Hàn Tục Nhã còn muốn nói cái gì nhưng đã bị Lạc Triều bên người dùng tay che miệng lại, làm Hàn Tục Nhã khiếp sợ mà quên giãy giụa và nói chuyện.
Động tác này của Lạc Triều cũng làm những bạn nhỏ khác khiếp sợ, đây vẫn là em gái Lạc Triều hay thẹn thùng sao? Theo bản năng, cả bọn liếc mắt nhìn Lăng Lan một cái, trong lòng cảm thán, tình yêu quả nhiên là có thể làm người ta điên cuồng……
Lạc Triều nhìn mọi người đang nhìn về phía mình thì mới nhận ra mình đã phản ứng quá mức, cô bé ngượng ngùng mà buông tay ra rồi trốn sau lưng Lạc Lãng, nháy mắt, em gái Lạc Triều thẹn thùng lại đã trở lại.
Lăng Lan làm bộ không thấy ánh mắt mọi người như có ý chỉ điều gì, vẫn là bản mặt lạnh băng như cũ, lạnh lùng hỏi: “Những người khác thì sao? Chẳng lẽ các cậu cho rằng chính mình cũng không hoàn thành được?”
Lúc này, mấy người Tề Long bắt đầu nhớ tới những gì đã trải qua ở tinh cầu Ma Thú, lúc ấy Lăng Lan chỉ mới là đứa trẻ mười tuổi mà cũng đã thuần thục khống chế cơ giáp, thậm chí liên tục xử lý một cánh quân vương bài cơ giáp của Nhật Mộ, như vậy không thể nghi ngờ là khả năng điều khiển cơ giáp của lão Đại đã đạt tới một độ cao khủng bố, nếu bọn họ không nhân cơ hội dùng ba năm này để cố gắng đuổi theo thì một khi cơ thể lão Đại hồi phục, bọn họ nhất định sẽ bị lão Đại bỏ xa…
Tề Long nguyên bản kiên định, tâm lại càng thêm kiên định, mấy người Hàn Kế Quân, Lạc Lãng, Lâm Trung Khanh cũng đồng dạng như thế, bọn họ âm thầm xiết chặt nắm tay, trong lòng tự định ra cho chính mình mục tiêu, không phải theo như lời Lăng Lan chỉ là trung cấp cơ giáp sĩ mà là giống Tề Long, cùng là cao cấp cơ giáp sĩ. Bọn họ đồng dạng không muốn bị Lăng Lan và Tề Long để lại mỗi khi ra chiến trường.
Nhìn vẻ mặt của các anh trai kiên định mà hứa ba năm sau nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ, vẻ mặt Lạc Triều càng thêm ngưỡng mộ mà nhìn Lăng Lan, đây mới là Lan lão Đại, cũng chỉ có Lan lão Đại mới có thể làm các anh tin phục, mới có thể khiến bọn họ hứa hẹn hoàn thành cái nhiệm vụ gần như không thể hoàn thành này….
Không hề nghi ngờ, trong lòng Lạc Triều, Lăng Lan tuyệt đối là một người con trai hoàn mỹ, cường đại, uy nghiêm, làm người tin phục cũng như khiến người khác có cảm giác an toàn. Lăng Lan tuy rằng đã nhận ra tâm tư thiếu nữ của Lạc Triều, nhưng lại cũng không nghĩ ra biện pháp giải quyết, chỉ có thể làm bộ cái gì cũng không biết, hy vọng thời gian ba năm có thể làm Lạc Triều đạm dần với phần tình cảm này rồi khiến nó biến mất không còn.
Lăng Lan cứ như vậy, dưới sự đưa tiễn của các bạn mà rời khỏi học viện đồng quân trung tâm, về tới Lăng gia, rồi lại tiếp tục tĩnh dưỡng một đoạn thời gian.
Trong lúc học viện đồng quân trung tâm cũng đưa tới vô số thuốc chữa thương cùng với một ít tài nguyên đào tạo trân quý, đặc biệt là thuốc kích phát gien đặc cấp, thỉnh thoảng lại đưa lên mấy liều. Hơn nữa, Lăng Lan nguyên bản cũng có kế thừa quân công của Lăng Tiêu nên cũng có thuốc kích phát gien được gửi tới mỗi nữa năm, cộng hết tất cả những thú này lại, làm thân thể Lăng Lan khôi phục nhanh hơn, thân thể vốn phải mất hơn một năm mới có thể khôi phục nay chỉ cần 8 tháng là khôi phục hoàn toàn, cũng không còn để lại bất cứ tai họa ngầm gì nữa.
