Edit: Tuyết Dung Hoa
Lăng Lan nhìn cơ giáp quân dụng mà mình đã thu hoạch được, kế hoạch vốn có sẵn trong đầu lập tức rõ ràng lên, không tiếp tục chần chừ cô nhanh chóng liên lạc với báo con, giải thích cho đối phương nghe về ý tưởng của mình.
Lý Lan Phong vừa nghe, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, anh cho rằng đây là một chủ ý tuyệt vời. Trong lòng vừa tán đồng lại vừa cảm thấy kiêu ngạo: Nhìn đi, đây chính là bằng hữu của anh, cỡ nào thông minh, cỡ nào tài giỏi.
Hai người nhanh chóng thay đổi cơ giáp của mình thành cơ giáp quân dụng, sau đó mới điều khiển cơ giáp đi tới lỗ thông khí, chuẩn bị lẻn vào bên trong quân hạm.
Ngay lúc Lăng Lan đang phân phó Tiểu Tứ xem xét tình huống xung quanh coi có người hay không, quân hạm đột nhiên chạy chậm lại. Còn mơ hồ nghe được tiếng chuông cảnh báo phát ra khắp quân hạm.
“Sao lại thế này, Tiểu Tứ?” Lăng Lan vội hỏi Tiểu Tứ, hiện tại Lăng Lan chẳng khác gì người mù, tất cả những gì xảy ra bên ngoài đều phải nhờ vào Tiểu Tứ mới có thể biết được.
Tiểu Tứ lập tức trả lời: “Lão đại, radar có phản ứng, một vật thể bay không xác định đang bay cách chủ hạm chỉ huy 10km, hiện tại toàn bộ quân hạm đã tiến vào trạng thái đề phòng khẩn cấp, lúc này không thích hợp để chúng ta hành động.”
Lăng Lan nghe Tiểu Tứ nói xong, liền quyết định chờ một lát rồi lại hành động, mà Lý Lan Phong cũng cảm giác được hình như có chuyện gì xảy ra trong quân hạm nên đối với đề nghị của Lăng Lan là hoàn toàn ủng hộ, anh cũng muốn chờ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì……
Bùng nổ bão từ mới vừa đi qua, ở căn cứ Tấn Long xa xôi liền nhận được sự thông báo khẩn cấp của đầu não, yêu cầu căn cứ lập tức phái hạm đội đến cứu hộ các tiểu đội còn sống sót trong khu vực tinh cầu x192, nhanh chóng đưa những nhóm thám hiểm và quân nhân còn sống sót về nơi trú ẩn an toàn.
Trong phòng chỉ huy căn cứ Tấn Long, một người đàn ông ngồi trên ghế sofa, cả người gần như bị bóng tối che phủ đang hỏi một bóng dáng mông lung đối diện bằng một chất giọng nghèn nghẹn khó nghe: “D9, cậu cho rằng thông báo này có vấn đề ?”
“D1, nhìn bề ngoài thông báo này rất bình thường, một khi xảy ra thảm hoạ gây thương vong, đầu não của cơ giáp tự nhiên sẽ thông báo cho các hạm đội gần đó đi cứu hộ, mà bão từ xảy ra ở x191 chúng ta cũng biết, nó chẳng qua là hiện tượng tự nhiên……” Các thiên tai ở thế giới cơ giáp thật ra đều dựa vào những thiên tai đã xảy ra trong hiện tại mà tái hiện lại. Trên thực tế, ở thế giới thực, bão từ quả thật đã xảy ra ở biên giới Warsaw, chỉ có điều nó không hung tàn như trong thế giới cơ giáp.
D9 nói tới đây liền dừng một chút, sau đó tiếp tục âm lãnh mà nói, “Mà hạm đội khai hoang kia cũng là ở ngay nơi đó làm nhiệm vụ....”
“Ý của cậu là đã không còn vấn đề gì lớn?” Ở bên trong bóng tối che dấu hết thảy biểu tình, D1 lại dùng âm thanh không cảm xúc của bản thân hỏi ngược lại.
“Cũng không hẳn như vậy, nếu vấn đề gì cũng không có thì mới vô cùng có vấn đề……” khóe miệng D9 lộ ra một tia mạt trào phúng, “Chúng ta ẩn núp tiến vào, nhất định không thể thả lỏng cảnh giác, cũng không ai biết được đầu não cơ giáp rốt cuộc có phát hiện được điều gì hay không.
“Như vậy. Thông báo lần này chúng ta không tiếp?” D1 tiếp tục hỏi.
