp Phượng nhi đột phá cảnh giới đã khiến Phong mệt mỏi mấy ngày. Không bao lâu Phong đã chìm vào giấc ngủ rất say. Trên môi để một nụ cười thỏa mãn.
***
Giữa trung tâm Hỏa Linh Hải một cô gái mặc áo bào đỏ rực như lửa. Trên đầu đội vương miện đang ngồi vắt chân lên chiếc ngai vàng như một nữ hoàng. Mắt nàng lóe lên sự phấn kích.
- Xuất hiện rồi sao? Thức hải thật cường đại nhưng muốn thu phục Long nữ ta thì phải qua được cửa ải của ta trước.
Vung tay lên một cái, thau nước trước mặt nàng xuất hiện hình bóng của một cây thương dài.
- Nguyệt nhi muội muội chúng ta cá đi.
Cây thương bỗng chốc biến thành nữ nhân mặc toàn nghệ giáp màu bạc. Toàn nghệ giáp bó sát người của vị nữ nhân này để lộ ra những đường cong tuyệt mỹ chỗ lồi chỗ lõm rõ ràng. Nữ nhân mặc toàn nghệ giáp vắt chéo chân ngồi trên không trung mỉm cười.
- Long tỷ động lòng rồi sao.
- Ha ha ha, đến Điệp nhi tỷ tỷ và Dung muội còn phải động lòng. Chúng ta sao lại không động lòng được. Chả nhẽ muội muội thích Lôi gia rồi sao, muốn nhận tộc?
- Hắn cũng là người của Lôi gia, ta rất thích gia tộc đoàn kết này. Tỷ muốn cá ra sao? Tiền cược là gì đây?
- Toàn nghệ giáp. Ta thích toàn nghệ giáp của muội.
- Tốt! Ta thích Hỏa Long Khôi của tỷ. Hình thức cá là gì đây?
- Ha ha ha, ai giết được tên đó trước.
- Giết chủ nhân? Tỷ cũng thật ngang ngược bá đạo quá đi chứ. Bất quá, ta rất thích! Nhưng ta không thích giết chủ nhân.
- Ha ha ha, muốn thu phục được ta thì phải đánh thắng được ta. Ta không dễ tính như Điệp nhi tỷ, cũng không ngốc nghếch như Dung muội muội khờ khạo.
- Long tỷ cũng tự tin quá đi. Thứ tự của bát đại thần khí không phải từ một tới tám mà là từ không đến bảy. Tỷ chả nhẽ đã quên rồi sao. Còn cái tên mập háo sắc kia nữa. Tỷ tự tin có thể phá nổi phòng ngự của hắn sao?
- Ta không được nhưng muội muội đã cá với ta rồi thì phải giúp ta một tay cầm chân tên đó lại.
- Ha ha ha, tỷ tưởng có thể đánh thắng được Điệp nhi tỷ hay sao?
- Hừ, hắn còn rất trẻ, ta không tin hắn có thể đem hết tiềm năng của Điệp nhi tỷ ra sử dụng. Nếu là vậy thì ta gật đầu gọi hắn một tiếng chủ nhân cũng không oan. Không đánh thắng được ta thì cứ để hắn đi chết đi.
- Chả nhẽ tỷ không cảm thấy ba động của một sự hình thành của một chí tôn khí mới ra đời.
- Dĩ nhiên ta cảm thấy. Các linh thú lân cận đã báo cho ta biết có địa phương có chút quỷ quái. Linh khí bị một dòng xoáy hút vào nhưng lại không thể tìm ra trung tâm của vòng xoáy đó. Là do thần binh mới tạo ra? Cảnh giới cũng rất cao nhưng thật ra vẫn chưa trưởng thành. Chưa có lực công kích hay phòng ngự cường đại. Ta còn chưa để nó vào mắt.
- Ý ta muốn nói rằng hắn đã có thể khiến cho một thánh binh đột phá thẳng đến chí tôn cảnh. Tỷ không động lòng hay sao? Biết bao năm nay không ai có thể khiến chúng ta trưởng thành! Thức hải của họ không đủ cho chúng ta hấp thu hồn lực. Nhưng lần này lại khác. Chả nhẽ tỷ không muốn sao?
- Muốn dĩ nhiên là muốn. Nhưng càng muốn ta càng phải lựa chọn cho thật kỹ. Ta không muốn bị chủ nhân lợi dụng rồi bỏ đói vứt sang một bên!
- Ha ha ha, tỷ tỷ vẫn còn hận tên Viêm Đế chí tôn kia sao? Hắn cuối cùng cũng bị thân cốt vô tồn, hồn phách tiêu tán. Còn để lại cho tỷ thiên hỏa của hắn. Bắt tỷ chờ đợi người có duyên trong phiến thiên địa này của hắn. Tỷ cũng vì thế mà được lợi rất nhiều. Cảm thấy không đáng sao?
- Có gì mà đáng hay không đáng, hắn bắt ta làm những việc ta không muốn làm. Hắn thấu hiểu ta sao? Bao nhiêu năm nay cũng may ta còn có muội làm bầu bạn. Hắn chết đi rồi còn nhốt ta ở đây có khác nào bỏ tù ta. Ta không muốn gặp phải một tên như vậy nữa. Chỉ biết lợi dụng sức mạnh của ta. Nếu tên chủ nhân kia cũng giống vậy ta sẽ không thèm để ý đến hắn. Nếu hắn quả là người như vậy ta sẽ khuyên Điệp nhi tỷ và Dung muội bỏ hắn.
- Ha ha ha, vậy thì cá đi. Ta cá là tỷ sẽ bị hắn thu phục. Tỷ sẽ cam tâm tình nguyện làm ấm giường cho hắn mà thôi.
- Muội muội coi bộ rất thích người của Lôi gia.
- Dĩ nhiên. Ta thủ hộ bọn họ bao ngàn năm nay từ thưở Hồng Hoang. Ta rất hiểu bọn họ.
- Lưu Tinh Trục Nguyệt Thương cuối cùng cũng tìm thấy gia tộc của mình muốn thủ hộ rồi sao? Được, nếu ta không giết được hắn vậy sẽ theo hắn. Muội muội còn ngươi thì sao?
- Ta cũng đang mỏi mắt mong chờ người của Điệp nhi tỷ đã lựa trọn. Nếu có thêm 3 nàng kia, vậy không phải chúng ta đã đủ bộ rồi sao? Còn thêm 1 thành viên mới nữa, cả nhà đoàn tụ. Bao năm đơn độc ta cũng muốn có một mái nhà.
- Ha ha ha, hay cho câu có một mái nhà. Thần binh chúng ta thật sự có nhà để về hay sao? Bao năm nay lão chủ nhân đã mất tích. Ta thật sự hận bọn người Liên Minh. Nếu không phải lão chủ nhân năm xưa cố chấp thủ tín, chúng ta đã không cần bao năm nay tỷ muội thất lạc không nhà để về.
- Phải nếu có ngày đoàn tụ với mọi người ta sẽ khuyên chủ nhân rời khỏi Liên Minh.
- Nói dễ hơn làm. Đối với cường giả chỉ có thực lực vi tôn. Nắm đấm của người nào lớn thì người đó mới có quyền nói chuyện.
- Tốt, vậy thì chúng chờ ngày chiến đi!
- Chiến!
