“Nhân viên công tác, nhanh đưa vào trung tâm trị liệu!” Đường Ngọc vội vàng hô to. Ngay lập tức hai người mặc đồng phục nhân viên công tác cầm cán chạy lên lôi đài, nhanh chóng mà cẩn thận nâng Lý Anh Kiệt lên rồi chạy về phía trung tâm trị liệu.
Lăng Lan thấy thế vội quay đầu lại phân phó với Tề Long: “Cậu mau thông báo với Tạ Nghị để cậu ấy đi cùng, có chuyện gì thì liền báo cho chúng ta biết.”
Tề Long nghe xong liền liên lạc với Tạ Nghị để cậu ta đi theo Lý Anh Kiệt tới trung tâm trị liệu rồi sau đó nhanh chóng thông báo tình trạng mới nhất của Lý Anh Kiệt lại cho mình.
Phương thức đánh lưỡng bại cầu thương để không nhận thua của Lý Anh Kiệt đã làm xúc động tới bọn Tề Long, Vũ Cảnh, cũng làm đoàn viên đoàn tân sinh có một cái nhìn khác với người luôn khiến người khác chán ghét Lý Anh Kiệt.
Hóa ra cái người lúc nào cũng ỷ vào năng lực gia tộc để bắt nạt bọn họ kia cũng có lúc có thể vì tương lai của đồng bạn mà nguyện ý dùng toàn lực để chiến đấu, lúc này, cho dù có ghét hận Lý Anh Kiệt như thế nào thì ai cũng lặng lẽ buông khúc mắc trong lòng xuống……
Nếu cậu chân thành đối đãi với tôi thì tôi cũng thiệt tình đối với cậu, chúng ta là những chiến hữu sống chết có nhau, cũng nhau nắm tay vĩnh viễn không buông!
Lý Anh Kiệt rất nhanh được đưa đi, trên lôi đài chỉ còn lại một người còn tính là tỉnh táo Tống Liêm Lộ, Đường Ngọc mặt không biểu tình công bố: “Trận thứ hai, sinh viên năm tư của đoàn cơ giáp Lôi Đình Tống Liêm Lộ thắng! Kết quả toàn cục 1-1.”
Đường Ngọc vừa mới công bố kết quả thì Tống Liêm Lộ bên kia rốt cuộc duy trì không được, hoàn toàn ngã xuống đất ngất đi, Đường Ngọc chỉ có thể lại phái người đem Tống Liêm Lộ đưa đến trung tâm trị liệu. Chỉ mới hai trận đấu diễn ra nhưng lại có tới bốn người của hai bên bị đưa vào trung tâm trị liệu, có thể thấy trình độ ác liệt của lần thi đấu cách đấu này mãnh liệt như thế nào.
Hai mắt Lăng Lan chợt lóe tia sát lạnh, nhiệt độ không khí chung quanh tức khắc giảm xuống mấy độ làm Tề Long và Vũ Cảnh nhịn không được run lập cập, bọn họ không cần hỏi cũng biết Lan lão đại bây giờ đang vô cùng tức giận, nếu không, nhiệt độ không khí sẽ không giảm nhanh đến như vậy. Bất quá, bọn họ rất vui lòng nhìn Lan lão đại trở nên như thế, điều này có nghĩa là Lan lão đại sắp nổi bão rồi, mà như vậy thì kết cục của đám người Lôi Đình chỉ có thể là thảm hơn Lạc Lãng, Lý Anh Kiệt.
Tề Long, Vũ Cảnh sở dĩ vui sướng khi người gặp họa như vậy xét đến cùng cũng là do người của Lôi Đình xuống tay quá ác độc, căn bản không có nửa điểm ngừng lại ở thời khắc cuối cùng, nếu không Lạc Lãng và Lý Anh Kiệt sẽ không bị thương nặng như vậy, như thế sẽ không làm Lăng Lan tức giận đến mức độ này.
