- Ngươi đến từ Đại Chấn quốc Phong gia?
Ngay lập tức Tần Phàm khẽ cau mày, nhìn lên người kia hỏi. Nhớ tới lúc trước trong đại hội anh hùng săn thú, bởi Phong Bạch Vũ đố kỵ thiên phú của Tần Phàm cao hơn hắn, ra tay đánh lén, điều này làm Tần Phàm nhớ tới người kia liền tức giận.
- Hừ, Vũ nhi chết trong tay ngươi là do ngươi chính mồm thừa nhận, hiện tại không cần chống chế chứ!
Người ở trên không lúc này nghiến răng nghiến lợi, mối thù giết con làm cho hắn hận Tần Phàm tới tận xương.
- Không sai, Phong Bạch Vũ là do ta giết!
Tần Phàm cũng không hề chối đẩy, trực tiếp thản nhiên thừa nhận.
Hắn từng gặp được không ít thiên tài, bên trong Chân Võ thánh địa thật nhiều, sau khi đi ra còn gặp Tần Thiên Hoành cùng huynh đệ Vân Phi Dương, đều là người có thiên tài tuyệt diễm, nhưng mặc dù họ có ý chí không chịu thua, nhưng còn chưa đến nỗi vì đố kỵ tài năng của người khác mà dồn đối phương vào tử địa.
Chỉ riêng Phong Bạch Vũ, lúc trước chưa từng có mâu thuẫn ích lợi, chỉ vì không cam tâm nhìn thấy người ta có thiên phú cao hơn mình cùng tiềm lực mạnh hơn mình mà ghen ghét, giết hắn Tần Phàm tới hiện tại cũng cảm thấy là đáng tội.
- Tốt, tốt, giết Vũ nhi của ta mà vẫn cảm thấy vô sự, Tần Phàm, ngươi thật sự là quá mức càn rỡ! Hôm nay ta nhất định phải cho ngươi nợ máu trả bằng máu!
Người trên bầu trời bị thái độ của Tần Phàm làm giận dữ, cơn lốc bốn phía càng thêm mãnh liệt, hồ lớn lại nổi lên sóng to ngập trời.
- Con của ngươi tâm tính hẹp hòi, lúc trước chỉ vì nhìn thấy thiên phú của ta cao hơn hắn mà sinh lòng đố kỵ, còn ra tay đánh lén ta trước, ta không giết hắn chẳng lẽ cần đứng yên để cho hắn giết ta mới gọi là khiêm cung sao?
Tần Phàm hờ hững nói.
- Hiện giờ con ta đã chết, ngươi muốn nói thế nào cũng có thể! Dù sao ta không để ý ai động thủ trước, dù sao ngươi giết chết con trai độc nhất của Phong Vô Cực ta, ngươi phải đền mạng!
Người trên không rốt cục không còn nhịn được, hai tay vừa động, từng luồng gió lốc mạnh mẽ dâng lên, mãnh liệt gào thét.
- Hừ, sớm biết như thế cần gì phải nói nhiều như vậy! Con của ngươi gây tội thì phải chịu tội, ngươi đã muốn báo thù, cũng đừng giả vờ mình chính nghĩa! Hôm nay ngươi đem xe ngựa của Đại Ly Hồng gia phá hủy, còn đánh người của Hồng gia trọng thương, ta cũng nhất định phải cho Hồng gia một lời công đạo! Phong Vô Cực phải không, chuyện hôm nay ta cũng nhất định không bỏ qua cho ngươi!
Tần Phàm thấy người kia ra tay công kích, hắn lại nhìn Hồng Vũ tùy thời có thể chết vì vết thương, sắc mặt biến thành lạnh lẽo.
Thiếu niên kia của Hồng gia, tính tình không sai, hơn nữa còn thập phần sùng bái chính mình, dọc theo đường đi hắn sợ mình buồn bã mà luôn nghĩ cách làm mình vui vẻ, có thể nói đoạn đường này tâm tình Tần Phàm cũng không tệ lắm.