Tay nữ nhân áo đỏ rực như lửa nắm thành đấm. Mắt nhìn đăm chiêu về hướng bay của Đại Mao. Thau nước đã ảm đạm thất sắc để lại nữ nhân áo đỏ lại một mình trên ngai vàng to lớn. Nữ nhân áo đỏ thì thào:
- Lúc trước tỷ đánh thắng ta, nhưng bao năm nay ta đã dung hợp cùng thiên hỏa. Tỷ có thể thắng nổi ta sao? Đến đây đi. Để ta xem chủ nhân mà tỷ chờ đợi bao lâu có đáng để cho ta phụ tá hay không?
- Lĩnh Nam Chỉ Pháp, Phá Thiên Chỉ!
Một tia sáng nhanh như chớp lóe sáng từ đầu ngón trỏ của Phong sau đó bắn lên vòm trời của Hắc Giới. Phong dùng một lượt hết năm thành linh khí có thể ngưng tụ trong một chu thiên. Chỉ vừa mới bắn ra Phong đã cảm thấy đầu ngón tay tê dại, kinh mạch rối loạn. May mà đây mới chỉ là một nửa kỳ chu thiên. Nếu là cả một chu thiên vậy thì thảm rồi. Ọe ra một bũng máu tươi Phong ngồi xuống xếp bằng khôi phục.
- Thêm nữa, chủ nhân ta đói.
Phong lắc đầu cười khổ muốn khóc, cái số của của mình mệt như chó. Không, đến chó còn sướng. Nai lưng ra làm mà toàn phải nuôi mấy hàng ăn thế này. Hy vọng sau này được hồi đáp. Trấn Phong mặc kệ Hắc Giới vì Phong đã đến giới hạn. Không thể tiếp tục bắn ra một chỉ nào nữa cả. Qua được một khắc Phong mới từ từ khôi phục, thỉnh thoảng Hắc Giới vẫn lên tiếng đòi ăn. Phong lại bắt đầu dùng Thiên Nhân Hợp Nhất tích lũy tinh lực qua những dòng xoáy của ngũ hành thuộc tính. Ngũ hành thuộc tính tạo thành những cơn gió xoáy liên miên không ngừng luân chuyển trong đan điền của Phong. Lại định phóng tiếp ra một chỉ nữa thì Đan Tổ bên cạnh lên tiếng nhắc nhở.
- Phong nhi, Hắc Giới như con nít. Con cho nó ăn ít một thôi. Chia linh lực ra các tia càng nhỏ càng tốt rồi phóng ra liên tục. Kinh mạch sẽ phải chịu tải ít hơn. Phóng ra liên tục như vậy và nuốt đan dược ôn nhuận kinh mạch có thể từ từ làm lớn rộng kinh mạch.
Phong bắt đầu bừng tỉnh. Kinh mạch cũng như các đường ống cao su co dãn. Nếu dùng linh khí nhiều quá một lúc sẽ khiến chúng nổ tung, nhưng nếu dùng nhiều tia nhỏ, đường ống sẽ vì sự hoạt động này mà lớn rộng dần. Phong nghe theo Đan Tổ chia linh lực ra nhiều phần nhỏ. Các tia linh lực tách ra trong đan điền của Phong theo vận tuyến của Lĩnh Nam chỉ tụ vào các đầu ngón tay của Phong. Sau đó các ngón tay của Phong như chơi đàn dương cầm lần lượt chuyển động. Mỗi lần phóng ra lại là một tia linh khí rất nhỏ bé phóng vào vòm trời của Hắc Giới. Kinh mạch của Phong không vì vậy mà đau đớn. Cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất khiến Phong có được tốc độ hấp thu linh khí khổng lồ cung cấp cho Lĩnh Nam Chỉ.
- Phong nhi, đó là Lĩnh Nam Chỉ, sao lại gọi cái gì mà Phá Thiên Chỉ.
- Hắc hắc hắc, sư phụ à. Lĩnh Nam Chỉ thì chỉ có 1 chỉ, còn của con sẽ làm ra một pho. Chiêu đầu tiên của con sẽ có tên là Phá Thiên Chỉ. Dùng linh lực phóng hết ra một đầu ngón tay. Đợi khi con luyện thành chiêu này sẽ là một đòn sát thủ của con. Chiêu thứ hai con đang dùng là Liên Hoàn Chỉ. Dùng linh khí lần lượt bắn ra từ các đầu ngón tay liên miên bất tận. Sau này con luyện đại thành sẽ có tốc độ còn khủng bố hơn thế này nữa. Chiêu thứ ba là tích lũy linh lực rồi phóng ra hết cả 10 đầu ngón tay cùng một lượt. Con đặt tên cho chiêu này là Quy Nỏ Chỉ.
- Cái gì mà Quy Nỏ Chỉ, Chỉ pháp là ta dạy con mắc mớ gì đến tên mặt đen?
- Sư phụ, Quy Nỏ có thể cùng lúc phóng ra là 10 mũi tên. Con muốn chỉ pháp sau này phải có uy lực lợi hại hơn cả Quy Nỏ.
- Chỉ pháp của ta dạy dĩ nhiên phải lợi hại hơn Quy Nỏ của lão rùa già mặt đen. Con có thể gọi nó bất kỳ tên gì nhưng không được dính lứu đến tên rùa già.
- Cái bà này biết cái gì. Đồ nhi của ta hiếu thảo với ta vậy bà còn chê cái gì. Ở đó ồn ào cái gì. Xem tiểu đồ nhi của ta phóng chỉ thật lợi hại. Tiểu tử, làm một chiêu Quy Nỏ Chỉ cho sư phụ xem thử.
- Cái tên rùa già này om sòm cái gì? Chỉ pháp của ta dạy mắc mới gì đến ngươi?
- Cái gì không mắc mớ, tên đồ nhi này ta cũng có phần một nửa. Một mình bà tạo được ra tiểu tử xuất sắc vậy sao?
- Ông thử rút lui xem ta có dạy hắn còn tốt hơn là cùng ông dạy không?
- Ha ha ha… muốn khích tướng ta. Hôm nay Hắc Giới sinh ra linh trí, Khí Tổ ta rất là vui mừng. Muốn khích tướng ta sao? Cho hôn cái coi.
Nói xong Khí Tổ đưa cái mỏ ra chuýt luôn một phát thật kêu lên môi của Đan Tổ. Sau đó cười khanh khách dùng Thiên Mã Hành Không Thoái chạy đi thật nhanh. Trấn Phong cũng bị hành động của Khí Tổ là cho lỡ nhịp suýt sặc nước bọt. Còn Đan Tổ thì như bị điện giật run lẩy bẩy. Tên Khí Tổ này quá to gan. Lão nương bao năm nay không ai hôn giờ lại bị tên mặt đen ngươi hôn? Môi ta để cho ngươi hôn sao. Tức chết lão nương. Nghĩ đến đây thì Đan Tổ quay sang nhìn Trấn Phong đang sặc nước bọt rồi thấy xấu hổ quá chạy vào lầu các của mình. Đan Tổ e thẹn như cô gái tuổi xuân thì. Đâu còn bộ dáng của một luyện đan đại tông sư? Chỉ bỏ lại một câu:
- Xấu hổ chết người.
