- Tần Phàm, ngươi buông tha cho ta đi, ta cam đoan La gia sẽ không làm kẻ địch với ngươi!
Mà trong lòng La Thành kỳ thật cũng đang giãy dụa, hắn rốt cục bị vẻ bình tĩnh của Tần Phàm dọa sợ, tuy rằng trong lòng không cam lòng cùng khuất nhục, nhưng trong miệng vẫn không nhịn được mở miệng cầu xin tha thứ.
Linh hồn của hắn thật suy yếu, chỉ cần Tần Phàm nhẹ nhàng niết tay hắn sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt trong thiên địa.
Tần Phàm vẫn không lên tiếng.
- Tần Phàm, lấy thực lực cùng tiềm lực thật lớn của ngươi trong tương lai, nếu ngay cả ta cũng không giết được ngươi, như vậy Thiên La thành La gia ngoại trừ gia chủ người có thể nắm chắc giết được ngươi sẽ không quá ba người, hơn nữa bọn họ đều là thái thượng trưởng lão không dễ dàng rời khỏi Thiên La thành. Những người khác muốn tới giết ngươi bất quá chỉ là chịu chết mà thôi!
La Thành chỉ đành tiếp tục nói.
- Ngươi đối với ta không có oán hận sao?
Tần Phàm lẳng lặng nghe lời nói của La Thành, qua hồi lâu hắn mới thản nhiên mở miệng hỏi.
Linh hồn của La Thành có vẻ biến sắc, tựa hồ trong lòng đang giãy dụa, qua một lát hắn mới hít sâu một hơi nói:
- Ta cũng không gạt ngươi, vốn siêu cấp thiên tài La gia La Phong bị giết chết dưới tay ngươi, hiện tại thân thể của ta cũng hoàn toàn bị hủy trong tay ngươi, nói không có chút oán hận là lừa gạt ngươi, nhưng ta đã sống hơn trăm năm, không có gì xem không thông suốt, nếu biết đã không thể báo thù, ta sẽ cố gắng để cho ta cùng cả Thiên La thành La gia không làm kẻ địch của ngươi!
- Ta thưởng thức sự thẳng thắn của ngươi, ngươi đi đi!
Nghe lời nói của La Thành, cuối cùng Tần Phàm buông ra linh hồn của hắn.
Sau đó hắn bình tĩnh nhìn linh hồn La Thành kinh hồn chưa định phiêu phù giữa không trung, tiếp tục nói:
- Tần Phàm này có nguyên tắc làm người, nếu người không phạm ta ta không phạm người, nếu người phạm ta sẽ trả gấp mười, La Phong chết trong tay ta trong cuộc chiến vòng loại, nếu La gia các ngươi còn muốn tiếp tục dây dưa, như vậy ta cũng chỉ có thể phụng bồi tới cùng, nhưng các ngươi phải chuẩn bị sẽ bị ta diệt môn!
Thanh âm của hắn thập phần bình tĩnh, hình như đang nói một chuyện không chút khẩn yếu. Nhưng loại bình tĩnh như thế lại làm tận sâu trong linh hồn của La Thành sinh ra cảm giác dựng đứng tóc gáy.
- Ta cam đoan, trừ phi ngươi tự mình đến Thiên La thành, nếu không Thiên La thành sẽ không cùng ngươi là địch!
Cuối cùng La Thành lại nói ra một câu, sau đó không dám tiếp tục lưu lại, linh hồn thể co rụt thi triển tốc độ rất nhanh bay đi.
Chỉ chốc lát đã biến mất cuối chân trời.
Trên thực tế linh hồn thể như vậy là hết sức yếu ớt, La Thành kia cũng không biết có thể thành công quay trở về Thiên La thành hay không, Tần Phàm cũng không cần suy nghĩ tới chuyện này. Đúng như lời nói của La Thành, kỳ thật trong đại gia tộc thất kiếp bán thần đều rất ít, người của La gia có thể giết được hắn cũng không mấy người, phỏng chừng sẽ không dễ dàng phái người tiến đến.