“Đương nhiên không thể, chúng ta vẫn phải như bình thường phái đội cứu viện đến, nếu không đầu não cơ giáp nhất định sẽ hoài nghi, mà kế hoạch của chúng ta còn cần thêm ít thời gian mới có thể hoàn thành, tuyệt đối không thể xảy ra sai sót vào lúc này. D9 thẳng thắn phản đối nói, “Bão từ cường đại như vậy, dựa theo tình báo của chúng ta, hạm đội khai hoang kia căn bản không thể sống được…… Cho dù còn có người sống sót thì đặt dưới sự kiểm soát của chúng ta, chúng ta cũng yên tâm hơn.
Nói tới đây, D9 kiêu ngạo “Chúng ta đã bày thiên la địa võng ở căn cứ Tấn Long, dưới sự kiểm soát của chúng ta không ai có thể làm được điều gì mờ ám. Nếu đầu não cơ giáp thật sự muốn làm gì hay phái người nào tới, chúng ta cũng nhất định phát hiện đầu tiên.
“Một khi đã như vậy thì phái đội cứu viện đi, tôi cũng không muốn trước khi kế hoạch hoàn thành gây ra quá nhiều sóng gió. D1 nghe vậy liền nhanh chóng truyền đạt mệnh lệnh xuống căn cứ.
Cùng ngày, một quân hạm tuần tra xuất phát từ căn cứ Tấn Long nhắm hướng tinh cầu x192 mà bay tới, rốt cuộc trải qua một ngày một đêm cuối cùng cũng gặp được chủ hạm chỉ huy đang cố kéo dài hơi tàn của hạm đội khai hoang.
Chủ hạm chỉ huy đã không có sức lực để chiến đấu, cho nên trước tiên thông qua kênh công cộng phát ra tín hiệu dò hỏi, đối phương cũng không chần chờ, rất nhanh hồi phục tin tức thông báo thân phận của bọn họ. Đến khi biết được đó là đội cứu viện của căn cứ Tấn Long phái tới, những Cơ giáp sĩ cùng với các nhân viên công tác còn sót lại của chủ hạm đều nhịn không được mà lệ nóng doanh tròng, phải biết rằng trong một ngày một đêm này, tinh thần của bọn họ vẫn luôn trong trạng thái dày vò lo âu, bọn họ không biết chiếc chủ hạm gần như bị phá huỷ hoàn toàn này có thể duy trì được bao lâu, tất cả mọi người cũng không muốn trở thành phế tích trong Tinh Không, tan thành cát bụi không còn chút dấu vết giống như các chiếm hạm khác.
Chỉ huy chủ hạm cùng sĩ quan phụ tá liếc nhìn lẫn nhau,
Lăng Lan nhìn cơ giáp quân dụng mà mình đã thu hoạch được, kế hoạch vốn có sẵn trong đầu lập tức rõ ràng lên, không tiếp tục chần chừ cô nhanh chóng liên lạc với báo con, giải thích cho đối phương nghe về ý tưởng của mình.
Lý Lan Phong vừa nghe, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, anh cho rằng đây là một chủ ý tuyệt vời. Trong lòng vừa tán đồng lại vừa cảm thấy kiêu ngạo: Nhìn đi, đây chính là bằng hữu của anh, cỡ nào thông minh, cỡ nào tài giỏi.
Hai người nhanh chóng thay đổi cơ giáp của mình thành cơ giáp quân dụng, sau đó mới điều khiển cơ giáp đi tới lỗ thông khí, chuẩn bị lẻn vào bên trong quân hạm.
Ngay lúc Lăng Lan đang phân phó Tiểu Tứ xem xét tình huống xung quanh coi có người hay không, quân hạm đột nhiên chạy chậm lại. Còn mơ hồ nghe được tiếng chuông cảnh báo phát ra khắp quân hạm.
“Sao lại thế này, Tiểu Tứ?” Lăng Lan vội hỏi Tiểu Tứ, hiện tại Lăng Lan chẳng khác gì người mù, tất cả những gì xảy ra bên ngoài đều phải nhờ vào Tiểu Tứ mới có thể biết được.
Tiểu Tứ lập tức trả lời: “Lão đại, radar có phản ứng, một vật thể bay không xác định đang bay cách chủ hạm chỉ huy 10km, hiện tại toàn bộ quân hạm đã tiến vào trạng thái đề phòng khẩn cấp, lúc này không thích hợp để chúng ta hành động.”
Lăng Lan nghe Tiểu Tứ nói xong, liền quyết định chờ một lát rồi lại hành động, mà Lý Lan Phong cũng cảm giác được hình như có chuyện gì xảy ra trong quân hạm nên đối với đề nghị của Lăng Lan là hoàn toàn ủng hộ, anh cũng muốn chờ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì……
Bùng nổ bão từ mới vừa đi qua, ở căn cứ Tấn Long xa xôi liền nhận được sự thông báo khẩn cấp của đầu não, yêu cầu căn cứ lập tức phái hạm đội đến cứu hộ các tiểu đội còn sống sót trong khu vực tinh cầu x192, nhanh chóng đưa những nhóm thám hiểm và quân nhân còn sống sót về nơi trú ẩn an toàn.
