Edit: Tuyết Dung Hoa
“Tên nhóc này vẫn chưa đủ khả năng để đối phó với Kiều Đình.” Tốc độ không theo kịp Kiều Đình, năng lực cũng không cường đại bằng. Trên mặt hiệu trưởng lộ ra một chút tiếc nuối, thật vất vả mới tìm được một Cơ giáp cận chiến, đã vậy còn là thiên tài.
Tầm mắt của Đường Ngọc lại chú ý đến Lý Lan Phong đang đứng một bên bình tĩnh theo dõi trận đấu, so với số 2 Lăng Thiên mới xuất hiện, Đường Ngọc càng coi trọng số 11 Lăng Thiên, chỉ cần người này còn tồn tại, Đường Ngọc không xác định số 2 Lăng Thiên có phải đúng như lời hiệu trưởng nói hay không, không có gì uy hiếp đối với Kiều Đình. Biểu hiện vô tình và bình tĩnh hồi nãy của Lý Lan Phong vẫn làm cho Đường Ngọc vô cùng cảnh giác.
Tầm mắt của Đường Ngọc cũng làm hiệu trưởng chú ý tới, thấy thế ông ảo não vỗ đầu: “Thế nhưng tôi lại quên mất người này, xem ra tôi đã nói quá sớm rồi, chỉ cần đồng đội của tên nhóc kia còn tồn tại, thật đúng là không thể nói trước tên nhóc này có thật sự gây uy hiếp cho Kiều Đình hay không.”
Kiều Đình nhẫn nại cùng Tề Long đối chiến hai ba chiêu, hoàn toàn xem thấu cách đánh của Tề Long. Năng lực cận chiến rất mạnh, nhưng lại có khiếm khuyết ở tốc độ cơ giáp, nếu như tên nhóc này điều khiển là đặc cấp cơ giáp như vậy đối với hắn liền nguy hiểm rất nhiều, nhưng hiện tại...Kiều Đình sẽ không cho số 2 Lăng Thiên này có cơ hội tới gần.
Trong lòng Kiều Đình có phán đoán liền không hề do dự, đối mặt với Tề Long không biết sống chết tiếp tục công kích lại đây, khóe miệng Kiều Đình lộ ra một tia lạnh băng, đột nhiên ngón tay hắn tăng tốc, chỉ thấy trên đài điều khiển cuối cùng cũng không nhìn thấy hình bóng của ngón tay hắn nữa mà xuất hiện tầng tầng điệp ảnh. Không sai, Kiều Đình chuẩn bị ra tuyệt chiêu trực tiếp đánh chết số 2 Lăng Thiên, vì thế hắn bạo phát tốc độ ngón tay, điều khiển cơ giáp công kích...
Lúc này cho dù là những người theo dõi trận đấu từ bên ngoài cũng không nhìn thấy rõ, rốt cuộc thì công kích của Kiều Đình tấn công vào nơi nào, tất cả mọi người đều cho rằng số 2 Lăng Thiên khó tránh được một kiếp này, ở bên trong một mảnh hư ảo, truyền ra từng leng keng leng keng…
Kỳ lạ là Tề Long hành động nhìn như rất thong thả, thế nhưng lại chặn được toàn bộ công kích của Kiều Đình. Điều này làm cho tất cả mọi người đều không thể hiểu được, đến tột cùng thì vị số 2 Lăng Thiên này đã sử dụng biện pháp gì mà lại xác định được điểm công kích của Kiều Đình cơ chứ.
Tất cả mọi người đều không biết thiên phú của Tề Long là thú thấy. Trực giác của dã thú có thể giúp cho cậu phán đoán được chân chính nguy cơ ở chỗ nào cho dù hai mắt căn bản không nhìn thấy rõ. Tề Long đã rất quen thuộc trực giác của mình, cậu không chút do dự huy cự kiếm đâm vào nơi những có nguy cơ, vừa lúc chặn lại đòn tấn công của Kiều Đình.
“Đáng chết!” Kiều Đình nhìn thấy một loạt công kích của mình thế nhưng đều bị số 2 Lăng Thiên không biết làm cách nào mà chặn lại, Kiều Đình lại lần nữa bị làm nhục rốt cuộc trong lòng cũng khó nhịn được lửa giận. Lửa giận này làm cho tốc độ tay của hắn lần nữa tăng tốc, tầng tầng điệp ảnh trên bàn điều khiển nhanh chóng biến thành một mảnh hư vô.
