- Hắc hắc, không biết đối thủ ở trận thứ hai là ai? Hi vọng hắn không khiến ta thắng dễ dàng như trận vừa rồi a. Dù sao thì lúc này ta tới nơi này chủ yếu là muốn tu luyện bản thân thoáng một phát.
Càng tới gần tòa quyết chiến, Dư Quái có chút đắc ý sờ lên cái cằm mình, tràn ngập tự tin nhìn về phía trước.
Bất quá, vì nhãn lực hắn không bằng Tần Phàm nên Tần Phàm có thể nhìn thấy hắn một cách tinh tường nhưng ở khoảng cách 100m thì Dư Quái chỉ có thể nhìn thấy một bóng người màu xanh mà thôi.
- Ồ, người này như thế nào mà có chút nhìn quen mắt như vậy nhỉ? Hắc hắc, chẳng lẽ bại tướng của ta lúc trước sao?
Thắng trận đầu tiên một cách nhẹ nhõm, lúc này Dư Quái tràn đầy tự tin, sau khi xem xét thoáng qua thì hắn có chút thoải mái mà lẩm bẩm.
Hai mắt hắn có chút nheo lại, muốn nhìn tinh tường thêm một ít.
Mà khi càng chậm rãi tới gần đài quyết chiến thì thân ảnh người đối diện cũng càng ngày càng rõ ràng rồi.
Đây là?
Vừa rồi hắn còn có chút tự đắc vì thắng trận đầu tiên một cách dễ dàng thì bây giờ lập tức kinh ngạc mà mở trừng hai mắt, tựa hồ như tròng mắt sắp rơi ra ngoài.
- Trời ạ, Tần Phàm.
Khi hắn nhìn thấy vẻ mặt quen thuộc của đối phương thì rốt cục hoảng sợ đến mức lùi về sau mấy bước. Giống như là đang ở trên thiên đường đột nhiên rớt xuống 18 tầng địa ngục. Nụ cười này chính là nụ cười vui vẻ của Tần Phàm khi tiến vào tràng quyết chiến với hắn.
- TẦn Phàm? Trời ạ, vì cái gì mà ta lại gặp phải tên biến thái này?
Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt Dư Quái liền chuyển biến. Giống như là con đường tràn ngập ánh sáng trước mặt lập tức tối đen, vẻ mặt hắn giống như muốn khóc, vô cùng tuyệt vọng.
Vốn sau khi cướp bóc Tần Phàm thất bại, Dư Quái hắn cũng không cho rằng bản thân có cơ hội tiến vào tràng quyết chiến rồi. Nhưng sau khi Tần Phàm rời đi thì hắn lại cực kỳ may mắn khi gặp phải một người tham chiến bị trọng thương, kết quả là hắn chỉ cần hao tốn không bao nhiêu sức lực đã cướp đoạt được Yêu Tinh Hạch của người này, lấy được tư cách tiến vào tràng quyết chiến.
Trận quyết chiến đầu tiên kế tiếp hắn gặp phải một Linh Vũ Sư đỉnh phong nhưng với thực lực đã tiến vào Đỉnh Thiên Cơ được một năm của hắn thì tự nhiên dành được thắng lợi không chút khó khăn.
Từ đó về sau thì, trước khi bắt đầu trận thứ hai thì hắn cho rằng mình đã qua cơn bĩ cực đến hồi thái lai, vận khí đã bắt đầu mỉm cười với hắn, thậm chí hắn còn tưởng tượng mình có thể tiến vào bán kết, quyết chiến cuối cùng.
Nhưng khi nhìn thấy rõ gương mặt tươi cười của thiếu niên áo xanh kia thì hắn biết rõ vận rủi vẫn còn chưa buông tha mình. Hoặc là con đường may mắn của ngắn siêu ngắn, chỉ đi được vài bước đã đến cuối con đường rồi.
