Ngũ tâm hướng lên trời, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể trong suốt, mà bốn ma chủng trong cơ thể Tần Phàm cũng phát ra một cỗ chấn động thần bí. Ma chủng Kỳ Lân như gợn nước bắt đầu khỏi động, ma chủng Chu Tước như ánh lửa lập lòe, ma chủng Thanh Long như vạn độc, ma chủng Huyền Vũ như đại địa hồi xuân. Về phần Bạch Hổ châu, từ khi bị Tần Phàm luyện hóa vẫn một mực di động trong cơ thể hắn. Tốc độ của nó lúc này nhanh hơn bình thường rất nhiều, không ngừng tản mát ra quang mang.
Cứ như vậy, thời gian chậm rãi trôi qua.
Tần Phàm ngồi yên lặng ba ngày ba đêm.
Trong ba ngày này Tần Phàm không hề mở mắt lần nào. Mảnh sơn mạch này ở gần Mạc Lợi Thành cho nên cũng không có yêu thú nào cư ngụ ở đây. Mà trên người Tần Phàm cũng có khí tức Long Thần và Ma Tôn, yêu thú cũng không dám tới gần.
Trong khoảng thời gian này, hắn không hề bị quấy rầy.
Lúc này đã là đêm muộn, bầu trời không trăng.
Gió thoang thoảng, trên bầu trời một ngôi sao chớp động. Cùng lúc đó Tần Phàm mạnh mẽ mở hai mắt, bốn khỏa ma chủng và Bạch Hổ châu không ngừng phát ra những âm thanh thần bí, tựa hồ có một loại cảm ứng huyền diệu.
- Thiên Địa biến. Ma Tướng sinh. Ma chủng biến, tàn sát quỷ thần.
Hai mắt Tần Phàm lóe lên tinh quang sáng quắc, miệng lẩm bẩm nói.
Trong nháy mắt vô hạn huyền ảo, toàn bộ cảm ngộ tại thời điểm này không cách nào khống chế được hóa thành một quyền. Tần Phàm đánh quyền này về phía trước - Ma Tướng quyền!
Mạc Lợi thành với tư cách là chủ thành ở trên Mạc Lợi thần đảo, nằm ở khu vực trung tâm trọng yếu của Mạc Lợi thần đảo.
Lấy Mạc Lợi thành làm trung tâm, những khu vực xung quanh đều mở ra các đại thành được biết đến là đầu mối then chốt là những thành thị đi ra tứ phương. Cho nên Mạc Lợi thành chính là nơi phồn hoa nhất trong Mạc Lợi thần đảo.
Mà cũng bởi vì Thiên Tài Chiến được tổ chức trên Mạc Lợi thần đảo sắp bắt đầu, càng có rất rất nhiều người đi vào tòa chủ thành này. Điều này khiến cho Mạc Lợi thành càng thêm náo nhiệt.
Từ Mạc Lợi thành đi ra có bốn con đường lớn đi vầ bốn phương. Chẳng phân biệt ngày đêm trên đường lớn ngựa xe như nước, có thể nói ở đây phồn thịnh đạt đến trình độ không thể tưởng tượng nổi. Về phần quy mô của Mạc Lợi thành thì không cần phải suy nghĩ, Mạc Lợi thành rộng lớn vô cùng, bao quát cả một bình nguyên lớn, sơn mạch liên miên bất tận, gấp mấy lần các thành lớn khác.
Mạc Lợi tành với tư cách là chủ thành trên Mạc Lợi thần đảo cũng được đặt tên theo tên của đảo chủ. Mạc Lợi thành do chính đảo chủ tọa trấn, mà thành trì do đảo chủ tọa trấn tự nhiên không có ai dám ở chỗ này làm càn. Cho nên Mạc Lợi thành cũng là nơi an toàn nhất trên Mạc Lợi đảo.
Ở chỗ này, ngay cả xô xát đánh nhau cũng rất ít khi xảy ra.
Trong tân thế giới, bảy mươi hai đảo chủ thần đảo đều có thực lực cửu kiếp Bán Thần. Trước mặt bọn họ cho dù là thành chủ một phương, là cường giả đại năng thất kiếp Bán Thần cũng phải kính sợ.
Uy nghiêm của đảo chủ, trừ một ít cường giả cửu kiếp Bán Thần ra thì không người nào dám khiêu chiến.
Tóm lại, ở trong Mạc Lợi thành có một loại uy áp nhàn nhạt. Thậm chí được xưng là ma mực khiến cho tất cả mọi người đi vào quy củ, không một ai dám lỗ mãng.
Sau khi Tần Phàm thành công lĩnh ngộ Ma Tướng quyền liền rời khỏi sơn mạch, đi trên con đường lớn đến Mạc Lợi thành. Trước mắt hắn là một đại thành to lớn vô cùng, Tần Phàm rung động ngẩng đầu quan sát một hồi.
