Khi đột phá kiên trì được thời gian càng dài, dĩ nhiên càng đại biểu đã tiến gần tới thánh vực.
Tốc độ đột phá của Tần Phàm theo người khác nhìn thấy quả thật nghe rợn cả người. Nhưng Kim Dương võ thánh biết thiên phú của Tần Phàm khác hẳn với người thường, không còn cảm thấy có gì quái lạ. Chỉ là hắn muốn chứng kiến xem yêu nghiệt nghịch thiên kia cần phải bao lâu mới chân chính bước chân vào trong thánh vực.
Ngẩng đầu nhìn lên, Tần Phàm đứng trên con thuyền, dùng sự hiểu biết cùng lý giải trong võ đạo làm cơn gió, những suy sụp khó khăn trong võ đạo làm sóng biển ngăn trở, thuận gió rẽ sóng, luôn hướng thẳng tới võ đạo thánh cảnh mà đi.
Trong Võ Hải mờ mịt, không biết được con đường phía trước, Tần Phàm vẫn luôn duy trì tư thế hờ hững, trong quá trình này hắn biết rõ mình cũng đang đề thăng chính mình, đem nửa bước còn lại tiến vào thánh vực cũng càng lúc càng đề thăng lên.
Chỉ cần quyết định phương hướng, như vậy hắn có thể một bước đi qua.
Luôn luôn chậm rãi chạy tới, lần này qua thêm một tháng thời gian.
Một tháng này hắn lại tiếp tục đối mặt với chấp niệm về Tần Thiên Hoành cùng Tần Quan, bởi vì từng trải qua một lần, cho nên đều dễ dàng bài trừ, lần này hắn lại gặp lại chính mình thêm lần nữa.
Chính là chấp niệm làm cho hắn không cách nào trảm diệt được tâm ma mà đột phá thánh vực.
- Tần Phàm, ngươi là kẻ giả mạo! Ngươi mau trả lại cơ thể của ta cho ta! Hết thảy của ngươi đều là của ta, tỷ tỷ là của ta!
Thanh âm kia vang vọng tận sâu trong Võ Hải, vẫn khàn giọng rít gào, làm cả Võ Hải sóng gió ngập trời.
Nhưng lúc này Tần Phàm chỉ đứng yên trên thuyền, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, sắc mặt hờ hững, con thuyền dưới chân vẫn vững chãi, không hề có chút nghiêng ngả như lần trước.
- Tần Phàm, ngươi quên ta sao? Ta chính là ngươi ah! Nếu như không có ta, sẽ không có ngươi! Ngươi đừng tới đây, không có ta ngươi sẽ không còn tồn tại nữa!
Thấy Tần Phàm vẫn vững chắc đứng thẳng trên thuyền, “Tần Phàm” kia lại thay đổi giọng nói.
- Ngươi chính là ta, ta chính là ngươi, ta và ngươi tuy hai mà một. Nếu quả thật phân ra hai cái ta, đó là tinh thần phân tách, là bệnh, phải trị!
Tần Phàm chậm rãi mở hai mắt, trong miệng cười nhạt một tiếng nói.
Hắn đây là nói cho mình nghe, nói cho chấp niệm của mình nghe.
- Oanh!
Ngay sau đó chiếc thuyền đụng tan hư ảnh “Tần Phàm” trong Võ Hải, biến thành hư vô, mà chấp niệm trong lòng Tần Phàm đã hoàn toàn tiêu thất, hoàn toàn trở nên yên lặng.
Chuyện xảy ra trong Võ Hải kỳ thật là ảnh tượng phản ánh sau khi Tần Phàm giải quyết được chấp niệm của mình, toàn bộ những ngăn trở chấp niệm trên con đường đột phá của hắn tới hiện tại đã toàn bộ bị bài trừ.
- Thánh vực rốt cục đang ở nơi nào?
