“Đúng vậy, thật sự đã lâu không gặp, cũng đã hơn mười bảy năm!” Vẻ mặt nguyên soái hiện lên vẻ hoài niệm, Lăng Tiêu chính là tuyệt thế yêu nghiệt do một tay ông bồi dưỡng, từng là niềm kiêu ngạo của ông. Lúc trước khi nghe tin dữ của Lăng Tiêu, ông cũng đâu đớn bi thống vạn phần.
“Lăng Tiêu, lần này thuận lợi trở về, quân bộ hứa sẽ cho mở cuộc họp mặt báo chí để thông báo về sự trở về của cậu. Còn có chúc mừng cậu trở thành vị đại tướng thứ chin của Liên Bang chúng ta, đây là vinh dự và địa vi mà cậu nhất định phải có được.” Cảm xúc của nguyên soái trăm mối ngổn ngang, sau khi vỗ vỗ bả vai Lăng Tiêu thì ngồi xuống chiếc sofa đơn, ý bảo Lăng Tiêu ngồi xuống nói chuyện.
“Cảm ơn nguyên soái ưu ái!” Lăng Tiêu nhàn nhạt mà cười nói, sau đó mới ngồi ở phía bên kia ghế sofa. Ông cũng không bởi vì địa vị của mình được thăng cao mà đắc ý khinh cuồng, hình tượng này khác hoàn toàn so với lúc hồi trẻ của ông, điều này khiến cho nguyên soái âm thầm gật đầu trong lòng, càng nhìn càng vừa lòng.
Sau mười bảy bị gian khổ mài dũa, Lăng Tiêu cũng không còn chính khí vạn phần như trước, cả người có vẻ ổn trọng và vững vàng hơn, ngồi trên địa vị đại tượng cũng khiến nhiều người tín phục hơn.
“Về việc an bài cho cậu…. Quân đoàn bảy trước kia đã được trùng kiến gần mười năm, các phương diện của quân đoàn cũng đã thành thục, không thích hợp để điều chuyển quân.” Nguyên soái nói có chút cẩn thận, ông biết rõ ý nghĩa của quân đoàn thứu bảy đối với Lăng Tiêu, chỉ là bây giờ thời thế, hoàn cảnh thay đối, quân đoàn thứu bảy đã không còn vị trí của Lăng Tiêu.
“Quân bộ, nghĩ an bài tôi như thế nào?” Lăng Tiêu cũng không phản ứng giống như trong tưởng tượng của nguyên soái, ông chỉ nhàn nhạt hỏi an bài của quân đội với mình.
“Quân bộ chuẩn bị điều động một bộ phận quân đội để thành lập quân đoàn mới, quân đoàn thứ 23, mà cậu, Lăng Tiêu, sẽ là quân đoàn trưởng duy nhất của quân đoàn 23, những chức vụ còn lại sẽ do cậu tự minh lựa chọn.”
Nguyên soái nói an bài của quân bộ dành cho Lăng Tiêu, nếu Lăng Tiêu trở thành đại tướng thứ chin của Liên Bang thì cần phải có một quân đoàn độc lập, chỉ là bây giờ các quân đoàn đều đã có quân đoàn truowrngt, trừ phi một trong các quân đoàn trưởng làm ra sai phạm gì cực kỳ nghiêm trọng nếu không vị trí quân đoàn trưởng, quan chỉ huy tối cao của quân đoàn là không thể thay đổi. Cuối cùng quân bộ liền quyết định thành lập một quân đoàn mới do Lăng Tiêu tự mình phụ trách. Để trấn an Lăng Tiêu, bọn họ cũng cấp có thể cấp cho một ít ưu đãi và đặc quyền.
“Như vậy cũng tốt!” Lăng Tiêu cho rằng an bài như vậy cũng không tồi, tuy rằng quân đoàn thứ bảy với ông quả thực có ý nghĩa không nhỏ, nhưng ý nghĩa đó không phải là ở cái tên quân đoàn thứ bảy mà là chỉ những người anh chị em đã từng ở trong đó.
Thời gian mười bảy năm cũng đủ làm cho hết thảy cảnh còn người mất, quân đoàn thứ bảy tuy rằng vẫn là cái tên kia, nhưng những người anh em, những chiến hữu từng vào sinh ra tử của ông đã không còn trong đó nữa, cho nên việc có trở lại nơi đó không đối với Lăng Tiêu cũng không sao cả.
Bất quá. Lăng Tiêu sẽ không lộ ra ý tưởng của mình để những người cấp cao trong quân bộ nghĩ rằng bọn họ thiếu Lăng Tiêu ông, chỉ cần như vậy ông mới có thể đưa ra một số yêu cầu quá phận.
“Cậu còn có yêu cầu gì? Chỉ cần tôi có thể làm được thì tôi nhất định giúp cậu làm.” Quả nhiên như Lăng Tiêu sở liệu, đệ nhất nguyên soái là người thứ nhất trúng chiêu.
Lăng Tiêu trầm mặc một chút sau đó nói: “Tôi muốn biết những sự kiện đã phát sinh trong suốt mười bảy năm qua của Lam Lạc Phượng và Lăng Lan, tôi muốn bu đắp lại tất cả những thiếu hụt trong suốt mười bảy năm qua.”