Không bao lâu Trấn Phong chỉ còn một mình. Hai cái lão quái vật này cũng ham vui quá mức, sao lại bỏ lại mình trong lúc cần thiết thế này. Nhất là Khí Tổ, người ta dù gì cũng là phụ nữ. Ai lại đưa cái mỏ giữa thanh thiên bạch nhật ra mà chuỵt như thế chứ? Sau này làm sao Đan sư phụ cũng khó ra gặp mặt người. Còn không thì thể nào cũng có ác đấu mỗi ngày. Hắc Giới tuy rộng mênh mông nhưng ở đâu cũng toàn là những mảnh đất bằng phẳng. Chỉ riêng có nơi ba người ở mới có hồ nước do Phong đã tự đem vào. Hồ nước được Phong dùng linh khí mở. Trong hồ chứa đựng thủy thuộc tính rất nồng đậm. Có đồn điền linh thảo, có 3 cái lầu các mà Khí Tổ đã xây lên. Có kho chứa đồ. Trong Hắc Giới không bao giờ mưa. Không có thời tiết nóng lạnh như ngoại giới. Như là một thế giới riêng biệt. Nhưng trong lúc Phong bắn lên các tia linh khí các nơi bỗng có núi nhô lên, có sông hồ. Có rừng già, có núi lửa. Hắc Giới và đan điền của Phong như được nối liền qua liên kết của linh hồn. Từ đan điền của Phong linh khí nồng đậm bắt đầu chảy vào Hắc Giới. Lúc trước Hắc Giới đã nhờ vào hấp thu linh khí nồng đậm của Phong. Sau khi được đan điển của Phong ôn nhuận tinh luyện những linh khí thoát ra rất nồng đậm và tinh khiết nên dần mới có diện tích nghịch thiên thế này. Hắc Giới đã rộng hơn bất kỳ không gian giới chỉ nào đã từng tồn tại. Đã to hơn không gian của bất kỳ chí tôn khí hay thần binh nào tồn tại. Khí Tổ cho rằng với không gian rộng thế này phải mất lâu lắm linh hồn của Hắc Giới mới có thể sinh ra. Vì không gian càng rộng cũng đồng nghĩa với linh hồn của khí giới cũng phải rất cường đại.
Khí Tổ chạy một vòng dài sau đó không thấy ai đuổi theo nên lộn lại. Vỗ vai Phong đang không ngừng phóng ra Lĩnh Nam chỉ pháp Liên Hoàn Chỉ.
- Ha ha ha Phong nhi, ngươi thấy sư phụ lợi hại không?
- Sư phụ hit and run, đánh xong rồi chuồn thật lợi hại.
- Không phải, sư phụ của ngươi hit on the run. Là vừa chạy vừa đánh ha ha ha!!!
- Tên rùa già chết bầm. Lão nương làm thịt ngươi!
- Úi chà chà… sư phụ đi trước.
Nói xong rồi biến mất sau phía chân trời của Hắc Giới nói vọng lại.
- Phong nhi, sư phụ du lịch Hắc Giới xem thiên địa dị tượng của Hắc Giới có gì lạ. Khi nào sư nương của ngươi hết giận ta sẽ trở lại ha ha ha…
- Tên rùa già, có giỏi đừng chạy lão nương giết ngươi.
- Bá người taaa, nương tử giết tướng công của mình nè.
Một bóng trắng lao về phía Khí Tổ rồi cũng biến mất, hai người đã đi còn Trấn Phong cứ vẫn ở lại làm công việc “người chăm nuôi” của mình. Thỏa mãn cái tên Hắc Giới với sức ăn khủng bố. Thời gian không biết trôi qua bao lâu. Trấn Phong đắm chìm vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất và cứ thế nuốt tinh thần thảo cùng các loại đan dược trị thương và ông nhuận kinh mạch. Dần dần Trấn Phong sử dụng Lĩnh Nam chỉ pháp càng nhuần nhuyễn. Kinh mạch cũng theo sự ôn nhuận của dược lực trở nên mạnh mẽ hơn, rộng lớn hơn. Linh khí hấp thu chạy qua kinh mạch cũng cải tạo cho kinh mạch dẻo dai hơn. Sức chiến đấu của Trấn Phong theo đà trở lên bền bỉ hơn trước. Hai thần binh lặng lẽ quan sát cũng phải cảm khái tốc độ tăng tiến của Trấn Phong không thôi. Thật không ngờ chủ nhân của bọn họ lại có sức lĩnh ngộ biến thái đến như vậy. 3 ngày liên tù tì bắn linh khí vào vòm trời của Hắc Giới, giờ địa hình của Hắc Giới đã thay đổi rất nhiều. Khu ở của mọi người giờ được bao bọc bằng thành lũy. Vòm trời đã có mây. Hồ nước trở lên to lớn hơn. Núi non cao hơn. Đây là quá trình khai thiên ích địa của Hắc Giới. Một không gian có thể chứa đựng người sống, linh hồn và các loại vật thể, giờ lại sinh ra linh trí như nhân loại. Hắc Giới không thể nghi ngờ đã vượt quá mức độ của thần binh bình thường đã một bước lên mây trở thành chí tôn khí. Đây cũng là nhờ công của Khí Tổ đã dùng hồn thạch và không gian thạch để tạo ra Hắc Giới. Khí Tổ và Đan Tổ lại sống trong Hắc Giới một thời gian dài khiến cho hồn thể của Hắc Giới nhờ hấp thu hồn lực của hai người mà bắt đầu hình thành.
Trong lúc mọi người và thần binh đang chìm đắm với sự tiến triển của Hắc Giới thì tại một góc của thức hải của Phong một hình bóng với khuôn mặt không có hình hài, hoàn toàn bằng ánh sáng bắt đầu chậm rãi hình thành ra một bộ dáng nữ nhân. Nếu Trấn Phong có mặt tại đậy chắc chắn sẽ chạy lại ôm ngươi này vào lòng vì đây là khuôn mặt của Trang Hà. Bóng đen này bắt đầu tạo cho mình một ngoại dáng như người vợ của Trấn Phong. Cô chọn cho mình bộ váy cưới màu trắng của Địa Cầu. Bộ váy cưới mà Phong và Trang Hà đã mất nhiều ngày để tìm chọn. Chiếc váy ngắn chỉ đến đầu gối. Đôi giày cao gót màu trắng trong suốt như pha lê hiệu Louboutin mà Phong đã đập chảo bán nồi ra để mua tặng vợ nhân dịp ngày cưới. Đứng trước một cái gương nữ nhân này mỉm cười thỏa mãn:
- Chắc chắn chủ nhân sẽ rất thích ta.
Bao ngày nay Hắc Dung đã tiến triển hơn rất nhiều, đã không còn mơ hồ như trước. Nàng bắt đầu có ý nghĩ riêng của mình. Giờ nàng đã biết mình muốn gì. Cái nàng muốn là có được người yêu. Có người quan tâm nàng. Chấp niệm của Phong đối với Trang Hà khiến Hắc Dung sinh ra linh trí, cảm nhận được tình cảm của một người đối với một người. Lần đầu tiên trong đời Hắc Dung thực sự biết mình muốn gì. Hắc Dung muốn trở thành nhân loại. Có tình cảm. Biết yêu. Muốn yêu và được người yêu lại. Nhưng Hắc Dung không biết ích kỷ. Vì biết chủ nhân có nhiều thần binh. Sau này sẽ thu phục càng nhiều thần binh hơn nữa nên Hắc Dung cũng không ghen tỵ. Đối với cô, chủ nhân có nhiều thần binh đồng nghĩa với việc hắn cường đại. Thân làm binh khí nàng đối với vũ lực của chủ nhân rất hoan nghênh.