Đột nhiên trong lòng Tề Long cảm giác được nguy cơ thoáng hiện, cậu không cần suy nghĩ, trực tiếp điều khiển cơ giáp né tránh, lúc này, khuyết điểm tốc độ của cơ giáp chính thức bại lộ, cứ việc phản ứng của Tề Long đã vô nhanh nhạy nhưng tốc độ của cơ giáp vẫn liên lụy cậu không thể né tránh hoàn toàn chiêu của Kiều Đình.
“Phanh” một tiếng vang lớn, Kiều Đình dùng chân phải hung hăng đá trúng sườn eo của cơ giáp Tề Long, lực lượng quá lớn trực tiếp đá bay cơ giáp của Tề Long ra ngoài, Kiều Đình đang muốn thừa thắng xông lên thì đột nhiên trong lòng hắn lại lần nữa cảm giác được một cổ nguy cơ, hắn đột nhiên điều khiển cơ giáp đang xông về phía trước dừng lại, không chỉ có thế, hắn nhanh chóng điều khiển cơ giáp lùi về phía sau, hai tay giơ lên giao vào nhau, chuẩn bị phòng ngự.
“Đông!” âm thanh nặng nề vang lên trong không trung. Nhóm quân giáo sinh đang theo dõi trận đấu thậm chí còn cảm thấy được sự chấn động trong đầu não do sự va chạm năng lượng làm cho cả không gian đều xuất hiện trạng thái vặn vẹo...
Thì ra Lý Lan Phong vẫn luôn đứng một bên rốt cuộc cũng ra tay, lúc Kiều Đình còn đang chuyên tâm đối phó Tề Long, anh giống như một thích khách, yên lặng tấn công. Nếu Kiều Đình không phải là Vương bài sư sĩ, không có báo động nguy cơ mà chỉ có Vương bài sư sĩ mới có thì Lý Lan Phong đã đánh lén có hiệu quả rồi.
Một kích này của Lý Lan Phong tuy đã bị Kiều Đình nhìn thấu mà thất bại, nhưng cũng bởi
“Tên nhóc này vẫn chưa đủ khả năng để đối phó với Kiều Đình.” Tốc độ không theo kịp Kiều Đình, năng lực cũng không cường đại bằng. Trên mặt hiệu trưởng lộ ra một chút tiếc nuối, thật vất vả mới tìm được một Cơ giáp cận chiến, đã vậy còn là thiên tài.
Tầm mắt của Đường Ngọc lại chú ý đến Lý Lan Phong đang đứng một bên bình tĩnh theo dõi trận đấu, so với số 2 Lăng Thiên mới xuất hiện, Đường Ngọc càng coi trọng số 11 Lăng Thiên, chỉ cần người này còn tồn tại, Đường Ngọc không xác định số 2 Lăng Thiên có phải đúng như lời hiệu trưởng nói hay không, không có gì uy hiếp đối với Kiều Đình. Biểu hiện vô tình và bình tĩnh hồi nãy của Lý Lan Phong vẫn làm cho Đường Ngọc vô cùng cảnh giác.
Tầm mắt của Đường Ngọc cũng làm hiệu trưởng chú ý tới, thấy thế ông ảo não vỗ đầu: “Thế nhưng tôi lại quên mất người này, xem ra tôi đã nói quá sớm rồi, chỉ cần đồng đội của tên nhóc kia còn tồn tại, thật đúng là không thể nói trước tên nhóc này có thật sự gây uy hiếp cho Kiều Đình hay không.”
Kiều Đình nhẫn nại cùng Tề Long đối chiến hai ba chiêu, hoàn toàn xem thấu cách đánh của Tề Long. Năng lực cận chiến rất mạnh, nhưng lại có khiếm khuyết ở tốc độ cơ giáp, nếu như tên nhóc này điều khiển là đặc cấp cơ giáp như vậy đối với hắn liền nguy hiểm rất nhiều, nhưng hiện tại...Kiều Đình sẽ không cho số 2 Lăng Thiên này có cơ hội tới gần.
