Lời của tác giả: Hi các bạn. Hy vọng mọi người thích truyện Đan Khí Thần Tôn. Tác giả sẽ cố ra 5 chap / tuần. Cuối tuần phải nghỉ ngơi dành thời gian cho gia đình :D. Thứ hai hàng tuần có thể sẽ ra 2 cháp 1 ngày nếu cuối tuần mình có thời gian rảnh. Thanks các bạn đã ủng hộ truyện của mình.
Chạy vào phòng đóng cưa chặt Trấn Phong nóng lòng ngồi xuống tĩnh tâm. Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, đưa tinh thần lực nội thị vào đan điền, cảm nhận các tĩnh mạch, tâm mạch sau đó đưa lên tim tìm đường vào não. Cũng như các lần khác, rất nhanh Phong được một sức hút linh hồn thu vào trong thế giới thức hải của chính mình. Hắn âm trầm bước tới phía của Khí Tổ. Lay vài lần vẫn không thấy động tĩnh liền quán chú tinh thần lực dò sét linh hồn thể của Khí Tổ. Ngạc nhiên thay khi bóng hình người ngủ do sự lay động của tinh thần lực bị vỡ vụn rồi tiêu thất trong không trung. Trấn Phong đổ mồ hôi hột hãi hùng. Đây chỉ là cái xác hồn chống rỗng. Hắn chạy sang nơi Đan Tổ đang nằm quán chú tinh thần lực vào. Vẫn như Khí Tổ, do sự lay động của tinh thần lực bị vỡ vụn rồi tiêu thất trong không trung. Trấn Phong ngồi bệt xuống tĩnh tâm suy nghĩ. Họ đã đi đâu. Với đẳng cấp của họ không thể tiêu thất được. Hắn không tin. Nhất định hai lão gia hỏa này đã sớm tỉnh lại. Không biết đang trốn tránh ở đâu đây. Thế giới trống không. Mảnh đất giờ đã rộng thênh thang như một thành thị. Trần cũng cao hơn rất nhiều so với lúc trước. Hắn đã mắc kẹt ở cảnh giới này cả tháng nay. Đan điền cũng không thể mở rộng thêm được nữa. Chả nhẽ phải hàn gắn các vết rách rồi sao? Nhưng làm thế rồi sẽ khó có thể phá hủy. Một khi hàn gắn đan điền lại linh khí sẽ hội tụ lại đan điền và khó có thể mở rộng thêm. Cách tu luyện nghịch thiên như vậy hắn không muốn bỏ. Nếu không hỏi hai vị sư phụ hắn thật không biết bước kế tiếp phải làm sao? Trấn Phong rút tinh thần lực ra khỏi thức hải. Ngồi trong căn phòng suy nghĩ bước kế tiếp phải làm sao.
Từ lúc xuyên việt đến thế giới này Trấn Phong rất cô đơn. Hắn nhớ vợ, nhớ con, nhớ cảnh gia đình êm ấm. Nhớ những tiếng o e của thằng cu chưa tròn một tuổi luôn hay nhõng nhẽo đòi bế, đòi bố hát cho nghe, đòi mẹ cho bú. Chỉ có hai lão quái vật này mới đem lại cho hắn cảm giác hắn thật sự là Lê Trấn Phong của kiếp trước. Mặc dù hắn đang ở trong cơ thể của người khác, nhưng hắn vẫn chưa thay đổi. Hắn vẫn là hắn. Trấn Phong nhìn góc phòng lạnh lẽo. Các màu sắc ba động của linh khí như tan như ẩn hội tụ sung quanh hắn. Quan sát kỹ hắn mới thấy các linh khí dần dần hội tụ rồi bị chiếc nhẫn màu đen ở ngón áp út tay phải của hắn đang hấp thu những linh khí này một cách kỳ dị. Chiếc nhẫn này đã theo hắn từ lúc xuyên việt. Nó là kỷ niệm duy nhất và cũng là bằng chứng cho hắn biết hắn đến từ nơi khác. Hắn đã thử nhiều lần quán chú tinh thần lực vào chiếc nhẫn nhưng nó chả có gì đặc biệt. Hắn không cảm ngộ được linh khí ba động trong chiếc nhẫn như các loại không gian giới chỉ khác. Nhìn linh khí ba động từ từ được hấp thu vào trong giới chỉ Trấn Phong dùng tinh thần lực quán chú vào dò sét. Một hấp lực hút hắn bay vào chỉ để lại căn phòng trống vắng. Chiếc giới chỉ rơi trên giường của Trấn Phong lóe lên những màu sắc của cầu vòng sau đó ảm đạm mất đi tia sáng.
Trấn Phong đứng giữa một mảnh thiên địa rộng lớn. Bầu trời không cao lắm, chỉ tầm 100 thước (40m). Gần đến nỗi hắn có thể nhảy lên là chặm vào bầu trời. Xa xa hai lầu các cao hơn 50 thước đứng song song sừng sững chiếm nửa bầu trời trong phiến thiên địa này. Trấn Phong tung cước bộ chạy đến. Rất nhanh hắn đã đến nơi. Nghe thấy tiếng người hắn đẩy cửa của lầu các màu đen bước vào. Tiếng cãi cọ. Là hai vị sư phụ.
- Ta dạy hắn trước
- Cái tên mặt đen này ngươi có tư cách gì dạy hắn trước chứ. Quyền pháp của ngươi hắn còn chưa lĩnh ngộ xong. Cái thứ thầy không ra thầy như ngươi mà cũng sứng có được một đồ đệ xuất sắc vậy sao.
- Dâm tổ ngươi dạy công phu đơn giản nên hắn có thể lĩnh ngộ nhanh. Công phu của ta cao thâm hơn dĩ nhiên cần nhiều thời gian hơn để lĩnh ngộ.
Nhìn thấy hai vị sư phụ bình an vô sự Trấn Phong khẽ mỉm cười. Thì ra là chơi mình thật. Họ vẫn ở trạng thái linh hồn thể nhưng Trấn Phong đã có thể nhìn thấy hình thái của họ. Đan Tổ khí chất bất phàm như một vị nữ nhân trung niên có khí chất như thiên tiên. Mắt ngài, môi đỏ da trắng. Người cao mỏng vẫn thánh thoát ra sự tươi trẻ và sức sống mãnh liệt của tuổi trẻ. Nhưng khí chất của bà cho Trấn Phong có cảm giác của người mẹ hiền. Khí Tổ thì ngược lại. Bụng phệ mông to vai rộng các cơ bắp lực lưỡng. Cơ bắp phối hợp với cái bụng phệ của ông thật có điều gì đó rất so le. Giống như anh băm thịt hơn chứ không thoát ra vẻ tiên ông đạo cốt của một luyện khí đại tông sư. Trấn Phong bước đến khẽ cung kính:
- Phong nhi bái kiến nhị vị sư phụ.
Quay lại nhìn Trấn Phong mỉm cười. Hai vị Khí Tổ, Đan Tổ khẽ gật đầu. Đan Tổ ôn hòa nhìn Trấn Phong rất thuật mắt:
- Tên tiểu tử ngươi gặp bình cảnh nên giờ mới đến gặp chúng ta sao?
- Sự phụ oan ức cho đệ tử. Phong nhi sợ hai vị mãi chưa tỉnh lại, ngày nào cũng nhai Tinh Thần Thảo thật sự rất đau đớn. Mà sao hai vị tỉnh lại không cho con hay?
- Hề hề tiểu đồ nhi. Thật ra sư phụ rất nhớ ngươi, nhưng cái mụ dâm tổ này muốn ma luyện ngươi thêm nên không cho ta ra gặp ngươi thôi à.
- Ê ê ê tên mặt đen. Là ông đề nghị trước cái gì mà kiếm tốt thì phải mài. Không cho hắn chút đau khổ hắn sẽ vênh vênh tự đắc. Phong nhi, nói trước đâu có vui. Nhiều quá trình phải qua sự tìm tòi vã lĩnh ngộ. Nói trước cho ngươi, ngươi sẽ biết mà không hiểu, rõ mà không thông. Vậy thật sự là tổn mất khổ tâm của hai chúng ta à.
Nghe đến đây thì Phong thật sự bực gần chết. Rõ ràng câu của mình lại bị trả lại. Hai lão gia hỏa này rõ ràng đang chơi mình.
- Xin hai vị sư phụ xin khó dễ đồ nhi nữa. Đồ nhi thật sự có rất nhiều thắc mắc. Hai vị sư phụ có thể giải thích được không?
Trầm ngâm một lúc Khí tổ thở dài:
- Tiểu tử. Không phải sư phụ muốn dấu ngươi nhưng với cảnh giới của ngươi biết cũng chả để làm gì. Ngươi cứ cố gắng tu luyện cho tốt. Sau này đạt được đến cảnh giới cao hơn chúng ta sẽ kể hết cho ngươi.
- Phải rồi tiểu Phong. Nghe lời sư phụ. Đừng hỏi nhiều hở!
- Sư phụ, con cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, có hai từ điển sống ở đây lại không được giải đáp. Con thật sự rất bị ủy khuất à. Hay là để con đi hỏi lung tung. Nhỡ lộ ra con là người xuyên việt sẽ bị đem ra mổ sẻ à.
- Được được được. Vậy đồ nhi cứ hỏi. Nếu có thể không ảnh hưởng đến tương lai của ngươi sau này thì chúng ta sẽ nói. Nhưng nếu chúng ta thấy việc có thể ảnh hưởng đến ngươi thì ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời sư phụ.
