Trong khi Lâm đang say mê phá trận thì ở ngoài các chí tôn giả huyền tôn, minh tôn cảnh bất tử bao năm cũng lộ diện. Sự mất tích của Tiêu Thần Vương lại khiến biết bao thế lực bộc lộ ra lực lượng của mình. Cường đại nhất trong số đó có thế lực của Triệu gia, Tề gia, Nỗ gia và Ngụy gia. Bọn họ đều có đến ba minh tôn cảnh tọa trấn. Ngoài ra còn có mấy huyền tôn cảnh. Thêm vào các minh tôn, huyền tôn cảnh lúc trước đã do lời hiệu triệu của Thiên Tôn đã ra mặt Thần Địa hiện giờ đã có tới hơn 23 minh tôn giả. Huyền tôn giả có đến hơn 50 người. Thứ tự cường đại nhất của Thần Địa bỗng chốc thay đổi lạ kỳ. Các gia tộc buôn bán giàu có nhất không ngờ rất nhiều đều là các thế lực dòng phụ của bốn gia tộc đệ nhất kia.
Thiên Tôn cũng vì điều này mà vui mừng ra mặt. Với vũ lực đỉnh tiêm này lão đã có thể kháng lệnh tiên nhân lập tức khai chiến cùng Thiên Linh. Chỉ tiếc rằng lão cũng hiểu được rằng với cảnh giới của lão đã không đủ để trấn áp quần hùng. Thế lực của hoàng gia họ Thiên có đến 5 minh tôn cảnh và 5 vị tháp chủ khiến vũ lực của họ có thể đè bẹp bất kỳ một thế lực nào. Chỉ tiếc rằng nếu các thế lực cùng nhau phản kháng vậy thì họ Thiên cũng chỉ đủ vũ lực để bảo tồn mà thôi. Lực phòng thủ thì dư nhưng lực tấn công thì lại không đủ. Họ Thiên nhất định phải thỏa hiệp cùng Tứ đại gia tộc.
Tứ đại gia tộc cũng có rất nhiều Thiên Soái. Đến 4 thành thị đều là của họ. Băng Thần Thành, Lôi Thần Thành, Quang Thần Thành và Phong Thần Thành. Ba thành thị bảo vệ Hắc Thần Thành và kể cả Băng Thần Thành, mỗi thành đều có đến ba vị minh tôn giả âm thầm tọa trấn. Họ đều là những người cùng thời với Thiên Tôn. Còn lý do tại sao họ lại không báo dánh ư? Dĩ nhiên là vì họ sợ thập đại cường tôn. Nếu họ là những người cường đại nhất Thần Địa thì chắc chắn các đời Thiên Tử đã muốn họ ra trận. Chỉ là ra trận để nộp mạng vô ích vì một tên nhãi ranh hay sao? Còn khuya đi. Nhưng thời điểm của ngày hôm nay đã khác, sự hiện diện của Tiêu Ngọc Lâm đã nhắc nhở cho họ biết về nơi đó. Là một tông môn cổ xưa nhất của Thần Địa. Cũng là nơi mà Thiên Tôn đi ra và lập nên sự nghiệp thiên thu của lão.
Hiện giờ Thiên Tôn đã về lại. Các lão gia hỏa kia tin tưởng rằng lần này Thần Duệ Nhất Tộc nhất định sẽ quyết thắng. Những người khác không biết đến sự khủng bố của Linh Sơn phái nhưng các lão bất tử này đều biết. Đệ tử của Linh Sơn phái hay còn gọi là hồn tông, là một tông môn tu luyện công pháp để chủ tu hồn lực. Di Hồn Đại Pháp chính là công pháp của Linh Sơn phái đã được Thiên Tôn đem đi phát dương quảng đại. Nhưng vì sao bọn họ lại bị diệt tộc? Đây là điều bí ẩn mà chỉ có rất ít người biết.
Thần Địa biến đổi, Thiên Linh Giới cũng có rất nhiều biến cố nhưng người khởi sướng cho những biến cố đó thì lại cười sặc sụa trong một mật thất. Thức hải của cơ thể này sau khi được lôi điện chi lực tẩy lễ 36000 năm thì đã cường đại lên rất nhiều. Thức hải có được nguồn hồn lực liên miên bất tận thì không hề dừng lại tại một điểm cứ thế hấp thu hồn lực từ nơi này. Lâm chạy sang rất nhiều mật thất. Các mật thất đều nối liền nhau như một địa đạo. Trong mỗi mật thất đều có một trận pháp có rất nhiều quân cờ chuyên môn hút hồn lực của Lâm nhưng lại bị Lâm hút lại. Đoạt Hồn Quyết, Tinh Thần Thí Luyện Quyết và cộng thêm Băng Xương Quang Hỏa Lâm như một tồn tại vô địch của nơi này. Đây là một hiểm địa đối với bất kỳ võ giả nào. Nhưng đối với Tiêu Ngọc Lâm thì đây lại là một nơi tu luyện tuyệt hảo.
Lâm tu luyện quên ngày tháng. Thu thập được rất nhiều hồn thạch cỡ người lớn. Cứ phá hết một chuỗi trận pháp thì mật thất cuối cùng ở giữa sẽ có một hồn thạch rất lớn. Phá xong trận pháp ở giữa lại được truyền tống đến một mật thất khác bắt đầu phá trận. Lâm gác hết mọi chuyện, miệt mài tu luyện. Không mấy chốc mà thời gian đã vùn vụt qua đi. Lâm mới bắt đầu phát hiện ra rằng các phòng này đều có một đẳng cấp nhất định. Xếp theo thứ tự của các loại linh khí. Các loại linh khí lại có thể kết hợp với nhau nên không phòng nào giống phòng nào. Một người có thể dễ dàng phá giải một phòng lại có thể gặp phải khắc hệ ở phòng kế tiếp.
Tinh thần lực công kích kèm theo khắc hệ của một phòng khiến Lâm thầm mừng vì chỉ cần phá giải xong một phòng thì linh khí của phòng đó sẽ hoàn toàn trở thành linh khí tinh thuần cho người phá giải có thể hấp thu. Lâm cũng vì vậy mà không thiếu linh khí tu luyện. Không cần dùng đến thần thạch lại còn tìm được rất nhiều thần thạch rải rác khắp nơi trong trận pháp. Lâm càng phá giải trận pháp càng nhanh thì thần thạch của trận pháp không kịp sử dụng, sẽ để lại càng nhiều cho Lâm.
Tu luyện không có ngày tháng. Một năm qua đi rồi qua thêm một năm. Lâm đứng trước một viên hồn thạch. Đây là mật thất có đủ ngũ hành linh khí. Lâm lẩm bẩm: ”Ta mới chỉ đi được nửa đường. Linh khí từ nhất tinh tăng lên nhị tinh rồi tam tinh cứ như thế đến khi linh khí viên mãn. Đây lại là mật thất có linh khí viên mãn của ngũ hành. Người bày trận pháp này đã tốn thiêu thu tuế nguyệt để bày ra số lượng mật thất khủng bố như thế này! Ở ngoài Hỏa Thần tiền bối chắc chắn đang nguy khốn. Lão nhất định là Viêm Đế năm xưa. Một tia Viêm Hỏa kia ta đã cố tình để lại trong Thần Vương Kiếm. Thiên hỏa gặm nhắm linh hồn. Nếu Viêm Đế thật sự đã chết vậy khế ước cùng Viêm Hỏa đã lập tức được giải trừ, đâu lại có hiệu lệnh 2000 năm sau nữa chứ? Nhất định là sau 2000 năm lão sẽ tự động giải trừ. Thầm chí nếu thời cơ chưa đến thì lão cũng không cần giải trừ. Bao năm ở trong đây một mình ta đã từ từ suy nghĩ ra được những khúc mắc của bọn họ. Thập đại cường tôn quả nhiên khủng bố!”
Lâm có cái tâm của cường giả. Hay phải nói đúng hơn là Lôi Trấn Phong có cái tâm của cường giả không ai sánh nổi. Một tia phân hồn của Phong đã khủng bố như Tiêu Ngọc Lâm. Lâm vui mừng với cơ duyên đã gặp được nhưng cũng cảm thấy các tên kia cũng đã gặp được cơ duyên không kém Lâm đâu. Dù sao đi chăng nữa, bản thể mới là cường đại nhất. Xét vũ lực, Lâm chỉ xếp hàng thứ 3 là cùng. Cũng may là trong Phong Thần Bảng mọi phân hồn không cố tranh đua cùng hắn nhưng khi vào được Tiên Duyên Chi Địa thì mọi việc đã hoàn toàn thay đổi. Lâm bị ăn không ít đau khổ. Hắc Ám phân hồn vì vậy mà biết được không nên kiêu căng. Thuộc tính luôn luôn bị khắc chế. Chỉ khi nào bản thể nhập hết linh khí vào thành một thể mới có thể chân chính trở thành tồn tại vô địch. Trong đó phải cần cả hắc ám. Hắc Ám cũng luôn luôn muốn về lại với bản thể. Càng cường đại lại càng cảm thấy sự yếu kém của thân thể này. Sự tăng tiến linh hồn và cảm ngộ của Lâm đã nhanh hơn rất nhiều so với cơ thể này có thể chịu đựng.
Sau ba năm kể từ ngày Lâm vào trong sơn động, hôm nay Lâm đứng trong một đại điện. Trước mặt Lâm là la liệt vô số quan tài bằng kính. Số quan tài này lại thiếu một cái ở chỗ chính diện. Thiên Tôn đã từng đến nơi này. Hắn đã lấy đi chiếc quan tài bằng kính ở chỗ chính giữa kia. Lâm bước tới xem xét thì bỗng dưng cảm thấy sát khí nồng nặc. Các quan tài như có linh hồn còn tồn tại hiện lên những làn khói đen tà dị.
- Ai! Là ai dám phá rối giấc ngủ của bổn tôn?
- Tài hạ là Tiêu Ngọc Lâm, không biết các vị tiền bối là người của thời đại nào?
- Tiểu Ngọc Lâm? Ha ha ha ... Tới được nơi này ngươi chắc chắn đã phá giải được hết số mật thất mà chúng ta đã bày?
- Dạ phải, không biết tài hạ phải xưng hô tiền bối là gì?
Những tiếng cười vang vọng từ khắp nơi. Những quan tài này như là một thể. Bọn họ như có chung một luồng suy nghĩ. Tiếng của mọi người vang vọng khắp nơi. Mỗi góc một từ nhưng khi ghép lại thì thành một câu nguyên vẹn.
- Ha ha ha... Chúng ta đều là tàn hồn của cuối thời kỳ Hồng Hoang. Thiên Ma lão tặc là gì của ngươi?
- Các vị muốn nói đến Thiên Ma Chí Tôn của Cổ Duệ nhất tộc?
- Hử? Ngươi biết hắn? Hắn còn chưa chết sao?
- Thế giới này ai cũng biết hắn. Hắn là người rất cường đại, có lẽ chỉ kém thập đại cường tôn?
- Hử? Mấy lão bất tử đó còn chưa có chết ha ha ha ... Thiên Ma ngươi cuối cùng nhốt được chúng ta nhưng lại không thể vượt qua kẻ thù truyền kiếp của ngươi ... Tốt tốt tốt... Tiểu tử. Ngươi đến được đây thì chứng tỏ cảnh giới của ngươi không tồi. Đã hơn hẳn Thiên Ma năm xưa. Ta còn phát hiện trong người của ngươi còn có một tia thần hồn của Thánh Nữ. Ngươi chắc chắn không phải người của Ma Môn.
Thánh Nữ là ai? Ma Môn là môn phải gì? Ngoài Thời gian thần ra thì Thánh Nữ có thể là ai nữa. Lâm nghĩ đến đây thì bắt đầu cảm thấy những quan tài này rất có thể là số người đã tôn thờ Thời Gian Thần từ rất lâu về trước. Lâm có được một tia phân hồn của Thời Gian Thần là vì đã uống quá nhiều Thời Gian Tửu. Lại đem theo rất nhiều thần hồn của các tộc nhân. Bọn họ yếu ớt ít khi lên tiếng nhưng vẫn nhiễm rất nhiều tiên khí của Thời Gian Thần. Những điều liên can đến Thời Gian Thần bắt đầu được bật mí.
Linh Sơn phái, là một tông môn của một số gia tộc đã có từ rất lâu, trước cả thời kỳ Hồng Hoang. Họ tự xưng là người của Hồn Tộc. Họ chủ tu hồn lực. Có thể dùng hồn lực hay còn gọi là tinh thần lực để công kích. Có thể miểu sát võ giả cùng cấp. Họ là giáo phái nghiên cứu ra tinh thần thảo và đem reo trồng khắp nơi trong thiên địa. Nhưng có thịnh ắt sẽ có suy. Vì sự cường đại của họ mà họ bị lôi cuốn vào chiến tranh của các tiên nhân khi tranh dành thiên chức. Cuối cùng số lượng của tiên nhân giảm mạnh. Chỉ còn lại những người nào có thiên chức và những tiên nhân được bọn họ thu nhận làm thuộc hạ. Số lượng cuối cùng cũng không nhiều. Lý do tại sao phải tranh dành thiên chức thì Hồn Tộc lại không biết.
Trước khi suy tàn vào thời Hồng Hoang người Hồn Tộc cuối cùng cũng nghĩ ra một cách có thể tiếp tục sống lại. Họ bắt đầu nghiên cứu thuật khôi lỗi và đánh linh hồn của mình vào trong khôi lỗi. Nhưng tiếc thay cơ thể của khôi lỗi cũng không thể tồn tại vĩnh viễn và cảnh giới của các linh hồn ngày một suy tàn. Lúc đó có hai trường phái. Một chủ tu hồn lực bằng ngoại lực như hấp thu thiên hỏa, hấp thu tinh thần thảo. Trường phái này tách ra từ Hồn Tộc và lập lên Thần Tinh Môn. Đứng đầu của Thần tinh môn là một tiên nhân. Thiên Hạc Lão Nhân.
Còn một trường phái khác lại đi hấp thu linh hồn của người đồng tộc để trưởng thành. Bọn họ cũng tách ra từ Hồn Tộc và trở thành Thiên Ma Môn. Đứng đầu trường phái này cũng là một tiên nhân rất cường đại có tên gọi là Giao Trì Thánh Mẫu.
Tiếc rằng Thiên Hạc Lão Nhân còn chưa tìm được truyền nhân thích hợp để nối nghiệp thì đã sớm vẫn lạc trong chiến tranh của các tiên nhân. Công pháp của Thần Tinh Môn được truyền vào trung thổ. Đó chính là công pháp Tinh Thần Thí Luyện Quyết. Bảo bối của bọn họ chính là Tinh Thần Thí Luyện Tháp. Công pháp và Thánh Tháp bị tách rời cuối cùng Lôi Trấn Phong lại lấy được cả hai.
Thiên Hạc Lão Nhân tôn thờ Tửu Tiên và vị này đã trở thành Thời Gian Thần. Còn Giao Trì Thánh Mẫu thì lại tôn thờ một tiên nhân khác rất cường đại. Thiên Hạc Lão Nhân vẫn lạc cũng là sự bắt đầu cho sự suy thoái của Thần Tinh Môn. Cuối cùng Thần Tinh Môn bị Giao Trì Thánh Mẫu triệt để chèn ép. Chỉ có điều Giao Trì lại không ngờ rằng vị tiên nhân mà bà tôn thờ lại bị các tiên nhân khác hợp lực đánh đuổi. Giao Trì lại bị nhốt cùng các thế lực thù địch. Cũng may truyền nhân của Ma Môn tức Thiên Tôn lại cứu được bà ra khỏi chỗ này nhưng Giao Trì bị đánh chỉ còn lại thần hồn.
