Edit: Tuyết Dung Hoa
Kiều Đình lập tức phủ định suy đoán của mình, bởi vì số liệu từ nãy đến giờ mà quang não cung cấp cho hắn đều cho thấy cơ giáp của hắn chưa từng đi vào giới hạn radar dò tìm của Triệu Tuấn. Nếu như là ở trong thế giới hiện thực thì có thể là do một số nguyên nhân làm cho số liệu của cơ giáp không được chính xác, có khả năng sẽ bị bại lộ, nhưng ở thế giới cơ giáp, số liệu là chết, đã được lập trình một cách tự động, nó tuyệt đối không có khả năng sai sót.
Kiều Đình nháy mắt quyết định, hắn nhanh chóng đuổi theo muốn nhìn xem tại sao Triệu Tuấn lại đột nhiên đổi hướng, đồng thời hắn cũng đã quyết định nhanh chóng ra tay giải quyết ba người Triệu Tuấn, hắn không muốn tiếp tục đợi nữa.
Cho dù ba người Triệu Tuấn đã khởi động tốc độ cơ giáp đến cực hạn, nhưng hai cơ giáp cao cấp kia vẫn làm chậm tốc độ của Triệu Tuấn, Kiều Đình điều khiển Vương bài cơ giáp rất nhanh liền đuổi kịp, nếu không phải Kiều Đình muốn biết Triệu Tuấn rốt cuộc muốn làm gì, còn chưa đi vào giới hạn dò tìm của radar, chỉ sợ lúc này đám người của Triệu Tuấn đã phát hiện ra bóng dáng của Kiều Đình.
Không bao lâu, Kiều Đình rốt cuộc cũng biết được nguyên nhân vì sao Triệu Tuấn đột nhiên đổi phương hướng. Bởi vì ở phía trước Triệu Tuấn, nơi cách radar dò tìm của hắn 5000 mét, quang não lần nữa đưa ra nhắc nhở ở vị trí kia phát hiện một vật thể bay không xác định, đó là một đội viên của Lôi Đình. Kiều Đình vừa định tăng tốc độ chuẩn bị cứu viện đội viên của chính mình thì trong đầu lại hiện lên một ý niệm. Hắn từ bỏ tăng tốc, vẫn duy trì tốc độ trước đó mà đi tới, bảo trì khoảng cách an toàn không để đám người Triệu Tuấn phát hiện. Bởi vì biết đối phương là ai, Kiều Đình không chút do dự gửi tin tức cho vị đội viên kia.
Tên đội viên kia của Lôi Đình kỳ thật cũng đã phát hiện đám người của Triệu Tuấn, đương nhiên cũng nhìn thấy người đi đầu là một Đặc cấp sư sĩ, hắn biết chính mình căn bản không phải là đối thủ của đối phương liền xoay người bỏ chạy, đây cũng là lý do đám người Triệu Tuấn điên cuồng mở ra động cơ mà truy đuổi. Nếu đã phát hiện con mồi, bọn họ đương nhiên không thể để con mồi bỏ trốn dưới mí mắt mình.
Tên đội viên Lôi Đình kia đang lẩn trốn đột nhiên thu được nhắc nhở của quang não là tin tức từ một đội viên Lôi Đình khác. Trong lòng hắn vui vẻ, vừa duy trì tốc độ của cơ giáp vừa lật xem tin tức. Đến khi nhìn thấy được nội dung bên trong, tâm thần hắn lập tức trấn định rồi đột nhiên cho cơ giáp dừng lại, bình tĩnh mà xoay người, chờ đợi ba người Triệu Tuấn.
Đội viên Lôi Đình dừng bước chân chờ ba người Triệu Tuấn đến trước mặt liền nói: “Hôm nay số tôi đúng là quá xui, không ngờ lại đụng phải các người. Nhưng mà, Triệu Tuấn, cậu cũng quá xuống dốc rồi, lại đi gia nhập một đoàn cơ giáp nho nhỏ như vậy, thật không có tiền đồ gì. Nếu bây giờ cậu trở lại thế giới hiện thực, chủ động rời khỏi trận chiến này thì tôi sẽ đề cử cậu cho đoàn trưởng của tôi, như vậy cậu sẽ trở thành một thành viên của Lôi Đình, như vậy không phải tốt hơn sao?” đội viên Lôi Đình không hề hoảng loạn, ngược lại còn mở miệng đàm phán cùng Triệu Tuấn.
