Nhi An vô cảm ngồi trong lớp, cô ngẩn đầu đăm chiêu nhìn ngoài cửa sổ, hiện tại tâm trí cô không thể nào tập trung vào bài giảng ngay cả một chữ cô cũng chẳng thể tiếp thu nổi, đầu óc cô bây gìơ chỉ độc nhất những suy nghĩ về An Vũ, những kỷ niệm và hơn hết biểu hiện của An Vũ ngày hôm qua cứ như cuốn phim chầm chậm tua lại trước mắt cô.
An Vũ đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cậu lại đối xử như vậy với tớ? Chẳng phải cậu đã nói chúng ta mãi là bạn? Vậy sao cậu có thể hành động như vậy? Tớ thật sự không tin được. Tớ tin vào mắt nhìn của mình, tớ tin cậu thật sự không muốn làm vậy. Chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra mà tớ không biết. An Vũ tớ sẽ không từ bỏ việc này a.
Bịch!
Một viên giấy rơi trên bàn của Nhi An khiến cô thoát khỏi mớ suy nghĩ về An Vũ. Nhi An nhíu mày rồi mở ra.
" Cô ngốc, đang ngồi thẩn thờ làm gì? Ra chơi gặp tôi. Thương Cảnh "
Đọc xong lời nhắn Nhi An không mấy chú ý vo tròn nó lại rồi vứt ra cửa sổ.
Thương Cảnh nhìn thấy toàn bộ hành động của cô liền nhướn mày. Con ngốc này hôm nay sao a? Hành động kỳ lạ lại an đảm chống lại mình. Đã xảy ra việc gì sao?
Giờ giải lao.
Nhi An mang mp3 ra sân tennis ngồi một mình nghe nhạc. Phải rồi, bình thường khoảng thời gian này cô hay cùng An Vũ ngồi ăn trưa, nhớ lại thì lúc nào cô cũng giành món ăn của An Vũ khiến cô nàng phải hét lớn giật lại. An Vũ nấu ăn rất ngon cô thật sự thích các món An Vũ làm. Bây gìơ thì có lẽ không còn cơ hội được ăn nữa.
- Tiểu An sao lại một mình thẩn thờ ngồi đây? Đang nhớ anh sao?
Tề Hạo từ phiá sau choàng tay qua vai cô vô sỉ cười nói.
- Tôi không dư đâu thời gian đùa với anh. Không có việc gì thì đi nơi khác mà kiếm chuyện, tôi không có hứng cãi nhau.
Nhi An nhìn Tề Hạo chóc lát rồi quay đầu không thèm nhìn anh lạnh lùng nói.
- Sao vậy? Anh nói là đến cãi nhau với em bao gìơ? Anh nhớ em nên đến mà. Buồn quá em không nhớ anh sao?
- Thôi cái trò giả vờ đó đi.
Nói rồi cô bực mình đứng dậy không nói một lời nào định đi thì bị anh nắm tay gĩư lại.
- Ấy, đi đâu vậy? Giỡn chút thôi mà.
Không đợi cô trả lời anh liền thuận đà kéo cô ngồi lại ghế.
Cô không nói gì mặc anh muốn làm gì thì làm, cô bây gìơ không có tâm tình quan tâm anh.
- Sao? Còn phiền lòng việc của An Vũ?
Tề Hạo ngửa mặt nhìn trời, bình thản nói. Anh biết cô dù bề ngoài an tĩnh không nói gì,cứ như mọi việc vẫn vậy không thay đổi nhưng trong lòng cô đã dậy sóng, lo lắng bất an hơn ai hết chỉ tại cô che dấu giỏi nên không ai nhận ra. Nhưng cô đâu thể giấu được anh, anh và cô biết nhau khi còn bé xíu có việc gì mà không hiểu nhau. Nhớ lại thì lúc nhỏ anh bị đám con trai bắt nạt chính cô đã bảo vệ anh, đứng chắn trước anh rồi chửi đám đó một trận cuối cùng thì nhào vào đám một trận lớn. Khi đó về anh nhớ ba mẹ hai người lo lắng mà la một trận cuối cùng cô chỉ nói: " Ba mẹ không cần lo. Chính con đã đánh đám đó một trận cho chúng chạy mất dép, cả đời chúng cũng chả dám bắt nạt người khác đâu. Với lại người có võ như con không bị thương gì đâu". Lúc đó chỉ có anh biết cô vì bảo vệ anh mà đã cố gắng đánh với cả đám con trai, cô bị thương rất nhiều nhưng cô không cho anh nói với ai chỉ một mình chịu đựng. Nhưng gìơ đã khác anh sẽ là người bảo vệ cô.