- Sư phụ. Ta thật sự thắc mắc tại sao chữ viết ở đây rất giống với các chữ cổ trên các trống đồng. Hình như giống như chữ khoa đẩu đã bị thất truyền của Việt Nam.
- Ha ha ha... tiểu Phong tử, ngươi hỏi đúng thầy rồi. Nói đến chữ cổ đó thì phải hỏi mụ dâm bà bà này.
- Cái tên mặt đen trời đánh này. Còn nói ta là dâm phụ ta một chưởng đánh chết ngươi. Tiểu Phong. Chuyện này phải nhắc đến lịch sử của Thiên Linh giới. Trên thế giới này từ rất lâu đã tồn tại một chủng tộc hùng mạnh. Họ tự sưng là hậu duệ của thần, Thần Duệ chi tộc. Còn chúng ta thì gọi họ là Cổ Ma tộc. Họ là một trong những tộc dân cổ xưa nhất từ Hồng Hoang. Hai chúng ta là người từ thời kỳ đó. Cổ Ma tộc muốn nhất thống thiên hạ nên đã triển khai đàn áp và nô lệ các chủng tộc khác. Họ tự sưng là con cháu của thần, vua của họ là con của thần. Các tướng của họ là tướng thần được phái đến để giúp vua của họ cai trị phiến thiên địa này. Các chủng tộc không thần phục họ đều bị từ từ gặp đại nạn diệt tộc. Nhưng khi tấn công đến Lôi Linh đại lục họ gặp sự phản kháng mãnh liệt của một chủng tộc hùng mạnh cũng không kém. Đó là liên minh Bách Tộc. Trong bách tộc có một bộ tộc tuy ít người nhưng họ có được luyện khí thuật nghịch thiên tạo ra các loại trống cổ. Đánh một tiếng người ngã thân vong. Thiên binh vạn mã khó cản. Tên mặt đen này là người của bộ tộc đó. Họ tự sưng là Lạc tộc. Còn ta thuộc tộc chủng chuyên nghiên cứu về đan dược gọi là Hồng tộc. Sau khi đánh đuổi Cổ Ma Tộc đến Đấu Linh Đại lục thì sinh ra sự giằng co. Lầu ngày trở lên hòa hoãn. Bước chân của Cổ Ma Tộc bị dừng lại tại Đấu Linh Đại lục. Họ có ngôn ngữ riêng nên ít nhiều gì người của Thiên Linh Thế giới này đều bị văn hóa và ngôn ngữ của họ ảnh hưởng.
- Thời gian trôi qua, Cổ Ma Tộc vẫn mang ý niệm nhất thống Thiên Linh Thế giới. Sau bao lần chiến tranh họ bị đẩy lùi về mảnh đất gốc của họ. Nhưng Đấu Linh đại lục vì chiến sự đó mà cường giả vẫn lạc, linh khí bị loãng đi rất nhiều. Ngươi có biết vì sao Thôn Kiếm Lâm có nhiều Tinh Thần Thảo hay không?
- Chả liên quan đến chiến sự năm đó.
- Phải. Chiến sự năm đó cường giả vẫn lạc quá nhiều. Những linh hồn đó ngã xuống, thân xác của họ theo thời gian hủ hóa trở thành phân bón cho khu đất này, tạo thành Thôn Kiếm Lâm. Những linh hồn đó trở thành phân bón cho Tinh Thần Thảo. Chiến sự khủng khiếp đó phá nát một nửa Thiên Linh Thế giới. Chiến trường cuối cùng xé rách thiên địa nên mới tạo ra Hỏa Linh Hải. Bên kia của Hỏa Linh Hải là mảnh đất cuối cùng của Cổ Ma Tộc. Họ luôn luôn muốn thống nhất Thiên Linh giới, trở lại trốn thiên địa này để đô hộ các chủng tộc khác. Thủ lĩnh của bọn họ vẫn lạc, nhưng với sự hùng mạnh của kẻ đó hắn đã ký gửi linh hồn của hắn chạy đến các mảnh hỗn độn khác chờ ngày phục hồi. Một số cường giả của hai bộ Tộc Lạc Hồng cũng bị ngã xuống. Tuy nhiên chấp niệm bảo vệ thế giới của họ mạnh mẽ có thể kháng ngạnh và tiếp tục truy sát tên thủ lĩnh cổ tộc kia. Lúc đó ta cũng bị thương. Mất đi thân xác nhưng vì muốn báo thù cho gia tộc nên đã truy sát hắn và lưu lạc đến địa cầu. Ta tình cờ gặp được đôi nam nữ chuyển kiếp của bộ Tộc Lạc Hồng. Nam tên Lạc Long, nữ tên Âu cơ. Ta dùng ngôn ngữ và chữ viết của thế giới này truyền cho họ. Ta chỉ muốn để họ nhớ lại họ là ai của kiếp trước. Nhưng linh hồn của họ trong trận chiến đã thụ thương không nhỏ. Họ đã không thể nhớ lại gì.
- Không phải chữ Khoa Đẩu giống chữ của thế giới này, mà là ngược lại. Bất quá linh hồn của các cường giả Cổ Ma Tộc rất cố chấp, họ luôn cho rằng họ mới là chủng tộc sứng đáng để sưng bá. Chấp niệm đó được chuyển kiếp và kế thừa trong văn hóa của người Trung Hoa. Còn con cháu của hai chủng tộc Lạc Hồng kia vẫn luôn kế thừa tâm niệm của tổ tiên họ, vẫn luôn bằng mọi cách ngăn chặn được sự tấn công mãnh liệt và đồng hóa của chủng tộc Cổ Ma.
- Sư phụ nói người biết Thủy Tổ của con? Lạc Long Quân và Âu cơ, sự tích bọc chứng nở trăm con?
- Cái gì mà bọc chứng nở trăm con chứ. Nhắc đến tiểu tử Lạc Long kia thật sự rất hoa tâm. Gặp một người là thương một người. Đàn ông kiểu đó thật làm tức chết lão nương.
- Ha ha ha... dâm bà bà ngươi không được hắn thưởng thức giờ tức tối sao?
- Cái tên mặt đen ngươi biết cái gì! Ta là trưởng bối của hắn. Ngươi ăn nói bậy bạ có tin ta cho ngươi biết hoa hồng tại sao nở hay không? Nhưng mà nói lại thật sự làm gì mà có cái bọc trăm trứng nào chứ. Tên Lạc Long kia tiêu sái anh dũng, người gặp người thích. Hắn gặp một đóa hoa thì yêu một đóa. Thời buổi đó tất cả con cái đều quy cho người vợ cả nuôi nên tất cả mới gọi Âu Cơ là mẹ. Còn các người vợ khác thì cứ theo tuổi mà gọi đôi khi là dì, đôi khi là chị. Sau này Âu Cơ không chịu nổi hoa tâm của Lạc Long Quân mới đem 50 con lên núi. Lạc Long Quân cũng đem 50 con xuống biển. Lập nên nền tảng cho chủng tộc Lạc Hồng sau này. Lạc Long Quân thân là người của nơi khác đến. Hắn tuy được tôn là thủy tổ nhưng cũng chỉ là lãnh đạo chính trị và quân sự của tộc Lạc Hồng sau này thôi. Hắn cũng không phải hoàn toàn là người của mảnh đất sông Hồng. Các con của hắn, các người vợ của hắn mới chính thức là Thủy Tổ thực sự của người Việt sau này.
- Sư phụ vậy sao vi sư lại phải lưu lạc lâu như vậy tại địa cầu?
- Ha ha, ta muốn sao? Ta chỉ muốn ở đó ngàn năm, nhưng vì đến đó không có linh khí, ta bị mắc kẹt chờ người đến cứu. Nhưng các cường giả năm đó đã mất đi thể xác, cuối cùng cũng đành chuyển kiếp và lãng quên đi Thiên Linh giới. Cho đến khi tên mặt đen này xuất hiện, thì cũng là cuối đời Hùng Vương rồi.
- Sư phụ, vậy Hùng Vương 18 đời là có thật? Hơn 2000 năm mà chỉ có 18 người?
- Cái gì mà chỉ có 18 người? Thật ra họ Hùng cai trị rất nhiều đời. Mỗi khi vị vua không có con trai, truyền ngôi cho cháu trai của mình thì vị vua mới sẽ bắt đầu một kỷ nguyên mới lập lên Hùng Vương thứ tự mới. Đó là 18 chi, chứ không phải 18 đời. Bất quá lúc đó ta đang là linh hồn thể. Lâu ngày bị suy yếu nên đa số thời gian đều ngủ say.
Khí Tổ một bên thở dài:
- Nhớ năm xưa ta được nhiệm vụ tìm kiếm và cứu vớt linh hồn của cường giả Hồng Tộc. Ta tìm kiếm biết bao năm, cuối cùng chỉ tìm được Đan Tổ. Muốn đến được thế giới đó của ngươi chúng ta chỉ có thể dùng trạng thái linh hồn cường đại để sinh tồn. Không thể có phàm thể. Muốn có thì phải chuyển kiếp. Ta không muốn vậy nên đã theo dòng thời gian mang theo Đan Tổ đang ngủ say để chờ ngày phục hồi linh hồn đủ mạnh để có thể trở về. Mãi đến khi ngươi xuất hiện chúng ta mới có thể quay trở lại đây. Phải nói cũng nhờ ngươi chúng ta mới có thể mượn thân xác để quay trở lại thế giới này. Nếu chỉ bằng vào linh hồn thì chúng ta không thể thoát khỏi mảnh hỗn độn vỡ nát đó.
- Sư phụ, nói như vậy sư phụ cũng sống từ thời cổ?
