Chết tiệt! Thương Cảnh hắn thật sự đã biết được những gì rồi? Những lời hôm nay hắn nói trên tầng thượng là ý gì? Hắn đã nghi ngờ mình?
Ôi thiên! Thật không thể tưởng tượng được mà. Tại sao bao nhiêu là chuyện cứ ồ ạt tới trong cùng một thời gian là thế nào? Hử? Hết việc tên Tề Hạo kia chưa giải quyết xong lại đến vụ của Thương Cảnh.
Các thể loại nhức não, mệt mỏi a.
Nhi An ngồi ở góc lớp cúi đầu xuống bàn ôm đầu than thở. Cô bây giờ trong lòng đặt ra không biết bao nhiêu câu hỏi, bao nhiêu lời than thầm chửi mắng. Ngay cả đến nhìn Thương Cảnh một cái cô cũng không có dũng khí.
( Nhi An: "Ây, khoan. Gì mà nhìn hắn ta? Tôi đây không thầm thương hay trộm nhớ tướng tư hắn thế nhìn hắn làm quái gì? Xin bạn Dao Dao vui lòng sửa lại".)
( Dao Dao: +_+. * Ta không còn gì để nói.*)
Bực a. Mình đã lộ sơ hở điểm nào.mà hai tên Tề Hạo và Thương Cảnh đều biết? Bộ giả ngu chưa đủ cao siểu sao? Đâu a. Nhìn bản thân mình còn thấy ngu nữa chi. Vậy sao....
Ư... cái vẫn đề hại não này!
Mặc kệ. Nếu hắn a đã nghi ngờ thì bản thân mình cần loại bỏ nghi ngờ này a. Việc là thanh mai trúc mã với Tề Hạo bò qua một bên, cần thiết bây gìơ là tìm cách xóa bỏ mối nghi ngờ của Thương Cảnh với mình. Nhưng làm bằng cách nào?
Lại một vấn đề hại não... haiz.
- Nhi An trò đang làm gì a? Đang ngủ trong gìơ của tôi sao?
Thầy dạy hóa hướng cô gọi lớn. Thầy nhìn cô nhíu mày nhưng không tỏ vẻ tức giận.
Hả?
Nhi An giật mình ngẩn đầu nhìn thầy.
- Ha ha ha...
- Ôi thiên ôi... mắc cười chết mất.
- Ha ha ha...
Cả lớp đột ngột nhìn cô cười rộ lên. Ngay cả thầy hóa nổi tiếng nghiêm túc miệng cũng không khỏi khẽ cong.
Cái gì a? Có cái gì đáng cười sao?
Nhi An nhìn tất cả mặt nhăn lại khó hiểu.
- ... Nhi... Nhi An, cậu xem lại bản thân một chút đi a.
Hiểu Nguyệt ngồi phiá trên cô vừa nói vừa đưa xuống cô một chiếc gương nhỏ.
Hử?
Nhi An đem gương soi lại mình thì cô cũng méo miệng không thốt được lời nào.
Cô gái trong gương tóc rối xù, mặt thì phờ phạt mơ màng như vừa mới tỉnh ngủ. Gom lại tất cả chỉ có thể hình dung là ngu không tưởng.
Haiz... lại mất hình tượng lần thứ n.
Nhi An bỏ gương xuống dùng tay chỉnh sửa lại tóc chO gọn lại.
- Nhi An em lên giải bài tập này giúp thầy.
Hả? Còn lên giải bài tập nữa!
Ấy, cơ hội đây.
- ... Thưa....thưa thầy, em... em không biết giải bài này a.
- ...
Thầy hóa thoáng im lặng.
Cả lớp cũng im không nói gì.
Thật ra bài trên bảng không phải là khó nhưng Nhi An là cố tình muốn nói thế. Muốn đánh lừa tên Thương Cảnh kia thì chỉ cần cho hắn thấy cô thật sự chỉ là người ngu ngốc, không che dấu hay giả dạng cái gì là ok. Nhân tiện có cơ hội thì tội gì không sử dụng.
