Lời của tác giả: Hi các bạn. Chương 84 mình viết sai vài chỗ. Thứ nhất tên của Nhật Nguyệt Giáo Chủ là Tạ Hồn An Phúc chứ không phải là Phong Nhật Thành như lúc ban đầu. Lỗi thứ hai là Kim Liên Hoa trả cho Lâm 50 tỷ thần thạch sau đó tỏ ý chiếc giới chỉ nàng đưa rất đặc biệt, muốn Lâm cất giữ lại cho tốt. Mình đã sửa lại và up lại. Đây là đoạn đã được mình chỉnh sửa:
{- 50 tỷ. Giới chỉ này là ký hiệu dành cho khách quý của ta. Ngươi giữ lại.
Nàng chỉ cần trả 50 tỷ. Lại hào phóng đặt tiền vào một giới chỉ rất tốt. Vật này của nàng như một ký hiệu cho bằng hữu của nàng. Cả Thần Địa này chỉ có những thân nhân của nàng mới được tặng. Đối với một số thế lực cỡ trung, 50 tỷ đã là con số khá to. Đối với Cửu Xà Bang, nàng lại coi đó như một món tiền lẻ. Lâm lại quá rung động. Cô nàng này thật sự nghịch ngợm không thua gì Hắc Dung. “Ta bôi mật ong chờ ngươi. Nhanh lên đừng để bổn cung chờ lâu!” Nghe xong lời Lâm hơi run run nghĩ thầm: “Con bà nó, lão tử không đốt ngươi ta không phải là đàn ông!”}
*** Tiếp chương trước.
Đến lượt bang chủ Hắc Ưng Bang – Ưng Vạn Hầu lên thu phục Hấp Huyết Thần Thương.
Toàn trường nín thở khi Ưng Vạn Hầu cầm lên cây thương bắt đầu vuốt ve như một tình nhân. Bắt đầu tán tỉnh thần thương như tán tỉnh một người tình. Những câu nói trăng hoa bắt đầu khiến bao người rợn tóc gáy. Các cô gái nghe được cũng phải đỏ mặt. Cách tán gái của của Ưng Vạn Hầu thật sự có một không hai.
- Người đẹp, có phải mẹ em là con sò trai không, lại đẻ em ra như viên ngọc thế này.
- Nàng như thiên thần, ta sẽ giấu đi đôi cánh của nàng. Theo ta đi, ta sẽ cùng nàng bay lượn.
- Người đẹp, cho ta xin một thần thạch, mẫu thân bảo ta phải báo cho người khi tìm thấy ý trung nhân.
- Cô nương, trả lại trái tim cho ta. Nàng đã đánh cắp cả linh hồn đến thân xác của ta. Phạt nàng từ nay đến suốt đời phải chăm sóc ta.
- Cô nương, đại phu ở đâu. Ta phải vào nằm viện vì bệnh tương tư nhớ nàng.
Cường giả cầm đao cầm kiếm chém giết thì giỏi, tên này vừa hóm hỉnh vừa bá đạo. Lâm không thể không thích hắn. Thần thương cuối cùng nhịn không nổi kẽ run lên rồi cuối cùng lơ lửng lên không trung bay vào sau lưng của Tiêu Ngọc Lâm. Ưng Vạn Hầu thấy mũi thương bay đi, cán thương vẫn còn ở lại nằm bất động trên mặt đất thì lập tức vui vẻ.
- Cô nương đừng xấu hổ. Ta sẽ không ăn hiếp cô đâu.
Lâm lắc đầu bịt miệng cười khoái chí. Cuối cùng vương chịu không nổi ha hả cười lớn. Tại dưới hàng ghế ngồi tầng một Thiên Lục Hải cũng bịt miệng cười hắc hắc. Ưng Vạn Hầu nghe thấy Lục Hải cười hắn lớn tiếng như vậy thì quay lại hất hàm:
- Lão tử đang cua gái ngươi cười cái gì mà cười.
Thiên Lục Hải chịu không nổi cùng Lâm ôm bụng:
- Vạn Hầu ngươi cua trai thì có. Đừng buồn nôn như vậy, tiểu huynh đệ bị ngươi hù chết rồi kìa.
- Hử... cái gì? Thần thương là nam nhân. Tiểu huynh đệ!!!
Ưng Vạn Hầu quay lại đôi mắt sáng như sao vui vẻ cười hề hề:
- Tất nhiên ngươi là nam tử, sông có thể cạn, núi có thể mòn, chứ cái thói đâm chọc thì không thể bỏ. Kim thương dĩ nhiên phải là nam tử rồi.
Thiên Lục Hải ở dưới lắc đầu vui cười:
- Hấp Huyết huynh đệ nói, hắn có thể cùng ngươi đi tán gái, ngươi làm ơn đừng cua hắn nữa. Hắn còn chưa uống một giọt máu nào từ sáng đến giờ, sẽ chịu không nổi.
Ưng Vạn Hầu bán tín bán nghi nhìn lại Thiên Lục Hải, quay sang Tiêu Ngọc Lâm thì thấy Lâm gật gù liên tục. Thiên Lục Hải đã nghe được thần thương nói chuyện? Vậy là cơ hội của Hầu đã chấm dứt. Hầu dần dần hiểu ra điều này xong thì hơi đỏ mặt. Hắn lắc đầu thở dài:
- Tại sao một nam tử hán như ta lại đi cua trai chứ. Lão tử cũng may nhận lầm gọi huynh đệ là cô nương. Bằng không ta có khác gì một tên đoạn tụ. Tiểu huynh đệ, khi nào rảnh rỗi ta mời chủ nhân của huynh đến Thiên Tử Lâu hà hà hà... Ta sẽ giới thiệu một tiểu thần thuẫn cho huynh đệ hắc hắc. Kim thương đấu thần thuẫn. Chắc chắn huynh đài sẽ vừa ý.
Hấp Huyết Thần Thương nghe được vậy thì bay lên tỏa sáng. Linh trí của nó thật sự rất cao. Như một nam nhân trẻ tuổi. Tạ Hồn An Phúc thấy thế thì tức tối nắm chặt tay mặc kệ lời căn dặn của gia gia thét lên:
- Vẫn là một tên lừa bịp. Linh trí cao thì có ích gì. Đến máu của chí tôn cảnh hoàng giả còn không dám uống thì làm sao có thể xông trận giết địch?
Mặt hắn đỏ như gấc. Chỉ vì tự ái mà không dám nhận thua. Lần này trong tam đại thiên tài của ngoại vực hắn đã triệt để thua hết mọi người. Giờ lại bị Thiên Lục Hải đè lại một đầu. Tạ Hồn An Phúc như một công tử ca không biết trời trăng gì hết lớn tiếng quát tháo. Nhật Nguyệt Thần Ma bực mình lan tỏa sát khí kéo hắn lại. Phúc biết mình đã quá lời nhưng lời nói thốt ra giờ không thể thu lại được. Hắn chỉ có nước mặt dày khó chịu ngước nhìn Thiên Lục Hải đang cầm đầu thương mỉm cười gật gù hài lòng ngắm nhìn. Ưng Vạn Hầu lắc đầu nhìn về phía của An Phúc ngâm nga:
- Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng.
Ưng Vạn Hầu cũng chả coi mấy chục tỷ thần thạch vào đầu. Bước chân khoan thai như công tử du ngoạn miệng tươi như đang đón gió xuân khiến biết bao cô gái thầm mến mộ. Phong thái anh dũng của hắn quả nhiên không hổ là anh hùng xuất thiếu niên. Hắn trẻ nhất nhưng vũ lực thật sự lại cường đại nhất trong ba thiên tài của ngoại vực. Một giọng nói làm Ưng Vạn Hầu quay đầu mắt lóe tinh quang.
- Khoan đã. Huyết nhi rất thích ngươi. Hắn nhờ ta chiếu cố ngươi.
Lâm nhún vai mỉm cười nhìn Ưng Vạn Hầu. Tiểu tử này chỉ vì nghĩ rằng thần thương có hình thù mỏng manh như một nử tử mà ”tán nhầm”. Thần thương mở miệng câu thông cũng là nhờ vào tính cách tán gái dí dỏm của Hầu. Cũng nhờ vậy mà Thiên Lục Hải lại nghe được tiếng của Hấp Huyết Thần Thương. Bọn họ lại không biết được, tất cả chỉ là sự sắp đặt khéo léo của Tiêu Ngọc Lâm mà thôi. Ưng Vạn Hầu nghe được Lâm nói như vậy thì vui vẻ ra mặt tươi cười mong chờ. Lâm ngắm nhìn vào đan điền của Ưng Vạn Hầu một lát rồi phán:
- Hoàng giả song thuộc tính hắc ám và phong đã đại thành. Thật sự hiếm có. Ngũ hành còn thiếu hỏa thủy chưa đại thành nhưng cũng đã đạt được thất tinh. Tất cả linh khí khác có được đều luyện đến cảnh giới đại thành. Ngươi không cần ta chỉ điểm cách tu luyện như thế nào, nhưng tính cách của ngươi phải chủ tu hai đường thương kiếm song tu. Ta nhìn bàn tay của ngươi thì đã rõ, ngươi dùng kiếm còn khá hơn dùng thương.
Ưng Vạn Hầu có một vài bí mật hắn không muốn đem ra phơi bày. Tuy ít người biết đến nhưng chính hắn lại muốn chừa lại một ít hậu chiêu cho mình. Hắn thủ lại thần thạch vì muốn cạnh tranh để mua kiếm. Không ngờ lần này bí mật của hắn lại để Thần Vương nói trúng. Ưng Vạn Hầu mắt sáng mong chờ, không biết hắn nghĩ gì quỳ xuống một gối chắp tay cung kính:
- Đệ tử Ưng Vạn Hầu bái kiến Tiêu Ngọc Lâm sư phụ.
- Ha ha ha... Huynh đệ, xét tuổi ta còn trẻ hơn cả ngươi. Đầu gối đàn ông là ngọc, đứng dậy đi.
- Không, ngài là một kiếm sĩ hiếm có, hôm nay được ngài chỉ điểm, đệ tử làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy? Sư phụ trên cao, xin nhận của đồ đệ 9 lạy.
Nói xong Ưng Vạn Hầu nhất quyết đòi lạy 9 cái để bái sư nhưng tinh thần lực của Lâm quá khủng bố, bao trùm hắn nhấc lên cao. Ưng Vạn Hầu hơi thất vọng vì không bái được Lâm làm sư phụ. Lâm cũng có thể cảm nhận được thành ý của hắn. Trước bao người không ngại ngùng quỳ gối. Tiểu tử này có lẽ Lâm có thể kết giao cùng. Không phải cứ là người Cổ Duệ đều xấu hết. Sau khi chiến tranh kết thúc, nhất định phải xây dựng lại quan hệ, hai bên bắt tay cùng phát triển. Lâm không muốn biến hai bên thành tử địch. Đây cũng là ý kiến của bản thể Lôi Trấn Phong cùng các phân hồn khác. Oan gia nên giải không nên kết. Vậy thì bán cho Ưng Vạn Hầu này một nhân tình đi.
- Huynh đệ, ta không thể làm sư phụ của ngươi, nhưng ta có thể kết giao bằng hữu với ngươi. Lúc nào rảnh rỗi mời ngươi đến Tế Thiên Lâu, ta sẽ giới thiệu mỹ nữ tài tử cho ngươi ha ha ha... Đảm bảo các cô nương ở đó không thua gì Thiên Tử Lâu đâu.
- Thật? Ha ha ha... Như Nguyệt cô nương danh tiếng bay xa. Tài hạ ngưỡng mộ đã lâu. Tiêu Thần Vương nếu có thể giới thiệu, tài hạ cảm kích bất tận.
- Ha ha ha... Thích cái đẹp là bản năng của con người. Ưng Vạn Hầu thật rất giống ý ta! Hẹn huynh đệ ba ngày sau, ta sẽ đúc cho huynh một lợi khí hiếm có.
- Vậy... Đa tạ Tiêu Thần Vương.
- Aizz... Cứ gọi ta là Lâm huynh đệ.
- Được, kiếp này ta được làm bằng hữu cùng Lâm huynh đệ kể như sống không uổng phí ha ha ha. Tiểu huynh cáo từ trước, để lại sân khấu cho Lục Hải huynh đệ. Ha ha ha...
Ưng Vạn Hầu có gặt hái bất ngờ ung dung bước đi miệng còn ngâm vài câu thơ khiến tiếng lòng của bao nữ tử phải thổn thức:
”Đạm đạm trường giang thủy
Du du viễn khách tình
Lạc hoa tương dữ hận
Đáo địa nhất vô thanh”
Dịch
”Nước sông trôi lặng lẽ
Viễn khách nhớ thương dài
Hoa rụng sầu tê tái
Nhẹ nhàng không tiếng rơi”
Lâm nghe được bài thơ thì nghĩ đến Vi Thừa Khánh thời nhà Đường của Trung Quốc. Tiểu tử này không lẽ là Vi Thừa Khánh tái sinh hay sao? Thế giới này sao lại có nhiều điều trùng hợp như vậy? Thiên Lục Hải quên cả trả tiền cầm thần thương ngước nhìn lên phòng khách quý đang thấy Tạ Hồn An Phúc nhìn hắn đầy bức xúc. Thiên Lục Hải cũng chả sợ sệt tay cầm lấy cán thương đã bị gãy ráp vào cùng đầu thương. Hai phần gặp nhau thì lóe sáng rồi cây thương lành lặn như chưa từng bị bẻ gãy.
- Sinh tử chi cảnh của binh khí trên thiên cấp cũng có. Huống hồ chi đây lại là thần thương. Ngươi muốn lão tử uống máu hay sao? Tiểu tử, nhỏ lên một giọt máu lên cán thương của ta. Để máu của ngươi chảy dốc xuống mũi thương cho ta.
Giọng nói chủa Thiên Lục Hải khiến bao người run rẩy. Là thần thương đã hợp nhất cùng Thiên Lục Hải. Chưa nhận chủ đã có thể câu thông như vậy. Thiên Lục Hải này quả thật rất có duyên cùng Hấp Huyết Thần Thương. Miệng nói tay làm. Thiên Lục Hải cắn ngón tay ép máu của mình chảy xuống từ cán thương chảy dốc xuống mũi thương. Máu của hắn chảy đến đâu toàn thân cây thương hấp thu máu của chủ nhân đến đó. Chỉ vài lần nháy mắt mũi thương đã sắc bén tỏa ra sát khí lẫm liệt.
Thiên Lục Hải chỉ thương vào bãi máu đang khô dần của Tạ Hồn An Phúc cách không hút hết. Giọng nói của Hấp Huyết Thần Thương thông qua cơ thể của Thiên Lục Hải vang vọng toàn đấu giá phòng:
- Ta không uống máu của ngươi vì không muốn mùi vị máu tanh của kẻ thù lạc vào máu của chủ nhân ta. Ngươi muốn biết vì sao ta có tên là Hấp Huyết hay sao? Dám khinh thường lão tử?
Tiếng của Hải hơi vọng ra như có hai người cùng nói một lúc, vang vọng cả đấu giá phòng rất âm u tà dị. Lục Hải đã hoàn toàn câu thông cùng thần thương, nhân thương hợp nhất. Mũi thương chỉ thẳng mặt của An Phúc. Một lực hút cách không khởi động khiến vết thương nhỏ đã lành từ đầu ngón tay của Tạ Hồn An Phúc lại bị mở ra. Máu của hắn từ đầu ngón tay phun ra bị thần thương cách không hút vào. Vệt máu bay thẳng trên không trung như một sợi chỉ đỏ. Tạ Hồn An Phúc cả kinh dùng sinh tử chi cảnh trị thương nhưng sinh tử chi cảnh của chí tôn giả cũng đấu không lại sát khí hút máu của Hấp Huyết.
- Muốn chạy hay sao? Cự ly gần như vậy ngươi trốn đi đâu? Lên trời xuống đất cũng bị ta hút máu mà thôi. Từ nay trở đi gặp ta ở đâu ngươi tốt nhất phải tránh đường. Lão tử gặp ngươi ở đâu uống máu của ngươi ở đó.
- Thần thương nhỏ bé chớ ngông cuồng.