Bây giờ nhìn thấy thiếu niên đáng yêu kia cơ hồ sắp bị Phong Vô Cực đánh chết, trong lòng hắn thật tức giận. Đối phương tới tìm thù hắn có thể hiểu được, nhưng vì vậy vô duyên cớ liên lụy tới người vô tội, đây là điều mà hắn không thể khoan dung.
- Ha ha, không sai, thiên phú của Tần Phàm ngươi thật sự là mạnh mẽ, tuổi trẻ đã đạt tới võ thánh cảnh giới. Nhưng chúng ta quyết chiến không phải là thiên phú, chúng ta so chiến chính là thực lực, một tiểu tử mới bước vào võ thánh cảnh giới, mặc cho ngươi gây sức ép thế nào, cũng đừng mong thoát khỏi lòng bàn tay của lục cấp võ thánh như ta!
Phong Vô Cực nghe lời cuồng ngôn của Tần Phàm, khinh thường cười lạnh.
- Vậy cứ việc thử xem đi! Ta muốn nhìn xem lục cấp võ thánh như ngươi có được bao nhiêu cân lượng!
Lúc này Tần Phàm cũng không nói nhiều, trực tiếp một quyền hướng bầu trời oanh ra, nhất thời một cỗ khí tức cường đại xa xưa từ trong hư không xuất hiện, đem cơn lốc khắp bốn phía đều đè ép trở xuống.
Thanh Long Tham Trảo!
Một móng vuốt khổng lồ vươn ra, uy thế vô cùng sống động, long vảy nhấp nháy, xuyên qua không gian khởi động phong vân, trực tiếp hướng Phong Vô Cực chộp tới.
Hiện tại chiêu Thanh Long Tham Trảo của Tần Phàm từ sau khi hắn thực sự tu luyện mộc hệ nguyên khí uy lực càng mạnh, một khi thi triển, có thể làm thiên địa biến sắc, sơn băng địa liệt.
- Tại sao có thể như vậy? Nghe đồn đãi hắn mới đột phá võ thánh cảnh giới không lâu, tiểu tạp chủng kia làm sao có được thực lực mạnh như thế!
Phong Vô Cực vốn đang định châm chọc Tần Phàm một phen, nhưng nhìn thấy móng vuốt khổng lồ chộp tới, thanh thế mạnh mẽ xé gió, điều này không khỏi làm sắc mặt hắn chợt biến đổi.
Hắn thật không ngờ Tần Phàm chỉ mới đột phá cảnh giới võ thánh mà có thể mạnh mẽ tới trình độ này!
Đây quả thật nghe rợn cả người!
Ngay lập tức hắn cũng không dám chậm trễ, khí kình nhấc lên, một chưởng vung ra, sức gió thật lớn làm trên bầu trời truyền tới tiếng vang như quỷ khóc thần hào, tầng mây cuồn cuộn bốn phía như hồng thủy ngập trời, lại làm thanh thế càng thêm có vẻ dọa người.
Một chưởng của Phong Vô Cực hình thành chưởng ấn cực lớn, bên trong ẩn hàm thủy hệ nguyên khí cùng phong hệ nguyên khí tạo thành, thoạt nhìn chẳng khác gì long quyển phong cuốn từ mặt biển, xen lẫn nước biển băng sương muốn tập kích vào bờ.
Phong hệ nguyên khí không nằm trong ngũ hành, nhưng muốn hình thành quy tắc tiểu thế giới thì nhất định phải có ngũ hành lực lượng, cho nên sau khi người trong Phong gia đạt tới võ thánh, cũng sẽ tu tập thêm nguyên khí hệ khác. Nói cách khác, cường giả Phong gia nhiều nhất có thể tu tập sáu loại nguyên khí, đây cũng lợi hại hơn võ thánh bình thường rất nhiều.
