- Chỉ cần không làm mất mặt Mạc Lợi thần đảo chúng ta là được!
Mạc Lợi đảo chủ nhìn thoáng qua Hàn Bân, trong miệng lãnh đạm nói.
- Tần Phàm tuân mệnh!
Tần Phàm thoáng chắp tay nói, khi thấy Kỷ Huyên Nhi có vẻ lo lắng, hắn vỗ vỗ tay nàng, thân ảnh bay ra phía trước.
Kỳ thật tính tình hắn xưa nay không thích cao điệu, chỉ là lần này chẳng những Hàn Bân thốt lời nhục mạ mọi người, còn làm Kỷ Huyên Nhi tức giận, hắn tự nhiên không thể tiếp tục khoanh tay đứng nhìn.
Nhìn thấy Tần Phàm bay ra ngoài, lúc này Mạc Lợi đảo chủ trầm giọng nói với Lăng Cầm:
- Lăng Cầm, bổn đảo chủ vốn tính toán cho ngươi ra tay giáo huấn tên kia, với thực lực của ngươi muốn đối phó hắn hẳn không thành vấn đề, vì sao ngươi muốn giấu thực lực?
- Trước khi bắt đầu cuộc chiến thiên tài thần đảo, Lăng Cầm sẽ không ra tay!
Nghe vậy Lăng Cầm bình tĩnh trả lời. Lúc này nàng dùng Huyễn Âm Thuật che giấu cảnh giới ở ngũ kiếp bán thần, cho nên khi Hàn Bân nhìn qua mới lầm lẫn đối phương chỉ có một lục kiếp bán thần Mạc Thiên Dương.
- Hừ, vậy thì hi vọng trong cuộc chiến ngươi đừng làm cho bổn đảo chủ thất vọng tốt hơn!
Nghe được Lăng Cầm trả lời như thế, Mạc Lợi đảo chủ khẽ hừ một tiếng nói, tầm mắt lại rơi lên trên người Tần Phàm.
Lúc này Tần Phàm cùng Hàn Bân đứng cách nhau chừng ba ngàn thước, hờ hững nhìn đối phương đứng đối diện, nước biển bên dưới chạy chồm, tựa hồ không hề có bất kỳ ảnh hưởng nào đối với họ.
- Nếu như là lục kiếp bán thần Mạc Lợi thần đảo của các ngươi ra tay, có thể còn có chút uy hiếp đối với ta, nhưng là ngươi không có bất cứ cơ hội nào!
Đôi mắt trào phúng nhìn đối phương, Hàn Bân mở miệng nói.
- Không thử qua làm sao mà biết!
Thần sắc Tần Phàm ung dung đáp.
- Một khi đã như vậy, hãy dùng mạng của ngươi tới thử xem đi!
Nghe tới đó Hàn Bân đã không nhịn được nữa, đôi mắt co rụt lại, thân hình lập tức phóng tới.
Chỉ thấy một đạo ngân quang xẹt qua không trung, tiếp theo Tần Phàm cảm giác được có một cỗ kiếm ý hướng thẳng vào giữa ngực mình. Tốc độ của Hàn Bân cực nhanh, thậm chí còn nhanh hơn cả Mộ Thanh Thanh lúc còn ở trong trận thi đấu vòng loại, mà kiếm khí bàng bạc lại như sóng biển, nếu ngũ kiếp bán thần bình thường gặp phải chỉ sợ kiếm chưa tới nhưng thân thể đã bị chém thành mấy mảnh.
Đáng tiếc Tần Phàm cũng không phải ngũ kiếp bán thần bình thường.
Trong lúc thi đấu vòng loại, thực lực của hắn đã có thể so sánh với lục kiếp bán thần, trải qua thêm nửa năm thời gian, hắn ở Tàng Long bình nguyên lĩnh ngộ thần thông thứ ba, hiện tại hắn có được tam đại thần thông trên người, thực lực đã tăng lên gấp bội.
Ông!
