Việc Lăng Tiêu thiếu tướng chết dưới âm mưu của đế quốc Nhật Mộ là điều đáng tiếc nhất trong lòng tất cả các cơ giáp sĩ toàn Liên Bang. Bọn họ cũng từng muốn xông ra chiến trường báo thù rửa hận cho thần tượng của chính mình, đáng tiếc bọn họ đều là quân nhân, phải nghe theo an bài của quân bộ tới hành tinh này để khai hoang. Nhưng dù vậy, cừu hận trong lòng chưa từng biến mất. Hiện nay, nhìn thấy kẻ thù đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, cơ hồ tinh thần của các cơ giáp sĩ đều đạt mức cao nhất.
Ở đây, mỗi người đều biết trận chiến sắp tới chính là một hồi tử chiến, không phải là ngươi chết thì chính là ta chết!
Lửa đạn trong tay các cơ giáp sĩ Liên Bang không cần mệnh lệnh đều điên cuồng bắn ra ngoài, một hồi đại chiến chính thức mở ra. Trên không trung, cơ giáp của Nhật Mộ cũng sẽ không thúc thủ mà nhận mệnh như vậy, cho dù nhất thời không thể khống chế cơ giáp tránh kịp làn đạn thì vào thời khắc cuối cùng họ cũng không quên nhấc họng súng phản kích.
Mùi thuốc súng tràn ngập toàn bộ chiến trường, mỗi một vòng công kích đều có rất nhiều cơ giáp bị phá hủy mà rơi xuống, có cơ giáp của Liên Bang, nhưng phần nhiều vẫn là cơ giáp của Nhật Mộ.
Những cơ giáp bốc khói cuồn cuộn, lửa cháy sáng một vùng trực tiếp từ trên không rơi xuống, nện mạnh lên mặt đất. Cho dù ở khoảng cách rất xa nhưng Lăng Lan vẫn có thể cảm giác được chấn động kịch liệt trên mặt đất từ nơi đó truyền tới, có chút đứng không vững.
Những cơ giáp rơi xuống mặt đất còn nổ thêm hai, ba lần nữa, những mảnh cơ giáp văng ra tứ phía, những tia lửa văng ra xung quanh, sức ảnh hưởng của vụ nổ quá lớn khiến cho cây cối chung quanh bị bẻ gãy, thậm chí nhổ tận gốc. Càng có nhiều cây bị tia lửa bắn trúng bốc cháy dữ dội…
Khu rừng nguyên thủy nguyên bản yên tĩnh bỗng bị chiến hỏa quấy nhiễu trở thành một bãi chiến trường toàn ánh lửa và khói. Mãnh thú bên trong tựa hồ cảm giác được nguy cơ rất lớn, tập thể bắt đầu bạo động.
Số cơ giáp của Nhật Mộ càng ngày càng gần với mặt đất, lúc này, tại tháp chỉ huy doanh địa, một mệnh lệnh mới lại được truyền ra: “Hiện tại ra lệnh cho các chiến đội cơ giáp phi hành, toàn thể xuất động!”
Một đạo mệnh lệnh chứng minh trận chiến này đã tiến đến phần kịch liệt nhất, đánh giáp lá cà. Thần chiến thắng trong trận chiến này cân bằng cho hai bên, muốn biết kết cục của trận chiến chỉ có thể dựa vào thực lực của cơ giáp sĩ xem bên nào mạnh hơn.
Thế giới này nguyên bản chính là cường giả vi tôn, chỉ có thể mạnh hơn đối phương thì bạn mới có quyền tiếp tục được sống.
Nhận được mệnh lệnh, nhóm cơ giáp sĩ Liên Bang nhanh chóng điều khiển cơ giáp của mình lao về phía những cơ giáp chuẩn bị tiếp đất ở bên kia. Chỉ thấy ở trên không trung của tinh cầu, từng đôi cơ giáp màu trắng lam và màu đen đang quấn lấy nhau, bắt đầu chém giết.
