CHƯƠNG 21:
Xuân đi thu đến, khi cơn mưa đầu mùa rơi xuống, nhiệt độ cũng ngày một thấp hơn.
Arthur nhìn lá cây đang ngả sang màu vàng trong hoa viên mà thở ra một hơi dài, bởi vì Khải Văn vốn phải gánh chịu cái nóng mùa hè không thèm ăn gì rốt cuộc cũng khôi phục sức ăn bình thường, chú ý tới điểm này Arthur bắt đầu phân phó Ogden chuẩn bị nhiều thức ăn cho Khải Văn để bồi bổ cho cậu.
Nhiệt độ hạ thấp, Khải Văn khôi phục sức ăn, cảm tình giữa Arthur và Khải Văn cũng ngày càng sâu đậm, tất cả mọi thứ nhìn qua đều có vẻ như đi vào quỹ đạo, Arthur nghĩ những ngày trôi qua cũng tương đối hoàn mỹ, sở dĩ nói là tương đối, bởi vì hắn vẫn dụ dỗ Khải Văn dọn tới phòng ngủ của mình nhưng tới giờ vẫn chưa được toại nguyện, điều này đối với Arthur mà nói, là một sự tiếc nuối nho nhỏ.
So với cuộc sống suôn sẻ của Arthur, papa Laurence của hắn thì lại có chút phiền muộn.
“Ngươi nói, thằng con chúng ta chọn bạn lữ thì liên quan gì tới bọn họ? Kẻ làm cha như ta còn không gấp mà cái bọn người không liên quan kia đã vội muốn chết rồi!” Từ bên ngoài trở về sau khi tham gia gia yến hội, Laurence mang bản mặt cau có than thở với Heller đang ngồi uống trà trong phòng.
“Chuyện gì?” Heller buông tách trà từ tốn hỏi thăm.
“Đám quý tộc già nhàm chán kia a, vừa thấy mặt ta đã lải nhải thì thầm chuyện hôn nhân của Arthur, xì xồ xì xào, quả thật giống như một đám ruồi vo ve làm đau cả đầu!” Laurence đi tới ghế ngồi xuống, trực tiếp châm một tách trà uống một hơi cạn sạch rồi cất giọng mắng.
Cũng khó trách Laurence không nhịn được, Arthur dần trưởng thành, chàng trai độc thân có giá trị nhất quốc gia thú nhân này ngày càng hấp dẫn giống cái độc thân và nhận được sự chú ý từ đám quý tộc.
Trước kia Arthur không hề biểu đạt ra hứng thú đối với một giống cái quý tộc độc thân nào, có thể nói mọi người đứng ngang hàng, ai muốn có được Arthur thì phải dựa vào bản lĩnh, rất công bằng.
Nhưng Khải Văn đến đây đánh vỡ cục diện cân đối này, đám quý tộc thế gia lúc đầu không thèm quan tâm tới Khải Văn nhưng tới giờ lại vạn phần coi trọng, từ lúc ban đầu cứ thong thả mà định liệu tới bây giờ lòng nóng như lửa đốt, tất cả những thay đổi này đều là vì Arthur coi trọng và cưng chiều Khải Văn không chút nào che giấu, điều này khiến cho đám quý tộc thế gia hoảng loạn.
Nhưng hoảng thì hoảng, các quý tộc cũng không ai ngu ngốc đến nỗi chạy tới trước mặt Arthur nói ngươi không được lấy một giống cái lai lịch bất minh, lựa chọn tốt nhất của ngươi là chọn một giống cái trong những gia tộc cao quý này kết làm bạn lữ, nhưng đường thẳng lại không thể đi, đành đi đường vòng mà tìm tới mục tiêu tốt nhất là Laurence.
Thân phận của Laurence hiện nay dùng một từ phổ biến mà nói, chính là một cán bộ về hưu, không chức không quyền nhưng lực ảnh hưởng rất lớn, mặc dù Laurence không thích để ý những chuyện quanh co ruồi bu, nhưng cũng phải tham gia vài cuộc tụ hội xã giao.
Vì vậy vấn đề liền tới, trải qua một lúc trò chuyện, có một vài lão quý tộc sẽ giả vờ lơ đãng mà hỏi Laurence, “Arthur hiện tại đã tới tuổi kết hôn, chẳng lẽ còn chưa tìm được đối tượng trong lòng sao?”
Laurence cũng pha trò nói, “Chuyện của thanh niên thì để tự nó giải quyết, ta tin tưởng mắt nhìn người của Arthur.”
Nói tới bước này, các quý tộc đó cũng sẽ hoặc công khai hoặc ngấm ngầm mà giới thiệu giống cái chưa kết hôn trong nhà mình, một hồi nói chuyện cũng coi như kết thúc từ lúc đó, không hề nói thêm.