Từng dãy dường cao lớn, khí thế tràn ra bốn phương. Thậm chí không thể nhìn thấy điểm cuối. Trên đường đi tới Mạc Lợi thành, Tần Phàm đã gặp không ít đại thành, như Hoàng Hôn thành, Bạch Mông thành, Hoàng Nham thành...v.v... Lúc đầy khi nhìn thấy những đại thành này Tần Phàm còn có chút rung động. Dù sao khi còn ở trên Vũ Thiên đại lục hắn cũng chưa bao giờ thấy qua thành thị đồ sộ như vậy. Nhưng cũng không thể không nói những thành thị này không thể nào so với Mạc Lợi thành.
Tần Phàm cũng có thể cảm giác được có vô số khí tức cường đại, cho dù cường giả lục kiếp Bán Thần ở đây cũng nhiều hơn những thành thị thông thường khác rất nhiều. Thậm chí là cường giả thất kiếp Bán Thần, Tần Phàm cũng có thể nhìn thấy một hai người, nhưng bọn họ đều thu liễm khí tức đến vội vàng đi cũng vội vàng. Nếu không phải giác quan của hắn nhạy cảm thì không thể nhận ra được.
- Thật không hổ là chủ thành Mạc Lợi thần đảo ah..!
Đứng ở trước cửa thành, Tần Phàm ngẩng đầu lên nhìn, trong lòng âm thầm sợ hãi thán phục.
Khi đi vào Mạc Lợi thành, để tỏ vẻ tôn kính với đảo chủ cùng chủ thành, cho dù là lục kiếp Bán Thần cũng phải đi bộ vào. Mạc Lợi thành to như vậy nhưng không có người nào dám ngự không phi hành.
- Mặt khác, thiên tài tuổi trẻ ở đây rất nhiều, chỉ sợ đều tới tham gia Thiên Tài Chiến.
Đứng trong đám người, Tần Phàm cảm ứng được rất nhiều cường giả trẻ tuổi.
Những thiên tài trẻ tuổi này thực lực không kém, những người có thực lực cấp thủ lĩnh như ở Hoàng Hôn thành, Bạch Mông thành nhiều không kể xiết. Hơn nữa những người này nét mặt tràn đầy tự tin. Khi hai thiên tài trẻ tuổi nhìn nhau, trong mắt họ đều lóe ra tia lửa. Thiên Tài Chiến còn chưa bắt đầu nhưng những người này đã âm thầm giao thủ.
- Xem ra muốn đoạn một danh ngạch Thiên Tài Chiến nhất định phải hàng long phục hổ, lực áp quần hùng.
Chứng kiến tình cảnh như vậy, nhiệt huyết của Tần Phàm sôi trào.
Hắn cũng muốn chiến đấu!
- Tiến vào thành rồi nói sau!
Nhưng Tần Phàm không có vội, trước khi Thiên Tài Chiến bắt đầu hắn vẫn dĩ hòa vi quý, không va chạm với những thiên tài trẻ tuổi này. Hắn thu hồi cảm ứng lực của mình, nhanh chóng đi vào trong thành.
Con đường lớn đi vào trong thành cũng chật kích người. Tần Phàm vất vả lắm mới vào được trong thành, nhưng trong thành các tòa lầu các thu phí rất đắt đỏ cho nên tạm thời hắn còn chưa tìm được chỗ để nghỉ ngơi.
Ngay cả một trà lâu rẻ tiền nhất cũng tốn hơn một ngàn thần tinh. Giá cả như vậy một Bán Thần cấp thấp một năm cũng không hẳn kiếm được. Giá tiền này đủ để khiến không ít người chùn bước. Chẳng qua hiện nay Tần Phàm khá giàu có, hơn nữa lại là Luyện Đan Sư Bán Thần trung cấp, việc kiếm thần tinh cũng không quá khó khăn. Cuối cùng hắn cũng đành phải tiêu phí xa xỉ một phen.
Như Tần Phàm phỏng đoán, bởi vì ngày thi đấu sắp đến mà phần lớn các trà lâu đều có những tin tức có liên quan đến Thiên Tài Chiến. Đây cũng là nguyên nhân mà hắn không ngại giá cả đắt đỏ. Tần Phàm đối với lần tuyệt bạt thi đấu này thật sự biết rất ít, hắn cần tự tìm hiểu thông tin.
- Không biết đám ngườ Mộ Thanh Thanh có đến không.
Ngồi gần cửa sổ trên tầng ba một trà lâu, Tần Phàm gọi một ấm trà giá một trăm thần tinh. Vừa uống trà vừa sử dụng thính lực của mình để nghe khách nhân trong trà lâu bàn tán nghị luận.