Sau khi Đường Ngọc tuyên bố, Lâm Chí Đông vẫn luôn chờ đợi kết quả rốt cuộc thở dài một hơi nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng có thể dành phần thắng trong trận này, không nghĩ tới đối thủ lại mạnh như vậy, có thể cùng tuyển thủ của bọn họ đánh ngang tay… Lâm Chí Đông ẩn ẩn có chút hối hận, có lẽ hắn phải nắm thêm nhiều thông tin của đối phương nữa rồi mới được hành động, nếu không bây giờ… Bất quá, dao động này chỉ xuất hiện trong chớp mắt, ngay lập tức ánh mắt của Lâm Chí Đông lại kiên định trở lại.
Kết quả bây giờ đã là 1-1, hai bên lại đứng ở vạch xuất phát ban đầu. Ba trận còn lại, hắn chỉ cần thắng hai là có thể dành chiến thắng toàn cục. Bây giờ đối phương có thể đã ra hết con át chủ bài, mà trong tay hắn vẫn có hai con bài mạnh nhất chưa xuất chiến, lần chiến đấu này hắn không có khả năng thua.
Lâm Chí Đông nhìn về phía hai người đàn anh vẫn luôn ngồi ngay ngắn quan sát trận đấu bên người, ánh mắt lộ ra một tia tôn kính, lộ ra dáng vẻ nhún nhường, hắn thấp giọng dò hỏi một trong hai người: “Đàn anh Phong Minh, trận đấu tiếp theo chỉ sợ là phải làm phiền anh ra mặt, vì kết quả chiến thắng cuối cùng của Lôi Đình chúng ta.” Hai vị cường giả bên cạnh không phải là người mà hắn có thể tùy ý sắp xếp, cần phải dò hỏi ý kiến của đối phương trước rồi mới có thể an bài tiếp.
Người được gọi là Phong Minh trong miệng Lâm Chí Đông nghe lời dò hỏi này liền sang sảng mà cười nói: “Nhìn bọn họ đánh xuất sắc như vậy anh quả thật cũng ngứa tay. Trận tiếp theo để anh xuất chiến.”
Người đó vẫn cười tươi không giảm quay đầu nhìn về phía khu vực của đoàn Tân sinh, ánh mắt mang theo tia thưởng thức cùng khen ngợi. Xem ra người đó cực kỳ có hảo cảm với đoàn Tân sinh, người đó cuối cùng không quên nhắc nhở nói, “Chí Đông, nếu Lôi Đình thật sự thắng thì thông báo Kiều Đình cũng không thể chèn ép bọn họ, phải cố gắng bồi dưỡng, bọn họ khẳng định sẽ trở thành trụ cột tương lai của Lôi Đình chúng ta.”
Vừa mới tiến vào trường quân đội mà đã có thể cùng nhóm năm trên bọn họ đánh ngang tay, hắn tin những thiếu niên này chắc chắn sẽ phát triển vượt qua bọn họ, con đường tương lai cũng rộng mở hơn bọn họ nhiều.
Lâm Chí Đông gật đầu cười nói: “Đây là tất nhiên, nếu không em cũng sẽ không an bài lần đánh cuộc này.” Ngụ ý chính là nhìn trúng đối phương mới muốn thu lấy toàn bộ.
Phong Minh gật gật đầu rồi cũng không nói nữa, mà người thanh niên anh tuấn cường tráng ngồi bên cạnh nhàn nhạt nói: “Năm nay tân sinh quả thật rất mạnh!”
“Hoắc lão đại?” Phong Minh ngạc nhiên mà quay đầu nhìn về phía đội trưởng của mình, không biết đối phương nói là có ý gì.
“Đã ra hai cao thủ cấp khí kình, còn lại ba người không biết đã đạt tới cấp bậc nào?” Người thanh niên đó nhướng mày, cười như không cười nói.