Nhưng mà còn có Vân Đỉnh thành Vân gia!
- Phải nhìn xem bọn họ có chủ động đến gây chuyện với ta hay không, nếu không ta cũng không để ý gây thêm thù hận!
Tần Phàm ngẩng đầu nhìn thoáng qua không trung, sau đó lạnh lùng nói.
Sau khi lĩnh ngộ được Chu Tước thần thông hắn càng tăng thêm lòng tự tin, hắn tin tưởng trừ phi là Vân gia thành chủ đích thân đi tới, nếu không đừng hòng dễ dàng giết chết được hắn!
Nếu như hắn không chết, thì hãy đợi hắn điên cuồng trả thù đi.
Tần Phàm dù có tự tin nhưng cũng cảm thấy áp lực thật lớn, nếu còn tiếp tục bị hai đại thế gia dây dưa, sẽ gặp phiền toái không ngừng, cho nên hắn nhất định phải hạ độc thủ!
Hắn buông tha linh hồn của La Thành chính là vì muốn cấp cho La gia một cảnh cáo. Nếu La gia tiếp tục khăng khăng một mực, như vậy hắn sẽ không chút lưu tình. Nhưng hắn tin tưởng nếu La gia biết được tình trạng của La Thành, sẽ không tiếp tục làm ra chuyện sai lầm khác.
Về phần Vân gia, bên ngoài đồn đãi bọn hắn không nhẫn nhịn được chuyện Vân Thiên bị giết chết, có lẽ sẽ tiếp tục phái người tiến đến.
Cho nên Tần Phàm vẫn luôn không hề sơ suất.
Đứng trên mảnh bình nguyên hỗn độn, hắn hít sâu một hơi, tay siết chặt sau đó lại buông ra thật nhanh, tiếp tục dưới chân giẫm xuống bay lên thiên không.
Chu Tước Dực mở ra, thật nhanh hắn đã biến mất cuối chân trời.
Lần này Tần Phàm đi ra mục đích chủ yếu là muốn tìm kiếm truyền thừa của Cát Bản, hiện tại hắn đã lấy được toàn bộ, nhưng ngoài ý muốn kích hoạt được Chu Tước thần thông, ngộ ra được tam hành Ma Tướng Quyền.
Có thể nói kế hoạch của hắn đã hoàn thành vượt mức.
Hiện tại đương nhiên là cần quay trở về.
Huống chi cuộc thi đấu tại thần đảo cũng đã sắp cử hành, hắn phải nhanh chóng quay về chuẩn bị một chút. Lúc trước hắn ở trước mặt Mạc Lợi đảo chủ hứa hẹn sẽ tiến vào trước mười cũng không chỉ là lời nói suông mà thôi.
Bởi vì đã không còn chuyện gì cần làm, đoạn đường quay về Tần Phàm không hề ngừng lại, thật nhanh đã sắp rời khỏi Tàng Long bình nguyên. Mà trên dọc đường có lẽ bởi vì hắn đã ở dưới núi lửa suốt ba tháng dài, tựa hồ những kẻ theo dõi hắn cũng đã rời khỏi, dù sao hiện tại hắn đã không cảm giác được bản thân mình luôn luôn bị người theo dõi như trước đó.
- Phía trước đã là biên giới của Tàng Long bình nguyên.
Sắp rời khỏi Tàng Long bình nguyên, nhưng tinh thần Tần Phàm càng khẩn trương hơn một ít. Bởi vì hắn biết bên trong Tàng Long bình nguyên quá mức rộng lớn, mục tiêu sẽ biến thành cực nhỏ, muốn tìm một người thật không dễ dàng, nhưng sau khi rời khỏi bình nguyên quay về Mạc Lợi thành chỉ có một con đường, như vậy mục tiêu sẽ hoàn toàn bại lộ.
