Edit: Phi Nguyệt
Tạ Nghị bước nhanh hơn: “Là thế này…” Cậu ta nói cho Lăng Lan biết nhiệm vụ của trường giao cho đoàn Tân Sinh, “Ban lãnh đạo trường nhìn trúng Lạc Lãng, muốn cậu ta phụ trách đội tiếp đón lần này, ý của bọn họ là những người trong đội tiếp đón đều phải mảnh mai, xinh đẹp như Lạc Lãng.”
Bàn tay cầm khăn bông của Lăng Lan hơi dừng lại, sau đó cô lau nhanh qua gương mặt của mình rồi mới cười khẩy: “Đầu óc của ban lãnh đạo có vấn đề hết rồi hay sao, thứ mà các giám khảo muốn thấy là những chiến binh dũng cảm thiện chiến chứ không phải là mấy thứ công phu mặt ngoài đó.”
Tạ Nghị gật đầu liên tục: “Còn không đúng sao? Tớ và Vũ Cảnh lúc đó đã thấy có vấn đề rồi, nhưng không chờ chúng ta từ chối, đạo sư đã nói ý muốn đoàn Tân Sinh chúng ta bắt buộc phải làm nhiệm vụ này.”
Lăng Lan cau mày, hỏi: “Không từ chối được?” Cô thực sự không thích nhiệm vụ này, mà e rằng Lạc Lãng cũng sẽ tức giận khi phải nhận nó.
“Nếu có thể từ chối tớ đã làm rồi, đạo sư nói bắt buộc phải hoàn thành nhiệm vụ này, làm xong, trường học cam đoan sẽ bảo vệ chúng ta trong vòng một năm không bị các thế lực khác quấy rầy.” Tạ Nghị thuật lại cam kết có lợi của đạo sư, đương nhiên đây cũng là một loại uy hiếp.
Lăng Lan cười lạnh: “Ha, đúng là của người phúc ta, biết rõ hai năm tới đoàn chúng ta sẽ được đoàn cơ giáp Lôi Đình bảo vệ nên mới nói ra lời hứa hẹn đó, khéo tính toán quá nhỉ.” Cô thả chiếc khăn vào chậu rửa mặt rồi đi ra ngoài.
Tạ Nghị nhanh chân tiến lên giặt chiếc khăn bông, treo nó lên giá, miệng tiếp tục nói: “Còn không phải sao, chẳng qua có thêm lời hứa hẹn này của trường, chúng ta cũng giảm bớt được một ít phiền phức từ các thế lực ngầm.” Đoàn Lôi Đình chỉ giải quyết các vấn đề bề nổi, còn những vấn đề ngầm, tự đoàn Tân Sinh phải giải quyết.
Nửa tháng sau trận đánh cược lần đó, đúng là không có những xung đột mặt ngoài, nhưng vẫn có những đoàn viên bị các học viên khác khiêu khích và ức hiếp, những học viên đó nhìn bề ngoài không có liên quan đến các thế lực lớn, chỉ như là tư thù cá nhân, nhưng Vũ Cảnh và Tạ Nghị đều hiểu rõ sự việc không đơn giản như vậy. Chỉ giải quyết những việc vặt như thế thôi cũng khiến họ cực kỳ phiền lòng rồi, cho nên lời hứa hẹn này của trường quân giáo vẫn có lực hấp dẫn lớn đối với đoàn Tân Sinh.
Tạ Nghị bổ sung: “Nếu như đoàn Tân Sinh chúng ta có thể yên ổn một năm, giúp các đoàn viên thuận lợi hoàn thành bài khảo hạch thể thuật cuối cùng của năm nhất thì sang năm thứ hai chúng ta không cần phải sợ nữa.”
Loại tiểu xảo quấy rầy này có thể không ảnh hưởng nhiều tới những lãnh đạo cấp cao của đoàn Tân Sinh, nhưng đối với những đoàn viên phía dưới vẫn có lực sát thương nhất định. Năm thứ nhất là năm then chốt để huấn luyện thể năng, rất quan trọng đối với mỗi tân sinh, nếu không có một môi trường yên ổn để hoàn thành chương trình học thì rất có thể sẽ ảnh hưởng đến thành tích kiểm tra đánh giá cuối khóa, đây cũng là nguyên nhân chính mà Vũ Cảnh và Tạ Nghị đáp ứng yêu cầu này, vì tương lai của các đoàn viên, có một số việc bọn họ nhất định phải làm.