- Ang tìm tôi là việc này sao? Nếu vậy thì tôi không có gì để nói. Anh cứ ở đây nếu thích, tôi đi.
Nhi An định cất bước nhanh chóng tránh xa anh nhưng ngay lập tức bị câu nói của anh gĩư chân lại.
- Em có muốn biết tại sao An Vũ làm thế không?
Cô không quay đầu lại nhưng là vẫn đứng im nghe anh nói tiếp.
- Gia đình An Vũ có một công ty thời trang nhỏ, hiện tại là đang hợp tác với tập đoàn thời trang lớn G&M nhưng do giám đốc chi nhánh dùng kế lừa đoạt đi một số tiền lớn rồi bỏ trốn. Hiện tại công ty đang lỗ vốn và công ty G&M đang uy hiếp bồi thường hợp đồng do không cung cấp đủ số lượng hàng theo quy định của hợp đồng nên đang trong thời kỳ khủng hoảng.
Nói đến đây Tề Hạo im lặng nhìn cô. Nhi An đứng im trầm mặc không nói.
An Vũ chuyện lớn như vậy tại sao cậu không nói gì với tớ? Cái con nhỏ ngốc này. Nhưng việc này liên quan gì đến việc An Vũ đi chung với Như Ngọc? Chẳng lẽ....
Nhi An lập tức quay lại nhìn anh. Tề Hạo nhìn cô mỉm cười.
- Công ty G&M là của gia đình Tử Yên.
Ánh mắt Nhi An liền lạnh đi sau khi nghe câu nói của anh. Thật không ngờ cô ta có liên quan đến việc này, cứ nghĩ cô ta là chỉ muốn đối đầu với một mình cô nhưng nào ngờ cô ta cũng không bỏ qua An Vũ, lợi dụng việc này uy hiếp sao? Tức cười. Cô sẽ không bỏ qua việc này.
- Cám ơn.
Nhi An chỉ bỏ lại một câu cho Tề Hạo rồi bỏ đi.
- Em chỉ định cám ơn vậy thôi sao? Được rồi đành đòi thù lao sau vậy.
Nhìn bóng lưng cô anh khẽ cười nói.
*
Tan trường Nhi An lập tức chạy ngay đến nhà An Vũ.
Ting toong
- Cô Nhi An, cô đến tìm tiểu thư An Vũ?
- Không ạ. Dì Đồng, cháu hôm nay đến là tìm dì ạ. Dì có thể gặp cháu một chút không? Cháu cam đoan không làm ảnh hưởng đến công việc của dì đâu.
Dì Đồng là người giúp việc cho gia đình An Vũ. Nhi An hay đến học bài với An Vũ nên cũng có thể gọi là quen biết với dì. Nhà dì khó khăn nhưng được gia đình An Vũ giúp đỡ nhiều nên dì đến làm người giúp việc để trả ơn.
- Có chuyện dì sao cô Nhi An?
- Không có gì ạ. Chỉ là cháu có một số việc cần hỏi dì. Dì nói chuyện với cháu được không?
-.... Được. Nhưng là phải nói nhanh a, dạo này gia đình bà chủ đang có việc tôi không thể nghỉ ngơi lâu, cũng sắp đến bữa tối rồi.
- Vâng, không tốn nhiều thời gian đâu ạ.
Dì Đồng đóng cổng theo Nhi An đến một góc nhỏ cách nhà không xa.
- Có chuyện gì nghiêm trọng sao cô Nhi An?
- Dì Đồng, dì nói cháu biết có phải công ty nhà An Vũ đang gặp vấn đề khó khăn?
-...
Dì Đồng im lặng dường như đang lo lắng.
- Dì không cần lo, cháu là muốn giúp An Vũ cháu không có ý gì xấu a.
Nhi An bình tĩnh trấn an dì Đồng, cô thật sự muốn hỏi trực tiếp An Vũ nhưng cô là vẫn chưa chắc chắn, trước tiên cô cần xác minh trước sự việc. Cô biết gia đình An Vũ tuy là theo truyền thống xưa nhưng là cũng thoải mái với con cái, nhưng nhìn biểu hiện của dì Đồng thì tình hình có vẻ khá nghiêm trọng.
- Dì a, dì tin con, con thật sự chỉ muốn giúp An Vũ.
- ... Cô Nhi An nếu cô nói vậy thì tôi nói. Tôi cũng không biết rõ tình hình lắm nhưng có vẻ công ty của ông chủ đang có vấn đề nghiêm trọng chưa giải quyết. Dạo gần đây tôi thấy ông bà chủ cứ lo lắng về chuyện công ty, cả người gầy hẳn đi ngay cả cô chủ cũng ít nói. Khi tôi nhắc đến cô Nhi An thì thấy cô chủ buồn buồn rồi đi lên phòng. Tôi nhìn mà lo quá trời.