Tần Phàm nhìn vào tận sâu trong Võ Hải mênh mông, lâm vào tự hỏi, cũng lâm vào cảm giác mê mang cuối cùng trước khi đột phá thánh vực.
Loại cảm giác này là đem toàn bộ chướng ngại chông gai trên đường hoàn toàn khắc phục, thật vất vả bước lên trên đỉnh núi cao nhất, từ trên nhìn xuống những ngọn núi thấp hơn, nhưng khi ngẩng đầu nhìn lên cao, vẫn không biết con đường phía trước ở phương hướng nào.
Tự hỏi, thật sâu tự hỏi, đối với võ đạo, đối với nhân sinh tự hỏi.
Ngay lập tức Tần Phàm lại nhắm mắt, trong một khắc này hắn tiến nhập vào một loại trạng thái kỳ ảo linh hoạt, hắn thậm chí không còn cảm giác được mảnh thiên địa này, một mảnh Võ Hải, một con thuyền ở ngay dưới chân hắn.
Lúc này Tần Phàm chân chính tiến nhập vào trạng thái đột phá lĩnh ngộ thiên địa, trong lòng cảm ngộ thánh vực điện phủ, không gian khắp bốn phía biến hóa, thời gian biến hóa, hết thảy hết thảy toàn bộ đều biến mất bên trong cảm giác của hắn.
Trong trạng thái như vậy, thời gian lại trôi qua thêm ba tháng.
Ngày này, Tần Phàm bỗng nhiên mở mắt.
- Thiên hạ to lớn, thiên nhai xa xăm, thế gian vốn không có thánh cảnh, nhưng địa phương ta ở, chính là thánh vực!
Giờ phút này trong mắt Tần phàm phát ra một thần thái lóa mắt.
Địa phương ta tở, chính là thánh vực!
Một câu vô cùng đơn giản, nhưng không phải do người khác nói ra mình liền minh bạch, là phải tự mình chân chính đi lý giải võ thánh cảnh giới mới có thể hiểu ra được.
Mà hiện tại một khi Tần Phàm đã hiểu ra được, nhất thời trong thiên địa sản sinh chấn đãng kịch liệt, cả Võ Hải cơ hồ muốn lật úp.
Trên bầu trời dị tượng lộ ra, linh khí phun trào, một tòa thánh vực điện phủ nguy nga cao lớn bỗng nhiên chậm rãi bay lên trong thiên không, thẳng hướng chân trời mênh mông, nguy nga mà cao xa, to lớn mà thần bí.
Từng trận luân âm đại đạo huyền diệu, phượng minh long ngâm, như nhẹ nhàng, như tri âm tri kỷ, giống như đến từ viễn cổ, phảng phất vượt qua thời không từ quá khứ xa xôi mà đến.
Đây là cảnh tượng chấn kinh người đời, thần quang nở rộ, muôn sắc muôn màu, tinh quang xông thẳng lên trời, nước biển cùng phong vân sôi trào khởi động.
Bên trên tòa thánh vực điện phủ còn có long tường cửu thiên, kim long xoay chuyển trên trời dưới đất, xỏ xuyên qua bát hoang cửu u, gió to nổi lên, kim sắc tường vân bay tới, trong thiên địa tràn ngập thần quang chói mắt.
- Ta chính là thánh vực!
Nhìn thấy võ đạo điện phủ, trong lòng Tần Phàm chấn động, tóc đen tung bay, thanh y phần phật, huyết khí tận trời. Giờ phút này hắn chẳng khác gì đỉnh núi cao, rốt cục đã vượt qua thang trời, du ngoạn thiên không!
Rốt cục hắn đã tìm được phương hướng thánh vực, chính là ngay dưới chân của hắn!
Ở một khắc này, thân thể hắn hóa thành thiên địa vạn trượng, kiên định nhìn tới phía trước, hướng võ đạo điện phủ trầm ổn cùng mạnh mẽ bước ra một bước!