Đương nhiên hiện tại trạng thái thân thể hắn đã khôi phục tới mức tốt nhất, nếu không với tính cách cẩn thận của hắn sẽ không dễ dàng rời khỏi Tàng Long bình nguyên.
- Tê…
Ngay khi Tần Phàm vừa rời khỏi Tàng Long bình nguyên không bao lâu, đi tới một khe sâu trên đường đi tới Mạc Lợi thành, tựa hồ nỗi lo lắng đã thành sự thật, hắn lập tức cảm ứng được cảm giác cực kỳ nguy hiểm, loại cảm giác này vừa xâm nhập vào trong cơ thể hắn làm cho hắn lập tức ngừng phắt thân hình.
Hắn trôi nổi trên không trung, nhìn xuống khe sâu bên dưới, thật lâu không dám bay về phía trước.
Hiện tại tuy rằng hắn đã nắm giữa ba loại thần thông, thực lực tăng nhiều nhưng vẫn có thể cảm giác được nguy hiểm mãnh liệt, có thể biết hiện tại hắn gặp phải kẻ thù mạnh tới trình độ nào.
- Tần Phàm, ta chờ ngươi đã lâu!
Đúng lúc này một thanh âm lãnh đạm từ một đỉnh núi truyền đến, một loại uy áp khủng bố lập tức áp xuống.
Tiếp theo sau theo thanh âm kia vang lên, trong thiên địa như giảm thấp nhiệt độ, trong nháy mắt Tần Phàm cảm giác được thân thể của mình băng lạnh xuống, giống như rơi vào trong hầm băng muôn đời, thậm chí là cứng ngắc khó thể nhúc nhích.
- Thật mạnh!
Cảm giác được uy áp đáng sợ như núi cao, trong lòng Tần Phàm cũng không nhịn được thoáng hiện ra run rẩy:
- Chẳng lẽ người tới chính là Vân Đỉnh thành thành chủ Vân Thanh Lam?
Mà trong lòng La Thành kỳ thật cũng đang giãy dụa, hắn rốt cục bị vẻ bình tĩnh của Tần Phàm dọa sợ, tuy rằng trong lòng không cam lòng cùng khuất nhục, nhưng trong miệng vẫn không nhịn được mở miệng cầu xin tha thứ.
Linh hồn của hắn thật suy yếu, chỉ cần Tần Phàm nhẹ nhàng niết tay hắn sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt trong thiên địa.
Tần Phàm vẫn không lên tiếng.
- Tần Phàm, lấy thực lực cùng tiềm lực thật lớn của ngươi trong tương lai, nếu ngay cả ta cũng không giết được ngươi, như vậy Thiên La thành La gia ngoại trừ gia chủ người có thể nắm chắc giết được ngươi sẽ không quá ba người, hơn nữa bọn họ đều là thái thượng trưởng lão không dễ dàng rời khỏi Thiên La thành. Những người khác muốn tới giết ngươi bất quá chỉ là chịu chết mà thôi!
La Thành chỉ đành tiếp tục nói.
- Ngươi đối với ta không có oán hận sao?
Tần Phàm lẳng lặng nghe lời nói của La Thành, qua hồi lâu hắn mới thản nhiên mở miệng hỏi.
Linh hồn của La Thành có vẻ biến sắc, tựa hồ trong lòng đang giãy dụa, qua một lát hắn mới hít sâu một hơi nói:
- Ta cũng không gạt ngươi, vốn siêu cấp thiên tài La gia La Phong bị giết chết dưới tay ngươi, hiện tại thân thể của ta cũng hoàn toàn bị hủy trong tay ngươi, nói không có chút oán hận là lừa gạt ngươi, nhưng ta đã sống hơn trăm năm, không có gì xem không thông suốt, nếu biết đã không thể báo thù, ta sẽ cố gắng để cho ta cùng cả Thiên La thành La gia không làm kẻ địch của ngươi!