Sau đó Thiên Tôn đã phất cờ đánh đuổi hết truyền nhân của Thần Tinh Môn, diệt các thế lực cường đại. Lão còn muốn thu thập Linh Sơn thập tam lão nhưng bọn họ lại cố thủ Linh Sơn. Xây dựng trận pháp cố nhốt mình lại. Tài phú và Hồn Thạch của Thần Tinh Môn cuối cùng vẫn nằm tại đây. Kết thúc câu truyện một hơi xong các linh hồn nằm trong các quan tài im lặng. Lâm bắt đầu hiểu ra tia tàn hồn thần bí kia là Giao Trì Thánh Mẫu. Bà muốn tranh dành thiên chức cùng Tửu Tiên nên cuối cùng thua cuộc. Muốn khởi nghĩa nhân giới Thiên Linh chống lại Tửu Tiên thì bị đánh cho mất đi thân xác. Nhưng thời gian đó Tửu Tiên còn có nhiệm vụ nguy hiểm hơn đang thử thách nên chỉ có thể dùng một tia tàn hồn niêm phong Giao Trì lại. Nào ngờ lúc Tửu Tiên thành tựu thì Giao Trì đã trốn thoát. Kết thúc thời Hồng Hoang thì cũng là lúc mà tiên nhân đã rời khỏi thế giới này. Giao Trì vì vậy thoát khỏi tầm kiểm soát của Thời Gian Thần.
Lâm âm trầm một lúc suy nghĩ rồi lên tiếng:
- Các vị tiền bối. Không biết tài hạ có thể làm gì cho các vị?
Những tia tàn hồn kia như cùng nhau bàn bạc rồi một giọng nói duy nhất vang vọng:
- Ngươi là người duy nhất sau bao năm nay đến được đây. Ta cũng cảm nhận được trong cơ thể của ngươi là một tia thần hồn rất cường đại. Đã tu luyện Tinh Thần Thí Luyện Quyết của bổn môn. Chiếu theo điều lệ của bổn môn, chỉ cần ngươi có thể thu thập được Tinh Thần Thí Luyện Tháp thì sẽ chính thức trở thành chưởng môn nhân đời thứ 81 của bổn môn. Có thể tu luyện tầng cuối cùng của công pháp Tinh Thần Thí Luyện Quyết: Tinh Thần Tỏa Sát. Chí tôn giả có thể vượt cấp khiêu chiến. Một chiêu có thể miểu sát tiên nhân!
Lâm rung động. Oách... Cái con mẹ nó. Vượt cấp khiêu chiến mà có thể miểu sát cả tiên nhân. Cái này cũng biến thái vừa vừa thôi đi. Tinh Thần Thí Luyện Quyết bao năm nay không có ai đạt được đến tầng cuối cùng là vì công pháp này chưa hoàn thiện. Giờ cơ hội trước mắt dĩ nhiên Lâm phải tận lực nắm lấy.
- Các vị tiền bối. Nếu ta nói ta đã thu thập được Tinh Thần Thí Luyện Tháp vậy các vị có tin hay không?
- Ngươi? ... Thể nào chúng ta cảm thấy ngươi có cái gì đó rất quen thuộc đối với chúng ta. Nhưng nếu ta suy đoán không lầm thì ngươi đã dùng một loại công pháp còn nghịch thiên hơn cả Di Hồn Đại Pháp để đoạt xá thân xác kia. Ngươi chỉ là một tia phân hồn của một linh hồn cường đại. Là linh hồn của tiên nhân! Không ... phải nói là linh hồn của chuẩn chân thần. Ta nói có đúng hay không?
Lâm khai hỏa Tinh Thần Thí Luyện Quyết đến cực hạn. Tinh thần lực quét qua các góc đề thăng lực phòng thủ.
- Tiểu tử cường đại không cần lo. Chỗ này đã được Thời Gian Thần bày kết giới. Nếu không phải chân thần, các tiên nhân khác khó lòng đột nhập. Theo ta biết, thế gian này đã không còn chân thần. Các tiên nhân sau khi chiến tranh cũng đã bỏ đi hết. Thế gian chỉ còn lại ba vị là Thời Gian Thần, Cơ Duyên Thần, và Tham Vị Thần mà thôi.
Lâm nghe đến Tham Vị Thần thì cười ngặt nghẽo. Cái tên thật lạ. Chắc chắn chỉ lão lừa đảo.
- Tham vị thần? Thần tham lam? Ha ha ha... thật sự rất giống với cá tính của Bạc Tiên tiền bối.
- Bạc Tiên? Ha ha ha ... quả nhiên tiểu tử ngươi đã từng gặp lão nhân gia. Tiểu gia hỏa. Thì ra Thời Gian Thần bắt chúng ta đợi chờ ngươi ở nơi này cuối cùng chúng ta cũng chờ được.
- Các vị đợi ta?
- Phải. Tửu Tiên, sau khi thành tựu chân thần đã trở lại nơi này. Ngài đã bày thêm kết giới và bắt chúng ta chờ đợi chủ nhân. Chủ nhân. Cuối cùng bọn lão nô cũng chờ đợi được ngài rồi. Ngài là Địa Ngục Vương tái sinh. Huyết mạch của chân thần lưu lạc nhân gian. Nhiệm vụ của ngài rất gian khổ.
- Cái gì? Ta? Là huyết mạch của chân thần? Lão tiền bối, ngài có lầm không? Ta là ... mặc kệ ta là ai nhưng ta có cha có mẹ sinh đó. Bọn họ cũng rất bình thường. Tuy có được thiên phú tu luyện không tồi nhưng họ cũng chỉ là những người bình thường mà thôi.
- Ái... Chủ nhân, chúng nô là những người tu luyện hồn lực, đối với linh hồn chuyển kiếp rất mẫn cảm. Huyết mạch của chân thần chính là những linh hồn bất diệt. Người thường có thể cho người cơ thể nhưng linh hồn là của riêng một người. Chỉ đầu thai hết kiếp này đến kiếp khác học tập để có ngày trùng sinh độ kiếp chân thần. Ngài chính là linh hồn đó. Người bình thường chỉ lưu lạc nhân gian nhưng nếu là người có huyết mạch chân thần vậy thì thân thể mà ngài sở hữu phải là Hỗn Độn Thánh Thể!
- Cái này...
Lâm không biết nói sao. Đối với thân thế của mình Lâm không muốn tiết lộ cho bất kỳ ai. Không ngờ hắn chưa nói gì thì đã bị đoán ra hết. Lâm còn đang trầm tư thì các tia linh hồn từ những làn khói xám đen đã tụ lại thành nhiều linh thể quỳ rạp xuống đồng thanh:
- Đệ tử Thần Tinh Môn bái kiến chưởng môn nhân. Bái kiến vương giả điện hạ.
Lâm sao có thể nhận đại lễ như vậy? Điều này đến quá đột ngột. Hồn lực của những người này say ngủ bao lâu nay đã dần yếu ớt. Đây là những người thủ trận. Số lượng của họ cũng không đông nhưng bọn họ chỉ cần có thể tu luyện lại sẽ trở thành những tồn tại rất nghịch thiên. Bên trong các quan tài là thân xác của họ đã được băng phong chờ ngày sống lại. Tinh Thần Thí Luyện Quyết khởi động nối liền với công pháp của Lâm. Sự hòa hợp cùng các linh hồn khiến Lâm bắt đầu tin tưởng những người này. Họ chống đối lại Giao Trì Thánh Mẫu, họ cần có người dẫn đầu. Giao Trì Thánh Mẫu là chưởng môn nhân của Ma môn. Là sư phụ của Thiên Ma chí tôn tức Thiên Tôn. Thế lực này còn rất nhiều lực lượng ngầm chưa xuất ra.
Lâm bỗng chốc cảm thấy những gì trước đây có thể tin tưởng giờ phải thay đổi lại hoàn toàn. Thánh Tháp là người của Ma Môn, Lâm đã không thể tiếp tục tin tưởng bọn họ. Cả Thần Địa rộng lớn có lẽ chỉ có mỗi Hỏa Nhân Tà Thần tức Viêm Đế. Lâm nhất định phải tìm hiểu thêm về người này. Cuối cùng Lâm chỉ có thể chống đỡ một mình. Khi chưa hiểu biết gì về phân chia của các thế lực, vậy cũng chỉ có thể một mình chống đỡ. Bản thể chết tiệt lần sau về lại lão tử phải chiếm phần lớn hai người đẹp bù đắp. Nghĩ đến Nhã Lan và Khuynh Thành thì Lâm bắt đầu mỉm cười thoải mái. Định mệnh đã định trước như vậy, vậy thì Lôi Trấn Phong ta sẽ tiếp quản số mệnh của mình. Độ kiếp của một chân thần!
- Các người đứng dậy đi. Phải, ta là Hỗn Độn Thánh Thể. Thân xác của các ngươi ta tạm thời bảo quản. Các ngươi hãy vào thức hải của ta tu luyện trước đi. Trước khi gặp lại bản tôn của ta, các ngươi không cần thiết phải nhập thân xác. Nếu ta đoán không lầm thì sau khi nhập xác, các ngươi sẽ không thể biến thành linh thể một thời gian. Phải tu luyện toàn thịnh trước có phải không?
- Khai bẩm chưởng môn, đúng là vậy. Chỉ là nếu không có Tinh Thần Thí Luyện Tháp, vậy chúng ta khó lòng tu luyện đến đỉnh phong toàn thịnh.
- Các ngươi yên tâm. Bản tôn của ta đang nắm giữ Thần Tháp. Chỉ cần chúng ta hội tụ được với hắn các ngươi sẽ có ngày tu luyện đến đỉnh phong.
- Đa tạ chưởng môn. Chúng đệ tử xin chờ lệnh.
Lâm suy nghĩ phải làm sao mới có thể thoát khỏi cảnh này. Khi hắn ra chắc chắn Thiên Tôn sẽ chất vấn. Nhưng lão dù sao cũng không biết trong đây đã sảy ra điều gì. Khó nhất là có thể giải thích vì sao Lâm có thể thoát khỏi Hồn Trận. Còn những linh hồn khác chỉ cần nói là nơi này đã trống rỗng và các quan tài đã được tiên nhân thu hồi thế là xong. Lâm sẽ thu hồi các quan tài ở đây sau đó sẽ mượn cớ thật nhanh trở lại Băng Xương Thần Thành. Còn Thiên Tôn có triệu kiến thì cho dù nghi ngờ nhưng cũng không có bằng chứng vậy thì cũng không thể bắt tội. Còn muốn đánh, cùng lắm là Lâm thu hết tộc nhân rồi một mạch chạy ra ngoại vực hội họp cùng bản tôn. Hỗn Độn Thần Tôn cóc sợ ai.
Hiện giờ Lâm đã biết được thân thế của tia thần hồn bên cạnh Thiên Tôn. Cũng chỉ là một tia phân hồn không có cơ thể đối xứng, Lâm cóc sợ. Cho dù bọn họ có được cơ thể của mẹ hắn thì đã sao? Có số lượng hồn thạch đến hàng ngàn này, Lâm đã có tự tin để luyện chế ra một thân thể còn hoàn mỹ hơn cơ thể chính của mọi người theo hắn. Lão tử còn sợ cái rắm. Cùng lắm là bỏ lại hết tất cả cho Tửu Tiên tiền bối cai quản tại Băng Xương Thần Thành. Đợi bản tôn đánh tới rồi mới thu hồi tất cả. Cùng lắm là lão tử bỏ cả thành thị vào trong Hắc Giới rồi bỏ chạy. Đánh nhanh rút gọn các ngươi chặn được cái rắm.
Nghĩ đến đây thì Lâm lại lấy lại được sự bình tĩnh. Thu hồi tất cả thần hồn của mọi người cho vào trong thức hải. Nhờ hấp thu được các quân cờ hồn thạch cỡ nhỏ mà tinh thần lực của Lâm đã khủng bố sau ba năm tu luyện. Thiếu chút tinh thần thảo nhưng vẫn đủ sử dụng cho những người này tu luyện. Thế mới biết trong Tiên Duyên Chi Địa 3 vạn 6000 năm tu luyện trong lôi điện trận pháp đã khiến thức hải của cơ thể này khủng bố đến cỡ nào. Nếu đem so sánh cùng bản tôn, vậy cũng chỉ là đứa bé sơ sinh so với người lớn. Lâm rất mong chờ cái ngày có thể trở thành một thể cùng Hỗn Độn Thánh Thể. Sẽ không bao giờ phải tách rời bản tôn đi nữa. Một con người hoàn thiện, một linh hồn hoàn thiện trong một cơ thể hoàn thiện.
Sắp xếp mọi việc xong xuôi Lâm khởi động trận pháp truyền tống ra ngoài. Kho tàng của Thần Tinh Môn đã nằm trọn trong Hồ Lô của Lâm. Kho tàng lớn nhất tất nhiên chính là thân xác của các lão chí tôn giả kia. Có được bọn họ trợ giúp Lâm còn sợ Giao Trì Thánh Mẫu hay sao?
***
Tại Băng Xương Thần Thành tình hình đã hết sức căng thẳng. Đám nô lệ đã không thể bước ra khỏi Băng Xương Thần Thành. Họ không phải ai cũng đạt được sinh tử cảnh nên vẫn cần ăn, cần uống. Khi bọn họ bị chặn đường không được ra khỏi Băng Xương Thần Thành thì thực phẩm đang cạn kiệt với tốc độ chóng mặt. Tuy hai vợ chồng Phúc Thường cùng các trưởng nô đã tận lực dè sẻn lại thu mua thêm thịt thú từ các nơi khác nhưng vẫn không lại. Theo lệnh của Thiên Tôn thế lực của Tiêu Thần Vương đã bị thu hồi. Hỏa Nhân Tà Thần cuối cùng cũng không thể cản được. Sau ba năm lão cũng đã hết cách.
Trên một xuyên tinh toa tọa trấn cách Băng Xương Thần Thành không xa Hỏa Thần buồn bực âm trầm suy nghĩ đến việc thu hồi lại ba tướng tại Tam Huyền Tinh về cố thủ Băng Xương Thần Thành nhưng biết làm vậy cũng không giúp ích gì. Lão chỉ có thể tận lực khuyên can đám nô lệ đừng làm càn. Nhất định phải chờ đợi bằng được Tiêu Thần Vương trở về từ tuyệt địa. Không ngờ Thiên Tôn lại bị các thế lực khác dồn ép. Bọn họ muốn đánh chiếm Băng Xương Thần Thành để chia chác. Tiện thể còn muốn dùng loạn tiễn giết chết đám nô lệ để có thể hấp thu thần hồn của họ. Nô lệ mấy năm nay phát triển nhanh chóng đến kinh người. Sinh tử cảnh đã nhiều vô số. Hấp thu thần hồn của họ một võ thần cảnh có thể dễ dàng trở thành chí tôn giả. Chí tôn giả sẽ có cơ hội tiến triển một bước rất xa. Nếu để bọn nô lệ này đề thăng cảnh giới chỉ sợ họ sẽ trở thành một thế lực cường đại khó nuốt.
Làm sao các thế lực có thể để cho Tiêu Thần Vương trở về cai quản thế lực của mình. Họ đã nhìn ra ý đồ của Tiêu Thần Vương. Nhân dịp hắn đi vào tuyệt địa các lão bất tử đã tận lực chèn ép Thiên Tôn bắt lão thu hồi quyền lực của Tiêu Thần Vương. Tuy Hỏa Thần đã tận lực xin Thiên Tôn hứa trước mặt bá quan văn võ rằng chỉ cần ngày nào Tiêu Thần Vương trở về thì các thế lực sẽ phải trả lại quyền lợi cho Lâm nhưng đó cũng chỉ là một lời hứa suông. Làm sao giao lại quyền lực cho Tiêu Thần Vương khi trong tay hắn đã không còn một binh một tốt. Chỉ sợ lúc đó Lâm đã trở thành vị vương giả không có con dân để cai trị.
