Ui, mới vậy mà chạy rồi? Thật là mình đánh còn chưa đã tay a.
Chán.
Nhi An phủi tay bễu môi rồi đi lại phiá An Vũ.
- An Vũ cậu không sao chứ? Sao mặt cậu đơ quá vậy?
Nhi An huơ huơ tay trước mặt An Vũ.
Kỳ lạ. An Vũ làm sao a? Làm cái gì mà kinh ngạc đến trợn mắt? Chẳng lẽ vừa rồi đánh nhau dọa cậu ấy sao?
- Ơ... hả?
An Vũ sực tỉnh nhìn chằm chằm Nhi An, đột nhiên An Vũ nắm chặt tay Nhi An, dùng ánh mắt hâm mộ nói với cô.
- Tiểu An, cậu thật sự qúa tuyệt! Thật không ngờ chỉ chóc lát cậu đã hạ gục gần mười tên to con a. Ôi cậu làm tớ bất ngờ quá! Tiểu An cậu có học võ sao?
-...
An Vũ thay đổi đột ngột làm cô không kịp thích ứng, khóe môi giựt giựt không phát ra được lời nào.
Gì đây? Đây là An Vũ lạnh lùng điềm tĩnh sao? Là An Vũ bạn tôi đây sao? Thật không ngờ An Vũ còn có bộ dáng này, đúng là làm người ta không kịp thích ứng a.
Mãi lâu sao Nhi An Mới chậm rãi nói.
- À... tớ có học karate, gìơ là đai đen nên bọn này không là gì cả. An Vũ cậu... có thể buông tay tớ ra được không?
- Hả? À được.
An Vũ buông tay cô ra nhưng ánh mắt vẫn là vô cùng hâm mộ cô.
Nhi An thở nhẹ một cái rồi nhẹ nhìn An Vũ nói.
- An Vũ cậu làm tớ hết hồn a. Không ngờ cậu luôn trầm tĩnh như vậy lại có bộ dạng như vừa rồi, cứ như cậu gặp được thần tượng mình mến mộ a, dọa tớ sợ hết hồn.
- Hahaha... thật sao? Xin lỗi làm cậu sợ. Nhưng Tiểu An cậu thật sự làm tớ mở rộng tầm mắt. Không ngờ cậu lại học võ lại còn là hạng cao thủ a.
- Tớ học là do mẹ tớ bắt học a. Mẹ nói con gái cần phải mạnh mẽ kiên cường không phải dạng cần con trai bảo hộ mới có thể sống tốt. Ngay cả em tớ, cậu biết mà Tuấn Phong đấy, nó cũng bị mẹ ép học cứ cái lý do là bảo vệ bản thân.
- Ha, mẹ cậu thật tốt với chị em cậu a. Nghĩ cặn kẽ đến vậy.
- Gì mà được thế. Ý của mẹ là tụi tớ có thể tự bảo vệ mình mẹ đỡ tốn công lo bọn tớ a. Mẹ là sợ bọn tớ bị kẻ khác bắt nạt nên bắt bọn tớ học để có cái mà hành hạ kẻ thù đấy. Mẹ tớ thế nào cậu cũng biết a, thẳng thắn quyết đoán không ai có khả năng chóng lại mẹ. Nhờ đó mà thành tớ bây gìơ đây.  ̄ˍ ̄
- Có sao a. Tớ thật muốn được như cậu nhưng gia đình tớ muốn tớ trở thành một cô gái dịu dàng hơn là một cô gái mạnh mẽ a.
- Ừ nghĩ lại nhà cậu khó thật.
- Ừm... nhưng tớ thích xem phim hành động, cực thích mấy diễn viên hành động đó nên... hì, Tiểu An cậu biết võ như vậy gìơ trở thành thần tượng của tớ.
- Thôi cho tớ xin, cậu cho tớ phút giây yên bình a.
- À mà lúc nãy tớ có nghe cậu nói gì mà "kẻ chủ mưu"? Thế là sao?
- À, thì cậu cũng đã từng nói "kẻ bắt nạt" cậu thật sự không phải Như Ngọc. Mà không biết vô tình hay may mắn tớ nghe được đoạn đối thoại giữa Như Ngọc và bạn cô ta về "người đó" nên tớ muốn hù dọa thử để xem biểu hiện của cô ta, không ngờ lại...
Nhi An nhếch môi bình thản nói như không có việc gì.
Ha, xem ra chuyện ngày càng thú vị a.