Nhi An cúi đầu vờ như đang xấu hổ hối lỗi nhưng miệng cô khẽ cười trong lòng thầm cảm thấy may mắn.
- Thôi được Nhi An em ngồi xuống đi.
Thầy hóa gật đầu nói rồi xoay lên bảng giải bài tập. Thầy có phần hơi khó hiểu, chẳng phải thầy toán hay cả cô chủ nhiệm cũng nói em học sinh mới Nhi An này thông minh tiếp thu bài rất nhanh sao? Đặc biệt là thầy toán còn khen lấy khen để. Hay trò Nhi An chỉ khá môn toán thôi?
Nhi An ngồi xuống khẽ đưa mắt liếc nhìn Thương Cảnh. Cô thấy anh mặt âm trầm có vẻ đang suy nghĩ điều gì đó thâm sâu khó lường bỗng anh quay mặt nhìn cô, ánh nhìn cùa anh ngay tức khắc chạm vào cô làm cô thoáng giật thót vội thu lại ánh mắt.
Hú hồn, xem ra Thương Cảnh thật sự đã nghi ngờ mình rồi a. Phải cẩn thận hơn, một mình Tề Hạo biết bí mật này là đủ rồi mình không muốn có thêm một kẻ nữa tham gia vào đâu.
*
Tiết cuối_ tiết Ngữ văn.
- Các em, hôm nay cô trả bài kiểm tra hôm trước cho lớp.
Cô nói rồi đưa bài kiểm cho lớp trưởng. Kỳ Phương nhận lấy rồi đi trả bài cho từng bạn.
- Lạy chúa Jesu, lạy thánh Ala, cầu Phật tTổ Như Lai, Quan Thái Âm Bồ Tát, cầu mọi người phù hộ cho bài kiểm của con trên trung bình a. Con thành tâm cầu khẩn mọi người.
Nhi An chấp tay miệng lẩm bẩm cầu khấn cho bản thân điểm bài kiểm ngữ văn trên trung bình nếu không cô thật sự phải chia tay đống truyện của mình cả tháng đấy a.
Đó thật sự là cực hình đấy!
- Nhi An bài của cậu.
Kỳ Phương mặt lạnh tanh đặt bài xuống bàn cho cô.
Nhi An nhẹ gật đầu như đã biết. Cô thật sự chỉ dám hé mắt từ từ mà xem điểm của bản thân.
Bốp!
- Trên.. oa, thật sự trên trung bình rồiiiii!
Nhi An gõ mạnh lên bàn mừng rỡ hô lớn.
Ôi trời ơi! Các vị thần thật sự hiển linh rồi a.
Nam mô nam mô, cảm tạ thiên điạ.
Đang vui mừng hớn hở cô bỗng cảm thấy có điều gì đó kỳ quái. Từ từ quay mặt chú ý xung quanh thì... ớ...
Mọi người trong lớp nhìn cô kỳ quái nói cách khác là chẳng khác nào một con bệnh.
- Xin lỗi... tại tớ mừng quá.
Cô cười khan ngồi xuống nhưng vẫn không khỏi vẫn còn vui mừng.
Truyện ơi, ta mới mi sẽ không xa nhau đâu.
Tan trường.
Không như mọi ngày, hôm nay Nhi An không về chung với An Vũ mà là đi cùng... Tử Yên.
Xác thực là bản thân cô hoàn toàn không có một chút ý niệm gì là muốn thân cận với cô nàng tên Tử Yên này, cô ta có cái gì đó khiến cô không an tâm, cũng có thể cô ta quen thân với Tề Hạo mà cô lại không muốn có quan hệ gì với anh nên cảm thấy không thoải mái khi ở cạnh Tử Yên?