Đương nhiên, khó khăn khi tu luyện cũng sẽ lớn hơn rất nhiều. Tần Phàm nhìn ra được tuy Phong Vô Cực đã là lục cấp võ thánh, nhưng tối đa chỉ nắm giữ được ba hệ nguyên khí mà thôi. Ngoại từ phong cùng thủy còn có kim hệ nguyên khí, bị hắn giấu diếm trong long quyển phong, làm sức gió càng thêm có vẻ sắc bén, thật giống như che giấu vô số đao nhọn bên trong.
Tuy chỉ có ba loại nguyên khí, nhưng Tần Phàm không thừa nhận cũng không được, thực lực của Phong Vô Cực rất mạnh, trình độ dung hợp ba loại nguyên khí cực cao, thực lực mạnh hơn Hồng Hải rất nhiều.
- Tiểu tạp chủng, nếm thử Phong Sát Đại Thủ Ấn của ta thử xem!
Phong Vô Cực nhìn khí thế hung hãn của Tần Phàm, không hề khinh thường, thúc giục chưởng ấn xen lẫn khí kình mênh mông sắc bén, hướng Thanh Long Tham Trảo áp tới.
Chưởng ấn thật lớn chứa ba hệ nguyên khí tiếp xúc cùng Thanh Long Tham Trảo, uy lực thật lớn liền hiển hiện, vô số đao nhọn đột nhiên đâm ra, sát khí mãnh liệt muốn trực tiếp đem Thanh Long Tham Trảo trộn thành mảnh vụn.
- Oanh!
Thanh Long Tham Trảo cùng đại thủ ấn va chạm vào nhau, thanh âm vang ra thật lớn, bộc phát trên bầu trời, sau đó thổi quét tán phát, mang theo năng lượng phong bạo thật lớn!
Trong trung tâm va chạm, từng luồng lực lượng đáng sợ tán ra, không khí chung quanh bị đè ép ra ngoài, phong vân khởi lên, hồ nước xa xa bị khí kình chèn ép bạo phát sóng gió động trời.
Công kích của hai người bộc phát, núi cao bốn phía, mặt đất dưới chân Tần Phàm đều chấn động kịch liệt!
Ngay lập tức Tần Phàm khẽ cau mày, nhìn lên người kia hỏi. Nhớ tới lúc trước trong đại hội anh hùng săn thú, bởi Phong Bạch Vũ đố kỵ thiên phú của Tần Phàm cao hơn hắn, ra tay đánh lén, điều này làm Tần Phàm nhớ tới người kia liền tức giận.
- Hừ, Vũ nhi chết trong tay ngươi là do ngươi chính mồm thừa nhận, hiện tại không cần chống chế chứ!
Người ở trên không lúc này nghiến răng nghiến lợi, mối thù giết con làm cho hắn hận Tần Phàm tới tận xương.
- Không sai, Phong Bạch Vũ là do ta giết!
Tần Phàm cũng không hề chối đẩy, trực tiếp thản nhiên thừa nhận.
Hắn từng gặp được không ít thiên tài, bên trong Chân Võ thánh địa thật nhiều, sau khi đi ra còn gặp Tần Thiên Hoành cùng huynh đệ Vân Phi Dương, đều là người có thiên tài tuyệt diễm, nhưng mặc dù họ có ý chí không chịu thua, nhưng còn chưa đến nỗi vì đố kỵ tài năng của người khác mà dồn đối phương vào tử địa.
Chỉ riêng Phong Bạch Vũ, lúc trước chưa từng có mâu thuẫn ích lợi, chỉ vì không cam tâm nhìn thấy người ta có thiên phú cao hơn mình cùng tiềm lực mạnh hơn mình mà ghen ghét, giết hắn Tần Phàm tới hiện tại cũng cảm thấy là đáng tội.
- Tốt, tốt, giết Vũ nhi của ta mà vẫn cảm thấy vô sự, Tần Phàm, ngươi thật sự là quá mức càn rỡ! Hôm nay ta nhất định phải cho ngươi nợ máu trả bằng máu!