- Ý cậu là...
- Ưm... vẫn chưa chắc chắn nhưng... cậu yên tâm, cuối cùng gì "người đó" cũng lộ mặt thôi.
- Tớ cũng muốn vậy, tớ thật muốn xem xem tớ đã đắt tội gì mà bị coi khinh trong suốt một năm như vậy.
Câu nói của An Vũ như có mang thêm một chút căm hận.
Phải, cô có làm gì đắt tội thì cứ nói ra, chứ lý nào lại ở trong tối hành hạ cô. Ít nhất cũng phải nói cho cô biết nguyên nhân mình bị đối xử như vậy.
- Thôi được rồi không nói chuyện không vui nữa, bây gìơ tốt nhất là tìm cách trả thù a.
Nhi An ánh mắt âm hiểm cười xấu xa nói.
- Trả thù? Ý cậu là muốn trả thù bọn...
Tiểu An là muốn trả thù việc hôm nay sao? Nhưng là...
- Không phải người cậu nghĩ a. Tớ là muốn trả thù tên Tề Hạo xấu xa kia.
- Tề Hạo? Sao lại là hắn?
- Cậu nghĩ đi. Nếu hắn không đột nhiên dở chứng mời chúng ta ăn cơm thì có phải không có việc gì xảy ra, không có vụ đánh nhau nào không? Như vậy chẳng phải chúng ta vẫn yên bình sống sao?
- Cậu nói cũng có lý đi.
- Tất nhiên. Bởi vậy tất cả nguyên nhân cũng do hắn mà ra nên trả thù hắn mới thật sự đúng.
- Nhưng cậu muốn...
- Cậu yên tâm tớ có cách phải làm hắn nhớ đời.
Tề Hạo mi cứ yên vị mà tận hưởng những giây phút bình yên ngắn ngủi đi, nó không kéo dài được lâu đâu.
Lạnh.
Ế! Sao tự nhiên lại rùng mình?
An Vũ khẽ nhìn Nhi An, cô thoáng lạnh người âm thầm đi cách cô một chút.
Nguy rồi có lẽ Tiểu An đã nghĩ ra trò gì rồi a. Ôi thầm cầu phúc cho tên Tề Hạo đó không bị "quá nặng" a.
_________________
- Con về rồi ạ.
Nhi An vừa về đến nhà lễ phép chào ba mẹ rồi xin phép lên phòng.
Lên đến phòng cô quăng ba lô qua một bên lục lọi tìm tìm kiếm kiếm thứ gì đó, sau rồi loay hoay chế tạo vô cùng nghiêm túc. Nhưng sau vẻ nghiêm túc đó là một nụ cười vô cùng xấu xa.
Tề Hạo lần này tôi sẽ cho anh "nếm mùi" a. Dám dùng kế chơi tôi, hì, tôi không phải người khoan dung a, có thù tất báo mới là tôi. Anh cứ đợi đó là hưởng trọn "bảo bối" này đi.
( ̄∀ ̄)
Cô chế tạo mãi cho đến khi Tuấn Phong gọi xuống ăn cơm mới tạm dừng. Cô gấp rút ăn cơm rồi lại nhanh chân chạy vội lên phòng khóa cửa lại tiếp tục tiến hành "công việc".
- A Phong con có biết chị con hôm nay sao không a? Tại sao về nhà lại cứ ở mãi trong phòng thế?
Ba Trần dịu dàng quan tâm hỏi.
- Ba không cần lo, với biểu hiện này chắc là có ai đã đắc tội với chị ấy rồi a.
Tuấn Phong miệng nhai snack, mắt dán chặt TV vừa trả lời ba Trần.
- Ây, vậy thật tội nghiệp cho kẻ đó.
Ba Trần lắc đầu cảm khái nói. Ông quá hiểu con gái ông a, nó sống không phạm ai nhưng nếu có kẻ đắc tội cố ý sinh sự thì nó chắc chắn sẽ không bỏ qua.
- Người đó sao lại ngốc thế? Thật biết lựa người đắc tội. Chọn ai không chọn lại chọn ngay chị. Chắc chắc số người đó ngay mai khổ không tả được.
Hai người cùng nhau lắc đầu thở dài.
Mô phật mô phật.
____________
Nhi An hôm nay dậy rất sớm, tinh thần vô cùng tốt. Cô nhanh chóng sửa sọan thay đồng phục, lấy những thứ cần thiết nhét vào ba lô rồi nhanh chân chạy xuống bếp.