Nhưng hiện tại tình thế khẩn cấp, các quý tộc cũng bất chấp cái gì gọi là tế nhị, hôm nay Laurence vừa đến, đám đại lão gia này liền tốp năm tốp ba vây quanh hắn, trong đó một lão thú nhân có một cái đuôi tròn và hai tai đốm mở miệng trước tiên, “Laurence, ta là bạn già quen biết ngươi ba mươi năm rồi đúng không?”
“Nga, đương nhiên, ông bạn già.” Laurence cười tủm tỉm gật đầu đáp.
“Ngươi cũng biết, ta nói chuyện luôn luôn thẳng thắn, có vài lời ta đã nghẹn trong bụng lâu rồi, ngày hôm nay nhịn không nổi nữa muốn nói cho ngươi nghe, nếu có điều gì không thích nghe, ngươi cần phải thông cảm.” Thú nhân nọ lớn giọng nói.
“Chuyện gì, John?” Laurence vẫn lơ đãng nhìn khắp nơi, không nhanh không chậm hỏi thăm, “Nhìn thế nào cũng thấy hình như rất nghiêm trọng.”
“Đương nhiên nghiêm trọng rồi.” John tỏ ra vô cùng đau khổ, “Chuyện này liên quan tới danh tiếng của Arthur và ngươi thậm chí là của toàn bộ tộc bạch hổ!”
“Nga? Nghiêm trọng thế sao?” Laurence cố tỏ vẻ quan tâm, lên tiếng hỏi, “Rốt cuộc là chuyện gì a?”
“Ông bạn, tuy rằng ngươi vẫn hay nói chuyện thanh niên để thanh niên tự lo lấy, nhưng ta nghĩ, có một số việc vẫn cần theo ý trưởng bối mới là đúng đắn. Nên biết, những lão già chúng ta tốt xấu gì cũng có kinh nghiệm, có trải nghiệm nhiều hơn bọn trẻ, có chúng ta đề điểm bọn chúng mới không đi nhầm đường nha.” John thấy đã lấy được sự chú ý từ Laurence, trong lòng vui vẻ, nét mặt vẫn tỏ ra thành khẩn.
“Ha hả, ông bạn già, ngươi nói gì ta chẳng hiểu?” Laurence uống một ngụm rượu cười ha hả.
“Chính là về Arthur nha.” John thấy biểu hiện của Laurence liền nóng nảy, thẳng thắn nói luôn, “Arthur quả thật là một thú nhân ưu tú hàng đầu trong thế hệ này, nhưng ta không thể không nói, hắn xử lý tình cảm cá nhân thật là quá lỗ mãng rồi, vốn lời này cũng không tới phiên ta nói, nhưng ta cũng không muốn thấy một thanh niên ưu tú như vậy bị tổn hại tới danh dự nha.”
“Ách…” Laurence sửng sốt một chút, “Arthur nó làm sao vậy?”
“Ai, ông bạn già, tuy biết ngươi đã giao toàn quyền quản lý tộc bạch hổ cho Arthur rồi, sau này không quan tâm nữa, nhưng sao ngươi lại không chịu quan tâm tới con cái chứ? Chẳng lẽ ngươi không biết trong thành hiện đang đồn đãi Arthur sủng nịch một giống cái không rõ lai lịch lên tới trời rồi sao? Tất cả mọi người nói Arthur muốn kết làm bạn lữ với giống cái kia!” John hối hả mà nói.
“Giống cái không rõ lai lịch? Ngươi đang nói Khải Văn sao?” Laurence đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nhất phó bừng tỉnh đại ngộ, “Đó là một đứa trẻ rất tốt!”
“…” John nguyên bản tưởng Laurence sẽ sốt ruột, ai ngờ hắn lại nói ra một câu như vậy, John hít một hơi sâu thiếu điều muốn ngất xỉu.
“Giống cái không rõ thân phận lai lịch có thể tốt ở điểm nào a!” John triệt để bị thái độ không quan tâm của Laurence làm cho phát điên, “Chúng ta đều là quý tộc có thân phận cao quý, sao lại có thể không chút nghi ngờ mà tiếp nhận một giống cái có thân phận mơ hồ như vậy? Lỡ như là con mồi của kẻ bụng dạ khó lường đưa tới thì biết làm sao?”
Thấy đã nói tới mức này rồi, người xung quanh cũng bắt đầu lao vào.
“Đúng vậy Laurence, chuyện này ngươi cần phải chú ý, dù sao Arthur cũng không phải một thú nhân có thân phận tầm thường, càng phải chú ý tới phương diện này mới đúng nha.”
“Đúng vậy, ngài không biết mọi người nghị luận gì về chuyện Arthur nuông chiều giống cái không rõ thân phận kia đâu, điều này không tốt cho Arthur a.”
“Nói rất đúng, Arthur còn trẻ, khó tránh sẽ bị một vài điều giả tạo làm cho mê hoặc, cho nên mới cần người làm papa như ngươi chỉ rõ phương hướng cho hắn a.”