Một bước của hắn trực tiếp đạp phá hư không, Võ Hải biến mất, một bước này hắn đã chân chính bước lên võ đạo thánh vực!
Một bước khiến cả Võ Tông thất phát sinh chấn đãng thật lớn, chấn đãng trực tiếp truyền ra ngoài thiên địa, cả thiên địa trong nháy mắt như phát run không ngừng chấn động.
- Ba tháng đã qua, Tần Phàm đã sắp tìm được thánh vực điện phủ, sắp sửa thành công đột phá lên cảnh giới võ thánh!
Mà vào lúc này, Kim Dương võ thánh là người đầu tiên cảm ứng được sự thay đổi huyền diệu giữa thiên địa, đột nhiên hai mắt sáng ngời, trong lòng vô cùng rung động.
Nhưng ngay sau đó trong thiên địa gió giục mây vần, giống như tận thế buông xuống, bầu trời đại biến, mây đen bao phủ, cả Thiên Ly Thành bị tối sầm xuống, phảng phất như hư không sắp sụp đổ hoàn toàn.
- Oanh long long!
Trong nháy mắt sấm sét nổ vang, thiên địa nguyên khí cuồng bạo, không trung lóe sáng điện quang, cả Thiên Ly Thành thậm chí nửa Đại Ly quốc một khắc này đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trên mặt sản sinh vẻ khủng hoảng, tưởng lầm là chư thần phẫn nộ.
- Cái gì, tại sao lại như vậy! Tần Phàm chẳng qua là đột phá thánh vực, không ngờ lại khiến thiên địa dị tượng lớn như thế! Người bình thường đột phá võ thánh cảnh giới cũng không đến nỗi như vậy!
Kim Dương võ thánh kinh hãi, hắn làm sao cũng không nghĩ ra Tần Phàm vừa đột phá thánh vực không ngờ tạo ra thiên địa chấn đãng lớn đến như thế.
Trong đầu của hắn trong nháy mắt biến thành bất an.
- Chẳng lẽ đây chính là Diệt Thánh Kiếp trong truyền thuyết?
Tốc độ đột phá của Tần Phàm theo người khác nhìn thấy quả thật nghe rợn cả người. Nhưng Kim Dương võ thánh biết thiên phú của Tần Phàm khác hẳn với người thường, không còn cảm thấy có gì quái lạ. Chỉ là hắn muốn chứng kiến xem yêu nghiệt nghịch thiên kia cần phải bao lâu mới chân chính bước chân vào trong thánh vực.
Ngẩng đầu nhìn lên, Tần Phàm đứng trên con thuyền, dùng sự hiểu biết cùng lý giải trong võ đạo làm cơn gió, những suy sụp khó khăn trong võ đạo làm sóng biển ngăn trở, thuận gió rẽ sóng, luôn hướng thẳng tới võ đạo thánh cảnh mà đi.
Trong Võ Hải mờ mịt, không biết được con đường phía trước, Tần Phàm vẫn luôn duy trì tư thế hờ hững, trong quá trình này hắn biết rõ mình cũng đang đề thăng chính mình, đem nửa bước còn lại tiến vào thánh vực cũng càng lúc càng đề thăng lên.
Chỉ cần quyết định phương hướng, như vậy hắn có thể một bước đi qua.
Luôn luôn chậm rãi chạy tới, lần này qua thêm một tháng thời gian.
Một tháng này hắn lại tiếp tục đối mặt với chấp niệm về Tần Thiên Hoành cùng Tần Quan, bởi vì từng trải qua một lần, cho nên đều dễ dàng bài trừ, lần này hắn lại gặp lại chính mình thêm lần nữa.
Chính là chấp niệm làm cho hắn không cách nào trảm diệt được tâm ma mà đột phá thánh vực.
- Tần Phàm, ngươi là kẻ giả mạo! Ngươi mau trả lại cơ thể của ta cho ta! Hết thảy của ngươi đều là của ta, tỷ tỷ là của ta!
