Lúc này, ở một phòng khác, hai người Lăng Lan và Lý Lan Phong đã đăng ký xong đang nằm ở trên giường nhắm mắt.
Không lúc sau, Lăng Lan liền nhận được một tin tức ngắn, cô mở mắt ra, vô cùng kích động nhảy xuống giường rồi không khách khí mà đá chân giường của Lý Lan Phong.
Cảm nhận được giường bị đá mạnh, Lý Lan Phong ngạc nhiên ngồi dậy, còn chưa dò hỏi Lăng Lan đã xảy ra chuyện gì thì liền nghe Lăng Lan nói: “Có tin tức của mấy người số 2, nhanh thu thập một chút, chúng ta đi tìm bọn họ.”
Ánh mắt Lý Lan Phong sáng ngời, cầm áo khoác đặt bên giường rồi nhanh chóng đi theo Lăng Lan tới vị trí nghỉ ngơi của mấy người Tề Long.
Lăng Lan sở dĩ nhanh nhận được tin tức nhanh như vậy không phải bởi vì nhờ vào năng lực của tiểu Tứ. Đương nhiên nếu bọn Tề Long dùng tên giả để đăng ký nhân thân thì phân thân của tiểu Tứ đã ẩn núp ở hệ thống dữ liệu của Căn cứ Tấn Long tuyệt đối có thể phát hiện trước tiên, chỉ là Lăng Lan đã làm một số hành động nhỏ trước, lúc đăng ký nhân thân, cô đã hối lộ nhân viên hậu cần của căn cứ Tần Long, đương nhiên cô còn nhờ Lý Lan Phong dùng năng lực khiến người khác có hảo cảm với mình để thuận lợi khiến đối phương đáp ứng giúp cô.
Trên thực tế, khi bọn Tề Long vừa đăng ký thân phận ở bên kia thì bên này Lăng Lan đã được tiểu Tứ thông báo, chỉ là Lăng Lan thực bình tĩnh, vẫn nằm ở trên giường như cũ, ra vẻ cái gì cũng không biết, thẳng đến khi thu được tin tức của nhân viên hậu cần gửi tới thì mới làm bộ kích động.
Đương nhiên, đối phương truyền tin cho cô cũng không trái với quy định căn cứ, dù sao bọn Lăng Lan chỉ là muốn tìm chiến hữu thất lạc, cũng không phải muón thám thính bí mật căn cứ. Mà hiện tại căn cứ Tấn Long, những người đang tìm chiến hữu như Lăng Lan cũng không phải là ít, bởi vì cơn bão từ mà có rất nhiều quân nhân thất lạc đoàn đội của mình, ai cũng đưa ra yêu cầu muốn biết thông tin của đồng đội, chỉ có Lăng Lan lúc đưa ra yêu cầu này còn đưa thêm chút thù lao.
Thù lao này rất đơn giản, chỉ là một lọ rượu mạnh mà Lăng Lan vẫn luôn mang theo bên người, nhờ sự giúp đỡ của tiểu Tứ nên Lăng Lan biết người này yêu thích nhất chính là uống rượu.
Vì sao bên người Lăng Lan lại có rượu đâu, khụ khụ, kỳ thật đây cũng chỉ là thói quen của Lăng Lan ở đời trước, bởi vì thường hay bị bệnh phải nhập viện nên mỗi khi bị thương cô có thói quen dùng cồn để tiêu độc vết thương, dù đã sống ở thế giới Liên Bang một thời gian dài nhưng Lăng Lan vẫn không thích ứng được với việc khi bị thương không cần phải xử lý gì cả, chỉ cần dùng thuốc chữa xịt lên vết thương là xong.
Lăng Lan đối với loại phương pháp trị liệu này vẫn luôn có chút bóng ma, vạn nhất bị uốn ván hay cái gì linh tinh, không phải tìm chết sao? Cho nên thói quen mang theo một bình rượu có nồng độ cao vẫn được duy trì tới bây giờ, nếu ngoài ý muốn bị thương thì sẽ dùng rượu tiêu độc trước, sau đó mới dùng thuốc xịt để chữa vết thương…
Đối với thói quen này của Lăng Lan, bọn Tề Long tuy rằng khó hiểu nhưng cũng không nghi ngờ. Bọn họ chỉ trộm suy đoán, không biết có phải lão đại là người thích uống rượu hay không.