- Ta muốn được ngươi yêu.
Hắc Dung thì thào nói rồi bước ra khỏi thức hải của Phong. Đứng bên cạnh chủ nhân quán sát thầm lặng. Hai thần binh khác khi thấy Hắc Dung có được hình hài thì gật gù tán thưởng. Mơ hồ. Đó là tính cách của Hắc Dung. Nàng chưa từng có ý nghĩ riêng, chưa từng biết mình muốn gì. Nên nàng có thể dễ dàng biến thành bất kỳ hình thù gì. Che dấu ba động linh khí. Tạo ra cho kẻ thù của chủ nhân cảm giác mơ hồ. Đây không phải là nàng cố tình tạo ra mà là kẻ thù của nàng bị tính cách của nàng ảnh hưởng. Hôm nay Hắc Dung vì chấp niệm của chủ nhân mà thăng tiến đột phá. Hắc Dung rất thích Hắc Giới, vì 2 thần binh đều là vật ngụy trang có thể che dấu tung tích của người sử dụng. Hắc Dung khẽ nhắc nhẹ với Trấn Phong:
- Khai thiên lập địa là tạo ra hỗn độn. Chủ nhân muốn Hắc Giới trưởng thành thì phải tạo cho nàng một tiểu hỗn độn trong Hắc Giới có đủ các thuộc tính. Cho nàng hấp thu linh khí của ngươi. Dùng Thiên Nhân Hợp Nhất kích hoạt nàng.
Trấn Phong quay lại phía phát ra âm thanh. Đến gần Phong mà Phong không thể phát hiện thì chỉ có Hắc Dung. Nàng chịu ra gặp ta rồi? Khi Phong thấy bộ dáng của Hắc Dung thì kiềm lòng không được ôm Hắc Dung vào lòng.
- Trang Hà. Chồng thật nhớ vợ.
Hắc Dung cũng yên lặng ở trong lòng của Phong. Chủ nhân thật ấm áp. Thiên địa như yên tĩnh lại. Hắc Giới cảm nhận được sự ấm áp của chủ nhân mình khiến mây bay nhè nhẹ, gió ấm áp. Thời tiết trong Hắc Giới trở lên ấm áp ôn hòa. Cây cối và linh dược như được mùa tự nhiên tốt lên um tùm. Hắc Giới đã hấp thu rất nhiêu linh lực của Phong kể từ ngày Phong mới bước lên con đường tu luyện. Lại là vật đã theo Phong ngay từ lúc đầu ở Địa Cầu. Khi Phong bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất Hắc Giới đã hấp thu rất nhiều linh khí đã được tinh luyện của Phong. Khi Phong hấp thu số lượng linh khí khổng lồ như vậy tại Thôn Kiếm Lâm và suốt thời gian lịch lãm tại Hỏa Linh Hải Hắc Giới đã rộng lớn hơn rất nhiều. Nhưng hiện giờ sau khi núi non ao hồ lớn rộng thì biên giới của Hắc Giới lại được thu nhỏ dần. Toàn bộ Hắc Giới giờ chỉ còn rộng lớn như Thôn Kiếm Thành. Tuy như vậy vẫn còn rất lớn nhưng so với lúc trước rộng bằng Đấu Linh thì Phong cảm thấy thế giới này đã thu nhỏ lại rất nhiều. Đồng thời linh khí trong Hắc giới lại trở lên nồng đậm hơn. Số lượng vẫn như lúc trước, nhưng khi diện tích được thu nhỏ thì lại nồng đậm hơn rất nhiều.
Phong ôm Hắc Dung. Đúng là mùi da thịt này, cảm giác này khi ôm Trang Hà. Mặc dù Phong biết đây không phải là Trang Hà nhưng Phong cũng không nỡ buông ra. Hắc Dung tuy không cảm thấy khó chịu nhưng cũng cảm thấy có chút tự ty. Thì ra tình cảm của nhân loại phức tạp như vậy. Ta muốn là chủ nhân yêu ta vì ta chính là ta, không phải yêu ta vì ta giống người khác. Hiểu ra được điều này Hắc Dung như trưởng thành hơn. Đẩy Trấn Phong ra rồi trở lại với khuôn mặt của mình. Một ánh sáng không có hình dạng. Thì ra là vậy. Đây mới chính là mình. Ta là Hắc Dung. Như lần đầu tiên trong quãng đời dài đăng đẳng của một thần binh Hắc Dung mới cảm thấy mình chính là mình.
- Ta là Hắc Dung.
Và như vui sướng với nhận thức mới này trong giọng của nàng đang reo vui.
- Chủ nhân, ta là Hắc Dung. Lần đầu tiên ta biết mình là ai. Ta là Hắc Dung. Vô hình vô tướng, mặt nạ Hắc Dung. Ta là Ẩn Hồn Vô Ảnh Hắc Dung. Ta là thần binh đứng thứ tư trong bát đại thần khí do chí tôn vương giả Khí Tôn đúc thành từ thiên địa huyền thép. Ta nhờ hấp thu hồn thể của cường giả vẫn lạc mà tạo thành. Được thiên hỏa dung luyện rồi trở thành hình dạng này. Ta không phải nhân loại, nhưng sẽ có ngày ta tiến hóa thành nhân loại. Chủ nhân, ta là của ngươi.
Phong gật đầu bồi tỉnh lại. Đúng, đây là Hắc Dung. Không phải Trang Hà. Hắc Dung mơ hồ không biết mình là ai, không nhận thức ra mình là ai. Nhưng Hắc Dung cảm nhận được tình cảm của Phong nên nảy ra ham muốn trở thành hình bóng mà chủ nhân thương nhớ. Nhưng đồng thời nàng cũng có cảm nhận riêng. Nàng là nàng, không phải một người khác.
- Phải, nàng không phải Trang Hà, nhưng ta sẽ yêu nàng vì nàng là Hắc Dung. Ta cũng là của nàng.
Rồi Phong quay sang các thần binh khác. Ngửa đầu lên trời nói với Hắc Giới.
- Ta là Độc Cô Nhất Lang. Đơn độc cô quạnh làm bạn với thần binh. Ta sẽ bước lên đỉnh cao của cường giả duy ngã độc tôn. Các ngươi hãy cho ta mượn sức mạnh của các ngươi. Ta sẽ giúp các ngươi trưởng thành. Ta cũng là của các ngươi.
Âm thanh của Phong vang vọng cùng thiên địa. Khí Tổ tại một góc thành của Hắc Giới gật gù. Tiểu tử này giờ đã thật sự hiểu ra được sự tiến hóa của thần binh. Chúng là những thiên địa dị vật được thiên hỏa dung luyện rồi do lão tạo ra hình dáng. Nhưng Khí Tổ cũng không thể khiến các thần binh trưởng thành. Không phải linh hồn lực của lão không đủ mà là do lão vần chưa có cơ duyên để trải nghiệm sự đau khổ của thần binh. Nhưng sau khi đến địa cầu và buộc phải vào trong Hắc Giới thì lão đã dần hiểu ra nỗi đau khổ của các thần binh. Họ rất cô đơn. Nếu không có Đan Tổ tối ngày bầu bạn cãi lộn với Khí Tổ, lão đã không thể chịu nổi cảnh cô tịch. Đã sớm ngày chuyển kiếp. Các thần binh cũng thế. Suốt bao năm tháng chờ đợi chủ nhân của mình, nhưng rồi chủ nhân cũng chả coi trọng những thần binh cầm trên tay. Thần binh bất quá cũng chỉ là vũ khí giết người mà thôi. Sẽ không có ai hỏi thần binh của mình có muốn chiến đấu hay không? Và thần binh phải chiến đấu vì cái gì. Những dị vật sinh ra linh trí đều muốn có được sự tôn trọng của người khác đối với mình. Chúng cũng có cảm ý riêng, ham muốn riêng.
