- Tiểu tâm chút cũng không làm sao mà.
Tần Phàm cười nói, sau đó lại vòng ra phía trước, phóng mắt nhìn lại, liền phát hiện trong hộp gấm này ngoài quyển trục chút ố vàng ra thì không còn vật gì khác nữa.
- Sách cổ này lại trịnh trọng một mình đặt trong hộp gấm, đoán chừng cũng không phải phàm phẩm a!
Tần Phàm mỉm cười, sau đó cầm quyển trục trong tay, chậm rãi mở ra.
Rất nhanh, trên mặt của hắn liền lộ ra nét hưng phấn, giống như nhìn thấy chí bảo vậy.
- Là dược phương!
Tần Phàm ngẩng đầu lên cười nói với Kỷ Huyên Nhi.
- Là dược phương gì? Vậy mà lại khiến tiểu tử ngươi hưng phấn như vậy!
Cổ Mặc lúc này cũng không khỏi kỳ quái hỏi, bởi vì hắn biết rõ trong đầu Tần Phàm vốn đã có không ít dược phương kỳ diệu, theo đạo lý thì dược phương bình thường sẽ không thể khiến hắn hưng phấn như vậy được.
- Đan phương này tự xưng là thánh đan, có nó rồi, nghe nói có thể khiến con đường tấn chức Võ Thánh bớt đi rất nhiều chướng ngại, từ Võ Tôn đỉnh phong đột phá đến Võ Thánh chỉ cần một năm là đủ.
Tần Phàm nhàn nhạt truyền âm cho Cổ Mặc.
- Cái gì? Chỉ cần một năm là có thể từ Võ Tôn đỉnh phong đột phá đến Võ Thánh?
Cổ Mặc không thể tin mở to hai mắt
- Năm đó ta vì hoàn thành một bước cuối cùng này đã dùng trọn vẹn bảy năm! Nhưng cũng phải chuẩn bị rất nhiều, đã xem như thiên phú dị bẩm rồi!
- Bất quá luyện chế Thánh đan này cũng không dễ dàng, ta muốn luyện chế cũng ít nhất cũng phải đợi ngày sau mới có thể, hơn nữa dược tài tuy rằng trong cốc đã có đại bộ phận, nhưng vẫn có một hai loại linh dược thập phần trân quý cần phải tự mình thu thập mới được.
Tần Phàm thầm nghĩ.
Cất kỹ dược phương cất kỹ, Tần Phàm cười nói với Kỷ Huyên Nhi:
- Xem ra là ta có thu hoạch trước, hộp gấm kế tiếp không bằng ngươi tới mở ra đi, nơi này có ba hộp gấm, dù sao dược cốc này là do ngươi phát hiện ra trước, chiếm lấy toàn bộ ta sẽ cảm thấy băn khoăn.
Kỷ Huyên Nhi trầm ngâm một hồi, nhẹ gật đầu, liền đi tới phía trước mở hộp gấm thứ hai ra. Tuy rằng nàng cũng không quá quan tâm những ngoại vật này, nhưng dù sao trên người có huyết hải thâm cừu, nếu quả thật có thể được một ít đồ vật có thể trợ giúp cho mình nàng tự nhiên cũng nguyện ý tiếp nhận.
Khi hộp gấm thứ hai bị chậm rãi mở ra, Tần Phàm lập tức cảm thấy có hai cổ khí lưu một lạnh một nóng từ bên trong vọt ra, không khỏi cả kinh, vội vàng hô với Kỷ Huyên Nhi:
- Cẩn thận!
Bởi vì hộp gấm đầu tiên rất thuận lợi cho nên hộp gấm thứ hai Kỷ Huyên Nhi lại chính diện mở ra, hai cổ khí lưu kia thoáng cái đã phun lên người nàng, nhưng thoạt nhìn, Kỷ Huyên Nhi tựa hồ như không có cảm giác gì vậy, chỉ có chút nghi hoặc về phía Tần Phàm.
