Beta: Beheonhoxinh
Thấy Lăng Lan đã tỉnh ngộ, Lăng Tiêu tiếp tục nói “Còn nữa, nếu muốn cơ giáp phát huy chiến lực lớn nhất thì nhất định phải dùng đến các chiêu thức hoa lệ đó sao? Lăng Lan, con có nghĩ tới vấn đề này chưa?”
Nghe vậy Lăng Lan thoáng hoang mang, không phải dùng những chiêu thức có độ khó cao thì kẻ địch càng khó đối phó với mình sao? Đây chính là tiêu chuẩn được cộng đồng cơ giáp tán thành mà, sao lúc này cha Lăng lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ giới cơ giáp đã sai lầm rồi sao? Hoặc là do Lăng Tiêu nghĩ sai?
Cô trực tiếp bác bỏ ý nghĩ Lăng Tiêu sai, nếu lý giải của Lăng Tiêu có vấn đề thì làm sao mà ông đạt được đến thần cấp sư sĩ chứ. Nghĩ đến việc Liên bang thiếu thần cấp sư sĩ đến nghiêm trọng, Lăng Lan không khỏi nghĩ thầm “Chẳng lẽ phương pháp khống chế cơ giáp được toàn thế giới đồng ý lại sai sao? Cho nên người có thể thăng đến Thần cấp sư sĩ rất ít, mà cha cô may mắn giác ngộ nên có sự lý giải giải chính xác, từ đó mới có thể thăng tới thần cấp khi tuổi còn trẻ như vậy, Thần cấp sư sĩ trẻ tuổi nhất toàn Liên Bang.”
Nghĩ đến khả năng này, cả người Lăng Lan khẽ run, có vẻ cô sắp tiếp xúc đến chân lý khống chế cơ giáp chân chính. Khó trách người ta hay nói, chân lý vĩnh viễn luôn nằm trong tay của số ít người…
Nhìn hai mắt con gái tỏa ra thần thái rực rỡ, Lăng Tiêu biết con mình đã suy nghĩ cẩn thận, ông tiếp tục chỉ điểm “Con chắc là đã nghe qua “tỉnh phiền giản lược” rồi chứ? Trong cơ giáp khống chế cũng có thể dùng bốn chữ này để biểu đạt”
“Có phải ý là động tác đơn giản nhất mới mang đến uy lực lớn nhất?” Lăng Lan nhíu mày hỏi lại.
“Đúng, nhưng con nói vẫn chưa hết ý, phải nói là chỉ có đem khống chế cơ giáp trở thành một phần của cơ thể con, tiêu hao sức lực ít nhất mà phát huy ra uy lực lớn nhất mới là yêu cầu người khống chế phải làm được” Lăng Tiêu nói ra những gì mình hiểu “Còn nữa, những kỹ năng cao cấp cũng không phải không quan trọng, nhưng nó chỉ được dùng cho những tình huống đặc biệt như là lúc tính mạng nguy hiểm, liên quan đến sống chết. Còn bình thường, nếu có thể dùng khống chế trụ cột đơn giản để giải quyết đối thủ thì cần gì phải lãng phí chứ sức lực cho các kỹ năng cao cấp chứ?”
Lúc trước, khi ông thoát khỏi hố đen, đối mặt với kẻ địch bao vây trùng trùng, ông chỉ có thể sử dụng kỹ năng cao cấp nhất của mình để khiến cho kẻ địch kinh sợ, là hiện thực buộc ông phải sử dụng chiêu thức hoa lệ đó, nhưng khả năng tiêu hao năng lượng của chiêu thức đó lại làm ông đau lòng gần chết, cho dù cơ giáp thần cấp có thể bổ sung năng lượng từ tinh tú xung quanh nhưng sau khi phát ra kỹ năng có uy lực quần công hai lần thì đã khiến cho cơ giáp của ông tiêu hao đến mức báo động đỏ… Nhưng Liên bang lại đạt được thắng lợi cuối cùng cho nên tiêu phí này, Lăng Tiêu coi như đáng giá.
Vì có liên quan đến đại cục nên ông mới khống chế như vậy, còn nếu đối mặt với những kẻ tép riêu, Lăng Tiêu khẳng định không bao giờ làm ra lựa chọn đó. Phải biết rầng, đối với người khống chế cơ giáp mà nói, một khi cơ giáp hao phí hết năng lượng thì cũng đồng nghĩa với sự tử vong. Đây không phải là chuyện mà một cơ giáp sĩ ưu tú nên làm, một cơ giáp sĩ ưu tú phải vừa giải quyết đối phương, đồng thời có phải bảo vệ chính mình. Chỉ có giữ được mạng sống thì mới có thể giết thêm nhiều kẻ địch hơn nữa.
Lăng Tiêu không hề tác thành việc trở thành người anh hùng huy hoàng chỉ trong một phút, điều đó không đáng giá, chỉ có sống sót mới là vương đạo của một cơ giáp sĩ ưu tú, tất nhiên không tính những kẻ đào binh.