Nguyên soái nhìn thoáng qua Lăng Tiêu một cái thật sâu rồi thở dài một hơi sau đó ra lệnh cho tham mưu trưởng của mình đem hồ sơ đã chuẩn bị sẳn từ trước mang vào.Kỳ thật từ lúc biết Lăng Tiêu còn sống và đang trên đường trở về, ông đã cho người chuẩn bị tập hồ sơ này. Là một trong số những người hiểu biết Lăng Tiêu, ông biết Lăng Tiêu nhất định sẽ yêu cầu những tư liệu này.
Nhìn hồ sơ từ tham mưu đưa tới, trong mắt Lăng Tiêu chợt léo tia kích động. Ông nhanh chóng lấy lại bình tĩnh rồi đưa tay tiếp nhận.
Lăng Tiêu gấp không chờ nổi mà mở hồ sơ, đây là hồ sơ về cuộc sống trong suốt mười bảy năm qua của Lam Lạc Phượng.
.Lam Lạc Phượng bởi vì vẫn luôn ở trong nhà nên nội dung tư liệu cũng không nhiều, Lăng Tiêu rất nhanh liền xem xong phần tư liệu này.
Lúc Lăng Tiêu cầm tư liệu mang tên Lăng Lan thì hít một hơi thật sâu mới mở ra. Thứ đầu tiên đập vào mắt ông chính là tấm hình Lăng Lan lúc mười ba tuổi, mặc bộ đồng phục màu đỏ của học viện đồng quân trung tâm. Bộ đồng phục màu đỏ khiến cho đứa trẻ trở nên anh khí bừng bừng, phấn chấn khôn kể, khuôn mặt ra vẻ như người lớn, ít nói, ít cười, như báo với người khác muốn sống chớ tới gần khiến cho Lăng Tiêu cảm thấy cực kỳ đáng yêu.
Đây là con ông- Lăng Lan sao? Đây chính là sự kết hợp tuyệt đối từ tất cả ưu điểm của ông và Lam Lạc Phượng. Trong nháy mắt, Lăng Tiêu trở thành người cha nhị thập tứ hiếu, xem con trai mình chính là đứa trẻ ưu tú nhất trên đời.
Tâm tinh cực tốt, ông bắt đầu mở trang đầu tiên để xem, bên trong bắt đầu giới thiệu tất cả mọi chuyện lien quan đến Lăng Lan từ khi mới ra đời, đương nhiên cũng có nhắc tới sự kiện thị tộc Lăng gia từng muốn nhúng chàm quyền thừa kế quân công vinh dự của Lăng Lan, ánh mắt ông lạnh xuống. Nguyên bản lo lắng những kẻ tham lam trong tộc
“Lăng Tiêu, lần này thuận lợi trở về, quân bộ hứa sẽ cho mở cuộc họp mặt báo chí để thông báo về sự trở về của cậu. Còn có chúc mừng cậu trở thành vị đại tướng thứ chin của Liên Bang chúng ta, đây là vinh dự và địa vi mà cậu nhất định phải có được.” Cảm xúc của nguyên soái trăm mối ngổn ngang, sau khi vỗ vỗ bả vai Lăng Tiêu thì ngồi xuống chiếc sofa đơn, ý bảo Lăng Tiêu ngồi xuống nói chuyện.
“Cảm ơn nguyên soái ưu ái!” Lăng Tiêu nhàn nhạt mà cười nói, sau đó mới ngồi ở phía bên kia ghế sofa. Ông cũng không bởi vì địa vị của mình được thăng cao mà đắc ý khinh cuồng, hình tượng này khác hoàn toàn so với lúc hồi trẻ của ông, điều này khiến cho nguyên soái âm thầm gật đầu trong lòng, càng nhìn càng vừa lòng.
Sau mười bảy bị gian khổ mài dũa, Lăng Tiêu cũng không còn chính khí vạn phần như trước, cả người có vẻ ổn trọng và vững vàng hơn, ngồi trên địa vị đại tượng cũng khiến nhiều người tín phục hơn.
“Về việc an bài cho cậu…. Quân đoàn bảy trước kia đã được trùng kiến gần mười năm, các phương diện của quân đoàn cũng đã thành thục, không thích hợp để điều chuyển quân.” Nguyên soái nói có chút cẩn thận, ông biết rõ ý nghĩa của quân đoàn thứu bảy đối với Lăng Tiêu, chỉ là bây giờ thời thế, hoàn cảnh thay đối, quân đoàn thứu bảy đã không còn vị trí của Lăng Tiêu.
“Quân bộ, nghĩ an bài tôi như thế nào?” Lăng Tiêu cũng không phản ứng giống như trong tưởng tượng của nguyên soái, ông chỉ nhàn nhạt hỏi an bài của quân đội với mình.
“Quân bộ chuẩn bị điều động một bộ phận quân đội để thành lập quân đoàn mới, quân đoàn thứ 23, mà cậu, Lăng Tiêu, sẽ là quân đoàn trưởng duy nhất của quân đoàn 23, những chức vụ còn lại sẽ do cậu tự minh lựa chọn.”