Nhìn nụ cười đầy vẻ ôn hòa của Tần Phàm, chẳng hiểu sao hắn lại cảm giác sống lưng lành lạnh, trực giác nói cho hắn biết thiếu niên nhìn như vô hại trước mắt này thập phần nguy hiểm.
Nhớ lại một quyền của Tần Phàm trước khi tiến vào tràng quyết chiến, hiện giờ hắn vẫn còn cảm thấy sợ hãi, thậm chí còn để lại chút ít dư âm trong lòng hắn. Nhớ tới Man Ngưu Kình cực kỳ kinh khủng kia, hắn thật sự không có dũng khí đối đầu lần nữa.
- Ta như thế nào lại xui xẻo vậy a...
Lúc này trong lòng Dư Quái đang gào thét dữ dội.
- Trách không được vừa rồi nhìn thấy người này ta cảm thấy có chút quen mắt, không thể tưởng được hai chúng ta lại có duyên như vậy a.
Kỳ thật, Tần PHàm nhìn thấy Dư Quái này có thể gom đủ Yêu Tinh Hạch cần có để tiến vào tràng quyết chiến nhanh như vậy thì hắn cảm thấy có chút ngoài ý muốn, càng không thể tưởng được đối phương lại gặp phải chính mình..
Hai tòa đài quyết chiến đã chậm rãi tới gần, Tần Phàm và Dư Quái có thể nhìn thấy được nhau rồi.
- Ha ha, sư huynh, trùng hợp a, không ngờ chúng ta lại gặp mặt.
Khi khoảng cách hai đài quyết chiến chỉ còn lại 30m thì Tần Phàm nhìn Dư Quái phía trước, khẽ cười nói.
- Vâng... Không Phải... A, phải a... Thật là xảo diệu ạ...
Lúc này Dư Quái nói năng đã có chút lộn xộn, hai tòa đài quyết chiến càng tới gần thì tâm hắn càng bất an.
- Ha ha, tại hạ là Tần Phàm, xin hỏi tôn tính đại danh sư huynh là gì?
Nhìn thấy phản ứng của đối phương, Tần Phàm có chút buồn cười, hắn lập tức lộ vẻ mỉm cười, lên tiếng hỏi thăm đối phương như gặp phải bằng hữu.
- Ta... Ta là Dư Quái.
Nghe đối phương hỏi tên mình, Dư Quái hơi có chút cảm giác ngoài ý muốn.
- Chẳng lẽ... Chẳng lẽ hắn muốn giết ta?
Nhưng sắc mặt hắn liền biến đổi ngay lập tức, bình thường hắn thích xem ít chuyện dã sử, nhớ tới một ít cao thủ trước khi giết người thì sẽ hỏi tên nạn nhân, còn nói là không muốn giết kẻ vô danh tiểu tốt.
Dư Quái lại nhớ tới lúc giao phong ngắn ngủi trước khi tiến vào tràng quyết chiến, tốc độ và công kích của Tần Phàm đều vượt xa hắn, hắn biết rõ đối phương muốn giết mình thì căn bản không hao tốn bao nhiêu thời gian. Lúc này hắn bỗng nhiên tưởng tượng đến lúc hai tòa quyết chiến đụng vào cùng một chỗ cũng chính là lúc hắn chết.
- Đừng, đừng... Ta nhận thua.
Nghĩ tới đây, Dư Quái cũng không nhịn được nữa. Lúc hai tòa đài quyết chiến chỉ còn cách nhau 10m thì hắn liền nhảy xuống, trực tiếp bỏ cuộc.
Bình thường thì hắn cũng không mất niềm tin như vậy, nhưng chính bản thân hắn cũng nghĩ không thông bản thân mình như thế nào mà lại e ngại một thiếu niên chỉ mới tiến vào thánh địa Chân Vũ nửa năm? Nhưng hắn luôn cảm giác được còn có một vài nguyên nhân khác.