- Ha ha ha, các lão quái vật chúng ta ai mà chả cả ức tuổi chứ. Nhớ năm xưa khi ta mới đến địa cầu. Gặp được tên tiểu tử có tên là Nguyễn Tuấn. Ta giúp hắn ráp lại 100 đốt tre. Chơi với hắn thật là vui.
- Cây tre trăm đốt, sư phụ, người là thần núi Tản Viên, giúp thánh Tản chống đỡ Thủy Tinh?
- Ha ha ha... tiểu tử. Là ta. Người mà ta giúp đỡ năm đó đúng là Sơn Tinh. Tiểu tử đó thật sự rất thông minh. Hắn còn nghĩ ra cái gì ”Phục Ngưu Thần Chưởng”. Chiêu pháp liên miên bất tuyệt thật lợi hại. Thật ra những người nổi bật thời đó rất nhiều người là cường giả của hai tộc Lạc Hồng chuyển kiếp mà sinh ra. Nào là Lý Thân, Cao Lỗ, Trần-Tự Minh. Lý Thân kia có tên khác là Lý Ông Trọng. Hắn học được Phục Ngưu Thần Chưởng sau đó dùng âm kình để đánh ra Phục Ngưu Thần Chưởng. Sự lợi hại của pho chưởng này rất nghịch thiên. Bất quá theo thời gian trôi qua, ta cũng phải bồi bổ sức mạnh của hồn lực. Kiếm nơi thích hợp để ngủ say. Không chơi được với tụi hắn à. Nhất là tên Cao Lỗ. Thật là một kỳ tài của thời đại. Làm ra loại nỏ thần một lúc bắn được cả chục tên. Liên miên bất tuyệt.
- Sư phụ, nói vậy người biết Phục Ngưu Thần Chưởng? Người còn là thần kim quy?
Đôi mắt Trấn Phong long lanh. Được học chưởng pháp của Sơn Tinh. Đem về địa cầu nói ra chắc bị công an bắt dzô Chí Hòa chứ chẳng chơi. Hắn thật mong đợi. Nhưng Khí Tổ phất tay:
- Ta không thích chưởng chỉ. Hỏi dâm bà bà này đi. Còn việc thần kim quy đó chỉ là nhảm nhí. Cái tên họ Triệu kia hắn muốn xóa đi dấu ấn của Cao Lỗ nên sau này thần thoại hóa chuyện của Cao Lỗ hừ.
- Phải phải phải, để ta dạy hắn. Cái tên mặt đen, là ngươi nói. Tiểu tử theo ta ra đây, ta dạy ngươi Phục Ngưu Thần Chưởng.
- Ai!!! Dâm bà bà dám cướp người.
- Ai cướp của ngươi. Là ngươi nói. Ha ha ha!
- Được, ngươi dạy hắn Phục Ngưu Thần Chưởng, nửa ngày sau ta dạy hắn Long Biên kiếm pháp.
- Ha ha ha... Long Biên kiếm pháp, là kiếm pháp của Vạn Tín Hầu Lý Thân. Lão mặt đen. Những võ công của ông toàn dùng cảnh giới vô chiêu vô thức không đầu không đuôi, để ta xem làm sao ngươi có thể dạy hắn.
- Bà... được. Ta với bà cá. Tên nào thua thì là con rùa đen rụt đầu.
- Ha ha ha. Mặt ông đen vậy cần gì cá cũng là con rùa đen rồi.
- Dâm bà bà. Không cần phải trốn. Bà sợ thì cứ nói thẳng. Lão tử bỏ qua cho bà.
- Ai mà sợ ông. Nhưng phần thưởng là cái gì đây?
- Muốn sao cũng được.
- Ha ha ha... vậy được từ giờ trở đi, ban ngày ta dạy hắn Phục Ngưu Thần Chưởng, buổi chiều đến phiên ngươi. Nếu trong vòng một tháng Phong tiểu tử học xong Phục Ngưu Thần Chưởng 2 hệ ông phải gọi ta là Đan Tôn, từ nay trở đi không được gọi ta là Dâm bà bà.
- Được, nếu trong vòng một tháng Phong nhi học được Long Biên cước và Long Biên kiếm Pháp bà phải gọi ta là Khí Tôn không được gọi ta là tên mặt đen. Ai dạy được hắn học nhanh hơn kể như thắng cuộc.
- 1 lời đã định.
- 1 lời đã định.
Nói xong hai người đánh chưởng lập thệ. Trấn Phong còn rất nhiều thắc mắc nhưng Phục Ngưu Thần Chưởng thật sự quá hấp dẫn. Chưởng pháp của Sơn Tinh. Nằm mơ cũng muốn học. Các thắc mắc tạm thời bỏ qua một bên. Tối ngày hắn chỉ sử dụng được mỗi Băng Phong Chưởng nhưng lại không thể sử dụng linh khí. Thật là chán chết. Nhưng hắn thật sự vẫn cảm thấy kỳ. Hai vị sư phụ là nhân vật của thời hồng hoang. Cách đây đã không biết bao nhiêu năm tháng. Nếu chỉ ở Địa cầu có vỏn vẹn hơn 4 ngàn năm. Thời gian thật sự không khớp:
- Sư phụ, sư phụ là nhân vât từ hồi hồng hoang. Tại sao chỉ ở địa cầu thời gian hơn 4000 năm. Thời gian có chút kỳ quái.
- Haiz... cái này chắc ngươi phải hỏi thêm lão mặt đen kia. Nhưng ta cho rằng dòng thời gian chảy của thế giới này nhanh hơn so với địa cầu. Nhanh hơn bao nhiêu thì chúng ta khó biết nhưng bất quá một ngày của địa cầu chắc phải bằng một năm ở đây là ít.
- Nói vậy ta mới rời địa cầu được mất một năm?
- Tiểu tử, đường xa vời vợi. Ta cũng không thể biết trong lúc đến đây đã mất bao nhiêu thời gian. Nếu chưa có thể lý giải được ngươi cần gì hỏi nhiều? Ta cũng không có cách biết được. Ta cũng thật sự không hiểu. Tiêu tử ngươi quen biết vợ ngươi, sống ở địa cầu cũng vỏn vẹn chỉ có mấy mươi năm. Ngươi có nghĩ bước lên con đường cường giả, sự tu luyện của ngươi sẽ rất dài hay không? Ngươi cần gì vì vỏn vẹn mấy mươi năm mà bỏ mấy vạn năm tồn tại ở thế giới này chứ? Hơn nữa ngươi cũng không thể làm gì khi không có thể xác. Xuất hiện bằng linh hồn thể sẽ không cầm cự được bao lâu. Ngươi sẽ lâm vào ngủ say mấy trăm năm, thập chí như chúng ta mấy ngàn năm. Đến khi tỉnh lại thì ngươi đã là người dĩ vãng của cả hai thế giới. Ngươi muốn như vậy sao?
Trầm ngâm một lúc. Đạo lý của Đan Tổ thật có lý. Nhưng Trấn Phong không dễ gì bỏ cuộc. Còn nước còn tát:
- Sư phụ. Con ở đây một năm mới bằng địa cầu một ngày. Vậy cho dù con sống cả ngàn năm cũng chỉ bằng mấy năm thời gian ở địa cầu mà thôi. Con sẽ không dễ gì xóa bỏ.
Đan Tổ thở dài nhìn gót chân của Trấn Phong:
- Người trọng tình nghĩa trong thế giới cường giả vi tôn này sẽ gặp thiệt thòi. Lôi gia bảo bọc hắn. Nhưng đợi khí hắn ra ngoài thế giới to lớn kia thì sẽ ra sao đây? Thất tình tự tử đu giây điện mà. Mong rằng tiểu tử này không mong chờ nhiều quá. Sau này hắn sẽ thất vọng rất nhiều.
Trấn Phong gạt hết các câu hỏi. Hắn biết chỉ có thể trở lên mạnh mẽ hắn mới có thể trở lại địa cầu. Hắn có rất nhiều điều muốn làm. Nào là tạo xuyên tinh toa có thể xuyên qua các vũ trụ, phải dự trù cách để từ địa cầu trở về. Những cái đó đều cần tài phú nghịch thiên. Sống trong thể giới này mà không có vũ lực để bảo vệ tài phú vậy chỉ có thể làm con bò sữa cho các cường giả khác. Hắn phải kiếm cách kiếm thêm linh thạch. Kiếm tài liệu chế tạo xuyên tinh toa. Có hai vị sư phụ ở đây hắn không lo sẽ không đủ tri thức để làm những việc đó. Chỉ cần lo tài liệu và trở lên mạnh mẽ. Đó là nhiệm vụ tất yếu hiện giờ.
Cứ như vậy. Trấn Phong đóng cửa bế quan. Không tốn thời giờ chịu đau nhai Tinh Thần Thảo nữa. Cũng đình chỉ tu luyện đan điền. Hắn mê say trong thế giới của hắc giới chỉ. Đem đồ ăn một đống vào trong đó rồi phong bế cửa phòng không cho ai vào. Hắn muốn trong thời gian ngắn nhất học được bản lĩnh để tự bảo vệ mình. Sau đó lịch lãm tìm kiếm tài phú nghịch thiên. Dùng thời gian ngắn nhất để trở lại địa cầu. Lòng hắn sôi sục nóng lên. Hắn muốn trở lên mạnh mẽ.