…
Xì xào, xì xào xì xào, mãi cho đến cuối cùng Laurence cũng không chộp được cơ hội nào để nói, cuối cùng tìm cớ chạy về nhà, vì vậy mới có cảnh Laurence ngồi than ngắn thở dài với Heller.
Nghe được Laurence kể lại, Heller cũng không lập tức lên tiếng nói gì, qua một hồi lâu mới nói, “Ngươi nói, Arthur có phải thật sự muốn cùng đứa trẻ Khải Văn kia kết làm bạn lữ không?”
“Ách…” Lải nhải một hồi, Laurence không ngờ Heller lại đưa ra vấn đề này liền sửng sốt một chút, rồi mới nói, “Đúng vậy, ta thấy Arthur quả thật rất để ý tới Khải Văn a, ngươi không thích Khải Văn sao?”
“Cũng không phải, ta chỉ là có chút lo lắng…” Heller lắc đầu, trên mặt mang vẻ trầm tư mà nói.
“Lo lắng, lo lắng cái gì?” Laurence thắc mắc.
“Ta lo về đứa trẻ Khải Văn này.” Heller chậm rãi nói, “Arthur có năng lực, bản lĩnh như thế nào thì ta biết, nhưng cho tới giờ nó không hề che giấu chuyện mình yêu thích Khải Văn, điều này đối với Khải Văn không phải chuyện tốt gì đâu a.”
Thấy Laurence vẫn không rõ, Heller tiếp tục giải thích, “Khải Văn là một đứa trẻ tốt, điều này chúng ta đều hiểu rõ, nhưng nó tại thành Lộ Đan này lại không hề có bối cảnh và cơ sở, cuộc sống tốt đẹp hiện nay đều nhờ vào Arthur chống đỡ, nhưng trong lòng Arthur rốt cuộc như thế nào, thật sự muốn cùng Khải Văn kết làm bạn lữ hay có mục đích gì khác, ngươi có biết rõ không? Thành thật mà nói, mỗi chuyện nó làm, ta đều chi trì vô điều kiện, nhưng Khải Văn đơn thuần vô tội, ta không hy vọng bởi con của chúng ta mà nó bị bất kỳ thương tổn nào.”
“Vậy cũng phải.” Nghe được Heller phân tích, Laurence gật đầu, “Thật đúng là như ngươi nói, hành vi cư xử của thằng quỷ Arthur này ngày càng cao tay, ta dám chắc, không lâu nữa, nó sẽ dẫn dắt bộ tộc chúng ta đi lên một tầm cao mới.” Nói rồi Laurence lại thở dài, “Bất quá, ta cũng tán thành ý ngươi, không hy vọng bởi bất kỳ hành vi nào của Arthur mà khiến Khải Văn bị thương tổn, hay để hôm nào ta đi tìm Arthur nói chuyện, chứ đừng để thật sự như đám quý tộc ruồi bu kia nói, ta vừa buông quyền lực thì đã long nhong không thèm lo cái gì nữa thì mất mặt chết, vả lại Arthur là con chúng ta mà!”
“Ừ, được.” Heller gật đầu đồng ý.
.
Laurence là một người thích hành động, vừa quyết định sẽ nói chuyện với Arthur thì quả nhiên ngày hôm sau liền xuất hiện tại nhà chính, vừa thấy Arthur liền hỏi thẳng, “Ngươi nói, ngươi hiện tại có dự định gì với Khải Văn?”
“Hả? Papa, mê sảng gì đó?” Arthur nhìn người cha đang ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào thư phòng mình, sau đó vừa lên tiếng đã ném ra một câu như thế.
“Ta nói, ngươi định làm gì Khải Văn a? Ta thấy bên ngoài mọi người nghị luận loạn cả lên rồi.” Laurence lập lại.
“Papa, chuyện nhà chúng ta từ khi nào bị ảnh hưởng bởi những nghị luận bên ngoài chứ.” Arthur cười nhưng không trả lời.
“Nói nhảm, chuyện nhà đương nhiên không cần người ngoài quan tâm.” Laurence trừng mắt, “Nhưng đây không phải chuyện của một mình ngươi, nhóc Khải Văn là vô tội.”
“Khải Văn? Liên quan gì tới Khải Văn?” Arthur càng lúc càng thấy papa mình rảnh quá rồi, cư nhiên bắt đầu nghe lời ong tiếng ve.
“Đương nhiên liên quan! Ngươi hiện tại đặt Khải Văn trong lòng bàn tay mà cưng mà chiều, nhưng lại khiến đám giống cái quý tộc độc thân kia cấp đến đỏ mắt, ngươi rốt cuộc có nghĩ điều này sẽ ảnh hưởng tới Khải Văn không a?” Thằng con vẫn tỏ ra vân đạm phong khinh khiến bạn Laurence đột nhiên sinh ra ý nghĩ muốn đập nó một trận, “Ngươi đây là cố tình lấy Khải Văn làm bia đỡ đạn, trong lòng có người khác, hay là thật sự muốn kết làm bạn lữ với nó?”