Phong Minh nghe vậy trầm tư, mà Lâm Chí Đông thì như bị đánh thức, vẻ mặt hắn kinh ngạc nói: “Hoắc lão đại ý
Lăng Lan thấy thế vội quay đầu lại phân phó với Tề Long: “Cậu mau thông báo với Tạ Nghị để cậu ấy đi cùng, có chuyện gì thì liền báo cho chúng ta biết.”
Tề Long nghe xong liền liên lạc với Tạ Nghị để cậu ta đi theo Lý Anh Kiệt tới trung tâm trị liệu rồi sau đó nhanh chóng thông báo tình trạng mới nhất của Lý Anh Kiệt lại cho mình.
Phương thức đánh lưỡng bại cầu thương để không nhận thua của Lý Anh Kiệt đã làm xúc động tới bọn Tề Long, Vũ Cảnh, cũng làm đoàn viên đoàn tân sinh có một cái nhìn khác với người luôn khiến người khác chán ghét Lý Anh Kiệt.
Hóa ra cái người lúc nào cũng ỷ vào năng lực gia tộc để bắt nạt bọn họ kia cũng có lúc có thể vì tương lai của đồng bạn mà nguyện ý dùng toàn lực để chiến đấu, lúc này, cho dù có ghét hận Lý Anh Kiệt như thế nào thì ai cũng lặng lẽ buông khúc mắc trong lòng xuống……
Nếu cậu chân thành đối đãi với tôi thì tôi cũng thiệt tình đối với cậu, chúng ta là những chiến hữu sống chết có nhau, cũng nhau nắm tay vĩnh viễn không buông!
Lý Anh Kiệt rất nhanh được đưa đi, trên lôi đài chỉ còn lại một người còn tính là tỉnh táo Tống Liêm Lộ, Đường Ngọc mặt không biểu tình công bố: “Trận thứ hai, sinh viên năm tư của đoàn cơ giáp Lôi Đình Tống Liêm Lộ thắng! Kết quả toàn cục 1-1.”
Đường Ngọc vừa mới công bố kết quả thì Tống Liêm Lộ bên kia rốt cuộc duy trì không được, hoàn toàn ngã xuống đất ngất đi, Đường Ngọc chỉ có thể lại phái người đem Tống Liêm Lộ đưa đến trung tâm trị liệu. Chỉ mới hai trận đấu diễn ra nhưng lại có tới bốn người của hai bên bị đưa vào trung tâm trị liệu, có thể thấy trình độ ác liệt của lần thi đấu cách đấu này mãnh liệt như thế nào.
Hai mắt Lăng Lan chợt lóe tia sát lạnh, nhiệt độ không khí chung quanh tức khắc giảm xuống mấy độ làm Tề Long và Vũ Cảnh nhịn không được run lập cập, bọn họ không cần hỏi cũng biết Lan lão đại bây giờ đang vô cùng tức giận, nếu không, nhiệt độ không khí sẽ không giảm nhanh đến như vậy. Bất quá, bọn họ rất vui lòng nhìn Lan lão đại trở nên như thế, điều này có nghĩa là Lan lão đại sắp nổi bão rồi, mà như vậy thì kết cục của đám người Lôi Đình chỉ có thể là thảm hơn Lạc Lãng, Lý Anh Kiệt.
Tề Long, Vũ Cảnh sở dĩ vui sướng khi người gặp họa như vậy xét đến cùng cũng là do người của Lôi Đình xuống tay quá ác độc, căn bản không có nửa điểm ngừng lại ở thời khắc cuối cùng, nếu không Lạc Lãng và Lý Anh Kiệt sẽ không bị thương nặng như vậy, như thế sẽ không làm Lăng Lan tức giận đến mức độ này.
