CHƯƠNG 11
“Vào đi.” Anh mở cửa ra để Lâm Ảnh Hàn vào, sau đó đóng cửa lại. “Có chuyện gì sao?” Thấy cô cầm một đống giấy bút trong tay, anh cũng đã đoán được một phần.
“Hôm nay thầy giáo giảng câu này… Em không hiểụ” Cô đặt giấy bút lên bàn, chỉ vào câu hỏi trên bài thi hôm qua.
“Hơn nữa thầy giáo còn nói phải tự sửa những câu làm sai, em cũng không biết sửa.”
Lâm Mục Thanh liếc nhìn bài thi “Vậy lớp trưởng của bọn em cũng không biết sửa sao?”
“Em không biết.” Lâm Ảnh Hàn thành thật trả lời.
“Vậy sao em không đối chiếu đáp án rồi hỏi thầy?” Lâm Mục Thanh cười xấu xa, gợi ý cho cô.
Lâm Ảnh Hàn nghe xong thì khóc thành tiếng “Ai nói em không làm Em cũng đã dùng cách này rồi nhưng thật sự rất xui xẻo, tiết kiểm tra toán em lại trúng đề này Mọi chuyện bị vạch trần, em giống như con ngốc đứng trên bục giảng, còn đứng cả một tiết ”
Chuyện này rất nhục nhã đấy Cô không còn mặt mũi nào gặp người ta nữa rồi
Lâm Mục Thanh thấy dáng vẻ đáng thương của cô thì không nhịn được cười, nhưng anh nhanh chóng kìm nén để Lâm Ảnh Hàn không phát hiện ra.
Anh kéo ghế ra ngồi vào bàn như thường lệ, chuẩn bị sẵn một tập giấy nháp.
Thật ra Lâm Ảnh Hàn rất thông minh, mặc dù cô nhìn không hiểu nghe không hiểu nhưng biết giả vờ hiếu học. Cô cũng bước tới, nghiêm túc nhìn anh viết lên giấy nháp.
Anh viết một hồi sau đó đẩy vở đến trước mặt cô “Đây là đáp án, hôm nay em có thể chứng minh lại được không?”
Anh ngẩng đầu giả vờ nghiêm túc hỏi Lâm Ảnh Hàn.
Một lúc lâu sau, cô gật đầu, sau đó lại nhanh chóng lắc đầụ “Anh có thể dạy em công thức để viết ra đáp án nhanh nhất được không? Sau này gặp lại, em sẽ không cần đọc đề nữa mà trực tiếp đọc thuộc ra là được.” Đầu óc của cô rất linh hoạt, nhanh chóng nghĩ ra chiêu này.
Nhưng dường như Lâm Mục Thanh không định giải đáp thắc mắc của cô.
“Phần đọc thuộc đã có rồi, nó chính là công thức, em không học cái này thì định học cái gì? Hơn nữa kiến thức toán học sai một ly đi một dặm, nếu đề này đổi số 3 thành số 4 nhưng câu hỏi vẫn giữ nguyên thì em định làm thế nào?”
Lâm Ảnh Hàn bị chặn miệng cảm thấy vô cùng bất lực. Cô thật sự rất muốn mặc kệ hình tượng mà ngồi xuống đất ăn vạ.
Sự nôn nóng ập tới, trán cô ướt đẫm mồ hôi, tóc mái cũng hơi ướt.
Lâm Mục Thanh giúp cô vén lọn tóc rối ra sau tai, dáng vẻ dịu dàng giống hệt anh trai bốn năm trước.
Nhưng anh không còn là anh trai kia nữa, cô cũng không phải là cô nhóc 11 tuổi không biết gì Thiếu nữ ngây thơ cũng đã học những chuyện bí mật kia ở trường. Mặc dù cô không hiểu hết nhưng bầu không khí ái muội này vẫn khiến cô run rẩy.
“Bạn gái nhỏ của anh, em hôn anh một cái, anh sẽ nói cho em biết cách giải.” Lâm Mục Thanh giống như đang nói đùa, anh lại đưa ra yêu cầu giống như hôm qua. Đôi mắt nhìn bài thi chằm chằm nhưng môi lại cong lên.
Lâm Ảnh Hàn sợ ngây người, người đàn ông trước mắt này vẫn là anh trai của cô sao? Bọn họ là anh em ruột cùng cha khác mẹ đấy
“Thế nào? Giống lúc em còn nhỏ, em muốn đi dạo phố sẽ hôn lên trán anh, anh đưa em đi.” Đôi mắt của anh nhìn từ bài thi chuyển qua nhìn thẳng vào mặt cô, biểu cảm vô cùng bình tĩnh.
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào Sao em không nhớ có chuyện đó?” Cô chỉ nhớ đã từng có một anh trai dạy toán cho cô mỗi ngày, thỉnh thoảng lại mở lòng từ bi đưa cô đi dạo trung tâm thương mại, ăn đồ ngọt. Nhưng hôn rồi bạn gái nhỏ gì đó, thật sự không có Cô thật sự không nhớ ra có chuyện như vậy
/288
|