Trên một góc của thế giới hắc chỉ một vị nữ nhân vừa diễn luyện chiêu thức vừa nói sơ bộ về bộ chưởng pháp này:
- Phục Ngưu Thần Chưởng có tất cả 36 chiêu. Liên miên bất tuyệt chiêu trước nối liền với chiêu sau. Xuất nguồn từ Thánh Tản Viên Sơn Tinh. Vào đời Hùng Vương thứ 18 vì Hùng Vương không có người nối nghiệp, lại ỷ vào mình là hậu duệ của giống Lạc Hồng có thần lực nên không lo binh bị, quân đội yếu kém. Nhân lúc đó giặc phương bắc muốn thôn tính đất nước. Trong các thống lĩnh hai bộ tộc Âu-Lạc có một người tài giỏi tự sưng là An Dương Vương muốn thống nhất hai tộc Âu Việt - Lạc Việt, chống lại giặc phương bắc. Ông đã nhờ đại thần của mình là Lý Thân đi làm thuyết khách. Lý Thân quyết đấu với phò mã Sơn Tinh ba ngày ba đêm. Cuối cùng thắng được phò mã nửa chiêu. Có người nói, đó là do phò mã đã cố tình nhường vì muốn cho hai tộc thống nhất. Sau đó phò mã đã tận lực khuyên bảo vua cha nhường ngôi cho An Dương Vương vì Âu Việt cũng cùng chung huyết thống với Lạc Việt. Vạn Tín Hầu Lý Thân vì vậy rất kính phục phò mã Sơn Tinh, cùng Sơn Tinh nghiên cứu võ học và sáng chế ra cách vận hành âm kình của 36 thế Phục Ngưu Thần Chưởng. Phục Ngưu Thần Chưởng sau này được Khất Đại Phu và Bắc Bình Vương Đào Kỳ dùng kinh mạch vận hành nên chưởng pháp đã được hoàn thiện rất nhiều. Phục Ngưu thần chưởng song kình có tất cả 36 chiêu, 72 thế. Uy lực không gì sánh nổi. Chỉ vì địa cầu không có linh khí nên cách vận dụng qua kinh mạch vẫn chưa được lên đến đỉnh phong.
Quay lại dừng một lát nhìn Trấn Phong:
- Phong nhi, mặc dù ngươi chưa tụ được linh khí nhưng vẫn có thể dẫn linh khí qua kinh mạch để phát chiêu. Nhớ kỹ Phục Ngưu Thần Chưởng có tất cả 36 chiêu, 72 thế. Các thế nối liền liên miên không dứt với nhau. Người bình thường nhờ vào hấp thu linh lực của thiên địa tụ lại trong đan điền của mình để dùng. Khi dùng hết linh lực trong đan điền thì phải hồi phục. Nếu con muốn phát huy ra chiêu thức của Phục Ngưu Thần Chưởng thì phải có tốc độ hấp thụ linh khí nhanh hơn người thường gấp trăm lần, ngấp ngàn lần. Vậy thì không cần tụ được linh khí trong đan điền con cũng có thể phát huy ra chiêu thức. Sau này khi nối liền lại đan điền vậy con có thể 1 bước lên mây trở thành cường giả chân chính. Nhớ kỹ, nỗ lực của hôm nay là thành quả của ngày mai. Trên đời này không có bữa ăn miễn phí. Phục Ngưu Thần Chưởng 36 chiêu, dương kình.
- Ngưu thực ư dã
- Ác Ngưu Nan Độ
- Song-Ngưu đồng lao
- Kị Ngưu Qui Gia
...
Các chiêu pháp của Phục Ngưu Thần Chưởng nối liền liên miên bất tuyệt. Hết dương kình rồi lại diễn luyện âm kình. Trấn Phong đam mê trong các chiêu thức. Đây là lần đầu tiên hắn có thể cảm ngộ được chưởng kình do linh lực phát ra. Hấp thu linh khí rồi tụ vào kinh mạch. Thế nào là linh khí thiên địa? Liên miên diễn luyện Phục Ngưu Thần Chưởng Phong vừa lâm vào trạng thái vong ngã ngộ đạo. Kiếp trước đạo lý hắn thường nghe là vũ trụ tức hỗn độn sinh ra thái cực. Thái cực sinh lưỡng nghi. Lưỡng nghi sinh tứ tượng. Tứ tượng sinh bát quái. Bát quái diễn hóa vạn vật. Hễ có dương thì phải có âm. Linh lực cũng chia âm dương như hỏa là dương, băng là âm. Quang là dương thì đối cực là hác ám. Còn có các thuộc tính chung hòa như hành thủy. Hành mộc có sức sống mãnh liệt thì bị hành kim sắc bén khắc chế. Kim sắc bén cửng rắn lại bị hỏa khắc vì sức công phá hủy thiên diệt địa, hỏa bị khắc vì thủy có sức bao trùm vạn vật. Thổ khắc thủy, mộc khắc thổ. Ngũ hành biến hóa. Con người cũng sinh ra từ vạn vật hỗn độn. Vậy con người phải chăng cũng có thể là tiểu hỗn độn? Ngũ tạng đối chiếu với ngũ hành. Tim thuộc hỏa, gan thuộc mộc, tỳ[1] thuộc thổ, phổi thuộc kim, thận thuộc thủy. Cơ thể con người là ngũ hành, nhưng hỗn độn đâu chỉ có ngũ hành. Vậy mắt có lẽ thuộc quang, tai thuộc phong, mũi thuộc hắc ám, thiên linh cái (đỉnh đầu) thuộc lôi và miệng thuộc băng. Không biết vì sao mình lại có những lập luận như vậy? Hỗn độn thánh thể. Ta có thể hiểu được sự biến hóa của vạn vật. Ta và hỗn độn là một.
Ngũ tạng thuộc ngũ hành, ngũ quan thuộc các thuộc tính khác. Tứ chi chỉ là máy móc do hỗn độn vận hành. Vậy phải luyện tập chiêu thức cho mây bay nước chảy. Trấn Phong cứ như vậy chìm đắm vào trong tâm cảnh của hỗn độn. Bất tri bất giác hắn đã ngừng thao luyện Phục Ngưu Thần Chưởng ngồi sếp bằng. Hai vị sư phụ cũng đứng bên để mặc hắn chìm đắm trong tâm cảnh vong ngã. Linh khí từ bốn phương tám hướng đổ về.
Bên ngoài phòng của Trấn Phong ba động linh khí mãnh liệt ùa vào phòng. Ba vị thái thượng trưởng lão và gia chủ Lôi gia nhíu mày hướng phòng của Trấn Phong tung cước bộ. Bốn người đưa mắt nhìn nhau không nói gì khẽ vẫy tay liên thủ bày ra kết giới giảm bớt ba động linh khí. Sau đó huy động chín người trong Lôi vệ bao vây khu vực kết giới. Tuy nhiên linh khí ba động vẫn quá mạnh. Thành chủ Thôn Kiếm Thành cũng rất nhanh có mặt liên thủ tạo ra kết giới. Năm người phóng ra linh thạch vào kết giới. Dùng tinh thần lực cách không đập nát linh thạch sau đó phái 9 người Lôi vệ bảo vệ kết giới.
Trấn Phong tu luyện quên thời gian. Hết luyện chưởng pháp rồi lại luyện cước pháp của Long Biên và kiếm pháp. Long Biên kiếm pháp lấy nhanh thắng chậm. Võ công chỉ chuyên chú một chữ nhanh. Đối thủ nhanh, Long Biên kiếm pháp còn nhanh hơn thế nữa. Kiếm nhanh đến nỗi không ai nhìn ra chiêu. Khiến kẻ đối chiêu nảy sinh ra ý nghĩ vô chiêu vô ảnh. Đánh ra hư chiêu, chỉ cần kẻ địch không đề phòng hay lơ là tức thì hư chiêu sẽ biến thành thực chiêu lấy mạng đối thủ. Bí quyết tam hư thất thực của Long Biên huyền ảo mơ hồ có thể trong vô hình lấy mạng của đối thủ. Phối hợp với Biên Long cước như Huyền Ảo, không thua gì Huyền Biến bộ. Thân pháp nhanh gọn nhẹ nhàng. Mới nhìn thấy kiếm xuất thì kiếm đã kè cổ.
Trấn Phong luyện tập hai võ kỹ này suốt hai mươi ngày. Tuy mới thành thục đến cảnh giới nhập môn nhưng hắn đeo kiếm đã có bóng giáng của một kiếm sĩ. Nét mặt âm trầm. Người đứng trên cao thường sẽ nhìn thế giới bằng con mắt khác. Lúc trước hắn chỉ là một người xuyên việt chưa từng cắt cổ gà (sống ở Mỹ có mấy ai giết gà như ở Việt Nam. Toàn đi ăn hàng), hôm nay hắn đã có vốn liếng và kỹ năng để trở thành cao thủ. Lúc trước hắn không biết sự lợi hại của linh lực. Hôm nay hắn đã nhập môn. Tuy vẫn chưa tích tụ được linh lực nhưng hắn đã có thể hấp thu linh lực với tộc độ khủng bố. Hai vị Đan Tổ Khí Tổ chỉ có thể lắc đầu kêu khổ. Không ngờ đồ đệ của mình mới ngày đầu nhập môn đã ngộ được cảnh giới thiên nhân hợp nhất. Tuy hắn cũng mới hiểu được da lông nhưng với sức lĩnh ngộ như vậy, thật sư không trở thành cường giả đỉnh tiêm cũng khó. Tuy nhiên, thiên tài cần có thời gian để trưởng thành. Hắn phải học cách ẩn nhẫn và che dấu thực lực.
Sau 20 ngày bế quan Trấn Phong bước ra khỏi phòng để mặc hai vị sư phụ cãi cọ ai mới là người thắng cuộc. Nhảy vào bồn tắm cho sảng khoái tinh thần rồi chén một bữa no nê xong thì thào một mình:
- Đã đến lúc kiếm linh thú luyện tay rồi.