Đối mặt với trường kiếm bức tới, thần sắc Tần Phàm bình tĩnh, kích hoạt Kỳ Lân ma thân, ở trên Thần Hải tràn đầy thủy hệ năng lượng, Kỳ Lân ma thân hấp thu được năng lượng dồi dào, uy lực đương nhiên gia tăng hơn bình thường không ít. Một luồng thanh sắc quang mang băng sương lóe sáng, thoạt nhìn giống như viễn cổ ma tôn phủ xuống, trên khí thế càng gia tăng thêm vài phần.
Oanh!
Ngay tiếp theo hắn kích hoạt Phần Thần bí kỹ, khí tức thẳng tắp bay lên, nhiệt khí tản ra, chẳng khác gì tòa núi lửa tràn ngập năng lượng, tạo cảm giác như tùy thời bộc phát.
Nhìn thấy một màn như thế, không chỉ là Hàn Bân, ngay cả Mạc Lợi đảo chủ cùng Ngao Lang đảo chủ đều không khỏi thoáng kinh ngạc, càng khỏi nói tới những người khác, cơ hồ đều lộ ra thần sắc không sao tưởng tượng nổi.
- Người này không ngờ biết rõ thực lực của ta còn dám xông ra khiêu chiến, quả nhiên là có chỗ dựa vào!
Lúc này Hàn Bân cũng đã hiện lên vẻ mặt kiêng kỵ.
- Tê…
Kiếm xuất khó thể thu, nhìn thấy trường kiếm đã tới gần Tần Phàm, hắn không ngừng thúc giục nguyên giới lực dũng mãnh tràn vào trong thân kiếm, kiếm quang phát ra ánh sáng mạnh mẽ, như ngân hà trút xuống, khí tức hủy diệt lan tràn.
- Ngũ kiếp bán thần kia nhất định không thể ngăn cản một chiêu này!
Nương theo kiếm thế cường đại, thần sắc hắn khôi phục tự tin, thân hình cùng trường kiếm dung hợp thành một thể.
Lúc này Tần Phàm vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn vào kiếm quang không ngừng lóe sáng, không hề tránh né, thậm chí cũng không hề nháy mắt.
- Tiểu tử kia muốn chết sao? Cho dù thực lực của hắn mạnh hơn ngũ kiếp bán thần bình thường, chẳng lẽ còn muốn đứng yên tiếp Hàn Bân một kiếm?
Điều này làm nhóm người Ngao Lang thần đảo đều lộ ra thần sắc hiêu trương, giống như đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng máu nhuộm đương trường.
- Tần Phàm có phải có chút quá khinh thường hay không?
Mạc Thiên Dương lộ ra nét mặt lo lắng, cho dù là Lăng Cầm cũng không nhịn được nghi hoặc, đôi mắt yên lặng nhìn chằm chằm phía trước.
- Hi vọng ngươi đừng làm Mạc Lợi thần đảo mất mặt mới tốt!
Mạc Lợi đảo chủ không hề lộ ra chút biểu tình nào, nhưng không khỏi nảy sinh hoài nghi. Bởi vì nửa năm trước hắn từng thử qua thực lực của Tần Phàm, tuy rằng đã rất mạnh nhưng còn chưa thể tiếp được một chiêu kiếm kia của Hàn Bân.
Ngay khi mọi người còn đang kinh ngạc, thanh kiếm của Hàn Bân xuyên qua khoảng cách, kéo theo sóng lớn ba đào, điên cuồng rít gào như lốc xoáy, một chiêu kiếm rốt cục đâm lên lồng ngực Tần Phàm.
Tranh!
Thanh âm kiếm minh vang lên thanh thúy, nguyên giới lực biến thành kiếm khí mãnh liệt tràn tới.
Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!
Kiếm khí mạnh mẽ đập lên phòng ngự của Tần Phàm.
Nhưng Tần Phàm vẫn đứng thẳng không ngã.
Trong nháy mắt hắn chậm rãi ngẩng đầu, lập tức oanh ra một quyền.
Đại La Diệt Ma Quyền!
Quyền xuất, kiếm khí cùng thương khí dung hợp, quyền ý mang theo sát khí bá đạo vô tận làm phong vân cũng thay đổi, mặt biển quay cuồng.
