Tuy thực lực của hắn bây giờ chưa hẳn có thể trùng kích Top 10, nhưng hiện tại cách Thần Đảo Thiên Tài Chiến chính thức bắt đầu này còn có mấy tháng thời gian, hắn tin tưởng mình còn sẽ có tăng lên.
- Hừ, lập công chuộc tội? Ngươi biết mình phạm tội gì sao?
Nghe vậy, lúc này Mạc Lợi lại hừ lạnh một tiếng nói ra.
- Tần Phàm không nên giết chết Vân Thiên.
Trong nội tâm Tần Phàm tự nhiên biết rõ nguyên nhân chân thật, nhưng trong miệng chỉ là nói ra.
- Một Vân Thiên tính là cái gì. Ở Mạc Lợi Thần Đảo, bản đảo chủ là Thần! Cho dù phụ thân Vân Đỉnh thành thành chủ của hắn có chút thực lực, nhưng hắn cũng không dám nói một chữ không đối với bản đảo chủ. Mà ngươi biết rõ bản đảo chủ muốn bảo trụ Vân Thiên, lại vẫn dám làm trái ý của ta, cái này chính là đại nghịch bất đạo, ngươi biết nếu là ở dĩ vãng, ngươi đã sớm chết một trăm lần rồi hay không.
Mạc Lợi bên trong đạm mạc mang theo một loại bá đạo nói ra.
- Thỉnh đảo chủ thứ tội, kỳ thật ban đầu Tần Phàm cũng không biết là đảo chủ ra tay, chỉ cho là thủ đoạn cuối cùng của Vân Thiên, mà thời điểm đảo chủ xuất hiện, bởi vì vũ kỹ này của ta là lần đầu tiên thi triển cho nên mới có chút khống chế không nổi...
Tần Phàm nghe được Mạc Lợi nói như vậy, biết rõ mình có lẽ đã không có việc gì rồi, vì vậy liền trong miệng nếm thử giải thích nói ra.
- Thu hồi giải thích của ngươi đi.
Lúc này Mạc Lợi lại bỗng nhiên thả Tần Phàm, tựa hồ phẫn nộ vừa rồi cũng hết giận một ít, sau đó hắn chắp tay sau lưng, trong miệng nhàn nhạt nói:
- Cái thế giới này chỉ thờ phụng thực lực, không có người muốn nghe giải thích, bản đảo chủ không giết ngươi, là vì mới vừa rồi ngươi có thể tiếp được 1% lực lượng của bản đảo chủ mà bất tử, ngươi đã chứng minh thực lực cùng giá trị của mình mà thôi.
- Đa tạ đảo chủ bệ hạ không giết, Tần Phàm tất sẽ đem hết toàn lực ở trong Thần Đảo Thiên Tài Chiến vì Mạc Lợi Đảo tranh thủ một thứ tự tốt.
Tần Phàm thật vất vả ổn định thân thể ở giữa không trung, sau đó trầm giọng nói ra.
Mạc Lợi rất tàn khốc, nhưng cũng rất chân thật. Cái thế giới này thờ phụng thực lực, thực lực của hắn chưa đủ, cũng không có bối cảnh, dám làm trái ý chí của thượng vị giả dĩ nhiên là phải thừa nhận thượng vị giả phẫn nộ.
Kỳ thật trước khi hắn giết Vân Thiên đã từng có nghĩ qua khả năng này, chỉ là bởi vì khi đó hắn cũng nộ khí trong đầu, Vân Thiên lại mở miệng châm ngòi, hắn mới mạo hiểm đánh chết.
- Nhớ kỹ, bản đảo chủ không giết ngươi là vì ta cảm thấy ngươi còn có giá trị, mà ngươi muốn bản đảo chủ bảo trụ ngươi, vậy ngươi phải tự mình đi chứng minh giá trị của ngươi. Trước khi Thần Đảo Thiên Tài Chiến bắt đầu, không người nào dám động tới ngươi, chẳng qua nếu như ở trong Thần Đảo Thiên Tài Chiến ngươi không có lấy được thứ tự để cho bản đảo chủ thoả mãn, như vậy ngươi một mình tiếp nhận lửa giận của Vân Thanh Lam a.