Mà cũng kỳ lạ, thường ngày chẳng phải cô ta thường có người đưa đón ở cổng trường sao? Một tiểu thư cao sang như vậy lại đồng ý đi bộ về với cô? Lạ hơn là từ trưa là cô ta lại tỏ ra vô cùng thân thiết với cô cứ như là bạn thân từ lâu a. Làm cô từ trưa là bực cả mình còn xém khiến An Vũ hiểu lầm.
Mặc kệ vì lý do gì cô chẳng muốn dính dáng gì đến bọn người này cả, cô Tử Yên này cũng không phải đã một lần hâm dọa cô? Dù lúc đó cô ta không biết cô là ai đi nữa thì chính việc hâm dọa không rõ đầu đuôi kia cũng khiến Nhi An cô không mấy thiện cảm a.
Suốt dọc đường đi Nhi An cứ im lặng không nói lời nào mặc cho Tử Yên vô cùng thân thiện cố bắt chuyện với cô. Tử Yên huyên thuyên hết chuyện này đến việc kia, hỏi cô không biết bao nhiêu câu nhưng cô vẫn ậm ừ cho qua chuyện, một mực gĩư vẻ tĩnh lặng ít nói nhưng trong lòng thầm nói.
Tử Yên này đúng là người hai mặt. Rõ ràng ghét mình không để đâu cho hết, nói muốn giết bâm mình ra làm trăm mảnh còn có thể thế mà bên ngoài vẫn tỏ ra hòa nhã không có gì. Diễn sâu thật. Diễn cho ai xem? Nhưng tiếc quá tôi đã biết cô là người thế nào rồi nên không cần làm quá thế đâu.
- Nhi An à, sắp đến nhà cậu chưa?
- ... À chưa.
- Xa thế sao? Vậy tớ cho tài xế sáng qua rước cậu nha. Nhà cậu xa thế vạn nhất đi trễ thì không tốt.
Cho xin đi nhà tôi thế nào hay việc tôi có đi trễ hay không thì liên quan gì cô? Gìơ không phải cô nên đóng tròn vai cô gái ngoan hiền mà về nhà sao? Trễ lắm rồi a. Cô không thấy trễ chứ tôi là đói bụng lắm rồi.
- Không... không cần đâu. Tôi tự đi được, tôi quen như vậy a.
- Thế sao được? Tớ là bạn cậu giúp cậu là đương nhiên a.
Tử Yên tỏ vẻ không đồng ý nói.
Bạn lúc nào sao tôi không biết thế?
- Không. Cậu không nên làm vậy. Thôi cũng trễ rồi cậu cũng nên về đi tôi rẽ sang hướng này là đến nhà rồi.
Nói rồi Nhi An cấp tốc chạy vụt đi, Tử Yên bất ngờ không kịp phản ứng đến lúc cô nhận ra thì Nhi An đã biến mất.
- Alo... chú Trung, mau cho xe đến đón tôi.
Tử Yên trở lại là khuôn mặt lạnh lùng sắc sảo, cô trầm xuống như đang suy nghĩ gì đó.
10 phút sau một chiếc xe màu đen sang trọng đến đón cô rời đi.
- Ha... cuối cùng cũng đi.
Nhi An từ một góc ló đầu ra. Đúng là mệt chết, tự nhiên đòi về chung hại cô phải đi một khoảng xa nhà thế này gìơ phải vòng lại có mệt không?!
Nhi An uể oải lếch thân xác đói meo về nhà.
*
Tuần sau.
Một tuần, một tuần rồi đó a! Tại sao cô Tử Yên này day thế? Bộ cô ta không thấy thái độ không thích của mình sao? Rõ ràng thế còn gì! Không biết nên khuyên cô ta nghị lực hay kiên cường đây?
Một tuần trôi qua Tử Yên vẫn như cũ tỏ ra vô cùng thân thiết với cô, xem cô thật sự giống như một người bạn tri kỷ, đã thế còn giới thiệu cô với mấy người bạn của cô ta. Mọi việc càng ngày càng khiến cô nhức não. Nếu cô không biết bộ mặt của cô a thì thật sự cô đã bị vẻ thân thiện của ả lừa rồi.