Tại phòng chỉ huy của doanh địa, người chỉ huy nhìn tinh hạm ngoài không gian được màn hình ghi lại mà tức giận, trong lòng bạo nộ, ông liền đem ống nghe trong tay đập mạnh xuống đất, ngay lập tức nó đã bị chia năm xẻ bảy.
Ông phẫn nộ nói: “Đáng chết, nếu không phải bởi vì tinh hạm của chúng ở ngoài không gian, ta sao có thể cho đám cơ giáp đó nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất như vậy…. Bây giờ chỉ có thể dựa vào chiến đội cơ giáp.”
Ở một bên, người quân nhân kỹ thuật khống chế microphone vừa lặng lẽ xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán vừa âm thầm may mắn chính mình phản ứng nhanh, lúc chỉ huy vừa vung tay lên muốn ném ống nghe thì liền đóng cửa tất cả công năng của microphone lại, may mắn không làm lỗ tai các chiến hữu chịu đau đớn, nếu không sức chiến đấu nhất định sẽ bị ảnh hưởng.
Nguyên lai, trong đại bản doanh của tinh cầu này có trang bị vũ khí phòng không, nhưng vì tinh hạm của đối phương lại nằm ngoài không gian nên người chỉ huy không dám làm ra phản kích. Đây chính là điều khiến người chỉ huy cực kỳ nghẹn khuất, cũng là nguyên nhân ông phẫn nộ vô cùng.
Ông (người chỉ huy) gần như có thể xác định những cơ giáp được thả xuống hành tinh này chỉ là mồi dụ để xác định vị trí hệ thống tên lửa phòng không của ông. Lúc biết đối phương là đế quốc Nhật Mộ, ông liền rõ ràng cho dù đối phương có tọa độ của tinh cầu này, thì bọn họ cũng chưa biết tỉ mỉ về vị trí của đại bản doanh.
Nếu đã biết chính xác vị trí của đại bản doanh thì đối phương tuyệt đối sẽ không cho cơ giáp xuống đánh lén trước mà trực tiếp cho mấy đầu tên lửa xuống khiến sở chỉ huy của ông trực tiếp “Bùm”. Như vậy, không chỉ khiến các chiến sĩ Liên Bang không thể chống cự mà đối phương cũng có thể chiếm tinh cầu này dễ như lòng bàn tay.
Nếu như lúc đầu ông không phát hiện có tinh hạm của đối phương còn ở ngoài không gian thì rất có thể sẽ lệnh doanh địa phóng lửa đạn phòng không. Chỉ cần nghĩ tới như vậy thì ông liền biết kết quả cuối cùng là gì, đám người trong tinh hạm Nhật Mộ kia nhất định sẽ thừa cơ hội phát hiện được nơi ẩn thân của doanh địa rồi đem tất cả lửa đạn của tinh hạm trút xuống, hoàn toàn hủy diệt nơi này, làm cho thi cốt bọn họ không còn.
Chỉ cần nghĩ đến đây, người chỉ huy liền ẩn ẩn có cảm giác nghĩ mà sợ, còn may là ở giây phút cuối cùng có rada cấp chút lực, tìm được tinh hạm mẫu bị che dấu bên ngoài, cũng khiến ông nhanh chóng biết dụng tâm hiểm ác của đối phương, không hạ mệnh lệnh sai lầm.
Người chỉ huy thu liễm một chút tâm tình, quay đầu hỏi tham mưu trưởng bên người nói: “Đội cứu viện khi nào mới có thể đuổi tới?” Tuy rằng ông có thể qua được dụng tâm hiểm ác của đối phương nhưng tình thế bây giờ vẫn không thể lạc quan được.
“Hạm đội gần chúng ta nhất là của Lý Giai, hiện đang ở đang ở vùng biên giới, cho dù đạt tốc độ tối đa thì cũng phải mất mười tiếng nữa họ mới có thể đến được.” Tham mưu trưởng nhanh chóng báo cáo.