“Con ngài là cái loại người tùy tiện đùa giỡn với cảm tình của người khác sao?” Arthur nhìn Laurence đang trưng ra vẻ mặt nếu ngươi dám làm chuyện xấu hôm nay lão tử đánh cho daddy ngươi không nhận ra ngươi, có chút dở khóc dở cười, “Lẽ nào ngài nghĩ đứa con mà ngài và daddy dạy dỗ chính là kẻ vô liêm sĩ không phân rõ nặng nhẹ sao?”
“Ngô, ta đã nói mà, con của ta nào có tệ hại như thế.” Laurence đối với đáp án này vô cùng thỏa mãn, gật đầu đắc ý hất hàm, híp mắt hỏi, “Vậy ngươi hiện tại khiến cho Khải Văn nổi bật như vậy là có ý gì? Ngươi phải biết, phía sau Khải Văn trừ ngươi ra cũng không có bất luận bối cảnh gì để nó dựa dẫm, tại giới quý tộc này một khi không cẩn thận sẽ bị nuốt chửng tới cả xương cốt cũng không được nhổ ra, ngươi làm vậy chẳng phải đặt nó trên bếp lò sao?”
“Phía sau hắn chỉ cần có ta là đủ.” Đối với nghi vấn của papa mình, Arthur thản nhiên nói.
Nghe câu trả lời ngắn gọn như thế, Laurence sửng sốt một chút, lập tức cười ha ha tiến lên vỗ vai Arthur, “Quả nhiên là con ta, có những lời này của ngươi, ta và daddy ngươi an tâm rồi, bất quá mọi việc luôn tốt quá hóa dở, mau chóng cùng Khải Văn đi ký kết khế ước đi, chân chính trở thành người một nhà mới có thể chân chính bảo đảm cho Khải Văn!”
“Trong lòng ta đã biết.” Arthur vẫn thản nhiên cười, ngẫm lại lại hỏi, “Ngài không phản đối ta chọn Khải Văn sao? Nên biết thông gia liên kết mới là hôn nhân của các quý tộc.”
“Thằng trời đánh.” Laurence cho Arthur một quyền, “Tộc bạch hổ chúng ta chưa bao giờ dựa vào thông gia để trở nên lớn mạnh, từ trước không có, lẽ nào ngươi lại muốn phá tiền lệ này sao?”
“Đương nhiên là không rồi, papa.” Arthur mang theo nụ cười đáp lại.
Sau khi nói xong, hai cha con nhìn nhau, song song lộ ra nụ cười hiểu ý.
~*
~Ngày mùa thu mát mẻ trôi qua ngắn ngủi, sau vài cơn mưa dầm rả rích thì bước chân của nàng mùa đông đã đến gần chủ thành.
Cuộc sống của Khải Văn vẫn là đi tới đi lui tại tàng thư thất và trang viên, người ngoài xem ra quả thật là quy luật tới chán nản, nhưng Khải Văn vẫn làm hoài không chán.
Ngày hôm đó Khải Văn kết thúc công việc trở lại trang viên, vừa dùng xong cơm tối thì có một người hầu nói rằng Arthur gọi cậu tới thư phòng, Khải Văn gật đầu ý bảo đã biết.
.
“Arthur, ngươi có ở bên trong không?”
“Arthur, ngươi có ở đây a, sao không để ý tới ta?” Khải Văn từ ngoài ló đầu vào, nhìn Arthur đang đi tới.
“Vừa có chút mệt mỏi, ngủ quên.” Arthur không lộ vết tích mà nhìn thoáng qua người vừa rời khỏi thư phòng theo hướng khác, cười tiến đến dìu Khải Văn vào, “Ăn tối chưa?”
“Ờ rồi, ngươi tìm ta có việc sao?” Khải Văn nhu thuận để Arthur dìu mình tới ghế, sau đó lên tiếng.
“Ừ.” Arthur gật đầu, “Mấy ngày nay vừa lúc rảnh rỗi, muốn hỏi ngươi có muốn vào rừng chơi với ta không?”
“Vào rừng?” Khải Văn có chút nghi hoặc nhìn về phía Arthur, “Trời lạnh thế này?”
“Còn nhớ suối nước nóng trong rừng không? Ta muốn dẫn ngươi đi ngâm mình.” Arthur vẫn cười tủm tỉm.
“Nga, đúng.” Khải Văn nghe Arthur nhắc tới mới nhớ ra, trên mặt lập tức hiện lên nét trông mong, dùng sức mà gật đầu, “Tốt, đi.”
“Tốt lắm, ngày mai ta bảo người chuẩn bị, sau đó chúng ta đi ngâm suối nước nóng.” Lúc này, nụ cười của Arthur rất thâm sâu, chỉ có điều Khải Văn đang hưng phấn vì sắp được ngâm suối nước nóng không có phát hiện.