Chỉ có thể nói, có chút đồ vật đã trở thành thói quen của Lăng Lan, muốn thay đổi trong khoảng thời gian ngắn là thay đổi không được. Cho nên bất tri bất giác, trong mắt của các đồng bọ, Lăng Lan trở thành một người thích rượu ngon.
Mà lúc Lăng Lan lấy bình rượu mạnh lặng yên đưa cho nhân viên hậu cần thì Lý Lan Phong cũng nhịn không được âm thầm đỡ trán, hoài nghi Lăng Lan có phải là con thỏ nghiện rượu hay không, cho nên mới nghĩ đến việc phải dùng rượu mạnh hối lộ.
Bất quá mặc kệ nguyên nhân gì, tóm lại, thù lao mà Lăng Lan đưa rất vừa ý người nhân viên hậu cần kia nên đối phương cũng liền đồng ý. Điều này làm cho Lý Lan Phong lại thán phục lần nữa, con thỏ nhìn như hành động xằng bậy, nhưng có thể tạo được hiệu quả cực tốt.
Hai người rất nhanh tìm được vị trí nghỉ ngơi của mấy người Tề Long, gõ gõ cửa.
Mở cửa vẫn là Dương Nhất Long, ai kêu anh ta ngủ ở gần cừa nhất, nên mỗi khi có người tới, anh ta đành trở thành người đi mở cừa. Mở cửa ra, nhìn thấy hai người xa lạ, anh ta hỏi: “Các cậu tìm ai?”
“Mấy người La Anh có ở đây không?” Lăng Lan lạnh lùng mà nói, tầm mắt lạnh băng kia làm Dương Nhất Long cảm thấy một cổ lạnh lẽo đánh thẳng trong lòng, anh ta vội vọt đến bên trong hô: “La thượng úy. Có người tìm.”
Tề Long nghe vậy, ánh mắt sáng ngời, đột nhiên từ trên giường nhảy xuống, ba bước thành hai lao ra cửa, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của lão Đại nhà mình thì tức khắc kích động vạn phần: “Đội trưởng, anh rốt cuộc cũng tới rồi.”
Tề Long hô một tiếng đội trưởng khiến cho mấy người khác trong phòng kích động mà nhảy dựng lên, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Dương Nhất Long thấy thế âm thầm líu lưỡi, nhưng tưởng tượng tới cảm giác mà người ở cửa mang tới thì trong lòng liền sáng tỏ vì sao những đội viên đội cơ giáp này lại kích động như vậy, chỉ có một người như thế mới có thể thu phục được đám binh cơ giáp kiêu ngạo thế. Giống như cái liếc mắt vừa rồi, Dương Nhất Long liền biết người đội trưởng kia tuyệt đối là một cường giả, bởi vì trên người của đội trưởng chiến đội Lôi Quang, anh ta cũng từng chịu loại áp lực đó.
Nhìn hai người còn lại trong phòng dò hỏi người tới là ai, Dương Nhất Long lặng lẽ tỏ vẻ không cần nói nhiều, tiếp tục nằm ngủ không quấy rầy bọn họ.
Đối với những nhân vật cấp đội trưởng, những cơ giáp binh lo hậu cần như bọn họ chỉ có thể đứng nhìn, không dám đến gần lỡ chọc giận đối phương.
Mấy người Tề Long hưng phấn lao tới ôm Lăng Lan sau đó mới nhìn đến khuôn mặt đang mỉm cười quen thuộc sau lưng cô. Trừ Cơ Vô Bất Tu, những người khác đều không tránh được sửng sốt, đặc biệt là Lý Thì Du, trên mặt càng cương cứng đờ.
Lý Lan Phong thấy thế cười khổ nói: “Số 8, lúc trước bởi vì tôi ghen ghét, cho nên thiết kế đoạt đi vị trí bên cạnh đội trưởng, thật xin lỗi cậu. Lần đại nạn này tôi đã suy nghĩ cẩn thận, địa vị cấp bậc gì đó đều không quan trọng, quan trọng nhất chính là các đồng đội, hy vọng cậu có thể tha thứ cho tôi.”
Lý Thì Du nghe vậy chỉ hừ hừ quay đầu đi chỗ khác không nói gì. Anh biết biểu tình của chính mình có chút không đúng, nếu có máy theo dõi vừa lúc chụp được thì chỉ sợ đã xuất hiện sơ hở, Lý Lan Phong không thể nghi ngờ là đang che dấu giúp anh, chỉ là… anh không quen diễn kịch như
Không lúc sau, Lăng Lan liền nhận được một tin tức ngắn, cô mở mắt ra, vô cùng kích động nhảy xuống giường rồi không khách khí mà đá chân giường của Lý Lan Phong.