“Trụ vững chờ cứu viện trong vòng mười tiếng sao?” Người chỉ huy nhíu mày, tính toán xem dựa vào khả năng của chiến đội cơ giáp hiện tại có thể duy trì đến mười tiếng hay không.“Thủ trưởng, còn có một cái tin tức xấu muốn nói cho ông……” Tham mưu trưởng nhận được thông tin từ tham mưu khác đưa tới sắc mặt cũng trở nên khó coi, “Quân bộ vừa mới truyền tin đến, ở khu vực của hành tinh Sao Mai cũng đang có một hạm đội của Nhật Mộ tiến đến.”
Người chỉ huy chạy nhanh đến trước màn hình, nhìn khoảng cách giữa hai nơi thì nhịn không được mắng một tiếng MD! Bởi vì thời gian mà Lý Giai tới cũng gần bằng thời gian mà tinh hạm của Nhật Mộ ở Sao Mai tới, như vậy đối phương cũng có cứu viện.
“Cậu lập tức liên hệ với quân bộ để cho bọn họ phái càng nhiều tinh hạm tới càng tốt, cho dù nhanh hay chậm chúng ta cũng sẽ cố gắng giữ vững!” Người chỉ huy nói xong một câu liền xoay người rời khỏi tháp chỉ huy, tham mưu trưởng ở một bên an bài mệnh lệnh nhìn thấy kinh hãi nói: “Thủ trưởng, ông muốn đi đâu?”
“Đi đâu? Đương nhiên là đi chiến đấu, chẳng lẽ muốn ông ngồi chờ ở chỗ này? Binh của ông còn đang anh dũng chiến đấu ngoài kia kìa.” Nói rồi không chờ tham mưu trưởng khuyên can, người chỉ huy giận trừng mắt, rời khỏi khu chỉ huy, đi xuống đất.
Ông linh hoạt bước lên cơ giáp riêng của mình, khởi động cơ giáp rồi điều khiển nó lao về phía chiến trường. Ở phía sau, những cơ giáp thuộc đội cận vệ của ông cũng nhanh chóng lên cơ giáp theo ra ngoài… Nếu thủ trưởng mà bọn họ bảo vệ đã ra chiến trường, bọn họ đương nhiên không thể không ra theo.
“Trời ơi, người này, quá không có trách nhiệm!” Tham mưu trưởng nhìn chỉ huy đang lao về hướng chiến trường thì cực kỳ bất mãn mà trề môi rên. Bất quá anh ta cũng chỉ có thể kháng nghị bằng miệng mà thôi, sau đó lại tiếp tục công việc của mình.
“Chết tiệt! Đối phương vậy mà tự tin không dùng hệ thống phòng không. Chẳng lẽ bọn họ tin tưởng vào chiến đội cơ giáp của mình đến vậy sao? Các cậu nghĩ thế nào?” Ngoài không gian, người chỉ huy của tinh hạm mẫu đế quốc Nhật Mộ nhìn kế hoạch tưởng như hoàn mỹ của mình bỗng thất bại trong gang tất thì cực kỳ tức giận.
“Đội trưởng, trong nhóm các cơ giáp sĩ lần này chấp hành nhiệm vũ không kích có một cánh quân là vương bài cơ giáp, chỉ cần bọn họ thành công đáp xuống tinh cầu này thì những cơ giáp sĩ của đối phương tuyệt đối không phải là đối thủ của bọn họ.” Người tham mưu bên cạnh nhanh chóng lên tiếng để chỉ huy của mình bớt lo lắng: “Bọn họ nhất định có thể hoàn thành hành động lần này!”