Tần Phàm khẽ giật mình, kỳ quái hỏi:
- Ngươi không có cảm giác là có gì khác thường sao? Vừa rồi có hai cổ khí lưu một lạnh một nóng vọt ra mà!
- Ta không có cảm giác nào.
Kỷ Huyên Nhi chỉ lắc đầu nói.
Tần Phàm cảm thấy đại kỳ, liền nhìn về phía hộp gấm kia, chỉ thấy bên trong có một khối ngọc thạch hình trón óng ánh lớn chừng bàn tay, mà bên trong ngọc thạch có một loại chất lỏng hai loại nhan sắc một đỏ một lam đang chậm rãi lưu động bên trong, lộ ra một đồ án như hình bát quái vậy.
- Đây là vật gì?
Tần Phàm truyền âm hỏi Cổ Mặc.
- Dường như có chút cảm giác quen thuộc, ngươi laijg ần xem thử
Cổ Mặc cũng nhướng mày, cảm thấy có chút kỳ quái.
- Thứ này hình như có chút cổ quái, ngươi trước tiên lui ra sau một chút, để ta sxem thử đã.
Tần Phàm nói với Kỷ Huyên Nhi.
Mà Kỷ Huyên Nhi lúc này lại lần đầu tiên xuất hiện chút do dự, bởi vì nàng cảm giác được khối ngọc thạch này như đang hô hoán mình vậy, tựa hồ rất khát vọng muốn cấm nó lên tay. Nhưng bởi vì lúc trước đã từng nói qua đồ vật trong này đều của Tần Phàm, cho nên nàng cũng chỉ có thể lui về sau một chút.
Tần Phàm cẩn thận nắm khối ngọc thạch kia trong tay, nhưng vừa mới chạm vào, hai cổ khí tức lạnh nóng lập tức từ ngón tay của hắn truyền đến, nhất thời khiến tay của hắn cảm giác như muốn kết thành khối băng, nhất thời lại như sắp bị nướng chín vậy, rất là quỷ dị, khiến hắn sợ tới mức phải thu tay về ngay.
- Để cho ta thử xem.
Lúc này Kỷ Huyên Nhi rốt cục nhịn không được nữa mở miệng nói.
- Cẩn thận, tảng đá kia rất quỷ dị!
Tần Phàm vội vàng gọi nàng dừng lại, nhưng Kỷ Huyên Nhi đã cầm khối ngọc thạch kia trong tay, tựa hồ cũng không có gì dị thường cả.
- ái này. . . Chẳng lẽ đây chính là một trong Tam đại Cực Hạn chi đạo trong truyền thuyết, Lãnh Nhiệt chi đạo sao!
Cổ Mặc đột nhiên phát ra thanh âm vô cùng chấn động:
- Một mực nghe nói Cực Hạn chi đạo cũng không thể thông qua truyền thừa quyển trục bình thường, nguyên lai phải thông qua Thiên Ngoại dục thành đặc thù này để truyền thừa!
- Cái gì là Cực Hạn chi đạo?
Tần Phàm nhíu nhíu mày hỏi.
- Cực Hạn chi đạo chính là tồn tại đặc thù nhất trong võ đạo, lợi dụng ai loại quy tắc cực hạn trong thiên địa để làm năng lượng tu luyện, tốc độ tu luyện của nó có thể nói xa xa khác hẳn thường nhân, hơn nữa nếu có thể tu luyện ra cực hạn chi lực, vậy thì uy lực sẽ cực kỳ đáng sợ! Cực hạn chi lực này một khi đánh vào trong cơ thể, nếu như không thể áp chế, vậy sẽ bị hai loại năng lượng cực đoan lập tức phá hư toàn thân! Cũng như Lãnh Nhiệt chi đạo này vậy, sẽ có hai cổ năng lượng lạnh nóng xông vào người, lúc lạnh lúc nóng, nếu như không thể áp chế, ngũ tạng lục phủ cũng có thể bị kết thành khối băng hoặc là đốt thành tro bụi!