Nhật Nguyệt Thần Ma bực bội vì tên hậu bối vô tri của mình, nhưng lão bực nhất là một thần thương không biết chuyện lại dám khiêu chiến oai phong của lão. Đánh hậu bối của lão trước mặt lão có khác gì ỉa lên đầu thái tuế. Làm sao lão nhịn được. Mặc kệ đây là đâu lão phất tay một cái cắt đứt vòi máu, rồi dùng chưởng lực thu máu lại bay vào đầu ngón tay của An Phúc. Lão còn chưa thấy đủ lao ra nhắm ngay đầu thương giáng thẳng một chưởng. Thiên Lục Hải đã được thần thương nhập thể, tuy khống chế thần thương nhưng lại không mất đi thần trí. Hắn hừ nhẹ một cái đôi cánh phượng hoàng được linh khí hóa hình vỗ nhẹ dễ dàng tránh được một chưởng của minh tôn cảnh trong truyền thuyết.
Với khoảng cách gần như vậy lại có thể dễ dàng né tránh. Đành rằng Nhật Nguyệt Thần Ma không ra tay hết sức nhưng chưởng lực của lão không phải một chí tôn cảnh hoàng giả có thể né tránh được. Nếu là lúc bình thường chắc chắn Thiên Lục Hải đã bị trúng chiêu nhưng giờ này đã khác. Chưởng lực bay vút về phía của Lâm. Lâm không tránh không né để chưởng kình đánh thẳng vào người hắn. Lâm mỉm cười rồi bay lên chắn trước, tay đánh ra thủ ấn bày trận pháp phòng thủ. Chỉ nháy mắt chưởng lực đã hoàn toàn bị trận pháp chặn lại.
- Huyết nhi, đừng vọng động.
Lâm chắp tay cung kính thủ lễ:
- Nhật Nguyệt tiền bối. Tranh chấp của bọn hậu bối, ta nghĩ cấp bậc của ngài thôi đừng chen vào đi.
- Hừ... Tiêu Thần Vương, nhà ta vô phúc lại sinh một tên ngu xuẩn nhưng tiểu bối của ta phải do ta dạy bảo. Đến khi nào người ngoài dám ra tay cùng hắn trước mặt ta?
- Ha ha ha... Hay cho câu hậu bối của ta do ta dạy. Binh khí ta đúc ra khi nào đã cho phép tiểu bối nhà ngài coi khinh. Đã thế còn trước mặt bao người coi thường kẻ khác. Nhật Nguyệt tiền bối, ta nghĩ ngài nên đem hắn về từ từ dạy lại đi thôi!
- Hah! Đa tạ Tiêu Thần Vương chỉ điểm. Ta đúng là phải giáo huấn hắn lại. Tay cầm một thần thương nghịch thiên như vậy lại không biết quý trọng. Coi bộ lão phu giao cả thần giáo cho hắn đã là một sai lầm. Nhưng mà hôm nay ngài thu tiền của ai, người đó đều được đền bù xứng đáng, còn tiểu bối nhà ta tuy có phạm tội nhưng cũng đã xuất ra tài phú nhiều nhất, ngài nghĩ có nên tặng lại hắn vật phẩm gì đền bù hay không?
- Hử? Ta chỉ bán cơ hội thu phục thần thương, thu phục được hay không là do cơ duyên của từng người. Xuất tiền ít nhiều là do hắn tự trả, ta chưa từng hứa hẹn gì cùng hắn. Ta không có duyên đúc khí cho hắn đâu.
- Hừ hừ... Tiêu Thần Vương nổi tiếng là người nói một không hai. Hôm nay lão phu ra mặt cho hậu bối, nếu ta không nhận lại được điều gì vậy thật sự từ nay trở đi ta làm sao có thể tung hoành Thần Địa?
Lâm nhìn Nhật Nguyệt Thần Ma biết lão này không phải tay vừa. Lão vừa cường đại lại vừa bá đạo. Lão nổi tiếng nhất là bao che cho hậu bối của mình. Nếu Thiên Tôn nể Lâm ba phần thì phải nể lão già này đến bốn phần. Tuy Thiên Lục Hải là hậu bối họ Thiên, nhưng lúc này Nhật Nguyệt lão đầu muốn xử lý là dạy lại Hấp Huyết Thần Thương. Ý lão muốn Lâm vì muốn bớt đi phiền hà mà phải nhượng bộ.
- Aizz... Thật là phiền chết ta. Ha ha ha... Vuốt mặt phải nể mũi. Mặt mũi của Nhật Nguyệt lão nhân gia quả nhiên không thể không cấp. Được, đôi bên đều có sơ xuất, ma sát nhè nhẹ coi như chưa làm mất hòa khí. Ngài nói ta có thể làm gì cho hắn đây?
Đôi mắt của Tạ Hồn An Phúc mừng rỡ lao đến bên cạnh của gia gia hắn đang đứng trước mặt của Tiêu Ngọc Lâm chắp tay cung kính:
- Tiêu Thần Vương, bổn cung biết ta đã sai. Hôm nay ta thật sự rất thất thố. Nhưng mà, Tiêu Như Như cô nương xinh tươi như hoa như ngọc. Bổn cung lần đầu gặp mặt vừa thấy đã yêu. Kính xin Thần Vương thưởng thí. Nhật Nguyệt Thần Giáo sẽ dùng lễ vật hậu hĩnh đến cưới nàng về làm giáo chủ phu nhân. Ta cũng sẽ đời đời làm hảo hữu của ngài.
An Phúc nói xong cúi dài cung kính. Hắn thật sự rất có thành ý cưới Tiêu Như Như. Cô gái áo đỏ nghe được thì buồn rầu nhìn song thân mắt ướt đẫm lệ. Cường giả như Nhật Nguyệt lão ma làm sao chịu buông bỏ một cơ hội tốt để kết giao cùng chủ nhân như vậy được. Cưới nàng về làm giáo chủ phu nhân quả nhiên đã cấp đủ mặt mũi cho Tiêu Thần Vương. Nhật Nguyệt Thần Giáo không phải là một thế lực nhỏ. Hơn nữa với thân phận một tiểu a hoàn như nàng một bước lên mây có thể trở thành giáo chủ phu nhân còn mong muốn gì nữa. Tiêu Thần Vương nếu không chịu chấp thuận thì quả thật sẽ khiến Nhật Nguyệt lão ma bẽ mặt. Giữa Thần Vương và Nhật Nguyệt giáo sẽ sảy ra tương tranh không nhỏ.
Như Như run rẩy nắm chặt tay của mẫu thân chờ đợi câu trả lời của vương. Nếu phải chết vì người đàn ông của nàng yêu, nàng nhất định sẽ không tiếc. Cho dù phải trả giá đến đâu nàng cũng sẽ chấp thuận. Chỉ cần ngày nào vương còn sống, các nô lệ sẽ có cơ hội trở mình. Vì hàng tỷ nô lệ, vì sự nghiệp thiên thu của người đàn ông mình yêu mến, vì gia đình của mình, nàng có hy sinh tình cảm của mình thì đã làm sao? Thâm nhập vào Nhật Nguyệt Thần Giáo để có thể giúp đỡ cho Tiêu Thần Vương. Nàng nhất định sẽ làm được. Nhưng nàng đã đánh giá Lâm quá thấp. Một người đàn ông phải mượn vào nữ nhân để trở lên cường đại hay sao? Lâm không coi nàng là một quân cờ. Lâm sẽ không bắt nàng chịu ủy khuất. Lâm là người từng trải, sao lại không biết tình cảm của thiếu nữ đã dành cho mình bấy lâu nay.
Nhật Nguyệt Thần Ma rớt cuộc cũng cảm thấy cháu nội của mình cũng không ngu như vậy. Lão có mấy người con, một tên kế nghiệp lão còn một tên đã sớm ngày bái vào môn hạ của Miếu Hồn Các. Tạ Hồn Âm Bách dĩ nhiên đứng về phía phụ thân và cháu trai của mình. Nếu có thể kết giao cùng Tiêu Ngọc Lâm vậy thì không có gì tốt hơn bằng. Miếu Hồn Các và Nhật Nguyệt Thần Giáo cộng lại là một thế lực không thể tưởng tượng. Thiên Tôn cũng vì thế mà nể Nhật Nguyệt lão nhân đến bốn phần gật gù tán thành. Nhật Nguyệt Thần Ma hý hửng muốn đè bẹp Lâm nên không ngần ngại hạ giọng hướng về phía Thiên Tôn chắp tay cung kính:
- Thiên Tôn tại thượng. Hôm nay thần chính thức xin ngài thí hôn cho tiểu bối nhà ta là Tạ Hồn An Phúc sánh duyên cùng Tiêu Như Như tiểu thư. Nhật Nguyệt Thần Giáo và Băng Xương Thần Thành sẽ kết giao trở thành hảo hữu. Xin ngài định đoạt.
Tiêu Ngọc Lâm nét mặt âm trầm không nói gì. Nhưng sát khí nội liễm đã khiến bao người nổi gai ốc. Thiên Tôn làm sao không cảm nhận được điều này nhưng có được cơ hội lôi kéo Nhật Nguyệt Thần Ma và thế lực của Tạ Hồn đại tộc làm sao lão không làm? Tạ Hồn đại tộc là một trong 4 gia tộc lớn nhất của Thần Địa. Họ Thiên đứng đầu, họ Tạ Hồn, họ Công Tôn và họ Lục. Trong bốn thế lực này chỉ có họ Công Tôn và họ Lục là không tham gia vào tranh chấp của Thần Địa. Họ là hai thế lực rất cường đại và thần bí ít khi lộ diện. Không mấy ai biết đến họ nhưng chỉ biết họ có rất nhiều giáo phái đại diện cho họ. Những thế lực này là gì thì rất nhiều người thì thầm đến Cửu Xà Bang và Hắc Ưng Bang nhưng vì không có bằng chứng nên chả ai dám dị nghị gì nhiều. Những người bép xép về hai thế lực này trước sau gì cũng biến mất một cách bí ẩn.
Kim Liên Hoa làm sao không thấy tình cảm của Lâm và Tiêu Như Như bất bình thường. Bọn họ chỉ là chủ tớ thôi hay sao? Vớ vẩn nàng còn phải gọi Như Như là đại nương không chừng. Nhật Nguyệt Thần Ma này càn rỡ đã quen, thật sự rất đáng đánh. Nàng là nữ cường lại không thích chứng kiến một nữ nhân bị ăn hiếp, bị lôi cuốn vào tranh đấu quyền lực. Hạnh phúc của một người phải do người đó làm chủ. Nàng cũng muốn thấy Tiêu Ngọc Lâm này có đáng để nàng gửi gấm hay không? Hy vọng hắn sẽ không làm nàng thất vọng. Nhật Nguyệt Thần Ma được Thiên Tôn khách sáo vài cầu thì hớn hở hướng mắt nhìn Lâm gằn giọng gọi nhẹ. Thiên Tôn vẫn tươi cười hài lòng vì nếu có thể cô lập được Tiêu Ngọc Lâm hắn sẽ nằm trong tầm kiếm soát của lão hơn, dễ bị khống chế hơn:
- Ha ha ha... Tiêu Thần Vương nếu có thể kết minh cùng Nhật Nguyệt Thần Giáo. Xét về bối phận tuy hơi trẻ nhưng nếu xét về vũ lực và tiềm năng thật sự đủ để đứng ngang hàng cùng những lão bất tử chúng ta. Tiêu Thần Vương đủ tư cách làm sui gia cùng Nhật Nguyệt lão nhân. Nếu có thể được, vậy đây quả nhiên là phước cho Thần Địa ta.
Các thế lực cũng đang mong chờ câu trả lời của Tiêu Ngọc Lâm. Đây sẽ là ngã rẽ của Thần Địa nhưng trong thức hải của Lâm một thân ảnh cũng âm trầm không kém:
- Lão Hắc, ta quyết định nhập ma cùng ngươi. Che Mắt Thế Gian nhất định phải thực hiện ngay. Chúng ta không nhập ma, lão Ma Tôn kia khó lòng nể ta. Như Như nàng, thôi thì chúng ta thay đổi kế hoạch thu nàng vào thức hải đi. Dù sao gì thì ta... cũng yêu nàng.
- Lão Quang ngươi thật sự nghĩ vậy giống ta sao?
- Haizzz chúng ta từ một thể mà ra. Tuy đôi lúc cũng có mâu thuẫn nhưng tình cảm con người rất phức tạp, đôi khi mâu thuẫn nhưng ta, lại không nhìn ra bất kỳ lối thoát nào cả. Lão Ma kia nhất định cô lập mình. Ta và người 2 phân hồn nhập một đi. Không chỉ chia thân xác nữa. Hoàn toàn làm một, đợi khi gặp lại bản thể rồi mới tính. Hỗn Độn Thánh Thể có mọi mặt có chính cả tà. Dùng thù hận trảm thiên quân. Cần gì biết lực lượng từ đâu mà có, cái chính là phải khống chế lực lượng đó. Chỉ 2 phân hồn hợp một, ta không tin là sẽ không thể khống chế thù hận trong lòng chúng ta.
- Thù hận tuy cho được sức mạnh trong nhất thời, nhưng nếu chìm đắm trong đó vậy thù hận sẽ giết chết mình dần mòn. Nó như con địa hút hết sinh khí và trí não. Không thể chìm đắm trong đó. Bằng mọi giá phải thoát ra. Lợi dụng cái chết của Tiêu Như Như để che mắt thiên hạ hay sao? Làm như vậy có quá tàn nhẫn đối với song thân của nàng hay không? Phúc Thường hai người họ sẽ ra sao?
- Như Như sẽ không chết. Chúng ta kiếm cơ hội nói cho bọn họ biết. Để Như Như tu luyện trong thức hải của cơ thể này đi. Chúng ta chính thức thu nàng vào hậu cung đi.
- Con bà nó, hy vọng Nhã Lan, Khuynh Thành không trách ta.
- Haizzz... Việc đó hỏi ý kiến sau đi. Tiền trảm hộ tấu, cùng lắm mình bắt bản thể lãnh đủ. Ta không tin bổn tôn không đủ sức thu phục ba nàng.
- Tên Quang Huy ngươi cũng có ý nghĩ đen tối giường lớn ngủ chung?
- Hề hề, núi có thể cạn, sông có thể mòn nhưng cái thói đâm chọc là không thể bỏ mà.
- Vậy thì còn chờ gì nữa, LÀM!
Mắt Lâm bừng tỉnh mở ra nhìn Nhật Nguyệt Thần Ma đầy thù hận. Một trận pháp bắt đầu âm thầm khởi động không để ai rõ. Lâm cười ha hả như điên như dại khiến toàn trường im thin thít. Thiên Tôn hơi run run vì biết tên điền này lại nổi lên cuồng tính ham sát, nhưng hắn có thể đấu lại Nhật Nguyệt Thần Ma hay sao? Lần trước còn chưa ép được ra cảnh giới thật sự của hắn. Lợi dùng Nhật Nguyệt Thần Ma ép xem hắn làm sao lại có thể cường đại nhanh như vậy được? Cơ duyên của hắn là gì. Nếu Tiêu Ngọc Lâm chết đi vậy thì 2 loại thiên hỏa cũng không thể thoát được tay của lão.
Nếu có thể mượn tay của Nhật Nguyệt Thần Ma chế phục Tiêu Ngọc Lâm. Điều lợi của Thần Địa tuy sẽ mất đi rất nhiều nhưng thiên hỏa quá quan trọng. Tiêu Ngọc Lâm lại là chủ của đám nô lệ, hắn trước sau gì cũng phải giao mạng của bọn nô lệ ra thôi, hắn chịu hay sao? Vậy thì trước sau gì cũng phải trừ khử hắn. Lợi dụng lúc hắn chưa đủ cường đại triệt để hậu hoạn sau này. Nô lệ dùng để mở cửa kết giới, không phải để cho Tiêu Ngọc Lâm sử dụng! Thiên Tôn quyết định hy sinh Tiêu Ngọc Lâm.
Tay Lâm nắm chặt âm thầm khởi động trận pháp bí mật. Sát khí của Lâm bao phủ toàn đấu giá phòng khiến nhiều người không để ý đến sự biến đổi của phòng ốc.