Trấn Phong vì đến từ thế giới khác nên định nghĩa cho sự tồn tại rất khác người của thế giới này. Phong là một lập trình viên, đang cố tìm cách làm game có trí óc riêng. Đó là mơ ước của bao lập trình viên. Có thể tạo ra một trí thông minh nhân tạo hoàn mỹ, có tư duy, tự học hỏi được. Khi nghĩ đến câu nói của Descartes “tôi tư duy, nên tôi tồn tại”. Bất kỳ vật thể nào có linh trí, có tư duy đều phải được đối đãi như một con người. Phong không coi những thần binh của mình là những đồ vật mà coi họ như một sinh vật đồng loại. Thậm chí Tiểu Lôi, Phong cũng không coi đó là một con chó. So với một đứa bé Tiểu Lôi còn thông minh hơn nhiều. Các thần binh đều là linh hồn thể, so với Đan Tổ và Khí Tổ cũng không khác gì mấy. Trấn Phong tại sao lại vì họ gọi mình là chủ nhân mà đè ép họ chứ? Phong sẽ không ra lệnh họ làm bất kỳ thứ gì họ không muốn. Phong cũng muốn họ trở lên cường đại và có thể một ngày nào đó đủ cường đại để thoát khỏi xiềng xích của một món binh khí. Phong muốn tạo sư sống cho họ để một ngày thần binh có thể thoát khỏi thể xác của mình. Phong giúp thần binh trở lên cường đại không chỉ vì bản thân của mình mà là vì các thần binh. Điều này các thần binh sống trong thức hải của Phong đều cảm nhận ra được.
Phong đã là cha của một đứa trẻ. Mỗi khi trông con mà lại ham vui ngồi bấm điện thoại Phong đều bị vợ mắng. Người cha trông con mà không cho đứa trẻ thời gian và tâm trí, chỉ có mặt ở bên cạnh nó cũng chưa đủ. Đứa trẻ sẽ bị hụt hẫng vì nó thật sự khó có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó đối với người cha của mình không có ý nghĩa. Nếu nó ê a mà không trả lời, nó lay ống quần mà không được đáp lại. Nó sẽ không để ý đến cha của nó nữa. Mỗi khi Phong bận làm bị cu Đạt níu ống quần ôm chân Phong đều phải mỉm cười gọi một tiếng cu con. Cu Đạt đều vì thế mà cười khanh khách rồi bò đi chỗ khác chơi đùa. Trẻ con cho dù chưa đến một tuổi cũng muốn người lớn để ý đến chúng. Nói cho chúng biết sự tồn tại của chúng rất có ý nghĩa. Những thần binh đều có linh trí của một vị thành niên. Chúng lại sống rất lâu nên thông minh hơn một thiếu niên, thiếu nữ rất nhiều. Cho dù chúng không hiểu được tình cảm của nhân loại nhưng cũng như Hồ Điệp và Hắc Long đã sinh ra sự liên kết của tình bạn, tình huynh muội. Chúng cũng biết đau khi đồng bạn vẫn lạc. Thần binh cũng sẽ chết khi báo hỏng, bị thần binh khác phá hủy hay bị thôn phệ. Trấn Phong bừng tỉnh ra khi hiểu được điều này.
- Đến với ta đi. Các người có thể sống trong thức hải của ta. Ta sẽ bước lên đỉnh của cường giả, sẽ sống rất lâu. Các ngươi sẽ có bạn trong thức hải của ta. Ta sẽ không để các ngươi cô đơn nữa.
Các thần binh nghe được vậy thì vui mừng chui vào trong thức hải của Phong. Nhưng khi vào đến thức hải thì cảnh vật đã thay đổi vì lúc trước thức hải của Phong chỉ là một mảnh đất trống. Giờ thì lại giống y sì Hắc Giới. Phong bước vào thức hải của mình thì giật mình. Là Hắc Giới đã làm?
- Chủ nhân.
Phong quay sang phía âm thanh thì thấy một cô gái. Tuổi tầm 20. Mắt phượng mày ngài, da trắng hồng tóc đen rất xinh đẹp. Nàng mặc một bộ áo đỏ rực lửa như màu của Hỏa Linh Giới. Hỏa có thể huy thiên diệt địa nhưng hỏa thuộc tính cũng đại diện cho sự tái tạo của luyện khí, luyện dược.
- Nàng là Hắc Giới?
- Ta không thích cái tên Hắc Giới. Ta muốn có một cái tên đẹp.
Trấn Phong gật đầu suy nghĩ. Nhờ hấp thu rất nhiều hỏa thuộc tính nên Hắc Giới đã mặc bộ quần áo màu đỏ. Hắc Giới có sức sống mãnh liệt như vừa mới niết bàn trọng sinh. Nàng lại lấy thân hình là nữ nhân, tính cách rất nữ nhân.
- Nàng thích màu đỏ, ta có thể cảm nhận được sức sống mãnh liệt của nàng. Ta đặt tên cho nàng là Phượng Hoàng Nữ. Tôn quý như chúa tể của bầu trời, tôn vinh, cao quý. Phượng Hoàng Nữ. Từ nay ta sẽ gọi nàng là Phượng nhi. Nàng cũng đừng gọi ta là chủ nhân. Cứ gọi ta là Phong ca ca đi.
- Phượng nhi. Ta rất thích cái tên này. Nhưng muốn gọi thì ta phải gọi ngươi là Phong lão đệ mới đúng. Ngươi trẻ thế mồ.
Hồ Điệp bên cạnh thấy vậy thì nhảy cẫng lên phản đối.
- Ngươi mà gọi như vậy lão nương sẽ đánh đít ngươi. Gọi là Phong ca ca hoặc là đại ca ca. Đừng so tuổi với ta, đừng có không biết tôn ti trật tự.
Phượng Hoàng Nữ nghe vậy thì quay đầu rụt cổ. Tiểu bà cô này coi bộ còn nhỏ hơn mình nhưng đừng để ngoại hình của cô nương này qua mặt. Cô gái váy hồng này đâu chỉ gần hai ngàn tuổi như Hắc Giới? Suốt bao năm tử thưở Hồng Hoang, Trung Cổ rồi đến Tân Kỷ Nguyên. Số năm tháng đâu thể dùng ngàn năm để làm đơn vị được. Những ngày tháng dài đăng đẳng đó hầu hết Hồ Điệp đều ngủ say nhưng so tuổi thì nàng già hơn Hắc Giới rất nhiều. Hắc Long cũng ở một bên lên mặt.
- Đúng thế. Không gọi Phong lão đệ là ca ca thì ta sẽ đánh đít ngươi.
Hắc Dung cũng tủm tỉm cười một bên. Hiện giờ nàng lại có thêm một tiểu muội, nàng không phải nhỏ nhất trong bát đại thần binh nữa. Phượng Hoàng Nữ thấy Hắc Long hùng hổ như vậy thì chạy vào đằng sau Trấn Phong giọng ủy khuất.
- Thiếu gia, họ ăn hiếp ta.