-…
Nhi An nghe dì Đồng kể xong thì trầm mặc. Quả như lời Tề Hạo nói công ty nhà An Vũ gặp vấn đề nghiêm trọng a.
- Cô Nhi An, cô có thể giúp gia đình ông bà chủ thì làm ơn cứu giúp họ a.
Dì Đồng thấy Nhi An lo lắng cũng khiến dì càng bất an. Mấy tuần nay nhìn tâm tình không có sức sống của mọi người trong nhà làm dì lo lắng đến phát hoảng. Dì thật sự muốn giúp nhưng chẳng thể làm được gì. Gia đình ông bà chủ rất tốt với nhà dì nên dì muốn làm gì đó trả ơn họ.
- Cô Nhi An...
- Dì đừng lo lắng, cháu nhất định sẽ tìm cách a. Thôi cũng trễ rồi dì nên vào nhà đi. Dì yên tâm nhất định cháu sẽ giúp An Vũ.
Nhi An trấn an dì Đồng xong cô liền rời đi.
*
Hôm sau.
- An Vũ, cậu đứng lại.
Nhi An chạy đuổi theo An Vũ. Hôm nay cô chạy đến lớp tìm An Vũ, vừa thấy cô An Vũ vẫn là lập tức chạy đi.
- An Vũ, cậu có đứng lại không hả?
Nhi An gọi với theo nhưng An Vũ vẫn mặc kệ tìm cách chạy thoát khỏi cô.
Hừ, An Vũ cậu nghĩ có thể thoát khỏi tớ sao? Cậu quên rồi sao? Môn thể dục là môn tớ giỏi nhất a.
Nhi An chạy nhanh đến bắt được cánh tay An Vũ kéo cô bạn đến một góc khuất.
- Nhi An, cậu làm gì thế? Mau buông ra. Chúng ta không còn là bạn nữa thì cậu kéo tớ đến đây làm gì?
- Con ngốc, gìơ này mà còn mạnh miệng với tớ? Cậu dám dấu tớ việc quam trọng mà còn dám nói vậy sao?
- Tớ giấu gì? Tớ không biết, không gì nói với cậu cả. Mau,buông tớ ra.
- Được. Không có gì nói đúng không? Vậy việc gia đình cậu đang gặp khủng hoảng thì thế nào? Giải thích đi chứ!
-... Sao... sao cậu....
- Sao tớ biết được không quan trọng. Việc gìơ tại sao chuyện lớn như vậy lại không nói với tớ? Cậu làm bạn vậy đó hả?
An Vũ im lặng rồi giật mạnh cánh tay ra khỏi tay Nhi An lạnh giọng nói.
- Đây là việc của nhà tớ không liên quan đến cậu. Bây gìơ chúng ta không còn là bạn nên tớ không có nghiã vụ nói gì với cậu.
Dứt lời An Vũ liền bỏ đi.
An Vũ bây gìơ không phải lúc cố chấp.
Nhi An đuổi theo nắm mạnh cánh tay gĩư An Vũ lại.
- A... đau...
Cái gì?!
An Vũ giật mình vì bản thân lỡ miệng nên vội vàng ngậm miệng giật cánh tay ra khỏi tay Nhi An nhưng là Nhi An đã nhanh tay gĩư lại. Cô kéo tay áo len dài che phủ tay An Vũ lên thì ngay lập tức bị dọa. Cánh tay An Vũ toàn vết bằm tím, băng cá nhân dán đầy tay.
An Vũ... đây là sao?
An Vũ đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cậu lại đối xử như vậy với tớ? Chẳng phải cậu đã nói chúng ta mãi là bạn? Vậy sao cậu có thể hành động như vậy? Tớ thật sự không tin được. Tớ tin vào mắt nhìn của mình, tớ tin cậu thật sự không muốn làm vậy. Chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra mà tớ không biết. An Vũ tớ sẽ không từ bỏ việc này a.
Bịch!
Một viên giấy rơi trên bàn của Nhi An khiến cô thoát khỏi mớ suy nghĩ về An Vũ. Nhi An nhíu mày rồi mở ra.
" Cô ngốc, đang ngồi thẩn thờ làm gì? Ra chơi gặp tôi. Thương Cảnh "
Đọc xong lời nhắn Nhi An không mấy chú ý vo tròn nó lại rồi vứt ra cửa sổ.
Thương Cảnh nhìn thấy toàn bộ hành động của cô liền nhướn mày. Con ngốc này hôm nay sao a? Hành động kỳ lạ lại an đảm chống lại mình. Đã xảy ra việc gì sao?
Giờ giải lao.