Minh lão, giờ giữ chức phó thành chủ Băng Xương Thần Thành. Lão đã trở thành một biểu tượng của nô lệ cùng gia đình ba người của Phúc Thường. Cô bé Tiểu Như hiện giờ mới bước vào võ thánh cảnh cưỡi gió trên không trung cất giọng:
- Hỡi con dân của Băng Xương Thần Thành. Vương của chúng ta vì lịch lãm nơi hiểm địa mà hôm nay các thế lực chèn ép chúng ta. Lực lượng của chúng ta không đủ chống lại bọn người ngoài kia. Thực phẩm của chúng ta ngày một cạn kiệt. Chúng ta không thể đánh, chỉ có thể hàng. Thần vương đã dạy ta: “chọn trận chiến mình có thể thắng và con số có thể chấp nhận được!” Tương lai của chúng ta nằm trong tay của Thần Vương. Thà chịu nhục để có thể hoàn thành sứ mệnh chứ không thể hy sinh oan uổng. Chết có thể nặng như thái sơn, cũng có thể nặng như lông hồng. Lát nữa ta sẽ thương lượng cùng Hỏa Nhân Tà Thần đại nhân chính thức đầu hàng. Các ngươi không được làm ẩu.
- Tiểu Như cô nương, chúng ta đều tất cả nghe theo lời cô. Chỉ cần Tiêu Thần Vương trở về chúng ta sẽ được ngài cứu. Chịu nhục trong lúc nhất thời cũng không sao, còn hơn là bị các võ giả ở ngoài kia liệp sát triệt để. Bọn họ chắc chắn sẽ không muốn chúng ta sống sót, tiện tay giết chết chúng ta để hấp thu linh hồn.
- Phải đó... Ủng hộ Tiểu Như cô nương. Tiểu Như cô nương cẩn thận.
Hai vợ chồng Phúc Thường cũng không biết nói gì hơn. Chỉ có thể phái hai người chí tôn giả và Minh lão đi theo làm hộ vệ cho có lệ. Nếu các võ giả ở ngoài thành muốn giết họ, cũng chỉ là giơ tay nhấc chân vì số lượng bọn họ có quá nhiều.
Tiểu Như đón gió bước ra ngoài trận pháp kết giới phòng thủ. Các võ giả thấy cờ trắng thì cười ha hả khinh bỉ. Bọn nô lệ thì làm sao có cửa gì phản kháng.
- Ta muốn gặp mặt Hỏa Thần Đại Nhân.
- Ha ha ha, tiểu nô lệ... Ngươi về lại bên trong đi. Chúng ta không giữ lại tù binh.
Tên chí tôn sơ kỳ khinh bỉ đuổi Tiểu Như về. Tiểu Như đưa mắt về phía xuyên tinh toa của Hỏa Thần thì lão đã bay tới.
- Để cô ta qua đây với ta.
Tên đội trưởng canh gác lối ra có vẻ bất mãn nhưng cấp bậc của hắn không thể chống đối Hỏa Thần Thành chủ. Nhưng vì được chủ nhân giao phó nên nhất quyết liều mình ngăn cản:
- Đại nhân, Thiên Tôn có lệnh, bọn họ làm phản sẽ tận lực liệp sát.
- Hừ... Cô ta giương cờ trắng đến gặp mặt, không đem theo binh lực sao gọi là làm phản. Tiểu lâu la ngươi muốn chết?
- Bỉ chức không dám chỉ là chúng ta được lệnh không cho ai qua.
- Hừ... Cô ta không còn là thân phận nô lệ. Các ngươi không có quyền cản. Ba người theo sau cô ta cũng đã được Tiêu Thần Vương trả lại tự do. Các ngươi muốn ngang nhiên giết chết công dân của Thần Địa ta?
- Cái đó... Bỉ chức không dám.
- Không ra tay thì cút sang một bên cho ta. Tiểu Như cô nương... mời!
Hỏa Thần đưa người đi thì đằng sau có ba thân ảnh tấp tới bay đến. Là ba lão thành chủ Lôi, Phong, Quang thành:
- Hỏa Thần đồng liêu. Tiêu Thần Vương đi vắng. Chúng ta được lệnh trấn giữ Băng Xương Thần Thành sợ bọn nô lệ làm phản. Người của Băng Xương Thần Thành không kể cấp bậc quyết không được cho qua. Việc này không bàn thảo.
Tiểu Như giận ứa nước mắt. Căm hờn quay sang thì thấy một lão râu bạc màu trắng phớ đứng giữa hai người, một lão râu màu tím, một lão màu xám tro. Bọn họ để mắt nhìn vào những khu vực nổi bật trên cơ thể mỹ miều của Tiểu Như với ánh mắt thèm thuồng. Lão già râu màu xám cười nham nhở:
- Ha ha ha không ngờ Hỏa Thần đồng liêu cũng có sở thích giống của ta. Lão đệ nhường cô nương này lại cho ta đi! Thế nào?
Tiểu Như không tự chủ được lùi lại một bước đưa tay che ngực. Tuổi đời chưa đến 20 mươi nhưng các vị trí chiến lược của nàng rất bốc lửa. Nàng cố tình ăn mặc như vậy là để Tiêu Thần Vương có ngày để ý. Không ngờ nam nhân của nàng để ý chưa thấy gì thì đã tiện nghi cho người khác. Nàng điên tiến chỉ muốn tuyên chiến. Minh lão không nói không rằng cũng quyết chiến đến cùng. Lão buông lỏng tất cả. Trận chiến này coi bộ khó tránh. Lão rất muốn buông lỏng để đánh một trận quyết liệt. Làm nô lệ bao năm cũng đã khiến lão ngậm một cục tức. Thiên Tử cái rắm. ”Vua sử thần tử, thần bất tử bất trung. Vua sử thần vong, thần bất vong bất hiếu.”
Cái ý nghĩ cổ hủ đã ăn mòn tâm trí của người Thần Duệ. Đây dù sao cũng là một văn hóa còn những người nô lệ nếu có thể lựa chọn thì bọn họ sẽ làm đúng lời dạy của Tiêu Thần Vương. Mạng là của ta, ta sống là vì ta. Ai muốn ta chết thì phải nằm xuống trước! Thiên Tử bất công, làm phản có lý! Linh khí của ba người theo Tiểu Như không ai nhắc mà bắt đầu ùn ùn kéo đến. Khí tức này lập tức ảnh hưởng đến ba động trong Băng Xương Thần Thành. Tiếng của đám nô lệ vang vọng. Tiếng rút binh khí xoẹt lên một lượt. Hỏa Thần nhìn Tiểu Như giơ tay cản lại. Lão xầm nét mặt quát to:
- Như Như, Tiêu Thần Vương lúc có mặt chưa từng có ý đồ làm phản. Các ngươi không đại diện cho Lâm lão đệ được. Cho dù các ngươi có hy sinh cũng không được phép nhục mạ thanh danh của lão đệ. Ba bị thành chủ. Tiểu Như cô nương là công dân Thần Địa ta. Ta không cho phép các ngươi làm hại đến cổ.
Lão già râu tím nghe vậy thì cười ha hả:
- Hỏa Thần đồng liêu, ngài cũng quá tự tin rồi. Hôm nay ta thừa lệnh của Thiên Tôn dẹp đám phản loạn này. Ai dám không phục, giết thẳng tay. Quân đoàn Tam đại thành vệ nghe lệnh. Toàn lực xuất kích!
Hỏa Thần cũng bực mình bụng bảo dạ: ”Con bà chúng mày muốn đánh thật hay sao? Vậy để lão tử dẹp bớt thế lực của các ngươi giải trừ hậu hoạn cho Thiên Linh Giới của ta!” Nghĩ xong là làm:
- Quân đoàn Hỏa Long Giáp chuẩn bị sẵn sàng toàn lực xuất kích!
- Tuân lệnh thành chủ Hỏa Nhân Tà Thần.
Tiếng thiên binh vạn mã của quân đoàn Hỏa Long Giáp vang dội khắp nơi. Nguyệt Như cô nương hôm nay trong long giáp màu đỏ rực cưỡi cự long linh thú bay ra trước trận địa. Cô không giấu đi hình xăm nô lệ của mình trên ngực. Một tay cầm kiếm, một tay cầm thương ngắn đứng trên cự long giang cánh mồm phun lửa rất oai phong. Đằng sau của nàng là vô số xuyên tinh toa từ ngoại vực bỗng chốc đáp xuống. Tụ linh pháo chĩa thẳng về phía quân đoàn của tam đại thành thị: Lôi, Quang và Phong Thần Thành. Bọn họ vì muốn chia chác món lời Băng Xương Thần Thành nên đã phóng tay mua chuộc các quan viên. Hứa chia chác rất nhiều cho các Thiên Soái. Cuối cùng xin được Thiên Tôn cho bọn họ cầm binh đi dẹp loạn lần này. Nô lệ không làm phản vậy thì ép bọn họ làm phản.
Hỏa Nhân Tà Thần bất thình lình chớp nhoáng cướp người. Thu luôn bốn người Tiểu Như vào một kết giới sau đó đánh ra ba chưởng về phía ba người thành chủ rồi rất nhanh bay vào trong vòng phòng thủ của quân đoàn Hỏa Long. Việc đột ngột sảy ra quá nhanh. Ba người kia bị đánh lén tuy đỡ được chưởng lực nhưng cũng bị đẩy lui vài bước loạng choạng trấn định lại thân hình thì Hỏa Thần đã đưa bọn người Tiểu Như bay vào trận pháp của Hỏa Long Giáp binh. Ba giọng cười ha hả từ ba hướng vọng ra.
- Hỏa Thần tiểu nhi chớ có càn rỡ.
Ba lão già mặc hoàng bào bay ra đón gió. Bọn họ đều có nét mặt già nua nhưng đôi mắt tinh quang có thần khiến bao người khiếp sợ. Hỏa Nhân Tà Thần mỉm cười không chút sợ sệt. Cơ thể này yếu ớt hơn cơ thể của lão năm xưa rất nhiều. Bao năm nay lão sống trong một cơ thể không mấy thoải mái đã bực dọc chịu hết nổi. Nhiệm vụ của lão không thể kết thúc tại đây được nhưng đôi bên đều có lý. Lão được Thiên Tôn giao cho nhiệm vụ thu phục nô lệ. Đồng thời các tên kia lại được Thiên Tôn giao cho nhiệm vụ dẹp loạn nếu nô lệ làm phản. Tình hình đến nước này lão cũng chỉ hư trương thanh thế.
Đan điền của Hỏa Nhân Tà Thần hấp thu đủ mười loại thuộc tính khủng bố. Lôi điện chi lực của lão tuy yếu ớt chỉ tiểu thành như quả nhiên lão đã bước vào một bước minh tôn cảnh. Lão hự nhẹ nghĩ thầm: ”Cái cơ thể chết tiệt này. Lão tử đứng đầu thập đại cường giả bao năm. Ta đã sớm ngày đạp đế thành huyền, phá huyền thành minh tôn cảnh. Không phải ta chán tu luyện vì khó lòng bước vào cảnh giới của Hỗn Độn Thần Tôn thì các ngươi đánh lại ta sao?” Cũng như các lão chí tôn giả khác. Biết mình đã gặp được cực hạn của võ đạo nên lão đã chọn cách đánh vào Thần Địa nhưng lại chọn đoạt xá thân xác của một kẻ phục vụ cho Thần Địa. Hy vọng sẽ có thể tìm hiểu được bí mật của Thần Địa. Giải quyết mối lo ngàn thu của Thiên Linh trước khi rời khỏi thế giới này.
Ba tên thành chủ kia mấp máy môi run rẩy.
- Minh ... minh tôn cảnh...
- Hừ! Còn muốn đánh hay sao? 1 đánh 6. Các ngươi lên hết đi, lão tử chấp hết.
Ba vị minh tôn giả mặc hoàng bào thấy Hỏa Nhân Tà Thần quyết chí như vậy thì hơi chùn bước:
- Hỏa Nhân Tà Thần thành chủ. Ngài muốn làm phản?
- Hừ! Ta thừa lệnh Thiên Tôn thu phục nô lệ tránh tai họa cho Thần Địa. Là các ngươi cản trở ta làm việc. Về việc này ta sẽ bẩm báo lại cùng Thiên Tôn để ngài định đoạt.
- Ha ha ha ... Hỏa Nhân Tà Thần ngươi quả nhiên cường đại nhất trong cửu đại thành chủ. Đã có thể lĩnh ngộ đến bước này. Chỉ tiếc rằng ngươi không phải linh thần chi thể như các thành chủ khác. Bằng không với thiên phú lĩnh ngộ của ngươi chắc chắn một ngày bước vào minh tôn cảnh đỉnh phong không sai.
- Hừ... Ta nhờ Lâm lão đệ mới lĩnh ngộ được quang lôi hai thuộc tính cuối cùng. Muốn ta bán bạn cầu vinh để các ngươi làm loạn hay sao? Võ đạo của Thần Địa phải nhờ Lâm lão đệ mới có thể tinh tiến một bước. Dùng số đông đè bẹp người Thiên Linh Giới được thì đã sao? Các ngươi có thể một ngày bước vào cảnh giới Hỗn Độn Thần Tôn hay sao? Chiến đi!
Thần Vương Kiếm trong tay Hỏa Nhân Tà Thần bay khỏi trận địa của quân đoàn Hỏa Long Giáp. Lão chặn ngay tại chính giữa ba quân đoàn. Chỉ cần mọi thế lực khai hỏa thì lão sẽ hứng đủ loạn tiễn. Hỏa Nhân Tà Thần rất tin tưởng vào cảnh giới của mình. Các minh tôn giả khác cũng ngấm ngầm chùn bước lại. Bọn họ nếu đánh thì quân đoàn của tam đại gia tộc đều sẽ chịu ảnh hưởng không nhỏ. Hỏa Thần này dùng cách lưới rách cá chết ngăn cản chiến tranh.
Linh khí trong Băng Xương Thần Thành cũng từ từ tích tụ nhưng đã mất đi vẻ bực tức nóng giận. Bọn họ phải tận lực nghe ngóng. Đại Phúc lớn tiếng ngăn cản võ giả lao ra liều mạng. Còn Thường thì chỉ lo lắng cho con gái bất lực nghe ngóng không làm được gì. Nàng chỉ có một đứa con. Nó lại không chọn làm một tiểu cô công chúa mà lại theo đuổi cảnh giới của một đại cường giả. Hy vọng có thể một ngày nào đó được sự để ý của một người đàn ông mà nó không tài nào với tới được.
Thường tuy cũng đẹp nhưng nàng xuất thân là một nô lệ, không có cái nhìn tổng quát của bậc đế giả. Chỉ có Tiểu Như vì theo Lâm từ sớm nên đã học được điều này. Tiểu Như bắt đầu có chí hướng của một cường giả. Khi nàng đứng trong trận pháp của quân đoàn Hỏa Long Giáp thì bên trong Băng Xương Thần Thành một thân ảnh cũng bực dọc không kém. Đó chính là Tửu Tiên đang tọa trấn nơi này. Muốn đánh vào đây sao? Thiên Tôn lão tặc tất nhiên muốn mượn sức của tại đại thành chủ để thử lực phòng thủ của Băng Xương Thần Thành.
Con mồi sắp tới tay lại bị mất sao? Tam đại thành chủ Lôi, Quang, Phong làm sao chịu để yên. Bọn họ không tin một mình Hỏa Thần có thể chống lại 6 người bọn họ. Thừa dịp này nuốt luôn Hỏa Thần Thành. Khi Hỏa Thần bị khống chế thì thừa dịp nuốt luôn Tam Huyền Tinh. Ba tướng khó lòng chống lại sự công kích của tam đại thần thành. Nghĩ đến là làm luôn. Cuộc chiến bắt đầu khai hỏa.
Người bên ngoài thành đánh vào, bên trong thành đánh ra.
- Giết hết đám nô lệ phản loạn này đi! Giết!!!
Khi bên ngoài các võ giả xông ra thì bên trong bắn ra hàng loạt tụ linh pháo. Tiếng của các võ giả run sợ quay đầu lại nhưng đã muộn. Những võ giả tưởng dễ ăn hiếp đám nô lệ yếu kém đều hối hận. Tiếc rằng thân xác của họ đã không còn. Thần hồn tìm lại những thân thể khác để đoạt xá. Có người thành công có người lại bị chủ nhân của thân thể hấp thu linh hồn. Bên trong tiếng của những võ giả nô lệ cũng phấn kích vang vọng:
- Quét sạch! Huynh đệ sung phong.