[1] Tỳlà một cơ quan đặc nằm bên trái của vị có chức năng hấp thu và vận chuyển chất dinh dưỡng, YHCT gọi là có công năng vận hóa.
Chạy vào phòng đóng cưa chặt Trấn Phong nóng lòng ngồi xuống tĩnh tâm. Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, đưa tinh thần lực nội thị vào đan điền, cảm nhận các tĩnh mạch, tâm mạch sau đó đưa lên tim tìm đường vào não. Cũng như các lần khác, rất nhanh Phong được một sức hút linh hồn thu vào trong thế giới thức hải của chính mình. Hắn âm trầm bước tới phía của Khí Tổ. Lay vài lần vẫn không thấy động tĩnh liền quán chú tinh thần lực dò sét linh hồn thể của Khí Tổ. Ngạc nhiên thay khi bóng hình người ngủ do sự lay động của tinh thần lực bị vỡ vụn rồi tiêu thất trong không trung. Trấn Phong đổ mồ hôi hột hãi hùng. Đây chỉ là cái xác hồn chống rỗng. Hắn chạy sang nơi Đan Tổ đang nằm quán chú tinh thần lực vào. Vẫn như Khí Tổ, do sự lay động của tinh thần lực bị vỡ vụn rồi tiêu thất trong không trung. Trấn Phong ngồi bệt xuống tĩnh tâm suy nghĩ. Họ đã đi đâu. Với đẳng cấp của họ không thể tiêu thất được. Hắn không tin. Nhất định hai lão gia hỏa này đã sớm tỉnh lại. Không biết đang trốn tránh ở đâu đây. Thế giới trống không. Mảnh đất giờ đã rộng thênh thang như một thành thị. Trần cũng cao hơn rất nhiều so với lúc trước. Hắn đã mắc kẹt ở cảnh giới này cả tháng nay. Đan điền cũng không thể mở rộng thêm được nữa. Chả nhẽ phải hàn gắn các vết rách rồi sao? Nhưng làm thế rồi sẽ khó có thể phá hủy. Một khi hàn gắn đan điền lại linh khí sẽ hội tụ lại đan điền và khó có thể mở rộng thêm. Cách tu luyện nghịch thiên như vậy hắn không muốn bỏ. Nếu không hỏi hai vị sư phụ hắn thật không biết bước kế tiếp phải làm sao? Trấn Phong rút tinh thần lực ra khỏi thức hải. Ngồi trong căn phòng suy nghĩ bước kế tiếp phải làm sao.
Từ lúc xuyên việt đến thế giới này Trấn Phong rất cô đơn. Hắn nhớ vợ, nhớ con, nhớ cảnh gia đình êm ấm. Nhớ những tiếng o e của thằng cu chưa tròn một tuổi luôn hay nhõng nhẽo đòi bế, đòi bố hát cho nghe, đòi mẹ cho bú. Chỉ có hai lão quái vật này mới đem lại cho hắn cảm giác hắn thật sự là Lê Trấn Phong của kiếp trước. Mặc dù hắn đang ở trong cơ thể của người khác, nhưng hắn vẫn chưa thay đổi. Hắn vẫn là hắn. Trấn Phong nhìn góc phòng lạnh lẽo. Các màu sắc ba động của linh khí như tan như ẩn hội tụ sung quanh hắn. Quan sát kỹ hắn mới thấy các linh khí dần dần hội tụ rồi bị chiếc nhẫn màu đen ở ngón áp út tay phải của hắn đang hấp thu những linh khí này một cách kỳ dị. Chiếc nhẫn này đã theo hắn từ lúc xuyên việt. Nó là kỷ niệm duy nhất và cũng là bằng chứng cho hắn biết hắn đến từ nơi khác. Hắn đã thử nhiều lần quán chú tinh thần lực vào chiếc nhẫn nhưng nó chả có gì đặc biệt. Hắn không cảm ngộ được linh khí ba động trong chiếc nhẫn như các loại không gian giới chỉ khác. Nhìn linh khí ba động từ từ được hấp thu vào trong giới chỉ Trấn Phong dùng tinh thần lực quán chú vào dò sét. Một hấp lực hút hắn bay vào chỉ để lại căn phòng trống vắng. Chiếc giới chỉ rơi trên giường của Trấn Phong lóe lên những màu sắc của cầu vòng sau đó ảm đạm mất đi tia sáng.
Trấn Phong đứng giữa một mảnh thiên địa rộng lớn. Bầu trời không cao lắm, chỉ tầm 100 thước (40m). Gần đến nỗi hắn có thể nhảy lên là chặm vào bầu trời. Xa xa hai lầu các cao hơn 50 thước đứng song song sừng sững chiếm nửa bầu trời trong phiến thiên địa này. Trấn Phong tung cước bộ chạy đến. Rất nhanh hắn đã đến nơi. Nghe thấy tiếng người hắn đẩy cửa của lầu các màu đen bước vào. Tiếng cãi cọ. Là hai vị sư phụ.
- Ta dạy hắn trước
- Cái tên mặt đen này ngươi có tư cách gì dạy hắn trước chứ. Quyền pháp của ngươi hắn còn chưa lĩnh ngộ xong. Cái thứ thầy không ra thầy như ngươi mà cũng sứng có được một đồ đệ xuất sắc vậy sao.
- Dâm tổ ngươi dạy công phu đơn giản nên hắn có thể lĩnh ngộ nhanh. Công phu của ta cao thâm hơn dĩ nhiên cần nhiều thời gian hơn để lĩnh ngộ.
Nhìn thấy hai vị sư phụ bình an vô sự Trấn Phong khẽ mỉm cười. Thì ra là chơi mình thật. Họ vẫn ở trạng thái linh hồn thể nhưng Trấn Phong đã có thể nhìn thấy hình thái của họ. Đan Tổ khí chất bất phàm như một vị nữ nhân trung niên có khí chất như thiên tiên. Mắt ngài, môi đỏ da trắng. Người cao mỏng vẫn thánh thoát ra sự tươi trẻ và sức sống mãnh liệt của tuổi trẻ. Nhưng khí chất của bà cho Trấn Phong có cảm giác của người mẹ hiền. Khí Tổ thì ngược lại. Bụng phệ mông to vai rộng các cơ bắp lực lưỡng. Cơ bắp phối hợp với cái bụng phệ của ông thật có điều gì đó rất so le. Giống như anh băm thịt hơn chứ không thoát ra vẻ tiên ông đạo cốt của một luyện khí đại tông sư. Trấn Phong bước đến khẽ cung kính:
- Phong nhi bái kiến nhị vị sư phụ.
Quay lại nhìn Trấn Phong mỉm cười. Hai vị Khí Tổ, Đan Tổ khẽ gật đầu. Đan Tổ ôn hòa nhìn Trấn Phong rất thuật mắt:
- Tên tiểu tử ngươi gặp bình cảnh nên giờ mới đến gặp chúng ta sao?
- Sự phụ oan ức cho đệ tử. Phong nhi sợ hai vị mãi chưa tỉnh lại, ngày nào cũng nhai Tinh Thần Thảo thật sự rất đau đớn. Mà sao hai vị tỉnh lại không cho con hay?
- Hề hề tiểu đồ nhi. Thật ra sư phụ rất nhớ ngươi, nhưng cái mụ dâm tổ này muốn ma luyện ngươi thêm nên không cho ta ra gặp ngươi thôi à.
- Ê ê ê tên mặt đen. Là ông đề nghị trước cái gì mà kiếm tốt thì phải mài. Không cho hắn chút đau khổ hắn sẽ vênh vênh tự đắc. Phong nhi, nói trước đâu có vui. Nhiều quá trình phải qua sự tìm tòi vã lĩnh ngộ. Nói trước cho ngươi, ngươi sẽ biết mà không hiểu, rõ mà không thông. Vậy thật sự là tổn mất khổ tâm của hai chúng ta à.
Nghe đến đây thì Phong thật sự bực gần chết. Rõ ràng câu của mình lại bị trả lại. Hai lão gia hỏa này rõ ràng đang chơi mình.
- Xin hai vị sư phụ xin khó dễ đồ nhi nữa. Đồ nhi thật sự có rất nhiều thắc mắc. Hai vị sư phụ có thể giải thích được không?
Trầm ngâm một lúc Khí tổ thở dài:
- Tiểu tử. Không phải sư phụ muốn dấu ngươi nhưng với cảnh giới của ngươi biết cũng chả để làm gì. Ngươi cứ cố gắng tu luyện cho tốt. Sau này đạt được đến cảnh giới cao hơn chúng ta sẽ kể hết cho ngươi.
- Phải rồi tiểu Phong. Nghe lời sư phụ. Đừng hỏi nhiều hở!
- Sư phụ, con cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, có hai từ điển sống ở đây lại không được giải đáp. Con thật sự rất bị ủy khuất à. Hay là để con đi hỏi lung tung. Nhỡ lộ ra con là người xuyên việt sẽ bị đem ra mổ sẻ à.
- Được được được. Vậy đồ nhi cứ hỏi. Nếu có thể không ảnh hưởng đến tương lai của ngươi sau này thì chúng ta sẽ nói. Nhưng nếu chúng ta thấy việc có thể ảnh hưởng đến ngươi thì ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời sư phụ.
- Sư phụ. Ta thật sự thắc mắc tại sao chữ viết ở đây rất giống với các chữ cổ trên các trống đồng. Hình như giống như chữ khoa đẩu đã bị thất truyền của Việt Nam.
- Ha ha ha... tiểu Phong tử, ngươi hỏi đúng thầy rồi. Nói đến chữ cổ đó thì phải hỏi mụ dâm bà bà này.