Phong nghe vậy thì thật phì cười. Cá tính gì đây. Vừa lên mặt giờ đã xuống nước. Tính cách uyển chuyển như vậy thật sự mới giống một thần binh che dấu tung tích. Chắc có lẽ Hắc Dung cũng có tính cách tương tự mà thôi. Hắc Dung đứng bên cạnh lấy hình dạng của một cô nương trẻ tóc vàng hoe nhoẻn nụ cười với Phong, nhún mình một cái rất duyên.
- Ha ha ha, tiểu muội muội thật dễ thương, ta thích.
Phong nhìn kỹ lại thì bỗng đỏ mặt giật mình. Hình dáng bốc lửa của người này thật sự rất giống với Kagney Linn Karter. Phong đỏ mặt tía tai. Cho thần binh vào trong thất hải sống thật sự rất ủy khuất cho Phong à. Bao nhiêu điều thầm kín đều bị họ nhìn ra được. Phải sớm đá họ vào Hắc Giới sống để mình còn được thảnh thơi à. Cái kiểu này làm sao Phong chịu nổi. Hắc Long cũng rớt tròng mắt. Dù gì thì hắn cũng là nam nhân.
- Người đẹp, mới gặp được em thì anh bị lạc vào con đường tình yêu mà không có lối thoát. Bây giờ anh mới biết anh muốn cùng em đi đến cuối con đường đó. Trời đất có thể chứng giám.
Trấn Phong nghe vậy thì không khỏi giật mình. Lại lên cơn rồi cha nội. Nhưng Hắc Dung rất nhanh lại thay đổi hình dáng thành một bà lão răng móm lưng gù mặt mày nhăn nheo với cái giọng nhõng nhẽo hơi chua chua:
- Thật vậy hả anh? Anh thích em thật.
Khi Phong quay sang hướng của Hắc Long thì đã thấy hắn chạy đã mất dép. Cát đá bụi mù. Phong vẫn nghe được Hắc Long lẩm bẩm: “Hôm nay quên đeo kính thì phải, gây họa lớn quá!” Chết cười với cái tên này. Quay lại phía Hắc Dung thì đã thấy nàng lấy lại hình dáng của diễn viên tóc vàng da trắng Kagney nheo mắt dí dỏm nhìn Phong khiến hắn phải đỏ mặt. Đối với Hắc Dung Phong không có cách nào che giấu. Không biết từ lúc nào, Hắc Dung đã vào được thức hải của Phong mà hắn cũng không biết. Có thể ra vào tự do trong thức hải của mình Trấn Phong chỉ biết cười khổ. Cái thế giới này không có quyền riêng tư tự do cá nhân gì hết. Nhưng biết được điều này Phong cũng thấy mừng. Làm chủ của một thần binh nghịch thiên như vậy làm sao Phong không vui cho được.
Cảm nhận nỗi đau của thần binh, cùng lớn lên với thần binh. Nếu không hiểu được những tâm sự thầm kín nhất của thần binh thì làm sao Phong có thể thấu hiểu được cảm nghĩ của họ. Hắc Dung đã sống trong thức hải của Phong một thời gian dài như vậy mà Phong cũng không biết. Hắc Dung cũng vì thế mà gần gũi với Phong nhất. Nàng là thần binh đầu tiên đã chấp nhận Phong mặc dù đôi bên không nói chuyện. Phượng Hoàng Nữ nhìn Hắc Dung nheo mắt quỷ dị nhìn Phong thì bắt đầu lưỡng lự. Nàng đã theo Phong từ khi Phong còn ở Địa Cầu. Tuy lúc đó nàng không hiểu biết thế sự, chưa có linh trí nhưng ký ức của nàng về Phong rất rõ ràng. Lúc Phong lâm chung phải lựa chọn giữa cái sống và cái chết của bản thân để đổi lấy sự sống cho vợ con của mình. Nể phục vì điều đó và cũng nể phục Phong vì những gì Phong đã làm cho các thần binh khác. Chỉ cần theo Phong nàng chắc chắn sẽ trở lên cường đại đủ để có thể thoát khỏi trói buộc của một thần binh. Phượng Hoàng Nữ không phục là vì so cấp bậc của nàng đã thật sự trở thành chí tôn khí. Các thần binh khác chỉ có thể chứa đựng linh hồn thể còn nàng đã có thể chứa đựng linh khí và vật sống. Thế giới của nàng có tên là Phượng Hoàng Thành là một thế giới riêng biệt mà nàng có thể ẩn giấu. So với Hắc Dung nàng đúng là cường đại hơn nhiều. Giờ phải gọi các thần binh khác là các lão đại nàng thật sự không phục. Hồ Điệp đứng một bên vẫn đăm đăm nhìn vào Phượng Hoàng Nữ.
- Cho dù ngươi có cảnh giới che giấu rất tốt thì đã sao. Lão nương vẫn có thể tìm thấy ngươi, thế giới của ngươi ta muốn ra thì ra, muốn vào thì vào. Ngươi không đủ cường đại để quản lý ta. Trong bát đại thần khí ta đứng thứ tám. Ngươi phải gọi ta một tiếng bát tỷ. Hay có thể gọi ta bằng Điệp nhi tỷ tỷ. Ngươi đứng hàng thứ mười. Trên ngươi còn một Thiên Đỉnh Lô. Đừng có mà lộn xộn.
Phượng Hoàng Nữ coi bộ rất ủy khuất. Nhưng nàng chỉ là thần binh che giấu và chứa đựng, không phải thần binh chiến đấu. Mắt nàng nhìn Hắc Dung như cầu cứu. Hắc Dung vỗ vai nàng mỉm cười thân thiện.
- Hồ Điệp tỷ tỷ thôi đừng trách tiểu muội muội. Phượng nhi chưa hiểu chuyện. Bát đại thần khí Điệp tỷ là già nhất. Phượng nhi quay sang gọi Điệp nhi tỷ tỷ một tiếng đại tỷ tỷ mau.
Hồ Điệp nghe vậy thì sững người.
- Không được nói ta già, phải gọi ta là Điệp nhi bát tỷ, Điệp nhi thật sự còn rất rất trẻ. Phải không đại ca ca.
Hồ Điệp quay sang phía Trấn Phong, đôi mắt long lanh muốn bao nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu đáng yêu. Trấn Phong chỉ biết lắc đầu. Phải giải quyết tranh chấp của mấy tiểu bà cô này cũng đủ mệt. Phong thấy có điều không hiểu, tại sao Hắc Dung lại gọi Hồ Điệp là tỷ tỷ, không phải Hồ Điệp đứng thứ 8 sao?
- Phải phải phải. Điệp nhi là trẻ nhất, đẹp nhất. Vậy Điệp nhi chịu khó làm thập muội đi nhe.
- Nhưng ta rất thích số tám. Không thích số 10. Ta không chịu.
(Ngất) Tiểu bà cô này thật sự khó chiều. Hắc Dung thấy vậy thì mỉm cười.
- Được được được, Điệp nhi đứng thứ tám không cần đổi. Phượng nhi tạm thời xếp thứ chín đi. Chúng ta dùng cảnh giới lực công kích để phân chia thứ tự. Lực công kích của muội là kém nhất, cho dù có cảnh giới cao nhất nhưng chúng ta đều mạnh hơn chí tôn khí. Muội không cần ủy khuất. Ngoan đi hở.