Đạm mạc liếc nhìn Tần Phàm, sau đó Mạc Lợi một bước đạp vào hư không, rất nhanh liền đi ra khỏi Sát Lục Bí Cảnh, sau đó thanh âm cuối cùng kia mới bay bổng từ trong hư không truyền đến.
- Hô…
Nhìn xem rung động trong hư không kia dần dần biến mất, lúc này Tần Phàm mới nặng nề thở phào nhẹ nhỏm.
Khí thế áp bách của Cửu Kiếp Bán Thần thật sự là quá mạnh mẽ, hơn nữa hiện tại hắn còn bị thương, dù là tu vi tinh thần ý chí của hắn mạnh hơn người bình thường, nhưng cũng là thời thời khắc khắc cảm giác được như là có một tòa Đại Sơn áp ở trước ngực, một loại gần như là khó có thể hô hấp, chỉ có điều vừa rồi hắn là gắt gao chèo chống lấy mà thôi.
Hắn phải làm như vậy, bởi vì nếu như biểu hiện quá mức không chịu nổi, vậy thì sẽ trở thành người không có giá trị trong miệng Mạc Lợi Đảo chủ, không có giá trị lại dám làm trái ý chí của Mạc Lợi Đảo chủ, lấy tính cách của hắn, chỉ sợ chỉ có một con đường chết.
Tần Phàm nhìn ra được, Mạc Lợi Đảo chủ này mặt ngoài xem như thập phần đạm mạc, nhưng thực chất bên trong lại là người cực kỳ sĩ diện. Thiên Tài Chiến lần trước Mạc Lợi Thần Đảo toàn quân bị diệt, để cho trên mặt hắn không ánh sáng, lúc này hắn mới để cho càng nhiều thiên tài cường giả hơn nữa vì hắn kiếm thể diện về.
- Lục kiếp Bán Thần cường giả tính bằng đơn vị hàng nghìn, lại khả năng có Thất Kiếp Bán Thần cường giả. Xem ra muốn lấy được Top 10 hoàn toàn chính xác là rất không dễ dàng ah.
Sau đó Tần Phàm nhíu mày, bắt đầu suy tư .
Mạc Lợi nói đúng, Tân Thế Giới này điều kiện Tiên Thiên may mắn, hơn nữa đất rộng của nhiều, các loại Viễn Cổ di chỉ trải rộng, người có thiên phú có cơ duyên nhiều không kể xiết. Cái này đối với hắn là nhân vật từ bên ngoài đến mà nói, những thiên tài bản thổ này có được ưu thế lớn hơn hắn rất nhiều.
Thần Đảo Thiên Tài Chiến, là tất cả thiên tài trong Tân Thế Giới tập hợp! Dùng thiên tài tụ tập để hình dung cũng hoàn toàn không đủ.
Phải biết rằng, ở Thiên Tài Chiến lần trước, trình độ của người bài danh cuối cùng trong Mạc Lợi Thần Đảo là như Vân Thiên. Có thể tưởng tượng, ở bên trong Thiên Tài Chiến chính thức, hắn gặp được đối thủ sẽ đáng sợ đến trình độ nào.
- Bất quá vô luận như thế nào, ở trên Thần Đảo Thiên Tài Chiến, ta tất sẽ có được một vị trí thuộc về ta.
Sau đó hắn nắm chặt nắm đấm, trong lòng có một loại tự tin cùng hào khí.
Hắn chưa bao giờ cho là mình chênh lệch với đám thiên tài cùng tuổi, hắn sẽ chứng minh mình.