Có thể tiến vào đây thì coi như Dư Quái có thực lực tiến vào top 8 thì hắn cũng không phải hạng xoàng. Nhưng bỏ cuộc như thế này thì hắn tự nhiên có chút phiền muộn.
Nhìn thấy Dư Quái chật vật nhận thua, mọi người trên quảng trường Thần Điện không khỏi cười to. Bất quá, sau khi chứng kiến thực lực chân thật của Tần Phàm thì cũng không có bao nhiêu người khinh bỉ Dư Quái này nhát gan, ngược lại còn cho là hắn đã hành động khôn ngoan.
Mặc dù Dư Quái có chút thực lực nhưng không người nào cho hắn là đối thủ của Tần Phàm.
Tuy Tần Phàm thắng trận này vô cùng đơn giản nhưng tất cả mọi người đều biết rõ. Ngay cả Quách NGọc xếp hạng thứ 4 cũng bại bởi Tần PHàm thì chỉ cần đối thủ không phải là ba người Dịch Khuyết Sa Vũ Mạc Y thì căn bản Tần Phàm có thể thắng lợi mà không cần lo lắng gì.
Nhìn Dư Quái kia rời đi, Tần PHàm không khỏi lộ ra biểu lộ dở khóc dở cười. Hắn cũng không nghĩ trận quyết chiến thứ hai lại nhẹ nhõm như thế, thậm chí kết thúc ngay khi chưa bắt đầu.
Kỳ thật, từ lúc ở bên ngoài thì Dư Quái này đã mang lại một cảm giác đặc thù cho hắn. Trực giác cho hắn biết Dư Quái này nhất định có chỗ bất phàm nên hắn vốn muốn hảo hảo nhìn xem thực lực chân thật của Dư Quái này như thế nào.
Lúc hai tòa đài quyết chiến hợp lại cùng một chỗ thì tạo nên một diện tích khá lớn, hắn cũng hảo hảo muốn tập luyện thể lực thoáng một phát.
Dù sao thì trận tiếp theo rất có khả năng gặp phải cao thủ chân chính.
Càng tới gần tòa quyết chiến, Dư Quái có chút đắc ý sờ lên cái cằm mình, tràn ngập tự tin nhìn về phía trước.
Bất quá, vì nhãn lực hắn không bằng Tần Phàm nên Tần Phàm có thể nhìn thấy hắn một cách tinh tường nhưng ở khoảng cách 100m thì Dư Quái chỉ có thể nhìn thấy một bóng người màu xanh mà thôi.
- Ồ, người này như thế nào mà có chút nhìn quen mắt như vậy nhỉ? Hắc hắc, chẳng lẽ bại tướng của ta lúc trước sao?
Thắng trận đầu tiên một cách nhẹ nhõm, lúc này Dư Quái tràn đầy tự tin, sau khi xem xét thoáng qua thì hắn có chút thoải mái mà lẩm bẩm.
Hai mắt hắn có chút nheo lại, muốn nhìn tinh tường thêm một ít.
Mà khi càng chậm rãi tới gần đài quyết chiến thì thân ảnh người đối diện cũng càng ngày càng rõ ràng rồi.
Đây là?
Vừa rồi hắn còn có chút tự đắc vì thắng trận đầu tiên một cách dễ dàng thì bây giờ lập tức kinh ngạc mà mở trừng hai mắt, tựa hồ như tròng mắt sắp rơi ra ngoài.
- Trời ạ, Tần Phàm.
Khi hắn nhìn thấy vẻ mặt quen thuộc của đối phương thì rốt cục hoảng sợ đến mức lùi về sau mấy bước. Giống như là đang ở trên thiên đường đột nhiên rớt xuống 18 tầng địa ngục. Nụ cười này chính là nụ cười vui vẻ của Tần Phàm khi tiến vào tràng quyết chiến với hắn.