Nói xong vỗ vai động viên Phượng nhi. Phượng Hoàng Nữ cũng hòa hoãn hơn nhiều. Tuy nàng vẫn chưa phục nhưng đúng là nàng không cường đại bằng các thần binh khác vì không có lực công kích hay phòng thủ cường đại. Cường giả vi tôn, không mạnh bằng người ta thì phải chịu làm nhỏ. Phượng Hoàng nữ quay sang phía của Hồ Điệp gật đầu một cái chắp tay cung kính:
- Phượng nhi bái kiến Điệp nhi tỷ.
- Ngoan!
Hồ Điệp được làm chị thì vui mừng ra mặt chèo lên vai của Trấn Phong ngồi thoải mái. Hắc Long chạy một vòng rồi cũng lộn lại:
- Gọi một tiếng anh ba nghe chơi đi em.
Nhìn thấy lão Hắc thì Hắc Dung lại lấy hình dạng của bà già răng móm với cái giọng chua chua:
- Anh ba!
(Ngất). Răng không còn nhưng đôi mắt ham trai nhìn lão Hắc. Lão Hắc run lẩy bẩy gãi đầu cười khổ:
- Dung muội muội thôi đừng chơi ta nữa đi. Biến lại hình dạng vừa rồi coi.
- Muốn ngắm gái đẹp sao? Cho em hôn cái coi.
Nói xong bà già răng móm chu mỏ, vươn lưng gù ngước mặt lên thì lão Hắc đã mất tăm mất dạng. Cô gái tóc vàng che miệng cười khúc khích hất tóc ra đằng sau rồi đá lông nheo với Phong. Hắc Dung nắm tay Phượng Hoàng Nữ không thèm xin phép của Phong rồi hai thần binh đã chui vào thức hải của Phong. Hắc Dung và Phượng Hoàng Nữ đều có cảnh giới trận pháp cường đại, lại có thể tự do đi vào thức hải của Phong. Khi họ chui vào thức hải của Phong thì Phong cũng cảm nhận được hai thần binh thầm trao đổi cảnh giới trận pháp của mình. Không lâu sau lão Hắc xuất hiện ngó trước ngó sau rồi lắc đầu cười khổ.
- Đi rồi à?
- Đi rồi.
Hồ Điệp nhìn lão Hắc ngây ngô như vậy thì ôm bụng cười. Rất nhanh lão Hắc lấy lại được phong độ.
- Hắc Giới giờ không lớn lắm. Chạy một vòng là hết rồi. Lão đệ chúng ta xuất phát tiếp đi thôi.
- Phải đổi lại là Phượng Hoàng Thành. Ta đã đặt tên cho Hắc Giới là Phượng Hoàng Nữ, thế giới của nàng sẽ gọi là Phượng Hoàng Thành. Ta bắn linh khí suốt mấy ngày trời rồi. Hôm nay ngủ một giấc cái đã.
Trấn Phong ngáp dài định vào lầu các của mình thì trên trời có tiếng hú dài như chim ưng
- Quác!
Một con cự long màu đen đầu to hơi hơi giống con mèo. Cự long có bốn chân và cánh rơi đậu xuống trước mặt Phong.
- Chủ nhân, ta đã đột phá.
- Ngươi là Xà Ưng?
- Là ta, nhưng ta đã thoát khỏi hình dạng của cả hai. Ta đã hóa rồng. Từ nay có thể tự do bay lượn.
Nhìn kỹ lại xà ưng thì hình dạng đã hoàn toàn thay đổi. Đầu bành to ra hơi giống con mèo, cánh rơi. Đầu không có sừng, toàn thân đen nhánh. Xà ưng hiện giờ thật rất giống với cự long. Hai cánh của nó có thể phóng ra phong nhận rất cường đại. Trấn Phong rất hài lòng với cảnh giới này của Xà Ưng. Đưa cho nó một viên tinh thần đan cấp 4. Xà Ưng vui vẻ nuốt xuống. Có chủ nhân thế này thật tốt.
- Ngươi đã không giống xà, cũng không còn là ưng. Ta phải nghĩ cho ngươi một cái tên. Ngươi có thân hình đen như bóng đêm lại nhanh nhẹn như gió, nhưng ta trông ngươi rất giống con mèo. Ta gọi ngươi là Đại Mao đi. Từ nay ta sẽ gọi ngươi là Đại Mao. Ngươi là lão đại của quân đoàn linh thú của ta. Ngươi có thích không?
- Đại Mao? Cái tên thật oai phong. Đa tạ chủ nhân ta rất thích.
Trao đổi xong Đại Mao liền ngước cổ lên trời phóng ra từ miệng vài tia chớp. Không ngờ sau khi tiến hóa Đại Mao lại có thêm lôi thuộc tính. Phong kết hợp với lôi Đại Mao có thân pháp rất nhanh. Làm linh thú phi hành thật sự rất tốt.
- Đại Mao, ngươi có thể đưa ta đến trung tâm của phiến thiên địa này hay không? Nếu gặp kẻ thù ta sẽ cho Điệp nhi ra giúp ngươi. Có lão Hắc bảo vệ cho ngươi, ngươi có thể tự do bay lượn.
Trong thức hải của Phong Hắc Dung lên tiếng.
- Phong ca ca, ta có thể tàng hình hắn. Hắn có thể lẩn vào bóng đêm và các vầng mây để phi hành.
Trấn Phong nghe vậy thì thoáng vui mừng. Có thần binh cao cấp sướng thế đấy. Phong ra ngoài giải trừ kết giới. Xuyên Hắc Giới vào một sợi dây đeo cổ rồi đeo lên cho Đại Mao. Hồ Điệp đánh vào hai cánh của Đại Mao ấn ký hoa đào cánh bướm của mình. Hắc Long cũng đánh vào giữa trán Đại Mao ấn ký hình chiếc sừng nhọn. Hắc Dung tay bắt ấn ký rồi giấu Đại Mao qua làn không khí. Hắc Dung như đem ánh sáng quanh Đại Mao bao phủ lại khiến người nhìn có cảm giác như Đại Mao tàng hình. Khi Phong nhìn kỹ lại mới phát hiện rằng Hắc Dung đã dùng thủ ấn đặc biệt để đem Đại Mao biến thành một con tắc kè hoa có thể thay đổi màu da của mình. Đại Mao có tốc độ đổi màu rất nhanh nên sẽ không dễ gì bị người khác phát hiện. Hắc Dung lại che giấu hơi thở của Đại Mao khiến các linh thú khác hoàn toàn không cảm nhận được trên bầu trời có một linh thú phi hành với tốc độ rất nhanh đang hướng phía trung tâm Hỏa Linh Hải bay tới. Mặc dù Đại Mao mới chỉ bước vào cảnh giới Khai Thiên Cảnh nhưng được sự trợ giúp của các thần binh hắn không gặp trở ngại gì trên đường.
Trấn Phong sau khi được Đại Mao đưa đi thì yên tâm vào lầu các nghỉ ngơi. Giúp Phượng nhi đột phá cảnh giới đã khiến Phong mệt mỏi mấy ngày. Không bao lâu Phong đã chìm vào giấc ngủ rất say. Trên môi để một nụ cười thỏa mãn.
***
Giữa trung tâm Hỏa Linh Hải một cô gái mặc áo bào đỏ rực như lửa. Trên đầu đội vương miện đang ngồi vắt chân lên chiếc ngai vàng như một nữ hoàng. Mắt nàng lóe lên sự phấn kích.