Lực phòng thủ của Băng Xương Thần Thành quá mức khủng bố. Nô lệ vào thế đường cùng nên không tiếc thần thạch tung hết ra đánh một trận hoành tráng. Trong thành tiếng của các nô lệ vang rền như sấm lấn át cả tiếng tụ linh pháo liên tục oanh kích:
- Thiên Tử bất công, làm phản có lý!
Tiếng của những người này vang vọng khắp nơi khắp trốn khiến võ giả ở ngoài cũng phải chùn bước. Một người liều mạng trăm người khó địch. Những nô lệ này cùng đường rứt giậu. Khác với các võ giả của các đại gia tộc, các nô lệ hay cùng nhau phối hợp liệp sát linh thú nên bọn họ tiến thoái rất nhịp nhành. Tụ linh pháo vừa dứt thì linh khí ngoại phóng nhất tề đánh ra. Trong lúc nhất thời cho dù cảnh giới của những người tấn công có hơn cũng khó lòng dành được thắng lợi.
Bên ngoài dùng tụ linh pháo trên xuyên tinh toa bắn vào thì bên trong cũng có tụ linh pháo bắn ra. Hai bên chưa đụng độ lâu cũng đã có tử thương không nhỏ. Băng Xương Thần Thành có lực phòng thủ rất kiên cố. Phần đông xuyên tinh toa đều thoát ra vòng ngoài để tiện tiến thoái nên vì vậy mới bị tử thương. Phúc Thường ra lệnh rút vào trong trận. Dựa vào trận pháp phòng thủ của tiên nhân cố thủ. Số lượng tử thương của Băng Xương Thành vì vậy mà tạm thời được khắc chế nhưng trận pháp của tiên nhân cũng không phải vô địch. Bị xuyên tinh toa của tam đại thành thị bắn phá nửa ngày trời thì đã có dấu hiệu tan rã.
Hỏa Thần vẫn âm trầm chống kiếm đứng trên không trung. Nhờ vào sự hiện diện của lão mà Băng Xương Thần Thành có một mé không cần chống đỡ. Các minh tôn giả khác cũng không dám vọng động. Chỉ cần họ có đủ thời gian sẽ chắc chắn phá được trận pháp phòng thủ của Băng Xương Thần Thành. Hỏa Thần cũng biết được điều này bực dọc không biết phải làm sao. Lão suy đi nghĩ lại rồi giơ ta ra dấu. Tụ linh pháo trong trận pháp của quân đoàn Hỏa Long Giáp vang dội. Tuy đối phương đã có đề phòng nhưng cũng bị bất ngờ. Họ không ngờ Hỏa Nhân Tà Thần làm thật.
Quân đoàn của lão tuy số lượng kém hơn nhiều nhưng có giáp thuẫn rất cường đại. Trong lúc nhất thời bên ngoài khó lòng đánh vào. Hỏa Nhân Tà Thần bực dọc dùng thân pháp chớp nhoáng nhảy sổ vào giữa biển người của tam đại thành thị. Một kiếm chém ra rồi hai kiếm. Kiếm nối tiếp với kiếm. Hỏa vực của lão thiêu đốt linh hồn không cho trọng sinh đoạt xá. Số lượng võ giả chết về tay lão bỗng chốc nhiều vô số kể. Vị râu trắng hoàng bào lập tức một bổ sô vào ngăn cản nhưng làm vậy sẽ khiến quân nhân của lão chết càng lẹ. Lão bực dọc cũng phóng linh khí vào đội ngũ Hỏa Long Giáp. Không ngờ chưởng lực minh tôn cảnh của lão lại bị trận pháp cản lại.
Tuy lực công kích của lão mạnh mẽ nhưng chưởng lực của lão như bị chia đều cùng các thuẫn giáp. Quân đoàn Hỏa Long Giáp 2000 năm nay chưa hề xuất kích. Là tinh binh dưới sự chỉ huy của Hỏa Nhân Tà Thần. Lúc bình thường không mấy người diệu võ dương oai nên không ai để ý. Nào ngờ lúc này lại khiến thế nhân kinh ngạc. Quân đoàn quá mạnh mẽ. Phải dùng đến cả ba vị minh tôn cảnh mới chặn lại được sự công kích của quân đoàn này nhưng Hỏa Nhân Tà Thần dường như bỏ luôn quân đoàn của mình không cần lo cứ thế hăng máu ra tay không thương tiếc.
Thần Vương Kiếm lại hấp thu hồn lực của những võ giả bị hỏa vực của lão thiêu đốt. Hỏa vực có lực công kích khắc chế đối với linh hồn thể nên lão như sói lạc vào bầy dê. Ba vị thành chủ giờ đã có chút hối hận vì đã chọc giận lão già điên này. Một thành thị nhỏ vòng ngoài nghèo nàn như Hỏa Thần Thành lại dám chống đối một lúc cả ba đại thành thị. Thủ lĩnh lại như một tên điên cuồng khát máu không nể tình đồng liêu. Bọn họ lao vào ngăn cản nhưng ma sát giữa các chí tôn đỉnh tiêm lại khiến trận thế nổ tan khiến các võ giả cấp thấp bị cuốn vào chết rất nhiều. Dần dần cuộc chiến đấu của bốn vị thành chủ bị tách ra. Minh tôn giả râu bạc của Quang Thành thấy tình hình không ổn xông lên giúp chèn ép Hỏa Thần. Hai người kia đã bắt được nhịp dần dần đè lại Hỏa Long Giáp binh lại một đầu. Trong trận đã có người vẫn lạc.
Nguyệt Như cô nương nghiến răng vung kiếm đánh ra những kiếm ảnh cùng tụ linh pháo và linh khí ngoại phóng của trận pháp cuốn lại hai vị minh tôn giả. Chiến đấu nửa ngày đã khiến nàng thấm mệt. Lão râu màu tím mặc hoàng bào nhìn nàng liếm lưỡi:
- Nguyệt Như cô nương. Bổn tôn rất thưởng thức nàng. Hay nàng theo ta đi, bổn tôn sẽ dùng đại lễ cưới nàng làm chánh thê.
- Ha ha ha... già khú đế còn bày đặt dê xồm. Ta có gả cũng gả cho Tiêu Thần Vương!
Tiểu Như bên cạnh nghe vậy thì rung động. Người nổi bật như Tiêu Thần Vương dĩ nhiên phải phối cùng một vị cô nương được người người kính ngưỡng như Nguyệt Như cô nương. Nàng vừa cường đại lại vừa biết giao tiếp. Tiểu Như so sánh nàng với Nguyệt Như thì cảm thấy mình thua kém một trời một vực. Nàng không làm được gì nhiều nhưng cũng không chịu ở không. Cùng các võ sĩ Hỏa Long Giáp phóng chưởng đánh thẳng vào phía của hại vị minh tôn giả. Trận chiến này bọn họ thua là cái chắc nhưng nhất định phải kéo tam đại thần thành xuống nước thê thảm.
Hỏa Long Giáp bực dọc chia đội quay tụ linh pháo vào trận địa của tam đại thành thị đang bị Hỏa Thần chi phối bắn loạn vào. Vị hoàng bào râu xám tro thấy vậy thì bực dọc hừ nhẹ:
- Đấu với minh tôn giả mà còn phân lực. Chết đi.
Nói xong thì chưởng kình của lão ập đến. Phong vực xé nát hư không cuộn thẳng vào trung tâm trận pháp. Nguyệt Như hốt hoảng quay lại thì đã bị phong lực cuốn lên. Thân xác nàng bị phong lực xé nát. Áo giáp không hoàn hảo. Con cự long vì hộ chủ mà bị phong lực xoắn thành tương thịt không kịp hấp hối. Bỗng nhiên một tiếng thét thanh thót vang lên rồi một bàn tay nhỏ trắng kéo Nguyệt Như ra khỏi phong vực. Chỉ một chiêu của minh tôn giả đã khiến một phần ba Hỏa Long Giáp tan rã. Những tiếng vô vọng vang lên theo những tiếng gãy của xương cốt răng rắc biến cảnh tượng chiến trường thành một địa ngục trần gian.
Hỏa Nhân Tà Thần thở dài chém liên tục ra mấy chiêu rồi lẩn vào trận pháp của Hỏa Long Giáp binh. Tình hình của đội ngũ Hỏa Long Giáp binh vì vậy mà được củng cố lại nhưng đôi bên đã có sự chênh lệch rõ rệt. Hỏa Thần cười ha hả:
- Hỏa Long Giáp. Các ngươi có sợ chết hay không?
- Sống có gì vui, chết có gì khổ. Chúng thuộc hạ liều chết đi theo Hỏa Thần đại nhân!
Không cần biết kết quả của ngày hôm nay sẽ ra sao. Sự trung tâm của Hỏa Long Giáp binh đã trở thành một huyền thoại trong lịch sử của Thần Địa. Hỏa Nhân Tà Thần không phải Thiên Tử. Cớ gì binh sĩ của lão lại có thể vì chủ hung hãn không sợ chết đến như vậy? Con người Hỏa Nhân Tà Thần này là ai? Sau 2000 năm trước sau khi bị thua trận trở về Thần Địa, lão đã bị mất đi thế lực. Rồi từ từ lão đã vực dậy. Những ai muốn nuốt Hỏa Thần Thành đều chết trong âm thầm bị ám sát. Bị chính tay Hỏa Thần giết chết mà không ai có thể chứng minh. Sự cường đại của lão đã trở thành huyền thoại nhưng ít người từng chứng kiến lão ra tay ra sao.
Hôm nay tay cầm Thần Vương Kiếm sắc bén khó tả lại có thuộc tính cắn nuốt thần hồn nên lão càng đánh càng hăng. Vị minh tôn giả kia mấy phen cũng suýt nguy với lão. Tiếng cười của Hỏa Nhân Tà Thần ha hả vang vọng khắp thiên địa:
- Tốt! Buông tay tử chiến. Hỏa Long Giáp trận khởi.
Trận pháp có Hỏa Thần trấn thủ bỗng chốc biến đổi. Người ở trong Băng Xương Thần Thành cũng không ở không. Lợi dụng cơ hội hiếm có xông ra ngoài hiệp lực phá được một chi đội rồi lại nhanh chóng thu mình trở vào trận pháp của tiên nhân. Ba vị thành chủ Lôi, Quang, Phong Thần Thành thấy vậy thì lắc đầu bực dọc:
- Những nô lệ ngoan cố. Hãy buông tay chịu trói để nhận được sự khoan hồng. Bổn thành chủ hứa sẽ không giết vợ con các ngươi!
Tiếng của lão vang dội trấn áp toàn trường nhưng ý chí của đội ngũ nô lệ không chùn. Tuy nô lệ cũng đổ máu rất nhiều nhưng ngày hôm nay là ngày bọn họ tuyên chiến vì độc lập tự do của Băng Xương Thần Thành. Bọn họ sẽ không buông bỏ để bị nô lệ bất lực. Thà chết hôm nay còn hơn bị tù đày ngày mai. Họ biết chắc số phận của họ cho dù chịu hàng cũng chỉ có nươc chết. Linh hồn sẽ bị tù đày không có ngày siêu sinh. Để trả lời cho sự đe dọa và lời hứa suông của ba vị thành chủ tụ linh pháo lại liên tục oanh kích bắn phá ra ngoài. Thần thạch thà rằng sử dụng hết cũng không để lại một viên cho bọn người xâm lăng.
Lão mình tồn giả râu trắng thấy vậy thì bực mình ra lệnh.
- 5 người các ngươi cản Hỏa Nhân Tà Thần lại. Để ta phá cái trận phòng thủ chết tiệt của Băng Xương Thần Thành.
Nói xong lão rút ra một thanh chùy khá lớn. Ỷ Thiên Thần Chùy. Đây là thanh chùy còn sót lại từ thưở Hồng Hoang. Là một chí tôn khí hiếm có của Thần Địa. Không ngờ lại lưu lạc vào tay của Quang Huy Công lão nhân của Quang Thần Thành. Ánh sáng của chiếc chùy lóe lên đập vào kết giới phòng thủ của Băng Xương Thần Thành.
“Choang!” Tiếng nát của tầng phòng thủ kết giới bị đánh ra nát bét. Một chiêu vừa rồi cũng ngốn của Quang Huy Công rất nhiều linh khí. Lão tụ lại khí bắt đầu đánh thêm một chùy nữa kết liễu. Nếu lão chịu đem ra chùy này từ sớm thì mọi việc đã giải quyết xong từ lâu. Nhưng lão cũng biết một khi đem chùy này ra thì cũng là thời điểm các thế lực nhòm ngó. Lão sẽ phải lĩnh binh xâm lược Thiên Linh Giới. Nhưng lão đã không thể chịu nổi tổn thất thêm đối với quân đoàn tam đại thần thành.
Bên trong kết giới Phúc là chủ tướng bị một chùy đánh bay cùng vô số người thủ trận. Ọe ra một vũng máu không có lực nhấc tay. Kết giới tan thì bọn họ sẽ rất nhanh bị giết chết. Mắt Thường nhìn chồng đẫm lệ. Tay nàng nắm tay của chồng rồi vực hắn dậy. Từ nô lệ trở thành trưởng nô hai người họ đã giúp đỡ rất nhiều người. Bọn họ sống những ngày tháng tại Băng Xương Thần Thành rất có ý nghĩa. Tiêu Thần Vương như ngọn đuốc trong màn đêm đen tối của những nô lệ không có hy vọng. Là Lâm đã đưa tới cho bọn họ sự vinh quang và hy vọng. Nếu mấy năm về trước những người nô lệ nào có thể nghĩ rằng sẽ có một ngày bọn họ đủ sức đối kháng cùng võ giả tam đại thần thành chứ? Nhưng hôm này đến minh tôn cảnh cũng phải lấy ra chí tôn khí để trấn áp.
Các võ giả Băng Xương Thần Thành nắm tay nhau đứng dậy. Tay nắm chặt binh khí trấn thủ nơi trận pháp đã vỡ nát. Ít nhất một chùy nữa. Bọn họ nhất định phải chống thêm một chùy nữa. Đây là sự bất khuất của võ giả. Thà chết không cong. Sự quật khởi của Băng Xương Thần thành quá ngắn. Nếu có thêm 20 năm nữa... Chỉ còn lại tiếc nuối. Hai vợ chồng Phúc Thường đảo mắt nhìn các huynh đệ của bọn họ. Tứ Ngưu Ngũ Hổ đều tụ lại. Băng Xương Thung lũng chỉ có một cửa ra duy nhất. Cửa này bị phá thì bọn họ như cá nằm trên thớt. Băng Xương Thần Thành được xây dựng để cố thủ. Dựa vào thiên hiểm mà chống đỡ. Nếu là một thành thị mở cửa ra bốn phương tám hướng đã bị vùi dập từ lâu.
Sự trênh lệch đẳng cấp vũ lực quá nhiều khiến những võ giả ở đây khó lòng cầm cự. Trận chiến này đã có hồi kết. Quang Huy Công đánh vào kết giới yếu ớt một lần cuối. Tửu Tiên chỉ có thể thở dài. Bà không thể nhúng tay vào phân tranh của nhân loại. Đảo mắt nhìn về một phía bỗng nhiên bà mỉm cười giảo hoạt. Kết giới lóe sáng kịp thời cản được một chùy khủng bố của Quang Huy Công đang ập tới.
Các võ giả thủ thành tưởng rằng chết chắc nào ngờ kết giới lại mạnh lên hơn bao giờ hết. Quang Huy Công bực dọc nghiến răng đánh ra thêm một chùy. Từ trên không trung một thanh Hắc Kiếm lao xuống cản lại chùy thứ ba của Quang Huy Công đang đánh tới. “Bùm” một tiếng bụi cát bay mù trời.