- Cái tên mặt đen trời đánh này. Còn nói ta là dâm phụ ta một chưởng đánh chết ngươi. Tiểu Phong. Chuyện này phải nhắc đến lịch sử của Thiên Linh giới. Trên thế giới này từ rất lâu đã tồn tại một chủng tộc hùng mạnh. Họ tự sưng là hậu duệ của thần, Thần Duệ chi tộc. Còn chúng ta thì gọi họ là Cổ Ma tộc. Họ là một trong những tộc dân cổ xưa nhất từ Hồng Hoang. Hai chúng ta là người từ thời kỳ đó. Cổ Ma tộc muốn nhất thống thiên hạ nên đã triển khai đàn áp và nô lệ các chủng tộc khác. Họ tự sưng là con cháu của thần, vua của họ là con của thần. Các tướng của họ là tướng thần được phái đến để giúp vua của họ cai trị phiến thiên địa này. Các chủng tộc không thần phục họ đều bị từ từ gặp đại nạn diệt tộc. Nhưng khi tấn công đến Lôi Linh đại lục họ gặp sự phản kháng mãnh liệt của một chủng tộc hùng mạnh cũng không kém. Đó là liên minh Bách Tộc. Trong bách tộc có một bộ tộc tuy ít người nhưng họ có được luyện khí thuật nghịch thiên tạo ra các loại trống cổ. Đánh một tiếng người ngã thân vong. Thiên binh vạn mã khó cản. Tên mặt đen này là người của bộ tộc đó. Họ tự sưng là Lạc tộc. Còn ta thuộc tộc chủng chuyên nghiên cứu về đan dược gọi là Hồng tộc. Sau khi đánh đuổi Cổ Ma Tộc đến Đấu Linh Đại lục thì sinh ra sự giằng co. Lầu ngày trở lên hòa hoãn. Bước chân của Cổ Ma Tộc bị dừng lại tại Đấu Linh Đại lục. Họ có ngôn ngữ riêng nên ít nhiều gì người của Thiên Linh Thế giới này đều bị văn hóa và ngôn ngữ của họ ảnh hưởng.
- Thời gian trôi qua, Cổ Ma Tộc vẫn mang ý niệm nhất thống Thiên Linh Thế giới. Sau bao lần chiến tranh họ bị đẩy lùi về mảnh đất gốc của họ. Nhưng Đấu Linh đại lục vì chiến sự đó mà cường giả vẫn lạc, linh khí bị loãng đi rất nhiều. Ngươi có biết vì sao Thôn Kiếm Lâm có nhiều Tinh Thần Thảo hay không?
- Chả liên quan đến chiến sự năm đó.
- Phải. Chiến sự năm đó cường giả vẫn lạc quá nhiều. Những linh hồn đó ngã xuống, thân xác của họ theo thời gian hủ hóa trở thành phân bón cho khu đất này, tạo thành Thôn Kiếm Lâm. Những linh hồn đó trở thành phân bón cho Tinh Thần Thảo. Chiến sự khủng khiếp đó phá nát một nửa Thiên Linh Thế giới. Chiến trường cuối cùng xé rách thiên địa nên mới tạo ra Hỏa Linh Hải. Bên kia của Hỏa Linh Hải là mảnh đất cuối cùng của Cổ Ma Tộc. Họ luôn luôn muốn thống nhất Thiên Linh giới, trở lại trốn thiên địa này để đô hộ các chủng tộc khác. Thủ lĩnh của bọn họ vẫn lạc, nhưng với sự hùng mạnh của kẻ đó hắn đã ký gửi linh hồn của hắn chạy đến các mảnh hỗn độn khác chờ ngày phục hồi. Một số cường giả của hai bộ Tộc Lạc Hồng cũng bị ngã xuống. Tuy nhiên chấp niệm bảo vệ thế giới của họ mạnh mẽ có thể kháng ngạnh và tiếp tục truy sát tên thủ lĩnh cổ tộc kia. Lúc đó ta cũng bị thương. Mất đi thân xác nhưng vì muốn báo thù cho gia tộc nên đã truy sát hắn và lưu lạc đến địa cầu. Ta tình cờ gặp được đôi nam nữ chuyển kiếp của bộ Tộc Lạc Hồng. Nam tên Lạc Long, nữ tên Âu cơ. Ta dùng ngôn ngữ và chữ viết của thế giới này truyền cho họ. Ta chỉ muốn để họ nhớ lại họ là ai của kiếp trước. Nhưng linh hồn của họ trong trận chiến đã thụ thương không nhỏ. Họ đã không thể nhớ lại gì.
- Không phải chữ Khoa Đẩu giống chữ của thế giới này, mà là ngược lại. Bất quá linh hồn của các cường giả Cổ Ma Tộc rất cố chấp, họ luôn cho rằng họ mới là chủng tộc sứng đáng để sưng bá. Chấp niệm đó được chuyển kiếp và kế thừa trong văn hóa của người Trung Hoa. Còn con cháu của hai chủng tộc Lạc Hồng kia vẫn luôn kế thừa tâm niệm của tổ tiên họ, vẫn luôn bằng mọi cách ngăn chặn được sự tấn công mãnh liệt và đồng hóa của chủng tộc Cổ Ma.
- Sư phụ nói người biết Thủy Tổ của con? Lạc Long Quân và Âu cơ, sự tích bọc chứng nở trăm con?
- Cái gì mà bọc chứng nở trăm con chứ. Nhắc đến tiểu tử Lạc Long kia thật sự rất hoa tâm. Gặp một người là thương một người. Đàn ông kiểu đó thật làm tức chết lão nương.
- Ha ha ha... dâm bà bà ngươi không được hắn thưởng thức giờ tức tối sao?
- Cái tên mặt đen ngươi biết cái gì! Ta là trưởng bối của hắn. Ngươi ăn nói bậy bạ có tin ta cho ngươi biết hoa hồng tại sao nở hay không? Nhưng mà nói lại thật sự làm gì mà có cái bọc trăm trứng nào chứ. Tên Lạc Long kia tiêu sái anh dũng, người gặp người thích. Hắn gặp một đóa hoa thì yêu một đóa. Thời buổi đó tất cả con cái đều quy cho người vợ cả nuôi nên tất cả mới gọi Âu Cơ là mẹ. Còn các người vợ khác thì cứ theo tuổi mà gọi đôi khi là dì, đôi khi là chị. Sau này Âu Cơ không chịu nổi hoa tâm của Lạc Long Quân mới đem 50 con lên núi. Lạc Long Quân cũng đem 50 con xuống biển. Lập nên nền tảng cho chủng tộc Lạc Hồng sau này. Lạc Long Quân thân là người của nơi khác đến. Hắn tuy được tôn là thủy tổ nhưng cũng chỉ là lãnh đạo chính trị và quân sự của tộc Lạc Hồng sau này thôi. Hắn cũng không phải hoàn toàn là người của mảnh đất sông Hồng. Các con của hắn, các người vợ của hắn mới chính thức là Thủy Tổ thực sự của người Việt sau này.
- Sư phụ vậy sao vi sư lại phải lưu lạc lâu như vậy tại địa cầu?
- Ha ha, ta muốn sao? Ta chỉ muốn ở đó ngàn năm, nhưng vì đến đó không có linh khí, ta bị mắc kẹt chờ người đến cứu. Nhưng các cường giả năm đó đã mất đi thể xác, cuối cùng cũng đành chuyển kiếp và lãng quên đi Thiên Linh giới. Cho đến khi tên mặt đen này xuất hiện, thì cũng là cuối đời Hùng Vương rồi.
- Sư phụ, vậy Hùng Vương 18 đời là có thật? Hơn 2000 năm mà chỉ có 18 người?
- Cái gì mà chỉ có 18 người? Thật ra họ Hùng cai trị rất nhiều đời. Mỗi khi vị vua không có con trai, truyền ngôi cho cháu trai của mình thì vị vua mới sẽ bắt đầu một kỷ nguyên mới lập lên Hùng Vương thứ tự mới. Đó là 18 chi, chứ không phải 18 đời. Bất quá lúc đó ta đang là linh hồn thể. Lâu ngày bị suy yếu nên đa số thời gian đều ngủ say.
Khí Tổ một bên thở dài:
- Nhớ năm xưa ta được nhiệm vụ tìm kiếm và cứu vớt linh hồn của cường giả Hồng Tộc. Ta tìm kiếm biết bao năm, cuối cùng chỉ tìm được Đan Tổ. Muốn đến được thế giới đó của ngươi chúng ta chỉ có thể dùng trạng thái linh hồn cường đại để sinh tồn. Không thể có phàm thể. Muốn có thì phải chuyển kiếp. Ta không muốn vậy nên đã theo dòng thời gian mang theo Đan Tổ đang ngủ say để chờ ngày phục hồi linh hồn đủ mạnh để có thể trở về. Mãi đến khi ngươi xuất hiện chúng ta mới có thể quay trở lại đây. Phải nói cũng nhờ ngươi chúng ta mới có thể mượn thân xác để quay trở lại thế giới này. Nếu chỉ bằng vào linh hồn thì chúng ta không thể thoát khỏi mảnh hỗn độn vỡ nát đó.
- Sư phụ, nói như vậy sư phụ cũng sống từ thời cổ?
- Ha ha ha, các lão quái vật chúng ta ai mà chả cả ức tuổi chứ. Nhớ năm xưa khi ta mới đến địa cầu. Gặp được tên tiểu tử có tên là Nguyễn Tuấn. Ta giúp hắn ráp lại 100 đốt tre. Chơi với hắn thật là vui.
