Trên một con đường nhỏ trong khu rừng của học viện, một tiểu đội mặc đồng phục màu trắng đang chạy như điên, trên ngực thêu chữ thất chứng minh bọn họ là học sinh năm bảy.
“Bọn họ đang đuổi tới đây……” Một người trong đó tựa hồ cảm ứng được cái gì, sắc mặt đại biến, nói cho đồng đội bên người tin tức xấu này.
Đội trưởng biết tiếp tục chạy như vậy cũng không phải là chuyện tốt, nguyên bản cậu hy vọng đối phương chỉ là đi ngang qua, có thể buông tha cho tiểu đội của mình, hiện tại xem ra đối phương chính là nhắm về phía bọn họ, cậu cắn chặt răng, mệnh lệnh đội viên nói: “Các cậu đi trước đi!”
“Đội trưởng!” Mọi đội viên đều kinh hô lên, rõ ràng đội trưởng đang hy sinh chính mình để ngăn chặn truy binh.
“Yên tâm, nếu ngăn cản không được thì tớ sẽ nhận thua! Nhưng chúng ta không thể toàn đội đều bị diệt ở đây được.” Đội trưởng biết rất rõ ràng, bọn họ căn bản không phải là đối thủ của những người đang đuổi theo ở phía sau, cho dù bây giờ cả đội ở lại liều mạng chiến đấu thì kết quả cuối cùng cũng chỉ có thể là thua. Mà kết quả thắng thua cuối cùng trong đấu đại giới chủ yếu là dựa vào nhân số còn lại của mỗi năm, nguyên bản số học sinh năm bảy tham gia đã không bằng số học sinh năm mười, bây giờ có thể có thêm một người không bị loại thì cơ hội thắng của bọn họ lại cao hơn một chút.
“Đội trưởng, cậu dẫn bọn họ đi trước!” Đội viên chạy chậm nhất dừng ở cuối cùng đột nhiên dừng chân. Nếu nhất định phải ở lại ngăn địch thì thà để đội viên yếu nhất là cậu ở lại cho rồi, cho dù cậu rời đi đấu đại giới thì thực lực của tiểu đội cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều.
“Hiểu Minh……” Mấy đội viên khác vẻ mặt không muốn, bọn họ chính là những người đã lớn lên cùng nhau.
“Còn không mau đi, chẳng lẽ mọi người đều muốn bị tiêu diệt ở đây sao?” Người gọi là Hiểu Minh nhịn không được tức giận quát.
Đội trưởng nhìn Hiểu Minh cách tiểu đội càng ngày càng xa liền biết cho dù bây giờ đổi người đánh lạc hướng cũng không kịp, tình huống bây giờ không cho phép cậu do dự vì thế cậu dừng ngay lại quyết đoán ra lệnh: “Chúng ta đi!”
Các đội viên khác chỉ có thể thu hồi ánh mắt lưu luyến, cắn răng đi theo đội trưởng liều mạng chạy về phía trước, rất nhanh liền không còn thấy bóng dáng.
Ở đằng sau không xa, mấy học sinh mặc đồng phục màu đỏ thấy Hiểu Minh mặc đồng phục màu trắng liền dừng bước.
Một người đứng đầu dừng lại, mấy người phía sau cũng đồng thời dừng chân, trên bộ đồng phục màu đỏ của học có in một hình chữ thập rõ ràng chứng minh bọn họ là học sinh năm mười.
“Ha ha, xem ra bọn họ tưởng hy sinh một người để cứu những đội viên khác, đội trưởng, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Người thiếu niên dừng chân đầu tiên quay ra sau hỏi đội trưởng.
“Thạch Kỳ, mấy đứa chạy trốn cậu có thể tìm kiếm vị trí của chúng không?” Người thiếu niên mặc đồng phục màu đó hỏi người bên cạnh.
“Đội trưởng, không có vấn đề gì, chỉ cần không vượt qua 2 km thì bọn chúng đều không chạy thoát được đâu.” Thạch Kỳ kiêu ngạo nói, thiên phú mà cậu ta thức tỉnh là loại xác định vị trí, chỉ cần đưa thông tin đối tượng ghi nhớ vào trong đầu thì trong phạm vi 2km, cho dù người kia chạy như thế nào cũng bị cậu phát hiện.