Khi thấy con mình đi theo con đường tăng uy lực kiểu hoa lệ, làm cha, Lăng Tiêu ngay lập tức nhìn
Thấy Lăng Lan đã tỉnh ngộ, Lăng Tiêu tiếp tục nói “Còn nữa, nếu muốn cơ giáp phát huy chiến lực lớn nhất thì nhất định phải dùng đến các chiêu thức hoa lệ đó sao? Lăng Lan, con có nghĩ tới vấn đề này chưa?”
Nghe vậy Lăng Lan thoáng hoang mang, không phải dùng những chiêu thức có độ khó cao thì kẻ địch càng khó đối phó với mình sao? Đây chính là tiêu chuẩn được cộng đồng cơ giáp tán thành mà, sao lúc này cha Lăng lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ giới cơ giáp đã sai lầm rồi sao? Hoặc là do Lăng Tiêu nghĩ sai?
Cô trực tiếp bác bỏ ý nghĩ Lăng Tiêu sai, nếu lý giải của Lăng Tiêu có vấn đề thì làm sao mà ông đạt được đến thần cấp sư sĩ chứ. Nghĩ đến việc Liên bang thiếu thần cấp sư sĩ đến nghiêm trọng, Lăng Lan không khỏi nghĩ thầm “Chẳng lẽ phương pháp khống chế cơ giáp được toàn thế giới đồng ý lại sai sao? Cho nên người có thể thăng đến Thần cấp sư sĩ rất ít, mà cha cô may mắn giác ngộ nên có sự lý giải giải chính xác, từ đó mới có thể thăng tới thần cấp khi tuổi còn trẻ như vậy, Thần cấp sư sĩ trẻ tuổi nhất toàn Liên Bang.”
Nghĩ đến khả năng này, cả người Lăng Lan khẽ run, có vẻ cô sắp tiếp xúc đến chân lý khống chế cơ giáp chân chính. Khó trách người ta hay nói, chân lý vĩnh viễn luôn nằm trong tay của số ít người…
Nhìn hai mắt con gái tỏa ra thần thái rực rỡ, Lăng Tiêu biết con mình đã suy nghĩ cẩn thận, ông tiếp tục chỉ điểm “Con chắc là đã nghe qua “tỉnh phiền giản lược” rồi chứ? Trong cơ giáp khống chế cũng có thể dùng bốn chữ này để biểu đạt”
“Có phải ý là động tác đơn giản nhất mới mang đến uy lực lớn nhất?” Lăng Lan nhíu mày hỏi lại.
“Đúng, nhưng con nói vẫn chưa hết ý, phải nói là chỉ có đem khống chế cơ giáp trở thành một phần của cơ thể con, tiêu hao sức lực ít nhất mà phát huy ra uy lực lớn nhất mới là yêu cầu người khống chế phải làm được” Lăng Tiêu nói ra những gì mình hiểu “Còn nữa, những kỹ năng cao cấp cũng không phải không quan trọng, nhưng nó chỉ được dùng cho những tình huống đặc biệt như là lúc tính mạng nguy hiểm, liên quan đến sống chết. Còn bình thường, nếu có thể dùng khống chế trụ cột đơn giản để giải quyết đối thủ thì cần gì phải lãng phí chứ sức lực cho các kỹ năng cao cấp chứ?”
Lúc trước, khi ông thoát khỏi hố đen, đối mặt với kẻ địch bao vây trùng trùng, ông chỉ có thể sử dụng kỹ năng cao cấp nhất của mình để khiến cho kẻ địch kinh sợ, là hiện thực buộc ông phải sử dụng chiêu thức hoa lệ đó, nhưng khả năng tiêu hao năng lượng của chiêu thức đó lại làm ông đau lòng gần chết, cho dù cơ giáp thần cấp có thể bổ sung năng lượng từ tinh tú xung quanh nhưng sau khi phát ra kỹ năng có uy lực quần công hai lần thì đã khiến cho cơ giáp của ông tiêu hao đến mức báo động đỏ… Nhưng Liên bang lại đạt được thắng lợi cuối cùng cho nên tiêu phí này, Lăng Tiêu coi như đáng giá.
Vì có liên quan đến đại cục nên ông mới khống chế như vậy, còn nếu đối mặt với những kẻ tép riêu, Lăng Tiêu khẳng định không bao giờ làm ra lựa chọn đó. Phải biết rầng, đối với người khống chế cơ giáp mà nói, một khi cơ giáp hao phí hết năng lượng thì cũng đồng nghĩa với sự tử vong. Đây không phải là chuyện mà một cơ giáp sĩ ưu tú nên làm, một cơ giáp sĩ ưu tú phải vừa giải quyết đối phương, đồng thời có phải bảo vệ chính mình. Chỉ có giữ được mạng sống thì mới có thể giết thêm nhiều kẻ địch hơn nữa.
Lăng Tiêu không hề tác thành việc trở thành người anh hùng huy hoàng chỉ trong một phút, điều đó không đáng giá, chỉ có sống sót mới là vương đạo của một cơ giáp sĩ ưu tú, tất nhiên không tính những kẻ đào binh.
Khi thấy con mình đi theo con đường tăng uy lực kiểu hoa lệ, làm cha, Lăng Tiêu ngay lập tức nhìn
/516
|