- Nhật Nguyệt tiền bối biết hậu bối của ngài không ra gì lại muốn ta giao ra một cô nương có thiên phú khá như vậy cho hắn sao? Ngài có biết ta và ngài kết minh sẽ khiến rất nhiều thế lực bất mãn hay không? Vậy ta và Hỏa Thần lão ca sau này đối với ngài phải một tiếng tiền bối, hai tiếng tiền bối hay sao? Còn ngũ các ngoại vực, ai ma chả biết con trai thứ của ngài là Tạ Hồn Âm Bách đang nắm chức các chủ Miếu Hồn Các? Các lão gia hỏa bất tử của ngũ các sẽ nhân dịp này mà lôi kéo ta thôi. Địa vực Thần Địa làm sao cạnh tranh cán cân thế lực, bọn họ nhất định sẽ chèn ép lại ta. Băng Xương Thần Thành không thể kết minh cùng ngài!
- Hừ! Tiêu Thần Vương, cô nương Kim Liên Hoa kia rõ ràng đã khiến ngài động tâm. Tại sao thế lực khác được ngài chiếu cố chúng ta lại không được. Cán cân của Thần Địa phải chia năm sẻ bảy ngài mới có thể tiếp tục tồn tại.
Băng Xương Thần Thành là thế lực mới nổi. Lời của Nhật Nguyệt Thần Ma quả nhiên chứa đựng rất nhiều hàm ý. Kim Liên Hoa nắm chặt tay bực bội lên tiếng:
- Tạ Hồn An Phúc, ngươi thật bỉ ổi. Nam nhi bất tài không thể khiến một cô nương cảm động được thì dùng gia gia ra để đè ép người ta? Là các ngươi ép người quá đáng. Tiêu Thần Vương nếu hôm nay chịu để các ngươi chèn ép vậy thì sau này làm sao còn chỗ đứng tại Thần Địa. Các ngươi ham tài phú của huynh ấy đòi cứng rắn thu phục huynh ấy hay sao? Tình cảm là phải do đôi bên tình nguyện trao ra. Người làm như vậy không xứng đứng cùng ta vào hàng ngũ Ngoại Vực Tam Tuyệt. Từ nay trở đi bổn cô nương không nhận thức ngươi. Từ nay tuyệt giao.
Ưng Vạn Hầu cũng khinh thường ra mặt:
- Uổng công bổn thiếu gia coi ngươi là huynh đệ, nào ngờ ngươi ngoài thuật cầm binh ra thì không là cái rắm. Hai bên không tình nguyện thì có ý nghĩa gì.
Nhật Nguyệt Thần Ma hừ lên ngắt lời đàm tiếu:
- Hừ, Nhật Nguyệt Thần Ma ta đi hỏi vợ cho cháu trai. Nữ tử nào dám không ngoan ngoãn tự nguyện? Biết bao cô nương đều đang xếp hàng trước cửa làm dâu của ta. Một nử tử xuất thân nô lệ lại dám không vâng lời?
Lão già này ... quá bá đạo. Lão đã ra mặt chèn ép khiến bao người không dám hó hé gì. Kim Liên Hoa và Ưng Vạn Hầu khinh thường An Phúc ra mặt nhưng bọn họ đều đại diện cho thế lực của mình. Không thể tiếp tục đàm tiếu. Tiêu Ngọc Lâm đôi mắt hờ hững nhìn khắp nét mặt của mọi cường giả. Hỏa Thần nhìn hắn gật gù. Chỉ cần Lâm ra lệnh lão sẽ đao kiếm sẵn sàng. Đây là một cơ hội hiếm có để trừ khử bớt đi vây cánh của Cổ Duệ. Làm sao lão không nắm bắt. Hôm nay đều có mặt hết 6 người đại tướng. Bọn họ cũng binh khí sẵn sàng. Hôm nay coi bộ máu sẽ nhuộm đầy xuyên tinh toa này rồi. Nhưng Lâm lại không muốn như thế. Nếu ra tay quá nặng cả Thần Địa sẽ truy sát hắn, nhưng trận này không thể không đấu. Lâm nhìn Tiểu Như đôi mắt đượm buồn hỏi:
- Như Như, nàng đã được ta trả lại tự do. Không còn là nô lệ. Hôm nay bổn cung nếu không thể bảo vệ cho nàng, ta còn làm Bất Bại Ma Vương được hay sao? Lúc nàng lấy họ Tiêu nàng đã hứa gì? Từ từ nói ra để Nhật Nguyệt tiền bối thông cảm.
Tiểu Như đôi mắt long lanh, nàng cuối cùng cũng cảm nhận được ánh mắt của Lâm. Ánh mắt này ấm áp như lúc Lâm nhìn về phía Hỏa Linh Thành. Nàng rất muốn tìm hiểu con người của Lâm. Tìm hiểu tâm sự đằng sau ánh mắt kia. Nhưng hôm nay nàng được nhận ánh mắt đó, thôi cũng đã đủ. Nàng bước lên như một nử tử yếu ớt, mong manh như cành liễu nhưng vẫn không giấu được vẻ quật cường của cây liễu cong mình trước gió nhưng không đổ. Tùng tuy hùng dũng trước gió nhưng gió lớn sẽ đánh đổ cây. Liễu tuy yếu nhưng cong mình sống sót. Nàng chính là cây liễu đó:
- Khai bẩm Thiên Tôn. Khai bẩm tiền bối Nhật Nguyệt lão nhân gia. Khai bẩm chư vị tiền bối cùng anh hùng thiên hạ. Tiêu Như Như xuất thân thấp kém, được An Phúc thiếu gia để mắt đến muốn cưới tiểu nữ về làm chánh thê. Tiểu nữ cảm kích bất tận. Tiếc rằng tiểu nữ lúc tiếp nhận chức vụ thánh nữ của Băng Xương Thần Thành, lúc lấy họ Tiêu đã tình nguyện làm người họ Tiêu. Đời này kiếp này tiểu nữ sẽ không gả ra ngoài. Sống làm người họ Tiêu, chết làm ma họ Tiêu.
Cả phòng đấu giá ồ lên. Nữ tử kín đáo, nói ít hiểu nhiều. Người ta sống làm người họ Tiêu, chết làm ma họ Tiêu tức đã có ý muốn gả cho Tiêu Thần Vương. Ngươi đi giật vợ người ta, người ta không chém ngươi thành trăm khúc làm sao ngửa mặt lên làm người. Nhưng lại gặp phải cái lão già coi mình là cường giả số một không thua gì Thiên Tôn. Thiên Tôn được Tiêu Ngọc Lâm tặng bao vật phẩm tốt, lão cũng đỏ mắt từ lâu. Hôm nay trước mặt bao cường giả nếu lão không kiếm chút oai phong thì cảm thấy lão không được tôn trọng. Tiêu Ngọc Lâm lại là một hậu bối tuy có vũ lực cường đại nhưng trong thâm tâm của lão, Lâm cũng chỉ đứng thứ 7, 8. Còn thua rất nhiều người lão biết. Nếu quả thật có đụng độ, tuy sẽ làm náo động Thần Địa, nhưng chỉ cần thu phục được Tiêu Ngọc Lâm này Tạ Hồn gia của lão sẽ trở thành thế lực vô địch đè bẹp được cả hoàng gia họ Thiên. Làm sao lão chịu bỏ qua. Nhất định cắn chặt. Lão lan tỏa Nhật Nguyệt Song Vực khóa chặt Tiêu Như Như lại:
- Hừ, cô vẫn còn chưa chính thức gả cho ai. Là một trinh nữ. Luật là do người định. Lời thề cũng do người thốt. Chỉ cần là người còn sống, đều có thể thay đổi. Cô nương, ta thật lòng muốn cưới cô về làm cháu dâu của ta. Chả nhẽ làm cháu dâu cho Nhật Nguyệt Thần Ma ta lại khiến cô bẽ mặt?
Tiêu Như Như mắt long lanh nhìn cha mẹ. Phúc Thường cũng biết số của con gái mình đã định. Tiêu Thần Vương nhất định đã có kế hoạch trả đũa. Các trưởng nô cũng sẵn sàng ứng biến. Sống tại thế giới ăn thịt người này là vậy, chém hoặc bị chém, giết hoặc bị giết. Không có đường lui. Tiêu Như Như mặt vô cảm nhìn thẳng Nhật Nguyệt lão nhân:
- Tiền bối thông cảm. Tiểu nữ chính là thánh nữ của Băng Xương Thần Thành, nắm giữ rất nhiều bí mật của Thần Thành. Chức vụ này là vinh quang của ta, cũng là ta tự nguyện nhận lấy. Gả cho Tạ Hồn gia, ta sẽ không thể làm tròn bổn phận của ta. Các bí mật của Thần Thành cũng không thể để lọt ra ngoài. Ta lại không thể hết mình vì Tạ Hồn gia vì luôn luôn phải đặt Băng Xương Thần Thành lên hàng đầu. Nếu tiền bối khăng khăng bắt ép, vậy Tiểu Như chỉ có thể dùng cái chết để cảm tạ lòng ái mộ của An Phúc thiếu gia.
Lời của nàng quả quyết như đinh đóng cột không cách gì nài ép được. Gặp phải cái lão già có ý chỉ bá đạo thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết như Nhất Nguyệt Thần Ma thì làm sao chịu khuất phục lời lẽ của một nữ tử. Tạ Hồn An Phúc cũng vênh mặt. Muốn chết sao? Ưng ta thì sống, không ưng thì chết. Nữ tử trên đời này ta không có được, vậy người khác cũng đừng hòng chiếm được. Hắn đang âm thầm vui sướng thì bỗng nhiên trận pháp lóe sáng, hắn đã bị thu vào bên trong trận pháp. Tiêu Ngọc Lâm lan tỏa sát khí. Ý chí của hắn đã rõ ràng nói rõ: “Tên già chết tiệt, ngươi dám đụng nử nhân của ta, ta giết chết cháu trai của ngươi!”
Tiếc rằng Nhật Nguyệt Thần Ma tuy hiểu ý nhưng một cháu trai đối với lão không quan trọng bằng uy phong của lão. Cường giả như lão sao lại có thể để người khác dùng mạng sống của con cháu uy hiếp. Nếu lão bị uy hiếp như vậy sẽ khiến bao kẻ chèn ép lão. Chết một thằng cháu, sẽ còn có rất nhiều thằng khác. Uy phong của lão đại diện cho lợi ích của gia tộc. So sánh mạng của cháu lão với lợi ích của gia tộc, cán cân đã quá rõ ràng. Một nữ tử xuất thân nô lệ lại dám không nghe lời?
- Nhật Nguyệt Thần Chưởng.
Phi đao của Lâm đồng lúc cũng động. Tạ Hồn An Phúc mở to tròng mắt tưởng mình sắp chết nhưng phi đao nửa đường lại rất nhanh bay lại vòng vào sau lưng của Nhật Nguyệ Thần Ma. Lão ma phóng chưởng nhắm đầu của Tiểu Như đánh tới thì phi đao của Lâm cũng vòng đi rồi vòng lại. Lão làm sao bỏ qua, tiện tay cùng lúc phóng ra mất chưởng khiến Tiêu Ngọc Lâm phải hết sức xuất chiêu để bảo vệ Tiểu Như. Tiếc rằng với cường độ chiến đấu của minh tôn cảnh, phòng thủ của Tiểu Như chống đỡ không nổi bị chưởng kình đè ép bắn ra xa. Tuy không trúng chiêu trực tiếp nhưng bị Nhật Nguyệt Song Vực xé nát. Nàng ọe ra một vũng máu tươi ngã quỵ nằm xuống. Lâm tưởng rằng Nhật Nguyệt lão nhân vì lo sợ cho an nguy của hậu bối mà sẽ nương tay, nào ngờ Lâm hữu tình thì tên già này lại máu lạnh vô tình.
Lâm cố cản nhưng chưởng kình quá mạnh mẽ. Lâm biết Tiểu Như không thể sống nổi. Kế hoạch mặc dù đã định sẵn nhưng Lâm vẫn không thể ngăn nổi cảm xúc.
- Tiểu Như, Tiểu Như...
Tay ôm Tiểu Như đang bị song vực xé nát thân xác mà Lâm cũng không có cách gì cản nổi. Thôn Thiên Diệt Địa Vực khởi động hút dần song vực của Nhật Nguyệt lão nhân khiến lão hưng phấn quan sát nhưng rồi cuối cùng thân xác của võ thần cảnh không thể chịu nổi. Sinh khí của Tiểu Như yếu dần. Nàng mỉm cười nhìn Lâm an ủi.
- Cuối cùng thì vương cũng vì ta mà khóc. Ta thật muốn biết đằng sau ánh mắt vương là tâm sự thế nào. Thật xin lỗi vì giờ ta đã hiểu ra. Tình cảm của ta cuối cùng cũng không phải hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Ta yêu vương. Ta thật sự muốn sống làm người họ Tiêu. Giờ chết đi cũng sẽ làm ma của họ Tiêu...
Nàng ho ra một vũng máu tươi rồi đưa mắt về phía song thân:
- Phụ mẫu, xin thứ cho hài nhi bất hiếu. Không thể phụng dưỡng cho người...
- Tiểu Như, Tiểu Như... Ta thật vô dụng.
Tiêu Ngọc Lâm nói xong thì nước mắt chảy dài. Tiêu Như Như đã chết. Lâm vuốt mặt nàng hấp thu hồn thể của nàng vào trong thức hải rồi thu luôn thân xác nàng vào Hắc Giới chỉ. Trận pháp khủng bố bạo kích bao phủ hai người Tạ Hồn vào trong. Những cường giả ở ngoài giật mình run rẩy:
- Là Thiên Tội Sát Ngục?
- Phải, là Thiên Tội Sát Ngục của Thiên Lục Sát. Không ngờ đã được Tiêu Thần Vương học được và biến ảo đến mức này. Thiên Tội Sát không ngờ có thể bày đặt trận pháp chiếu ra ngoài tình hình ở bên trong.
- Không đúng, là Thiên Tội Sát Ngục, nhưng trận pháp đã truyền tống ba người bên trong đến một không gian khác. Có bày trí trận pháp quan sát và truyền đến đây, nhưng bọn họ không còn ở trong xuyên tinh toa này nữa. Trận pháp thật kỳ diệu.
- Tiêu Thần Vương muốn làm gì, cái tâm cường giả của hắn rớt cuộc không thể chấp nhận sự chèn ép của Nhật Nguyệt Thần Ma lão nhân gia. Đây sẽ là một trận long tranh hổ đấu!
- Phải chúng ta không ngờ đến đây lại được chứng kiến một trận long tranh hổ đấu như thế này.
Tiêu Ngọc Lâm âm trầm nhìn Nhật Nguyệt lão nhân. Lão cũng nhìn Lâm thưởng thức. Không ngờ tiểu tử này dám chính thức khiêu chiến lão. Vậy thì chiến thôi. Lâu rồi lão không ra tay, thế gian chắc chắn đã quên đi sự cường đại của lão. Lão đang đợi Lâm lao vào đã thủ thế đứng sẵn sàng. Chỉ tội cho Tạ Hồn An Phúc bị rơi vào phiến thiên địa này thì sợ đến vỡ mật. Hắn chỉ có thể chạy ra một góc rất xa để tránh cho linh khí bảo nổ xé nát thân xác hắn ra mà thôi. Hy vọng có thể tìm được một con đường sống. Nhưng dù sao lần này hắn cũng hả dạ. Tiêu Ngọc Lâm chết là cái chắc.
Khi mọi người nín thở chờ đợi Lâm ra tay trước thì Lâm lại mở miệng khiến bao người khiếp sợ.
- Khoan đã! Cường giả giao chiến mà lại không đổ đấu thì thật mất hứng thú. Sao hả Nhật Nguyệt tiền bối? Chúng ta chờ chút cho mọi người đổ đấu đi.
Lâm nói xong thì mỉm cười khiến bao người khó đoán biết chờ đợi câu kế tiếp của Lâm.
- Tiêu Ngọc Lâm ta hôm nay sẽ chính thức khiêu chiến cùng Nhật Nguyệt tiền bối. Ta dùng toàn bộ tài sản của ta đem ra cá cược, ta sẽ là người chiến thắng. Các thế lực muốn đổ đấu cùng bổn cung vậy thì cứ tùy tiện đặt cược đi. Chỉ có người sống mới có thể rời khỏi nơi đây. Trong hai người chúng ta, chỉ có thể có một người sống sót. Nào, mọi người còn chờ đợi gì! Tiêu Ngọc Lâm ta chiến đấu lần này có thể là lần cuối, để xem ta có xứng đáng làm Bất Bại Ma Vương hay không đi!