Xuân đi thu đến, khi cơn mưa đầu mùa rơi xuống, nhiệt độ cũng ngày một thấp hơn.
Arthur nhìn lá cây đang ngả sang màu vàng trong hoa viên mà thở ra một hơi dài, bởi vì Khải Văn vốn phải gánh chịu cái nóng mùa hè không thèm ăn gì rốt cuộc cũng khôi phục sức ăn bình thường, chú ý tới điểm này Arthur bắt đầu phân phó Ogden chuẩn bị nhiều thức ăn cho Khải Văn để bồi bổ cho cậu.
Nhiệt độ hạ thấp, Khải Văn khôi phục sức ăn, cảm tình giữa Arthur và Khải Văn cũng ngày càng sâu đậm, tất cả mọi thứ nhìn qua đều có vẻ như đi vào quỹ đạo, Arthur nghĩ những ngày trôi qua cũng tương đối hoàn mỹ, sở dĩ nói là tương đối, bởi vì hắn vẫn dụ dỗ Khải Văn dọn tới phòng ngủ của mình nhưng tới giờ vẫn chưa được toại nguyện, điều này đối với Arthur mà nói, là một sự tiếc nuối nho nhỏ.
So với cuộc sống suôn sẻ của Arthur, papa Laurence của hắn thì lại có chút phiền muộn.
“Ngươi nói, thằng con chúng ta chọn bạn lữ thì liên quan gì tới bọn họ? Kẻ làm cha như ta còn không gấp mà cái bọn người không liên quan kia đã vội muốn chết rồi!” Từ bên ngoài trở về sau khi tham gia gia yến hội, Laurence mang bản mặt cau có than thở với Heller đang ngồi uống trà trong phòng.
“Chuyện gì?” Heller buông tách trà từ tốn hỏi thăm.
“Đám quý tộc già nhàm chán kia a, vừa thấy mặt ta đã lải nhải thì thầm chuyện hôn nhân của Arthur, xì xồ xì xào, quả thật giống như một đám ruồi vo ve làm đau cả đầu!” Laurence đi tới ghế ngồi xuống, trực tiếp châm một tách trà uống một hơi cạn sạch rồi cất giọng mắng.
Cũng khó trách Laurence không nhịn được, Arthur dần trưởng thành, chàng trai độc thân có giá trị nhất quốc gia thú nhân này ngày càng hấp dẫn giống cái độc thân và nhận được sự chú ý từ đám quý tộc.
Trước kia Arthur không hề biểu đạt ra hứng thú đối với một giống cái quý tộc độc thân nào, có thể nói mọi người đứng ngang hàng, ai muốn có được Arthur thì phải dựa vào bản lĩnh, rất công bằng.
Nhưng Khải Văn đến đây đánh vỡ cục diện cân đối này, đám quý tộc thế gia lúc đầu không thèm quan tâm tới Khải Văn nhưng tới giờ lại vạn phần coi trọng, từ lúc ban đầu cứ thong thả mà định liệu tới bây giờ lòng nóng như lửa đốt, tất cả những thay đổi này đều là vì Arthur coi trọng và cưng chiều Khải Văn không chút nào che giấu, điều này khiến cho đám quý tộc thế gia hoảng loạn.
Nhưng hoảng thì hoảng, các quý tộc cũng không ai ngu ngốc đến nỗi chạy tới trước mặt Arthur nói ngươi không được lấy một giống cái lai lịch bất minh, lựa chọn tốt nhất của ngươi là chọn một giống cái trong những gia tộc cao quý này kết làm bạn lữ, nhưng đường thẳng lại không thể đi, đành đi đường vòng mà tìm tới mục tiêu tốt nhất là Laurence.
Thân phận của Laurence hiện nay dùng một từ phổ biến mà nói, chính là một cán bộ về hưu, không chức không quyền nhưng lực ảnh hưởng rất lớn, mặc dù Laurence không thích để ý những chuyện quanh co ruồi bu, nhưng cũng phải tham gia vài cuộc tụ hội xã giao.
Vì vậy vấn đề liền tới, trải qua một lúc trò chuyện, có một vài lão quý tộc sẽ giả vờ lơ đãng mà hỏi Laurence, “Arthur hiện tại đã tới tuổi kết hôn, chẳng lẽ còn chưa tìm được đối tượng trong lòng sao?”
Laurence cũng pha trò nói, “Chuyện của thanh niên thì để tự nó giải quyết, ta tin tưởng mắt nhìn người của Arthur.”
Nói tới bước này, các quý tộc đó cũng sẽ hoặc công khai hoặc ngấm ngầm mà giới thiệu giống cái chưa kết hôn trong nhà mình, một hồi nói chuyện cũng coi như kết thúc từ lúc đó, không hề nói thêm.