- Cây tre trăm đốt, sư phụ, người là thần núi Tản Viên, giúp thánh Tản chống đỡ Thủy Tinh?
- Ha ha ha... tiểu tử. Là ta. Người mà ta giúp đỡ năm đó đúng là Sơn Tinh. Tiểu tử đó thật sự rất thông minh. Hắn còn nghĩ ra cái gì ”Phục Ngưu Thần Chưởng”. Chiêu pháp liên miên bất tuyệt thật lợi hại. Thật ra những người nổi bật thời đó rất nhiều người là cường giả của hai tộc Lạc Hồng chuyển kiếp mà sinh ra. Nào là Lý Thân, Cao Lỗ, Trần-Tự Minh. Lý Thân kia có tên khác là Lý Ông Trọng. Hắn học được Phục Ngưu Thần Chưởng sau đó dùng âm kình để đánh ra Phục Ngưu Thần Chưởng. Sự lợi hại của pho chưởng này rất nghịch thiên. Bất quá theo thời gian trôi qua, ta cũng phải bồi bổ sức mạnh của hồn lực. Kiếm nơi thích hợp để ngủ say. Không chơi được với tụi hắn à. Nhất là tên Cao Lỗ. Thật là một kỳ tài của thời đại. Làm ra loại nỏ thần một lúc bắn được cả chục tên. Liên miên bất tuyệt.
- Sư phụ, nói vậy người biết Phục Ngưu Thần Chưởng? Người còn là thần kim quy?
Đôi mắt Trấn Phong long lanh. Được học chưởng pháp của Sơn Tinh. Đem về địa cầu nói ra chắc bị công an bắt dzô Chí Hòa chứ chẳng chơi. Hắn thật mong đợi. Nhưng Khí Tổ phất tay:
- Ta không thích chưởng chỉ. Hỏi dâm bà bà này đi. Còn việc thần kim quy đó chỉ là nhảm nhí. Cái tên họ Triệu kia hắn muốn xóa đi dấu ấn của Cao Lỗ nên sau này thần thoại hóa chuyện của Cao Lỗ hừ.
- Phải phải phải, để ta dạy hắn. Cái tên mặt đen, là ngươi nói. Tiểu tử theo ta ra đây, ta dạy ngươi Phục Ngưu Thần Chưởng.
- Ai!!! Dâm bà bà dám cướp người.
- Ai cướp của ngươi. Là ngươi nói. Ha ha ha!
- Được, ngươi dạy hắn Phục Ngưu Thần Chưởng, nửa ngày sau ta dạy hắn Long Biên kiếm pháp.
- Ha ha ha... Long Biên kiếm pháp, là kiếm pháp của Vạn Tín Hầu Lý Thân. Lão mặt đen. Những võ công của ông toàn dùng cảnh giới vô chiêu vô thức không đầu không đuôi, để ta xem làm sao ngươi có thể dạy hắn.
- Bà... được. Ta với bà cá. Tên nào thua thì là con rùa đen rụt đầu.
- Ha ha ha. Mặt ông đen vậy cần gì cá cũng là con rùa đen rồi.
- Dâm bà bà. Không cần phải trốn. Bà sợ thì cứ nói thẳng. Lão tử bỏ qua cho bà.
- Ai mà sợ ông. Nhưng phần thưởng là cái gì đây?
- Muốn sao cũng được.
- Ha ha ha... vậy được từ giờ trở đi, ban ngày ta dạy hắn Phục Ngưu Thần Chưởng, buổi chiều đến phiên ngươi. Nếu trong vòng một tháng Phong tiểu tử học xong Phục Ngưu Thần Chưởng 2 hệ ông phải gọi ta là Đan Tôn, từ nay trở đi không được gọi ta là Dâm bà bà.
- Được, nếu trong vòng một tháng Phong nhi học được Long Biên cước và Long Biên kiếm Pháp bà phải gọi ta là Khí Tôn không được gọi ta là tên mặt đen. Ai dạy được hắn học nhanh hơn kể như thắng cuộc.
- 1 lời đã định.
- 1 lời đã định.
Nói xong hai người đánh chưởng lập thệ. Trấn Phong còn rất nhiều thắc mắc nhưng Phục Ngưu Thần Chưởng thật sự quá hấp dẫn. Chưởng pháp của Sơn Tinh. Nằm mơ cũng muốn học. Các thắc mắc tạm thời bỏ qua một bên. Tối ngày hắn chỉ sử dụng được mỗi Băng Phong Chưởng nhưng lại không thể sử dụng linh khí. Thật là chán chết. Nhưng hắn thật sự vẫn cảm thấy kỳ. Hai vị sư phụ là nhân vật của thời hồng hoang. Cách đây đã không biết bao nhiêu năm tháng. Nếu chỉ ở Địa cầu có vỏn vẹn hơn 4 ngàn năm. Thời gian thật sự không khớp:
- Sư phụ, sư phụ là nhân vât từ hồi hồng hoang. Tại sao chỉ ở địa cầu thời gian hơn 4000 năm. Thời gian có chút kỳ quái.
- Haiz... cái này chắc ngươi phải hỏi thêm lão mặt đen kia. Nhưng ta cho rằng dòng thời gian chảy của thế giới này nhanh hơn so với địa cầu. Nhanh hơn bao nhiêu thì chúng ta khó biết nhưng bất quá một ngày của địa cầu chắc phải bằng một năm ở đây là ít.
- Nói vậy ta mới rời địa cầu được mất một năm?
- Tiểu tử, đường xa vời vợi. Ta cũng không thể biết trong lúc đến đây đã mất bao nhiêu thời gian. Nếu chưa có thể lý giải được ngươi cần gì hỏi nhiều? Ta cũng không có cách biết được. Ta cũng thật sự không hiểu. Tiêu tử ngươi quen biết vợ ngươi, sống ở địa cầu cũng vỏn vẹn chỉ có mấy mươi năm. Ngươi có nghĩ bước lên con đường cường giả, sự tu luyện của ngươi sẽ rất dài hay không? Ngươi cần gì vì vỏn vẹn mấy mươi năm mà bỏ mấy vạn năm tồn tại ở thế giới này chứ? Hơn nữa ngươi cũng không thể làm gì khi không có thể xác. Xuất hiện bằng linh hồn thể sẽ không cầm cự được bao lâu. Ngươi sẽ lâm vào ngủ say mấy trăm năm, thập chí như chúng ta mấy ngàn năm. Đến khi tỉnh lại thì ngươi đã là người dĩ vãng của cả hai thế giới. Ngươi muốn như vậy sao?
Trầm ngâm một lúc. Đạo lý của Đan Tổ thật có lý. Nhưng Trấn Phong không dễ gì bỏ cuộc. Còn nước còn tát:
- Sư phụ. Con ở đây một năm mới bằng địa cầu một ngày. Vậy cho dù con sống cả ngàn năm cũng chỉ bằng mấy năm thời gian ở địa cầu mà thôi. Con sẽ không dễ gì xóa bỏ.
Đan Tổ thở dài nhìn gót chân của Trấn Phong:
- Người trọng tình nghĩa trong thế giới cường giả vi tôn này sẽ gặp thiệt thòi. Lôi gia bảo bọc hắn. Nhưng đợi khí hắn ra ngoài thế giới to lớn kia thì sẽ ra sao đây? Thất tình tự tử đu giây điện mà. Mong rằng tiểu tử này không mong chờ nhiều quá. Sau này hắn sẽ thất vọng rất nhiều.
Trấn Phong gạt hết các câu hỏi. Hắn biết chỉ có thể trở lên mạnh mẽ hắn mới có thể trở lại địa cầu. Hắn có rất nhiều điều muốn làm. Nào là tạo xuyên tinh toa có thể xuyên qua các vũ trụ, phải dự trù cách để từ địa cầu trở về. Những cái đó đều cần tài phú nghịch thiên. Sống trong thể giới này mà không có vũ lực để bảo vệ tài phú vậy chỉ có thể làm con bò sữa cho các cường giả khác. Hắn phải kiếm cách kiếm thêm linh thạch. Kiếm tài liệu chế tạo xuyên tinh toa. Có hai vị sư phụ ở đây hắn không lo sẽ không đủ tri thức để làm những việc đó. Chỉ cần lo tài liệu và trở lên mạnh mẽ. Đó là nhiệm vụ tất yếu hiện giờ.
Cứ như vậy. Trấn Phong đóng cửa bế quan. Không tốn thời giờ chịu đau nhai Tinh Thần Thảo nữa. Cũng đình chỉ tu luyện đan điền. Hắn mê say trong thế giới của hắc giới chỉ. Đem đồ ăn một đống vào trong đó rồi phong bế cửa phòng không cho ai vào. Hắn muốn trong thời gian ngắn nhất học được bản lĩnh để tự bảo vệ mình. Sau đó lịch lãm tìm kiếm tài phú nghịch thiên. Dùng thời gian ngắn nhất để trở lại địa cầu. Lòng hắn sôi sục nóng lên. Hắn muốn trở lên mạnh mẽ.