- Cái bọn khốn nạn các ngươi dám giết người của bản vương. Để lão tử lấy mạng của các ngươi! Vạn Sát Phi Đao! Khởi!
Những phi đao từ trên trời đánh xuống mang theo thiên hỏa cường đại khắc chế linh hồn thể của những người tấn công. Sự có mặt của vô số phi đao khiến bọn họ hoàn toàn bất ngờ. Trong thành những tiếng hoan hô vang lên:
- Là Tiêu Thần Vương đã trở về!
- Đúng, Phi đao rợp trời. Thần Vương đã về!
Thiên Tôn cũng vì điều này mà vui mừng ra mặt. Với vũ lực đỉnh tiêm này lão đã có thể kháng lệnh tiên nhân lập tức khai chiến cùng Thiên Linh. Chỉ tiếc rằng lão cũng hiểu được rằng với cảnh giới của lão đã không đủ để trấn áp quần hùng. Thế lực của hoàng gia họ Thiên có đến 5 minh tôn cảnh và 5 vị tháp chủ khiến vũ lực của họ có thể đè bẹp bất kỳ một thế lực nào. Chỉ tiếc rằng nếu các thế lực cùng nhau phản kháng vậy thì họ Thiên cũng chỉ đủ vũ lực để bảo tồn mà thôi. Lực phòng thủ thì dư nhưng lực tấn công thì lại không đủ. Họ Thiên nhất định phải thỏa hiệp cùng Tứ đại gia tộc.
Tứ đại gia tộc cũng có rất nhiều Thiên Soái. Đến 4 thành thị đều là của họ. Băng Thần Thành, Lôi Thần Thành, Quang Thần Thành và Phong Thần Thành. Ba thành thị bảo vệ Hắc Thần Thành và kể cả Băng Thần Thành, mỗi thành đều có đến ba vị minh tôn giả âm thầm tọa trấn. Họ đều là những người cùng thời với Thiên Tôn. Còn lý do tại sao họ lại không báo dánh ư? Dĩ nhiên là vì họ sợ thập đại cường tôn. Nếu họ là những người cường đại nhất Thần Địa thì chắc chắn các đời Thiên Tử đã muốn họ ra trận. Chỉ là ra trận để nộp mạng vô ích vì một tên nhãi ranh hay sao? Còn khuya đi. Nhưng thời điểm của ngày hôm nay đã khác, sự hiện diện của Tiêu Ngọc Lâm đã nhắc nhở cho họ biết về nơi đó. Là một tông môn cổ xưa nhất của Thần Địa. Cũng là nơi mà Thiên Tôn đi ra và lập nên sự nghiệp thiên thu của lão.
Hiện giờ Thiên Tôn đã về lại. Các lão gia hỏa kia tin tưởng rằng lần này Thần Duệ Nhất Tộc nhất định sẽ quyết thắng. Những người khác không biết đến sự khủng bố của Linh Sơn phái nhưng các lão bất tử này đều biết. Đệ tử của Linh Sơn phái hay còn gọi là hồn tông, là một tông môn tu luyện công pháp để chủ tu hồn lực. Di Hồn Đại Pháp chính là công pháp của Linh Sơn phái đã được Thiên Tôn đem đi phát dương quảng đại. Nhưng vì sao bọn họ lại bị diệt tộc? Đây là điều bí ẩn mà chỉ có rất ít người biết.
Thần Địa biến đổi, Thiên Linh Giới cũng có rất nhiều biến cố nhưng người khởi sướng cho những biến cố đó thì lại cười sặc sụa trong một mật thất. Thức hải của cơ thể này sau khi được lôi điện chi lực tẩy lễ 36000 năm thì đã cường đại lên rất nhiều. Thức hải có được nguồn hồn lực liên miên bất tận thì không hề dừng lại tại một điểm cứ thế hấp thu hồn lực từ nơi này. Lâm chạy sang rất nhiều mật thất. Các mật thất đều nối liền nhau như một địa đạo. Trong mỗi mật thất đều có một trận pháp có rất nhiều quân cờ chuyên môn hút hồn lực của Lâm nhưng lại bị Lâm hút lại. Đoạt Hồn Quyết, Tinh Thần Thí Luyện Quyết và cộng thêm Băng Xương Quang Hỏa Lâm như một tồn tại vô địch của nơi này. Đây là một hiểm địa đối với bất kỳ võ giả nào. Nhưng đối với Tiêu Ngọc Lâm thì đây lại là một nơi tu luyện tuyệt hảo.
Lâm tu luyện quên ngày tháng. Thu thập được rất nhiều hồn thạch cỡ người lớn. Cứ phá hết một chuỗi trận pháp thì mật thất cuối cùng ở giữa sẽ có một hồn thạch rất lớn. Phá xong trận pháp ở giữa lại được truyền tống đến một mật thất khác bắt đầu phá trận. Lâm gác hết mọi chuyện, miệt mài tu luyện. Không mấy chốc mà thời gian đã vùn vụt qua đi. Lâm mới bắt đầu phát hiện ra rằng các phòng này đều có một đẳng cấp nhất định. Xếp theo thứ tự của các loại linh khí. Các loại linh khí lại có thể kết hợp với nhau nên không phòng nào giống phòng nào. Một người có thể dễ dàng phá giải một phòng lại có thể gặp phải khắc hệ ở phòng kế tiếp.
Tinh thần lực công kích kèm theo khắc hệ của một phòng khiến Lâm thầm mừng vì chỉ cần phá giải xong một phòng thì linh khí của phòng đó sẽ hoàn toàn trở thành linh khí tinh thuần cho người phá giải có thể hấp thu. Lâm cũng vì vậy mà không thiếu linh khí tu luyện. Không cần dùng đến thần thạch lại còn tìm được rất nhiều thần thạch rải rác khắp nơi trong trận pháp. Lâm càng phá giải trận pháp càng nhanh thì thần thạch của trận pháp không kịp sử dụng, sẽ để lại càng nhiều cho Lâm.
Tu luyện không có ngày tháng. Một năm qua đi rồi qua thêm một năm. Lâm đứng trước một viên hồn thạch. Đây là mật thất có đủ ngũ hành linh khí. Lâm lẩm bẩm: ”Ta mới chỉ đi được nửa đường. Linh khí từ nhất tinh tăng lên nhị tinh rồi tam tinh cứ như thế đến khi linh khí viên mãn. Đây lại là mật thất có linh khí viên mãn của ngũ hành. Người bày trận pháp này đã tốn thiêu thu tuế nguyệt để bày ra số lượng mật thất khủng bố như thế này! Ở ngoài Hỏa Thần tiền bối chắc chắn đang nguy khốn. Lão nhất định là Viêm Đế năm xưa. Một tia Viêm Hỏa kia ta đã cố tình để lại trong Thần Vương Kiếm. Thiên hỏa gặm nhắm linh hồn. Nếu Viêm Đế thật sự đã chết vậy khế ước cùng Viêm Hỏa đã lập tức được giải trừ, đâu lại có hiệu lệnh 2000 năm sau nữa chứ? Nhất định là sau 2000 năm lão sẽ tự động giải trừ. Thầm chí nếu thời cơ chưa đến thì lão cũng không cần giải trừ. Bao năm ở trong đây một mình ta đã từ từ suy nghĩ ra được những khúc mắc của bọn họ. Thập đại cường tôn quả nhiên khủng bố!”
Lâm có cái tâm của cường giả. Hay phải nói đúng hơn là Lôi Trấn Phong có cái tâm của cường giả không ai sánh nổi. Một tia phân hồn của Phong đã khủng bố như Tiêu Ngọc Lâm. Lâm vui mừng với cơ duyên đã gặp được nhưng cũng cảm thấy các tên kia cũng đã gặp được cơ duyên không kém Lâm đâu. Dù sao đi chăng nữa, bản thể mới là cường đại nhất. Xét vũ lực, Lâm chỉ xếp hàng thứ 3 là cùng. Cũng may là trong Phong Thần Bảng mọi phân hồn không cố tranh đua cùng hắn nhưng khi vào được Tiên Duyên Chi Địa thì mọi việc đã hoàn toàn thay đổi. Lâm bị ăn không ít đau khổ. Hắc Ám phân hồn vì vậy mà biết được không nên kiêu căng. Thuộc tính luôn luôn bị khắc chế. Chỉ khi nào bản thể nhập hết linh khí vào thành một thể mới có thể chân chính trở thành tồn tại vô địch. Trong đó phải cần cả hắc ám. Hắc Ám cũng luôn luôn muốn về lại với bản thể. Càng cường đại lại càng cảm thấy sự yếu kém của thân thể này. Sự tăng tiến linh hồn và cảm ngộ của Lâm đã nhanh hơn rất nhiều so với cơ thể này có thể chịu đựng.
Sau ba năm kể từ ngày Lâm vào trong sơn động, hôm nay Lâm đứng trong một đại điện. Trước mặt Lâm là la liệt vô số quan tài bằng kính. Số quan tài này lại thiếu một cái ở chỗ chính diện. Thiên Tôn đã từng đến nơi này. Hắn đã lấy đi chiếc quan tài bằng kính ở chỗ chính giữa kia. Lâm bước tới xem xét thì bỗng dưng cảm thấy sát khí nồng nặc. Các quan tài như có linh hồn còn tồn tại hiện lên những làn khói đen tà dị.
- Ai! Là ai dám phá rối giấc ngủ của bổn tôn?
- Tài hạ là Tiêu Ngọc Lâm, không biết các vị tiền bối là người của thời đại nào?
- Tiểu Ngọc Lâm? Ha ha ha ... Tới được nơi này ngươi chắc chắn đã phá giải được hết số mật thất mà chúng ta đã bày?
- Dạ phải, không biết tài hạ phải xưng hô tiền bối là gì?
Những tiếng cười vang vọng từ khắp nơi. Những quan tài này như là một thể. Bọn họ như có chung một luồng suy nghĩ. Tiếng của mọi người vang vọng khắp nơi. Mỗi góc một từ nhưng khi ghép lại thì thành một câu nguyên vẹn.
- Ha ha ha... Chúng ta đều là tàn hồn của cuối thời kỳ Hồng Hoang. Thiên Ma lão tặc là gì của ngươi?
- Các vị muốn nói đến Thiên Ma Chí Tôn của Cổ Duệ nhất tộc?
- Hử? Ngươi biết hắn? Hắn còn chưa chết sao?
- Thế giới này ai cũng biết hắn. Hắn là người rất cường đại, có lẽ chỉ kém thập đại cường tôn?
- Hử? Mấy lão bất tử đó còn chưa có chết ha ha ha ... Thiên Ma ngươi cuối cùng nhốt được chúng ta nhưng lại không thể vượt qua kẻ thù truyền kiếp của ngươi ... Tốt tốt tốt... Tiểu tử. Ngươi đến được đây thì chứng tỏ cảnh giới của ngươi không tồi. Đã hơn hẳn Thiên Ma năm xưa. Ta còn phát hiện trong người của ngươi còn có một tia thần hồn của Thánh Nữ. Ngươi chắc chắn không phải người của Ma Môn.
Thánh Nữ là ai? Ma Môn là môn phải gì? Ngoài Thời gian thần ra thì Thánh Nữ có thể là ai nữa. Lâm nghĩ đến đây thì bắt đầu cảm thấy những quan tài này rất có thể là số người đã tôn thờ Thời Gian Thần từ rất lâu về trước. Lâm có được một tia phân hồn của Thời Gian Thần là vì đã uống quá nhiều Thời Gian Tửu. Lại đem theo rất nhiều thần hồn của các tộc nhân. Bọn họ yếu ớt ít khi lên tiếng nhưng vẫn nhiễm rất nhiều tiên khí của Thời Gian Thần. Những điều liên can đến Thời Gian Thần bắt đầu được bật mí.
Linh Sơn phái, là một tông môn của một số gia tộc đã có từ rất lâu, trước cả thời kỳ Hồng Hoang. Họ tự xưng là người của Hồn Tộc. Họ chủ tu hồn lực. Có thể dùng hồn lực hay còn gọi là tinh thần lực để công kích. Có thể miểu sát võ giả cùng cấp. Họ là giáo phái nghiên cứu ra tinh thần thảo và đem reo trồng khắp nơi trong thiên địa. Nhưng có thịnh ắt sẽ có suy. Vì sự cường đại của họ mà họ bị lôi cuốn vào chiến tranh của các tiên nhân khi tranh dành thiên chức. Cuối cùng số lượng của tiên nhân giảm mạnh. Chỉ còn lại những người nào có thiên chức và những tiên nhân được bọn họ thu nhận làm thuộc hạ. Số lượng cuối cùng cũng không nhiều. Lý do tại sao phải tranh dành thiên chức thì Hồn Tộc lại không biết.
Trước khi suy tàn vào thời Hồng Hoang người Hồn Tộc cuối cùng cũng nghĩ ra một cách có thể tiếp tục sống lại. Họ bắt đầu nghiên cứu thuật khôi lỗi và đánh linh hồn của mình vào trong khôi lỗi. Nhưng tiếc thay cơ thể của khôi lỗi cũng không thể tồn tại vĩnh viễn và cảnh giới của các linh hồn ngày một suy tàn. Lúc đó có hai trường phái. Một chủ tu hồn lực bằng ngoại lực như hấp thu thiên hỏa, hấp thu tinh thần thảo. Trường phái này tách ra từ Hồn Tộc và lập lên Thần Tinh Môn. Đứng đầu của Thần tinh môn là một tiên nhân. Thiên Hạc Lão Nhân.
Còn một trường phái khác lại đi hấp thu linh hồn của người đồng tộc để trưởng thành. Bọn họ cũng tách ra từ Hồn Tộc và trở thành Thiên Ma Môn. Đứng đầu trường phái này cũng là một tiên nhân rất cường đại có tên gọi là Giao Trì Thánh Mẫu.
Tiếc rằng Thiên Hạc Lão Nhân còn chưa tìm được truyền nhân thích hợp để nối nghiệp thì đã sớm vẫn lạc trong chiến tranh của các tiên nhân. Công pháp của Thần Tinh Môn được truyền vào trung thổ. Đó chính là công pháp Tinh Thần Thí Luyện Quyết. Bảo bối của bọn họ chính là Tinh Thần Thí Luyện Tháp. Công pháp và Thánh Tháp bị tách rời cuối cùng Lôi Trấn Phong lại lấy được cả hai.
Thiên Hạc Lão Nhân tôn thờ Tửu Tiên và vị này đã trở thành Thời Gian Thần. Còn Giao Trì Thánh Mẫu thì lại tôn thờ một tiên nhân khác rất cường đại. Thiên Hạc Lão Nhân vẫn lạc cũng là sự bắt đầu cho sự suy thoái của Thần Tinh Môn. Cuối cùng Thần Tinh Môn bị Giao Trì Thánh Mẫu triệt để chèn ép. Chỉ có điều Giao Trì lại không ngờ rằng vị tiên nhân mà bà tôn thờ lại bị các tiên nhân khác hợp lực đánh đuổi. Giao Trì lại bị nhốt cùng các thế lực thù địch. Cũng may truyền nhân của Ma Môn tức Thiên Tôn lại cứu được bà ra khỏi chỗ này nhưng Giao Trì bị đánh chỉ còn lại thần hồn.
Sau đó Thiên Tôn đã phất cờ đánh đuổi hết truyền nhân của Thần Tinh Môn, diệt các thế lực cường đại. Lão còn muốn thu thập Linh Sơn thập tam lão nhưng bọn họ lại cố thủ Linh Sơn. Xây dựng trận pháp cố nhốt mình lại. Tài phú và Hồn Thạch của Thần Tinh Môn cuối cùng vẫn nằm tại đây. Kết thúc câu truyện một hơi xong các linh hồn nằm trong các quan tài im lặng. Lâm bắt đầu hiểu ra tia tàn hồn thần bí kia là Giao Trì Thánh Mẫu. Bà muốn tranh dành thiên chức cùng Tửu Tiên nên cuối cùng thua cuộc. Muốn khởi nghĩa nhân giới Thiên Linh chống lại Tửu Tiên thì bị đánh cho mất đi thân xác. Nhưng thời gian đó Tửu Tiên còn có nhiệm vụ nguy hiểm hơn đang thử thách nên chỉ có thể dùng một tia tàn hồn niêm phong Giao Trì lại. Nào ngờ lúc Tửu Tiên thành tựu thì Giao Trì đã trốn thoát. Kết thúc thời Hồng Hoang thì cũng là lúc mà tiên nhân đã rời khỏi thế giới này. Giao Trì vì vậy thoát khỏi tầm kiểm soát của Thời Gian Thần.