Nhưng hiện tại tình thế khẩn cấp, các quý tộc cũng bất chấp cái gì gọi là tế nhị, hôm nay Laurence vừa đến, đám đại lão gia này liền tốp năm tốp ba vây quanh hắn, trong đó một lão thú nhân có một cái đuôi tròn và hai tai đốm mở miệng trước tiên, “Laurence, ta là bạn già quen biết ngươi ba mươi năm rồi đúng không?”
“Nga, đương nhiên, ông bạn già.” Laurence cười tủm tỉm gật đầu đáp.
“Ngươi cũng biết, ta nói chuyện luôn luôn thẳng thắn, có vài lời ta đã nghẹn trong bụng lâu rồi, ngày hôm nay nhịn không nổi nữa muốn nói cho ngươi nghe, nếu có điều gì không thích nghe, ngươi cần phải thông cảm.” Thú nhân nọ lớn giọng nói.
“Chuyện gì, John?” Laurence vẫn lơ đãng nhìn khắp nơi, không nhanh không chậm hỏi thăm, “Nhìn thế nào cũng thấy hình như rất nghiêm trọng.”
“Đương nhiên nghiêm trọng rồi.” John tỏ ra vô cùng đau khổ, “Chuyện này liên quan tới danh tiếng của Arthur và ngươi thậm chí là của toàn bộ tộc bạch hổ!”
“Nga? Nghiêm trọng thế sao?” Laurence cố tỏ vẻ quan tâm, lên tiếng hỏi, “Rốt cuộc là chuyện gì a?”
“Ông bạn, tuy rằng ngươi vẫn hay nói chuyện thanh niên để thanh niên tự lo lấy, nhưng ta nghĩ, có một số việc vẫn cần theo ý trưởng bối mới là đúng đắn. Nên biết, những lão già chúng ta tốt xấu gì cũng có kinh nghiệm, có trải nghiệm nhiều hơn bọn trẻ, có chúng ta đề điểm bọn chúng mới không đi nhầm đường nha.” John thấy đã lấy được sự chú ý từ Laurence, trong lòng vui vẻ, nét mặt vẫn tỏ ra thành khẩn.
“Ha hả, ông bạn già, ngươi nói gì ta chẳng hiểu?” Laurence uống một ngụm rượu cười ha hả.
“Chính là về Arthur nha.” John thấy biểu hiện của Laurence liền nóng nảy, thẳng thắn nói luôn, “Arthur quả thật là một thú nhân ưu tú hàng đầu trong thế hệ này, nhưng ta không thể không nói, hắn xử lý tình cảm cá nhân thật là quá lỗ mãng rồi, vốn lời này cũng không tới phiên ta nói, nhưng ta cũng không muốn thấy một thanh niên ưu tú như vậy bị tổn hại tới danh dự nha.”
“Ách…” Laurence sửng sốt một chút, “Arthur nó làm sao vậy?”
“Ai, ông bạn già, tuy biết ngươi đã giao toàn quyền quản lý tộc bạch hổ cho Arthur rồi, sau này không quan tâm nữa, nhưng sao ngươi lại không chịu quan tâm tới con cái chứ? Chẳng lẽ ngươi không biết trong thành hiện đang đồn đãi Arthur sủng nịch một giống cái không rõ lai lịch lên tới trời rồi sao? Tất cả mọi người nói Arthur muốn kết làm bạn lữ với giống cái kia!” John hối hả mà nói.
“Giống cái không rõ lai lịch? Ngươi đang nói Khải Văn sao?” Laurence đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nhất phó bừng tỉnh đại ngộ, “Đó là một đứa trẻ rất tốt!”
“…” John nguyên bản tưởng Laurence sẽ sốt ruột, ai ngờ hắn lại nói ra một câu như vậy, John hít một hơi sâu thiếu điều muốn ngất xỉu.
“Giống cái không rõ thân phận lai lịch có thể tốt ở điểm nào a!” John triệt để bị thái độ không quan tâm của Laurence làm cho phát điên, “Chúng ta đều là quý tộc có thân phận cao quý, sao lại có thể không chút nghi ngờ mà tiếp nhận một giống cái có thân phận mơ hồ như vậy? Lỡ như là con mồi của kẻ bụng dạ khó lường đưa tới thì biết làm sao?”
Thấy đã nói tới mức này rồi, người xung quanh cũng bắt đầu lao vào.
“Đúng vậy Laurence, chuyện này ngươi cần phải chú ý, dù sao Arthur cũng không phải một thú nhân có thân phận tầm thường, càng phải chú ý tới phương diện này mới đúng nha.”
“Đúng vậy, ngài không biết mọi người nghị luận gì về chuyện Arthur nuông chiều giống cái không rõ thân phận kia đâu, điều này không tốt cho Arthur a.”
“Nói rất đúng, Arthur còn trẻ, khó tránh sẽ bị một vài điều giả tạo làm cho mê hoặc, cho nên mới cần người làm papa như ngươi chỉ rõ phương hướng cho hắn a.”