Cách chỗ hắn ngồi hai mươi mét có hai nam tử trung niên một béo một gầy.
- Ha ha! Lại một lần tuyển bạt thi đấu Thiên Tài Chiến trên thần đảo bắt đầu...
Nhìn đám người dày đặc phía dưới, tên nam nhân béo cảm khái nói.
Cứ như vậy, thời gian chậm rãi trôi qua.
Tần Phàm ngồi yên lặng ba ngày ba đêm.
Trong ba ngày này Tần Phàm không hề mở mắt lần nào. Mảnh sơn mạch này ở gần Mạc Lợi Thành cho nên cũng không có yêu thú nào cư ngụ ở đây. Mà trên người Tần Phàm cũng có khí tức Long Thần và Ma Tôn, yêu thú cũng không dám tới gần.
Trong khoảng thời gian này, hắn không hề bị quấy rầy.
Lúc này đã là đêm muộn, bầu trời không trăng.
Gió thoang thoảng, trên bầu trời một ngôi sao chớp động. Cùng lúc đó Tần Phàm mạnh mẽ mở hai mắt, bốn khỏa ma chủng và Bạch Hổ châu không ngừng phát ra những âm thanh thần bí, tựa hồ có một loại cảm ứng huyền diệu.
- Thiên Địa biến. Ma Tướng sinh. Ma chủng biến, tàn sát quỷ thần.
Hai mắt Tần Phàm lóe lên tinh quang sáng quắc, miệng lẩm bẩm nói.
Trong nháy mắt vô hạn huyền ảo, toàn bộ cảm ngộ tại thời điểm này không cách nào khống chế được hóa thành một quyền. Tần Phàm đánh quyền này về phía trước - Ma Tướng quyền!
Mạc Lợi thành với tư cách là chủ thành ở trên Mạc Lợi thần đảo, nằm ở khu vực trung tâm trọng yếu của Mạc Lợi thần đảo.
Lấy Mạc Lợi thành làm trung tâm, những khu vực xung quanh đều mở ra các đại thành được biết đến là đầu mối then chốt là những thành thị đi ra tứ phương. Cho nên Mạc Lợi thành chính là nơi phồn hoa nhất trong Mạc Lợi thần đảo.
Mà cũng bởi vì Thiên Tài Chiến được tổ chức trên Mạc Lợi thần đảo sắp bắt đầu, càng có rất rất nhiều người đi vào tòa chủ thành này. Điều này khiến cho Mạc Lợi thành càng thêm náo nhiệt.
Từ Mạc Lợi thành đi ra có bốn con đường lớn đi vầ bốn phương. Chẳng phân biệt ngày đêm trên đường lớn ngựa xe như nước, có thể nói ở đây phồn thịnh đạt đến trình độ không thể tưởng tượng nổi. Về phần quy mô của Mạc Lợi thành thì không cần phải suy nghĩ, Mạc Lợi thành rộng lớn vô cùng, bao quát cả một bình nguyên lớn, sơn mạch liên miên bất tận, gấp mấy lần các thành lớn khác.
Mạc Lợi tành với tư cách là chủ thành trên Mạc Lợi thần đảo cũng được đặt tên theo tên của đảo chủ. Mạc Lợi thành do chính đảo chủ tọa trấn, mà thành trì do đảo chủ tọa trấn tự nhiên không có ai dám ở chỗ này làm càn. Cho nên Mạc Lợi thành cũng là nơi an toàn nhất trên Mạc Lợi đảo.
Ở chỗ này, ngay cả xô xát đánh nhau cũng rất ít khi xảy ra.
Trong tân thế giới, bảy mươi hai đảo chủ thần đảo đều có thực lực cửu kiếp Bán Thần. Trước mặt bọn họ cho dù là thành chủ một phương, là cường giả đại năng thất kiếp Bán Thần cũng phải kính sợ.
Uy nghiêm của đảo chủ, trừ một ít cường giả cửu kiếp Bán Thần ra thì không người nào dám khiêu chiến.
Tóm lại, ở trong Mạc Lợi thành có một loại uy áp nhàn nhạt. Thậm chí được xưng là ma mực khiến cho tất cả mọi người đi vào quy củ, không một ai dám lỗ mãng.
Sau khi Tần Phàm thành công lĩnh ngộ Ma Tướng quyền liền rời khỏi sơn mạch, đi trên con đường lớn đến Mạc Lợi thành. Trước mắt hắn là một đại thành to lớn vô cùng, Tần Phàm rung động ngẩng đầu quan sát một hồi.