Lâm âm trầm một lúc suy nghĩ rồi lên tiếng:
- Các vị tiền bối. Không biết tài hạ có thể làm gì cho các vị?
Những tia tàn hồn kia như cùng nhau bàn bạc rồi một giọng nói duy nhất vang vọng:
- Ngươi là người duy nhất sau bao năm nay đến được đây. Ta cũng cảm nhận được trong cơ thể của ngươi là một tia thần hồn rất cường đại. Đã tu luyện Tinh Thần Thí Luyện Quyết của bổn môn. Chiếu theo điều lệ của bổn môn, chỉ cần ngươi có thể thu thập được Tinh Thần Thí Luyện Tháp thì sẽ chính thức trở thành chưởng môn nhân đời thứ 81 của bổn môn. Có thể tu luyện tầng cuối cùng của công pháp Tinh Thần Thí Luyện Quyết: Tinh Thần Tỏa Sát. Chí tôn giả có thể vượt cấp khiêu chiến. Một chiêu có thể miểu sát tiên nhân!
Lâm rung động. Oách... Cái con mẹ nó. Vượt cấp khiêu chiến mà có thể miểu sát cả tiên nhân. Cái này cũng biến thái vừa vừa thôi đi. Tinh Thần Thí Luyện Quyết bao năm nay không có ai đạt được đến tầng cuối cùng là vì công pháp này chưa hoàn thiện. Giờ cơ hội trước mắt dĩ nhiên Lâm phải tận lực nắm lấy.
- Các vị tiền bối. Nếu ta nói ta đã thu thập được Tinh Thần Thí Luyện Tháp vậy các vị có tin hay không?
- Ngươi? ... Thể nào chúng ta cảm thấy ngươi có cái gì đó rất quen thuộc đối với chúng ta. Nhưng nếu ta suy đoán không lầm thì ngươi đã dùng một loại công pháp còn nghịch thiên hơn cả Di Hồn Đại Pháp để đoạt xá thân xác kia. Ngươi chỉ là một tia phân hồn của một linh hồn cường đại. Là linh hồn của tiên nhân! Không ... phải nói là linh hồn của chuẩn chân thần. Ta nói có đúng hay không?
Lâm khai hỏa Tinh Thần Thí Luyện Quyết đến cực hạn. Tinh thần lực quét qua các góc đề thăng lực phòng thủ.
- Tiểu tử cường đại không cần lo. Chỗ này đã được Thời Gian Thần bày kết giới. Nếu không phải chân thần, các tiên nhân khác khó lòng đột nhập. Theo ta biết, thế gian này đã không còn chân thần. Các tiên nhân sau khi chiến tranh cũng đã bỏ đi hết. Thế gian chỉ còn lại ba vị là Thời Gian Thần, Cơ Duyên Thần, và Tham Vị Thần mà thôi.
Lâm nghe đến Tham Vị Thần thì cười ngặt nghẽo. Cái tên thật lạ. Chắc chắn chỉ lão lừa đảo.
- Tham vị thần? Thần tham lam? Ha ha ha... thật sự rất giống với cá tính của Bạc Tiên tiền bối.
- Bạc Tiên? Ha ha ha ... quả nhiên tiểu tử ngươi đã từng gặp lão nhân gia. Tiểu gia hỏa. Thì ra Thời Gian Thần bắt chúng ta đợi chờ ngươi ở nơi này cuối cùng chúng ta cũng chờ được.
- Các vị đợi ta?
- Phải. Tửu Tiên, sau khi thành tựu chân thần đã trở lại nơi này. Ngài đã bày thêm kết giới và bắt chúng ta chờ đợi chủ nhân. Chủ nhân. Cuối cùng bọn lão nô cũng chờ đợi được ngài rồi. Ngài là Địa Ngục Vương tái sinh. Huyết mạch của chân thần lưu lạc nhân gian. Nhiệm vụ của ngài rất gian khổ.
- Cái gì? Ta? Là huyết mạch của chân thần? Lão tiền bối, ngài có lầm không? Ta là ... mặc kệ ta là ai nhưng ta có cha có mẹ sinh đó. Bọn họ cũng rất bình thường. Tuy có được thiên phú tu luyện không tồi nhưng họ cũng chỉ là những người bình thường mà thôi.
- Ái... Chủ nhân, chúng nô là những người tu luyện hồn lực, đối với linh hồn chuyển kiếp rất mẫn cảm. Huyết mạch của chân thần chính là những linh hồn bất diệt. Người thường có thể cho người cơ thể nhưng linh hồn là của riêng một người. Chỉ đầu thai hết kiếp này đến kiếp khác học tập để có ngày trùng sinh độ kiếp chân thần. Ngài chính là linh hồn đó. Người bình thường chỉ lưu lạc nhân gian nhưng nếu là người có huyết mạch chân thần vậy thì thân thể mà ngài sở hữu phải là Hỗn Độn Thánh Thể!
- Cái này...
Lâm không biết nói sao. Đối với thân thế của mình Lâm không muốn tiết lộ cho bất kỳ ai. Không ngờ hắn chưa nói gì thì đã bị đoán ra hết. Lâm còn đang trầm tư thì các tia linh hồn từ những làn khói xám đen đã tụ lại thành nhiều linh thể quỳ rạp xuống đồng thanh:
- Đệ tử Thần Tinh Môn bái kiến chưởng môn nhân. Bái kiến vương giả điện hạ.
Lâm sao có thể nhận đại lễ như vậy? Điều này đến quá đột ngột. Hồn lực của những người này say ngủ bao lâu nay đã dần yếu ớt. Đây là những người thủ trận. Số lượng của họ cũng không đông nhưng bọn họ chỉ cần có thể tu luyện lại sẽ trở thành những tồn tại rất nghịch thiên. Bên trong các quan tài là thân xác của họ đã được băng phong chờ ngày sống lại. Tinh Thần Thí Luyện Quyết khởi động nối liền với công pháp của Lâm. Sự hòa hợp cùng các linh hồn khiến Lâm bắt đầu tin tưởng những người này. Họ chống đối lại Giao Trì Thánh Mẫu, họ cần có người dẫn đầu. Giao Trì Thánh Mẫu là chưởng môn nhân của Ma môn. Là sư phụ của Thiên Ma chí tôn tức Thiên Tôn. Thế lực này còn rất nhiều lực lượng ngầm chưa xuất ra.
Lâm bỗng chốc cảm thấy những gì trước đây có thể tin tưởng giờ phải thay đổi lại hoàn toàn. Thánh Tháp là người của Ma Môn, Lâm đã không thể tiếp tục tin tưởng bọn họ. Cả Thần Địa rộng lớn có lẽ chỉ có mỗi Hỏa Nhân Tà Thần tức Viêm Đế. Lâm nhất định phải tìm hiểu thêm về người này. Cuối cùng Lâm chỉ có thể chống đỡ một mình. Khi chưa hiểu biết gì về phân chia của các thế lực, vậy cũng chỉ có thể một mình chống đỡ. Bản thể chết tiệt lần sau về lại lão tử phải chiếm phần lớn hai người đẹp bù đắp. Nghĩ đến Nhã Lan và Khuynh Thành thì Lâm bắt đầu mỉm cười thoải mái. Định mệnh đã định trước như vậy, vậy thì Lôi Trấn Phong ta sẽ tiếp quản số mệnh của mình. Độ kiếp của một chân thần!
- Các người đứng dậy đi. Phải, ta là Hỗn Độn Thánh Thể. Thân xác của các ngươi ta tạm thời bảo quản. Các ngươi hãy vào thức hải của ta tu luyện trước đi. Trước khi gặp lại bản tôn của ta, các ngươi không cần thiết phải nhập thân xác. Nếu ta đoán không lầm thì sau khi nhập xác, các ngươi sẽ không thể biến thành linh thể một thời gian. Phải tu luyện toàn thịnh trước có phải không?
- Khai bẩm chưởng môn, đúng là vậy. Chỉ là nếu không có Tinh Thần Thí Luyện Tháp, vậy chúng ta khó lòng tu luyện đến đỉnh phong toàn thịnh.
- Các ngươi yên tâm. Bản tôn của ta đang nắm giữ Thần Tháp. Chỉ cần chúng ta hội tụ được với hắn các ngươi sẽ có ngày tu luyện đến đỉnh phong.
- Đa tạ chưởng môn. Chúng đệ tử xin chờ lệnh.
Lâm suy nghĩ phải làm sao mới có thể thoát khỏi cảnh này. Khi hắn ra chắc chắn Thiên Tôn sẽ chất vấn. Nhưng lão dù sao cũng không biết trong đây đã sảy ra điều gì. Khó nhất là có thể giải thích vì sao Lâm có thể thoát khỏi Hồn Trận. Còn những linh hồn khác chỉ cần nói là nơi này đã trống rỗng và các quan tài đã được tiên nhân thu hồi thế là xong. Lâm sẽ thu hồi các quan tài ở đây sau đó sẽ mượn cớ thật nhanh trở lại Băng Xương Thần Thành. Còn Thiên Tôn có triệu kiến thì cho dù nghi ngờ nhưng cũng không có bằng chứng vậy thì cũng không thể bắt tội. Còn muốn đánh, cùng lắm là Lâm thu hết tộc nhân rồi một mạch chạy ra ngoại vực hội họp cùng bản tôn. Hỗn Độn Thần Tôn cóc sợ ai.
Hiện giờ Lâm đã biết được thân thế của tia thần hồn bên cạnh Thiên Tôn. Cũng chỉ là một tia phân hồn không có cơ thể đối xứng, Lâm cóc sợ. Cho dù bọn họ có được cơ thể của mẹ hắn thì đã sao? Có số lượng hồn thạch đến hàng ngàn này, Lâm đã có tự tin để luyện chế ra một thân thể còn hoàn mỹ hơn cơ thể chính của mọi người theo hắn. Lão tử còn sợ cái rắm. Cùng lắm là bỏ lại hết tất cả cho Tửu Tiên tiền bối cai quản tại Băng Xương Thần Thành. Đợi bản tôn đánh tới rồi mới thu hồi tất cả. Cùng lắm là lão tử bỏ cả thành thị vào trong Hắc Giới rồi bỏ chạy. Đánh nhanh rút gọn các ngươi chặn được cái rắm.
Nghĩ đến đây thì Lâm lại lấy lại được sự bình tĩnh. Thu hồi tất cả thần hồn của mọi người cho vào trong thức hải. Nhờ hấp thu được các quân cờ hồn thạch cỡ nhỏ mà tinh thần lực của Lâm đã khủng bố sau ba năm tu luyện. Thiếu chút tinh thần thảo nhưng vẫn đủ sử dụng cho những người này tu luyện. Thế mới biết trong Tiên Duyên Chi Địa 3 vạn 6000 năm tu luyện trong lôi điện trận pháp đã khiến thức hải của cơ thể này khủng bố đến cỡ nào. Nếu đem so sánh cùng bản tôn, vậy cũng chỉ là đứa bé sơ sinh so với người lớn. Lâm rất mong chờ cái ngày có thể trở thành một thể cùng Hỗn Độn Thánh Thể. Sẽ không bao giờ phải tách rời bản tôn đi nữa. Một con người hoàn thiện, một linh hồn hoàn thiện trong một cơ thể hoàn thiện.
Sắp xếp mọi việc xong xuôi Lâm khởi động trận pháp truyền tống ra ngoài. Kho tàng của Thần Tinh Môn đã nằm trọn trong Hồ Lô của Lâm. Kho tàng lớn nhất tất nhiên chính là thân xác của các lão chí tôn giả kia. Có được bọn họ trợ giúp Lâm còn sợ Giao Trì Thánh Mẫu hay sao?
***
Tại Băng Xương Thần Thành tình hình đã hết sức căng thẳng. Đám nô lệ đã không thể bước ra khỏi Băng Xương Thần Thành. Họ không phải ai cũng đạt được sinh tử cảnh nên vẫn cần ăn, cần uống. Khi bọn họ bị chặn đường không được ra khỏi Băng Xương Thần Thành thì thực phẩm đang cạn kiệt với tốc độ chóng mặt. Tuy hai vợ chồng Phúc Thường cùng các trưởng nô đã tận lực dè sẻn lại thu mua thêm thịt thú từ các nơi khác nhưng vẫn không lại. Theo lệnh của Thiên Tôn thế lực của Tiêu Thần Vương đã bị thu hồi. Hỏa Nhân Tà Thần cuối cùng cũng không thể cản được. Sau ba năm lão cũng đã hết cách.
Trên một xuyên tinh toa tọa trấn cách Băng Xương Thần Thành không xa Hỏa Thần buồn bực âm trầm suy nghĩ đến việc thu hồi lại ba tướng tại Tam Huyền Tinh về cố thủ Băng Xương Thần Thành nhưng biết làm vậy cũng không giúp ích gì. Lão chỉ có thể tận lực khuyên can đám nô lệ đừng làm càn. Nhất định phải chờ đợi bằng được Tiêu Thần Vương trở về từ tuyệt địa. Không ngờ Thiên Tôn lại bị các thế lực khác dồn ép. Bọn họ muốn đánh chiếm Băng Xương Thần Thành để chia chác. Tiện thể còn muốn dùng loạn tiễn giết chết đám nô lệ để có thể hấp thu thần hồn của họ. Nô lệ mấy năm nay phát triển nhanh chóng đến kinh người. Sinh tử cảnh đã nhiều vô số. Hấp thu thần hồn của họ một võ thần cảnh có thể dễ dàng trở thành chí tôn giả. Chí tôn giả sẽ có cơ hội tiến triển một bước rất xa. Nếu để bọn nô lệ này đề thăng cảnh giới chỉ sợ họ sẽ trở thành một thế lực cường đại khó nuốt.
Làm sao các thế lực có thể để cho Tiêu Thần Vương trở về cai quản thế lực của mình. Họ đã nhìn ra ý đồ của Tiêu Thần Vương. Nhân dịp hắn đi vào tuyệt địa các lão bất tử đã tận lực chèn ép Thiên Tôn bắt lão thu hồi quyền lực của Tiêu Thần Vương. Tuy Hỏa Thần đã tận lực xin Thiên Tôn hứa trước mặt bá quan văn võ rằng chỉ cần ngày nào Tiêu Thần Vương trở về thì các thế lực sẽ phải trả lại quyền lợi cho Lâm nhưng đó cũng chỉ là một lời hứa suông. Làm sao giao lại quyền lực cho Tiêu Thần Vương khi trong tay hắn đã không còn một binh một tốt. Chỉ sợ lúc đó Lâm đã trở thành vị vương giả không có con dân để cai trị.
Minh lão, giờ giữ chức phó thành chủ Băng Xương Thần Thành. Lão đã trở thành một biểu tượng của nô lệ cùng gia đình ba người của Phúc Thường. Cô bé Tiểu Như hiện giờ mới bước vào võ thánh cảnh cưỡi gió trên không trung cất giọng:
- Hỡi con dân của Băng Xương Thần Thành. Vương của chúng ta vì lịch lãm nơi hiểm địa mà hôm nay các thế lực chèn ép chúng ta. Lực lượng của chúng ta không đủ chống lại bọn người ngoài kia. Thực phẩm của chúng ta ngày một cạn kiệt. Chúng ta không thể đánh, chỉ có thể hàng. Thần vương đã dạy ta: “chọn trận chiến mình có thể thắng và con số có thể chấp nhận được!” Tương lai của chúng ta nằm trong tay của Thần Vương. Thà chịu nhục để có thể hoàn thành sứ mệnh chứ không thể hy sinh oan uổng. Chết có thể nặng như thái sơn, cũng có thể nặng như lông hồng. Lát nữa ta sẽ thương lượng cùng Hỏa Nhân Tà Thần đại nhân chính thức đầu hàng. Các ngươi không được làm ẩu.
