Nói xong, Mộc Thủy Thanh nghiêm túc cảm ứng khí kình trong cơ thể Lăng Lan, trên mặt thoáng hiện lên tia sáng kỳ dị: “Tốt, quả nhiên không hổ là con của Lăng Tiêu, không nghĩ tới mới tuổi này đã lên đến khí kình đỉnh……” Có lẽ đây chính là nguyên nhân Lăng Lan có thể may mắn tránh thoát một kiếp này, có thể tên cao thủ lĩnh vực kia không nghĩ tới Lăng Lan đã đạt tới trình độ này nên ngay từ đầu cũng không toàn lực ứng phó, vì vậy Lăng Lan mới có một đường sinh cơ, thuận lợi thoát chết.
Mộc Thủy Thanh ánh mắt ôn hòa mà nhìn Lăng Lan đang nằm trong khoang an dưỡng, không thể không nói Lăng Lan thật sự đã gặp may mắn vô cùng, ông vừa định đóng cửa khoang an dưỡng thì đột nhiên cảm ứng được khí kình của Lăng Lan đang vận chuyển chậm rãi bỗng nhanh hơn, khí kình đang nhanh chóng tích lũy…… Chẳng lẽ lúc này Lăng Lan muốn đi vào đỉnh hậu kỳ sao? Nếu đúng như vậy thì quả thật là đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời mà.
Mộc Thủy Thanh nhẹ nhàng đóng cửa khoang an dưỡng lại rồi nhắc nhở Lam Lạc Phượng: “Trong khoảng thời gian này nhớ đừng mở khoang an dưỡng, đứa nhỏ này phúc duyên thâm hậu, dưới đại nạn như vậy mà có thể nâng cao thực lực, có lẽ thương thế trên người nó sẽ được lành lại nhanh chóng nhờ lần nâng cao thực lực này.”
Mộc Thủy Thanh nói vậy làm trong lòng Lam Lạc Phượng thở dài nhẹ nhõm, tuy rằng Lăng Nhất Nam đã khẳng định rằng thương thế của Lăng Lan thoạt nhìn có vẻ nghiêm trọng nhưng kỳ thật cũng không phải là chuyện lớn gì, nhưng cô vẫn không thể yên tâm, lo lắng không thôi. Nhưng Mộc Thủy Thanh không giống vây, ông là đạo sư mà Lăng Tiêu cực kỳ tôn kính, ông nói thì chắc chắn không sai.
Mộc Thủy Thanh nghĩ nghĩ, tiếp tục nói: “Lần này, sau khi thương thế lành, cô để cho Lăng Lan tạm thời nghỉ học trở về nhà cũ Lăng gia đi, những gì cần dạy học viện này đã dạy xong rồi, tới lúc để nó đi theo tôi học….”
“A……” Lam Lạc Phượng kinh ngạc ngẩng đầu, “Dạ vâng, con đã biết, cám ơn thầy Mộc!”
Lam Lạc Phượng nhớ Lăng Tiêu từng nói qua với cô rằng anh (Lăng Tiêu) có thể thuận lợi thăng đến thần cấp sư sĩ chính là nhờ những dạy dỗ mà thầy Mộc Thủy Thanh này truyền lại, chỉ là Lăng Tiêu chưa bao giờ nói quá nhiều về những gì đã được học này. Bây giờ Mộc Thủy Thanh muốn nhận Lăng Lan thì không thể nghi ngờ tương lai Lăng Lan nhất định sẽ phát triển không ngừng.
Nhìn vẻ mặt kinh hỉ của Lam Lạc Phượng, Mộc Thủy Thanh không khỏi mà nhớ tới người học trò kiệt xuất nhất của mình, biểu tình không tránh được buồn bã. Ông còn nhớ rõ khi lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Tiêu mình đã mừng rỡ như điên thế nào, cho rằng đối phương có thể nhận tất cả truyền thừa của mình, có một đệ tử như vậy, kiếp này ông cung không tiếc nuối.
Nhưng không nghĩ tới, đối phương lại chết sớm, sớm điêu tàn trên thế giới này khiến ông đau lòng đồng thời nghi ngờ trời cao có phải không cho thiên tài yêu nghiệt tồn tại hay không…… Tâm ông như tro tàn, vì thế liền lựa chọn ở nhà cũ của Lăng Tiêu bế quan, từ đây không hỏi thế sự.