Trong phòng chỉ huy căn cứ Tấn Long, một người đàn ông ngồi trên ghế sofa, cả người gần như bị bóng tối che phủ đang hỏi một bóng dáng mông lung đối diện bằng một chất giọng nghèn nghẹn khó nghe: “D9, cậu cho rằng thông báo này có vấn đề ?”
“D1, nhìn bề ngoài thông báo này rất bình thường, một khi xảy ra thảm hoạ gây thương vong, đầu não của cơ giáp tự nhiên sẽ thông báo cho các hạm đội gần đó đi cứu hộ, mà bão từ xảy ra ở x191 chúng ta cũng biết, nó chẳng qua là hiện tượng tự nhiên……” Các thiên tai ở thế giới cơ giáp thật ra đều dựa vào những thiên tai đã xảy ra trong hiện tại mà tái hiện lại. Trên thực tế, ở thế giới thực, bão từ quả thật đã xảy ra ở biên giới Warsaw, chỉ có điều nó không hung tàn như trong thế giới cơ giáp.
D9 nói tới đây liền dừng một chút, sau đó tiếp tục âm lãnh mà nói, “Mà hạm đội khai hoang kia cũng là ở ngay nơi đó làm nhiệm vụ....”
“Ý của cậu là đã không còn vấn đề gì lớn?” Ở bên trong bóng tối che dấu hết thảy biểu tình, D1 lại dùng âm thanh không cảm xúc của bản thân hỏi ngược lại.
“Cũng không hẳn như vậy, nếu vấn đề gì cũng không có thì mới vô cùng có vấn đề……” khóe miệng D9 lộ ra một tia mạt trào phúng, “Chúng ta ẩn núp tiến vào, nhất định không thể thả lỏng cảnh giác, cũng không ai biết được đầu não cơ giáp rốt cuộc có phát hiện được điều gì hay không.
“Như vậy. Thông báo lần này chúng ta không tiếp?” D1 tiếp tục hỏi.
“Đương nhiên không thể, chúng ta vẫn phải như bình thường phái đội cứu viện đến, nếu không đầu não cơ giáp nhất định sẽ hoài nghi, mà kế hoạch của chúng ta còn cần thêm ít thời gian mới có thể hoàn thành, tuyệt đối không thể xảy ra sai sót vào lúc này. D9 thẳng thắn phản đối nói, “Bão từ cường đại như vậy, dựa theo tình báo của chúng ta, hạm đội khai hoang kia căn bản không thể sống được…… Cho dù còn có người sống sót thì đặt dưới sự kiểm soát của chúng ta, chúng ta cũng yên tâm hơn.
Nói tới đây, D9 kiêu ngạo “Chúng ta đã bày thiên la địa võng ở căn cứ Tấn Long, dưới sự kiểm soát của chúng ta không ai có thể làm được điều gì mờ ám. Nếu đầu não cơ giáp thật sự muốn làm gì hay phái người nào tới, chúng ta cũng nhất định phát hiện đầu tiên.
“Một khi đã như vậy thì phái đội cứu viện đi, tôi cũng không muốn trước khi kế hoạch hoàn thành gây ra quá nhiều sóng gió. D1 nghe vậy liền nhanh chóng truyền đạt mệnh lệnh xuống căn cứ.
Cùng ngày, một quân hạm tuần tra xuất phát từ căn cứ Tấn Long nhắm hướng tinh cầu x192 mà bay tới, rốt cuộc trải qua một ngày một đêm cuối cùng cũng gặp được chủ hạm chỉ huy đang cố kéo dài hơi tàn của hạm đội khai hoang.
Chủ hạm chỉ huy đã không có sức lực để chiến đấu, cho nên trước tiên thông qua kênh công cộng phát ra tín hiệu dò hỏi, đối phương cũng không chần chờ, rất nhanh hồi phục tin tức thông báo thân phận của bọn họ. Đến khi biết được đó là đội cứu viện của căn cứ Tấn Long phái tới, những Cơ giáp sĩ cùng với các nhân viên công tác còn sót lại của chủ hạm đều nhịn không được mà lệ nóng doanh tròng, phải biết rằng trong một ngày một đêm này, tinh thần của bọn họ vẫn luôn trong trạng thái dày vò lo âu, bọn họ không biết chiếc chủ hạm gần như bị phá huỷ hoàn toàn này có thể duy trì được bao lâu, tất cả mọi người cũng không muốn trở thành phế tích trong Tinh Không, tan thành cát bụi không còn chút dấu vết giống như các chiếm hạm khác.
Chỉ huy chủ hạm cùng sĩ quan phụ tá liếc nhìn lẫn nhau,
/516
|