Lâm nói xong thì phóng một giới chỉ vào một góc. Trận pháp của góc đó lóe sáng lên rồi lơ lửng trước mặt của Hỏa Nhân Tà Thần. Lâm muốn lão thay thế Lâm làm nhà cái. Mấy vị các chủ của Thánh Tháp lắc đầu vì lần này bọn họ không thể không ủng hộ Lâm nhưng thật sự khó lòng nghĩ Lâm có thể thủ thắng. Đôi mắt bọn họ lo âu nhìn Hỏa Thần rò hỏi. Hỏa Thần lắc đầu cũng lo âu ra mặt khiến các thế lực như mở cờ trong bụng. Một số các lão già đã thành tinh thì rùng minh sợ hãi vì sự tính toán của Tiêu Ngọc Lâm.
Nếu Lâm không cá cược mà bị thua, vậy tài sản của hắn sẽ được Nhật Nguyệt Thần Ma thu hết. Lâm không coi thế lực của minh ra gì vì quả thật ngoài Lâm ra thì thế lực không còn minh tôn cảnh nào khác tọa trấn. Nếu Lâm vẫn lạc vậy thế lực của hắn nhất định sẽ bị các thế lực khác nuốt trọn. Còn nếu Lâm không chết vậy có thể nhờ đó nhân mà đôi tài sản. Đằng nào đây cũng là một việc khiến Nhật Nguyệt Thần Ma bị ảnh hưởng, lão có thắng được ván này thì Lâm cũng thua cược, tài sản của Lâm cũng sẽ được chia đều cho những người cá cược. Lão có thắng cũng phải nhận lấy sự tức tối và thù nghịch của các thế lực ủng hộ Lâm. Tuy sẽ không ai làm gì được lão nhưng các hậu bối của lão nhất định sẽ bị ăn không ít đau khổ. Lão có thắng thì cũng không kiếm được điều lợi gì nhiều vì tài sản của Lâm phần đông đã trao cho Hỏa Thần làm tiền cá cược.
Hỏa Thần nắm được giới chỉ màu đen thì gật gù. Lão rút ra một giới chỉ màu đỏ ở ngón tay mình giơ lên:
- Ta cá đệ sẽ thua. Giới chỉ của ta đổi lấy giới chỉ của đệ. Đệ thắng ta tặng lại cho đệ. Nếu thua ta bảo quản những điều quan trọng trong Hắc Giới đối với đệ. Lão đệ buông tay mà đánh đi thôi. Ta hy vọng ta sẽ cá thua cho đệ lần này.
Mọi người có mặt quan sát được thì rùng mình lắc đầu. Số của Tiêu Ngọc Lâm này quá nhọ. Kết giao cùng một bằng hữu như Hỏa Nhân Tà Thần quá nham hiểm. Cứ nói là lão ra mặt bênh vực Lâm nhưng chính lão cũng rõ ràng nghĩ rằng Lâm sẽ thua nên mới ra mặt đem đồ vật ra cá cược. Nếu lão thua vậy thì Lâm cũng không trách được lão vì lão có ý tốt dùng tài sản của mình ra cá cược để giữ lại cho Lâm. Nếu Lâm thua thì ngoài mặt làm sao có thể lấy giới chỉ của lão. Còn nữa, trong lúc này lão nói dùng giới chỉ, ai mà biết trong giới chỉ có những gì. Lúc khai báo thật thì thì lão mới đem tài sản ra kê khai. Nếu thua thì khai ít, nếu thắng thì khai nhiều. Lão là nhà cái, vậy thì chỉ có thể kiện được củ khoai. Đã vậy thì chỉ còn cách ra sức dành giật lấy một đổi một vì lần này Tiêu Ngọc Lâm thua là cái chắc.
Ngũ các mừng thầm, rớt cuộc đến Hỏa Thần cũng quay lưng lại với Lâm. Đứng trước lợi ích sẽ không có sự trung thành tuyệt đối. Động tĩnh của Thiên Tàn và Thiên Lục Sát cũng khiến bao người lắc đầu. Hai thủ hạ trung thành của Lâm không ngờ hiện giờ lại ngoan ngoãn đứng bên cạnh của Thiên Tôn. Bọn họ dù gì cũng là người họ Thiên. Dĩ nhiên khi lão đại thất thế sẽ trở lại với gia tộc. Không ai có thể nói gì. Bọn người nô lệ lắc đầu thở dài. Số phận của họ, cuối cùng cũng vẫn làm nô lệ.
Thế mới biết Tiêu Ngọc Lâm này cuối cùng cũng có điểm yếu. Tin tưởng sai người. Tiêu Ngọc Lâm nói rất đúng, không có đồng minh vĩnh viễn, nên cũng không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Tiếc rằng hắn lại bị định luật bất biến này phản ngược. Mọi người trách thầm Hỏa Nhân Tà Thần nham hiểm, nhưng việc đã đến nước này dĩ nhiên lão phải kiếm lợi cho bản thân. Người không vì mình trời tru đất diệt.
Các thế lực vì vậy mà nhao nhao lên đưa đồ vật của mình ra đặt cược. Số lượng tài phú nhiều đến nỗi rất nhiều người sợ hết phần. Trong trận pháp Nhật Nguyệt Thần Ma nghiến răng kẹt kẹt gằn giọng:
- Nhật Nguyệt Thần Ma ta từ trước chưa từng thua ai!
Ý tứ của lão nói ra rất rõ. Con trai của lão là Tạ Hồn Âm Bách giật mình hiểu ra được, xuất hết tài sản đem theo ra để cá cược. Cuối cùng số lượng tài phú do Hỏa Nhân Tà Thần thu vào cũng khiến nhiều người sợ hãi thất kinh cất giọng hỏi:
- Khoan đã, nếu Tiêu Thần Vương dùng cả tài sản mà cũng đền không nổi vậy thì phải làm sao đây?
Hỏa Nhân Tà Thần gãi rầu rồi tươi cười ra mặt như đã dự trù từ trước:
- Mọi người yên tâm, ta có thể thay Thần Địa tiếp quản Băng Xương Thần Thành. Tạm thời thay Lâm lão đệ trả nợ. Khi nào trả nợ dứt ta sẽ giao ra Băng Xương Thần Thành cho Thiên Tôn xử lý.
Lão quay sang nhìn Thiên Tôn. Lão như đã định sẵn Thiên Tôn không có ý kiến gì đối với đề nghị của lão. Dĩ nhiên là Thiên Tôn lập tức đồng ý. Giao Băng Xương Thần Thành cho Hỏa Nhân Tà Thần vậy sẽ khiến các thế lực không thể cấu xé thế lực này. Thần Địa cũng chỉ mất đi thêm 1 minh tôn cảnh nghịch thiên chứ không tạo ra đại loạn. Khi nào bọn nô lệ tới ngày xử trí thì cũng là lúc lão thu hồi lại Băng Xương Thần Thành. Một công đôi ba việc như vậy sao Thiên Tôn lại từ chối. Các thế lực sau khi được sự đồng ý của Thiên Tôn thì đã điên cuồng cá cược. Kể cả một số thế lực đã theo Lâm cũng mượn cớ thu phục lại chút tài sản cho Vương mà như những con quạ đen lao vào hôi của. Cảnh tượng rất kinh tởm.
Kim Liên Hoa nhìn Ưng Vạn Hầu lắc đầu gằn giọng lớn tiếng:
- Hầu ca, ta nghĩ Ngoại Vực Tam Tuyệt từ nay chỉ còn lại Ngoại Vực Song Kiêu là ta và huynh. Coi bộ việc hôm nay đại cục đã định. Chúng ta cũng nên khuấy động một chút đi.
Ưng Vạn Hầu nổi lên hào khí đưa rựu lên cạn rồi đập vỡ chén ngọc:
- Đúng vậy! Đứng cùng hàng với tên sài lang kia ta thật thấy tức. Hắn làm sao xứng cùng Ưng Vạn Hầu ta ngang hàng so sánh. Ta gặp hắn ở đâu là đập hắn ở đó. Việc ở đây lão tử không có cách nhúng tay.
Nói xong Ưng Vạn Hầu buồn bực đưa cả bình rựu lên uống ừng ực. Mới kết giao cùng một hảo bằng hữu xong nay hắn đã không còn duyên đối ẩm. Ưng Vạn Hầu cảm thấy chắn ghét cuộc sống tranh đấu này cất giọng lên ngâm nga tiếc thương cho số phận của một anh tài:
“Bồ đào mỹ tữu , dạ quang bôi
Dục ẩm , tỳ bà mã thượng thôi
Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu
Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi?”
Dịch
“Đây rượu bồ đào , đây chén ngọc
Muốn say đàn đã giục ra đi
Ai cười chiến địa mình say ngủ
Chinh chiến xưa nay mấy kẻ về”
Tiếng ngâm của Ưng Vạn Hầu khiến bao thế lực ủng hộ cho Lâm phải tiếc thương cùng hắn ngâm lại hai câu cuối: “Túy Ngọa sa trường quân mạc tiếu, Cổ lại chinh chiến kỷ nhân hồi!” Là người ra chiến trận có mấy kẻ về. Lần này Tiêu Ngọc Lâm ra trận thật sự khó tránh khỏi kết cục bi thương. Tuy là vậy cũng khối người không lao vào hôi của. Chỉ rủa thầm Hỏa Nhân Tà Thần nham hiểm, nhưng đại cục đã định. Lão làm như vậy quả nhiên không sai. Lão đã đụng chạm không ít thế lực. Nếu mất đi Lâm vậy lão cũng vẫn phải tiếp tục tồn tại. Các lão gia hỏa đứng đầu một thế lực không trách Hỏa Thần, lại thầm mến phục tài của lão. Kẻ đứng trên cao phải lấy đại cục làm trọng. Không thể vì nhất thời rung động mà đánh mất đi cả ván cờ.
Tiêu Ngọc Lâm kia quả thật rất tùy tiện. Hắn theo đuổi là cảnh giới võ đạo đỉnh tiêm. Nếu hôm nay Lâm nhượng bộ vậy sẽ ảnh hưởng đến võ đạo của hắn. Lâm sẽ vì vậy mà không thể thăng tiến. Nếu phải trách thì đáng trách tên Nhật Nguyệt Thần Ma kia vô pháp vô thiên, trách Thiên Tôn ích kỷ và trách tên Tạ Hồn An Phúc ngu xuẩn không nghĩ cho đại cuộc mà thôi.
Cường giả rất dứt khoát. Chỉ trong một canh giờ mọi cá cược đã được đặt. Hỏa Nhân Tà Thần thu đồ vật rồi ghi chép lại cẩn thận. Thiên cấp thần khí đổi lấy thiên cấp khí tương tự, vũ khí đổi lấy vũ khí cùng cấp bậc. Thần thạch hay đan dược cũng phải được ghi chép lại cẩn thận để sau này kiểm kê trả nợ người ta. Nếu không trả được vậy có thể dùng giá cả của Thánh Tháp mà quy ra đồ vật tương tự khác hay quy ra thần thạch để đổi lấy đan dược, vũ kỹ cùng giá cả.
Linh hồn của Viêm Đế Chí Tôn thầm mừng. Chuyến này kế hoạch thành công mỹ mãn. Lão đang nghĩ tiếp, bước kế tiếp chính là tình cảm giữa lão và Lâm có biến đổi. Tứ tướng quay lại với lão đầu nhập vào Thiên Tôn. Đồng thời lão cũng phải thầm mong cho Phong nhi sẽ không bị việc gì. Hy vọng hắn đủ sức chèn ép Nhật Nguyệt Thần Ma như lời Phong nói. Cả Thần Địa này Tiêu Ngọc Lâm tự phụ đứng thứ ba.
Trận chiến giữa Tiêu Ngọc Lâm và Nhật Nguyệt Thần Ma sẽ diễn ra trong chốc lát. Cường giả có tranh chấp kể cả Thiên Tôn cũng không thể ngăn cản. Cả hai bên đều vì mặt mũi của mình không bên nào có thể nhượng bộ được. Thiên Kiếm Hội không ngờ lại có hồi kết như thế này. Tuy quá bất ngờ nhưng không ai muốn bỏ qua một trận chiến sinh tử quyết đấu này. Tam đại thành thị lại trái ngược theo dự định của bao thế lực, đều đứng ra ngoài vòng cá cược lần này. Bọn họ đã thua cho Tiêu Ngọc Lâm một cách thê thảm, hiện giờ lại không mong có thể bị thua thêm. Mặc kệ lần này ai thắng ai bại, bọn họ đều quyết định đứng ngoài vòng tranh chấp.
Đồng lòng cùng với họ lại có thêm Thánh Tháp, Băng Thần Thành, một số gia tộc nhỏ theo Lâm và hai thế lực lớn nhất ngoại vực Hắc Ưng Bang và Cửu Xà Bang. Thiên Tôn giữ vững lập trường trung lập không tham gia nhưng một số lão gia hỏa họ Thiên lấy tư cách cá nhân cũng lao vào cá Lâm thua đợt này. Một số các thế lực theo Lâm mù quán tin tưởng đứng lên chơi nhỏ cá Lâm thắng. Các thế lực khác cũng đáp ứng chịu lấy một đền ba rằng Lâm sẽ thua. Trận chiến lần này quyết định cán cân của các thế lực Thần Địa sẽ phát triển ra sao. Tiêu Ngọc Lâm lần này có thắng cũng là thắng thảm mà thôi.
Đây là chiến tranh không có người thắng cuộc, kiếm lợi nhiều nhất không thể nghi ngờ vẫn chỉ có một mình Thiên Tôn mà thôi. Mất mát của Hỏa Nhân Tà Thần quá lớn. Lâm thắng thì lão mất đi sự tin cậy của Lâm. Lâm thua thì lão bị mất đi đồng minh cường đại. Thiên Tôn gật gù khen thầm Hỏa Thần có tài thao lược biết xoay sở theo tình hình biến chuyển. Việc làm của Hỏa Thần không thể nghi ngờ là tính toán tốt nhất có thể trong lúc này vì trong mắt của Thiên Tôn, Tiêu Ngọc Lâm không có cửa thắng.
Hỏa Thần ngoài mặt lo lắng nhưng trong lòng bắt đầu rung động vì kế hoạch của Lôi Trấn Phong. “Che Mắt Thế Gian” này quá chu toàn. Lại gặp đúng lúc tương kế tựu kế biến chuyển quá nhanh. Lâm không muốn Thần Địa đại loạn nên khiêu chiến Nhật Nguyệt Thần Ma. Giết những cường giả đỉnh tiêm trước. Sau đó lợi dụng sự lỏng lẻo của Thần Địa kích động phe này xóa sổ phe kia đi.
Tiêu Ngọc Lâm âm trầm không nói gì tế ra Hắc Kiếm. Tay trái thần binh Huyền Y Hộ Khẩu Tiễn khai hỏa nhắm thân ảnh của Nhật Nguyệt Thần Ma bắn loạn. Loan đao của Nhật Nguyệt Thần Ma cũng bay đầy trời. Trận chiến giữa hai cường giả nhất nhì Thần Địa đã bắt đầu. Hỏa Thần rất chắc Lâm sẽ thắng nhưng hắn thắng được cũng chỉ còn lại nửa cái mạng. Nước cờ này của Lâm quả thật quá liều đi! Lão bắt đầu âm thầm ra lệnh cho bốn tướng chuẩn bị sẵn sàng nghinh chiến. Bằng mọi giá không để bọn người Ngũ Các Ngoại Vực, Thiên Tôn và tam đại thành thị làm hại được Lâm. Nếu cần vậy thì Viêm Đế Chí Tôn sẽ một lần nữa tái xuất giang hồ. Bằng mọi giá không thể để phân hồn của Lôi Trấn Phong sảy ra việc gì.
Lúc mà Tiêu Ngọc Lâm bày ra kết giới, tại một phiến thiên địa ở ngoại vực bản thể Lôi Trấn Phong trong hình dạng của Bạch Phụng bừng tỉnh. Lúc hắn xây dựng ra xuyên tinh toa đã để lại một giấu ấn. Khi mà trận pháp Thiên Tội Sát Ngục khởi động bản thể đã nhận được tín hiệu. Bạch Phụng vung tay một cái nhìn vào một trận pháp rồi cười ha hả. Bạch Phụng nhìn 8 người khác nháy mắt:
- Báo với Lạc Long Quân, chúng ta cùng lúc đánh vào ba điểm của Ngoại Vực Cổ Duệ. Lần này chúng ta chém rụng Nhật Nguyệt Thần Giáo đi thôi ha ha ha! Cùng lúc nhắm vào ba điểm. Không nhận tù binh. Quyết phá Cổ Ma!