Lúc này đây, nếu không phải Lăng Tần quỳ gối trước cửa đau khổ cầu xin ông ra mặt cứu trợ huyết mạch duy nhất của Lăng Tiêu, thì ông cũng sẽ không xúc động mà lựa chọn xuất quan. Trên thực tế, ông cũng rất muốn nhìn một chút đứa con mà Lăng Tiêu lưu lại ……
Không nghĩ tới, vừa thấy thì ông lại bị chấn động lần nữa, Lăng Tiêu tuy rằng đã rời đi, nhưng tư chất nghịch thiên của nó cũng không bị trời cao thu hồi mà đã được đứa con trai duy nhất kế thừa, cũng là yêu nghiệt, khiến cho tâm đã hóa tro tàn của ông bỗng sống lại lần nữa… Ông lại muốn dạy dỗ đệ tử.
“Hy vọng đứa nhỏ này có thể thuận lợi trưởng thành, không cần lặp lại bi kịch giống Lăng Tiêu ……” Ông đã vô pháp thừa nhận đệ tử đắc ý của mình lại một lần ngoài ý muốn gặp bi kịch. Đây chính là sự thật tàn khốc mà ông không bao giờ muốn đối mặt.
Lúc này, đang ngồi ở phòng viện trưởng, viện trưởng đột nhiên nhận được tin tức từ đội cơ giáp chuyên bảo vệ an toàn cho học viện.
“Cái gì? Cậu nói chiến đội cơ giáp Lăng gia đã tới gần phạm vi cấm bay của học viện?” Viện trưởng nguyên bản liền vì sự xuất hiện của cao thủ lĩnh vực thần bí mà lo lắng, bây giờ lại nghe tin tức xấu này thì tức khắc nổi trận lôi đình, “Làm cái gì? Lăng gia bọn họ có phải muốn làm phản hay không?”
“Viện trưởng, nghe đối phương nói, gia chủ Lăng gia đương nhiệm của bọn họ Lăng Lan ở học viện đã bị mấy giáo viên cấp lĩnh vực đánh lén, tuy rằng may mắn thoát được một mạng nhưng cũng đã trọng thương hôn mê. Vì cam đoan an toàn của gia chủ, bọn họ muốn lập tức đưa gia chủ đi……” Đội trưởng chiến đội cơ giáp đang đối diện với liên lạc khí cực kỳ buồn
Mộc Thủy Thanh ánh mắt ôn hòa mà nhìn Lăng Lan đang nằm trong khoang an dưỡng, không thể không nói Lăng Lan thật sự đã gặp may mắn vô cùng, ông vừa định đóng cửa khoang an dưỡng thì đột nhiên cảm ứng được khí kình của Lăng Lan đang vận chuyển chậm rãi bỗng nhanh hơn, khí kình đang nhanh chóng tích lũy…… Chẳng lẽ lúc này Lăng Lan muốn đi vào đỉnh hậu kỳ sao? Nếu đúng như vậy thì quả thật là đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời mà.
Mộc Thủy Thanh nhẹ nhàng đóng cửa khoang an dưỡng lại rồi nhắc nhở Lam Lạc Phượng: “Trong khoảng thời gian này nhớ đừng mở khoang an dưỡng, đứa nhỏ này phúc duyên thâm hậu, dưới đại nạn như vậy mà có thể nâng cao thực lực, có lẽ thương thế trên người nó sẽ được lành lại nhanh chóng nhờ lần nâng cao thực lực này.”
Mộc Thủy Thanh nói vậy làm trong lòng Lam Lạc Phượng thở dài nhẹ nhõm, tuy rằng Lăng Nhất Nam đã khẳng định rằng thương thế của Lăng Lan thoạt nhìn có vẻ nghiêm trọng nhưng kỳ thật cũng không phải là chuyện lớn gì, nhưng cô vẫn không thể yên tâm, lo lắng không thôi. Nhưng Mộc Thủy Thanh không giống vây, ông là đạo sư mà Lăng Tiêu cực kỳ tôn kính, ông nói thì chắc chắn không sai.