Mà trong lòng của hắn còn có một thanh âm chỉ có mình mới có thể nghe được nói ra:
- Nếu như ngay cả Thiên Tài Chiến cũng qua không được, ta còn nói gì đi Yêu Thần đảo tìm kiếm Kỷ Li?
Ở phía trên giữa không trung, thời gian dần qua khôi phục một ít khí lực cùng thực lực.
Bỗng nhiên Tần Phàm nhìn về phía quang môn ly khai kia, lúc này nhàn nhạt mở lời nói ra:
- Thiên Dương huynh, không biết ngươi lúc này đây còn muốn trốn tới khi nào? Nếu như muốn ra tay, ta nghĩ ngươi đã bỏ qua cơ hội tốt nhất.
Âm thanh ân tiết cứng rắn đi xuống, trong một mảnh đồi núi lộn xộn kia, một thân ảnh hơi có vẻ chật vật ở trong đó đứng lên.
- Hắc hắc, Tần huynh, không thể tưởng được vẫn là để cho ngươi phát hiện.
Rất nhanh, Mạc Thiên Dương liền hướng về giữa không trung bay tới, xa xa nhìn xem Tần Phàm nói ra:
- Bất quá Tần huynh yên tâm, chúng ta ở trước khi thi đấu còn chưa bắt đầu đã nói là quan hệ minh hữu, ta làm sao có thể ra tay với ngươi? Vừa rồi ta không dám đi ra, là vì khí thế của đại bá quá mức kinh người, ta cũng không dám đi ra làm bia cho người ngắm.
- Thật sao?
Tần Phàm từ chối cho ý kiến nhàn nhạt nói ra.
- Khục khục, đương nhiên, không thể tưởng được Tần huynh thật sự là uy mãnh, vậy mà ngay cả Vân Thiên cũng bị ngươi giết chết, thật sự là để cho người bội phục.
Lúc này Mạc Thiên Dương ho hai tiếng, tiếp tục nói:
- Hơn nữa vẫn là ở trong tay đại bá ta giết chết hắn, hành động vĩ đại như vậy, ta nghĩ toàn bộ Mạc Lợi Thần Đảo cũng tìm không ra người thứ hai rồi.
- Hừ, lập công chuộc tội? Ngươi biết mình phạm tội gì sao?
Nghe vậy, lúc này Mạc Lợi lại hừ lạnh một tiếng nói ra.
- Tần Phàm không nên giết chết Vân Thiên.
Trong nội tâm Tần Phàm tự nhiên biết rõ nguyên nhân chân thật, nhưng trong miệng chỉ là nói ra.
- Một Vân Thiên tính là cái gì. Ở Mạc Lợi Thần Đảo, bản đảo chủ là Thần! Cho dù phụ thân Vân Đỉnh thành thành chủ của hắn có chút thực lực, nhưng hắn cũng không dám nói một chữ không đối với bản đảo chủ. Mà ngươi biết rõ bản đảo chủ muốn bảo trụ Vân Thiên, lại vẫn dám làm trái ý của ta, cái này chính là đại nghịch bất đạo, ngươi biết nếu là ở dĩ vãng, ngươi đã sớm chết một trăm lần rồi hay không.
Mạc Lợi bên trong đạm mạc mang theo một loại bá đạo nói ra.
- Thỉnh đảo chủ thứ tội, kỳ thật ban đầu Tần Phàm cũng không biết là đảo chủ ra tay, chỉ cho là thủ đoạn cuối cùng của Vân Thiên, mà thời điểm đảo chủ xuất hiện, bởi vì vũ kỹ này của ta là lần đầu tiên thi triển cho nên mới có chút khống chế không nổi...
Tần Phàm nghe được Mạc Lợi nói như vậy, biết rõ mình có lẽ đã không có việc gì rồi, vì vậy liền trong miệng nếm thử giải thích nói ra.
- Thu hồi giải thích của ngươi đi.