Cổ Mặc một bên nhớ lại lúc trước, một bên giải thích cho Tần Phàm.
- Không ngờ nghịch thiên như thế.
Tần Phàm cũng rung động.
Nhưng rất nhanh liền nghe Cổ Mặc nói:
- Bất quá tu luyện Cực Hạn chi đạo này lại yêu cầu thể chất đặc thù, giống như Lãnh Nhiệt chi đạo này, phải trời sinh có được thể chất lãnh nhiệt cùng tồn tại, chính là loại người có thể tự động điều tiết nhiệt độ cơ thể, thân thể đông ấm hè mát, nếu không lúc tu luyện còn chưa đả thương người đầu tiên đã tổn thương mình rồi.
- Cho nên, tuy rằng thứ này lợi hại, nhưng ngươi lại vô phúc tiêu thụ ah.
Cổ Mặc lập tức cười nói.
Nghe thấy lời Cổ Mặc, Tần Phàm cảm thấy có chút đáng tiếc, nhíu mày, lúc nhìn về phía Kỷ Huyên Nhi, lại phát hiện nàng đang đặt khối ngọc thạch kia trong lòng bàn tay, nhắm mắt lại, giống như đang cảm ngộ gì đó.
- Chẳng lẽ nàng trùng hợp là thể chất Lãnh Nhiệt?
Tần Phàm không khỏi có chút ngoài ý muốn.
- Truyền thừa chi ngọc do Thiên Ngoại ngọc làm thành có thể khảo thí và cảm ứng thể chất của một người, ngươi không có có đủ thể chất Lãnh Nhiệt, cho nên ngươi đụng phải truyền thừa chi ngọc kia mới bị năng lượng trong đó công kích, mà tiểu cô nương này này đoán chừng chính là thể chất Lãnh Nhiệt vạn người không có một rồi, cho nên mới có thể bình yên vô sự.
Cổ Mặc liếc mắt nhìn Kỷ Huyên Nhi đang chuyên tâm cảm ngộ nói.
Tần Phàm cười nói, sau đó lại vòng ra phía trước, phóng mắt nhìn lại, liền phát hiện trong hộp gấm này ngoài quyển trục chút ố vàng ra thì không còn vật gì khác nữa.
- Sách cổ này lại trịnh trọng một mình đặt trong hộp gấm, đoán chừng cũng không phải phàm phẩm a!
Tần Phàm mỉm cười, sau đó cầm quyển trục trong tay, chậm rãi mở ra.
Rất nhanh, trên mặt của hắn liền lộ ra nét hưng phấn, giống như nhìn thấy chí bảo vậy.
- Là dược phương!
Tần Phàm ngẩng đầu lên cười nói với Kỷ Huyên Nhi.
- Là dược phương gì? Vậy mà lại khiến tiểu tử ngươi hưng phấn như vậy!
Cổ Mặc lúc này cũng không khỏi kỳ quái hỏi, bởi vì hắn biết rõ trong đầu Tần Phàm vốn đã có không ít dược phương kỳ diệu, theo đạo lý thì dược phương bình thường sẽ không thể khiến hắn hưng phấn như vậy được.
- Đan phương này tự xưng là thánh đan, có nó rồi, nghe nói có thể khiến con đường tấn chức Võ Thánh bớt đi rất nhiều chướng ngại, từ Võ Tôn đỉnh phong đột phá đến Võ Thánh chỉ cần một năm là đủ.
Tần Phàm nhàn nhạt truyền âm cho Cổ Mặc.
- Cái gì? Chỉ cần một năm là có thể từ Võ Tôn đỉnh phong đột phá đến Võ Thánh?
Cổ Mặc không thể tin mở to hai mắt
- Năm đó ta vì hoàn thành một bước cuối cùng này đã dùng trọn vẹn bảy năm! Nhưng cũng phải chuẩn bị rất nhiều, đã xem như thiên phú dị bẩm rồi!