Vô số quyền ảnh xuất hiện khắp bốn phương tám hướng, sát khí tứ phương, tựa hồ không còn chỗ nào che thân, quyền thế quân lâm, có thể phá hủy hết thảy thế gian.
Một quyền dừng trên lồng ngực Hàn Bân!
Phốc!
Hàn Bân không đủ khả năng phòng ngự sau chiêu công kích, bị trúng một quyền, nhất thời trong miệng phun trào máu tươi, thân hình giống như diều đứt dây bay ngược ra sau.
Thấy vậy Ngao Lang đảo chủ lập tức thuấn di tiếp lấy Hàn Bân, nhìn thoáng qua, hắn nhìn ra được gã lục kiếp bán thần mãnh tướng của mình tuy rằng còn chưa chết, nhưng chỉ sợ cách cái chết không xa.
- Một ngũ kiếp bán thần làm sao có được thực lực mạnh như vậy!
Sắc mặt hắn khó xem ngẩng đầu nhìn Tần Phàm, miệng âm trầm nói.
- Kỳ thật không phải ta quá mạnh mẽ, mà là hắn quá yếu mà thôi.
Nghe vậy Tần Phàm cố ý dùng ngữ khí vừa rồi của đối phương trả lại:
- Kỳ thật thực lực của ta chỉ đạt tới trình độ trung đẳng trong những người dự thi lần này của Mạc Lợi thần đảo!
- Phốc…
Nghe đến đó, Hàn Bân vốn còn lưu một hơi lại tiếp tục phun ra một búng máu, sau đó đã hoàn toàn hôn mê.
Trên thực tế chính Tần Phàm cũng biết sở dĩ mình có thể dễ dàng đánh bại Hàn Bân vốn có cảnh giới cao hơn mình, một mặt là bởi vì trong nửa năm đi Tàng Long bình nguyên thực lực của hắn đích thật là tăng lên không ít, về một phương diện khác là bởi vì hắn nắm được tâm lý khinh địch của đối phương, lấy lực phòng ngự cường đại cùng khí lực của mình làm chủ yếu, áp dụng trò chơi lấy cứng chọi cứng.
Mạc Lợi đảo chủ nhìn thoáng qua Hàn Bân, trong miệng lãnh đạm nói.
- Tần Phàm tuân mệnh!
Tần Phàm thoáng chắp tay nói, khi thấy Kỷ Huyên Nhi có vẻ lo lắng, hắn vỗ vỗ tay nàng, thân ảnh bay ra phía trước.
Kỳ thật tính tình hắn xưa nay không thích cao điệu, chỉ là lần này chẳng những Hàn Bân thốt lời nhục mạ mọi người, còn làm Kỷ Huyên Nhi tức giận, hắn tự nhiên không thể tiếp tục khoanh tay đứng nhìn.
Nhìn thấy Tần Phàm bay ra ngoài, lúc này Mạc Lợi đảo chủ trầm giọng nói với Lăng Cầm:
- Lăng Cầm, bổn đảo chủ vốn tính toán cho ngươi ra tay giáo huấn tên kia, với thực lực của ngươi muốn đối phó hắn hẳn không thành vấn đề, vì sao ngươi muốn giấu thực lực?
- Trước khi bắt đầu cuộc chiến thiên tài thần đảo, Lăng Cầm sẽ không ra tay!
Nghe vậy Lăng Cầm bình tĩnh trả lời. Lúc này nàng dùng Huyễn Âm Thuật che giấu cảnh giới ở ngũ kiếp bán thần, cho nên khi Hàn Bân nhìn qua mới lầm lẫn đối phương chỉ có một lục kiếp bán thần Mạc Thiên Dương.
- Hừ, vậy thì hi vọng trong cuộc chiến ngươi đừng làm cho bổn đảo chủ thất vọng tốt hơn!
Nghe được Lăng Cầm trả lời như thế, Mạc Lợi đảo chủ khẽ hừ một tiếng nói, tầm mắt lại rơi lên trên người Tần Phàm.
Lúc này Tần Phàm cùng Hàn Bân đứng cách nhau chừng ba ngàn thước, hờ hững nhìn đối phương đứng đối diện, nước biển bên dưới chạy chồm, tựa hồ không hề có bất kỳ ảnh hưởng nào đối với họ.