Mộc Thủy Thanh nghĩ nghĩ, tiếp tục nói: “Lần này, sau khi thương thế lành, cô để cho Lăng Lan tạm thời nghỉ học trở về nhà cũ Lăng gia đi, những gì cần dạy học viện này đã dạy xong rồi, tới lúc để nó đi theo tôi học….”
“A……” Lam Lạc Phượng kinh ngạc ngẩng đầu, “Dạ vâng, con đã biết, cám ơn thầy Mộc!”
Lam Lạc Phượng nhớ Lăng Tiêu từng nói qua với cô rằng anh (Lăng Tiêu) có thể thuận lợi thăng đến thần cấp sư sĩ chính là nhờ những dạy dỗ mà thầy Mộc Thủy Thanh này truyền lại, chỉ là Lăng Tiêu chưa bao giờ nói quá nhiều về những gì đã được học này. Bây giờ Mộc Thủy Thanh muốn nhận Lăng Lan thì không thể nghi ngờ tương lai Lăng Lan nhất định sẽ phát triển không ngừng.
Nhìn vẻ mặt kinh hỉ của Lam Lạc Phượng, Mộc Thủy Thanh không khỏi mà nhớ tới người học trò kiệt xuất nhất của mình, biểu tình không tránh được buồn bã. Ông còn nhớ rõ khi lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Tiêu mình đã mừng rỡ như điên thế nào, cho rằng đối phương có thể nhận tất cả truyền thừa của mình, có một đệ tử như vậy, kiếp này ông cung không tiếc nuối.
Nhưng không nghĩ tới, đối phương lại chết sớm, sớm điêu tàn trên thế giới này khiến ông đau lòng đồng thời nghi ngờ trời cao có phải không cho thiên tài yêu nghiệt tồn tại hay không…… Tâm ông như tro tàn, vì thế liền lựa chọn ở nhà cũ của Lăng Tiêu bế quan, từ đây không hỏi thế sự.
Lúc này đây, nếu không phải Lăng Tần quỳ gối trước cửa đau khổ cầu xin ông ra mặt cứu trợ huyết mạch duy nhất của Lăng Tiêu, thì ông cũng sẽ không xúc động mà lựa chọn xuất quan. Trên thực tế, ông cũng rất muốn nhìn một chút đứa con mà Lăng Tiêu lưu lại ……
Không nghĩ tới, vừa thấy thì ông lại bị chấn động lần nữa, Lăng Tiêu tuy rằng đã rời đi, nhưng tư chất nghịch thiên của nó cũng không bị trời cao thu hồi mà đã được đứa con trai duy nhất kế thừa, cũng là yêu nghiệt, khiến cho tâm đã hóa tro tàn của ông bỗng sống lại lần nữa… Ông lại muốn dạy dỗ đệ tử.
“Hy vọng đứa nhỏ này có thể thuận lợi trưởng thành, không cần lặp lại bi kịch giống Lăng Tiêu ……” Ông đã vô pháp thừa nhận đệ tử đắc ý của mình lại một lần ngoài ý muốn gặp bi kịch. Đây chính là sự thật tàn khốc mà ông không bao giờ muốn đối mặt.
Lúc này, đang ngồi ở phòng viện trưởng, viện trưởng đột nhiên nhận được tin tức từ đội cơ giáp chuyên bảo vệ an toàn cho học viện.
“Cái gì? Cậu nói chiến đội cơ giáp Lăng gia đã tới gần phạm vi cấm bay của học viện?” Viện trưởng nguyên bản liền vì sự xuất hiện của cao thủ lĩnh vực thần bí mà lo lắng, bây giờ lại nghe tin tức xấu này thì tức khắc nổi trận lôi đình, “Làm cái gì? Lăng gia bọn họ có phải muốn làm phản hay không?”
“Viện trưởng, nghe đối phương nói, gia chủ Lăng gia đương nhiệm của bọn họ Lăng Lan ở học viện đã bị mấy giáo viên cấp lĩnh vực đánh lén, tuy rằng may mắn thoát được một mạng nhưng cũng đã trọng thương hôn mê. Vì cam đoan an toàn của gia chủ, bọn họ muốn lập tức đưa gia chủ đi……” Đội trưởng chiến đội cơ giáp đang đối diện với liên lạc khí cực kỳ buồn
/516
|