Tử Yên kéo tay Nhi An vào câu lạc bộ âm nhạc bản thân tham gia.
Vừa thấy Tử Yên mọi người trong câu lạc bộ liền cười vui vẻ chào hỏi cô.
- Tử Yên lâu quá không gặp cậu.
- Cậu thật là bận thế nào cũng phải đến câu lạc bộ một lần a.
- Dạo này thế nào? Công việc ổn chứ?
Mọi người nói chuyện rôm rả không ai chú ý đến Nhi An.
- Các cậu tớ hôm nay có dẫn một người bạn đến.
Vừa nói cô vừa kéo tay Nhi An giới thiệu với mọi người.
- Mọi người đây là Nhi An bạn tớ.
Mọi người thoáng im lặng. Vừa nhìn thấy Nhi An không khí vui vẻ vừa rồi như bị đánh bay mất, xung quanh dường như trở nên gượng gạo.
Tất cả chỉ cười chào có lệ với cô, trung tâm chú ý vẫn là Tử Yên. Họ xem cô như không hề tồn tại.
Mình bị khinh thường xa lánh đến mức độ này rồi sao?
Nhi An thầm cười mỉa.
Cũng tốt thôi mình cũng chả mấy quan tâm vấn đề này. Điều mình muốn biết là tại sao Tử Yên lại đưa mình đến đây?
- A... đúng rồi. Nói chuyện mãi quên mất việc chính.
Tử Yên bày ra khuôn mặt dễ thương chạy đến chỗ Nhi An.
- Mọi người hôm nay tớ đưa Nhi An đến là có việc. Nhi An là muốn tham gia câu lặc bộ của chúng ta.
Không khí im lặng bao trùm. Mọi người thoáng bất ngờ rồi như vừa nghe một câu chuyện cười nhìn cô.
Nhi An thì nhíu mày. Cô muốn tham gia câu lạc bộ này bao gìơ?
P/s: xin lỗi đã để mọi người chờ lâuu
Ôi thiên! Thật không thể tưởng tượng được mà. Tại sao bao nhiêu là chuyện cứ ồ ạt tới trong cùng một thời gian là thế nào? Hử? Hết việc tên Tề Hạo kia chưa giải quyết xong lại đến vụ của Thương Cảnh.
Các thể loại nhức não, mệt mỏi a.
Nhi An ngồi ở góc lớp cúi đầu xuống bàn ôm đầu than thở. Cô bây giờ trong lòng đặt ra không biết bao nhiêu câu hỏi, bao nhiêu lời than thầm chửi mắng. Ngay cả đến nhìn Thương Cảnh một cái cô cũng không có dũng khí.
( Nhi An: "Ây, khoan. Gì mà nhìn hắn ta? Tôi đây không thầm thương hay trộm nhớ tướng tư hắn thế nhìn hắn làm quái gì? Xin bạn Dao Dao vui lòng sửa lại".)
( Dao Dao: +_+. * Ta không còn gì để nói.*)
Bực a. Mình đã lộ sơ hở điểm nào.mà hai tên Tề Hạo và Thương Cảnh đều biết? Bộ giả ngu chưa đủ cao siểu sao? Đâu a. Nhìn bản thân mình còn thấy ngu nữa chi. Vậy sao....
Ư... cái vẫn đề hại não này!
Mặc kệ. Nếu hắn a đã nghi ngờ thì bản thân mình cần loại bỏ nghi ngờ này a. Việc là thanh mai trúc mã với Tề Hạo bò qua một bên, cần thiết bây gìơ là tìm cách xóa bỏ mối nghi ngờ của Thương Cảnh với mình. Nhưng làm bằng cách nào?
Lại một vấn đề hại não... haiz.
- Nhi An trò đang làm gì a? Đang ngủ trong gìơ của tôi sao?