Quả là nếu một người có động lực thì sẽ khác hẳn.
Nhi An nhanh chóng ăn nhanh phần ăn sáng rồi lấy cơm trưa do ba Trần làm, nhanh chân chạy ngay đến trường.
Hôm nay cô không hẹn An Vũ cùng đi nên cô một mạch chạy đến trường.
Đến trường Nhi An làm vẻ ngoài của mình trông giống các nữ sinh khác, không còn là bộ dạng quê mùa nhưng là vẫn đeo cặp kính to để mái dài để không ai nhận ra rồi đến hộc tủ dành cho khối 12 đứng đợi ở đó.
Vì bộ dáng giống như những bạn nữ bình thường nên không chú ý đến cô.
Đứng bên ngó ra cửa thấy nhóm Tề Hạo vừa vào trường cô nhanh chóng lấy "đồ nghề" ra, bình thản đi ngang qua học tủ của Tề Hạo nhẹ đánh rơi một chiếc hộp nhỏ rồi lủi đi mất.
Sau khi thấy có người bước đến học tủ của anh cô nhanh chóng bật một đoạn ghi âm cài gìơ sẵn rồi lủi đi mất.
1 phút sau.
- " Khoai lang cờ ho.....!!!!!"
Một tiếng hét to lớn phát lên làm mọi người giật mình, liền sau đó là tiếng...
BÙM!!!!!
Tiếng không lớn lắm nhưng ngay lập tức một mùi hôi bóc lên rồi lan ra khắp nơi, một loạt sau là những tiếng hét, tiếng la oai oai cất lên.
Khung cảnh phải nói là rất hỗn loạn.
Nhi An từ xa nhìn chỉ biết ôm bụng cười ha hả, miệng không khiếp lại được.
Tề Hạo, lần này thì anh chết chắc.
Cô vui vui vẻ vẻ mang bộ dạng quê mùa đi về lớp.
Tâm trạng hôm nay thật tốt a. Vào lớp chỉ cần đọc truyện rồi nghe bàn luận là được rồi. Chắc chắn lần này sẽ có trò vui coi a.
Hết tiết 1.
- Này cậu nghe gì chưa? Ban sáng trường mình có kẻ đánh bom đấy.
Bạn nữ A kéo ghế nói chuyện với bạn nữ B.
- Có a. Tớ nghe nói là vô cùng kinh khủng. Nghe nói bom đó nổ phát ra một mùi vô cùng ghê a, hôi không chịu được.
Bạn nữ B hào hứng nói.
- Các cậu có biết vụ việc xảy ra ở đâu không? Là ngay dãy hộc tủ của khối 12 a, lại là ngay hộc tủ của Tề Hạo nữa.
Bạn nữ C nhanh chóng gia nhập hội.
- Hả? Vậy Tề Hạo có sao không?
Cả nhóm con gái lo lắng hỏi.
Tất nhiên có sao a. Trúng bom đặt chế của mình mà không sao thì đúng là thánh.
Nhi An nãy gìơ nghe toàn bộ cuộc nói chuyện của họ, lòng vô cùng hả hê.
- Yên tâm không sao a.
Bạn nữ C nở nụ cười nói.
Cái gì?! Không thể?!
Nhi An bật người ngồi dậy trợn mắt trưng ra bộ dạng không thể tin được.
- Vậy là tốt a.
Các bạn nữ thở phào một hơi.
Tốt gì? Xấu thì có. Tại sao lại vậy a? Hắn trúng trọn một quả như vậy mà không sao! Quả không thể! Chẳng lẽ bom có vấn đề? Nhưng mình chính là tận mắt thấy nó phát huy công dụng a. Không thể có việc gì vậy thì tại sao?
- Nhưng....
Bạn nữ C ấp úng nói.
Nhưng sao?
Mọi người đều chăm chú nhìn vào cô.
- Nhưng là người bị ảnh hưởng lại là Minh Hoàng.
- Hả?
Ai cũng kinh ngạc.
Sao lại là Minh Hoàng. Liên quan gì hắn a? Chẳng lẽ...
Ôi không thể!
Nhi An ôm đầu thầm kêu khổ.
- Là do Minh Hoàng đến hộc tủ Tề Hạo lấy tập do Tề Hạo mượn nên...
Ôi không! Sao lại vậy a? Kẻ cần đánh thì không đánh kẻ không liên quan lại dính đạn.