- Nếu như là lục kiếp bán thần Mạc Lợi thần đảo của các ngươi ra tay, có thể còn có chút uy hiếp đối với ta, nhưng là ngươi không có bất cứ cơ hội nào!
Đôi mắt trào phúng nhìn đối phương, Hàn Bân mở miệng nói.
- Không thử qua làm sao mà biết!
Thần sắc Tần Phàm ung dung đáp.
- Một khi đã như vậy, hãy dùng mạng của ngươi tới thử xem đi!
Nghe tới đó Hàn Bân đã không nhịn được nữa, đôi mắt co rụt lại, thân hình lập tức phóng tới.
Chỉ thấy một đạo ngân quang xẹt qua không trung, tiếp theo Tần Phàm cảm giác được có một cỗ kiếm ý hướng thẳng vào giữa ngực mình. Tốc độ của Hàn Bân cực nhanh, thậm chí còn nhanh hơn cả Mộ Thanh Thanh lúc còn ở trong trận thi đấu vòng loại, mà kiếm khí bàng bạc lại như sóng biển, nếu ngũ kiếp bán thần bình thường gặp phải chỉ sợ kiếm chưa tới nhưng thân thể đã bị chém thành mấy mảnh.
Đáng tiếc Tần Phàm cũng không phải ngũ kiếp bán thần bình thường.
Trong lúc thi đấu vòng loại, thực lực của hắn đã có thể so sánh với lục kiếp bán thần, trải qua thêm nửa năm thời gian, hắn ở Tàng Long bình nguyên lĩnh ngộ thần thông thứ ba, hiện tại hắn có được tam đại thần thông trên người, thực lực đã tăng lên gấp bội.
Ông!
Đối mặt với trường kiếm bức tới, thần sắc Tần Phàm bình tĩnh, kích hoạt Kỳ Lân ma thân, ở trên Thần Hải tràn đầy thủy hệ năng lượng, Kỳ Lân ma thân hấp thu được năng lượng dồi dào, uy lực đương nhiên gia tăng hơn bình thường không ít. Một luồng thanh sắc quang mang băng sương lóe sáng, thoạt nhìn giống như viễn cổ ma tôn phủ xuống, trên khí thế càng gia tăng thêm vài phần.
Oanh!
Ngay tiếp theo hắn kích hoạt Phần Thần bí kỹ, khí tức thẳng tắp bay lên, nhiệt khí tản ra, chẳng khác gì tòa núi lửa tràn ngập năng lượng, tạo cảm giác như tùy thời bộc phát.
Nhìn thấy một màn như thế, không chỉ là Hàn Bân, ngay cả Mạc Lợi đảo chủ cùng Ngao Lang đảo chủ đều không khỏi thoáng kinh ngạc, càng khỏi nói tới những người khác, cơ hồ đều lộ ra thần sắc không sao tưởng tượng nổi.
- Người này không ngờ biết rõ thực lực của ta còn dám xông ra khiêu chiến, quả nhiên là có chỗ dựa vào!
Lúc này Hàn Bân cũng đã hiện lên vẻ mặt kiêng kỵ.
- Tê…
Kiếm xuất khó thể thu, nhìn thấy trường kiếm đã tới gần Tần Phàm, hắn không ngừng thúc giục nguyên giới lực dũng mãnh tràn vào trong thân kiếm, kiếm quang phát ra ánh sáng mạnh mẽ, như ngân hà trút xuống, khí tức hủy diệt lan tràn.
- Ngũ kiếp bán thần kia nhất định không thể ngăn cản một chiêu này!
Nương theo kiếm thế cường đại, thần sắc hắn khôi phục tự tin, thân hình cùng trường kiếm dung hợp thành một thể.
Lúc này Tần Phàm vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn vào kiếm quang không ngừng lóe sáng, không hề tránh né, thậm chí cũng không hề nháy mắt.
- Tiểu tử kia muốn chết sao? Cho dù thực lực của hắn mạnh hơn ngũ kiếp bán thần bình thường, chẳng lẽ còn muốn đứng yên tiếp Hàn Bân một kiếm?
