CHƯƠNG 30
Lâm Ảnh Hàn không muốn quan tâm đến bộ mặt giả nhân giả nghĩa của anh, cũng thật sự không cầm bát nổi. Tay bị thắt lưng trói suốt ba tiếng đồng hồ, vừa nãy chạy trốn cũng dùng lực rấtnhiều, cô đau đến mức không nhấc tay lên được.
Lâm Mục Thanh thấy cô không cầm, khẽ thở dài rồi đút một thìa cho cô.
“A… Há miệng…” Giọng Lâm Mục Thanh rấtdịu dàng, giống hệt như đang dỗ dành một đứa trẻ vậy. Lâm Ảnh Hàn cảm thấy rấtbực bội, cô biết tất cả sự dịu dàng này của anh đều là biểu hiện giả dối… Nếu anh thật sự chỉ là một người anh trai đơn giản thì cô còn cảm thấy đây chính là phước lành mà ông trời ban tặng, đằng này sự dịu dàng ấy lại trở thành ác mộng cả đời của cô.
Lâm Mục Thanh đặt thìa kề sát môi cô, dỗ cô ăn “Ăn một chút đi, nếu không anh sẽ tức giận.” Lời nói của anh nhỏ nhẹ không có sức uy hiếp nhưng lại khiến cho Lâm Ảnh Hàn sợ phát run. Cô há miệng nuốt miếng cháo, Lâm Mục Thanh khẽ cười “Nếm thử món này nữa.”
Anh đặt thìa xuống, lấy đũa gắp một miếng mộc nhĩ xào đút cho cô.
“Trước đây ở nước Anh, hầu hết các món đều là thịt hoặc đậu với khoai tây, không phải dùng lò vi sóng hâm nóng thì là chiên dầu ăn, vừa không lành ma͙nh vừa không ngon, ngoại trừ việc chưa kịp thí¢h ứng với môi trường sống thì còn vô cùng nhớ mấy món ăn ở Trung Quốc. Lúc ấy chỉ muốn có thể ăn mấy món rau dưa thanh đạm này nhưng ở nước Anh không thể tìm thấy mấy loại rau đó. Thỉnh thoảng bị bắt nạt ở trường, buổi tối không được ăn cơm, anh còn trốn tɾong chăn khóc một mình.” Lâm Mục Thanh vừa đút cháo cho cô vừa kể chuyện quá khứ, chỉ cần anh không nói thì sẽ chẳng ai biết đến những câu chuyện bí ẩn đã phủ đầy bụi ấy.
Lâm Ảnh Hàn không đáp lời, chỉ yên lặng há miệng ra ăn, chỉ mất mười phút là bát cháo với đĩa đồ ăn đã hết sach.
Lâm Mục Thanh đặt bát xuống, nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu Lâm Ảnh Hàn. Anh không muốn để cô xuống khỏi đùi mình, giả vờ muốn bế cô lên “Nằm một lát nữa nhé? Tối hôm qua em ngủ không ngon.”
“Đừng…” Lâm Ảnh Hàn cau mày, biểu cảm có chút nhẫn nhịn, muốn nói lại thôi.
“Làm sao vậy?” Người đàn ông dừng tay chờ Lâm Ảnh Hàn trả lời nhưng một lúc sau cô cũng không nói gì, vì vậy anh lại muốn bế cô lên.
“Đừng mà… Tôi… Tôi muốn đi WC.” Lâm Ảnh Hàn thấy anh cố chấp như vậy thì chỉ đành nói thật.
Lâm Mục Thanh khẽ cười, ôm Lâm Ảnh Hàn vào lòng rồi đi ra ngoài “Tôi có thể tự đi ” Lâm Ảnh Hàn không muốn, cô đẩy ma͙nh bả vai của Lâm Mục Thanh, muốn anh thả mình xuống.
“Tự đi hay là muốn tự trốn? Trừ khi em đồng ý với anh là sẽ không chạy nữa.” Lâm Mục Thanh không nhìn cô, lập tức bế cô ra ngoài hành lang đi thẳng đến nhà vệ sinh, nhẹ nhàng đặt cô xuống bồn cầu nhưng lại không có ý định rời đi.
“Anh có thể ra ngoài được không ” Lâm Ảnh Hàn lớn tiếng mời anh ra ngoài, giọng nói mang theo sự phẫn nộ. Huống chi bây giờ cô còn không mặc đồ, cơ thể hoàn toàn trần ͙truồng, anh lại thản nhiên nhìn cô đi vệ sinh như vậy, cô không chỉ xấu hổ mà còn vô cùng tức giận
Lâm Mục Thanh không quan tâm đến tâm trạng của cô, giả vờ muốn ôm cô về “Nếu không muốn đi thì chúng ta về phòng.” Nhìn đi… Tính cách của anh là vậy, cũng không phải đang uy hiếp.
Lâm Ảnh Hàn thấy anh vươn tay ra, cô tức giận cào lên cánh tay của Lâm Mục Thanh. Sắc mặt của anh trở nên u ám, anh không bế cô lên nữa mà đứng thẳng ở cửa “Nếu em muốn ngồi như vậy thì anh ngồi cùng em, em muốn ngồi mấy tiếng cũng được.”
Anh vốn không phải là kẻ lưu manh, đây chỉ là tính cách hình thành theo thời gian hoặc có thể là do đã suy nghĩ thông suốt, cũng có thể là do không quay đầu được nữa. Giống như khi giải quyết bài toán cũng vậy, anh cũng dùng tinh thần này chiến đâύ mười mấy năm.
/288
|