Ý kiến của Lý Lan Phong làm mọi người trong tiểu đội sáng ngời ánh mắt, Hàn Kế Quân nhìn Lý Lan Phong một cái thật sâu, lại lần nữa cảm giác được áp lực vô hình mà đối phương mang lại cho mình.
Lăng Lan lập tức đánh nhịp, liền dùng phương pháp của Lý Lan Phong, Tề Long cùng Tạ Nghi là hai người cười tráng nhất tiểu đội, thân hình tương đối to lớn, có dáng vẻ quân nhân. Hai người nhanh chóng thay đồng phục của hai quân nhân kia sau đó ra đứng hai bên cửa. Trừ Lăng Lan và Lý Lan Phong, những người khác mang theo hai quân nhân hôn mê trốn vào trong thông đạo.
Dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, Lăng Lan và Lý Lan Phong bắt đầu thay đổi đồng phục, vốn đang mặt đồ đen, đồng phục của hai người chậm rãi biến thành đồng phục của quân nhân ở căn cứ, giống như đúc với đồng phục của Tề Long và Tạ Nghi, điểm khác biệt duy nhất chính là huân chương của hai người. Lăng Lan lựa chọn là quân hàm thiếu tá, mà Lý Lan Phong thông minh lựa chọn đại uý, vẻ mặt cung kính mà đứng sau Lăng Lan nữa bước.
Hành động này làm ấn trước của Lý Lan Phong trong lòng các thành viên của tiểu đội Lăng Lan lại lần nữa tăng lên, phải nói, Lý Lan Phong không lúc nào không xoát độ hảo cảm của các thành viên trong tiểu đội của Lăng Lan.
Lúc chuẩn bị ổn thoả xong, Lăng Lan liền chỉ huy tiểu Tứ mở ra cửa. Cánh cửa tự động mở ra, Lăng Lan ngạo nghễ bước vào trong, mà Lý Lan Phong cung kính lại nghiêm cẩn mà đi theo sau Lăng Lan.
Mà hai người Tề Long cùng Tạ Nghi đưa lưng về phía cửa, đứng thẳng tắp ở hai bên, đồng thời làm một cái chào theo tiêu chuẩn quân đội, thẳng cho đến khi hai người Lăng Lan tiến vào cửa, lúc này mới để tay xuống, mọi thứ thoạt nhìn như bình thường.
Hai quân nhân bên trong đối với việc cửa đột nhiên bị mở ra, có ai quân nhân tiến vào thì tức khắc sửng sốt. Bọn họ hồ nghi mà liếc mắt nhìn nhau, bởi vì bọn họ không có nhận được thông báo của cấp trên nhưng bây giờ lại có người tến vào.
Bất quá hình động tác chào đúng chuẩn của hai người cảnh giới ngoài cửa, hai người cũng không dám phán đoán bậy bạ. Có lẽ là vì có tình huống khẩn cấp nên thông báo mới chưa được gửi đến. Bất quá cả hai vẫn nghiêm túc làm đúng theo quy định, một người nói: “Khẩu lệnh!”
Lý Lan Phong lúc này đã vào trong cùng Lăng Lan, nghe đối phương hỏi khẩu lệnh thì trong lòng anh khẽ chùng xuống. Bước chân không khỏi mà chậm lại. Chỉ có Lăng Lan vẫn bước đi những bước vững vàng như cũ, giống như không bị câu hỏi của đối phương ảnh hướng, tiếp tục kiên định đi trước, cũng ngẩng đầu lên. Dùng tầm mắt cực kỳ lạnh lẽo nghênh đón hai người đối diện.
“Ừm, biểu hiện rất tốt.” Lăng Lan nói, nhàn nhạt mà khích lệ làm mày hai người kia nhăn lại, cô lại tiến lên một bước, đứng trước mặt hai người sắc mặt biến đổi, tiếp tục nói, “Khẩu lệnh là……”
Nghe thấy hai chữ khẩu lệnh, khuôn mặt khẩn trương của hai người kia tức khắc hoãn, đúng lúc này, cả người Lăng Lan như liệp báo đột nhiên nhào tới, nháy mắt liền đến trước mặt hai người.
Chỉ thấy tay cô mở ra, đột nhiên mạnh mẽ bắn ra, đôi tay cô rung lên, hai đạo hàn quang ở không trung chợt lóe. Sau đó cô lao lên, cuốn lấy tay của hai người đối diện rồi dùng sức đẩy bọn họ ra sau khỏi vị trí đang đứng.
Lăng Lan công kích thoạt nhìn phức tạp nhưng nháy mắt đã hoàn thành.
Đòn tấn công quá mức đột ngột là hai người kia căn bản không có thời gian phản ứng, bị Lăng Lan cuốn lấy tay rồi bị đẩy ra sau. Lúc hai người sắp va vào nhau trên không trung thì Lăng Lan bước một bước xa, đi tới phía trước, vững vàng mà tiếp được hai người kia.
Lúc này, hai người kia sớm đã hôn mê bất tỉnh. Lăng Lan lặng yên không tiếng động mà đưa bọn họ đặt ở trên mặt đất.