Thầy dạy hóa hướng cô gọi lớn. Thầy nhìn cô nhíu mày nhưng không tỏ vẻ tức giận.
Hả?
Nhi An giật mình ngẩn đầu nhìn thầy.
- Ha ha ha...
- Ôi thiên ôi... mắc cười chết mất.
- Ha ha ha...
Cả lớp đột ngột nhìn cô cười rộ lên. Ngay cả thầy hóa nổi tiếng nghiêm túc miệng cũng không khỏi khẽ cong.
Cái gì a? Có cái gì đáng cười sao?
Nhi An nhìn tất cả mặt nhăn lại khó hiểu.
- ... Nhi... Nhi An, cậu xem lại bản thân một chút đi a.
Hiểu Nguyệt ngồi phiá trên cô vừa nói vừa đưa xuống cô một chiếc gương nhỏ.
Hử?
Nhi An đem gương soi lại mình thì cô cũng méo miệng không thốt được lời nào.
Cô gái trong gương tóc rối xù, mặt thì phờ phạt mơ màng như vừa mới tỉnh ngủ. Gom lại tất cả chỉ có thể hình dung là ngu không tưởng.
Haiz... lại mất hình tượng lần thứ n.
Nhi An bỏ gương xuống dùng tay chỉnh sửa lại tóc chO gọn lại.
- Nhi An em lên giải bài tập này giúp thầy.
Hả? Còn lên giải bài tập nữa!
Ấy, cơ hội đây.
- ... Thưa....thưa thầy, em... em không biết giải bài này a.
- ...
Thầy hóa thoáng im lặng.
Cả lớp cũng im không nói gì.
Thật ra bài trên bảng không phải là khó nhưng Nhi An là cố tình muốn nói thế. Muốn đánh lừa tên Thương Cảnh kia thì chỉ cần cho hắn thấy cô thật sự chỉ là người ngu ngốc, không che dấu hay giả dạng cái gì là ok. Nhân tiện có cơ hội thì tội gì không sử dụng.
Nhi An cúi đầu vờ như đang xấu hổ hối lỗi nhưng miệng cô khẽ cười trong lòng thầm cảm thấy may mắn.
- Thôi được Nhi An em ngồi xuống đi.
Thầy hóa gật đầu nói rồi xoay lên bảng giải bài tập. Thầy có phần hơi khó hiểu, chẳng phải thầy toán hay cả cô chủ nhiệm cũng nói em học sinh mới Nhi An này thông minh tiếp thu bài rất nhanh sao? Đặc biệt là thầy toán còn khen lấy khen để. Hay trò Nhi An chỉ khá môn toán thôi?
Nhi An ngồi xuống khẽ đưa mắt liếc nhìn Thương Cảnh. Cô thấy anh mặt âm trầm có vẻ đang suy nghĩ điều gì đó thâm sâu khó lường bỗng anh quay mặt nhìn cô, ánh nhìn cùa anh ngay tức khắc chạm vào cô làm cô thoáng giật thót vội thu lại ánh mắt.
Hú hồn, xem ra Thương Cảnh thật sự đã nghi ngờ mình rồi a. Phải cẩn thận hơn, một mình Tề Hạo biết bí mật này là đủ rồi mình không muốn có thêm một kẻ nữa tham gia vào đâu.
*
Tiết cuối_ tiết Ngữ văn.
- Các em, hôm nay cô trả bài kiểm tra hôm trước cho lớp.
Cô nói rồi đưa bài kiểm cho lớp trưởng. Kỳ Phương nhận lấy rồi đi trả bài cho từng bạn.
- Lạy chúa Jesu, lạy thánh Ala, cầu Phật tTổ Như Lai, Quan Thái Âm Bồ Tát, cầu mọi người phù hộ cho bài kiểm của con trên trung bình a. Con thành tâm cầu khẩn mọi người.
Nhi An chấp tay miệng lẩm bẩm cầu khấn cho bản thân điểm bài kiểm ngữ văn trên trung bình nếu không cô thật sự phải chia tay đống truyện của mình cả tháng đấy a.