Tiêu a. Như thế nào lại như vậy?!
Chán.
Nhi An phủi tay bễu môi rồi đi lại phiá An Vũ.
- An Vũ cậu không sao chứ? Sao mặt cậu đơ quá vậy?
Nhi An huơ huơ tay trước mặt An Vũ.
Kỳ lạ. An Vũ làm sao a? Làm cái gì mà kinh ngạc đến trợn mắt? Chẳng lẽ vừa rồi đánh nhau dọa cậu ấy sao?
- Ơ... hả?
An Vũ sực tỉnh nhìn chằm chằm Nhi An, đột nhiên An Vũ nắm chặt tay Nhi An, dùng ánh mắt hâm mộ nói với cô.
- Tiểu An, cậu thật sự qúa tuyệt! Thật không ngờ chỉ chóc lát cậu đã hạ gục gần mười tên to con a. Ôi cậu làm tớ bất ngờ quá! Tiểu An cậu có học võ sao?
-...
An Vũ thay đổi đột ngột làm cô không kịp thích ứng, khóe môi giựt giựt không phát ra được lời nào.
Gì đây? Đây là An Vũ lạnh lùng điềm tĩnh sao? Là An Vũ bạn tôi đây sao? Thật không ngờ An Vũ còn có bộ dáng này, đúng là làm người ta không kịp thích ứng a.
Mãi lâu sao Nhi An Mới chậm rãi nói.
- À... tớ có học karate, gìơ là đai đen nên bọn này không là gì cả. An Vũ cậu... có thể buông tay tớ ra được không?
- Hả? À được.
An Vũ buông tay cô ra nhưng ánh mắt vẫn là vô cùng hâm mộ cô.
Nhi An thở nhẹ một cái rồi nhẹ nhìn An Vũ nói.
- An Vũ cậu làm tớ hết hồn a. Không ngờ cậu luôn trầm tĩnh như vậy lại có bộ dạng như vừa rồi, cứ như cậu gặp được thần tượng mình mến mộ a, dọa tớ sợ hết hồn.
- Hahaha... thật sao? Xin lỗi làm cậu sợ. Nhưng Tiểu An cậu thật sự làm tớ mở rộng tầm mắt. Không ngờ cậu lại học võ lại còn là hạng cao thủ a.
- Tớ học là do mẹ tớ bắt học a. Mẹ nói con gái cần phải mạnh mẽ kiên cường không phải dạng cần con trai bảo hộ mới có thể sống tốt. Ngay cả em tớ, cậu biết mà Tuấn Phong đấy, nó cũng bị mẹ ép học cứ cái lý do là bảo vệ bản thân.
- Ha, mẹ cậu thật tốt với chị em cậu a. Nghĩ cặn kẽ đến vậy.
- Gì mà được thế. Ý của mẹ là tụi tớ có thể tự bảo vệ mình mẹ đỡ tốn công lo bọn tớ a. Mẹ là sợ bọn tớ bị kẻ khác bắt nạt nên bắt bọn tớ học để có cái mà hành hạ kẻ thù đấy. Mẹ tớ thế nào cậu cũng biết a, thẳng thắn quyết đoán không ai có khả năng chóng lại mẹ. Nhờ đó mà thành tớ bây gìơ đây.  ̄ˍ ̄
- Có sao a. Tớ thật muốn được như cậu nhưng gia đình tớ muốn tớ trở thành một cô gái dịu dàng hơn là một cô gái mạnh mẽ a.
- Ừ nghĩ lại nhà cậu khó thật.
- Ừm... nhưng tớ thích xem phim hành động, cực thích mấy diễn viên hành động đó nên... hì, Tiểu An cậu biết võ như vậy gìơ trở thành thần tượng của tớ.
- Thôi cho tớ xin, cậu cho tớ phút giây yên bình a.
- À mà lúc nãy tớ có nghe cậu nói gì mà "kẻ chủ mưu"? Thế là sao?
- À, thì cậu cũng đã từng nói "kẻ bắt nạt" cậu thật sự không phải Như Ngọc. Mà không biết vô tình hay may mắn tớ nghe được đoạn đối thoại giữa Như Ngọc và bạn cô ta về "người đó" nên tớ muốn hù dọa thử để xem biểu hiện của cô ta, không ngờ lại...
Nhi An nhếch môi bình thản nói như không có việc gì.
Ha, xem ra chuyện ngày càng thú vị a.
- Ý cậu là...