Trên một góc của thế giới hắc chỉ một vị nữ nhân vừa diễn luyện chiêu thức vừa nói sơ bộ về bộ chưởng pháp này:
- Phục Ngưu Thần Chưởng có tất cả 36 chiêu. Liên miên bất tuyệt chiêu trước nối liền với chiêu sau. Xuất nguồn từ Thánh Tản Viên Sơn Tinh. Vào đời Hùng Vương thứ 18 vì Hùng Vương không có người nối nghiệp, lại ỷ vào mình là hậu duệ của giống Lạc Hồng có thần lực nên không lo binh bị, quân đội yếu kém. Nhân lúc đó giặc phương bắc muốn thôn tính đất nước. Trong các thống lĩnh hai bộ tộc Âu-Lạc có một người tài giỏi tự sưng là An Dương Vương muốn thống nhất hai tộc Âu Việt - Lạc Việt, chống lại giặc phương bắc. Ông đã nhờ đại thần của mình là Lý Thân đi làm thuyết khách. Lý Thân quyết đấu với phò mã Sơn Tinh ba ngày ba đêm. Cuối cùng thắng được phò mã nửa chiêu. Có người nói, đó là do phò mã đã cố tình nhường vì muốn cho hai tộc thống nhất. Sau đó phò mã đã tận lực khuyên bảo vua cha nhường ngôi cho An Dương Vương vì Âu Việt cũng cùng chung huyết thống với Lạc Việt. Vạn Tín Hầu Lý Thân vì vậy rất kính phục phò mã Sơn Tinh, cùng Sơn Tinh nghiên cứu võ học và sáng chế ra cách vận hành âm kình của 36 thế Phục Ngưu Thần Chưởng. Phục Ngưu Thần Chưởng sau này được Khất Đại Phu và Bắc Bình Vương Đào Kỳ dùng kinh mạch vận hành nên chưởng pháp đã được hoàn thiện rất nhiều. Phục Ngưu thần chưởng song kình có tất cả 36 chiêu, 72 thế. Uy lực không gì sánh nổi. Chỉ vì địa cầu không có linh khí nên cách vận dụng qua kinh mạch vẫn chưa được lên đến đỉnh phong.
Quay lại dừng một lát nhìn Trấn Phong:
- Phong nhi, mặc dù ngươi chưa tụ được linh khí nhưng vẫn có thể dẫn linh khí qua kinh mạch để phát chiêu. Nhớ kỹ Phục Ngưu Thần Chưởng có tất cả 36 chiêu, 72 thế. Các thế nối liền liên miên không dứt với nhau. Người bình thường nhờ vào hấp thu linh lực của thiên địa tụ lại trong đan điền của mình để dùng. Khi dùng hết linh lực trong đan điền thì phải hồi phục. Nếu con muốn phát huy ra chiêu thức của Phục Ngưu Thần Chưởng thì phải có tốc độ hấp thụ linh khí nhanh hơn người thường gấp trăm lần, ngấp ngàn lần. Vậy thì không cần tụ được linh khí trong đan điền con cũng có thể phát huy ra chiêu thức. Sau này khi nối liền lại đan điền vậy con có thể 1 bước lên mây trở thành cường giả chân chính. Nhớ kỹ, nỗ lực của hôm nay là thành quả của ngày mai. Trên đời này không có bữa ăn miễn phí. Phục Ngưu Thần Chưởng 36 chiêu, dương kình.
- Ngưu thực ư dã
- Ác Ngưu Nan Độ
- Song-Ngưu đồng lao
- Kị Ngưu Qui Gia
...
Các chiêu pháp của Phục Ngưu Thần Chưởng nối liền liên miên bất tuyệt. Hết dương kình rồi lại diễn luyện âm kình. Trấn Phong đam mê trong các chiêu thức. Đây là lần đầu tiên hắn có thể cảm ngộ được chưởng kình do linh lực phát ra. Hấp thu linh khí rồi tụ vào kinh mạch. Thế nào là linh khí thiên địa? Liên miên diễn luyện Phục Ngưu Thần Chưởng Phong vừa lâm vào trạng thái vong ngã ngộ đạo. Kiếp trước đạo lý hắn thường nghe là vũ trụ tức hỗn độn sinh ra thái cực. Thái cực sinh lưỡng nghi. Lưỡng nghi sinh tứ tượng. Tứ tượng sinh bát quái. Bát quái diễn hóa vạn vật. Hễ có dương thì phải có âm. Linh lực cũng chia âm dương như hỏa là dương, băng là âm. Quang là dương thì đối cực là hác ám. Còn có các thuộc tính chung hòa như hành thủy. Hành mộc có sức sống mãnh liệt thì bị hành kim sắc bén khắc chế. Kim sắc bén cửng rắn lại bị hỏa khắc vì sức công phá hủy thiên diệt địa, hỏa bị khắc vì thủy có sức bao trùm vạn vật. Thổ khắc thủy, mộc khắc thổ. Ngũ hành biến hóa. Con người cũng sinh ra từ vạn vật hỗn độn. Vậy con người phải chăng cũng có thể là tiểu hỗn độn? Ngũ tạng đối chiếu với ngũ hành. Tim thuộc hỏa, gan thuộc mộc, tỳ[1] thuộc thổ, phổi thuộc kim, thận thuộc thủy. Cơ thể con người là ngũ hành, nhưng hỗn độn đâu chỉ có ngũ hành. Vậy mắt có lẽ thuộc quang, tai thuộc phong, mũi thuộc hắc ám, thiên linh cái (đỉnh đầu) thuộc lôi và miệng thuộc băng. Không biết vì sao mình lại có những lập luận như vậy? Hỗn độn thánh thể. Ta có thể hiểu được sự biến hóa của vạn vật. Ta và hỗn độn là một.
Ngũ tạng thuộc ngũ hành, ngũ quan thuộc các thuộc tính khác. Tứ chi chỉ là máy móc do hỗn độn vận hành. Vậy phải luyện tập chiêu thức cho mây bay nước chảy. Trấn Phong cứ như vậy chìm đắm vào trong tâm cảnh của hỗn độn. Bất tri bất giác hắn đã ngừng thao luyện Phục Ngưu Thần Chưởng ngồi sếp bằng. Hai vị sư phụ cũng đứng bên để mặc hắn chìm đắm trong tâm cảnh vong ngã. Linh khí từ bốn phương tám hướng đổ về.
Bên ngoài phòng của Trấn Phong ba động linh khí mãnh liệt ùa vào phòng. Ba vị thái thượng trưởng lão và gia chủ Lôi gia nhíu mày hướng phòng của Trấn Phong tung cước bộ. Bốn người đưa mắt nhìn nhau không nói gì khẽ vẫy tay liên thủ bày ra kết giới giảm bớt ba động linh khí. Sau đó huy động chín người trong Lôi vệ bao vây khu vực kết giới. Tuy nhiên linh khí ba động vẫn quá mạnh. Thành chủ Thôn Kiếm Thành cũng rất nhanh có mặt liên thủ tạo ra kết giới. Năm người phóng ra linh thạch vào kết giới. Dùng tinh thần lực cách không đập nát linh thạch sau đó phái 9 người Lôi vệ bảo vệ kết giới.
Trấn Phong tu luyện quên thời gian. Hết luyện chưởng pháp rồi lại luyện cước pháp của Long Biên và kiếm pháp. Long Biên kiếm pháp lấy nhanh thắng chậm. Võ công chỉ chuyên chú một chữ nhanh. Đối thủ nhanh, Long Biên kiếm pháp còn nhanh hơn thế nữa. Kiếm nhanh đến nỗi không ai nhìn ra chiêu. Khiến kẻ đối chiêu nảy sinh ra ý nghĩ vô chiêu vô ảnh. Đánh ra hư chiêu, chỉ cần kẻ địch không đề phòng hay lơ là tức thì hư chiêu sẽ biến thành thực chiêu lấy mạng đối thủ. Bí quyết tam hư thất thực của Long Biên huyền ảo mơ hồ có thể trong vô hình lấy mạng của đối thủ. Phối hợp với Biên Long cước như Huyền Ảo, không thua gì Huyền Biến bộ. Thân pháp nhanh gọn nhẹ nhàng. Mới nhìn thấy kiếm xuất thì kiếm đã kè cổ.
Trấn Phong luyện tập hai võ kỹ này suốt hai mươi ngày. Tuy mới thành thục đến cảnh giới nhập môn nhưng hắn đeo kiếm đã có bóng giáng của một kiếm sĩ. Nét mặt âm trầm. Người đứng trên cao thường sẽ nhìn thế giới bằng con mắt khác. Lúc trước hắn chỉ là một người xuyên việt chưa từng cắt cổ gà (sống ở Mỹ có mấy ai giết gà như ở Việt Nam. Toàn đi ăn hàng), hôm nay hắn đã có vốn liếng và kỹ năng để trở thành cao thủ. Lúc trước hắn không biết sự lợi hại của linh lực. Hôm nay hắn đã nhập môn. Tuy vẫn chưa tích tụ được linh lực nhưng hắn đã có thể hấp thu linh lực với tộc độ khủng bố. Hai vị Đan Tổ Khí Tổ chỉ có thể lắc đầu kêu khổ. Không ngờ đồ đệ của mình mới ngày đầu nhập môn đã ngộ được cảnh giới thiên nhân hợp nhất. Tuy hắn cũng mới hiểu được da lông nhưng với sức lĩnh ngộ như vậy, thật sư không trở thành cường giả đỉnh tiêm cũng khó. Tuy nhiên, thiên tài cần có thời gian để trưởng thành. Hắn phải học cách ẩn nhẫn và che dấu thực lực.
Sau 20 ngày bế quan Trấn Phong bước ra khỏi phòng để mặc hai vị sư phụ cãi cọ ai mới là người thắng cuộc. Nhảy vào bồn tắm cho sảng khoái tinh thần rồi chén một bữa no nê xong thì thào một mình:
- Đã đến lúc kiếm linh thú luyện tay rồi.
[1] Tỳlà một cơ quan đặc nằm bên trái của vị có chức năng hấp thu và vận chuyển chất dinh dưỡng, YHCT gọi là có công năng vận hóa.
/91
|