Thanh âm kia vang vọng tận sâu trong Võ Hải, vẫn khàn giọng rít gào, làm cả Võ Hải sóng gió ngập trời.
Nhưng lúc này Tần Phàm chỉ đứng yên trên thuyền, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, sắc mặt hờ hững, con thuyền dưới chân vẫn vững chãi, không hề có chút nghiêng ngả như lần trước.
- Tần Phàm, ngươi quên ta sao? Ta chính là ngươi ah! Nếu như không có ta, sẽ không có ngươi! Ngươi đừng tới đây, không có ta ngươi sẽ không còn tồn tại nữa!
Thấy Tần Phàm vẫn vững chắc đứng thẳng trên thuyền, “Tần Phàm” kia lại thay đổi giọng nói.
- Ngươi chính là ta, ta chính là ngươi, ta và ngươi tuy hai mà một. Nếu quả thật phân ra hai cái ta, đó là tinh thần phân tách, là bệnh, phải trị!
Tần Phàm chậm rãi mở hai mắt, trong miệng cười nhạt một tiếng nói.
Hắn đây là nói cho mình nghe, nói cho chấp niệm của mình nghe.
- Oanh!
Ngay sau đó chiếc thuyền đụng tan hư ảnh “Tần Phàm” trong Võ Hải, biến thành hư vô, mà chấp niệm trong lòng Tần Phàm đã hoàn toàn tiêu thất, hoàn toàn trở nên yên lặng.
Chuyện xảy ra trong Võ Hải kỳ thật là ảnh tượng phản ánh sau khi Tần Phàm giải quyết được chấp niệm của mình, toàn bộ những ngăn trở chấp niệm trên con đường đột phá của hắn tới hiện tại đã toàn bộ bị bài trừ.
- Thánh vực rốt cục đang ở nơi nào?
Tần Phàm nhìn vào tận sâu trong Võ Hải mênh mông, lâm vào tự hỏi, cũng lâm vào cảm giác mê mang cuối cùng trước khi đột phá thánh vực.
Loại cảm giác này là đem toàn bộ chướng ngại chông gai trên đường hoàn toàn khắc phục, thật vất vả bước lên trên đỉnh núi cao nhất, từ trên nhìn xuống những ngọn núi thấp hơn, nhưng khi ngẩng đầu nhìn lên cao, vẫn không biết con đường phía trước ở phương hướng nào.
Tự hỏi, thật sâu tự hỏi, đối với võ đạo, đối với nhân sinh tự hỏi.
Ngay lập tức Tần Phàm lại nhắm mắt, trong một khắc này hắn tiến nhập vào một loại trạng thái kỳ ảo linh hoạt, hắn thậm chí không còn cảm giác được mảnh thiên địa này, một mảnh Võ Hải, một con thuyền ở ngay dưới chân hắn.
Lúc này Tần Phàm chân chính tiến nhập vào trạng thái đột phá lĩnh ngộ thiên địa, trong lòng cảm ngộ thánh vực điện phủ, không gian khắp bốn phía biến hóa, thời gian biến hóa, hết thảy hết thảy toàn bộ đều biến mất bên trong cảm giác của hắn.
Trong trạng thái như vậy, thời gian lại trôi qua thêm ba tháng.
Ngày này, Tần Phàm bỗng nhiên mở mắt.
- Thiên hạ to lớn, thiên nhai xa xăm, thế gian vốn không có thánh cảnh, nhưng địa phương ta ở, chính là thánh vực!
Giờ phút này trong mắt Tần phàm phát ra một thần thái lóa mắt.
Địa phương ta tở, chính là thánh vực!
Một câu vô cùng đơn giản, nhưng không phải do người khác nói ra mình liền minh bạch, là phải tự mình chân chính đi lý giải võ thánh cảnh giới mới có thể hiểu ra được.