Điều này làm nhóm người Ngao Lang thần đảo đều lộ ra thần sắc hiêu trương, giống như đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng máu nhuộm đương trường.
- Tần Phàm có phải có chút quá khinh thường hay không?
Mạc Thiên Dương lộ ra nét mặt lo lắng, cho dù là Lăng Cầm cũng không nhịn được nghi hoặc, đôi mắt yên lặng nhìn chằm chằm phía trước.
- Hi vọng ngươi đừng làm Mạc Lợi thần đảo mất mặt mới tốt!
Mạc Lợi đảo chủ không hề lộ ra chút biểu tình nào, nhưng không khỏi nảy sinh hoài nghi. Bởi vì nửa năm trước hắn từng thử qua thực lực của Tần Phàm, tuy rằng đã rất mạnh nhưng còn chưa thể tiếp được một chiêu kiếm kia của Hàn Bân.
Ngay khi mọi người còn đang kinh ngạc, thanh kiếm của Hàn Bân xuyên qua khoảng cách, kéo theo sóng lớn ba đào, điên cuồng rít gào như lốc xoáy, một chiêu kiếm rốt cục đâm lên lồng ngực Tần Phàm.
Tranh!
Thanh âm kiếm minh vang lên thanh thúy, nguyên giới lực biến thành kiếm khí mãnh liệt tràn tới.
Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!
Kiếm khí mạnh mẽ đập lên phòng ngự của Tần Phàm.
Nhưng Tần Phàm vẫn đứng thẳng không ngã.
Trong nháy mắt hắn chậm rãi ngẩng đầu, lập tức oanh ra một quyền.
Đại La Diệt Ma Quyền!
Quyền xuất, kiếm khí cùng thương khí dung hợp, quyền ý mang theo sát khí bá đạo vô tận làm phong vân cũng thay đổi, mặt biển quay cuồng.
Vô số quyền ảnh xuất hiện khắp bốn phương tám hướng, sát khí tứ phương, tựa hồ không còn chỗ nào che thân, quyền thế quân lâm, có thể phá hủy hết thảy thế gian.
Một quyền dừng trên lồng ngực Hàn Bân!
Phốc!
Hàn Bân không đủ khả năng phòng ngự sau chiêu công kích, bị trúng một quyền, nhất thời trong miệng phun trào máu tươi, thân hình giống như diều đứt dây bay ngược ra sau.
Thấy vậy Ngao Lang đảo chủ lập tức thuấn di tiếp lấy Hàn Bân, nhìn thoáng qua, hắn nhìn ra được gã lục kiếp bán thần mãnh tướng của mình tuy rằng còn chưa chết, nhưng chỉ sợ cách cái chết không xa.
- Một ngũ kiếp bán thần làm sao có được thực lực mạnh như vậy!
Sắc mặt hắn khó xem ngẩng đầu nhìn Tần Phàm, miệng âm trầm nói.
- Kỳ thật không phải ta quá mạnh mẽ, mà là hắn quá yếu mà thôi.
Nghe vậy Tần Phàm cố ý dùng ngữ khí vừa rồi của đối phương trả lại:
- Kỳ thật thực lực của ta chỉ đạt tới trình độ trung đẳng trong những người dự thi lần này của Mạc Lợi thần đảo!
- Phốc…
Nghe đến đó, Hàn Bân vốn còn lưu một hơi lại tiếp tục phun ra một búng máu, sau đó đã hoàn toàn hôn mê.
Trên thực tế chính Tần Phàm cũng biết sở dĩ mình có thể dễ dàng đánh bại Hàn Bân vốn có cảnh giới cao hơn mình, một mặt là bởi vì trong nửa năm đi Tàng Long bình nguyên thực lực của hắn đích thật là tăng lên không ít, về một phương diện khác là bởi vì hắn nắm được tâm lý khinh địch của đối phương, lấy lực phòng ngự cường đại cùng khí lực của mình làm chủ yếu, áp dụng trò chơi lấy cứng chọi cứng.
/1830
|