Các phân hồn khác cũng đồng lòng lên tiếng:
- Không nhận tù binh, quyết phá Cổ Ma.
{- 50 tỷ. Giới chỉ này là ký hiệu dành cho khách quý của ta. Ngươi giữ lại.
Nàng chỉ cần trả 50 tỷ. Lại hào phóng đặt tiền vào một giới chỉ rất tốt. Vật này của nàng như một ký hiệu cho bằng hữu của nàng. Cả Thần Địa này chỉ có những thân nhân của nàng mới được tặng. Đối với một số thế lực cỡ trung, 50 tỷ đã là con số khá to. Đối với Cửu Xà Bang, nàng lại coi đó như một món tiền lẻ. Lâm lại quá rung động. Cô nàng này thật sự nghịch ngợm không thua gì Hắc Dung. “Ta bôi mật ong chờ ngươi. Nhanh lên đừng để bổn cung chờ lâu!” Nghe xong lời Lâm hơi run run nghĩ thầm: “Con bà nó, lão tử không đốt ngươi ta không phải là đàn ông!”}
*** Tiếp chương trước.
Đến lượt bang chủ Hắc Ưng Bang – Ưng Vạn Hầu lên thu phục Hấp Huyết Thần Thương.
Toàn trường nín thở khi Ưng Vạn Hầu cầm lên cây thương bắt đầu vuốt ve như một tình nhân. Bắt đầu tán tỉnh thần thương như tán tỉnh một người tình. Những câu nói trăng hoa bắt đầu khiến bao người rợn tóc gáy. Các cô gái nghe được cũng phải đỏ mặt. Cách tán gái của của Ưng Vạn Hầu thật sự có một không hai.
- Người đẹp, có phải mẹ em là con sò trai không, lại đẻ em ra như viên ngọc thế này.
- Nàng như thiên thần, ta sẽ giấu đi đôi cánh của nàng. Theo ta đi, ta sẽ cùng nàng bay lượn.
- Người đẹp, cho ta xin một thần thạch, mẫu thân bảo ta phải báo cho người khi tìm thấy ý trung nhân.
- Cô nương, trả lại trái tim cho ta. Nàng đã đánh cắp cả linh hồn đến thân xác của ta. Phạt nàng từ nay đến suốt đời phải chăm sóc ta.
- Cô nương, đại phu ở đâu. Ta phải vào nằm viện vì bệnh tương tư nhớ nàng.
Cường giả cầm đao cầm kiếm chém giết thì giỏi, tên này vừa hóm hỉnh vừa bá đạo. Lâm không thể không thích hắn. Thần thương cuối cùng nhịn không nổi kẽ run lên rồi cuối cùng lơ lửng lên không trung bay vào sau lưng của Tiêu Ngọc Lâm. Ưng Vạn Hầu thấy mũi thương bay đi, cán thương vẫn còn ở lại nằm bất động trên mặt đất thì lập tức vui vẻ.
- Cô nương đừng xấu hổ. Ta sẽ không ăn hiếp cô đâu.
Lâm lắc đầu bịt miệng cười khoái chí. Cuối cùng vương chịu không nổi ha hả cười lớn. Tại dưới hàng ghế ngồi tầng một Thiên Lục Hải cũng bịt miệng cười hắc hắc. Ưng Vạn Hầu nghe thấy Lục Hải cười hắn lớn tiếng như vậy thì quay lại hất hàm:
- Lão tử đang cua gái ngươi cười cái gì mà cười.
Thiên Lục Hải chịu không nổi cùng Lâm ôm bụng:
- Vạn Hầu ngươi cua trai thì có. Đừng buồn nôn như vậy, tiểu huynh đệ bị ngươi hù chết rồi kìa.
- Hử... cái gì? Thần thương là nam nhân. Tiểu huynh đệ!!!
Ưng Vạn Hầu quay lại đôi mắt sáng như sao vui vẻ cười hề hề:
- Tất nhiên ngươi là nam tử, sông có thể cạn, núi có thể mòn, chứ cái thói đâm chọc thì không thể bỏ. Kim thương dĩ nhiên phải là nam tử rồi.
Thiên Lục Hải ở dưới lắc đầu vui cười:
- Hấp Huyết huynh đệ nói, hắn có thể cùng ngươi đi tán gái, ngươi làm ơn đừng cua hắn nữa. Hắn còn chưa uống một giọt máu nào từ sáng đến giờ, sẽ chịu không nổi.
Ưng Vạn Hầu bán tín bán nghi nhìn lại Thiên Lục Hải, quay sang Tiêu Ngọc Lâm thì thấy Lâm gật gù liên tục. Thiên Lục Hải đã nghe được thần thương nói chuyện? Vậy là cơ hội của Hầu đã chấm dứt. Hầu dần dần hiểu ra điều này xong thì hơi đỏ mặt. Hắn lắc đầu thở dài:
- Tại sao một nam tử hán như ta lại đi cua trai chứ. Lão tử cũng may nhận lầm gọi huynh đệ là cô nương. Bằng không ta có khác gì một tên đoạn tụ. Tiểu huynh đệ, khi nào rảnh rỗi ta mời chủ nhân của huynh đến Thiên Tử Lâu hà hà hà... Ta sẽ giới thiệu một tiểu thần thuẫn cho huynh đệ hắc hắc. Kim thương đấu thần thuẫn. Chắc chắn huynh đài sẽ vừa ý.
Hấp Huyết Thần Thương nghe được vậy thì bay lên tỏa sáng. Linh trí của nó thật sự rất cao. Như một nam nhân trẻ tuổi. Tạ Hồn An Phúc thấy thế thì tức tối nắm chặt tay mặc kệ lời căn dặn của gia gia thét lên:
- Vẫn là một tên lừa bịp. Linh trí cao thì có ích gì. Đến máu của chí tôn cảnh hoàng giả còn không dám uống thì làm sao có thể xông trận giết địch?
Mặt hắn đỏ như gấc. Chỉ vì tự ái mà không dám nhận thua. Lần này trong tam đại thiên tài của ngoại vực hắn đã triệt để thua hết mọi người. Giờ lại bị Thiên Lục Hải đè lại một đầu. Tạ Hồn An Phúc như một công tử ca không biết trời trăng gì hết lớn tiếng quát tháo. Nhật Nguyệt Thần Ma bực mình lan tỏa sát khí kéo hắn lại. Phúc biết mình đã quá lời nhưng lời nói thốt ra giờ không thể thu lại được. Hắn chỉ có nước mặt dày khó chịu ngước nhìn Thiên Lục Hải đang cầm đầu thương mỉm cười gật gù hài lòng ngắm nhìn. Ưng Vạn Hầu lắc đầu nhìn về phía của An Phúc ngâm nga:
- Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng.
Ưng Vạn Hầu cũng chả coi mấy chục tỷ thần thạch vào đầu. Bước chân khoan thai như công tử du ngoạn miệng tươi như đang đón gió xuân khiến biết bao cô gái thầm mến mộ. Phong thái anh dũng của hắn quả nhiên không hổ là anh hùng xuất thiếu niên. Hắn trẻ nhất nhưng vũ lực thật sự lại cường đại nhất trong ba thiên tài của ngoại vực. Một giọng nói làm Ưng Vạn Hầu quay đầu mắt lóe tinh quang.
- Khoan đã. Huyết nhi rất thích ngươi. Hắn nhờ ta chiếu cố ngươi.
Lâm nhún vai mỉm cười nhìn Ưng Vạn Hầu. Tiểu tử này chỉ vì nghĩ rằng thần thương có hình thù mỏng manh như một nử tử mà ”tán nhầm”. Thần thương mở miệng câu thông cũng là nhờ vào tính cách tán gái dí dỏm của Hầu. Cũng nhờ vậy mà Thiên Lục Hải lại nghe được tiếng của Hấp Huyết Thần Thương. Bọn họ lại không biết được, tất cả chỉ là sự sắp đặt khéo léo của Tiêu Ngọc Lâm mà thôi. Ưng Vạn Hầu nghe được Lâm nói như vậy thì vui vẻ ra mặt tươi cười mong chờ. Lâm ngắm nhìn vào đan điền của Ưng Vạn Hầu một lát rồi phán:
- Hoàng giả song thuộc tính hắc ám và phong đã đại thành. Thật sự hiếm có. Ngũ hành còn thiếu hỏa thủy chưa đại thành nhưng cũng đã đạt được thất tinh. Tất cả linh khí khác có được đều luyện đến cảnh giới đại thành. Ngươi không cần ta chỉ điểm cách tu luyện như thế nào, nhưng tính cách của ngươi phải chủ tu hai đường thương kiếm song tu. Ta nhìn bàn tay của ngươi thì đã rõ, ngươi dùng kiếm còn khá hơn dùng thương.
Ưng Vạn Hầu có một vài bí mật hắn không muốn đem ra phơi bày. Tuy ít người biết đến nhưng chính hắn lại muốn chừa lại một ít hậu chiêu cho mình. Hắn thủ lại thần thạch vì muốn cạnh tranh để mua kiếm. Không ngờ lần này bí mật của hắn lại để Thần Vương nói trúng. Ưng Vạn Hầu mắt sáng mong chờ, không biết hắn nghĩ gì quỳ xuống một gối chắp tay cung kính:
- Đệ tử Ưng Vạn Hầu bái kiến Tiêu Ngọc Lâm sư phụ.
- Ha ha ha... Huynh đệ, xét tuổi ta còn trẻ hơn cả ngươi. Đầu gối đàn ông là ngọc, đứng dậy đi.
- Không, ngài là một kiếm sĩ hiếm có, hôm nay được ngài chỉ điểm, đệ tử làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy? Sư phụ trên cao, xin nhận của đồ đệ 9 lạy.
Nói xong Ưng Vạn Hầu nhất quyết đòi lạy 9 cái để bái sư nhưng tinh thần lực của Lâm quá khủng bố, bao trùm hắn nhấc lên cao. Ưng Vạn Hầu hơi thất vọng vì không bái được Lâm làm sư phụ. Lâm cũng có thể cảm nhận được thành ý của hắn. Trước bao người không ngại ngùng quỳ gối. Tiểu tử này có lẽ Lâm có thể kết giao cùng. Không phải cứ là người Cổ Duệ đều xấu hết. Sau khi chiến tranh kết thúc, nhất định phải xây dựng lại quan hệ, hai bên bắt tay cùng phát triển. Lâm không muốn biến hai bên thành tử địch. Đây cũng là ý kiến của bản thể Lôi Trấn Phong cùng các phân hồn khác. Oan gia nên giải không nên kết. Vậy thì bán cho Ưng Vạn Hầu này một nhân tình đi.
- Huynh đệ, ta không thể làm sư phụ của ngươi, nhưng ta có thể kết giao bằng hữu với ngươi. Lúc nào rảnh rỗi mời ngươi đến Tế Thiên Lâu, ta sẽ giới thiệu mỹ nữ tài tử cho ngươi ha ha ha... Đảm bảo các cô nương ở đó không thua gì Thiên Tử Lâu đâu.
- Thật? Ha ha ha... Như Nguyệt cô nương danh tiếng bay xa. Tài hạ ngưỡng mộ đã lâu. Tiêu Thần Vương nếu có thể giới thiệu, tài hạ cảm kích bất tận.
- Ha ha ha... Thích cái đẹp là bản năng của con người. Ưng Vạn Hầu thật rất giống ý ta! Hẹn huynh đệ ba ngày sau, ta sẽ đúc cho huynh một lợi khí hiếm có.
- Vậy... Đa tạ Tiêu Thần Vương.
- Aizz... Cứ gọi ta là Lâm huynh đệ.
- Được, kiếp này ta được làm bằng hữu cùng Lâm huynh đệ kể như sống không uổng phí ha ha ha. Tiểu huynh cáo từ trước, để lại sân khấu cho Lục Hải huynh đệ. Ha ha ha...
Ưng Vạn Hầu có gặt hái bất ngờ ung dung bước đi miệng còn ngâm vài câu thơ khiến tiếng lòng của bao nữ tử phải thổn thức:
”Đạm đạm trường giang thủy
Du du viễn khách tình
Lạc hoa tương dữ hận
Đáo địa nhất vô thanh”
Dịch
”Nước sông trôi lặng lẽ
Viễn khách nhớ thương dài
Hoa rụng sầu tê tái
Nhẹ nhàng không tiếng rơi”
Lâm nghe được bài thơ thì nghĩ đến Vi Thừa Khánh thời nhà Đường của Trung Quốc. Tiểu tử này không lẽ là Vi Thừa Khánh tái sinh hay sao? Thế giới này sao lại có nhiều điều trùng hợp như vậy? Thiên Lục Hải quên cả trả tiền cầm thần thương ngước nhìn lên phòng khách quý đang thấy Tạ Hồn An Phúc nhìn hắn đầy bức xúc. Thiên Lục Hải cũng chả sợ sệt tay cầm lấy cán thương đã bị gãy ráp vào cùng đầu thương. Hai phần gặp nhau thì lóe sáng rồi cây thương lành lặn như chưa từng bị bẻ gãy.
- Sinh tử chi cảnh của binh khí trên thiên cấp cũng có. Huống hồ chi đây lại là thần thương. Ngươi muốn lão tử uống máu hay sao? Tiểu tử, nhỏ lên một giọt máu lên cán thương của ta. Để máu của ngươi chảy dốc xuống mũi thương cho ta.
Giọng nói chủa Thiên Lục Hải khiến bao người run rẩy. Là thần thương đã hợp nhất cùng Thiên Lục Hải. Chưa nhận chủ đã có thể câu thông như vậy. Thiên Lục Hải này quả thật rất có duyên cùng Hấp Huyết Thần Thương. Miệng nói tay làm. Thiên Lục Hải cắn ngón tay ép máu của mình chảy xuống từ cán thương chảy dốc xuống mũi thương. Máu của hắn chảy đến đâu toàn thân cây thương hấp thu máu của chủ nhân đến đó. Chỉ vài lần nháy mắt mũi thương đã sắc bén tỏa ra sát khí lẫm liệt.
Thiên Lục Hải chỉ thương vào bãi máu đang khô dần của Tạ Hồn An Phúc cách không hút hết. Giọng nói của Hấp Huyết Thần Thương thông qua cơ thể của Thiên Lục Hải vang vọng toàn đấu giá phòng:
- Ta không uống máu của ngươi vì không muốn mùi vị máu tanh của kẻ thù lạc vào máu của chủ nhân ta. Ngươi muốn biết vì sao ta có tên là Hấp Huyết hay sao? Dám khinh thường lão tử?
Tiếng của Hải hơi vọng ra như có hai người cùng nói một lúc, vang vọng cả đấu giá phòng rất âm u tà dị. Lục Hải đã hoàn toàn câu thông cùng thần thương, nhân thương hợp nhất. Mũi thương chỉ thẳng mặt của An Phúc. Một lực hút cách không khởi động khiến vết thương nhỏ đã lành từ đầu ngón tay của Tạ Hồn An Phúc lại bị mở ra. Máu của hắn từ đầu ngón tay phun ra bị thần thương cách không hút vào. Vệt máu bay thẳng trên không trung như một sợi chỉ đỏ. Tạ Hồn An Phúc cả kinh dùng sinh tử chi cảnh trị thương nhưng sinh tử chi cảnh của chí tôn giả cũng đấu không lại sát khí hút máu của Hấp Huyết.
- Muốn chạy hay sao? Cự ly gần như vậy ngươi trốn đi đâu? Lên trời xuống đất cũng bị ta hút máu mà thôi. Từ nay trở đi gặp ta ở đâu ngươi tốt nhất phải tránh đường. Lão tử gặp ngươi ở đâu uống máu của ngươi ở đó.
- Thần thương nhỏ bé chớ ngông cuồng.
Nhật Nguyệt Thần Ma bực bội vì tên hậu bối vô tri của mình, nhưng lão bực nhất là một thần thương không biết chuyện lại dám khiêu chiến oai phong của lão. Đánh hậu bối của lão trước mặt lão có khác gì ỉa lên đầu thái tuế. Làm sao lão nhịn được. Mặc kệ đây là đâu lão phất tay một cái cắt đứt vòi máu, rồi dùng chưởng lực thu máu lại bay vào đầu ngón tay của An Phúc. Lão còn chưa thấy đủ lao ra nhắm ngay đầu thương giáng thẳng một chưởng. Thiên Lục Hải đã được thần thương nhập thể, tuy khống chế thần thương nhưng lại không mất đi thần trí. Hắn hừ nhẹ một cái đôi cánh phượng hoàng được linh khí hóa hình vỗ nhẹ dễ dàng tránh được một chưởng của minh tôn cảnh trong truyền thuyết.