Kế hoạch này có rất nhiều phần, bọn họ cũng từng nghĩ đến tất cả các khả năng có thể xảy ra, vì vậy đã đưa thêm một đội vương bài cơ giáp vào, chỉ cần họ tiếp đất thành công, tìm được nơi chỉ huy của đối phương thì trực tiếp phá hủy không cần lệnh, như vậy đối phương không thể tiếp tục chỉ huy mà đội cơ giáp cũng không thể tiếp tục chống cự.
“U Tây! Hy vọng bọn họ không lầm cho đại đế quốc Nhật Mộ chúng ta mất mặt.” Người chỉ huy lại lần nữa có cảm giác nắm chắc phần thắng.
Ở tinh cầu, giờ phút này, vô số tiếng lửa đạn nổ ầm vang, tại căn cứ điểm lâm thời, tiếng chuông cảnh báo cũng vang lên liên tục. Một số lính trực phòng không ngừng chạy khắp khu căn cứ để chỉ huy những nhân viên không thể chiến đấu tới phòng phòng thủ, nhân tiện tìm những đồng quân sinh vì hoảng sợ mà mắc kẹt ở chỗ nào.
“Chết tiệt, đừng có chạy loạn, nhanh trở về!” Một người lính đang làm nhiệm vụ tìm kiếm đồng quân sinh vô tình nhìn thấy Lăng Lan đang nhìn ngó xung quanh cửa ra vào thì nôn nóng mà hô lớn.
Đột nhiên, từ trên không, một quả đạn pháo không biết từ bên nào bắn tới, người binh lính nôn nóng mà nhào tới tính chặn lại cho Lăng Lan…… Nhưng, khi lao lên trước thì anh ta lại cảm thấy thân thể mình bị cái gì đó đụng vào, thay đổi phương hướng nghiêng người lăn qua một bên khác, rồi rơi xuống miệng cống thoát nước của doanh địa.
“Bùm!” Tiếng đạn pháo nổ mạnh từ bên cạnh vị trí của bọn họ, nhưng vì rơi xuống cống thoát nước nên cả hai đều không bị chút thương tổn nào. Người binh lính kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn thân thể nhỏ bé đang ngồi xổm trước mặt mình.
“Anh trai, cám ơn anh đã cứu em.” Đứa trẻ có khuôn mặt shota nghiêm túc cảm ơn, trong mắt nhìn ra cảm kích vô cùng.
Người binh lính tuy cảm thấy kỳ quái vì sao mình có thể thay đổi phương hướng ngay giữa không trung, nhưng hai người chính là nhờ vậy mà được cứu trợ nên anh ta cũng chỉ có thể hoang mang mà sờ đầu nói: “Không có việc gì thì tốt! Không có việc gì thì tốt!”
Sau đó nghĩ tới cái gì liền nói: “Sao em không đi phòng phòng thủ?” Ngay từ đầu doanh địa đã thông báo cho nhóm đồng quân sinh ngay lập tức trở về phòng phòng thủ để trốn trận chiến này, bọn họ sợ rằng khi đối mặt với sự tàn khốc của trận huyết chiến, các đồng quân sinh sẽ sinh ra ám ảnh mà sau này không thể ra chiến trường.
“Em đang hướng đến đó ạ, nhưng vẫn còn đang tìm phương hướng và xác định tọa độ.” Lăng Lan nói một lý do cực kỳ bình thường, đối mặt với sự kiện đột phát, ai cũng dễ dàng mất phương hướng khi bị hoảng loạn.
Người binh lính đã gặp qua n tình huống của đồng quân sinh vì thế liền chỉ vào một phương hướng nói: “Em theo hướng này mà chạy, sau đó nhìn số liệu tọa độ trên liên lạc khí, như vậy có thể tìm thấy phòng phòng thủ.”
“Cám ơn anh trai, vậy em đi trước!” Lăng Lan cảm kích làm một nghi thức chào theo cách quân đội rồi nhanh chóng nhảy lên khỏi cống nước, rồi rất nhanh không còn thấy bóng dáng.