Lý Lan Phong lúc này mới chạy tới bên người Lăng Lan, nhìn hành động
Lăng Lan lập tức đánh nhịp, liền dùng phương pháp của Lý Lan Phong, Tề Long cùng Tạ Nghi là hai người cười tráng nhất tiểu đội, thân hình tương đối to lớn, có dáng vẻ quân nhân. Hai người nhanh chóng thay đồng phục của hai quân nhân kia sau đó ra đứng hai bên cửa. Trừ Lăng Lan và Lý Lan Phong, những người khác mang theo hai quân nhân hôn mê trốn vào trong thông đạo.
Dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, Lăng Lan và Lý Lan Phong bắt đầu thay đổi đồng phục, vốn đang mặt đồ đen, đồng phục của hai người chậm rãi biến thành đồng phục của quân nhân ở căn cứ, giống như đúc với đồng phục của Tề Long và Tạ Nghi, điểm khác biệt duy nhất chính là huân chương của hai người. Lăng Lan lựa chọn là quân hàm thiếu tá, mà Lý Lan Phong thông minh lựa chọn đại uý, vẻ mặt cung kính mà đứng sau Lăng Lan nữa bước.
Hành động này làm ấn trước của Lý Lan Phong trong lòng các thành viên của tiểu đội Lăng Lan lại lần nữa tăng lên, phải nói, Lý Lan Phong không lúc nào không xoát độ hảo cảm của các thành viên trong tiểu đội của Lăng Lan.
Lúc chuẩn bị ổn thoả xong, Lăng Lan liền chỉ huy tiểu Tứ mở ra cửa. Cánh cửa tự động mở ra, Lăng Lan ngạo nghễ bước vào trong, mà Lý Lan Phong cung kính lại nghiêm cẩn mà đi theo sau Lăng Lan.
Mà hai người Tề Long cùng Tạ Nghi đưa lưng về phía cửa, đứng thẳng tắp ở hai bên, đồng thời làm một cái chào theo tiêu chuẩn quân đội, thẳng cho đến khi hai người Lăng Lan tiến vào cửa, lúc này mới để tay xuống, mọi thứ thoạt nhìn như bình thường.
Hai quân nhân bên trong đối với việc cửa đột nhiên bị mở ra, có ai quân nhân tiến vào thì tức khắc sửng sốt. Bọn họ hồ nghi mà liếc mắt nhìn nhau, bởi vì bọn họ không có nhận được thông báo của cấp trên nhưng bây giờ lại có người tến vào.
Bất quá hình động tác chào đúng chuẩn của hai người cảnh giới ngoài cửa, hai người cũng không dám phán đoán bậy bạ. Có lẽ là vì có tình huống khẩn cấp nên thông báo mới chưa được gửi đến. Bất quá cả hai vẫn nghiêm túc làm đúng theo quy định, một người nói: “Khẩu lệnh!”
Lý Lan Phong lúc này đã vào trong cùng Lăng Lan, nghe đối phương hỏi khẩu lệnh thì trong lòng anh khẽ chùng xuống. Bước chân không khỏi mà chậm lại. Chỉ có Lăng Lan vẫn bước đi những bước vững vàng như cũ, giống như không bị câu hỏi của đối phương ảnh hướng, tiếp tục kiên định đi trước, cũng ngẩng đầu lên. Dùng tầm mắt cực kỳ lạnh lẽo nghênh đón hai người đối diện.
“Ừm, biểu hiện rất tốt.” Lăng Lan nói, nhàn nhạt mà khích lệ làm mày hai người kia nhăn lại, cô lại tiến lên một bước, đứng trước mặt hai người sắc mặt biến đổi, tiếp tục nói, “Khẩu lệnh là……”
Nghe thấy hai chữ khẩu lệnh, khuôn mặt khẩn trương của hai người kia tức khắc hoãn, đúng lúc này, cả người Lăng Lan như liệp báo đột nhiên nhào tới, nháy mắt liền đến trước mặt hai người.
Chỉ thấy tay cô mở ra, đột nhiên mạnh mẽ bắn ra, đôi tay cô rung lên, hai đạo hàn quang ở không trung chợt lóe. Sau đó cô lao lên, cuốn lấy tay của hai người đối diện rồi dùng sức đẩy bọn họ ra sau khỏi vị trí đang đứng.
Lăng Lan công kích thoạt nhìn phức tạp nhưng nháy mắt đã hoàn thành.
Đòn tấn công quá mức đột ngột là hai người kia căn bản không có thời gian phản ứng, bị Lăng Lan cuốn lấy tay rồi bị đẩy ra sau. Lúc hai người sắp va vào nhau trên không trung thì Lăng Lan bước một bước xa, đi tới phía trước, vững vàng mà tiếp được hai người kia.
Lúc này, hai người kia sớm đã hôn mê bất tỉnh. Lăng Lan lặng yên không tiếng động mà đưa bọn họ đặt ở trên mặt đất.
Lý Lan Phong lúc này mới chạy tới bên người Lăng Lan, nhìn hành động
/516
|