Với khoảng cách gần như vậy lại có thể dễ dàng né tránh. Đành rằng Nhật Nguyệt Thần Ma không ra tay hết sức nhưng chưởng lực của lão không phải một chí tôn cảnh hoàng giả có thể né tránh được. Nếu là lúc bình thường chắc chắn Thiên Lục Hải đã bị trúng chiêu nhưng giờ này đã khác. Chưởng lực bay vút về phía của Lâm. Lâm không tránh không né để chưởng kình đánh thẳng vào người hắn. Lâm mỉm cười rồi bay lên chắn trước, tay đánh ra thủ ấn bày trận pháp phòng thủ. Chỉ nháy mắt chưởng lực đã hoàn toàn bị trận pháp chặn lại.
- Huyết nhi, đừng vọng động.
Lâm chắp tay cung kính thủ lễ:
- Nhật Nguyệt tiền bối. Tranh chấp của bọn hậu bối, ta nghĩ cấp bậc của ngài thôi đừng chen vào đi.
- Hừ... Tiêu Thần Vương, nhà ta vô phúc lại sinh một tên ngu xuẩn nhưng tiểu bối của ta phải do ta dạy bảo. Đến khi nào người ngoài dám ra tay cùng hắn trước mặt ta?
- Ha ha ha... Hay cho câu hậu bối của ta do ta dạy. Binh khí ta đúc ra khi nào đã cho phép tiểu bối nhà ngài coi khinh. Đã thế còn trước mặt bao người coi thường kẻ khác. Nhật Nguyệt tiền bối, ta nghĩ ngài nên đem hắn về từ từ dạy lại đi thôi!
- Hah! Đa tạ Tiêu Thần Vương chỉ điểm. Ta đúng là phải giáo huấn hắn lại. Tay cầm một thần thương nghịch thiên như vậy lại không biết quý trọng. Coi bộ lão phu giao cả thần giáo cho hắn đã là một sai lầm. Nhưng mà hôm nay ngài thu tiền của ai, người đó đều được đền bù xứng đáng, còn tiểu bối nhà ta tuy có phạm tội nhưng cũng đã xuất ra tài phú nhiều nhất, ngài nghĩ có nên tặng lại hắn vật phẩm gì đền bù hay không?
- Hử? Ta chỉ bán cơ hội thu phục thần thương, thu phục được hay không là do cơ duyên của từng người. Xuất tiền ít nhiều là do hắn tự trả, ta chưa từng hứa hẹn gì cùng hắn. Ta không có duyên đúc khí cho hắn đâu.
- Hừ hừ... Tiêu Thần Vương nổi tiếng là người nói một không hai. Hôm nay lão phu ra mặt cho hậu bối, nếu ta không nhận lại được điều gì vậy thật sự từ nay trở đi ta làm sao có thể tung hoành Thần Địa?
Lâm nhìn Nhật Nguyệt Thần Ma biết lão này không phải tay vừa. Lão vừa cường đại lại vừa bá đạo. Lão nổi tiếng nhất là bao che cho hậu bối của mình. Nếu Thiên Tôn nể Lâm ba phần thì phải nể lão già này đến bốn phần. Tuy Thiên Lục Hải là hậu bối họ Thiên, nhưng lúc này Nhật Nguyệt lão đầu muốn xử lý là dạy lại Hấp Huyết Thần Thương. Ý lão muốn Lâm vì muốn bớt đi phiền hà mà phải nhượng bộ.
- Aizz... Thật là phiền chết ta. Ha ha ha... Vuốt mặt phải nể mũi. Mặt mũi của Nhật Nguyệt lão nhân gia quả nhiên không thể không cấp. Được, đôi bên đều có sơ xuất, ma sát nhè nhẹ coi như chưa làm mất hòa khí. Ngài nói ta có thể làm gì cho hắn đây?
Đôi mắt của Tạ Hồn An Phúc mừng rỡ lao đến bên cạnh của gia gia hắn đang đứng trước mặt của Tiêu Ngọc Lâm chắp tay cung kính:
- Tiêu Thần Vương, bổn cung biết ta đã sai. Hôm nay ta thật sự rất thất thố. Nhưng mà, Tiêu Như Như cô nương xinh tươi như hoa như ngọc. Bổn cung lần đầu gặp mặt vừa thấy đã yêu. Kính xin Thần Vương thưởng thí. Nhật Nguyệt Thần Giáo sẽ dùng lễ vật hậu hĩnh đến cưới nàng về làm giáo chủ phu nhân. Ta cũng sẽ đời đời làm hảo hữu của ngài.
An Phúc nói xong cúi dài cung kính. Hắn thật sự rất có thành ý cưới Tiêu Như Như. Cô gái áo đỏ nghe được thì buồn rầu nhìn song thân mắt ướt đẫm lệ. Cường giả như Nhật Nguyệt lão ma làm sao chịu buông bỏ một cơ hội tốt để kết giao cùng chủ nhân như vậy được. Cưới nàng về làm giáo chủ phu nhân quả nhiên đã cấp đủ mặt mũi cho Tiêu Thần Vương. Nhật Nguyệt Thần Giáo không phải là một thế lực nhỏ. Hơn nữa với thân phận một tiểu a hoàn như nàng một bước lên mây có thể trở thành giáo chủ phu nhân còn mong muốn gì nữa. Tiêu Thần Vương nếu không chịu chấp thuận thì quả thật sẽ khiến Nhật Nguyệt lão ma bẽ mặt. Giữa Thần Vương và Nhật Nguyệt giáo sẽ sảy ra tương tranh không nhỏ.
Như Như run rẩy nắm chặt tay của mẫu thân chờ đợi câu trả lời của vương. Nếu phải chết vì người đàn ông của nàng yêu, nàng nhất định sẽ không tiếc. Cho dù phải trả giá đến đâu nàng cũng sẽ chấp thuận. Chỉ cần ngày nào vương còn sống, các nô lệ sẽ có cơ hội trở mình. Vì hàng tỷ nô lệ, vì sự nghiệp thiên thu của người đàn ông mình yêu mến, vì gia đình của mình, nàng có hy sinh tình cảm của mình thì đã làm sao? Thâm nhập vào Nhật Nguyệt Thần Giáo để có thể giúp đỡ cho Tiêu Thần Vương. Nàng nhất định sẽ làm được. Nhưng nàng đã đánh giá Lâm quá thấp. Một người đàn ông phải mượn vào nữ nhân để trở lên cường đại hay sao? Lâm không coi nàng là một quân cờ. Lâm sẽ không bắt nàng chịu ủy khuất. Lâm là người từng trải, sao lại không biết tình cảm của thiếu nữ đã dành cho mình bấy lâu nay.
Nhật Nguyệt Thần Ma rớt cuộc cũng cảm thấy cháu nội của mình cũng không ngu như vậy. Lão có mấy người con, một tên kế nghiệp lão còn một tên đã sớm ngày bái vào môn hạ của Miếu Hồn Các. Tạ Hồn Âm Bách dĩ nhiên đứng về phía phụ thân và cháu trai của mình. Nếu có thể kết giao cùng Tiêu Ngọc Lâm vậy thì không có gì tốt hơn bằng. Miếu Hồn Các và Nhật Nguyệt Thần Giáo cộng lại là một thế lực không thể tưởng tượng. Thiên Tôn cũng vì thế mà nể Nhật Nguyệt lão nhân đến bốn phần gật gù tán thành. Nhật Nguyệt Thần Ma hý hửng muốn đè bẹp Lâm nên không ngần ngại hạ giọng hướng về phía Thiên Tôn chắp tay cung kính:
- Thiên Tôn tại thượng. Hôm nay thần chính thức xin ngài thí hôn cho tiểu bối nhà ta là Tạ Hồn An Phúc sánh duyên cùng Tiêu Như Như tiểu thư. Nhật Nguyệt Thần Giáo và Băng Xương Thần Thành sẽ kết giao trở thành hảo hữu. Xin ngài định đoạt.
Tiêu Ngọc Lâm nét mặt âm trầm không nói gì. Nhưng sát khí nội liễm đã khiến bao người nổi gai ốc. Thiên Tôn làm sao không cảm nhận được điều này nhưng có được cơ hội lôi kéo Nhật Nguyệt Thần Ma và thế lực của Tạ Hồn đại tộc làm sao lão không làm? Tạ Hồn đại tộc là một trong 4 gia tộc lớn nhất của Thần Địa. Họ Thiên đứng đầu, họ Tạ Hồn, họ Công Tôn và họ Lục. Trong bốn thế lực này chỉ có họ Công Tôn và họ Lục là không tham gia vào tranh chấp của Thần Địa. Họ là hai thế lực rất cường đại và thần bí ít khi lộ diện. Không mấy ai biết đến họ nhưng chỉ biết họ có rất nhiều giáo phái đại diện cho họ. Những thế lực này là gì thì rất nhiều người thì thầm đến Cửu Xà Bang và Hắc Ưng Bang nhưng vì không có bằng chứng nên chả ai dám dị nghị gì nhiều. Những người bép xép về hai thế lực này trước sau gì cũng biến mất một cách bí ẩn.
Kim Liên Hoa làm sao không thấy tình cảm của Lâm và Tiêu Như Như bất bình thường. Bọn họ chỉ là chủ tớ thôi hay sao? Vớ vẩn nàng còn phải gọi Như Như là đại nương không chừng. Nhật Nguyệt Thần Ma này càn rỡ đã quen, thật sự rất đáng đánh. Nàng là nữ cường lại không thích chứng kiến một nữ nhân bị ăn hiếp, bị lôi cuốn vào tranh đấu quyền lực. Hạnh phúc của một người phải do người đó làm chủ. Nàng cũng muốn thấy Tiêu Ngọc Lâm này có đáng để nàng gửi gấm hay không? Hy vọng hắn sẽ không làm nàng thất vọng. Nhật Nguyệt Thần Ma được Thiên Tôn khách sáo vài cầu thì hớn hở hướng mắt nhìn Lâm gằn giọng gọi nhẹ. Thiên Tôn vẫn tươi cười hài lòng vì nếu có thể cô lập được Tiêu Ngọc Lâm hắn sẽ nằm trong tầm kiếm soát của lão hơn, dễ bị khống chế hơn:
- Ha ha ha... Tiêu Thần Vương nếu có thể kết minh cùng Nhật Nguyệt Thần Giáo. Xét về bối phận tuy hơi trẻ nhưng nếu xét về vũ lực và tiềm năng thật sự đủ để đứng ngang hàng cùng những lão bất tử chúng ta. Tiêu Thần Vương đủ tư cách làm sui gia cùng Nhật Nguyệt lão nhân. Nếu có thể được, vậy đây quả nhiên là phước cho Thần Địa ta.
Các thế lực cũng đang mong chờ câu trả lời của Tiêu Ngọc Lâm. Đây sẽ là ngã rẽ của Thần Địa nhưng trong thức hải của Lâm một thân ảnh cũng âm trầm không kém:
- Lão Hắc, ta quyết định nhập ma cùng ngươi. Che Mắt Thế Gian nhất định phải thực hiện ngay. Chúng ta không nhập ma, lão Ma Tôn kia khó lòng nể ta. Như Như nàng, thôi thì chúng ta thay đổi kế hoạch thu nàng vào thức hải đi. Dù sao gì thì ta... cũng yêu nàng.
- Lão Quang ngươi thật sự nghĩ vậy giống ta sao?
- Haizzz chúng ta từ một thể mà ra. Tuy đôi lúc cũng có mâu thuẫn nhưng tình cảm con người rất phức tạp, đôi khi mâu thuẫn nhưng ta, lại không nhìn ra bất kỳ lối thoát nào cả. Lão Ma kia nhất định cô lập mình. Ta và người 2 phân hồn nhập một đi. Không chỉ chia thân xác nữa. Hoàn toàn làm một, đợi khi gặp lại bản thể rồi mới tính. Hỗn Độn Thánh Thể có mọi mặt có chính cả tà. Dùng thù hận trảm thiên quân. Cần gì biết lực lượng từ đâu mà có, cái chính là phải khống chế lực lượng đó. Chỉ 2 phân hồn hợp một, ta không tin là sẽ không thể khống chế thù hận trong lòng chúng ta.
- Thù hận tuy cho được sức mạnh trong nhất thời, nhưng nếu chìm đắm trong đó vậy thù hận sẽ giết chết mình dần mòn. Nó như con địa hút hết sinh khí và trí não. Không thể chìm đắm trong đó. Bằng mọi giá phải thoát ra. Lợi dụng cái chết của Tiêu Như Như để che mắt thiên hạ hay sao? Làm như vậy có quá tàn nhẫn đối với song thân của nàng hay không? Phúc Thường hai người họ sẽ ra sao?
- Như Như sẽ không chết. Chúng ta kiếm cơ hội nói cho bọn họ biết. Để Như Như tu luyện trong thức hải của cơ thể này đi. Chúng ta chính thức thu nàng vào hậu cung đi.
- Con bà nó, hy vọng Nhã Lan, Khuynh Thành không trách ta.
- Haizzz... Việc đó hỏi ý kiến sau đi. Tiền trảm hộ tấu, cùng lắm mình bắt bản thể lãnh đủ. Ta không tin bổn tôn không đủ sức thu phục ba nàng.
- Tên Quang Huy ngươi cũng có ý nghĩ đen tối giường lớn ngủ chung?
- Hề hề, núi có thể cạn, sông có thể mòn nhưng cái thói đâm chọc là không thể bỏ mà.
- Vậy thì còn chờ gì nữa, LÀM!
Mắt Lâm bừng tỉnh mở ra nhìn Nhật Nguyệt Thần Ma đầy thù hận. Một trận pháp bắt đầu âm thầm khởi động không để ai rõ. Lâm cười ha hả như điên như dại khiến toàn trường im thin thít. Thiên Tôn hơi run run vì biết tên điền này lại nổi lên cuồng tính ham sát, nhưng hắn có thể đấu lại Nhật Nguyệt Thần Ma hay sao? Lần trước còn chưa ép được ra cảnh giới thật sự của hắn. Lợi dùng Nhật Nguyệt Thần Ma ép xem hắn làm sao lại có thể cường đại nhanh như vậy được? Cơ duyên của hắn là gì. Nếu Tiêu Ngọc Lâm chết đi vậy thì 2 loại thiên hỏa cũng không thể thoát được tay của lão.
Nếu có thể mượn tay của Nhật Nguyệt Thần Ma chế phục Tiêu Ngọc Lâm. Điều lợi của Thần Địa tuy sẽ mất đi rất nhiều nhưng thiên hỏa quá quan trọng. Tiêu Ngọc Lâm lại là chủ của đám nô lệ, hắn trước sau gì cũng phải giao mạng của bọn nô lệ ra thôi, hắn chịu hay sao? Vậy thì trước sau gì cũng phải trừ khử hắn. Lợi dụng lúc hắn chưa đủ cường đại triệt để hậu hoạn sau này. Nô lệ dùng để mở cửa kết giới, không phải để cho Tiêu Ngọc Lâm sử dụng! Thiên Tôn quyết định hy sinh Tiêu Ngọc Lâm.
Tay Lâm nắm chặt âm thầm khởi động trận pháp bí mật. Sát khí của Lâm bao phủ toàn đấu giá phòng khiến nhiều người không để ý đến sự biến đổi của phòng ốc.
- Nhật Nguyệt tiền bối biết hậu bối của ngài không ra gì lại muốn ta giao ra một cô nương có thiên phú khá như vậy cho hắn sao? Ngài có biết ta và ngài kết minh sẽ khiến rất nhiều thế lực bất mãn hay không? Vậy ta và Hỏa Thần lão ca sau này đối với ngài phải một tiếng tiền bối, hai tiếng tiền bối hay sao? Còn ngũ các ngoại vực, ai ma chả biết con trai thứ của ngài là Tạ Hồn Âm Bách đang nắm chức các chủ Miếu Hồn Các? Các lão gia hỏa bất tử của ngũ các sẽ nhân dịp này mà lôi kéo ta thôi. Địa vực Thần Địa làm sao cạnh tranh cán cân thế lực, bọn họ nhất định sẽ chèn ép lại ta. Băng Xương Thần Thành không thể kết minh cùng ngài!