Người binh lính kéo lại mũ giáp của mình, thật cẩn thận mà cúi người bước về về phía trước, anh ta cần phải đi tới khu vực cần kiểm tra tiếp theo. Cứ như vậy, cẩn thận đi mấy chục mét thì anh ta bỗng nhiên phát hiện, thân thủ của đứa nhỏ vừa rồi còn nhanh hơn mình…
Ở đây, mỗi người đều biết trận chiến sắp tới chính là một hồi tử chiến, không phải là ngươi chết thì chính là ta chết!
Lửa đạn trong tay các cơ giáp sĩ Liên Bang không cần mệnh lệnh đều điên cuồng bắn ra ngoài, một hồi đại chiến chính thức mở ra. Trên không trung, cơ giáp của Nhật Mộ cũng sẽ không thúc thủ mà nhận mệnh như vậy, cho dù nhất thời không thể khống chế cơ giáp tránh kịp làn đạn thì vào thời khắc cuối cùng họ cũng không quên nhấc họng súng phản kích.
Mùi thuốc súng tràn ngập toàn bộ chiến trường, mỗi một vòng công kích đều có rất nhiều cơ giáp bị phá hủy mà rơi xuống, có cơ giáp của Liên Bang, nhưng phần nhiều vẫn là cơ giáp của Nhật Mộ.
Những cơ giáp bốc khói cuồn cuộn, lửa cháy sáng một vùng trực tiếp từ trên không rơi xuống, nện mạnh lên mặt đất. Cho dù ở khoảng cách rất xa nhưng Lăng Lan vẫn có thể cảm giác được chấn động kịch liệt trên mặt đất từ nơi đó truyền tới, có chút đứng không vững.
Những cơ giáp rơi xuống mặt đất còn nổ thêm hai, ba lần nữa, những mảnh cơ giáp văng ra tứ phía, những tia lửa văng ra xung quanh, sức ảnh hưởng của vụ nổ quá lớn khiến cho cây cối chung quanh bị bẻ gãy, thậm chí nhổ tận gốc. Càng có nhiều cây bị tia lửa bắn trúng bốc cháy dữ dội…
Khu rừng nguyên thủy nguyên bản yên tĩnh bỗng bị chiến hỏa quấy nhiễu trở thành một bãi chiến trường toàn ánh lửa và khói. Mãnh thú bên trong tựa hồ cảm giác được nguy cơ rất lớn, tập thể bắt đầu bạo động.
Số cơ giáp của Nhật Mộ càng ngày càng gần với mặt đất, lúc này, tại tháp chỉ huy doanh địa, một mệnh lệnh mới lại được truyền ra: “Hiện tại ra lệnh cho các chiến đội cơ giáp phi hành, toàn thể xuất động!”
Một đạo mệnh lệnh chứng minh trận chiến này đã tiến đến phần kịch liệt nhất, đánh giáp lá cà. Thần chiến thắng trong trận chiến này cân bằng cho hai bên, muốn biết kết cục của trận chiến chỉ có thể dựa vào thực lực của cơ giáp sĩ xem bên nào mạnh hơn.
Thế giới này nguyên bản chính là cường giả vi tôn, chỉ có thể mạnh hơn đối phương thì bạn mới có quyền tiếp tục được sống.
Nhận được mệnh lệnh, nhóm cơ giáp sĩ Liên Bang nhanh chóng điều khiển cơ giáp của mình lao về phía những cơ giáp chuẩn bị tiếp đất ở bên kia. Chỉ thấy ở trên không trung của tinh cầu, từng đôi cơ giáp màu trắng lam và màu đen đang quấn lấy nhau, bắt đầu chém giết.
Tại phòng chỉ huy của doanh địa, người chỉ huy nhìn tinh hạm ngoài không gian được màn hình ghi lại mà tức giận, trong lòng bạo nộ, ông liền đem ống nghe trong tay đập mạnh xuống đất, ngay lập tức nó đã bị chia năm xẻ bảy.