Lăng Lan đến ngồi trên ghế salon, cô im lặng gõ ngón tay lên tay vịn của ghế, trầm mặc hồi lâu mới mở miệng: “Xem ra phải để Lạc Lãng chịu thiệt thòi rồi.” Những lời này cũng tuyên án cho cuộc sống bi ai sau này của Lạc Lãng.
Nét mặt Tạ Nghị buông lỏng, cậu ta cũng theo Lăng Lan ngồi xuống một bên ghế salon, thở dài nói: “Cũng chỉ có thể làm vậy, vì tương lai của đoàn Tân Sinh chúng ta!” Nói xong, cậu ta lại quay sang nịnh hót Lăng Lan, “Đương nhiên chuyện này còn cần Lan lão đại ra tay nữa, Lạc Lãng nghe lời cậu nhất đấy.”
Lăng Lan lườm Tạ Nghị sắc lẻm làm cậu chàng sợ quá cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào cô.
Kỳ thực các cậu cũng không còn cách nào khác đành phải nhờ Lăng Lan đứng ra giải quyết, tên nhóc Lạc Lãng kia nhìn ngoài thì mềm mỏng như nước nhưng thật ra là một tên tính tình nóng nảy như lửa đốt, nếu để các cậu nói điều này cho cậu ta sợ rằng còn chưa kịp nói rõ ràng đã bị ăn cả cái bàn vào mặt.
Nhưng Lan lão đại thì khác, người Lạc Lãng sùng bái nhất là Lan lão đại, cũng chỉ nghe một mình cô, chỉ cần cô nói một câu thì dù trong lòng không thoải mái, cậu ta cũng sẽ làm, vì biết điều này nên Vũ Cảnh và Tạ Nghị đành phải cầu đến
Tạ Nghị bước nhanh hơn: “Là thế này…” Cậu ta nói cho Lăng Lan biết nhiệm vụ của trường giao cho đoàn Tân Sinh, “Ban lãnh đạo trường nhìn trúng Lạc Lãng, muốn cậu ta phụ trách đội tiếp đón lần này, ý của bọn họ là những người trong đội tiếp đón đều phải mảnh mai, xinh đẹp như Lạc Lãng.”
Bàn tay cầm khăn bông của Lăng Lan hơi dừng lại, sau đó cô lau nhanh qua gương mặt của mình rồi mới cười khẩy: “Đầu óc của ban lãnh đạo có vấn đề hết rồi hay sao, thứ mà các giám khảo muốn thấy là những chiến binh dũng cảm thiện chiến chứ không phải là mấy thứ công phu mặt ngoài đó.”
Tạ Nghị gật đầu liên tục: “Còn không đúng sao? Tớ và Vũ Cảnh lúc đó đã thấy có vấn đề rồi, nhưng không chờ chúng ta từ chối, đạo sư đã nói ý muốn đoàn Tân Sinh chúng ta bắt buộc phải làm nhiệm vụ này.”
Lăng Lan cau mày, hỏi: “Không từ chối được?” Cô thực sự không thích nhiệm vụ này, mà e rằng Lạc Lãng cũng sẽ tức giận khi phải nhận nó.
“Nếu có thể từ chối tớ đã làm rồi, đạo sư nói bắt buộc phải hoàn thành nhiệm vụ này, làm xong, trường học cam đoan sẽ bảo vệ chúng ta trong vòng một năm không bị các thế lực khác quấy rầy.” Tạ Nghị thuật lại cam kết có lợi của đạo sư, đương nhiên đây cũng là một loại uy hiếp.
Lăng Lan cười lạnh: “Ha, đúng là của người phúc ta, biết rõ hai năm tới đoàn chúng ta sẽ được đoàn cơ giáp Lôi Đình bảo vệ nên mới nói ra lời hứa hẹn đó, khéo tính toán quá nhỉ.” Cô thả chiếc khăn vào chậu rửa mặt rồi đi ra ngoài.