- Ưm... vẫn chưa chắc chắn nhưng... cậu yên tâm, cuối cùng gì "người đó" cũng lộ mặt thôi.
- Tớ cũng muốn vậy, tớ thật muốn xem xem tớ đã đắt tội gì mà bị coi khinh trong suốt một năm như vậy.
Câu nói của An Vũ như có mang thêm một chút căm hận.
Phải, cô có làm gì đắt tội thì cứ nói ra, chứ lý nào lại ở trong tối hành hạ cô. Ít nhất cũng phải nói cho cô biết nguyên nhân mình bị đối xử như vậy.
- Thôi được rồi không nói chuyện không vui nữa, bây gìơ tốt nhất là tìm cách trả thù a.
Nhi An ánh mắt âm hiểm cười xấu xa nói.
- Trả thù? Ý cậu là muốn trả thù bọn...
Tiểu An là muốn trả thù việc hôm nay sao? Nhưng là...
- Không phải người cậu nghĩ a. Tớ là muốn trả thù tên Tề Hạo xấu xa kia.
- Tề Hạo? Sao lại là hắn?
- Cậu nghĩ đi. Nếu hắn không đột nhiên dở chứng mời chúng ta ăn cơm thì có phải không có việc gì xảy ra, không có vụ đánh nhau nào không? Như vậy chẳng phải chúng ta vẫn yên bình sống sao?
- Cậu nói cũng có lý đi.
- Tất nhiên. Bởi vậy tất cả nguyên nhân cũng do hắn mà ra nên trả thù hắn mới thật sự đúng.
- Nhưng cậu muốn...
- Cậu yên tâm tớ có cách phải làm hắn nhớ đời.
Tề Hạo mi cứ yên vị mà tận hưởng những giây phút bình yên ngắn ngủi đi, nó không kéo dài được lâu đâu.
Lạnh.
Ế! Sao tự nhiên lại rùng mình?
An Vũ khẽ nhìn Nhi An, cô thoáng lạnh người âm thầm đi cách cô một chút.
Nguy rồi có lẽ Tiểu An đã nghĩ ra trò gì rồi a. Ôi thầm cầu phúc cho tên Tề Hạo đó không bị "quá nặng" a.
_________________
- Con về rồi ạ.
Nhi An vừa về đến nhà lễ phép chào ba mẹ rồi xin phép lên phòng.
Lên đến phòng cô quăng ba lô qua một bên lục lọi tìm tìm kiếm kiếm thứ gì đó, sau rồi loay hoay chế tạo vô cùng nghiêm túc. Nhưng sau vẻ nghiêm túc đó là một nụ cười vô cùng xấu xa.
Tề Hạo lần này tôi sẽ cho anh "nếm mùi" a. Dám dùng kế chơi tôi, hì, tôi không phải người khoan dung a, có thù tất báo mới là tôi. Anh cứ đợi đó là hưởng trọn "bảo bối" này đi.
( ̄∀ ̄)
Cô chế tạo mãi cho đến khi Tuấn Phong gọi xuống ăn cơm mới tạm dừng. Cô gấp rút ăn cơm rồi lại nhanh chân chạy vội lên phòng khóa cửa lại tiếp tục tiến hành "công việc".
- A Phong con có biết chị con hôm nay sao không a? Tại sao về nhà lại cứ ở mãi trong phòng thế?
Ba Trần dịu dàng quan tâm hỏi.
- Ba không cần lo, với biểu hiện này chắc là có ai đã đắc tội với chị ấy rồi a.
Tuấn Phong miệng nhai snack, mắt dán chặt TV vừa trả lời ba Trần.
- Ây, vậy thật tội nghiệp cho kẻ đó.
Ba Trần lắc đầu cảm khái nói. Ông quá hiểu con gái ông a, nó sống không phạm ai nhưng nếu có kẻ đắc tội cố ý sinh sự thì nó chắc chắn sẽ không bỏ qua.
- Người đó sao lại ngốc thế? Thật biết lựa người đắc tội. Chọn ai không chọn lại chọn ngay chị. Chắc chắc số người đó ngay mai khổ không tả được.
Hai người cùng nhau lắc đầu thở dài.
Mô phật mô phật.
____________
Nhi An hôm nay dậy rất sớm, tinh thần vô cùng tốt. Cô nhanh chóng sửa sọan thay đồng phục, lấy những thứ cần thiết nhét vào ba lô rồi nhanh chân chạy xuống bếp.