Nguyên soái nói an bài của quân bộ dành cho Lăng Tiêu, nếu Lăng Tiêu trở thành đại tướng thứ chin của Liên Bang thì cần phải có một quân đoàn độc lập, chỉ là bây giờ các quân đoàn đều đã có quân đoàn truowrngt, trừ phi một trong các quân đoàn trưởng làm ra sai phạm gì cực kỳ nghiêm trọng nếu không vị trí quân đoàn trưởng, quan chỉ huy tối cao của quân đoàn là không thể thay đổi. Cuối cùng quân bộ liền quyết định thành lập một quân đoàn mới do Lăng Tiêu tự mình phụ trách. Để trấn an Lăng Tiêu, bọn họ cũng cấp có thể cấp cho một ít ưu đãi và đặc quyền.
“Như vậy cũng tốt!” Lăng Tiêu cho rằng an bài như vậy cũng không tồi, tuy rằng quân đoàn thứ bảy với ông quả thực có ý nghĩa không nhỏ, nhưng ý nghĩa đó không phải là ở cái tên quân đoàn thứ bảy mà là chỉ những người anh chị em đã từng ở trong đó.
Thời gian mười bảy năm cũng đủ làm cho hết thảy cảnh còn người mất, quân đoàn thứ bảy tuy rằng vẫn là cái tên kia, nhưng những người anh em, những chiến hữu từng vào sinh ra tử của ông đã không còn trong đó nữa, cho nên việc có trở lại nơi đó không đối với Lăng Tiêu cũng không sao cả.
Bất quá. Lăng Tiêu sẽ không lộ ra ý tưởng của mình để những người cấp cao trong quân bộ nghĩ rằng bọn họ thiếu Lăng Tiêu ông, chỉ cần như vậy ông mới có thể đưa ra một số yêu cầu quá phận.
“Cậu còn có yêu cầu gì? Chỉ cần tôi có thể làm được thì tôi nhất định giúp cậu làm.” Quả nhiên như Lăng Tiêu sở liệu, đệ nhất nguyên soái là người thứ nhất trúng chiêu.
Lăng Tiêu trầm mặc một chút sau đó nói: “Tôi muốn biết những sự kiện đã phát sinh trong suốt mười bảy năm qua của Lam Lạc Phượng và Lăng Lan, tôi muốn bu đắp lại tất cả những thiếu hụt trong suốt mười bảy năm qua.”
Nguyên soái nhìn thoáng qua Lăng Tiêu một cái thật sâu rồi thở dài một hơi sau đó ra lệnh cho tham mưu trưởng của mình đem hồ sơ đã chuẩn bị sẳn từ trước mang vào.Kỳ thật từ lúc biết Lăng Tiêu còn sống và đang trên đường trở về, ông đã cho người chuẩn bị tập hồ sơ này. Là một trong số những người hiểu biết Lăng Tiêu, ông biết Lăng Tiêu nhất định sẽ yêu cầu những tư liệu này.
Nhìn hồ sơ từ tham mưu đưa tới, trong mắt Lăng Tiêu chợt léo tia kích động. Ông nhanh chóng lấy lại bình tĩnh rồi đưa tay tiếp nhận.
Lăng Tiêu gấp không chờ nổi mà mở hồ sơ, đây là hồ sơ về cuộc sống trong suốt mười bảy năm qua của Lam Lạc Phượng.
.Lam Lạc Phượng bởi vì vẫn luôn ở trong nhà nên nội dung tư liệu cũng không nhiều, Lăng Tiêu rất nhanh liền xem xong phần tư liệu này.
Lúc Lăng Tiêu cầm tư liệu mang tên Lăng Lan thì hít một hơi thật sâu mới mở ra. Thứ đầu tiên đập vào mắt ông chính là tấm hình Lăng Lan lúc mười ba tuổi, mặc bộ đồng phục màu đỏ của học viện đồng quân trung tâm. Bộ đồng phục màu đỏ khiến cho đứa trẻ trở nên anh khí bừng bừng, phấn chấn khôn kể, khuôn mặt ra vẻ như người lớn, ít nói, ít cười, như báo với người khác muốn sống chớ tới gần khiến cho Lăng Tiêu cảm thấy cực kỳ đáng yêu.
Đây là con ông- Lăng Lan sao? Đây chính là sự kết hợp tuyệt đối từ tất cả ưu điểm của ông và Lam Lạc Phượng. Trong nháy mắt, Lăng Tiêu trở thành người cha nhị thập tứ hiếu, xem con trai mình chính là đứa trẻ ưu tú nhất trên đời.
Tâm tinh cực tốt, ông bắt đầu mở trang đầu tiên để xem, bên trong bắt đầu giới thiệu tất cả mọi chuyện lien quan đến Lăng Lan từ khi mới ra đời, đương nhiên cũng có nhắc tới sự kiện thị tộc Lăng gia từng muốn nhúng chàm quyền thừa kế quân công vinh dự của Lăng Lan, ánh mắt ông lạnh xuống. Nguyên bản lo lắng những kẻ tham lam trong tộc
/516
|