“Đại khái bọn họ cần bao lâu nữa mới chạy ra khỏi phạm vi tìm kiếm của cậu?” Đội trưởng lại hỏi tiếp.
“Bốn phút!” Thạch Kỳ quyết đoán trả lời.
“Viên Thần, người này để cho cậu chơi!” Đội trưởng đối với vật cản trước mắt không thèm quan tâm nói “Cậu chỉ có 3 phút 30 giây để xử lý!”
Viên Thần hưng phấn mà xoa tay hầm hè nói: “Đủ dùng!” Vừa dứt lời, cậu ta liền từ trên cây nhảy xuống, đứng chắn ngay giữa con đường chắn Hiểu Minh để những người còn lại đuổi theo những con chuột đã bỏ trốn trước.
Tiểu đội đuổi kịp nhóm năm bảy kia đúng là tiểu đội của Trương Kinh An.
Hiểu Minh đồng phục màu trắng nhìn thấy người mặc đồng phục màu đỏ đang càng ngày càng tiến gần đến mình thì khẩn trương mà nắm chặt thanh côn trong tay, ánh mắt không có tự chủ mà liếc liếc hai bên, tựa hồ đang tìm xem có đội viên khác nào của đối phương đang ẩn nấp hay không.
“Yên tâm, đối phó với mày chỉ có tao thôi!” Lời nói của Viên Thần làm cậu thoáng yên tâm đồng thời cũng tránh không được mà lo lắng cho đồng đội của mình.
“Thật đáng thương, thế nhưng bị đồng đội bán đứng, bị lưu lại làm vật hi sinh!” Viên Thần tặc tặc lưỡi nói lời đáng tiếc, thanh côn trong tay không lưu tình chút nào đánh về phía người đối diện.
Hiểu Minh thân thủ cực kỳ nhanh nhẹn, nhìn thấy đối phương công kích liền nhảy lùi ra sau, gia tăng khoảng cách giữa hai người đồng thời tránh khỏi phạm vi công kích của đối phương.
“Không tồi …… Xem ra còn muốn giãy dụa trước khi chết.” Viên Thần hưng phấn mà liếm môi. Cầm thanh côn lên tiếp tục
“Bọn họ đang đuổi tới đây……” Một người trong đó tựa hồ cảm ứng được cái gì, sắc mặt đại biến, nói cho đồng đội bên người tin tức xấu này.
Đội trưởng biết tiếp tục chạy như vậy cũng không phải là chuyện tốt, nguyên bản cậu hy vọng đối phương chỉ là đi ngang qua, có thể buông tha cho tiểu đội của mình, hiện tại xem ra đối phương chính là nhắm về phía bọn họ, cậu cắn chặt răng, mệnh lệnh đội viên nói: “Các cậu đi trước đi!”
“Đội trưởng!” Mọi đội viên đều kinh hô lên, rõ ràng đội trưởng đang hy sinh chính mình để ngăn chặn truy binh.
“Yên tâm, nếu ngăn cản không được thì tớ sẽ nhận thua! Nhưng chúng ta không thể toàn đội đều bị diệt ở đây được.” Đội trưởng biết rất rõ ràng, bọn họ căn bản không phải là đối thủ của những người đang đuổi theo ở phía sau, cho dù bây giờ cả đội ở lại liều mạng chiến đấu thì kết quả cuối cùng cũng chỉ có thể là thua. Mà kết quả thắng thua cuối cùng trong đấu đại giới chủ yếu là dựa vào nhân số còn lại của mỗi năm, nguyên bản số học sinh năm bảy tham gia đã không bằng số học sinh năm mười, bây giờ có thể có thêm một người không bị loại thì cơ hội thắng của bọn họ lại cao hơn một chút.
“Đội trưởng, cậu dẫn bọn họ đi trước!” Đội viên chạy chậm nhất dừng ở cuối cùng đột nhiên dừng chân. Nếu nhất định phải ở lại ngăn địch thì thà để đội viên yếu nhất là cậu ở lại cho rồi, cho dù cậu rời đi đấu đại giới thì thực lực của tiểu đội cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều.
“Hiểu Minh……” Mấy đội viên khác vẻ mặt không muốn, bọn họ chính là những người đã lớn lên cùng nhau.