Đó thật sự là cực hình đấy!
- Nhi An bài của cậu.
Kỳ Phương mặt lạnh tanh đặt bài xuống bàn cho cô.
Nhi An nhẹ gật đầu như đã biết. Cô thật sự chỉ dám hé mắt từ từ mà xem điểm của bản thân.
Bốp!
- Trên.. oa, thật sự trên trung bình rồiiiii!
Nhi An gõ mạnh lên bàn mừng rỡ hô lớn.
Ôi trời ơi! Các vị thần thật sự hiển linh rồi a.
Nam mô nam mô, cảm tạ thiên điạ.
Đang vui mừng hớn hở cô bỗng cảm thấy có điều gì đó kỳ quái. Từ từ quay mặt chú ý xung quanh thì... ớ...
Mọi người trong lớp nhìn cô kỳ quái nói cách khác là chẳng khác nào một con bệnh.
- Xin lỗi... tại tớ mừng quá.
Cô cười khan ngồi xuống nhưng vẫn không khỏi vẫn còn vui mừng.
Truyện ơi, ta mới mi sẽ không xa nhau đâu.
Tan trường.
Không như mọi ngày, hôm nay Nhi An không về chung với An Vũ mà là đi cùng... Tử Yên.
Xác thực là bản thân cô hoàn toàn không có một chút ý niệm gì là muốn thân cận với cô nàng tên Tử Yên này, cô ta có cái gì đó khiến cô không an tâm, cũng có thể cô ta quen thân với Tề Hạo mà cô lại không muốn có quan hệ gì với anh nên cảm thấy không thoải mái khi ở cạnh Tử Yên?
Mà cũng kỳ lạ, thường ngày chẳng phải cô ta thường có người đưa đón ở cổng trường sao? Một tiểu thư cao sang như vậy lại đồng ý đi bộ về với cô? Lạ hơn là từ trưa là cô ta lại tỏ ra vô cùng thân thiết với cô cứ như là bạn thân từ lâu a. Làm cô từ trưa là bực cả mình còn xém khiến An Vũ hiểu lầm.
Mặc kệ vì lý do gì cô chẳng muốn dính dáng gì đến bọn người này cả, cô Tử Yên này cũng không phải đã một lần hâm dọa cô? Dù lúc đó cô ta không biết cô là ai đi nữa thì chính việc hâm dọa không rõ đầu đuôi kia cũng khiến Nhi An cô không mấy thiện cảm a.
Suốt dọc đường đi Nhi An cứ im lặng không nói lời nào mặc cho Tử Yên vô cùng thân thiện cố bắt chuyện với cô. Tử Yên huyên thuyên hết chuyện này đến việc kia, hỏi cô không biết bao nhiêu câu nhưng cô vẫn ậm ừ cho qua chuyện, một mực gĩư vẻ tĩnh lặng ít nói nhưng trong lòng thầm nói.
Tử Yên này đúng là người hai mặt. Rõ ràng ghét mình không để đâu cho hết, nói muốn giết bâm mình ra làm trăm mảnh còn có thể thế mà bên ngoài vẫn tỏ ra hòa nhã không có gì. Diễn sâu thật. Diễn cho ai xem? Nhưng tiếc quá tôi đã biết cô là người thế nào rồi nên không cần làm quá thế đâu.
- Nhi An à, sắp đến nhà cậu chưa?
- ... À chưa.
- Xa thế sao? Vậy tớ cho tài xế sáng qua rước cậu nha. Nhà cậu xa thế vạn nhất đi trễ thì không tốt.
Cho xin đi nhà tôi thế nào hay việc tôi có đi trễ hay không thì liên quan gì cô? Gìơ không phải cô nên đóng tròn vai cô gái ngoan hiền mà về nhà sao? Trễ lắm rồi a. Cô không thấy trễ chứ tôi là đói bụng lắm rồi.