Lúc này Mạc Lợi lại bỗng nhiên thả Tần Phàm, tựa hồ phẫn nộ vừa rồi cũng hết giận một ít, sau đó hắn chắp tay sau lưng, trong miệng nhàn nhạt nói:
- Cái thế giới này chỉ thờ phụng thực lực, không có người muốn nghe giải thích, bản đảo chủ không giết ngươi, là vì mới vừa rồi ngươi có thể tiếp được 1% lực lượng của bản đảo chủ mà bất tử, ngươi đã chứng minh thực lực cùng giá trị của mình mà thôi.
- Đa tạ đảo chủ bệ hạ không giết, Tần Phàm tất sẽ đem hết toàn lực ở trong Thần Đảo Thiên Tài Chiến vì Mạc Lợi Đảo tranh thủ một thứ tự tốt.
Tần Phàm thật vất vả ổn định thân thể ở giữa không trung, sau đó trầm giọng nói ra.
Mạc Lợi rất tàn khốc, nhưng cũng rất chân thật. Cái thế giới này thờ phụng thực lực, thực lực của hắn chưa đủ, cũng không có bối cảnh, dám làm trái ý chí của thượng vị giả dĩ nhiên là phải thừa nhận thượng vị giả phẫn nộ.
Kỳ thật trước khi hắn giết Vân Thiên đã từng có nghĩ qua khả năng này, chỉ là bởi vì khi đó hắn cũng nộ khí trong đầu, Vân Thiên lại mở miệng châm ngòi, hắn mới mạo hiểm đánh chết.
- Nhớ kỹ, bản đảo chủ không giết ngươi là vì ta cảm thấy ngươi còn có giá trị, mà ngươi muốn bản đảo chủ bảo trụ ngươi, vậy ngươi phải tự mình đi chứng minh giá trị của ngươi. Trước khi Thần Đảo Thiên Tài Chiến bắt đầu, không người nào dám động tới ngươi, chẳng qua nếu như ở trong Thần Đảo Thiên Tài Chiến ngươi không có lấy được thứ tự để cho bản đảo chủ thoả mãn, như vậy ngươi một mình tiếp nhận lửa giận của Vân Thanh Lam a.
Đạm mạc liếc nhìn Tần Phàm, sau đó Mạc Lợi một bước đạp vào hư không, rất nhanh liền đi ra khỏi Sát Lục Bí Cảnh, sau đó thanh âm cuối cùng kia mới bay bổng từ trong hư không truyền đến.
- Hô…
Nhìn xem rung động trong hư không kia dần dần biến mất, lúc này Tần Phàm mới nặng nề thở phào nhẹ nhỏm.
Khí thế áp bách của Cửu Kiếp Bán Thần thật sự là quá mạnh mẽ, hơn nữa hiện tại hắn còn bị thương, dù là tu vi tinh thần ý chí của hắn mạnh hơn người bình thường, nhưng cũng là thời thời khắc khắc cảm giác được như là có một tòa Đại Sơn áp ở trước ngực, một loại gần như là khó có thể hô hấp, chỉ có điều vừa rồi hắn là gắt gao chèo chống lấy mà thôi.
Hắn phải làm như vậy, bởi vì nếu như biểu hiện quá mức không chịu nổi, vậy thì sẽ trở thành người không có giá trị trong miệng Mạc Lợi Đảo chủ, không có giá trị lại dám làm trái ý chí của Mạc Lợi Đảo chủ, lấy tính cách của hắn, chỉ sợ chỉ có một con đường chết.
Tần Phàm nhìn ra được, Mạc Lợi Đảo chủ này mặt ngoài xem như thập phần đạm mạc, nhưng thực chất bên trong lại là người cực kỳ sĩ diện. Thiên Tài Chiến lần trước Mạc Lợi Thần Đảo toàn quân bị diệt, để cho trên mặt hắn không ánh sáng, lúc này hắn mới để cho càng nhiều thiên tài cường giả hơn nữa vì hắn kiếm thể diện về.