- Ta thưởng thức sự thẳng thắn của ngươi, ngươi đi đi!
Nghe lời nói của La Thành, cuối cùng Tần Phàm buông ra linh hồn của hắn.
Sau đó hắn bình tĩnh nhìn linh hồn La Thành kinh hồn chưa định phiêu phù giữa không trung, tiếp tục nói:
- Tần Phàm này có nguyên tắc làm người, nếu người không phạm ta ta không phạm người, nếu người phạm ta sẽ trả gấp mười, La Phong chết trong tay ta trong cuộc chiến vòng loại, nếu La gia các ngươi còn muốn tiếp tục dây dưa, như vậy ta cũng chỉ có thể phụng bồi tới cùng, nhưng các ngươi phải chuẩn bị sẽ bị ta diệt môn!
Thanh âm của hắn thập phần bình tĩnh, hình như đang nói một chuyện không chút khẩn yếu. Nhưng loại bình tĩnh như thế lại làm tận sâu trong linh hồn của La Thành sinh ra cảm giác dựng đứng tóc gáy.
- Ta cam đoan, trừ phi ngươi tự mình đến Thiên La thành, nếu không Thiên La thành sẽ không cùng ngươi là địch!
Cuối cùng La Thành lại nói ra một câu, sau đó không dám tiếp tục lưu lại, linh hồn thể co rụt thi triển tốc độ rất nhanh bay đi.
Chỉ chốc lát đã biến mất cuối chân trời.
Trên thực tế linh hồn thể như vậy là hết sức yếu ớt, La Thành kia cũng không biết có thể thành công quay trở về Thiên La thành hay không, Tần Phàm cũng không cần suy nghĩ tới chuyện này. Đúng như lời nói của La Thành, kỳ thật trong đại gia tộc thất kiếp bán thần đều rất ít, người của La gia có thể giết được hắn cũng không mấy người, phỏng chừng sẽ không dễ dàng phái người tiến đến.
Nhưng mà còn có Vân Đỉnh thành Vân gia!
- Phải nhìn xem bọn họ có chủ động đến gây chuyện với ta hay không, nếu không ta cũng không để ý gây thêm thù hận!
Tần Phàm ngẩng đầu nhìn thoáng qua không trung, sau đó lạnh lùng nói.
Sau khi lĩnh ngộ được Chu Tước thần thông hắn càng tăng thêm lòng tự tin, hắn tin tưởng trừ phi là Vân gia thành chủ đích thân đi tới, nếu không đừng hòng dễ dàng giết chết được hắn!
Nếu như hắn không chết, thì hãy đợi hắn điên cuồng trả thù đi.
Tần Phàm dù có tự tin nhưng cũng cảm thấy áp lực thật lớn, nếu còn tiếp tục bị hai đại thế gia dây dưa, sẽ gặp phiền toái không ngừng, cho nên hắn nhất định phải hạ độc thủ!
Hắn buông tha linh hồn của La Thành chính là vì muốn cấp cho La gia một cảnh cáo. Nếu La gia tiếp tục khăng khăng một mực, như vậy hắn sẽ không chút lưu tình. Nhưng hắn tin tưởng nếu La gia biết được tình trạng của La Thành, sẽ không tiếp tục làm ra chuyện sai lầm khác.
Về phần Vân gia, bên ngoài đồn đãi bọn hắn không nhẫn nhịn được chuyện Vân Thiên bị giết chết, có lẽ sẽ tiếp tục phái người tiến đến.
Cho nên Tần Phàm vẫn luôn không hề sơ suất.
Đứng trên mảnh bình nguyên hỗn độn, hắn hít sâu một hơi, tay siết chặt sau đó lại buông ra thật nhanh, tiếp tục dưới chân giẫm xuống bay lên thiên không.