Sauk hi thân thể Lăng Lan hoàn toàn khang phục, Mộc Thủy Thanh liền bảo cô đi tới chỗ mà ông đang bế quan.
Lăng Lan vừa đến thì nhìn thấy Mộc Thủy Thanh đã chờ ở nơi đó, vừa gặp, ông liền mở hỏi: “Để con tới nơi này, con có biết là vì sao không?”
Lăng Lan lắc đầu lại gật đầu, Mộc Thủy Thanh vẻ mặt ý cười, kiên nhẫn chờ đợi cô giải thích.
Lăng Lan nói: “Con lắc đầu là vì con cũng không phải rất rõ ràng, con gật đầu là vì con biết đạo sư ngài nhất định sẽ nói với con.”
“Đứa nhỏ lanh lẹ!” Mộc Thủy Thanh nhịn không được thoải mái cười ha hả, từ sau khi Lăng Tiêu hy sinh, đây là lần đầu tiên ông thoải mái như vậy, cha con Lăng Tiêu quả nhiên không hổ là yêu nghiệt thiên tài thiên linh địa kiệt, tổng hội làm ra những việc khiến ông kinh hỉ, có thể thu bọn họ làm đồ đệ cũng là may mắn của ông.
Mộc Thủy Thanh rốt cuộc thu liễm tiếng cười tiếp tục nói: “Đích xác. Để con tới đây chính là vì có một số việc ta muốn nói riêng với con, ta là đạo sư vỡ lòng đầu tiên của cha con… Đương nhiên đây chỉ là vẻ bên ngoài, trên thực tế, cha con là đệ tử chân truyền của ta.” Đệ tử chân truyền và đệ tử vỡ lòng là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, đệ tử vở lòng là chỉ những người đệ tử được xem trọng và được đạo sư chỉ dạy mỗi khi rãnh rỗi, nó cũng không sinh ra mối quan hệ gì, thế nhưng, đệ tử chân truyền lại khác hoàn toàn, có thể nói đệ tử chân truyền chính là chỉ những người sẽ thừa kế môn phải đó, có thể nói loại quan hệ này cùng cấp với
Động tác này của Lạc Triều cũng làm những bạn nhỏ khác khiếp sợ, đây vẫn là em gái Lạc Triều hay thẹn thùng sao? Theo bản năng, cả bọn liếc mắt nhìn Lăng Lan một cái, trong lòng cảm thán, tình yêu quả nhiên là có thể làm người ta điên cuồng……
Lạc Triều nhìn mọi người đang nhìn về phía mình thì mới nhận ra mình đã phản ứng quá mức, cô bé ngượng ngùng mà buông tay ra rồi trốn sau lưng Lạc Lãng, nháy mắt, em gái Lạc Triều thẹn thùng lại đã trở lại.
Lăng Lan làm bộ không thấy ánh mắt mọi người như có ý chỉ điều gì, vẫn là bản mặt lạnh băng như cũ, lạnh lùng hỏi: “Những người khác thì sao? Chẳng lẽ các cậu cho rằng chính mình cũng không hoàn thành được?”
Lúc này, mấy người Tề Long bắt đầu nhớ tới những gì đã trải qua ở tinh cầu Ma Thú, lúc ấy Lăng Lan chỉ mới là đứa trẻ mười tuổi mà cũng đã thuần thục khống chế cơ giáp, thậm chí liên tục xử lý một cánh quân vương bài cơ giáp của Nhật Mộ, như vậy không thể nghi ngờ là khả năng điều khiển cơ giáp của lão Đại đã đạt tới một độ cao khủng bố, nếu bọn họ không nhân cơ hội dùng ba năm này để cố gắng đuổi theo thì một khi cơ thể lão Đại hồi phục, bọn họ nhất định sẽ bị lão Đại bỏ xa…
Tề Long nguyên bản kiên định, tâm lại càng thêm kiên định, mấy người Hàn Kế Quân, Lạc Lãng, Lâm Trung Khanh cũng đồng dạng như thế, bọn họ âm thầm xiết chặt nắm tay, trong lòng tự định ra cho chính mình mục tiêu, không phải theo như lời Lăng Lan chỉ là trung cấp cơ giáp sĩ mà là giống Tề Long, cùng là cao cấp cơ giáp sĩ. Bọn họ đồng dạng không muốn bị Lăng Lan và Tề Long để lại mỗi khi ra chiến trường.