Ông phẫn nộ nói: “Đáng chết, nếu không phải bởi vì tinh hạm của chúng ở ngoài không gian, ta sao có thể cho đám cơ giáp đó nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất như vậy…. Bây giờ chỉ có thể dựa vào chiến đội cơ giáp.”
Ở một bên, người quân nhân kỹ thuật khống chế microphone vừa lặng lẽ xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán vừa âm thầm may mắn chính mình phản ứng nhanh, lúc chỉ huy vừa vung tay lên muốn ném ống nghe thì liền đóng cửa tất cả công năng của microphone lại, may mắn không làm lỗ tai các chiến hữu chịu đau đớn, nếu không sức chiến đấu nhất định sẽ bị ảnh hưởng.
Nguyên lai, trong đại bản doanh của tinh cầu này có trang bị vũ khí phòng không, nhưng vì tinh hạm của đối phương lại nằm ngoài không gian nên người chỉ huy không dám làm ra phản kích. Đây chính là điều khiến người chỉ huy cực kỳ nghẹn khuất, cũng là nguyên nhân ông phẫn nộ vô cùng.
Ông (người chỉ huy) gần như có thể xác định những cơ giáp được thả xuống hành tinh này chỉ là mồi dụ để xác định vị trí hệ thống tên lửa phòng không của ông. Lúc biết đối phương là đế quốc Nhật Mộ, ông liền rõ ràng cho dù đối phương có tọa độ của tinh cầu này, thì bọn họ cũng chưa biết tỉ mỉ về vị trí của đại bản doanh.
Nếu đã biết chính xác vị trí của đại bản doanh thì đối phương tuyệt đối sẽ không cho cơ giáp xuống đánh lén trước mà trực tiếp cho mấy đầu tên lửa xuống khiến sở chỉ huy của ông trực tiếp “Bùm”. Như vậy, không chỉ khiến các chiến sĩ Liên Bang không thể chống cự mà đối phương cũng có thể chiếm tinh cầu này dễ như lòng bàn tay.
Nếu như lúc đầu ông không phát hiện có tinh hạm của đối phương còn ở ngoài không gian thì rất có thể sẽ lệnh doanh địa phóng lửa đạn phòng không. Chỉ cần nghĩ tới như vậy thì ông liền biết kết quả cuối cùng là gì, đám người trong tinh hạm Nhật Mộ kia nhất định sẽ thừa cơ hội phát hiện được nơi ẩn thân của doanh địa rồi đem tất cả lửa đạn của tinh hạm trút xuống, hoàn toàn hủy diệt nơi này, làm cho thi cốt bọn họ không còn.
Chỉ cần nghĩ đến đây, người chỉ huy liền ẩn ẩn có cảm giác nghĩ mà sợ, còn may là ở giây phút cuối cùng có rada cấp chút lực, tìm được tinh hạm mẫu bị che dấu bên ngoài, cũng khiến ông nhanh chóng biết dụng tâm hiểm ác của đối phương, không hạ mệnh lệnh sai lầm.
Người chỉ huy thu liễm một chút tâm tình, quay đầu hỏi tham mưu trưởng bên người nói: “Đội cứu viện khi nào mới có thể đuổi tới?” Tuy rằng ông có thể qua được dụng tâm hiểm ác của đối phương nhưng tình thế bây giờ vẫn không thể lạc quan được.
“Hạm đội gần chúng ta nhất là của Lý Giai, hiện đang ở đang ở vùng biên giới, cho dù đạt tốc độ tối đa thì cũng phải mất mười tiếng nữa họ mới có thể đến được.” Tham mưu trưởng nhanh chóng báo cáo.