“Khỏi cần nghen. Tôi ở Lăng Thiên cảm thấy thật vui vẻ, được tha hồ tác oai tác quái, còn được ăn ngon mặc đẹp, nếu có thể làm đại gia, tôi việc gì phải chịu tội làm tay sai vặt cho Kiều Đình cơ chứ?” Tuy rằng không nhìn thấy biểu tình của Triệu Tuấn, nhưng giọng điệu tràn ngập khoe khoang trong lời nói kia cũng làm cho trán của hai đội viên còn lại của Lăng Thiên chảy xuống vô số đường hắc tuyến.
“Lạc Lãng, người này vẫn luôn kiêu ngạo như vậy sao?” Tác oai tác quái? Nha, người này coi đoàn cơ giáp Lăng Thiên là cái gì. Lý Anh Kiệt nghe xong trong lòng mười phần bất mãn.
Lạc Lãng bĩu môi, trầm mặc một chút mới trả lời: “Bỏ đi, người này ngốc đặc, nói chuyện không hề suy nghĩ, tức giận với anh ta, người khó chịu cũng chỉ có bản thân mình.” Ngụ ý Lý Anh Kiệt nghe rồi cũng bỏ qua đi, đừng để trong lòng.
Triệu Tuấn là người của chiến đội Lăng Thiên, là đồng đội đồng bọn của Lạc Lãng, cho nên cậu không thể bán đứng Triệu Tuấn nói cho Lý Anh Kiệt biết được sự thật, kỳ thật Triệu Tuấn ở trước mặt lão đại chính là một con mèo nhỏ ngoan ngoãn vô hại, làm sao có thể kiêu ngạo như vậy chứ.
Đội viên Lôi Đình hình như còn muốn nói gì nhưng Triệu Tuấn lại
Kiều Đình lập tức phủ định suy đoán của mình, bởi vì số liệu từ nãy đến giờ mà quang não cung cấp cho hắn đều cho thấy cơ giáp của hắn chưa từng đi vào giới hạn radar dò tìm của Triệu Tuấn. Nếu như là ở trong thế giới hiện thực thì có thể là do một số nguyên nhân làm cho số liệu của cơ giáp không được chính xác, có khả năng sẽ bị bại lộ, nhưng ở thế giới cơ giáp, số liệu là chết, đã được lập trình một cách tự động, nó tuyệt đối không có khả năng sai sót.
Kiều Đình nháy mắt quyết định, hắn nhanh chóng đuổi theo muốn nhìn xem tại sao Triệu Tuấn lại đột nhiên đổi hướng, đồng thời hắn cũng đã quyết định nhanh chóng ra tay giải quyết ba người Triệu Tuấn, hắn không muốn tiếp tục đợi nữa.
Cho dù ba người Triệu Tuấn đã khởi động tốc độ cơ giáp đến cực hạn, nhưng hai cơ giáp cao cấp kia vẫn làm chậm tốc độ của Triệu Tuấn, Kiều Đình điều khiển Vương bài cơ giáp rất nhanh liền đuổi kịp, nếu không phải Kiều Đình muốn biết Triệu Tuấn rốt cuộc muốn làm gì, còn chưa đi vào giới hạn dò tìm của radar, chỉ sợ lúc này đám người của Triệu Tuấn đã phát hiện ra bóng dáng của Kiều Đình.
Không bao lâu, Kiều Đình rốt cuộc cũng biết được nguyên nhân vì sao Triệu Tuấn đột nhiên đổi phương hướng. Bởi vì ở phía trước Triệu Tuấn, nơi cách radar dò tìm của hắn 5000 mét, quang não lần nữa đưa ra nhắc nhở ở vị trí kia phát hiện một vật thể bay không xác định, đó là một đội viên của Lôi Đình. Kiều Đình vừa định tăng tốc độ chuẩn bị cứu viện đội viên của chính mình thì trong đầu lại hiện lên một ý niệm. Hắn từ bỏ tăng tốc, vẫn duy trì tốc độ trước đó mà đi tới, bảo trì khoảng cách an toàn không để đám người Triệu Tuấn phát hiện. Bởi vì biết đối phương là ai, Kiều Đình không chút do dự gửi tin tức cho vị đội viên kia.