- Xuất hiện rồi sao? Thức hải thật cường đại nhưng muốn thu phục Long nữ ta thì phải qua được cửa ải của ta trước.
Vung tay lên một cái, thau nước trước mặt nàng xuất hiện hình bóng của một cây thương dài.
- Nguyệt nhi muội muội chúng ta cá đi.
Cây thương bỗng chốc biến thành nữ nhân mặc toàn nghệ giáp màu bạc. Toàn nghệ giáp bó sát người của vị nữ nhân này để lộ ra những đường cong tuyệt mỹ chỗ lồi chỗ lõm rõ ràng. Nữ nhân mặc toàn nghệ giáp vắt chéo chân ngồi trên không trung mỉm cười.
- Long tỷ động lòng rồi sao.
- Ha ha ha, đến Điệp nhi tỷ tỷ và Dung muội còn phải động lòng. Chúng ta sao lại không động lòng được. Chả nhẽ muội muội thích Lôi gia rồi sao, muốn nhận tộc?
- Hắn cũng là người của Lôi gia, ta rất thích gia tộc đoàn kết này. Tỷ muốn cá ra sao? Tiền cược là gì đây?
- Toàn nghệ giáp. Ta thích toàn nghệ giáp của muội.
- Tốt! Ta thích Hỏa Long Khôi của tỷ. Hình thức cá là gì đây?
- Ha ha ha, ai giết được tên đó trước.
- Giết chủ nhân? Tỷ cũng thật ngang ngược bá đạo quá đi chứ. Bất quá, ta rất thích! Nhưng ta không thích giết chủ nhân.
- Ha ha ha, muốn thu phục được ta thì phải đánh thắng được ta. Ta không dễ tính như Điệp nhi tỷ, cũng không ngốc nghếch như Dung muội muội khờ khạo.
- Long tỷ cũng tự tin quá đi. Thứ tự của bát đại thần khí không phải từ một tới tám mà là từ không đến bảy. Tỷ chả nhẽ đã quên rồi sao. Còn cái tên mập háo sắc kia nữa. Tỷ tự tin có thể phá nổi phòng ngự của hắn sao?
- Ta không được nhưng muội muội đã cá với ta rồi thì phải giúp ta một tay cầm chân tên đó lại.
- Ha ha ha, tỷ tưởng có thể đánh thắng được Điệp nhi tỷ hay sao?
- Hừ, hắn còn rất trẻ, ta không tin hắn có thể đem hết tiềm năng của Điệp nhi tỷ ra sử dụng. Nếu là vậy thì ta gật đầu gọi hắn một tiếng chủ nhân cũng không oan. Không đánh thắng được ta thì cứ để hắn đi chết đi.
- Chả nhẽ tỷ không cảm thấy ba động của một sự hình thành của một chí tôn khí mới ra đời.
- Dĩ nhiên ta cảm thấy. Các linh thú lân cận đã báo cho ta biết có địa phương có chút quỷ quái. Linh khí bị một dòng xoáy hút vào nhưng lại không thể tìm ra trung tâm của vòng xoáy đó. Là do thần binh mới tạo ra? Cảnh giới cũng rất cao nhưng thật ra vẫn chưa trưởng thành. Chưa có lực công kích hay phòng ngự cường đại. Ta còn chưa để nó vào mắt.
- Ý ta muốn nói rằng hắn đã có thể khiến cho một thánh binh đột phá thẳng đến chí tôn cảnh. Tỷ không động lòng hay sao? Biết bao năm nay không ai có thể khiến chúng ta trưởng thành! Thức hải của họ không đủ cho chúng ta hấp thu hồn lực. Nhưng lần này lại khác. Chả nhẽ tỷ không muốn sao?
- Muốn dĩ nhiên là muốn. Nhưng càng muốn ta càng phải lựa chọn cho thật kỹ. Ta không muốn bị chủ nhân lợi dụng rồi bỏ đói vứt sang một bên!
- Ha ha ha, tỷ tỷ vẫn còn hận tên Viêm Đế chí tôn kia sao? Hắn cuối cùng cũng bị thân cốt vô tồn, hồn phách tiêu tán. Còn để lại cho tỷ thiên hỏa của hắn. Bắt tỷ chờ đợi người có duyên trong phiến thiên địa này của hắn. Tỷ cũng vì thế mà được lợi rất nhiều. Cảm thấy không đáng sao?
- Có gì mà đáng hay không đáng, hắn bắt ta làm những việc ta không muốn làm. Hắn thấu hiểu ta sao? Bao nhiêu năm nay cũng may ta còn có muội làm bầu bạn. Hắn chết đi rồi còn nhốt ta ở đây có khác nào bỏ tù ta. Ta không muốn gặp phải một tên như vậy nữa. Chỉ biết lợi dụng sức mạnh của ta. Nếu tên chủ nhân kia cũng giống vậy ta sẽ không thèm để ý đến hắn. Nếu hắn quả là người như vậy ta sẽ khuyên Điệp nhi tỷ và Dung muội bỏ hắn.
- Ha ha ha, vậy thì cá đi. Ta cá là tỷ sẽ bị hắn thu phục. Tỷ sẽ cam tâm tình nguyện làm ấm giường cho hắn mà thôi.
- Muội muội coi bộ rất thích người của Lôi gia.
- Dĩ nhiên. Ta thủ hộ bọn họ bao ngàn năm nay từ thưở Hồng Hoang. Ta rất hiểu bọn họ.
- Lưu Tinh Trục Nguyệt Thương cuối cùng cũng tìm thấy gia tộc của mình muốn thủ hộ rồi sao? Được, nếu ta không giết được hắn vậy sẽ theo hắn. Muội muội còn ngươi thì sao?
- Ta cũng đang mỏi mắt mong chờ người của Điệp nhi tỷ đã lựa trọn. Nếu có thêm 3 nàng kia, vậy không phải chúng ta đã đủ bộ rồi sao? Còn thêm 1 thành viên mới nữa, cả nhà đoàn tụ. Bao năm đơn độc ta cũng muốn có một mái nhà.
- Ha ha ha, hay cho câu có một mái nhà. Thần binh chúng ta thật sự có nhà để về hay sao? Bao năm nay lão chủ nhân đã mất tích. Ta thật sự hận bọn người Liên Minh. Nếu không phải lão chủ nhân năm xưa cố chấp thủ tín, chúng ta đã không cần bao năm nay tỷ muội thất lạc không nhà để về.
- Phải nếu có ngày đoàn tụ với mọi người ta sẽ khuyên chủ nhân rời khỏi Liên Minh.
- Nói dễ hơn làm. Đối với cường giả chỉ có thực lực vi tôn. Nắm đấm của người nào lớn thì người đó mới có quyền nói chuyện.
- Tốt, vậy thì chúng chờ ngày chiến đi!
- Chiến!
Tay nữ nhân áo đỏ rực như lửa nắm thành đấm. Mắt nhìn đăm chiêu về hướng bay của Đại Mao. Thau nước đã ảm đạm thất sắc để lại nữ nhân áo đỏ lại một mình trên ngai vàng to lớn. Nữ nhân áo đỏ thì thào:
- Lúc trước tỷ đánh thắng ta, nhưng bao năm nay ta đã dung hợp cùng thiên hỏa. Tỷ có thể thắng nổi ta sao? Đến đây đi. Để ta xem chủ nhân mà tỷ chờ đợi bao lâu có đáng để cho ta phụ tá hay không?
/91
|