“Trụ vững chờ cứu viện trong vòng mười tiếng sao?” Người chỉ huy nhíu mày, tính toán xem dựa vào khả năng của chiến đội cơ giáp hiện tại có thể duy trì đến mười tiếng hay không.“Thủ trưởng, còn có một cái tin tức xấu muốn nói cho ông……” Tham mưu trưởng nhận được thông tin từ tham mưu khác đưa tới sắc mặt cũng trở nên khó coi, “Quân bộ vừa mới truyền tin đến, ở khu vực của hành tinh Sao Mai cũng đang có một hạm đội của Nhật Mộ tiến đến.”
Người chỉ huy chạy nhanh đến trước màn hình, nhìn khoảng cách giữa hai nơi thì nhịn không được mắng một tiếng MD! Bởi vì thời gian mà Lý Giai tới cũng gần bằng thời gian mà tinh hạm của Nhật Mộ ở Sao Mai tới, như vậy đối phương cũng có cứu viện.
“Cậu lập tức liên hệ với quân bộ để cho bọn họ phái càng nhiều tinh hạm tới càng tốt, cho dù nhanh hay chậm chúng ta cũng sẽ cố gắng giữ vững!” Người chỉ huy nói xong một câu liền xoay người rời khỏi tháp chỉ huy, tham mưu trưởng ở một bên an bài mệnh lệnh nhìn thấy kinh hãi nói: “Thủ trưởng, ông muốn đi đâu?”
“Đi đâu? Đương nhiên là đi chiến đấu, chẳng lẽ muốn ông ngồi chờ ở chỗ này? Binh của ông còn đang anh dũng chiến đấu ngoài kia kìa.” Nói rồi không chờ tham mưu trưởng khuyên can, người chỉ huy giận trừng mắt, rời khỏi khu chỉ huy, đi xuống đất.
Ông linh hoạt bước lên cơ giáp riêng của mình, khởi động cơ giáp rồi điều khiển nó lao về phía chiến trường. Ở phía sau, những cơ giáp thuộc đội cận vệ của ông cũng nhanh chóng lên cơ giáp theo ra ngoài… Nếu thủ trưởng mà bọn họ bảo vệ đã ra chiến trường, bọn họ đương nhiên không thể không ra theo.
“Trời ơi, người này, quá không có trách nhiệm!” Tham mưu trưởng nhìn chỉ huy đang lao về hướng chiến trường thì cực kỳ bất mãn mà trề môi rên. Bất quá anh ta cũng chỉ có thể kháng nghị bằng miệng mà thôi, sau đó lại tiếp tục công việc của mình.
“Chết tiệt! Đối phương vậy mà tự tin không dùng hệ thống phòng không. Chẳng lẽ bọn họ tin tưởng vào chiến đội cơ giáp của mình đến vậy sao? Các cậu nghĩ thế nào?” Ngoài không gian, người chỉ huy của tinh hạm mẫu đế quốc Nhật Mộ nhìn kế hoạch tưởng như hoàn mỹ của mình bỗng thất bại trong gang tất thì cực kỳ tức giận.
“Đội trưởng, trong nhóm các cơ giáp sĩ lần này chấp hành nhiệm vũ không kích có một cánh quân là vương bài cơ giáp, chỉ cần bọn họ thành công đáp xuống tinh cầu này thì những cơ giáp sĩ của đối phương tuyệt đối không phải là đối thủ của bọn họ.” Người tham mưu bên cạnh nhanh chóng lên tiếng để chỉ huy của mình bớt lo lắng: “Bọn họ nhất định có thể hoàn thành hành động lần này!”
Kế hoạch này có rất nhiều phần, bọn họ cũng từng nghĩ đến tất cả các khả năng có thể xảy ra, vì vậy đã đưa thêm một đội vương bài cơ giáp vào, chỉ cần họ tiếp đất thành công, tìm được nơi chỉ huy của đối phương thì trực tiếp phá hủy không cần lệnh, như vậy đối phương không thể tiếp tục chỉ huy mà đội cơ giáp cũng không thể tiếp tục chống cự.