Trong lòng Kiều Đình có phán đoán liền không hề do dự, đối mặt với Tề Long không biết sống chết tiếp tục công kích lại đây, khóe miệng Kiều Đình lộ ra một tia lạnh băng, đột nhiên ngón tay hắn tăng tốc, chỉ thấy trên đài điều khiển cuối cùng cũng không nhìn thấy hình bóng của ngón tay hắn nữa mà xuất hiện tầng tầng điệp ảnh. Không sai, Kiều Đình chuẩn bị ra tuyệt chiêu trực tiếp đánh chết số 2 Lăng Thiên, vì thế hắn bạo phát tốc độ ngón tay, điều khiển cơ giáp công kích...
Lúc này cho dù là những người theo dõi trận đấu từ bên ngoài cũng không nhìn thấy rõ, rốt cuộc thì công kích của Kiều Đình tấn công vào nơi nào, tất cả mọi người đều cho rằng số 2 Lăng Thiên khó tránh được một kiếp này, ở bên trong một mảnh hư ảo, truyền ra từng leng keng leng keng…
Kỳ lạ là Tề Long hành động nhìn như rất thong thả, thế nhưng lại chặn được toàn bộ công kích của Kiều Đình. Điều này làm cho tất cả mọi người đều không thể hiểu được, đến tột cùng thì vị số 2 Lăng Thiên này đã sử dụng biện pháp gì mà lại xác định được điểm công kích của Kiều Đình cơ chứ.
Tất cả mọi người đều không biết thiên phú của Tề Long là thú thấy. Trực giác của dã thú có thể giúp cho cậu phán đoán được chân chính nguy cơ ở chỗ nào cho dù hai mắt căn bản không nhìn thấy rõ. Tề Long đã rất quen thuộc trực giác của mình, cậu không chút do dự huy cự kiếm đâm vào nơi những có nguy cơ, vừa lúc chặn lại đòn tấn công của Kiều Đình.
“Đáng chết!” Kiều Đình nhìn thấy một loạt công kích của mình thế nhưng đều bị số 2 Lăng Thiên không biết làm cách nào mà chặn lại, Kiều Đình lại lần nữa bị làm nhục rốt cuộc trong lòng cũng khó nhịn được lửa giận. Lửa giận này làm cho tốc độ tay của hắn lần nữa tăng tốc, tầng tầng điệp ảnh trên bàn điều khiển nhanh chóng biến thành một mảnh hư vô.
Đột nhiên trong lòng Tề Long cảm giác được nguy cơ thoáng hiện, cậu không cần suy nghĩ, trực tiếp điều khiển cơ giáp né tránh, lúc này, khuyết điểm tốc độ của cơ giáp chính thức bại lộ, cứ việc phản ứng của Tề Long đã vô nhanh nhạy nhưng tốc độ của cơ giáp vẫn liên lụy cậu không thể né tránh hoàn toàn chiêu của Kiều Đình.
“Phanh” một tiếng vang lớn, Kiều Đình dùng chân phải hung hăng đá trúng sườn eo của cơ giáp Tề Long, lực lượng quá lớn trực tiếp đá bay cơ giáp của Tề Long ra ngoài, Kiều Đình đang muốn thừa thắng xông lên thì đột nhiên trong lòng hắn lại lần nữa cảm giác được một cổ nguy cơ, hắn đột nhiên điều khiển cơ giáp đang xông về phía trước dừng lại, không chỉ có thế, hắn nhanh chóng điều khiển cơ giáp lùi về phía sau, hai tay giơ lên giao vào nhau, chuẩn bị phòng ngự.
“Đông!” âm thanh nặng nề vang lên trong không trung. Nhóm quân giáo sinh đang theo dõi trận đấu thậm chí còn cảm thấy được sự chấn động trong đầu não do sự va chạm năng lượng làm cho cả không gian đều xuất hiện trạng thái vặn vẹo...
Thì ra Lý Lan Phong vẫn luôn đứng một bên rốt cuộc cũng ra tay, lúc Kiều Đình còn đang chuyên tâm đối phó Tề Long, anh giống như một thích khách, yên lặng tấn công. Nếu Kiều Đình không phải là Vương bài sư sĩ, không có báo động nguy cơ mà chỉ có Vương bài sư sĩ mới có thì Lý Lan Phong đã đánh lén có hiệu quả rồi.
Một kích này của Lý Lan Phong tuy đã bị Kiều Đình nhìn thấu mà thất bại, nhưng cũng bởi
/516
|