- Hừ! Tiêu Thần Vương, cô nương Kim Liên Hoa kia rõ ràng đã khiến ngài động tâm. Tại sao thế lực khác được ngài chiếu cố chúng ta lại không được. Cán cân của Thần Địa phải chia năm sẻ bảy ngài mới có thể tiếp tục tồn tại.
Băng Xương Thần Thành là thế lực mới nổi. Lời của Nhật Nguyệt Thần Ma quả nhiên chứa đựng rất nhiều hàm ý. Kim Liên Hoa nắm chặt tay bực bội lên tiếng:
- Tạ Hồn An Phúc, ngươi thật bỉ ổi. Nam nhi bất tài không thể khiến một cô nương cảm động được thì dùng gia gia ra để đè ép người ta? Là các ngươi ép người quá đáng. Tiêu Thần Vương nếu hôm nay chịu để các ngươi chèn ép vậy thì sau này làm sao còn chỗ đứng tại Thần Địa. Các ngươi ham tài phú của huynh ấy đòi cứng rắn thu phục huynh ấy hay sao? Tình cảm là phải do đôi bên tình nguyện trao ra. Người làm như vậy không xứng đứng cùng ta vào hàng ngũ Ngoại Vực Tam Tuyệt. Từ nay trở đi bổn cô nương không nhận thức ngươi. Từ nay tuyệt giao.
Ưng Vạn Hầu cũng khinh thường ra mặt:
- Uổng công bổn thiếu gia coi ngươi là huynh đệ, nào ngờ ngươi ngoài thuật cầm binh ra thì không là cái rắm. Hai bên không tình nguyện thì có ý nghĩa gì.
Nhật Nguyệt Thần Ma hừ lên ngắt lời đàm tiếu:
- Hừ, Nhật Nguyệt Thần Ma ta đi hỏi vợ cho cháu trai. Nữ tử nào dám không ngoan ngoãn tự nguyện? Biết bao cô nương đều đang xếp hàng trước cửa làm dâu của ta. Một nử tử xuất thân nô lệ lại dám không vâng lời?
Lão già này ... quá bá đạo. Lão đã ra mặt chèn ép khiến bao người không dám hó hé gì. Kim Liên Hoa và Ưng Vạn Hầu khinh thường An Phúc ra mặt nhưng bọn họ đều đại diện cho thế lực của mình. Không thể tiếp tục đàm tiếu. Tiêu Ngọc Lâm đôi mắt hờ hững nhìn khắp nét mặt của mọi cường giả. Hỏa Thần nhìn hắn gật gù. Chỉ cần Lâm ra lệnh lão sẽ đao kiếm sẵn sàng. Đây là một cơ hội hiếm có để trừ khử bớt đi vây cánh của Cổ Duệ. Làm sao lão không nắm bắt. Hôm nay đều có mặt hết 6 người đại tướng. Bọn họ cũng binh khí sẵn sàng. Hôm nay coi bộ máu sẽ nhuộm đầy xuyên tinh toa này rồi. Nhưng Lâm lại không muốn như thế. Nếu ra tay quá nặng cả Thần Địa sẽ truy sát hắn, nhưng trận này không thể không đấu. Lâm nhìn Tiểu Như đôi mắt đượm buồn hỏi:
- Như Như, nàng đã được ta trả lại tự do. Không còn là nô lệ. Hôm nay bổn cung nếu không thể bảo vệ cho nàng, ta còn làm Bất Bại Ma Vương được hay sao? Lúc nàng lấy họ Tiêu nàng đã hứa gì? Từ từ nói ra để Nhật Nguyệt tiền bối thông cảm.
Tiểu Như đôi mắt long lanh, nàng cuối cùng cũng cảm nhận được ánh mắt của Lâm. Ánh mắt này ấm áp như lúc Lâm nhìn về phía Hỏa Linh Thành. Nàng rất muốn tìm hiểu con người của Lâm. Tìm hiểu tâm sự đằng sau ánh mắt kia. Nhưng hôm nay nàng được nhận ánh mắt đó, thôi cũng đã đủ. Nàng bước lên như một nử tử yếu ớt, mong manh như cành liễu nhưng vẫn không giấu được vẻ quật cường của cây liễu cong mình trước gió nhưng không đổ. Tùng tuy hùng dũng trước gió nhưng gió lớn sẽ đánh đổ cây. Liễu tuy yếu nhưng cong mình sống sót. Nàng chính là cây liễu đó:
- Khai bẩm Thiên Tôn. Khai bẩm tiền bối Nhật Nguyệt lão nhân gia. Khai bẩm chư vị tiền bối cùng anh hùng thiên hạ. Tiêu Như Như xuất thân thấp kém, được An Phúc thiếu gia để mắt đến muốn cưới tiểu nữ về làm chánh thê. Tiểu nữ cảm kích bất tận. Tiếc rằng tiểu nữ lúc tiếp nhận chức vụ thánh nữ của Băng Xương Thần Thành, lúc lấy họ Tiêu đã tình nguyện làm người họ Tiêu. Đời này kiếp này tiểu nữ sẽ không gả ra ngoài. Sống làm người họ Tiêu, chết làm ma họ Tiêu.
Cả phòng đấu giá ồ lên. Nữ tử kín đáo, nói ít hiểu nhiều. Người ta sống làm người họ Tiêu, chết làm ma họ Tiêu tức đã có ý muốn gả cho Tiêu Thần Vương. Ngươi đi giật vợ người ta, người ta không chém ngươi thành trăm khúc làm sao ngửa mặt lên làm người. Nhưng lại gặp phải cái lão già coi mình là cường giả số một không thua gì Thiên Tôn. Thiên Tôn được Tiêu Ngọc Lâm tặng bao vật phẩm tốt, lão cũng đỏ mắt từ lâu. Hôm nay trước mặt bao cường giả nếu lão không kiếm chút oai phong thì cảm thấy lão không được tôn trọng. Tiêu Ngọc Lâm lại là một hậu bối tuy có vũ lực cường đại nhưng trong thâm tâm của lão, Lâm cũng chỉ đứng thứ 7, 8. Còn thua rất nhiều người lão biết. Nếu quả thật có đụng độ, tuy sẽ làm náo động Thần Địa, nhưng chỉ cần thu phục được Tiêu Ngọc Lâm này Tạ Hồn gia của lão sẽ trở thành thế lực vô địch đè bẹp được cả hoàng gia họ Thiên. Làm sao lão chịu bỏ qua. Nhất định cắn chặt. Lão lan tỏa Nhật Nguyệt Song Vực khóa chặt Tiêu Như Như lại:
- Hừ, cô vẫn còn chưa chính thức gả cho ai. Là một trinh nữ. Luật là do người định. Lời thề cũng do người thốt. Chỉ cần là người còn sống, đều có thể thay đổi. Cô nương, ta thật lòng muốn cưới cô về làm cháu dâu của ta. Chả nhẽ làm cháu dâu cho Nhật Nguyệt Thần Ma ta lại khiến cô bẽ mặt?
Tiêu Như Như mắt long lanh nhìn cha mẹ. Phúc Thường cũng biết số của con gái mình đã định. Tiêu Thần Vương nhất định đã có kế hoạch trả đũa. Các trưởng nô cũng sẵn sàng ứng biến. Sống tại thế giới ăn thịt người này là vậy, chém hoặc bị chém, giết hoặc bị giết. Không có đường lui. Tiêu Như Như mặt vô cảm nhìn thẳng Nhật Nguyệt lão nhân:
- Tiền bối thông cảm. Tiểu nữ chính là thánh nữ của Băng Xương Thần Thành, nắm giữ rất nhiều bí mật của Thần Thành. Chức vụ này là vinh quang của ta, cũng là ta tự nguyện nhận lấy. Gả cho Tạ Hồn gia, ta sẽ không thể làm tròn bổn phận của ta. Các bí mật của Thần Thành cũng không thể để lọt ra ngoài. Ta lại không thể hết mình vì Tạ Hồn gia vì luôn luôn phải đặt Băng Xương Thần Thành lên hàng đầu. Nếu tiền bối khăng khăng bắt ép, vậy Tiểu Như chỉ có thể dùng cái chết để cảm tạ lòng ái mộ của An Phúc thiếu gia.
Lời của nàng quả quyết như đinh đóng cột không cách gì nài ép được. Gặp phải cái lão già có ý chỉ bá đạo thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết như Nhất Nguyệt Thần Ma thì làm sao chịu khuất phục lời lẽ của một nữ tử. Tạ Hồn An Phúc cũng vênh mặt. Muốn chết sao? Ưng ta thì sống, không ưng thì chết. Nữ tử trên đời này ta không có được, vậy người khác cũng đừng hòng chiếm được. Hắn đang âm thầm vui sướng thì bỗng nhiên trận pháp lóe sáng, hắn đã bị thu vào bên trong trận pháp. Tiêu Ngọc Lâm lan tỏa sát khí. Ý chí của hắn đã rõ ràng nói rõ: “Tên già chết tiệt, ngươi dám đụng nử nhân của ta, ta giết chết cháu trai của ngươi!”
Tiếc rằng Nhật Nguyệt Thần Ma tuy hiểu ý nhưng một cháu trai đối với lão không quan trọng bằng uy phong của lão. Cường giả như lão sao lại có thể để người khác dùng mạng sống của con cháu uy hiếp. Nếu lão bị uy hiếp như vậy sẽ khiến bao kẻ chèn ép lão. Chết một thằng cháu, sẽ còn có rất nhiều thằng khác. Uy phong của lão đại diện cho lợi ích của gia tộc. So sánh mạng của cháu lão với lợi ích của gia tộc, cán cân đã quá rõ ràng. Một nữ tử xuất thân nô lệ lại dám không nghe lời?
- Nhật Nguyệt Thần Chưởng.
Phi đao của Lâm đồng lúc cũng động. Tạ Hồn An Phúc mở to tròng mắt tưởng mình sắp chết nhưng phi đao nửa đường lại rất nhanh bay lại vòng vào sau lưng của Nhật Nguyệ Thần Ma. Lão ma phóng chưởng nhắm đầu của Tiểu Như đánh tới thì phi đao của Lâm cũng vòng đi rồi vòng lại. Lão làm sao bỏ qua, tiện tay cùng lúc phóng ra mất chưởng khiến Tiêu Ngọc Lâm phải hết sức xuất chiêu để bảo vệ Tiểu Như. Tiếc rằng với cường độ chiến đấu của minh tôn cảnh, phòng thủ của Tiểu Như chống đỡ không nổi bị chưởng kình đè ép bắn ra xa. Tuy không trúng chiêu trực tiếp nhưng bị Nhật Nguyệt Song Vực xé nát. Nàng ọe ra một vũng máu tươi ngã quỵ nằm xuống. Lâm tưởng rằng Nhật Nguyệt lão nhân vì lo sợ cho an nguy của hậu bối mà sẽ nương tay, nào ngờ Lâm hữu tình thì tên già này lại máu lạnh vô tình.
Lâm cố cản nhưng chưởng kình quá mạnh mẽ. Lâm biết Tiểu Như không thể sống nổi. Kế hoạch mặc dù đã định sẵn nhưng Lâm vẫn không thể ngăn nổi cảm xúc.
- Tiểu Như, Tiểu Như...
Tay ôm Tiểu Như đang bị song vực xé nát thân xác mà Lâm cũng không có cách gì cản nổi. Thôn Thiên Diệt Địa Vực khởi động hút dần song vực của Nhật Nguyệt lão nhân khiến lão hưng phấn quan sát nhưng rồi cuối cùng thân xác của võ thần cảnh không thể chịu nổi. Sinh khí của Tiểu Như yếu dần. Nàng mỉm cười nhìn Lâm an ủi.
- Cuối cùng thì vương cũng vì ta mà khóc. Ta thật muốn biết đằng sau ánh mắt vương là tâm sự thế nào. Thật xin lỗi vì giờ ta đã hiểu ra. Tình cảm của ta cuối cùng cũng không phải hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Ta yêu vương. Ta thật sự muốn sống làm người họ Tiêu. Giờ chết đi cũng sẽ làm ma của họ Tiêu...
Nàng ho ra một vũng máu tươi rồi đưa mắt về phía song thân:
- Phụ mẫu, xin thứ cho hài nhi bất hiếu. Không thể phụng dưỡng cho người...
- Tiểu Như, Tiểu Như... Ta thật vô dụng.
Tiêu Ngọc Lâm nói xong thì nước mắt chảy dài. Tiêu Như Như đã chết. Lâm vuốt mặt nàng hấp thu hồn thể của nàng vào trong thức hải rồi thu luôn thân xác nàng vào Hắc Giới chỉ. Trận pháp khủng bố bạo kích bao phủ hai người Tạ Hồn vào trong. Những cường giả ở ngoài giật mình run rẩy:
- Là Thiên Tội Sát Ngục?
- Phải, là Thiên Tội Sát Ngục của Thiên Lục Sát. Không ngờ đã được Tiêu Thần Vương học được và biến ảo đến mức này. Thiên Tội Sát không ngờ có thể bày đặt trận pháp chiếu ra ngoài tình hình ở bên trong.
- Không đúng, là Thiên Tội Sát Ngục, nhưng trận pháp đã truyền tống ba người bên trong đến một không gian khác. Có bày trí trận pháp quan sát và truyền đến đây, nhưng bọn họ không còn ở trong xuyên tinh toa này nữa. Trận pháp thật kỳ diệu.
- Tiêu Thần Vương muốn làm gì, cái tâm cường giả của hắn rớt cuộc không thể chấp nhận sự chèn ép của Nhật Nguyệt Thần Ma lão nhân gia. Đây sẽ là một trận long tranh hổ đấu!
- Phải chúng ta không ngờ đến đây lại được chứng kiến một trận long tranh hổ đấu như thế này.
Tiêu Ngọc Lâm âm trầm nhìn Nhật Nguyệt lão nhân. Lão cũng nhìn Lâm thưởng thức. Không ngờ tiểu tử này dám chính thức khiêu chiến lão. Vậy thì chiến thôi. Lâu rồi lão không ra tay, thế gian chắc chắn đã quên đi sự cường đại của lão. Lão đang đợi Lâm lao vào đã thủ thế đứng sẵn sàng. Chỉ tội cho Tạ Hồn An Phúc bị rơi vào phiến thiên địa này thì sợ đến vỡ mật. Hắn chỉ có thể chạy ra một góc rất xa để tránh cho linh khí bảo nổ xé nát thân xác hắn ra mà thôi. Hy vọng có thể tìm được một con đường sống. Nhưng dù sao lần này hắn cũng hả dạ. Tiêu Ngọc Lâm chết là cái chắc.
Khi mọi người nín thở chờ đợi Lâm ra tay trước thì Lâm lại mở miệng khiến bao người khiếp sợ.
- Khoan đã! Cường giả giao chiến mà lại không đổ đấu thì thật mất hứng thú. Sao hả Nhật Nguyệt tiền bối? Chúng ta chờ chút cho mọi người đổ đấu đi.
Lâm nói xong thì mỉm cười khiến bao người khó đoán biết chờ đợi câu kế tiếp của Lâm.
- Tiêu Ngọc Lâm ta hôm nay sẽ chính thức khiêu chiến cùng Nhật Nguyệt tiền bối. Ta dùng toàn bộ tài sản của ta đem ra cá cược, ta sẽ là người chiến thắng. Các thế lực muốn đổ đấu cùng bổn cung vậy thì cứ tùy tiện đặt cược đi. Chỉ có người sống mới có thể rời khỏi nơi đây. Trong hai người chúng ta, chỉ có thể có một người sống sót. Nào, mọi người còn chờ đợi gì! Tiêu Ngọc Lâm ta chiến đấu lần này có thể là lần cuối, để xem ta có xứng đáng làm Bất Bại Ma Vương hay không đi!
Lâm nói xong thì phóng một giới chỉ vào một góc. Trận pháp của góc đó lóe sáng lên rồi lơ lửng trước mặt của Hỏa Nhân Tà Thần. Lâm muốn lão thay thế Lâm làm nhà cái. Mấy vị các chủ của Thánh Tháp lắc đầu vì lần này bọn họ không thể không ủng hộ Lâm nhưng thật sự khó lòng nghĩ Lâm có thể thủ thắng. Đôi mắt bọn họ lo âu nhìn Hỏa Thần rò hỏi. Hỏa Thần lắc đầu cũng lo âu ra mặt khiến các thế lực như mở cờ trong bụng. Một số các lão già đã thành tinh thì rùng minh sợ hãi vì sự tính toán của Tiêu Ngọc Lâm.