- TẦn Phàm? Trời ạ, vì cái gì mà ta lại gặp phải tên biến thái này?
Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt Dư Quái liền chuyển biến. Giống như là con đường tràn ngập ánh sáng trước mặt lập tức tối đen, vẻ mặt hắn giống như muốn khóc, vô cùng tuyệt vọng.
Vốn sau khi cướp bóc Tần Phàm thất bại, Dư Quái hắn cũng không cho rằng bản thân có cơ hội tiến vào tràng quyết chiến rồi. Nhưng sau khi Tần Phàm rời đi thì hắn lại cực kỳ may mắn khi gặp phải một người tham chiến bị trọng thương, kết quả là hắn chỉ cần hao tốn không bao nhiêu sức lực đã cướp đoạt được Yêu Tinh Hạch của người này, lấy được tư cách tiến vào tràng quyết chiến.
Trận quyết chiến đầu tiên kế tiếp hắn gặp phải một Linh Vũ Sư đỉnh phong nhưng với thực lực đã tiến vào Đỉnh Thiên Cơ được một năm của hắn thì tự nhiên dành được thắng lợi không chút khó khăn.
Từ đó về sau thì, trước khi bắt đầu trận thứ hai thì hắn cho rằng mình đã qua cơn bĩ cực đến hồi thái lai, vận khí đã bắt đầu mỉm cười với hắn, thậm chí hắn còn tưởng tượng mình có thể tiến vào bán kết, quyết chiến cuối cùng.
Nhưng khi nhìn thấy rõ gương mặt tươi cười của thiếu niên áo xanh kia thì hắn biết rõ vận rủi vẫn còn chưa buông tha mình. Hoặc là con đường may mắn của ngắn siêu ngắn, chỉ đi được vài bước đã đến cuối con đường rồi.
Nhìn nụ cười đầy vẻ ôn hòa của Tần Phàm, chẳng hiểu sao hắn lại cảm giác sống lưng lành lạnh, trực giác nói cho hắn biết thiếu niên nhìn như vô hại trước mắt này thập phần nguy hiểm.
Nhớ lại một quyền của Tần Phàm trước khi tiến vào tràng quyết chiến, hiện giờ hắn vẫn còn cảm thấy sợ hãi, thậm chí còn để lại chút ít dư âm trong lòng hắn. Nhớ tới Man Ngưu Kình cực kỳ kinh khủng kia, hắn thật sự không có dũng khí đối đầu lần nữa.
- Ta như thế nào lại xui xẻo vậy a...
Lúc này trong lòng Dư Quái đang gào thét dữ dội.
- Trách không được vừa rồi nhìn thấy người này ta cảm thấy có chút quen mắt, không thể tưởng được hai chúng ta lại có duyên như vậy a.
Kỳ thật, Tần PHàm nhìn thấy Dư Quái này có thể gom đủ Yêu Tinh Hạch cần có để tiến vào tràng quyết chiến nhanh như vậy thì hắn cảm thấy có chút ngoài ý muốn, càng không thể tưởng được đối phương lại gặp phải chính mình..
Hai tòa đài quyết chiến đã chậm rãi tới gần, Tần Phàm và Dư Quái có thể nhìn thấy được nhau rồi.
- Ha ha, sư huynh, trùng hợp a, không ngờ chúng ta lại gặp mặt.
Khi khoảng cách hai đài quyết chiến chỉ còn lại 30m thì Tần Phàm nhìn Dư Quái phía trước, khẽ cười nói.
- Vâng... Không Phải... A, phải a... Thật là xảo diệu ạ...
Lúc này Dư Quái nói năng đã có chút lộn xộn, hai tòa đài quyết chiến càng tới gần thì tâm hắn càng bất an.
- Ha ha, tại hạ là Tần Phàm, xin hỏi tôn tính đại danh sư huynh là gì?