Người trên bầu trời bị thái độ của Tần Phàm làm giận dữ, cơn lốc bốn phía càng thêm mãnh liệt, hồ lớn lại nổi lên sóng to ngập trời.
- Con của ngươi tâm tính hẹp hòi, lúc trước chỉ vì nhìn thấy thiên phú của ta cao hơn hắn mà sinh lòng đố kỵ, còn ra tay đánh lén ta trước, ta không giết hắn chẳng lẽ cần đứng yên để cho hắn giết ta mới gọi là khiêm cung sao?
Tần Phàm hờ hững nói.
- Hiện giờ con ta đã chết, ngươi muốn nói thế nào cũng có thể! Dù sao ta không để ý ai động thủ trước, dù sao ngươi giết chết con trai độc nhất của Phong Vô Cực ta, ngươi phải đền mạng!
Người trên không rốt cục không còn nhịn được, hai tay vừa động, từng luồng gió lốc mạnh mẽ dâng lên, mãnh liệt gào thét.
- Hừ, sớm biết như thế cần gì phải nói nhiều như vậy! Con của ngươi gây tội thì phải chịu tội, ngươi đã muốn báo thù, cũng đừng giả vờ mình chính nghĩa! Hôm nay ngươi đem xe ngựa của Đại Ly Hồng gia phá hủy, còn đánh người của Hồng gia trọng thương, ta cũng nhất định phải cho Hồng gia một lời công đạo! Phong Vô Cực phải không, chuyện hôm nay ta cũng nhất định không bỏ qua cho ngươi!
Tần Phàm thấy người kia ra tay công kích, hắn lại nhìn Hồng Vũ tùy thời có thể chết vì vết thương, sắc mặt biến thành lạnh lẽo.
Thiếu niên kia của Hồng gia, tính tình không sai, hơn nữa còn thập phần sùng bái chính mình, dọc theo đường đi hắn sợ mình buồn bã mà luôn nghĩ cách làm mình vui vẻ, có thể nói đoạn đường này tâm tình Tần Phàm cũng không tệ lắm.
Bây giờ nhìn thấy thiếu niên đáng yêu kia cơ hồ sắp bị Phong Vô Cực đánh chết, trong lòng hắn thật tức giận. Đối phương tới tìm thù hắn có thể hiểu được, nhưng vì vậy vô duyên cớ liên lụy tới người vô tội, đây là điều mà hắn không thể khoan dung.
- Ha ha, không sai, thiên phú của Tần Phàm ngươi thật sự là mạnh mẽ, tuổi trẻ đã đạt tới võ thánh cảnh giới. Nhưng chúng ta quyết chiến không phải là thiên phú, chúng ta so chiến chính là thực lực, một tiểu tử mới bước vào võ thánh cảnh giới, mặc cho ngươi gây sức ép thế nào, cũng đừng mong thoát khỏi lòng bàn tay của lục cấp võ thánh như ta!
Phong Vô Cực nghe lời cuồng ngôn của Tần Phàm, khinh thường cười lạnh.
- Vậy cứ việc thử xem đi! Ta muốn nhìn xem lục cấp võ thánh như ngươi có được bao nhiêu cân lượng!
Lúc này Tần Phàm cũng không nói nhiều, trực tiếp một quyền hướng bầu trời oanh ra, nhất thời một cỗ khí tức cường đại xa xưa từ trong hư không xuất hiện, đem cơn lốc khắp bốn phía đều đè ép trở xuống.
Thanh Long Tham Trảo!
Một móng vuốt khổng lồ vươn ra, uy thế vô cùng sống động, long vảy nhấp nháy, xuyên qua không gian khởi động phong vân, trực tiếp hướng Phong Vô Cực chộp tới.
Hiện tại chiêu Thanh Long Tham Trảo của Tần Phàm từ sau khi hắn thực sự tu luyện mộc hệ nguyên khí uy lực càng mạnh, một khi thi triển, có thể làm thiên địa biến sắc, sơn băng địa liệt.