Nếu Lâm không cá cược mà bị thua, vậy tài sản của hắn sẽ được Nhật Nguyệt Thần Ma thu hết. Lâm không coi thế lực của minh ra gì vì quả thật ngoài Lâm ra thì thế lực không còn minh tôn cảnh nào khác tọa trấn. Nếu Lâm vẫn lạc vậy thế lực của hắn nhất định sẽ bị các thế lực khác nuốt trọn. Còn nếu Lâm không chết vậy có thể nhờ đó nhân mà đôi tài sản. Đằng nào đây cũng là một việc khiến Nhật Nguyệt Thần Ma bị ảnh hưởng, lão có thắng được ván này thì Lâm cũng thua cược, tài sản của Lâm cũng sẽ được chia đều cho những người cá cược. Lão có thắng cũng phải nhận lấy sự tức tối và thù nghịch của các thế lực ủng hộ Lâm. Tuy sẽ không ai làm gì được lão nhưng các hậu bối của lão nhất định sẽ bị ăn không ít đau khổ. Lão có thắng thì cũng không kiếm được điều lợi gì nhiều vì tài sản của Lâm phần đông đã trao cho Hỏa Thần làm tiền cá cược.
Hỏa Thần nắm được giới chỉ màu đen thì gật gù. Lão rút ra một giới chỉ màu đỏ ở ngón tay mình giơ lên:
- Ta cá đệ sẽ thua. Giới chỉ của ta đổi lấy giới chỉ của đệ. Đệ thắng ta tặng lại cho đệ. Nếu thua ta bảo quản những điều quan trọng trong Hắc Giới đối với đệ. Lão đệ buông tay mà đánh đi thôi. Ta hy vọng ta sẽ cá thua cho đệ lần này.
Mọi người có mặt quan sát được thì rùng mình lắc đầu. Số của Tiêu Ngọc Lâm này quá nhọ. Kết giao cùng một bằng hữu như Hỏa Nhân Tà Thần quá nham hiểm. Cứ nói là lão ra mặt bênh vực Lâm nhưng chính lão cũng rõ ràng nghĩ rằng Lâm sẽ thua nên mới ra mặt đem đồ vật ra cá cược. Nếu lão thua vậy thì Lâm cũng không trách được lão vì lão có ý tốt dùng tài sản của mình ra cá cược để giữ lại cho Lâm. Nếu Lâm thua thì ngoài mặt làm sao có thể lấy giới chỉ của lão. Còn nữa, trong lúc này lão nói dùng giới chỉ, ai mà biết trong giới chỉ có những gì. Lúc khai báo thật thì thì lão mới đem tài sản ra kê khai. Nếu thua thì khai ít, nếu thắng thì khai nhiều. Lão là nhà cái, vậy thì chỉ có thể kiện được củ khoai. Đã vậy thì chỉ còn cách ra sức dành giật lấy một đổi một vì lần này Tiêu Ngọc Lâm thua là cái chắc.
Ngũ các mừng thầm, rớt cuộc đến Hỏa Thần cũng quay lưng lại với Lâm. Đứng trước lợi ích sẽ không có sự trung thành tuyệt đối. Động tĩnh của Thiên Tàn và Thiên Lục Sát cũng khiến bao người lắc đầu. Hai thủ hạ trung thành của Lâm không ngờ hiện giờ lại ngoan ngoãn đứng bên cạnh của Thiên Tôn. Bọn họ dù gì cũng là người họ Thiên. Dĩ nhiên khi lão đại thất thế sẽ trở lại với gia tộc. Không ai có thể nói gì. Bọn người nô lệ lắc đầu thở dài. Số phận của họ, cuối cùng cũng vẫn làm nô lệ.
Thế mới biết Tiêu Ngọc Lâm này cuối cùng cũng có điểm yếu. Tin tưởng sai người. Tiêu Ngọc Lâm nói rất đúng, không có đồng minh vĩnh viễn, nên cũng không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Tiếc rằng hắn lại bị định luật bất biến này phản ngược. Mọi người trách thầm Hỏa Nhân Tà Thần nham hiểm, nhưng việc đã đến nước này dĩ nhiên lão phải kiếm lợi cho bản thân. Người không vì mình trời tru đất diệt.
Các thế lực vì vậy mà nhao nhao lên đưa đồ vật của mình ra đặt cược. Số lượng tài phú nhiều đến nỗi rất nhiều người sợ hết phần. Trong trận pháp Nhật Nguyệt Thần Ma nghiến răng kẹt kẹt gằn giọng:
- Nhật Nguyệt Thần Ma ta từ trước chưa từng thua ai!
Ý tứ của lão nói ra rất rõ. Con trai của lão là Tạ Hồn Âm Bách giật mình hiểu ra được, xuất hết tài sản đem theo ra để cá cược. Cuối cùng số lượng tài phú do Hỏa Nhân Tà Thần thu vào cũng khiến nhiều người sợ hãi thất kinh cất giọng hỏi:
- Khoan đã, nếu Tiêu Thần Vương dùng cả tài sản mà cũng đền không nổi vậy thì phải làm sao đây?
Hỏa Nhân Tà Thần gãi rầu rồi tươi cười ra mặt như đã dự trù từ trước:
- Mọi người yên tâm, ta có thể thay Thần Địa tiếp quản Băng Xương Thần Thành. Tạm thời thay Lâm lão đệ trả nợ. Khi nào trả nợ dứt ta sẽ giao ra Băng Xương Thần Thành cho Thiên Tôn xử lý.
Lão quay sang nhìn Thiên Tôn. Lão như đã định sẵn Thiên Tôn không có ý kiến gì đối với đề nghị của lão. Dĩ nhiên là Thiên Tôn lập tức đồng ý. Giao Băng Xương Thần Thành cho Hỏa Nhân Tà Thần vậy sẽ khiến các thế lực không thể cấu xé thế lực này. Thần Địa cũng chỉ mất đi thêm 1 minh tôn cảnh nghịch thiên chứ không tạo ra đại loạn. Khi nào bọn nô lệ tới ngày xử trí thì cũng là lúc lão thu hồi lại Băng Xương Thần Thành. Một công đôi ba việc như vậy sao Thiên Tôn lại từ chối. Các thế lực sau khi được sự đồng ý của Thiên Tôn thì đã điên cuồng cá cược. Kể cả một số thế lực đã theo Lâm cũng mượn cớ thu phục lại chút tài sản cho Vương mà như những con quạ đen lao vào hôi của. Cảnh tượng rất kinh tởm.
Kim Liên Hoa nhìn Ưng Vạn Hầu lắc đầu gằn giọng lớn tiếng:
- Hầu ca, ta nghĩ Ngoại Vực Tam Tuyệt từ nay chỉ còn lại Ngoại Vực Song Kiêu là ta và huynh. Coi bộ việc hôm nay đại cục đã định. Chúng ta cũng nên khuấy động một chút đi.
Ưng Vạn Hầu nổi lên hào khí đưa rựu lên cạn rồi đập vỡ chén ngọc:
- Đúng vậy! Đứng cùng hàng với tên sài lang kia ta thật thấy tức. Hắn làm sao xứng cùng Ưng Vạn Hầu ta ngang hàng so sánh. Ta gặp hắn ở đâu là đập hắn ở đó. Việc ở đây lão tử không có cách nhúng tay.
Nói xong Ưng Vạn Hầu buồn bực đưa cả bình rựu lên uống ừng ực. Mới kết giao cùng một hảo bằng hữu xong nay hắn đã không còn duyên đối ẩm. Ưng Vạn Hầu cảm thấy chắn ghét cuộc sống tranh đấu này cất giọng lên ngâm nga tiếc thương cho số phận của một anh tài:
“Bồ đào mỹ tữu , dạ quang bôi
Dục ẩm , tỳ bà mã thượng thôi
Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu
Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi?”
Dịch
“Đây rượu bồ đào , đây chén ngọc
Muốn say đàn đã giục ra đi
Ai cười chiến địa mình say ngủ
Chinh chiến xưa nay mấy kẻ về”
Tiếng ngâm của Ưng Vạn Hầu khiến bao thế lực ủng hộ cho Lâm phải tiếc thương cùng hắn ngâm lại hai câu cuối: “Túy Ngọa sa trường quân mạc tiếu, Cổ lại chinh chiến kỷ nhân hồi!” Là người ra chiến trận có mấy kẻ về. Lần này Tiêu Ngọc Lâm ra trận thật sự khó tránh khỏi kết cục bi thương. Tuy là vậy cũng khối người không lao vào hôi của. Chỉ rủa thầm Hỏa Nhân Tà Thần nham hiểm, nhưng đại cục đã định. Lão làm như vậy quả nhiên không sai. Lão đã đụng chạm không ít thế lực. Nếu mất đi Lâm vậy lão cũng vẫn phải tiếp tục tồn tại. Các lão gia hỏa đứng đầu một thế lực không trách Hỏa Thần, lại thầm mến phục tài của lão. Kẻ đứng trên cao phải lấy đại cục làm trọng. Không thể vì nhất thời rung động mà đánh mất đi cả ván cờ.
Tiêu Ngọc Lâm kia quả thật rất tùy tiện. Hắn theo đuổi là cảnh giới võ đạo đỉnh tiêm. Nếu hôm nay Lâm nhượng bộ vậy sẽ ảnh hưởng đến võ đạo của hắn. Lâm sẽ vì vậy mà không thể thăng tiến. Nếu phải trách thì đáng trách tên Nhật Nguyệt Thần Ma kia vô pháp vô thiên, trách Thiên Tôn ích kỷ và trách tên Tạ Hồn An Phúc ngu xuẩn không nghĩ cho đại cuộc mà thôi.
Cường giả rất dứt khoát. Chỉ trong một canh giờ mọi cá cược đã được đặt. Hỏa Nhân Tà Thần thu đồ vật rồi ghi chép lại cẩn thận. Thiên cấp thần khí đổi lấy thiên cấp khí tương tự, vũ khí đổi lấy vũ khí cùng cấp bậc. Thần thạch hay đan dược cũng phải được ghi chép lại cẩn thận để sau này kiểm kê trả nợ người ta. Nếu không trả được vậy có thể dùng giá cả của Thánh Tháp mà quy ra đồ vật tương tự khác hay quy ra thần thạch để đổi lấy đan dược, vũ kỹ cùng giá cả.
Linh hồn của Viêm Đế Chí Tôn thầm mừng. Chuyến này kế hoạch thành công mỹ mãn. Lão đang nghĩ tiếp, bước kế tiếp chính là tình cảm giữa lão và Lâm có biến đổi. Tứ tướng quay lại với lão đầu nhập vào Thiên Tôn. Đồng thời lão cũng phải thầm mong cho Phong nhi sẽ không bị việc gì. Hy vọng hắn đủ sức chèn ép Nhật Nguyệt Thần Ma như lời Phong nói. Cả Thần Địa này Tiêu Ngọc Lâm tự phụ đứng thứ ba.
Trận chiến giữa Tiêu Ngọc Lâm và Nhật Nguyệt Thần Ma sẽ diễn ra trong chốc lát. Cường giả có tranh chấp kể cả Thiên Tôn cũng không thể ngăn cản. Cả hai bên đều vì mặt mũi của mình không bên nào có thể nhượng bộ được. Thiên Kiếm Hội không ngờ lại có hồi kết như thế này. Tuy quá bất ngờ nhưng không ai muốn bỏ qua một trận chiến sinh tử quyết đấu này. Tam đại thành thị lại trái ngược theo dự định của bao thế lực, đều đứng ra ngoài vòng cá cược lần này. Bọn họ đã thua cho Tiêu Ngọc Lâm một cách thê thảm, hiện giờ lại không mong có thể bị thua thêm. Mặc kệ lần này ai thắng ai bại, bọn họ đều quyết định đứng ngoài vòng tranh chấp.
Đồng lòng cùng với họ lại có thêm Thánh Tháp, Băng Thần Thành, một số gia tộc nhỏ theo Lâm và hai thế lực lớn nhất ngoại vực Hắc Ưng Bang và Cửu Xà Bang. Thiên Tôn giữ vững lập trường trung lập không tham gia nhưng một số lão gia hỏa họ Thiên lấy tư cách cá nhân cũng lao vào cá Lâm thua đợt này. Một số các thế lực theo Lâm mù quán tin tưởng đứng lên chơi nhỏ cá Lâm thắng. Các thế lực khác cũng đáp ứng chịu lấy một đền ba rằng Lâm sẽ thua. Trận chiến lần này quyết định cán cân của các thế lực Thần Địa sẽ phát triển ra sao. Tiêu Ngọc Lâm lần này có thắng cũng là thắng thảm mà thôi.
Đây là chiến tranh không có người thắng cuộc, kiếm lợi nhiều nhất không thể nghi ngờ vẫn chỉ có một mình Thiên Tôn mà thôi. Mất mát của Hỏa Nhân Tà Thần quá lớn. Lâm thắng thì lão mất đi sự tin cậy của Lâm. Lâm thua thì lão bị mất đi đồng minh cường đại. Thiên Tôn gật gù khen thầm Hỏa Thần có tài thao lược biết xoay sở theo tình hình biến chuyển. Việc làm của Hỏa Thần không thể nghi ngờ là tính toán tốt nhất có thể trong lúc này vì trong mắt của Thiên Tôn, Tiêu Ngọc Lâm không có cửa thắng.
Hỏa Thần ngoài mặt lo lắng nhưng trong lòng bắt đầu rung động vì kế hoạch của Lôi Trấn Phong. “Che Mắt Thế Gian” này quá chu toàn. Lại gặp đúng lúc tương kế tựu kế biến chuyển quá nhanh. Lâm không muốn Thần Địa đại loạn nên khiêu chiến Nhật Nguyệt Thần Ma. Giết những cường giả đỉnh tiêm trước. Sau đó lợi dụng sự lỏng lẻo của Thần Địa kích động phe này xóa sổ phe kia đi.
Tiêu Ngọc Lâm âm trầm không nói gì tế ra Hắc Kiếm. Tay trái thần binh Huyền Y Hộ Khẩu Tiễn khai hỏa nhắm thân ảnh của Nhật Nguyệt Thần Ma bắn loạn. Loan đao của Nhật Nguyệt Thần Ma cũng bay đầy trời. Trận chiến giữa hai cường giả nhất nhì Thần Địa đã bắt đầu. Hỏa Thần rất chắc Lâm sẽ thắng nhưng hắn thắng được cũng chỉ còn lại nửa cái mạng. Nước cờ này của Lâm quả thật quá liều đi! Lão bắt đầu âm thầm ra lệnh cho bốn tướng chuẩn bị sẵn sàng nghinh chiến. Bằng mọi giá không để bọn người Ngũ Các Ngoại Vực, Thiên Tôn và tam đại thành thị làm hại được Lâm. Nếu cần vậy thì Viêm Đế Chí Tôn sẽ một lần nữa tái xuất giang hồ. Bằng mọi giá không thể để phân hồn của Lôi Trấn Phong sảy ra việc gì.
Lúc mà Tiêu Ngọc Lâm bày ra kết giới, tại một phiến thiên địa ở ngoại vực bản thể Lôi Trấn Phong trong hình dạng của Bạch Phụng bừng tỉnh. Lúc hắn xây dựng ra xuyên tinh toa đã để lại một giấu ấn. Khi mà trận pháp Thiên Tội Sát Ngục khởi động bản thể đã nhận được tín hiệu. Bạch Phụng vung tay một cái nhìn vào một trận pháp rồi cười ha hả. Bạch Phụng nhìn 8 người khác nháy mắt:
- Báo với Lạc Long Quân, chúng ta cùng lúc đánh vào ba điểm của Ngoại Vực Cổ Duệ. Lần này chúng ta chém rụng Nhật Nguyệt Thần Giáo đi thôi ha ha ha! Cùng lúc nhắm vào ba điểm. Không nhận tù binh. Quyết phá Cổ Ma!
Các phân hồn khác cũng đồng lòng lên tiếng:
- Không nhận tù binh, quyết phá Cổ Ma.
/91
|