Từng dãy dường cao lớn, khí thế tràn ra bốn phương. Thậm chí không thể nhìn thấy điểm cuối. Trên đường đi tới Mạc Lợi thành, Tần Phàm đã gặp không ít đại thành, như Hoàng Hôn thành, Bạch Mông thành, Hoàng Nham thành...v.v... Lúc đầy khi nhìn thấy những đại thành này Tần Phàm còn có chút rung động. Dù sao khi còn ở trên Vũ Thiên đại lục hắn cũng chưa bao giờ thấy qua thành thị đồ sộ như vậy. Nhưng cũng không thể không nói những thành thị này không thể nào so với Mạc Lợi thành.
Tần Phàm cũng có thể cảm giác được có vô số khí tức cường đại, cho dù cường giả lục kiếp Bán Thần ở đây cũng nhiều hơn những thành thị thông thường khác rất nhiều. Thậm chí là cường giả thất kiếp Bán Thần, Tần Phàm cũng có thể nhìn thấy một hai người, nhưng bọn họ đều thu liễm khí tức đến vội vàng đi cũng vội vàng. Nếu không phải giác quan của hắn nhạy cảm thì không thể nhận ra được.
- Thật không hổ là chủ thành Mạc Lợi thần đảo ah..!
Đứng ở trước cửa thành, Tần Phàm ngẩng đầu lên nhìn, trong lòng âm thầm sợ hãi thán phục.
Khi đi vào Mạc Lợi thành, để tỏ vẻ tôn kính với đảo chủ cùng chủ thành, cho dù là lục kiếp Bán Thần cũng phải đi bộ vào. Mạc Lợi thành to như vậy nhưng không có người nào dám ngự không phi hành.
- Mặt khác, thiên tài tuổi trẻ ở đây rất nhiều, chỉ sợ đều tới tham gia Thiên Tài Chiến.
Đứng trong đám người, Tần Phàm cảm ứng được rất nhiều cường giả trẻ tuổi.
Những thiên tài trẻ tuổi này thực lực không kém, những người có thực lực cấp thủ lĩnh như ở Hoàng Hôn thành, Bạch Mông thành nhiều không kể xiết. Hơn nữa những người này nét mặt tràn đầy tự tin. Khi hai thiên tài trẻ tuổi nhìn nhau, trong mắt họ đều lóe ra tia lửa. Thiên Tài Chiến còn chưa bắt đầu nhưng những người này đã âm thầm giao thủ.
- Xem ra muốn đoạn một danh ngạch Thiên Tài Chiến nhất định phải hàng long phục hổ, lực áp quần hùng.
Chứng kiến tình cảnh như vậy, nhiệt huyết của Tần Phàm sôi trào.
Hắn cũng muốn chiến đấu!
- Tiến vào thành rồi nói sau!
Nhưng Tần Phàm không có vội, trước khi Thiên Tài Chiến bắt đầu hắn vẫn dĩ hòa vi quý, không va chạm với những thiên tài trẻ tuổi này. Hắn thu hồi cảm ứng lực của mình, nhanh chóng đi vào trong thành.
Con đường lớn đi vào trong thành cũng chật kích người. Tần Phàm vất vả lắm mới vào được trong thành, nhưng trong thành các tòa lầu các thu phí rất đắt đỏ cho nên tạm thời hắn còn chưa tìm được chỗ để nghỉ ngơi.
Ngay cả một trà lâu rẻ tiền nhất cũng tốn hơn một ngàn thần tinh. Giá cả như vậy một Bán Thần cấp thấp một năm cũng không hẳn kiếm được. Giá tiền này đủ để khiến không ít người chùn bước. Chẳng qua hiện nay Tần Phàm khá giàu có, hơn nữa lại là Luyện Đan Sư Bán Thần trung cấp, việc kiếm thần tinh cũng không quá khó khăn. Cuối cùng hắn cũng đành phải tiêu phí xa xỉ một phen.
Như Tần Phàm phỏng đoán, bởi vì ngày thi đấu sắp đến mà phần lớn các trà lâu đều có những tin tức có liên quan đến Thiên Tài Chiến. Đây cũng là nguyên nhân mà hắn không ngại giá cả đắt đỏ. Tần Phàm đối với lần tuyệt bạt thi đấu này thật sự biết rất ít, hắn cần tự tìm hiểu thông tin.
- Không biết đám ngườ Mộ Thanh Thanh có đến không.
Ngồi gần cửa sổ trên tầng ba một trà lâu, Tần Phàm gọi một ấm trà giá một trăm thần tinh. Vừa uống trà vừa sử dụng thính lực của mình để nghe khách nhân trong trà lâu bàn tán nghị luận.
Cách chỗ hắn ngồi hai mươi mét có hai nam tử trung niên một béo một gầy.
- Ha ha! Lại một lần tuyển bạt thi đấu Thiên Tài Chiến trên thần đảo bắt đầu...
Nhìn đám người dày đặc phía dưới, tên nam nhân béo cảm khái nói.
/1830
|