Quả là nếu một người có động lực thì sẽ khác hẳn.
Nhi An nhanh chóng ăn nhanh phần ăn sáng rồi lấy cơm trưa do ba Trần làm, nhanh chân chạy ngay đến trường.
Hôm nay cô không hẹn An Vũ cùng đi nên cô một mạch chạy đến trường.
Đến trường Nhi An làm vẻ ngoài của mình trông giống các nữ sinh khác, không còn là bộ dạng quê mùa nhưng là vẫn đeo cặp kính to để mái dài để không ai nhận ra rồi đến hộc tủ dành cho khối 12 đứng đợi ở đó.
Vì bộ dáng giống như những bạn nữ bình thường nên không chú ý đến cô.
Đứng bên ngó ra cửa thấy nhóm Tề Hạo vừa vào trường cô nhanh chóng lấy "đồ nghề" ra, bình thản đi ngang qua học tủ của Tề Hạo nhẹ đánh rơi một chiếc hộp nhỏ rồi lủi đi mất.
Sau khi thấy có người bước đến học tủ của anh cô nhanh chóng bật một đoạn ghi âm cài gìơ sẵn rồi lủi đi mất.
1 phút sau.
- " Khoai lang cờ ho.....!!!!!"
Một tiếng hét to lớn phát lên làm mọi người giật mình, liền sau đó là tiếng...
BÙM!!!!!
Tiếng không lớn lắm nhưng ngay lập tức một mùi hôi bóc lên rồi lan ra khắp nơi, một loạt sau là những tiếng hét, tiếng la oai oai cất lên.
Khung cảnh phải nói là rất hỗn loạn.
Nhi An từ xa nhìn chỉ biết ôm bụng cười ha hả, miệng không khiếp lại được.
Tề Hạo, lần này thì anh chết chắc.
Cô vui vui vẻ vẻ mang bộ dạng quê mùa đi về lớp.
Tâm trạng hôm nay thật tốt a. Vào lớp chỉ cần đọc truyện rồi nghe bàn luận là được rồi. Chắc chắn lần này sẽ có trò vui coi a.
Hết tiết 1.
- Này cậu nghe gì chưa? Ban sáng trường mình có kẻ đánh bom đấy.
Bạn nữ A kéo ghế nói chuyện với bạn nữ B.
- Có a. Tớ nghe nói là vô cùng kinh khủng. Nghe nói bom đó nổ phát ra một mùi vô cùng ghê a, hôi không chịu được.
Bạn nữ B hào hứng nói.
- Các cậu có biết vụ việc xảy ra ở đâu không? Là ngay dãy hộc tủ của khối 12 a, lại là ngay hộc tủ của Tề Hạo nữa.
Bạn nữ C nhanh chóng gia nhập hội.
- Hả? Vậy Tề Hạo có sao không?
Cả nhóm con gái lo lắng hỏi.
Tất nhiên có sao a. Trúng bom đặt chế của mình mà không sao thì đúng là thánh.
Nhi An nãy gìơ nghe toàn bộ cuộc nói chuyện của họ, lòng vô cùng hả hê.
- Yên tâm không sao a.
Bạn nữ C nở nụ cười nói.
Cái gì?! Không thể?!
Nhi An bật người ngồi dậy trợn mắt trưng ra bộ dạng không thể tin được.
- Vậy là tốt a.
Các bạn nữ thở phào một hơi.
Tốt gì? Xấu thì có. Tại sao lại vậy a? Hắn trúng trọn một quả như vậy mà không sao! Quả không thể! Chẳng lẽ bom có vấn đề? Nhưng mình chính là tận mắt thấy nó phát huy công dụng a. Không thể có việc gì vậy thì tại sao?
- Nhưng....
Bạn nữ C ấp úng nói.
Nhưng sao?
Mọi người đều chăm chú nhìn vào cô.
- Nhưng là người bị ảnh hưởng lại là Minh Hoàng.
- Hả?
Ai cũng kinh ngạc.
Sao lại là Minh Hoàng. Liên quan gì hắn a? Chẳng lẽ...
Ôi không thể!
Nhi An ôm đầu thầm kêu khổ.
- Là do Minh Hoàng đến hộc tủ Tề Hạo lấy tập do Tề Hạo mượn nên...
Ôi không! Sao lại vậy a? Kẻ cần đánh thì không đánh kẻ không liên quan lại dính đạn.
Tiêu a. Như thế nào lại như vậy?!
/72
|