Sở dĩ bọn Tề Long bố trí như thế là bởi ba người Tề Long, Lạc Lãng, Tạ Nghi luôn phối hợp hết sức ăn ý trong chiến đấu, mặc dù sức chiến đấu của Lý Lan Phong cao hơn Tạ Nghi, nhưng trong lúc phối hợp chưa chắc anh đã có thể làm tốt bằng cậu ấy. Hơn nữa, mặc dù bốn người cùng đánh một cơ giáp nhưng sức chiến đấu của các đội viên khác không thể bằng ba người Tề Long, Lạc Lãng, Tạ Nghi.
Ở trong một tiểu đội nhất định phải có một chủ lực trực tiếp đối kháng với đối thủ. Lý Lan Phong là quân giáo sinh lâu năm nên có rất nhiều kinh nghiệm điều khiển cơ giáp, anh chắc chắn là lựa chọn tốt cho vị trí này, trái lại, Lý Thì Du mặc dù cũng là quân giáo sinh lâu năm nhưng ngành học của anh là về quân y nên kỹ thuật điều khiển cơ giáp của anh chỉ ở mức đạt tiêu chuẩn mà thôi, nên anh không thể đứng ra đảm nhận vị trí chủ lực này.
Do các loại nguyên nhân đó mà bảy người chia làm hai đội, đội của Tề Long dựa vào phối hợp nhuần nhuyễn để dây dưa đối thủ, lấy Lý Lan Phong làm chủ lực, ba người còn lại sẽ phối hợp cùng anh.
Nếu bàn về tính nguy hiểm, đội của Tề Long có thêm Lý Lan Phong càng thêm nguy hiểm do giữa họ chưa có sự ăn ý, mỗi lần xuất hiện sai sót đều dựa vào Lý Lan Phong bổ cứu mới cứu vãn được tình hình, cũng vì thế mà trận chiến mới bắt đầu không lâu, trên thân cơ giáp của Lý Lan Phong đã xuất hiện hai vết chém do kiếm ánh sáng gây ra.
Thời gian chiến đấu càng dài, ba người Tề Long, Lạc Lãng, Tạ Nghi phối hợp càng ăn ý như thể hòa làm một, đối thủ không thể tìm được sơ hở nào từ ba người bọn họ nên chỉ có thể tiếp tục tập trung tấn công vào Lý Lan Phong, chính vì thế anh lại thành nhược điểm của tiểu đội.
Kế Quân, tránh mau!
Đột nhiên tiếng kêu của Lâm Trung Khanh vang lên trong kênh tiểu đội khiến Tề Long bị hẫng một nhịp, nếu không nhờ Lạc Lãng kịp thời thay thế vào thì phối hợp của họ đã xuất hiện sơ hở.
Lăng Lan đang so chiêu cùng đối thủ, vừa mới lui về phía sau chuẩn bị tiếp tục tái chiến thì nghe thấy tiếng hét này, cô ngẩng đầu nhìn lại thì thấy ở giữa không trung, Lý Lan Phong đang điều khiển cơ giáp của anh tung cú đá hất Hàn Kế Quân bay ra ngoài, sau đó đỡ một đòn trực diện từ đối thủ.
Kéttttt… Kiếm ánh sáng va chạm vào cơ giáp làm văng lên vô số tia lửa điện, kiếm ánh sáng của đặc cấp sư sĩ không phải là thứ mà lá chắn phòng vệ của cơ giáp cao cấp có thể đỡ được, đỡ đòn này, năng lượng lá chắn của Lý Lan Phong tối sầm. Lý Lan Phong vừa định dùng kiếm ánh sáng của mình đánh văng kiếm của đối phương thì đối phương lại thừa dịp anh chưa kịp nâng kiếm mà nhấc chân đá về phía anh.
Bành! Một tiếng động thật lớn vang lên, chân phải của cơ giáp đặc cấp hung hăng đánh trúng vào ngực cơ giáp của Lý Lan Phong làm anh ngã văng xuống đất.
Có lẽ lực lượng của cú đá đó quá lớn nên Lý Lan Phong tạm thời mất đi sự khống chế cơ giáp, cơ giáp của Lý Lan Phong như mất cân bằng rơi xuống, chớp mắt sau đã nện mạnh xuống mặt đất, phát ra tiếng vang vô cùng lớn, đồng thời làm văng lên vô số bụi bặm.
Trong lòng Lăng Lan bỗng thót lại.
Chẳng lẽ Báo con đã xảy ra chuyện?
Gã cơ giáp đặc cấp đá Lý Lan Phong xuống đất xong cũng không dừng lại, hắn lạnh lùng giơ khẩu súng laser ở tay trái lên nhắm thẳng vào bộ cơ giáp nằm trên mặt đất, chuẩn bị tiễn đối phương xuống địa ngục.
Lý Thì Du và Lâm Trung Khanh là hai người phản ứng đầu tiên, họ điên cuồng nhào tới từ hai phía, còn Hàn Kế Quân ở cách đó không xa vừa mới khống chế được cơ giáp của mình sau cú va chạm thấy thế càng cắn chặt hàm răng, điên cuồng chụp lấy súng laser, muốn ngăn cản công kích của đối phương.
Lăng Lan thấy tình hình nguy cấp bèn dậm chân một cái, cơ giáp cấp tốc lùi về phía sau chuẩn bị chạy đi cứu viện cho Lý Lan Phong, nhưng đối thủ của cô sao để yên, hắn
/516
|