Chu Tước Dực mở ra, thật nhanh hắn đã biến mất cuối chân trời.
Lần này Tần Phàm đi ra mục đích chủ yếu là muốn tìm kiếm truyền thừa của Cát Bản, hiện tại hắn đã lấy được toàn bộ, nhưng ngoài ý muốn kích hoạt được Chu Tước thần thông, ngộ ra được tam hành Ma Tướng Quyền.
Có thể nói kế hoạch của hắn đã hoàn thành vượt mức.
Hiện tại đương nhiên là cần quay trở về.
Huống chi cuộc thi đấu tại thần đảo cũng đã sắp cử hành, hắn phải nhanh chóng quay về chuẩn bị một chút. Lúc trước hắn ở trước mặt Mạc Lợi đảo chủ hứa hẹn sẽ tiến vào trước mười cũng không chỉ là lời nói suông mà thôi.
Bởi vì đã không còn chuyện gì cần làm, đoạn đường quay về Tần Phàm không hề ngừng lại, thật nhanh đã sắp rời khỏi Tàng Long bình nguyên. Mà trên dọc đường có lẽ bởi vì hắn đã ở dưới núi lửa suốt ba tháng dài, tựa hồ những kẻ theo dõi hắn cũng đã rời khỏi, dù sao hiện tại hắn đã không cảm giác được bản thân mình luôn luôn bị người theo dõi như trước đó.
- Phía trước đã là biên giới của Tàng Long bình nguyên.
Sắp rời khỏi Tàng Long bình nguyên, nhưng tinh thần Tần Phàm càng khẩn trương hơn một ít. Bởi vì hắn biết bên trong Tàng Long bình nguyên quá mức rộng lớn, mục tiêu sẽ biến thành cực nhỏ, muốn tìm một người thật không dễ dàng, nhưng sau khi rời khỏi bình nguyên quay về Mạc Lợi thành chỉ có một con đường, như vậy mục tiêu sẽ hoàn toàn bại lộ.
Đương nhiên hiện tại trạng thái thân thể hắn đã khôi phục tới mức tốt nhất, nếu không với tính cách cẩn thận của hắn sẽ không dễ dàng rời khỏi Tàng Long bình nguyên.
- Tê…
Ngay khi Tần Phàm vừa rời khỏi Tàng Long bình nguyên không bao lâu, đi tới một khe sâu trên đường đi tới Mạc Lợi thành, tựa hồ nỗi lo lắng đã thành sự thật, hắn lập tức cảm ứng được cảm giác cực kỳ nguy hiểm, loại cảm giác này vừa xâm nhập vào trong cơ thể hắn làm cho hắn lập tức ngừng phắt thân hình.
Hắn trôi nổi trên không trung, nhìn xuống khe sâu bên dưới, thật lâu không dám bay về phía trước.
Hiện tại tuy rằng hắn đã nắm giữa ba loại thần thông, thực lực tăng nhiều nhưng vẫn có thể cảm giác được nguy hiểm mãnh liệt, có thể biết hiện tại hắn gặp phải kẻ thù mạnh tới trình độ nào.
- Tần Phàm, ta chờ ngươi đã lâu!
Đúng lúc này một thanh âm lãnh đạm từ một đỉnh núi truyền đến, một loại uy áp khủng bố lập tức áp xuống.
Tiếp theo sau theo thanh âm kia vang lên, trong thiên địa như giảm thấp nhiệt độ, trong nháy mắt Tần Phàm cảm giác được thân thể của mình băng lạnh xuống, giống như rơi vào trong hầm băng muôn đời, thậm chí là cứng ngắc khó thể nhúc nhích.
- Thật mạnh!
Cảm giác được uy áp đáng sợ như núi cao, trong lòng Tần Phàm cũng không nhịn được thoáng hiện ra run rẩy:
- Chẳng lẽ người tới chính là Vân Đỉnh thành thành chủ Vân Thanh Lam?
/1830
|