- Bất quá luyện chế Thánh đan này cũng không dễ dàng, ta muốn luyện chế cũng ít nhất cũng phải đợi ngày sau mới có thể, hơn nữa dược tài tuy rằng trong cốc đã có đại bộ phận, nhưng vẫn có một hai loại linh dược thập phần trân quý cần phải tự mình thu thập mới được.
Tần Phàm thầm nghĩ.
Cất kỹ dược phương cất kỹ, Tần Phàm cười nói với Kỷ Huyên Nhi:
- Xem ra là ta có thu hoạch trước, hộp gấm kế tiếp không bằng ngươi tới mở ra đi, nơi này có ba hộp gấm, dù sao dược cốc này là do ngươi phát hiện ra trước, chiếm lấy toàn bộ ta sẽ cảm thấy băn khoăn.
Kỷ Huyên Nhi trầm ngâm một hồi, nhẹ gật đầu, liền đi tới phía trước mở hộp gấm thứ hai ra. Tuy rằng nàng cũng không quá quan tâm những ngoại vật này, nhưng dù sao trên người có huyết hải thâm cừu, nếu quả thật có thể được một ít đồ vật có thể trợ giúp cho mình nàng tự nhiên cũng nguyện ý tiếp nhận.
Khi hộp gấm thứ hai bị chậm rãi mở ra, Tần Phàm lập tức cảm thấy có hai cổ khí lưu một lạnh một nóng từ bên trong vọt ra, không khỏi cả kinh, vội vàng hô với Kỷ Huyên Nhi:
- Cẩn thận!
Bởi vì hộp gấm đầu tiên rất thuận lợi cho nên hộp gấm thứ hai Kỷ Huyên Nhi lại chính diện mở ra, hai cổ khí lưu kia thoáng cái đã phun lên người nàng, nhưng thoạt nhìn, Kỷ Huyên Nhi tựa hồ như không có cảm giác gì vậy, chỉ có chút nghi hoặc về phía Tần Phàm.
Tần Phàm khẽ giật mình, kỳ quái hỏi:
- Ngươi không có cảm giác là có gì khác thường sao? Vừa rồi có hai cổ khí lưu một lạnh một nóng vọt ra mà!
- Ta không có cảm giác nào.
Kỷ Huyên Nhi chỉ lắc đầu nói.
Tần Phàm cảm thấy đại kỳ, liền nhìn về phía hộp gấm kia, chỉ thấy bên trong có một khối ngọc thạch hình trón óng ánh lớn chừng bàn tay, mà bên trong ngọc thạch có một loại chất lỏng hai loại nhan sắc một đỏ một lam đang chậm rãi lưu động bên trong, lộ ra một đồ án như hình bát quái vậy.
- Đây là vật gì?
Tần Phàm truyền âm hỏi Cổ Mặc.
- Dường như có chút cảm giác quen thuộc, ngươi laijg ần xem thử
Cổ Mặc cũng nhướng mày, cảm thấy có chút kỳ quái.
- Thứ này hình như có chút cổ quái, ngươi trước tiên lui ra sau một chút, để ta sxem thử đã.
Tần Phàm nói với Kỷ Huyên Nhi.
Mà Kỷ Huyên Nhi lúc này lại lần đầu tiên xuất hiện chút do dự, bởi vì nàng cảm giác được khối ngọc thạch này như đang hô hoán mình vậy, tựa hồ rất khát vọng muốn cấm nó lên tay. Nhưng bởi vì lúc trước đã từng nói qua đồ vật trong này đều của Tần Phàm, cho nên nàng cũng chỉ có thể lui về sau một chút.
Tần Phàm cẩn thận nắm khối ngọc thạch kia trong tay, nhưng vừa mới chạm vào, hai cổ khí tức lạnh nóng lập tức từ ngón tay của hắn truyền đến, nhất thời khiến tay của hắn cảm giác như muốn kết thành khối băng, nhất thời lại như sắp bị nướng chín vậy, rất là quỷ dị, khiến hắn sợ tới mức phải thu tay về ngay.