- Tiểu Như cô nương, chúng ta đều tất cả nghe theo lời cô. Chỉ cần Tiêu Thần Vương trở về chúng ta sẽ được ngài cứu. Chịu nhục trong lúc nhất thời cũng không sao, còn hơn là bị các võ giả ở ngoài kia liệp sát triệt để. Bọn họ chắc chắn sẽ không muốn chúng ta sống sót, tiện tay giết chết chúng ta để hấp thu linh hồn.
- Phải đó... Ủng hộ Tiểu Như cô nương. Tiểu Như cô nương cẩn thận.
Hai vợ chồng Phúc Thường cũng không biết nói gì hơn. Chỉ có thể phái hai người chí tôn giả và Minh lão đi theo làm hộ vệ cho có lệ. Nếu các võ giả ở ngoài thành muốn giết họ, cũng chỉ là giơ tay nhấc chân vì số lượng bọn họ có quá nhiều.
Tiểu Như đón gió bước ra ngoài trận pháp kết giới phòng thủ. Các võ giả thấy cờ trắng thì cười ha hả khinh bỉ. Bọn nô lệ thì làm sao có cửa gì phản kháng.
- Ta muốn gặp mặt Hỏa Thần Đại Nhân.
- Ha ha ha, tiểu nô lệ... Ngươi về lại bên trong đi. Chúng ta không giữ lại tù binh.
Tên chí tôn sơ kỳ khinh bỉ đuổi Tiểu Như về. Tiểu Như đưa mắt về phía xuyên tinh toa của Hỏa Thần thì lão đã bay tới.
- Để cô ta qua đây với ta.
Tên đội trưởng canh gác lối ra có vẻ bất mãn nhưng cấp bậc của hắn không thể chống đối Hỏa Thần Thành chủ. Nhưng vì được chủ nhân giao phó nên nhất quyết liều mình ngăn cản:
- Đại nhân, Thiên Tôn có lệnh, bọn họ làm phản sẽ tận lực liệp sát.
- Hừ... Cô ta giương cờ trắng đến gặp mặt, không đem theo binh lực sao gọi là làm phản. Tiểu lâu la ngươi muốn chết?
- Bỉ chức không dám chỉ là chúng ta được lệnh không cho ai qua.
- Hừ... Cô ta không còn là thân phận nô lệ. Các ngươi không có quyền cản. Ba người theo sau cô ta cũng đã được Tiêu Thần Vương trả lại tự do. Các ngươi muốn ngang nhiên giết chết công dân của Thần Địa ta?
- Cái đó... Bỉ chức không dám.
- Không ra tay thì cút sang một bên cho ta. Tiểu Như cô nương... mời!
Hỏa Thần đưa người đi thì đằng sau có ba thân ảnh tấp tới bay đến. Là ba lão thành chủ Lôi, Phong, Quang thành:
- Hỏa Thần đồng liêu. Tiêu Thần Vương đi vắng. Chúng ta được lệnh trấn giữ Băng Xương Thần Thành sợ bọn nô lệ làm phản. Người của Băng Xương Thần Thành không kể cấp bậc quyết không được cho qua. Việc này không bàn thảo.
Tiểu Như giận ứa nước mắt. Căm hờn quay sang thì thấy một lão râu bạc màu trắng phớ đứng giữa hai người, một lão râu màu tím, một lão màu xám tro. Bọn họ để mắt nhìn vào những khu vực nổi bật trên cơ thể mỹ miều của Tiểu Như với ánh mắt thèm thuồng. Lão già râu màu xám cười nham nhở:
- Ha ha ha không ngờ Hỏa Thần đồng liêu cũng có sở thích giống của ta. Lão đệ nhường cô nương này lại cho ta đi! Thế nào?
Tiểu Như không tự chủ được lùi lại một bước đưa tay che ngực. Tuổi đời chưa đến 20 mươi nhưng các vị trí chiến lược của nàng rất bốc lửa. Nàng cố tình ăn mặc như vậy là để Tiêu Thần Vương có ngày để ý. Không ngờ nam nhân của nàng để ý chưa thấy gì thì đã tiện nghi cho người khác. Nàng điên tiến chỉ muốn tuyên chiến. Minh lão không nói không rằng cũng quyết chiến đến cùng. Lão buông lỏng tất cả. Trận chiến này coi bộ khó tránh. Lão rất muốn buông lỏng để đánh một trận quyết liệt. Làm nô lệ bao năm cũng đã khiến lão ngậm một cục tức. Thiên Tử cái rắm. ”Vua sử thần tử, thần bất tử bất trung. Vua sử thần vong, thần bất vong bất hiếu.”
Cái ý nghĩ cổ hủ đã ăn mòn tâm trí của người Thần Duệ. Đây dù sao cũng là một văn hóa còn những người nô lệ nếu có thể lựa chọn thì bọn họ sẽ làm đúng lời dạy của Tiêu Thần Vương. Mạng là của ta, ta sống là vì ta. Ai muốn ta chết thì phải nằm xuống trước! Thiên Tử bất công, làm phản có lý! Linh khí của ba người theo Tiểu Như không ai nhắc mà bắt đầu ùn ùn kéo đến. Khí tức này lập tức ảnh hưởng đến ba động trong Băng Xương Thần Thành. Tiếng của đám nô lệ vang vọng. Tiếng rút binh khí xoẹt lên một lượt. Hỏa Thần nhìn Tiểu Như giơ tay cản lại. Lão xầm nét mặt quát to:
- Như Như, Tiêu Thần Vương lúc có mặt chưa từng có ý đồ làm phản. Các ngươi không đại diện cho Lâm lão đệ được. Cho dù các ngươi có hy sinh cũng không được phép nhục mạ thanh danh của lão đệ. Ba bị thành chủ. Tiểu Như cô nương là công dân Thần Địa ta. Ta không cho phép các ngươi làm hại đến cổ.
Lão già râu tím nghe vậy thì cười ha hả:
- Hỏa Thần đồng liêu, ngài cũng quá tự tin rồi. Hôm nay ta thừa lệnh của Thiên Tôn dẹp đám phản loạn này. Ai dám không phục, giết thẳng tay. Quân đoàn Tam đại thành vệ nghe lệnh. Toàn lực xuất kích!
Hỏa Thần cũng bực mình bụng bảo dạ: ”Con bà chúng mày muốn đánh thật hay sao? Vậy để lão tử dẹp bớt thế lực của các ngươi giải trừ hậu hoạn cho Thiên Linh Giới của ta!” Nghĩ xong là làm:
- Quân đoàn Hỏa Long Giáp chuẩn bị sẵn sàng toàn lực xuất kích!
- Tuân lệnh thành chủ Hỏa Nhân Tà Thần.
Tiếng thiên binh vạn mã của quân đoàn Hỏa Long Giáp vang dội khắp nơi. Nguyệt Như cô nương hôm nay trong long giáp màu đỏ rực cưỡi cự long linh thú bay ra trước trận địa. Cô không giấu đi hình xăm nô lệ của mình trên ngực. Một tay cầm kiếm, một tay cầm thương ngắn đứng trên cự long giang cánh mồm phun lửa rất oai phong. Đằng sau của nàng là vô số xuyên tinh toa từ ngoại vực bỗng chốc đáp xuống. Tụ linh pháo chĩa thẳng về phía quân đoàn của tam đại thành thị: Lôi, Quang và Phong Thần Thành. Bọn họ vì muốn chia chác món lời Băng Xương Thần Thành nên đã phóng tay mua chuộc các quan viên. Hứa chia chác rất nhiều cho các Thiên Soái. Cuối cùng xin được Thiên Tôn cho bọn họ cầm binh đi dẹp loạn lần này. Nô lệ không làm phản vậy thì ép bọn họ làm phản.
Hỏa Nhân Tà Thần bất thình lình chớp nhoáng cướp người. Thu luôn bốn người Tiểu Như vào một kết giới sau đó đánh ra ba chưởng về phía ba người thành chủ rồi rất nhanh bay vào trong vòng phòng thủ của quân đoàn Hỏa Long. Việc đột ngột sảy ra quá nhanh. Ba người kia bị đánh lén tuy đỡ được chưởng lực nhưng cũng bị đẩy lui vài bước loạng choạng trấn định lại thân hình thì Hỏa Thần đã đưa bọn người Tiểu Như bay vào trận pháp của Hỏa Long Giáp binh. Ba giọng cười ha hả từ ba hướng vọng ra.
- Hỏa Thần tiểu nhi chớ có càn rỡ.
Ba lão già mặc hoàng bào bay ra đón gió. Bọn họ đều có nét mặt già nua nhưng đôi mắt tinh quang có thần khiến bao người khiếp sợ. Hỏa Nhân Tà Thần mỉm cười không chút sợ sệt. Cơ thể này yếu ớt hơn cơ thể của lão năm xưa rất nhiều. Bao năm nay lão sống trong một cơ thể không mấy thoải mái đã bực dọc chịu hết nổi. Nhiệm vụ của lão không thể kết thúc tại đây được nhưng đôi bên đều có lý. Lão được Thiên Tôn giao cho nhiệm vụ thu phục nô lệ. Đồng thời các tên kia lại được Thiên Tôn giao cho nhiệm vụ dẹp loạn nếu nô lệ làm phản. Tình hình đến nước này lão cũng chỉ hư trương thanh thế.
Đan điền của Hỏa Nhân Tà Thần hấp thu đủ mười loại thuộc tính khủng bố. Lôi điện chi lực của lão tuy yếu ớt chỉ tiểu thành như quả nhiên lão đã bước vào một bước minh tôn cảnh. Lão hự nhẹ nghĩ thầm: ”Cái cơ thể chết tiệt này. Lão tử đứng đầu thập đại cường giả bao năm. Ta đã sớm ngày đạp đế thành huyền, phá huyền thành minh tôn cảnh. Không phải ta chán tu luyện vì khó lòng bước vào cảnh giới của Hỗn Độn Thần Tôn thì các ngươi đánh lại ta sao?” Cũng như các lão chí tôn giả khác. Biết mình đã gặp được cực hạn của võ đạo nên lão đã chọn cách đánh vào Thần Địa nhưng lại chọn đoạt xá thân xác của một kẻ phục vụ cho Thần Địa. Hy vọng sẽ có thể tìm hiểu được bí mật của Thần Địa. Giải quyết mối lo ngàn thu của Thiên Linh trước khi rời khỏi thế giới này.
Ba tên thành chủ kia mấp máy môi run rẩy.
- Minh ... minh tôn cảnh...
- Hừ! Còn muốn đánh hay sao? 1 đánh 6. Các ngươi lên hết đi, lão tử chấp hết.
Ba vị minh tôn giả mặc hoàng bào thấy Hỏa Nhân Tà Thần quyết chí như vậy thì hơi chùn bước:
- Hỏa Nhân Tà Thần thành chủ. Ngài muốn làm phản?
- Hừ! Ta thừa lệnh Thiên Tôn thu phục nô lệ tránh tai họa cho Thần Địa. Là các ngươi cản trở ta làm việc. Về việc này ta sẽ bẩm báo lại cùng Thiên Tôn để ngài định đoạt.
- Ha ha ha ... Hỏa Nhân Tà Thần ngươi quả nhiên cường đại nhất trong cửu đại thành chủ. Đã có thể lĩnh ngộ đến bước này. Chỉ tiếc rằng ngươi không phải linh thần chi thể như các thành chủ khác. Bằng không với thiên phú lĩnh ngộ của ngươi chắc chắn một ngày bước vào minh tôn cảnh đỉnh phong không sai.
- Hừ... Ta nhờ Lâm lão đệ mới lĩnh ngộ được quang lôi hai thuộc tính cuối cùng. Muốn ta bán bạn cầu vinh để các ngươi làm loạn hay sao? Võ đạo của Thần Địa phải nhờ Lâm lão đệ mới có thể tinh tiến một bước. Dùng số đông đè bẹp người Thiên Linh Giới được thì đã sao? Các ngươi có thể một ngày bước vào cảnh giới Hỗn Độn Thần Tôn hay sao? Chiến đi!
Thần Vương Kiếm trong tay Hỏa Nhân Tà Thần bay khỏi trận địa của quân đoàn Hỏa Long Giáp. Lão chặn ngay tại chính giữa ba quân đoàn. Chỉ cần mọi thế lực khai hỏa thì lão sẽ hứng đủ loạn tiễn. Hỏa Nhân Tà Thần rất tin tưởng vào cảnh giới của mình. Các minh tôn giả khác cũng ngấm ngầm chùn bước lại. Bọn họ nếu đánh thì quân đoàn của tam đại gia tộc đều sẽ chịu ảnh hưởng không nhỏ. Hỏa Thần này dùng cách lưới rách cá chết ngăn cản chiến tranh.
Linh khí trong Băng Xương Thần Thành cũng từ từ tích tụ nhưng đã mất đi vẻ bực tức nóng giận. Bọn họ phải tận lực nghe ngóng. Đại Phúc lớn tiếng ngăn cản võ giả lao ra liều mạng. Còn Thường thì chỉ lo lắng cho con gái bất lực nghe ngóng không làm được gì. Nàng chỉ có một đứa con. Nó lại không chọn làm một tiểu cô công chúa mà lại theo đuổi cảnh giới của một đại cường giả. Hy vọng có thể một ngày nào đó được sự để ý của một người đàn ông mà nó không tài nào với tới được.
Thường tuy cũng đẹp nhưng nàng xuất thân là một nô lệ, không có cái nhìn tổng quát của bậc đế giả. Chỉ có Tiểu Như vì theo Lâm từ sớm nên đã học được điều này. Tiểu Như bắt đầu có chí hướng của một cường giả. Khi nàng đứng trong trận pháp của quân đoàn Hỏa Long Giáp thì bên trong Băng Xương Thần Thành một thân ảnh cũng bực dọc không kém. Đó chính là Tửu Tiên đang tọa trấn nơi này. Muốn đánh vào đây sao? Thiên Tôn lão tặc tất nhiên muốn mượn sức của tại đại thành chủ để thử lực phòng thủ của Băng Xương Thần Thành.
Con mồi sắp tới tay lại bị mất sao? Tam đại thành chủ Lôi, Quang, Phong làm sao chịu để yên. Bọn họ không tin một mình Hỏa Thần có thể chống lại 6 người bọn họ. Thừa dịp này nuốt luôn Hỏa Thần Thành. Khi Hỏa Thần bị khống chế thì thừa dịp nuốt luôn Tam Huyền Tinh. Ba tướng khó lòng chống lại sự công kích của tam đại thần thành. Nghĩ đến là làm luôn. Cuộc chiến bắt đầu khai hỏa.
Người bên ngoài thành đánh vào, bên trong thành đánh ra.
- Giết hết đám nô lệ phản loạn này đi! Giết!!!
Khi bên ngoài các võ giả xông ra thì bên trong bắn ra hàng loạt tụ linh pháo. Tiếng của các võ giả run sợ quay đầu lại nhưng đã muộn. Những võ giả tưởng dễ ăn hiếp đám nô lệ yếu kém đều hối hận. Tiếc rằng thân xác của họ đã không còn. Thần hồn tìm lại những thân thể khác để đoạt xá. Có người thành công có người lại bị chủ nhân của thân thể hấp thu linh hồn. Bên trong tiếng của những võ giả nô lệ cũng phấn kích vang vọng:
- Quét sạch! Huynh đệ sung phong.
Lực phòng thủ của Băng Xương Thần Thành quá mức khủng bố. Nô lệ vào thế đường cùng nên không tiếc thần thạch tung hết ra đánh một trận hoành tráng. Trong thành tiếng của các nô lệ vang rền như sấm lấn át cả tiếng tụ linh pháo liên tục oanh kích:
- Thiên Tử bất công, làm phản có lý!