“Còn không mau đi, chẳng lẽ mọi người đều muốn bị tiêu diệt ở đây sao?” Người gọi là Hiểu Minh nhịn không được tức giận quát.
Đội trưởng nhìn Hiểu Minh cách tiểu đội càng ngày càng xa liền biết cho dù bây giờ đổi người đánh lạc hướng cũng không kịp, tình huống bây giờ không cho phép cậu do dự vì thế cậu dừng ngay lại quyết đoán ra lệnh: “Chúng ta đi!”
Các đội viên khác chỉ có thể thu hồi ánh mắt lưu luyến, cắn răng đi theo đội trưởng liều mạng chạy về phía trước, rất nhanh liền không còn thấy bóng dáng.
Ở đằng sau không xa, mấy học sinh mặc đồng phục màu đỏ thấy Hiểu Minh mặc đồng phục màu trắng liền dừng bước.
Một người đứng đầu dừng lại, mấy người phía sau cũng đồng thời dừng chân, trên bộ đồng phục màu đỏ của học có in một hình chữ thập rõ ràng chứng minh bọn họ là học sinh năm mười.
“Ha ha, xem ra bọn họ tưởng hy sinh một người để cứu những đội viên khác, đội trưởng, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Người thiếu niên dừng chân đầu tiên quay ra sau hỏi đội trưởng.
“Thạch Kỳ, mấy đứa chạy trốn cậu có thể tìm kiếm vị trí của chúng không?” Người thiếu niên mặc đồng phục màu đó hỏi người bên cạnh.
“Đội trưởng, không có vấn đề gì, chỉ cần không vượt qua 2 km thì bọn chúng đều không chạy thoát được đâu.” Thạch Kỳ kiêu ngạo nói, thiên phú mà cậu ta thức tỉnh là loại xác định vị trí, chỉ cần đưa thông tin đối tượng ghi nhớ vào trong đầu thì trong phạm vi 2km, cho dù người kia chạy như thế nào cũng bị cậu phát hiện.
“Đại khái bọn họ cần bao lâu nữa mới chạy ra khỏi phạm vi tìm kiếm của cậu?” Đội trưởng lại hỏi tiếp.
“Bốn phút!” Thạch Kỳ quyết đoán trả lời.
“Viên Thần, người này để cho cậu chơi!” Đội trưởng đối với vật cản trước mắt không thèm quan tâm nói “Cậu chỉ có 3 phút 30 giây để xử lý!”
Viên Thần hưng phấn mà xoa tay hầm hè nói: “Đủ dùng!” Vừa dứt lời, cậu ta liền từ trên cây nhảy xuống, đứng chắn ngay giữa con đường chắn Hiểu Minh để những người còn lại đuổi theo những con chuột đã bỏ trốn trước.
Tiểu đội đuổi kịp nhóm năm bảy kia đúng là tiểu đội của Trương Kinh An.
Hiểu Minh đồng phục màu trắng nhìn thấy người mặc đồng phục màu đỏ đang càng ngày càng tiến gần đến mình thì khẩn trương mà nắm chặt thanh côn trong tay, ánh mắt không có tự chủ mà liếc liếc hai bên, tựa hồ đang tìm xem có đội viên khác nào của đối phương đang ẩn nấp hay không.
“Yên tâm, đối phó với mày chỉ có tao thôi!” Lời nói của Viên Thần làm cậu thoáng yên tâm đồng thời cũng tránh không được mà lo lắng cho đồng đội của mình.
“Thật đáng thương, thế nhưng bị đồng đội bán đứng, bị lưu lại làm vật hi sinh!” Viên Thần tặc tặc lưỡi nói lời đáng tiếc, thanh côn trong tay không lưu tình chút nào đánh về phía người đối diện.
Hiểu Minh thân thủ cực kỳ nhanh nhẹn, nhìn thấy đối phương công kích liền nhảy lùi ra sau, gia tăng khoảng cách giữa hai người đồng thời tránh khỏi phạm vi công kích của đối phương.
“Không tồi …… Xem ra còn muốn giãy dụa trước khi chết.” Viên Thần hưng phấn mà liếm môi. Cầm thanh côn lên tiếp tục
/516
|