- Để cho ta thử xem.
Lúc này Kỷ Huyên Nhi rốt cục nhịn không được nữa mở miệng nói.
- Cẩn thận, tảng đá kia rất quỷ dị!
Tần Phàm vội vàng gọi nàng dừng lại, nhưng Kỷ Huyên Nhi đã cầm khối ngọc thạch kia trong tay, tựa hồ cũng không có gì dị thường cả.
- ái này. . . Chẳng lẽ đây chính là một trong Tam đại Cực Hạn chi đạo trong truyền thuyết, Lãnh Nhiệt chi đạo sao!
Cổ Mặc đột nhiên phát ra thanh âm vô cùng chấn động:
- Một mực nghe nói Cực Hạn chi đạo cũng không thể thông qua truyền thừa quyển trục bình thường, nguyên lai phải thông qua Thiên Ngoại dục thành đặc thù này để truyền thừa!
- Cái gì là Cực Hạn chi đạo?
Tần Phàm nhíu nhíu mày hỏi.
- Cực Hạn chi đạo chính là tồn tại đặc thù nhất trong võ đạo, lợi dụng ai loại quy tắc cực hạn trong thiên địa để làm năng lượng tu luyện, tốc độ tu luyện của nó có thể nói xa xa khác hẳn thường nhân, hơn nữa nếu có thể tu luyện ra cực hạn chi lực, vậy thì uy lực sẽ cực kỳ đáng sợ! Cực hạn chi lực này một khi đánh vào trong cơ thể, nếu như không thể áp chế, vậy sẽ bị hai loại năng lượng cực đoan lập tức phá hư toàn thân! Cũng như Lãnh Nhiệt chi đạo này vậy, sẽ có hai cổ năng lượng lạnh nóng xông vào người, lúc lạnh lúc nóng, nếu như không thể áp chế, ngũ tạng lục phủ cũng có thể bị kết thành khối băng hoặc là đốt thành tro bụi!
Cổ Mặc một bên nhớ lại lúc trước, một bên giải thích cho Tần Phàm.
- Không ngờ nghịch thiên như thế.
Tần Phàm cũng rung động.
Nhưng rất nhanh liền nghe Cổ Mặc nói:
- Bất quá tu luyện Cực Hạn chi đạo này lại yêu cầu thể chất đặc thù, giống như Lãnh Nhiệt chi đạo này, phải trời sinh có được thể chất lãnh nhiệt cùng tồn tại, chính là loại người có thể tự động điều tiết nhiệt độ cơ thể, thân thể đông ấm hè mát, nếu không lúc tu luyện còn chưa đả thương người đầu tiên đã tổn thương mình rồi.
- Cho nên, tuy rằng thứ này lợi hại, nhưng ngươi lại vô phúc tiêu thụ ah.
Cổ Mặc lập tức cười nói.
Nghe thấy lời Cổ Mặc, Tần Phàm cảm thấy có chút đáng tiếc, nhíu mày, lúc nhìn về phía Kỷ Huyên Nhi, lại phát hiện nàng đang đặt khối ngọc thạch kia trong lòng bàn tay, nhắm mắt lại, giống như đang cảm ngộ gì đó.
- Chẳng lẽ nàng trùng hợp là thể chất Lãnh Nhiệt?
Tần Phàm không khỏi có chút ngoài ý muốn.
- Truyền thừa chi ngọc do Thiên Ngoại ngọc làm thành có thể khảo thí và cảm ứng thể chất của một người, ngươi không có có đủ thể chất Lãnh Nhiệt, cho nên ngươi đụng phải truyền thừa chi ngọc kia mới bị năng lượng trong đó công kích, mà tiểu cô nương này này đoán chừng chính là thể chất Lãnh Nhiệt vạn người không có một rồi, cho nên mới có thể bình yên vô sự.
Cổ Mặc liếc mắt nhìn Kỷ Huyên Nhi đang chuyên tâm cảm ngộ nói.
/1830
|