Cảm nhận được giường bị đá mạnh, Lý Lan Phong ngạc nhiên ngồi dậy, còn chưa dò hỏi Lăng Lan đã xảy ra chuyện gì thì liền nghe Lăng Lan nói: “Có tin tức của mấy người số 2, nhanh thu thập một chút, chúng ta đi tìm bọn họ.”
Ánh mắt Lý Lan Phong sáng ngời, cầm áo khoác đặt bên giường rồi nhanh chóng đi theo Lăng Lan tới vị trí nghỉ ngơi của mấy người Tề Long.
Lăng Lan sở dĩ nhanh nhận được tin tức nhanh như vậy không phải bởi vì nhờ vào năng lực của tiểu Tứ. Đương nhiên nếu bọn Tề Long dùng tên giả để đăng ký nhân thân thì phân thân của tiểu Tứ đã ẩn núp ở hệ thống dữ liệu của Căn cứ Tấn Long tuyệt đối có thể phát hiện trước tiên, chỉ là Lăng Lan đã làm một số hành động nhỏ trước, lúc đăng ký nhân thân, cô đã hối lộ nhân viên hậu cần của căn cứ Tần Long, đương nhiên cô còn nhờ Lý Lan Phong dùng năng lực khiến người khác có hảo cảm với mình để thuận lợi khiến đối phương đáp ứng giúp cô.
Trên thực tế, khi bọn Tề Long vừa đăng ký thân phận ở bên kia thì bên này Lăng Lan đã được tiểu Tứ thông báo, chỉ là Lăng Lan thực bình tĩnh, vẫn nằm ở trên giường như cũ, ra vẻ cái gì cũng không biết, thẳng đến khi thu được tin tức của nhân viên hậu cần gửi tới thì mới làm bộ kích động.
Đương nhiên, đối phương truyền tin cho cô cũng không trái với quy định căn cứ, dù sao bọn Lăng Lan chỉ là muốn tìm chiến hữu thất lạc, cũng không phải muón thám thính bí mật căn cứ. Mà hiện tại căn cứ Tấn Long, những người đang tìm chiến hữu như Lăng Lan cũng không phải là ít, bởi vì cơn bão từ mà có rất nhiều quân nhân thất lạc đoàn đội của mình, ai cũng đưa ra yêu cầu muốn biết thông tin của đồng đội, chỉ có Lăng Lan lúc đưa ra yêu cầu này còn đưa thêm chút thù lao.
Thù lao này rất đơn giản, chỉ là một lọ rượu mạnh mà Lăng Lan vẫn luôn mang theo bên người, nhờ sự giúp đỡ của tiểu Tứ nên Lăng Lan biết người này yêu thích nhất chính là uống rượu.
Vì sao bên người Lăng Lan lại có rượu đâu, khụ khụ, kỳ thật đây cũng chỉ là thói quen của Lăng Lan ở đời trước, bởi vì thường hay bị bệnh phải nhập viện nên mỗi khi bị thương cô có thói quen dùng cồn để tiêu độc vết thương, dù đã sống ở thế giới Liên Bang một thời gian dài nhưng Lăng Lan vẫn không thích ứng được với việc khi bị thương không cần phải xử lý gì cả, chỉ cần dùng thuốc chữa xịt lên vết thương là xong.
Lăng Lan đối với loại phương pháp trị liệu này vẫn luôn có chút bóng ma, vạn nhất bị uốn ván hay cái gì linh tinh, không phải tìm chết sao? Cho nên thói quen mang theo một bình rượu có nồng độ cao vẫn được duy trì tới bây giờ, nếu ngoài ý muốn bị thương thì sẽ dùng rượu tiêu độc trước, sau đó mới dùng thuốc xịt để chữa vết thương…
Đối với thói quen này của Lăng Lan, bọn Tề Long tuy rằng khó hiểu nhưng cũng không nghi ngờ. Bọn họ chỉ trộm suy đoán, không biết có phải lão đại là người thích uống rượu hay không.
