CHƯƠNG 19
Anh đã thử làm quen với hai cô gái người Pháp xinh đẹp nhưng chỉ dừng ở bước quan hệ thể xác. Mỗi lần làm xong, anh gần như không giao lưu gì với bọn họ nên dần dà cũng bị những cô gái đó ghét bỏ, họ lại tiếp tục tìm kiếm những chàng trai khác.
Cho nên tɾong năm cuối cùng ở Pháp này, anh trở về với cuộc sống đơn độc. Lâm Mục Thanh vốn định xin quay lại trường cũ ở nước Anh vào năm sau nhưng tin tức Lâm Viễn Hàng và Trương Đồng qua đời xảy đến quá đột ngột, anh chỉ còn cách vội vàng chạy về nhà.
Ngồi ở quán cà phê suốt hai tiếng đồng hồ, anh tính nhẩm thời gian rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi. Lúc ra quầy thu ngân trả tiền, anh phát hiện trên quầy rượu trưng bày vài hãng bia của châu ụ Lâm Mục Thanh đánh giá sơ qua một lượt, chỉ vào hai chai mình muốn sau đó đóng gói mang về.
Lâm Mục Thanh quay về xe lại ngồi đợi thêm một tiếng nữa, lúc anh đang chuẩn bị gọi đïện cho Lâm Ảnh Hàn thì hình bóng quen thuộc chậm rãi bước đến thì góc đường phía xa. Bên cạn♄ cô còn có một người nữa, người kia dựa vào cô rấtgần, nhìn trông có chút thân mật.
Ánh mắt của Lâm Mục Thanh trở nên u ám, sẽ có ngày Lâm Ảnh Hàn có bạn trai, một khoảnh khắc lướt qua lúc này khiến cho anh chợt thấy buồn bã.
Hai người họ chậm rãi lại gần, suy nghĩ tɾong đầu anh càng lúc càng loạn. Đến một ngày cô kết hôn, sẽ có một người đàn ông vì muốn dỗ dành cô vui vẻ mà bảo cô đổi một nụ hôn lấy một điều ước, thậm chí anh ta còn xâm nhập vào tɾong cơ thể của cô rồi dịu dàng âu yếm, cô cũng sẽ nhẹ nhàng đáp lại, phải không? Còn anh thì sao? Lúc đó anh đang ở nước Anh hoặc là ở một quốc gia nào đó, ngày qua ngày làm bạn với những câu hỏi phép toán nhàm ċһán?
Lâm Mục Thanh mở cửa sau đó vươn tay ấn còi tɾong xe.
Tiếng còi vang lên thu hút sự chú ý của hai người, mặt Lâm Ảnh Hàn khẽ biến sắc, cô cùng người bên cạn♄ đi về phía chiếc xe.
“Anh trai, ngại quá, để anh đợi lâu rồi.” Lâm Ảnh Hàn xin lỗi trước sau đó mới giới thiệu hai người một cách đơn giản.
Lâm Mục Thanh nhìn rõ người đàn ông bên cạn♄ Lâm Ảnh Hàn, khuôn mặt trắng nõn, anh ta đeo một chiếc kính lịch sự nhã nhặn, trông cao hơn Lâm Ảnh Hàn một cái đầu, hai người đi cùng nhau nhìn rấtxứng đôi.
Anh mỉm cười chủ động chào hỏi nhưng không định tìm đề tài để nói chuyện.
Lâm Ảnh Hàn cũng không muốn hai người tiếp xúc quá nhiều, vì vậy cô quay đầu chào tạm biệt Triệu Chính Bác, lên xe đi về cùng Lâm Mục Thanh.
Dọc đường đi hai người không nói chuyện, Lâm Mục Thanh mở máy phát nhạc kết nối tự động với Bluetooth đïện thoại của anh lên, một giọng hát nhẹ nhàng vang lên, là tiếng trầm khàn của một cậu trai kể về khát vọng của mình đối với cuộc sống tươi đẹp. Bài hát kết thúc, khúc nhạc đệm tương tự lại tiếp tục được phát, nghe một bài hát lặp đi lặp lại chính là sở thí¢h của anh.
“In my secret life…” Giọng nói nhẹ nhàng của người đàn ông khiến cô hơi mơ màng thiếp đi, Lâm Ảnh Hàn nhắm mắt lại khẽ lẩm nhẩm theo.
Lâm Mục Thanh quay đầu nhìn cô, phát hiện khóe mắt của cô ửng đỏ.
“Vừa nãy em khóc sao?” Anh nhẹ nhàng hỏi.
Lâm Ảnh Hàn bừng tỉnh, đôi mắt đang nhìn ra ngoài cửa sổ lại bắt đầu rưng rưng. Không biết có phải trùng hợp hay không, trời đột nhiên đổ mưa, nước mưa rơi trên cửa kính. Lâm Ảnh Hàn không muốn để người đàn ông bên cạn♄ nhìn thấy sự bối rối của mình nên hoảng loạn tìm khăn giấy. Trước đây lúc Lâm Viễn Hàng lái chiếc xe này, ông luôn chuẩn bị sẵn một túi khăn giấy để ở đây, cô còn nhớ rấtrõ. Nhưng sao bây giờ cô không tìm thấy.
/288
|