Sau khi Đường Ngọc tuyên bố, Lâm Chí Đông vẫn luôn chờ đợi kết quả rốt cuộc thở dài một hơi nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng có thể dành phần thắng trong trận này, không nghĩ tới đối thủ lại mạnh như vậy, có thể cùng tuyển thủ của bọn họ đánh ngang tay… Lâm Chí Đông ẩn ẩn có chút hối hận, có lẽ hắn phải nắm thêm nhiều thông tin của đối phương nữa rồi mới được hành động, nếu không bây giờ… Bất quá, dao động này chỉ xuất hiện trong chớp mắt, ngay lập tức ánh mắt của Lâm Chí Đông lại kiên định trở lại.
Kết quả bây giờ đã là 1-1, hai bên lại đứng ở vạch xuất phát ban đầu. Ba trận còn lại, hắn chỉ cần thắng hai là có thể dành chiến thắng toàn cục. Bây giờ đối phương có thể đã ra hết con át chủ bài, mà trong tay hắn vẫn có hai con bài mạnh nhất chưa xuất chiến, lần chiến đấu này hắn không có khả năng thua.
Lâm Chí Đông nhìn về phía hai người đàn anh vẫn luôn ngồi ngay ngắn quan sát trận đấu bên người, ánh mắt lộ ra một tia tôn kính, lộ ra dáng vẻ nhún nhường, hắn thấp giọng dò hỏi một trong hai người: “Đàn anh Phong Minh, trận đấu tiếp theo chỉ sợ là phải làm phiền anh ra mặt, vì kết quả chiến thắng cuối cùng của Lôi Đình chúng ta.” Hai vị cường giả bên cạnh không phải là người mà hắn có thể tùy ý sắp xếp, cần phải dò hỏi ý kiến của đối phương trước rồi mới có thể an bài tiếp.
Người được gọi là Phong Minh trong miệng Lâm Chí Đông nghe lời dò hỏi này liền sang sảng mà cười nói: “Nhìn bọn họ đánh xuất sắc như vậy anh quả thật cũng ngứa tay. Trận tiếp theo để anh xuất chiến.”
Người đó vẫn cười tươi không giảm quay đầu nhìn về phía khu vực của đoàn Tân sinh, ánh mắt mang theo tia thưởng thức cùng khen ngợi. Xem ra người đó cực kỳ có hảo cảm với đoàn Tân sinh, người đó cuối cùng không quên nhắc nhở nói, “Chí Đông, nếu Lôi Đình thật sự thắng thì thông báo Kiều Đình cũng không thể chèn ép bọn họ, phải cố gắng bồi dưỡng, bọn họ khẳng định sẽ trở thành trụ cột tương lai của Lôi Đình chúng ta.”
Vừa mới tiến vào trường quân đội mà đã có thể cùng nhóm năm trên bọn họ đánh ngang tay, hắn tin những thiếu niên này chắc chắn sẽ phát triển vượt qua bọn họ, con đường tương lai cũng rộng mở hơn bọn họ nhiều.
Lâm Chí Đông gật đầu cười nói: “Đây là tất nhiên, nếu không em cũng sẽ không an bài lần đánh cuộc này.” Ngụ ý chính là nhìn trúng đối phương mới muốn thu lấy toàn bộ.
Phong Minh gật gật đầu rồi cũng không nói nữa, mà người thanh niên anh tuấn cường tráng ngồi bên cạnh nhàn nhạt nói: “Năm nay tân sinh quả thật rất mạnh!”
“Hoắc lão đại?” Phong Minh ngạc nhiên mà quay đầu nhìn về phía đội trưởng của mình, không biết đối phương nói là có ý gì.
“Đã ra hai cao thủ cấp khí kình, còn lại ba người không biết đã đạt tới cấp bậc nào?” Người thanh niên đó nhướng mày, cười như không cười nói.
Phong Minh nghe vậy trầm tư, mà Lâm Chí Đông thì như bị đánh thức, vẻ mặt hắn kinh ngạc nói: “Hoắc lão đại ý
/516
|