Nhìn vẻ mặt của các anh trai kiên định mà hứa ba năm sau nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ, vẻ mặt Lạc Triều càng thêm ngưỡng mộ mà nhìn Lăng Lan, đây mới là Lan lão Đại, cũng chỉ có Lan lão Đại mới có thể làm các anh tin phục, mới có thể khiến bọn họ hứa hẹn hoàn thành cái nhiệm vụ gần như không thể hoàn thành này….
Không hề nghi ngờ, trong lòng Lạc Triều, Lăng Lan tuyệt đối là một người con trai hoàn mỹ, cường đại, uy nghiêm, làm người tin phục cũng như khiến người khác có cảm giác an toàn. Lăng Lan tuy rằng đã nhận ra tâm tư thiếu nữ của Lạc Triều, nhưng lại cũng không nghĩ ra biện pháp giải quyết, chỉ có thể làm bộ cái gì cũng không biết, hy vọng thời gian ba năm có thể làm Lạc Triều đạm dần với phần tình cảm này rồi khiến nó biến mất không còn.
Lăng Lan cứ như vậy, dưới sự đưa tiễn của các bạn mà rời khỏi học viện đồng quân trung tâm, về tới Lăng gia, rồi lại tiếp tục tĩnh dưỡng một đoạn thời gian.
Trong lúc học viện đồng quân trung tâm cũng đưa tới vô số thuốc chữa thương cùng với một ít tài nguyên đào tạo trân quý, đặc biệt là thuốc kích phát gien đặc cấp, thỉnh thoảng lại đưa lên mấy liều. Hơn nữa, Lăng Lan nguyên bản cũng có kế thừa quân công của Lăng Tiêu nên cũng có thuốc kích phát gien được gửi tới mỗi nữa năm, cộng hết tất cả những thú này lại, làm thân thể Lăng Lan khôi phục nhanh hơn, thân thể vốn phải mất hơn một năm mới có thể khôi phục nay chỉ cần 8 tháng là khôi phục hoàn toàn, cũng không còn để lại bất cứ tai họa ngầm gì nữa.
Sauk hi thân thể Lăng Lan hoàn toàn khang phục, Mộc Thủy Thanh liền bảo cô đi tới chỗ mà ông đang bế quan.
Lăng Lan vừa đến thì nhìn thấy Mộc Thủy Thanh đã chờ ở nơi đó, vừa gặp, ông liền mở hỏi: “Để con tới nơi này, con có biết là vì sao không?”
Lăng Lan lắc đầu lại gật đầu, Mộc Thủy Thanh vẻ mặt ý cười, kiên nhẫn chờ đợi cô giải thích.
Lăng Lan nói: “Con lắc đầu là vì con cũng không phải rất rõ ràng, con gật đầu là vì con biết đạo sư ngài nhất định sẽ nói với con.”
“Đứa nhỏ lanh lẹ!” Mộc Thủy Thanh nhịn không được thoải mái cười ha hả, từ sau khi Lăng Tiêu hy sinh, đây là lần đầu tiên ông thoải mái như vậy, cha con Lăng Tiêu quả nhiên không hổ là yêu nghiệt thiên tài thiên linh địa kiệt, tổng hội làm ra những việc khiến ông kinh hỉ, có thể thu bọn họ làm đồ đệ cũng là may mắn của ông.
Mộc Thủy Thanh rốt cuộc thu liễm tiếng cười tiếp tục nói: “Đích xác. Để con tới đây chính là vì có một số việc ta muốn nói riêng với con, ta là đạo sư vỡ lòng đầu tiên của cha con… Đương nhiên đây chỉ là vẻ bên ngoài, trên thực tế, cha con là đệ tử chân truyền của ta.” Đệ tử chân truyền và đệ tử vỡ lòng là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, đệ tử vở lòng là chỉ những người đệ tử được xem trọng và được đạo sư chỉ dạy mỗi khi rãnh rỗi, nó cũng không sinh ra mối quan hệ gì, thế nhưng, đệ tử chân truyền lại khác hoàn toàn, có thể nói đệ tử chân truyền chính là chỉ những người sẽ thừa kế môn phải đó, có thể nói loại quan hệ này cùng cấp với
/516
|