“U Tây! Hy vọng bọn họ không lầm cho đại đế quốc Nhật Mộ chúng ta mất mặt.” Người chỉ huy lại lần nữa có cảm giác nắm chắc phần thắng.
Ở tinh cầu, giờ phút này, vô số tiếng lửa đạn nổ ầm vang, tại căn cứ điểm lâm thời, tiếng chuông cảnh báo cũng vang lên liên tục. Một số lính trực phòng không ngừng chạy khắp khu căn cứ để chỉ huy những nhân viên không thể chiến đấu tới phòng phòng thủ, nhân tiện tìm những đồng quân sinh vì hoảng sợ mà mắc kẹt ở chỗ nào.
“Chết tiệt, đừng có chạy loạn, nhanh trở về!” Một người lính đang làm nhiệm vụ tìm kiếm đồng quân sinh vô tình nhìn thấy Lăng Lan đang nhìn ngó xung quanh cửa ra vào thì nôn nóng mà hô lớn.
Đột nhiên, từ trên không, một quả đạn pháo không biết từ bên nào bắn tới, người binh lính nôn nóng mà nhào tới tính chặn lại cho Lăng Lan…… Nhưng, khi lao lên trước thì anh ta lại cảm thấy thân thể mình bị cái gì đó đụng vào, thay đổi phương hướng nghiêng người lăn qua một bên khác, rồi rơi xuống miệng cống thoát nước của doanh địa.
“Bùm!” Tiếng đạn pháo nổ mạnh từ bên cạnh vị trí của bọn họ, nhưng vì rơi xuống cống thoát nước nên cả hai đều không bị chút thương tổn nào. Người binh lính kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn thân thể nhỏ bé đang ngồi xổm trước mặt mình.
“Anh trai, cám ơn anh đã cứu em.” Đứa trẻ có khuôn mặt shota nghiêm túc cảm ơn, trong mắt nhìn ra cảm kích vô cùng.
Người binh lính tuy cảm thấy kỳ quái vì sao mình có thể thay đổi phương hướng ngay giữa không trung, nhưng hai người chính là nhờ vậy mà được cứu trợ nên anh ta cũng chỉ có thể hoang mang mà sờ đầu nói: “Không có việc gì thì tốt! Không có việc gì thì tốt!”
Sau đó nghĩ tới cái gì liền nói: “Sao em không đi phòng phòng thủ?” Ngay từ đầu doanh địa đã thông báo cho nhóm đồng quân sinh ngay lập tức trở về phòng phòng thủ để trốn trận chiến này, bọn họ sợ rằng khi đối mặt với sự tàn khốc của trận huyết chiến, các đồng quân sinh sẽ sinh ra ám ảnh mà sau này không thể ra chiến trường.
“Em đang hướng đến đó ạ, nhưng vẫn còn đang tìm phương hướng và xác định tọa độ.” Lăng Lan nói một lý do cực kỳ bình thường, đối mặt với sự kiện đột phát, ai cũng dễ dàng mất phương hướng khi bị hoảng loạn.
Người binh lính đã gặp qua n tình huống của đồng quân sinh vì thế liền chỉ vào một phương hướng nói: “Em theo hướng này mà chạy, sau đó nhìn số liệu tọa độ trên liên lạc khí, như vậy có thể tìm thấy phòng phòng thủ.”
“Cám ơn anh trai, vậy em đi trước!” Lăng Lan cảm kích làm một nghi thức chào theo cách quân đội rồi nhanh chóng nhảy lên khỏi cống nước, rồi rất nhanh không còn thấy bóng dáng.
Người binh lính kéo lại mũ giáp của mình, thật cẩn thận mà cúi người bước về về phía trước, anh ta cần phải đi tới khu vực cần kiểm tra tiếp theo. Cứ như vậy, cẩn thận đi mấy chục mét thì anh ta bỗng nhiên phát hiện, thân thủ của đứa nhỏ vừa rồi còn nhanh hơn mình…
/516
|