Tạ Nghị nhanh chân tiến lên giặt chiếc khăn bông, treo nó lên giá, miệng tiếp tục nói: “Còn không phải sao, chẳng qua có thêm lời hứa hẹn này của trường, chúng ta cũng giảm bớt được một ít phiền phức từ các thế lực ngầm.” Đoàn Lôi Đình chỉ giải quyết các vấn đề bề nổi, còn những vấn đề ngầm, tự đoàn Tân Sinh phải giải quyết.
Nửa tháng sau trận đánh cược lần đó, đúng là không có những xung đột mặt ngoài, nhưng vẫn có những đoàn viên bị các học viên khác khiêu khích và ức hiếp, những học viên đó nhìn bề ngoài không có liên quan đến các thế lực lớn, chỉ như là tư thù cá nhân, nhưng Vũ Cảnh và Tạ Nghị đều hiểu rõ sự việc không đơn giản như vậy. Chỉ giải quyết những việc vặt như thế thôi cũng khiến họ cực kỳ phiền lòng rồi, cho nên lời hứa hẹn này của trường quân giáo vẫn có lực hấp dẫn lớn đối với đoàn Tân Sinh.
Tạ Nghị bổ sung: “Nếu như đoàn Tân Sinh chúng ta có thể yên ổn một năm, giúp các đoàn viên thuận lợi hoàn thành bài khảo hạch thể thuật cuối cùng của năm nhất thì sang năm thứ hai chúng ta không cần phải sợ nữa.”
Loại tiểu xảo quấy rầy này có thể không ảnh hưởng nhiều tới những lãnh đạo cấp cao của đoàn Tân Sinh, nhưng đối với những đoàn viên phía dưới vẫn có lực sát thương nhất định. Năm thứ nhất là năm then chốt để huấn luyện thể năng, rất quan trọng đối với mỗi tân sinh, nếu không có một môi trường yên ổn để hoàn thành chương trình học thì rất có thể sẽ ảnh hưởng đến thành tích kiểm tra đánh giá cuối khóa, đây cũng là nguyên nhân chính mà Vũ Cảnh và Tạ Nghị đáp ứng yêu cầu này, vì tương lai của các đoàn viên, có một số việc bọn họ nhất định phải làm.
Lăng Lan đến ngồi trên ghế salon, cô im lặng gõ ngón tay lên tay vịn của ghế, trầm mặc hồi lâu mới mở miệng: “Xem ra phải để Lạc Lãng chịu thiệt thòi rồi.” Những lời này cũng tuyên án cho cuộc sống bi ai sau này của Lạc Lãng.
Nét mặt Tạ Nghị buông lỏng, cậu ta cũng theo Lăng Lan ngồi xuống một bên ghế salon, thở dài nói: “Cũng chỉ có thể làm vậy, vì tương lai của đoàn Tân Sinh chúng ta!” Nói xong, cậu ta lại quay sang nịnh hót Lăng Lan, “Đương nhiên chuyện này còn cần Lan lão đại ra tay nữa, Lạc Lãng nghe lời cậu nhất đấy.”
Lăng Lan lườm Tạ Nghị sắc lẻm làm cậu chàng sợ quá cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào cô.
Kỳ thực các cậu cũng không còn cách nào khác đành phải nhờ Lăng Lan đứng ra giải quyết, tên nhóc Lạc Lãng kia nhìn ngoài thì mềm mỏng như nước nhưng thật ra là một tên tính tình nóng nảy như lửa đốt, nếu để các cậu nói điều này cho cậu ta sợ rằng còn chưa kịp nói rõ ràng đã bị ăn cả cái bàn vào mặt.
Nhưng Lan lão đại thì khác, người Lạc Lãng sùng bái nhất là Lan lão đại, cũng chỉ nghe một mình cô, chỉ cần cô nói một câu thì dù trong lòng không thoải mái, cậu ta cũng sẽ làm, vì biết điều này nên Vũ Cảnh và Tạ Nghị đành phải cầu đến
/516
|