Tên đội viên kia của Lôi Đình kỳ thật cũng đã phát hiện đám người của Triệu Tuấn, đương nhiên cũng nhìn thấy người đi đầu là một Đặc cấp sư sĩ, hắn biết chính mình căn bản không phải là đối thủ của đối phương liền xoay người bỏ chạy, đây cũng là lý do đám người Triệu Tuấn điên cuồng mở ra động cơ mà truy đuổi. Nếu đã phát hiện con mồi, bọn họ đương nhiên không thể để con mồi bỏ trốn dưới mí mắt mình.
Tên đội viên Lôi Đình kia đang lẩn trốn đột nhiên thu được nhắc nhở của quang não là tin tức từ một đội viên Lôi Đình khác. Trong lòng hắn vui vẻ, vừa duy trì tốc độ của cơ giáp vừa lật xem tin tức. Đến khi nhìn thấy được nội dung bên trong, tâm thần hắn lập tức trấn định rồi đột nhiên cho cơ giáp dừng lại, bình tĩnh mà xoay người, chờ đợi ba người Triệu Tuấn.
Đội viên Lôi Đình dừng bước chân chờ ba người Triệu Tuấn đến trước mặt liền nói: “Hôm nay số tôi đúng là quá xui, không ngờ lại đụng phải các người. Nhưng mà, Triệu Tuấn, cậu cũng quá xuống dốc rồi, lại đi gia nhập một đoàn cơ giáp nho nhỏ như vậy, thật không có tiền đồ gì. Nếu bây giờ cậu trở lại thế giới hiện thực, chủ động rời khỏi trận chiến này thì tôi sẽ đề cử cậu cho đoàn trưởng của tôi, như vậy cậu sẽ trở thành một thành viên của Lôi Đình, như vậy không phải tốt hơn sao?” đội viên Lôi Đình không hề hoảng loạn, ngược lại còn mở miệng đàm phán cùng Triệu Tuấn.
“Khỏi cần nghen. Tôi ở Lăng Thiên cảm thấy thật vui vẻ, được tha hồ tác oai tác quái, còn được ăn ngon mặc đẹp, nếu có thể làm đại gia, tôi việc gì phải chịu tội làm tay sai vặt cho Kiều Đình cơ chứ?” Tuy rằng không nhìn thấy biểu tình của Triệu Tuấn, nhưng giọng điệu tràn ngập khoe khoang trong lời nói kia cũng làm cho trán của hai đội viên còn lại của Lăng Thiên chảy xuống vô số đường hắc tuyến.
“Lạc Lãng, người này vẫn luôn kiêu ngạo như vậy sao?” Tác oai tác quái? Nha, người này coi đoàn cơ giáp Lăng Thiên là cái gì. Lý Anh Kiệt nghe xong trong lòng mười phần bất mãn.
Lạc Lãng bĩu môi, trầm mặc một chút mới trả lời: “Bỏ đi, người này ngốc đặc, nói chuyện không hề suy nghĩ, tức giận với anh ta, người khó chịu cũng chỉ có bản thân mình.” Ngụ ý Lý Anh Kiệt nghe rồi cũng bỏ qua đi, đừng để trong lòng.
Triệu Tuấn là người của chiến đội Lăng Thiên, là đồng đội đồng bọn của Lạc Lãng, cho nên cậu không thể bán đứng Triệu Tuấn nói cho Lý Anh Kiệt biết được sự thật, kỳ thật Triệu Tuấn ở trước mặt lão đại chính là một con mèo nhỏ ngoan ngoãn vô hại, làm sao có thể kiêu ngạo như vậy chứ.
Đội viên Lôi Đình hình như còn muốn nói gì nhưng Triệu Tuấn lại
/516
|