Mà hiện tại một khi Tần Phàm đã hiểu ra được, nhất thời trong thiên địa sản sinh chấn đãng kịch liệt, cả Võ Hải cơ hồ muốn lật úp.
Trên bầu trời dị tượng lộ ra, linh khí phun trào, một tòa thánh vực điện phủ nguy nga cao lớn bỗng nhiên chậm rãi bay lên trong thiên không, thẳng hướng chân trời mênh mông, nguy nga mà cao xa, to lớn mà thần bí.
Từng trận luân âm đại đạo huyền diệu, phượng minh long ngâm, như nhẹ nhàng, như tri âm tri kỷ, giống như đến từ viễn cổ, phảng phất vượt qua thời không từ quá khứ xa xôi mà đến.
Đây là cảnh tượng chấn kinh người đời, thần quang nở rộ, muôn sắc muôn màu, tinh quang xông thẳng lên trời, nước biển cùng phong vân sôi trào khởi động.
Bên trên tòa thánh vực điện phủ còn có long tường cửu thiên, kim long xoay chuyển trên trời dưới đất, xỏ xuyên qua bát hoang cửu u, gió to nổi lên, kim sắc tường vân bay tới, trong thiên địa tràn ngập thần quang chói mắt.
- Ta chính là thánh vực!
Nhìn thấy võ đạo điện phủ, trong lòng Tần Phàm chấn động, tóc đen tung bay, thanh y phần phật, huyết khí tận trời. Giờ phút này hắn chẳng khác gì đỉnh núi cao, rốt cục đã vượt qua thang trời, du ngoạn thiên không!
Rốt cục hắn đã tìm được phương hướng thánh vực, chính là ngay dưới chân của hắn!
Ở một khắc này, thân thể hắn hóa thành thiên địa vạn trượng, kiên định nhìn tới phía trước, hướng võ đạo điện phủ trầm ổn cùng mạnh mẽ bước ra một bước!
Một bước của hắn trực tiếp đạp phá hư không, Võ Hải biến mất, một bước này hắn đã chân chính bước lên võ đạo thánh vực!
Một bước khiến cả Võ Tông thất phát sinh chấn đãng thật lớn, chấn đãng trực tiếp truyền ra ngoài thiên địa, cả thiên địa trong nháy mắt như phát run không ngừng chấn động.
- Ba tháng đã qua, Tần Phàm đã sắp tìm được thánh vực điện phủ, sắp sửa thành công đột phá lên cảnh giới võ thánh!
Mà vào lúc này, Kim Dương võ thánh là người đầu tiên cảm ứng được sự thay đổi huyền diệu giữa thiên địa, đột nhiên hai mắt sáng ngời, trong lòng vô cùng rung động.
Nhưng ngay sau đó trong thiên địa gió giục mây vần, giống như tận thế buông xuống, bầu trời đại biến, mây đen bao phủ, cả Thiên Ly Thành bị tối sầm xuống, phảng phất như hư không sắp sụp đổ hoàn toàn.
- Oanh long long!
Trong nháy mắt sấm sét nổ vang, thiên địa nguyên khí cuồng bạo, không trung lóe sáng điện quang, cả Thiên Ly Thành thậm chí nửa Đại Ly quốc một khắc này đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trên mặt sản sinh vẻ khủng hoảng, tưởng lầm là chư thần phẫn nộ.
- Cái gì, tại sao lại như vậy! Tần Phàm chẳng qua là đột phá thánh vực, không ngờ lại khiến thiên địa dị tượng lớn như thế! Người bình thường đột phá võ thánh cảnh giới cũng không đến nỗi như vậy!
Kim Dương võ thánh kinh hãi, hắn làm sao cũng không nghĩ ra Tần Phàm vừa đột phá thánh vực không ngờ tạo ra thiên địa chấn đãng lớn đến như thế.
Trong đầu của hắn trong nháy mắt biến thành bất an.
- Chẳng lẽ đây chính là Diệt Thánh Kiếp trong truyền thuyết?
/1830
|