- Lục kiếp Bán Thần cường giả tính bằng đơn vị hàng nghìn, lại khả năng có Thất Kiếp Bán Thần cường giả. Xem ra muốn lấy được Top 10 hoàn toàn chính xác là rất không dễ dàng ah.
Sau đó Tần Phàm nhíu mày, bắt đầu suy tư .
Mạc Lợi nói đúng, Tân Thế Giới này điều kiện Tiên Thiên may mắn, hơn nữa đất rộng của nhiều, các loại Viễn Cổ di chỉ trải rộng, người có thiên phú có cơ duyên nhiều không kể xiết. Cái này đối với hắn là nhân vật từ bên ngoài đến mà nói, những thiên tài bản thổ này có được ưu thế lớn hơn hắn rất nhiều.
Thần Đảo Thiên Tài Chiến, là tất cả thiên tài trong Tân Thế Giới tập hợp! Dùng thiên tài tụ tập để hình dung cũng hoàn toàn không đủ.
Phải biết rằng, ở Thiên Tài Chiến lần trước, trình độ của người bài danh cuối cùng trong Mạc Lợi Thần Đảo là như Vân Thiên. Có thể tưởng tượng, ở bên trong Thiên Tài Chiến chính thức, hắn gặp được đối thủ sẽ đáng sợ đến trình độ nào.
- Bất quá vô luận như thế nào, ở trên Thần Đảo Thiên Tài Chiến, ta tất sẽ có được một vị trí thuộc về ta.
Sau đó hắn nắm chặt nắm đấm, trong lòng có một loại tự tin cùng hào khí.
Hắn chưa bao giờ cho là mình chênh lệch với đám thiên tài cùng tuổi, hắn sẽ chứng minh mình.
Mà trong lòng của hắn còn có một thanh âm chỉ có mình mới có thể nghe được nói ra:
- Nếu như ngay cả Thiên Tài Chiến cũng qua không được, ta còn nói gì đi Yêu Thần đảo tìm kiếm Kỷ Li?
Ở phía trên giữa không trung, thời gian dần qua khôi phục một ít khí lực cùng thực lực.
Bỗng nhiên Tần Phàm nhìn về phía quang môn ly khai kia, lúc này nhàn nhạt mở lời nói ra:
- Thiên Dương huynh, không biết ngươi lúc này đây còn muốn trốn tới khi nào? Nếu như muốn ra tay, ta nghĩ ngươi đã bỏ qua cơ hội tốt nhất.
Âm thanh ân tiết cứng rắn đi xuống, trong một mảnh đồi núi lộn xộn kia, một thân ảnh hơi có vẻ chật vật ở trong đó đứng lên.
- Hắc hắc, Tần huynh, không thể tưởng được vẫn là để cho ngươi phát hiện.
Rất nhanh, Mạc Thiên Dương liền hướng về giữa không trung bay tới, xa xa nhìn xem Tần Phàm nói ra:
- Bất quá Tần huynh yên tâm, chúng ta ở trước khi thi đấu còn chưa bắt đầu đã nói là quan hệ minh hữu, ta làm sao có thể ra tay với ngươi? Vừa rồi ta không dám đi ra, là vì khí thế của đại bá quá mức kinh người, ta cũng không dám đi ra làm bia cho người ngắm.
- Thật sao?
Tần Phàm từ chối cho ý kiến nhàn nhạt nói ra.
- Khục khục, đương nhiên, không thể tưởng được Tần huynh thật sự là uy mãnh, vậy mà ngay cả Vân Thiên cũng bị ngươi giết chết, thật sự là để cho người bội phục.
Lúc này Mạc Thiên Dương ho hai tiếng, tiếp tục nói:
- Hơn nữa vẫn là ở trong tay đại bá ta giết chết hắn, hành động vĩ đại như vậy, ta nghĩ toàn bộ Mạc Lợi Thần Đảo cũng tìm không ra người thứ hai rồi.
/1830
|