…
Xì xào, xì xào xì xào, mãi cho đến cuối cùng Laurence cũng không chộp được cơ hội nào để nói, cuối cùng tìm cớ chạy về nhà, vì vậy mới có cảnh Laurence ngồi than ngắn thở dài với Heller.
Nghe được Laurence kể lại, Heller cũng không lập tức lên tiếng nói gì, qua một hồi lâu mới nói, “Ngươi nói, Arthur có phải thật sự muốn cùng đứa trẻ Khải Văn kia kết làm bạn lữ không?”
“Ách…” Lải nhải một hồi, Laurence không ngờ Heller lại đưa ra vấn đề này liền sửng sốt một chút, rồi mới nói, “Đúng vậy, ta thấy Arthur quả thật rất để ý tới Khải Văn a, ngươi không thích Khải Văn sao?”
“Cũng không phải, ta chỉ là có chút lo lắng…” Heller lắc đầu, trên mặt mang vẻ trầm tư mà nói.
“Lo lắng, lo lắng cái gì?” Laurence thắc mắc.
“Ta lo về đứa trẻ Khải Văn này.” Heller chậm rãi nói, “Arthur có năng lực, bản lĩnh như thế nào thì ta biết, nhưng cho tới giờ nó không hề che giấu chuyện mình yêu thích Khải Văn, điều này đối với Khải Văn không phải chuyện tốt gì đâu a.”
Thấy Laurence vẫn không rõ, Heller tiếp tục giải thích, “Khải Văn là một đứa trẻ tốt, điều này chúng ta đều hiểu rõ, nhưng nó tại thành Lộ Đan này lại không hề có bối cảnh và cơ sở, cuộc sống tốt đẹp hiện nay đều nhờ vào Arthur chống đỡ, nhưng trong lòng Arthur rốt cuộc như thế nào, thật sự muốn cùng Khải Văn kết làm bạn lữ hay có mục đích gì khác, ngươi có biết rõ không? Thành thật mà nói, mỗi chuyện nó làm, ta đều chi trì vô điều kiện, nhưng Khải Văn đơn thuần vô tội, ta không hy vọng bởi con của chúng ta mà nó bị bất kỳ thương tổn nào.”
“Vậy cũng phải.” Nghe được Heller phân tích, Laurence gật đầu, “Thật đúng là như ngươi nói, hành vi cư xử của thằng quỷ Arthur này ngày càng cao tay, ta dám chắc, không lâu nữa, nó sẽ dẫn dắt bộ tộc chúng ta đi lên một tầm cao mới.” Nói rồi Laurence lại thở dài, “Bất quá, ta cũng tán thành ý ngươi, không hy vọng bởi bất kỳ hành vi nào của Arthur mà khiến Khải Văn bị thương tổn, hay để hôm nào ta đi tìm Arthur nói chuyện, chứ đừng để thật sự như đám quý tộc ruồi bu kia nói, ta vừa buông quyền lực thì đã long nhong không thèm lo cái gì nữa thì mất mặt chết, vả lại Arthur là con chúng ta mà!”
“Ừ, được.” Heller gật đầu đồng ý.
.
Laurence là một người thích hành động, vừa quyết định sẽ nói chuyện với Arthur thì quả nhiên ngày hôm sau liền xuất hiện tại nhà chính, vừa thấy Arthur liền hỏi thẳng, “Ngươi nói, ngươi hiện tại có dự định gì với Khải Văn?”
“Hả? Papa, mê sảng gì đó?” Arthur nhìn người cha đang ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào thư phòng mình, sau đó vừa lên tiếng đã ném ra một câu như thế.
“Ta nói, ngươi định làm gì Khải Văn a? Ta thấy bên ngoài mọi người nghị luận loạn cả lên rồi.” Laurence lập lại.
“Papa, chuyện nhà chúng ta từ khi nào bị ảnh hưởng bởi những nghị luận bên ngoài chứ.” Arthur cười nhưng không trả lời.
“Nói nhảm, chuyện nhà đương nhiên không cần người ngoài quan tâm.” Laurence trừng mắt, “Nhưng đây không phải chuyện của một mình ngươi, nhóc Khải Văn là vô tội.”
“Khải Văn? Liên quan gì tới Khải Văn?” Arthur càng lúc càng thấy papa mình rảnh quá rồi, cư nhiên bắt đầu nghe lời ong tiếng ve.
“Đương nhiên liên quan! Ngươi hiện tại đặt Khải Văn trong lòng bàn tay mà cưng mà chiều, nhưng lại khiến đám giống cái quý tộc độc thân kia cấp đến đỏ mắt, ngươi rốt cuộc có nghĩ điều này sẽ ảnh hưởng tới Khải Văn không a?” Thằng con vẫn tỏ ra vân đạm phong khinh khiến bạn Laurence đột nhiên sinh ra ý nghĩ muốn đập nó một trận, “Ngươi đây là cố tình lấy Khải Văn làm bia đỡ đạn, trong lòng có người khác, hay là thật sự muốn kết làm bạn lữ với nó?”