Tiếng của những người này vang vọng khắp nơi khắp trốn khiến võ giả ở ngoài cũng phải chùn bước. Một người liều mạng trăm người khó địch. Những nô lệ này cùng đường rứt giậu. Khác với các võ giả của các đại gia tộc, các nô lệ hay cùng nhau phối hợp liệp sát linh thú nên bọn họ tiến thoái rất nhịp nhành. Tụ linh pháo vừa dứt thì linh khí ngoại phóng nhất tề đánh ra. Trong lúc nhất thời cho dù cảnh giới của những người tấn công có hơn cũng khó lòng dành được thắng lợi.
Bên ngoài dùng tụ linh pháo trên xuyên tinh toa bắn vào thì bên trong cũng có tụ linh pháo bắn ra. Hai bên chưa đụng độ lâu cũng đã có tử thương không nhỏ. Băng Xương Thần Thành có lực phòng thủ rất kiên cố. Phần đông xuyên tinh toa đều thoát ra vòng ngoài để tiện tiến thoái nên vì vậy mới bị tử thương. Phúc Thường ra lệnh rút vào trong trận. Dựa vào trận pháp phòng thủ của tiên nhân cố thủ. Số lượng tử thương của Băng Xương Thành vì vậy mà tạm thời được khắc chế nhưng trận pháp của tiên nhân cũng không phải vô địch. Bị xuyên tinh toa của tam đại thành thị bắn phá nửa ngày trời thì đã có dấu hiệu tan rã.
Hỏa Thần vẫn âm trầm chống kiếm đứng trên không trung. Nhờ vào sự hiện diện của lão mà Băng Xương Thần Thành có một mé không cần chống đỡ. Các minh tôn giả khác cũng không dám vọng động. Chỉ cần họ có đủ thời gian sẽ chắc chắn phá được trận pháp phòng thủ của Băng Xương Thần Thành. Hỏa Thần cũng biết được điều này bực dọc không biết phải làm sao. Lão suy đi nghĩ lại rồi giơ ta ra dấu. Tụ linh pháo trong trận pháp của quân đoàn Hỏa Long Giáp vang dội. Tuy đối phương đã có đề phòng nhưng cũng bị bất ngờ. Họ không ngờ Hỏa Nhân Tà Thần làm thật.
Quân đoàn của lão tuy số lượng kém hơn nhiều nhưng có giáp thuẫn rất cường đại. Trong lúc nhất thời bên ngoài khó lòng đánh vào. Hỏa Nhân Tà Thần bực dọc dùng thân pháp chớp nhoáng nhảy sổ vào giữa biển người của tam đại thành thị. Một kiếm chém ra rồi hai kiếm. Kiếm nối tiếp với kiếm. Hỏa vực của lão thiêu đốt linh hồn không cho trọng sinh đoạt xá. Số lượng võ giả chết về tay lão bỗng chốc nhiều vô số kể. Vị râu trắng hoàng bào lập tức một bổ sô vào ngăn cản nhưng làm vậy sẽ khiến quân nhân của lão chết càng lẹ. Lão bực dọc cũng phóng linh khí vào đội ngũ Hỏa Long Giáp. Không ngờ chưởng lực minh tôn cảnh của lão lại bị trận pháp cản lại.
Tuy lực công kích của lão mạnh mẽ nhưng chưởng lực của lão như bị chia đều cùng các thuẫn giáp. Quân đoàn Hỏa Long Giáp 2000 năm nay chưa hề xuất kích. Là tinh binh dưới sự chỉ huy của Hỏa Nhân Tà Thần. Lúc bình thường không mấy người diệu võ dương oai nên không ai để ý. Nào ngờ lúc này lại khiến thế nhân kinh ngạc. Quân đoàn quá mạnh mẽ. Phải dùng đến cả ba vị minh tôn cảnh mới chặn lại được sự công kích của quân đoàn này nhưng Hỏa Nhân Tà Thần dường như bỏ luôn quân đoàn của mình không cần lo cứ thế hăng máu ra tay không thương tiếc.
Thần Vương Kiếm lại hấp thu hồn lực của những võ giả bị hỏa vực của lão thiêu đốt. Hỏa vực có lực công kích khắc chế đối với linh hồn thể nên lão như sói lạc vào bầy dê. Ba vị thành chủ giờ đã có chút hối hận vì đã chọc giận lão già điên này. Một thành thị nhỏ vòng ngoài nghèo nàn như Hỏa Thần Thành lại dám chống đối một lúc cả ba đại thành thị. Thủ lĩnh lại như một tên điên cuồng khát máu không nể tình đồng liêu. Bọn họ lao vào ngăn cản nhưng ma sát giữa các chí tôn đỉnh tiêm lại khiến trận thế nổ tan khiến các võ giả cấp thấp bị cuốn vào chết rất nhiều. Dần dần cuộc chiến đấu của bốn vị thành chủ bị tách ra. Minh tôn giả râu bạc của Quang Thành thấy tình hình không ổn xông lên giúp chèn ép Hỏa Thần. Hai người kia đã bắt được nhịp dần dần đè lại Hỏa Long Giáp binh lại một đầu. Trong trận đã có người vẫn lạc.
Nguyệt Như cô nương nghiến răng vung kiếm đánh ra những kiếm ảnh cùng tụ linh pháo và linh khí ngoại phóng của trận pháp cuốn lại hai vị minh tôn giả. Chiến đấu nửa ngày đã khiến nàng thấm mệt. Lão râu màu tím mặc hoàng bào nhìn nàng liếm lưỡi:
- Nguyệt Như cô nương. Bổn tôn rất thưởng thức nàng. Hay nàng theo ta đi, bổn tôn sẽ dùng đại lễ cưới nàng làm chánh thê.
- Ha ha ha... già khú đế còn bày đặt dê xồm. Ta có gả cũng gả cho Tiêu Thần Vương!
Tiểu Như bên cạnh nghe vậy thì rung động. Người nổi bật như Tiêu Thần Vương dĩ nhiên phải phối cùng một vị cô nương được người người kính ngưỡng như Nguyệt Như cô nương. Nàng vừa cường đại lại vừa biết giao tiếp. Tiểu Như so sánh nàng với Nguyệt Như thì cảm thấy mình thua kém một trời một vực. Nàng không làm được gì nhiều nhưng cũng không chịu ở không. Cùng các võ sĩ Hỏa Long Giáp phóng chưởng đánh thẳng vào phía của hại vị minh tôn giả. Trận chiến này bọn họ thua là cái chắc nhưng nhất định phải kéo tam đại thần thành xuống nước thê thảm.
Hỏa Long Giáp bực dọc chia đội quay tụ linh pháo vào trận địa của tam đại thành thị đang bị Hỏa Thần chi phối bắn loạn vào. Vị hoàng bào râu xám tro thấy vậy thì bực dọc hừ nhẹ:
- Đấu với minh tôn giả mà còn phân lực. Chết đi.
Nói xong thì chưởng kình của lão ập đến. Phong vực xé nát hư không cuộn thẳng vào trung tâm trận pháp. Nguyệt Như hốt hoảng quay lại thì đã bị phong lực cuốn lên. Thân xác nàng bị phong lực xé nát. Áo giáp không hoàn hảo. Con cự long vì hộ chủ mà bị phong lực xoắn thành tương thịt không kịp hấp hối. Bỗng nhiên một tiếng thét thanh thót vang lên rồi một bàn tay nhỏ trắng kéo Nguyệt Như ra khỏi phong vực. Chỉ một chiêu của minh tôn giả đã khiến một phần ba Hỏa Long Giáp tan rã. Những tiếng vô vọng vang lên theo những tiếng gãy của xương cốt răng rắc biến cảnh tượng chiến trường thành một địa ngục trần gian.
Hỏa Nhân Tà Thần thở dài chém liên tục ra mấy chiêu rồi lẩn vào trận pháp của Hỏa Long Giáp binh. Tình hình của đội ngũ Hỏa Long Giáp binh vì vậy mà được củng cố lại nhưng đôi bên đã có sự chênh lệch rõ rệt. Hỏa Thần cười ha hả:
- Hỏa Long Giáp. Các ngươi có sợ chết hay không?
- Sống có gì vui, chết có gì khổ. Chúng thuộc hạ liều chết đi theo Hỏa Thần đại nhân!
Không cần biết kết quả của ngày hôm nay sẽ ra sao. Sự trung tâm của Hỏa Long Giáp binh đã trở thành một huyền thoại trong lịch sử của Thần Địa. Hỏa Nhân Tà Thần không phải Thiên Tử. Cớ gì binh sĩ của lão lại có thể vì chủ hung hãn không sợ chết đến như vậy? Con người Hỏa Nhân Tà Thần này là ai? Sau 2000 năm trước sau khi bị thua trận trở về Thần Địa, lão đã bị mất đi thế lực. Rồi từ từ lão đã vực dậy. Những ai muốn nuốt Hỏa Thần Thành đều chết trong âm thầm bị ám sát. Bị chính tay Hỏa Thần giết chết mà không ai có thể chứng minh. Sự cường đại của lão đã trở thành huyền thoại nhưng ít người từng chứng kiến lão ra tay ra sao.
Hôm nay tay cầm Thần Vương Kiếm sắc bén khó tả lại có thuộc tính cắn nuốt thần hồn nên lão càng đánh càng hăng. Vị minh tôn giả kia mấy phen cũng suýt nguy với lão. Tiếng cười của Hỏa Nhân Tà Thần ha hả vang vọng khắp thiên địa:
- Tốt! Buông tay tử chiến. Hỏa Long Giáp trận khởi.
Trận pháp có Hỏa Thần trấn thủ bỗng chốc biến đổi. Người ở trong Băng Xương Thần Thành cũng không ở không. Lợi dụng cơ hội hiếm có xông ra ngoài hiệp lực phá được một chi đội rồi lại nhanh chóng thu mình trở vào trận pháp của tiên nhân. Ba vị thành chủ Lôi, Quang, Phong Thần Thành thấy vậy thì lắc đầu bực dọc:
- Những nô lệ ngoan cố. Hãy buông tay chịu trói để nhận được sự khoan hồng. Bổn thành chủ hứa sẽ không giết vợ con các ngươi!
Tiếng của lão vang dội trấn áp toàn trường nhưng ý chí của đội ngũ nô lệ không chùn. Tuy nô lệ cũng đổ máu rất nhiều nhưng ngày hôm nay là ngày bọn họ tuyên chiến vì độc lập tự do của Băng Xương Thần Thành. Bọn họ sẽ không buông bỏ để bị nô lệ bất lực. Thà chết hôm nay còn hơn bị tù đày ngày mai. Họ biết chắc số phận của họ cho dù chịu hàng cũng chỉ có nươc chết. Linh hồn sẽ bị tù đày không có ngày siêu sinh. Để trả lời cho sự đe dọa và lời hứa suông của ba vị thành chủ tụ linh pháo lại liên tục oanh kích bắn phá ra ngoài. Thần thạch thà rằng sử dụng hết cũng không để lại một viên cho bọn người xâm lăng.
Lão mình tồn giả râu trắng thấy vậy thì bực mình ra lệnh.
- 5 người các ngươi cản Hỏa Nhân Tà Thần lại. Để ta phá cái trận phòng thủ chết tiệt của Băng Xương Thần Thành.
Nói xong lão rút ra một thanh chùy khá lớn. Ỷ Thiên Thần Chùy. Đây là thanh chùy còn sót lại từ thưở Hồng Hoang. Là một chí tôn khí hiếm có của Thần Địa. Không ngờ lại lưu lạc vào tay của Quang Huy Công lão nhân của Quang Thần Thành. Ánh sáng của chiếc chùy lóe lên đập vào kết giới phòng thủ của Băng Xương Thần Thành.
“Choang!” Tiếng nát của tầng phòng thủ kết giới bị đánh ra nát bét. Một chiêu vừa rồi cũng ngốn của Quang Huy Công rất nhiều linh khí. Lão tụ lại khí bắt đầu đánh thêm một chùy nữa kết liễu. Nếu lão chịu đem ra chùy này từ sớm thì mọi việc đã giải quyết xong từ lâu. Nhưng lão cũng biết một khi đem chùy này ra thì cũng là thời điểm các thế lực nhòm ngó. Lão sẽ phải lĩnh binh xâm lược Thiên Linh Giới. Nhưng lão đã không thể chịu nổi tổn thất thêm đối với quân đoàn tam đại thần thành.
Bên trong kết giới Phúc là chủ tướng bị một chùy đánh bay cùng vô số người thủ trận. Ọe ra một vũng máu không có lực nhấc tay. Kết giới tan thì bọn họ sẽ rất nhanh bị giết chết. Mắt Thường nhìn chồng đẫm lệ. Tay nàng nắm tay của chồng rồi vực hắn dậy. Từ nô lệ trở thành trưởng nô hai người họ đã giúp đỡ rất nhiều người. Bọn họ sống những ngày tháng tại Băng Xương Thần Thành rất có ý nghĩa. Tiêu Thần Vương như ngọn đuốc trong màn đêm đen tối của những nô lệ không có hy vọng. Là Lâm đã đưa tới cho bọn họ sự vinh quang và hy vọng. Nếu mấy năm về trước những người nô lệ nào có thể nghĩ rằng sẽ có một ngày bọn họ đủ sức đối kháng cùng võ giả tam đại thần thành chứ? Nhưng hôm này đến minh tôn cảnh cũng phải lấy ra chí tôn khí để trấn áp.
Các võ giả Băng Xương Thần Thành nắm tay nhau đứng dậy. Tay nắm chặt binh khí trấn thủ nơi trận pháp đã vỡ nát. Ít nhất một chùy nữa. Bọn họ nhất định phải chống thêm một chùy nữa. Đây là sự bất khuất của võ giả. Thà chết không cong. Sự quật khởi của Băng Xương Thần thành quá ngắn. Nếu có thêm 20 năm nữa... Chỉ còn lại tiếc nuối. Hai vợ chồng Phúc Thường đảo mắt nhìn các huynh đệ của bọn họ. Tứ Ngưu Ngũ Hổ đều tụ lại. Băng Xương Thung lũng chỉ có một cửa ra duy nhất. Cửa này bị phá thì bọn họ như cá nằm trên thớt. Băng Xương Thần Thành được xây dựng để cố thủ. Dựa vào thiên hiểm mà chống đỡ. Nếu là một thành thị mở cửa ra bốn phương tám hướng đã bị vùi dập từ lâu.
Sự trênh lệch đẳng cấp vũ lực quá nhiều khiến những võ giả ở đây khó lòng cầm cự. Trận chiến này đã có hồi kết. Quang Huy Công đánh vào kết giới yếu ớt một lần cuối. Tửu Tiên chỉ có thể thở dài. Bà không thể nhúng tay vào phân tranh của nhân loại. Đảo mắt nhìn về một phía bỗng nhiên bà mỉm cười giảo hoạt. Kết giới lóe sáng kịp thời cản được một chùy khủng bố của Quang Huy Công đang ập tới.
Các võ giả thủ thành tưởng rằng chết chắc nào ngờ kết giới lại mạnh lên hơn bao giờ hết. Quang Huy Công bực dọc nghiến răng đánh ra thêm một chùy. Từ trên không trung một thanh Hắc Kiếm lao xuống cản lại chùy thứ ba của Quang Huy Công đang đánh tới. “Bùm” một tiếng bụi cát bay mù trời.
- Cái bọn khốn nạn các ngươi dám giết người của bản vương. Để lão tử lấy mạng của các ngươi! Vạn Sát Phi Đao! Khởi!
Những phi đao từ trên trời đánh xuống mang theo thiên hỏa cường đại khắc chế linh hồn thể của những người tấn công. Sự có mặt của vô số phi đao khiến bọn họ hoàn toàn bất ngờ. Trong thành những tiếng hoan hô vang lên:
- Là Tiêu Thần Vương đã trở về!
- Đúng, Phi đao rợp trời. Thần Vương đã về!
/91
|