- Không... không cần đâu. Tôi tự đi được, tôi quen như vậy a.
- Thế sao được? Tớ là bạn cậu giúp cậu là đương nhiên a.
Tử Yên tỏ vẻ không đồng ý nói.
Bạn lúc nào sao tôi không biết thế?
- Không. Cậu không nên làm vậy. Thôi cũng trễ rồi cậu cũng nên về đi tôi rẽ sang hướng này là đến nhà rồi.
Nói rồi Nhi An cấp tốc chạy vụt đi, Tử Yên bất ngờ không kịp phản ứng đến lúc cô nhận ra thì Nhi An đã biến mất.
- Alo... chú Trung, mau cho xe đến đón tôi.
Tử Yên trở lại là khuôn mặt lạnh lùng sắc sảo, cô trầm xuống như đang suy nghĩ gì đó.
10 phút sau một chiếc xe màu đen sang trọng đến đón cô rời đi.
- Ha... cuối cùng cũng đi.
Nhi An từ một góc ló đầu ra. Đúng là mệt chết, tự nhiên đòi về chung hại cô phải đi một khoảng xa nhà thế này gìơ phải vòng lại có mệt không?!
Nhi An uể oải lếch thân xác đói meo về nhà.
*
Tuần sau.
Một tuần, một tuần rồi đó a! Tại sao cô Tử Yên này day thế? Bộ cô ta không thấy thái độ không thích của mình sao? Rõ ràng thế còn gì! Không biết nên khuyên cô ta nghị lực hay kiên cường đây?
Một tuần trôi qua Tử Yên vẫn như cũ tỏ ra vô cùng thân thiết với cô, xem cô thật sự giống như một người bạn tri kỷ, đã thế còn giới thiệu cô với mấy người bạn của cô ta. Mọi việc càng ngày càng khiến cô nhức não. Nếu cô không biết bộ mặt của cô a thì thật sự cô đã bị vẻ thân thiện của ả lừa rồi.
Tử Yên kéo tay Nhi An vào câu lạc bộ âm nhạc bản thân tham gia.
Vừa thấy Tử Yên mọi người trong câu lạc bộ liền cười vui vẻ chào hỏi cô.
- Tử Yên lâu quá không gặp cậu.
- Cậu thật là bận thế nào cũng phải đến câu lạc bộ một lần a.
- Dạo này thế nào? Công việc ổn chứ?
Mọi người nói chuyện rôm rả không ai chú ý đến Nhi An.
- Các cậu tớ hôm nay có dẫn một người bạn đến.
Vừa nói cô vừa kéo tay Nhi An giới thiệu với mọi người.
- Mọi người đây là Nhi An bạn tớ.
Mọi người thoáng im lặng. Vừa nhìn thấy Nhi An không khí vui vẻ vừa rồi như bị đánh bay mất, xung quanh dường như trở nên gượng gạo.
Tất cả chỉ cười chào có lệ với cô, trung tâm chú ý vẫn là Tử Yên. Họ xem cô như không hề tồn tại.
Mình bị khinh thường xa lánh đến mức độ này rồi sao?
Nhi An thầm cười mỉa.
Cũng tốt thôi mình cũng chả mấy quan tâm vấn đề này. Điều mình muốn biết là tại sao Tử Yên lại đưa mình đến đây?
- A... đúng rồi. Nói chuyện mãi quên mất việc chính.
Tử Yên bày ra khuôn mặt dễ thương chạy đến chỗ Nhi An.
- Mọi người hôm nay tớ đưa Nhi An đến là có việc. Nhi An là muốn tham gia câu lặc bộ của chúng ta.
Không khí im lặng bao trùm. Mọi người thoáng bất ngờ rồi như vừa nghe một câu chuyện cười nhìn cô.
Nhi An thì nhíu mày. Cô muốn tham gia câu lạc bộ này bao gìơ?
P/s: xin lỗi đã để mọi người chờ lâuu
/72
|