Nhìn thấy phản ứng của đối phương, Tần Phàm có chút buồn cười, hắn lập tức lộ vẻ mỉm cười, lên tiếng hỏi thăm đối phương như gặp phải bằng hữu.
- Ta... Ta là Dư Quái.
Nghe đối phương hỏi tên mình, Dư Quái hơi có chút cảm giác ngoài ý muốn.
- Chẳng lẽ... Chẳng lẽ hắn muốn giết ta?
Nhưng sắc mặt hắn liền biến đổi ngay lập tức, bình thường hắn thích xem ít chuyện dã sử, nhớ tới một ít cao thủ trước khi giết người thì sẽ hỏi tên nạn nhân, còn nói là không muốn giết kẻ vô danh tiểu tốt.
Dư Quái lại nhớ tới lúc giao phong ngắn ngủi trước khi tiến vào tràng quyết chiến, tốc độ và công kích của Tần Phàm đều vượt xa hắn, hắn biết rõ đối phương muốn giết mình thì căn bản không hao tốn bao nhiêu thời gian. Lúc này hắn bỗng nhiên tưởng tượng đến lúc hai tòa quyết chiến đụng vào cùng một chỗ cũng chính là lúc hắn chết.
- Đừng, đừng... Ta nhận thua.
Nghĩ tới đây, Dư Quái cũng không nhịn được nữa. Lúc hai tòa đài quyết chiến chỉ còn cách nhau 10m thì hắn liền nhảy xuống, trực tiếp bỏ cuộc.
Bình thường thì hắn cũng không mất niềm tin như vậy, nhưng chính bản thân hắn cũng nghĩ không thông bản thân mình như thế nào mà lại e ngại một thiếu niên chỉ mới tiến vào thánh địa Chân Vũ nửa năm? Nhưng hắn luôn cảm giác được còn có một vài nguyên nhân khác.
Có thể tiến vào đây thì coi như Dư Quái có thực lực tiến vào top 8 thì hắn cũng không phải hạng xoàng. Nhưng bỏ cuộc như thế này thì hắn tự nhiên có chút phiền muộn.
Nhìn thấy Dư Quái chật vật nhận thua, mọi người trên quảng trường Thần Điện không khỏi cười to. Bất quá, sau khi chứng kiến thực lực chân thật của Tần Phàm thì cũng không có bao nhiêu người khinh bỉ Dư Quái này nhát gan, ngược lại còn cho là hắn đã hành động khôn ngoan.
Mặc dù Dư Quái có chút thực lực nhưng không người nào cho hắn là đối thủ của Tần Phàm.
Tuy Tần Phàm thắng trận này vô cùng đơn giản nhưng tất cả mọi người đều biết rõ. Ngay cả Quách NGọc xếp hạng thứ 4 cũng bại bởi Tần PHàm thì chỉ cần đối thủ không phải là ba người Dịch Khuyết Sa Vũ Mạc Y thì căn bản Tần Phàm có thể thắng lợi mà không cần lo lắng gì.
Nhìn Dư Quái kia rời đi, Tần PHàm không khỏi lộ ra biểu lộ dở khóc dở cười. Hắn cũng không nghĩ trận quyết chiến thứ hai lại nhẹ nhõm như thế, thậm chí kết thúc ngay khi chưa bắt đầu.
Kỳ thật, từ lúc ở bên ngoài thì Dư Quái này đã mang lại một cảm giác đặc thù cho hắn. Trực giác cho hắn biết Dư Quái này nhất định có chỗ bất phàm nên hắn vốn muốn hảo hảo nhìn xem thực lực chân thật của Dư Quái này như thế nào.
Lúc hai tòa đài quyết chiến hợp lại cùng một chỗ thì tạo nên một diện tích khá lớn, hắn cũng hảo hảo muốn tập luyện thể lực thoáng một phát.
Dù sao thì trận tiếp theo rất có khả năng gặp phải cao thủ chân chính.
/1830
|