- Tại sao có thể như vậy? Nghe đồn đãi hắn mới đột phá võ thánh cảnh giới không lâu, tiểu tạp chủng kia làm sao có được thực lực mạnh như thế!
Phong Vô Cực vốn đang định châm chọc Tần Phàm một phen, nhưng nhìn thấy móng vuốt khổng lồ chộp tới, thanh thế mạnh mẽ xé gió, điều này không khỏi làm sắc mặt hắn chợt biến đổi.
Hắn thật không ngờ Tần Phàm chỉ mới đột phá cảnh giới võ thánh mà có thể mạnh mẽ tới trình độ này!
Đây quả thật nghe rợn cả người!
Ngay lập tức hắn cũng không dám chậm trễ, khí kình nhấc lên, một chưởng vung ra, sức gió thật lớn làm trên bầu trời truyền tới tiếng vang như quỷ khóc thần hào, tầng mây cuồn cuộn bốn phía như hồng thủy ngập trời, lại làm thanh thế càng thêm có vẻ dọa người.
Một chưởng của Phong Vô Cực hình thành chưởng ấn cực lớn, bên trong ẩn hàm thủy hệ nguyên khí cùng phong hệ nguyên khí tạo thành, thoạt nhìn chẳng khác gì long quyển phong cuốn từ mặt biển, xen lẫn nước biển băng sương muốn tập kích vào bờ.
Phong hệ nguyên khí không nằm trong ngũ hành, nhưng muốn hình thành quy tắc tiểu thế giới thì nhất định phải có ngũ hành lực lượng, cho nên sau khi người trong Phong gia đạt tới võ thánh, cũng sẽ tu tập thêm nguyên khí hệ khác. Nói cách khác, cường giả Phong gia nhiều nhất có thể tu tập sáu loại nguyên khí, đây cũng lợi hại hơn võ thánh bình thường rất nhiều.
Đương nhiên, khó khăn khi tu luyện cũng sẽ lớn hơn rất nhiều. Tần Phàm nhìn ra được tuy Phong Vô Cực đã là lục cấp võ thánh, nhưng tối đa chỉ nắm giữ được ba hệ nguyên khí mà thôi. Ngoại từ phong cùng thủy còn có kim hệ nguyên khí, bị hắn giấu diếm trong long quyển phong, làm sức gió càng thêm có vẻ sắc bén, thật giống như che giấu vô số đao nhọn bên trong.
Tuy chỉ có ba loại nguyên khí, nhưng Tần Phàm không thừa nhận cũng không được, thực lực của Phong Vô Cực rất mạnh, trình độ dung hợp ba loại nguyên khí cực cao, thực lực mạnh hơn Hồng Hải rất nhiều.
- Tiểu tạp chủng, nếm thử Phong Sát Đại Thủ Ấn của ta thử xem!
Phong Vô Cực nhìn khí thế hung hãn của Tần Phàm, không hề khinh thường, thúc giục chưởng ấn xen lẫn khí kình mênh mông sắc bén, hướng Thanh Long Tham Trảo áp tới.
Chưởng ấn thật lớn chứa ba hệ nguyên khí tiếp xúc cùng Thanh Long Tham Trảo, uy lực thật lớn liền hiển hiện, vô số đao nhọn đột nhiên đâm ra, sát khí mãnh liệt muốn trực tiếp đem Thanh Long Tham Trảo trộn thành mảnh vụn.
- Oanh!
Thanh Long Tham Trảo cùng đại thủ ấn va chạm vào nhau, thanh âm vang ra thật lớn, bộc phát trên bầu trời, sau đó thổi quét tán phát, mang theo năng lượng phong bạo thật lớn!
Trong trung tâm va chạm, từng luồng lực lượng đáng sợ tán ra, không khí chung quanh bị đè ép ra ngoài, phong vân khởi lên, hồ nước xa xa bị khí kình chèn ép bạo phát sóng gió động trời.
Công kích của hai người bộc phát, núi cao bốn phía, mặt đất dưới chân Tần Phàm đều chấn động kịch liệt!
/1830
|