Chỉ có thể nói, có chút đồ vật đã trở thành thói quen của Lăng Lan, muốn thay đổi trong khoảng thời gian ngắn là thay đổi không được. Cho nên bất tri bất giác, trong mắt của các đồng bọ, Lăng Lan trở thành một người thích rượu ngon.
Mà lúc Lăng Lan lấy bình rượu mạnh lặng yên đưa cho nhân viên hậu cần thì Lý Lan Phong cũng nhịn không được âm thầm đỡ trán, hoài nghi Lăng Lan có phải là con thỏ nghiện rượu hay không, cho nên mới nghĩ đến việc phải dùng rượu mạnh hối lộ.
Bất quá mặc kệ nguyên nhân gì, tóm lại, thù lao mà Lăng Lan đưa rất vừa ý người nhân viên hậu cần kia nên đối phương cũng liền đồng ý. Điều này làm cho Lý Lan Phong lại thán phục lần nữa, con thỏ nhìn như hành động xằng bậy, nhưng có thể tạo được hiệu quả cực tốt.
Hai người rất nhanh tìm được vị trí nghỉ ngơi của mấy người Tề Long, gõ gõ cửa.
Mở cửa vẫn là Dương Nhất Long, ai kêu anh ta ngủ ở gần cừa nhất, nên mỗi khi có người tới, anh ta đành trở thành người đi mở cừa. Mở cửa ra, nhìn thấy hai người xa lạ, anh ta hỏi: “Các cậu tìm ai?”
“Mấy người La Anh có ở đây không?” Lăng Lan lạnh lùng mà nói, tầm mắt lạnh băng kia làm Dương Nhất Long cảm thấy một cổ lạnh lẽo đánh thẳng trong lòng, anh ta vội vọt đến bên trong hô: “La thượng úy. Có người tìm.”
Tề Long nghe vậy, ánh mắt sáng ngời, đột nhiên từ trên giường nhảy xuống, ba bước thành hai lao ra cửa, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của lão Đại nhà mình thì tức khắc kích động vạn phần: “Đội trưởng, anh rốt cuộc cũng tới rồi.”
Tề Long hô một tiếng đội trưởng khiến cho mấy người khác trong phòng kích động mà nhảy dựng lên, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Dương Nhất Long thấy thế âm thầm líu lưỡi, nhưng tưởng tượng tới cảm giác mà người ở cửa mang tới thì trong lòng liền sáng tỏ vì sao những đội viên đội cơ giáp này lại kích động như vậy, chỉ có một người như thế mới có thể thu phục được đám binh cơ giáp kiêu ngạo thế. Giống như cái liếc mắt vừa rồi, Dương Nhất Long liền biết người đội trưởng kia tuyệt đối là một cường giả, bởi vì trên người của đội trưởng chiến đội Lôi Quang, anh ta cũng từng chịu loại áp lực đó.
Nhìn hai người còn lại trong phòng dò hỏi người tới là ai, Dương Nhất Long lặng lẽ tỏ vẻ không cần nói nhiều, tiếp tục nằm ngủ không quấy rầy bọn họ.
Đối với những nhân vật cấp đội trưởng, những cơ giáp binh lo hậu cần như bọn họ chỉ có thể đứng nhìn, không dám đến gần lỡ chọc giận đối phương.
Mấy người Tề Long hưng phấn lao tới ôm Lăng Lan sau đó mới nhìn đến khuôn mặt đang mỉm cười quen thuộc sau lưng cô. Trừ Cơ Vô Bất Tu, những người khác đều không tránh được sửng sốt, đặc biệt là Lý Thì Du, trên mặt càng cương cứng đờ.
Lý Lan Phong thấy thế cười khổ nói: “Số 8, lúc trước bởi vì tôi ghen ghét, cho nên thiết kế đoạt đi vị trí bên cạnh đội trưởng, thật xin lỗi cậu. Lần đại nạn này tôi đã suy nghĩ cẩn thận, địa vị cấp bậc gì đó đều không quan trọng, quan trọng nhất chính là các đồng đội, hy vọng cậu có thể tha thứ cho tôi.”
Lý Thì Du nghe vậy chỉ hừ hừ quay đầu đi chỗ khác không nói gì. Anh biết biểu tình của chính mình có chút không đúng, nếu có máy theo dõi vừa lúc chụp được thì chỉ sợ đã xuất hiện sơ hở, Lý Lan Phong không thể nghi ngờ là đang che dấu giúp anh, chỉ là… anh không quen diễn kịch như
/516
|