“Con ngài là cái loại người tùy tiện đùa giỡn với cảm tình của người khác sao?” Arthur nhìn Laurence đang trưng ra vẻ mặt nếu ngươi dám làm chuyện xấu hôm nay lão tử đánh cho daddy ngươi không nhận ra ngươi, có chút dở khóc dở cười, “Lẽ nào ngài nghĩ đứa con mà ngài và daddy dạy dỗ chính là kẻ vô liêm sĩ không phân rõ nặng nhẹ sao?”
“Ngô, ta đã nói mà, con của ta nào có tệ hại như thế.” Laurence đối với đáp án này vô cùng thỏa mãn, gật đầu đắc ý hất hàm, híp mắt hỏi, “Vậy ngươi hiện tại khiến cho Khải Văn nổi bật như vậy là có ý gì? Ngươi phải biết, phía sau Khải Văn trừ ngươi ra cũng không có bất luận bối cảnh gì để nó dựa dẫm, tại giới quý tộc này một khi không cẩn thận sẽ bị nuốt chửng tới cả xương cốt cũng không được nhổ ra, ngươi làm vậy chẳng phải đặt nó trên bếp lò sao?”
“Phía sau hắn chỉ cần có ta là đủ.” Đối với nghi vấn của papa mình, Arthur thản nhiên nói.
Nghe câu trả lời ngắn gọn như thế, Laurence sửng sốt một chút, lập tức cười ha ha tiến lên vỗ vai Arthur, “Quả nhiên là con ta, có những lời này của ngươi, ta và daddy ngươi an tâm rồi, bất quá mọi việc luôn tốt quá hóa dở, mau chóng cùng Khải Văn đi ký kết khế ước đi, chân chính trở thành người một nhà mới có thể chân chính bảo đảm cho Khải Văn!”
“Trong lòng ta đã biết.” Arthur vẫn thản nhiên cười, ngẫm lại lại hỏi, “Ngài không phản đối ta chọn Khải Văn sao? Nên biết thông gia liên kết mới là hôn nhân của các quý tộc.”
“Thằng trời đánh.” Laurence cho Arthur một quyền, “Tộc bạch hổ chúng ta chưa bao giờ dựa vào thông gia để trở nên lớn mạnh, từ trước không có, lẽ nào ngươi lại muốn phá tiền lệ này sao?”
“Đương nhiên là không rồi, papa.” Arthur mang theo nụ cười đáp lại.
Sau khi nói xong, hai cha con nhìn nhau, song song lộ ra nụ cười hiểu ý.
~*
~Ngày mùa thu mát mẻ trôi qua ngắn ngủi, sau vài cơn mưa dầm rả rích thì bước chân của nàng mùa đông đã đến gần chủ thành.
Cuộc sống của Khải Văn vẫn là đi tới đi lui tại tàng thư thất và trang viên, người ngoài xem ra quả thật là quy luật tới chán nản, nhưng Khải Văn vẫn làm hoài không chán.
Ngày hôm đó Khải Văn kết thúc công việc trở lại trang viên, vừa dùng xong cơm tối thì có một người hầu nói rằng Arthur gọi cậu tới thư phòng, Khải Văn gật đầu ý bảo đã biết.
.
“Arthur, ngươi có ở bên trong không?”
“Arthur, ngươi có ở đây a, sao không để ý tới ta?” Khải Văn từ ngoài ló đầu vào, nhìn Arthur đang đi tới.
“Vừa có chút mệt mỏi, ngủ quên.” Arthur không lộ vết tích mà nhìn thoáng qua người vừa rời khỏi thư phòng theo hướng khác, cười tiến đến dìu Khải Văn vào, “Ăn tối chưa?”
“Ờ rồi, ngươi tìm ta có việc sao?” Khải Văn nhu thuận để Arthur dìu mình tới ghế, sau đó lên tiếng.
“Ừ.” Arthur gật đầu, “Mấy ngày nay vừa lúc rảnh rỗi, muốn hỏi ngươi có muốn vào rừng chơi với ta không?”
“Vào rừng?” Khải Văn có chút nghi hoặc nhìn về phía Arthur, “Trời lạnh thế này?”
“Còn nhớ suối nước nóng trong rừng không? Ta muốn dẫn ngươi đi ngâm mình.” Arthur vẫn cười tủm tỉm.
“Nga, đúng.” Khải Văn nghe Arthur nhắc tới mới nhớ ra, trên mặt lập tức hiện lên nét trông mong, dùng sức mà gật đầu, “Tốt, đi.”
“Tốt lắm, ngày mai ta bảo người chuẩn bị, sau đó chúng ta đi ngâm suối nước nóng.” Lúc này, nụ cười của Arthur rất thâm sâu, chỉ có điều Khải Văn đang hưng phấn vì sắp được ngâm suối nước nóng không có phát hiện.
/42
|