Nhi An mang mp3 ra sân tennis ngồi một mình nghe nhạc. Phải rồi, bình thường khoảng thời gian này cô hay cùng An Vũ ngồi ăn trưa, nhớ lại thì lúc nào cô cũng giành món ăn của An Vũ khiến cô nàng phải hét lớn giật lại. An Vũ nấu ăn rất ngon cô thật sự thích các món An Vũ làm. Bây gìơ thì có lẽ không còn cơ hội được ăn nữa.
- Tiểu An sao lại một mình thẩn thờ ngồi đây? Đang nhớ anh sao?
Tề Hạo từ phiá sau choàng tay qua vai cô vô sỉ cười nói.
- Tôi không dư đâu thời gian đùa với anh. Không có việc gì thì đi nơi khác mà kiếm chuyện, tôi không có hứng cãi nhau.
Nhi An nhìn Tề Hạo chóc lát rồi quay đầu không thèm nhìn anh lạnh lùng nói.
- Sao vậy? Anh nói là đến cãi nhau với em bao gìơ? Anh nhớ em nên đến mà. Buồn quá em không nhớ anh sao?
- Thôi cái trò giả vờ đó đi.
Nói rồi cô bực mình đứng dậy không nói một lời nào định đi thì bị anh nắm tay gĩư lại.
- Ấy, đi đâu vậy? Giỡn chút thôi mà.
Không đợi cô trả lời anh liền thuận đà kéo cô ngồi lại ghế.
Cô không nói gì mặc anh muốn làm gì thì làm, cô bây gìơ không có tâm tình quan tâm anh.
- Sao? Còn phiền lòng việc của An Vũ?
Tề Hạo ngửa mặt nhìn trời, bình thản nói. Anh biết cô dù bề ngoài an tĩnh không nói gì,cứ như mọi việc vẫn vậy không thay đổi nhưng trong lòng cô đã dậy sóng, lo lắng bất an hơn ai hết chỉ tại cô che dấu giỏi nên không ai nhận ra. Nhưng cô đâu thể giấu được anh, anh và cô biết nhau khi còn bé xíu có việc gì mà không hiểu nhau. Nhớ lại thì lúc nhỏ anh bị đám con trai bắt nạt chính cô đã bảo vệ anh, đứng chắn trước anh rồi chửi đám đó một trận cuối cùng thì nhào vào đám một trận lớn. Khi đó về anh nhớ ba mẹ hai người lo lắng mà la một trận cuối cùng cô chỉ nói: " Ba mẹ không cần lo. Chính con đã đánh đám đó một trận cho chúng chạy mất dép, cả đời chúng cũng chả dám bắt nạt người khác đâu. Với lại người có võ như con không bị thương gì đâu". Lúc đó chỉ có anh biết cô vì bảo vệ anh mà đã cố gắng đánh với cả đám con trai, cô bị thương rất nhiều nhưng cô không cho anh nói với ai chỉ một mình chịu đựng. Nhưng gìơ đã khác anh sẽ là người bảo vệ cô.
- Ang tìm tôi là việc này sao? Nếu vậy thì tôi không có gì để nói. Anh cứ ở đây nếu thích, tôi đi.
Nhi An định cất bước nhanh chóng tránh xa anh nhưng ngay lập tức bị câu nói của anh gĩư chân lại.
- Em có muốn biết tại sao An Vũ làm thế không?
Cô không quay đầu lại nhưng là vẫn đứng im nghe anh nói tiếp.
- Gia đình An Vũ có một công ty thời trang nhỏ, hiện tại là đang hợp tác với tập đoàn thời trang lớn G&M nhưng do giám đốc chi nhánh dùng kế lừa đoạt đi một số tiền lớn rồi bỏ trốn. Hiện tại công ty đang lỗ vốn và công ty G&M đang uy hiếp bồi thường hợp đồng do không cung cấp đủ số lượng hàng theo quy định của hợp đồng nên đang trong thời kỳ khủng hoảng.
Nói đến đây Tề Hạo im lặng nhìn cô. Nhi An đứng im trầm mặc không nói.
An Vũ chuyện lớn như vậy tại sao cậu không nói gì với tớ? Cái con nhỏ ngốc này. Nhưng việc này liên quan gì đến việc An Vũ đi chung với Như Ngọc? Chẳng lẽ....
Nhi An lập tức quay lại nhìn anh. Tề Hạo nhìn cô mỉm cười.
- Công ty G&M là của gia đình Tử Yên.
Ánh mắt Nhi An liền lạnh đi sau khi nghe câu nói của anh. Thật không ngờ cô ta có liên quan đến việc này, cứ nghĩ cô ta là chỉ muốn đối đầu với một mình cô nhưng nào ngờ cô ta cũng không bỏ qua An Vũ, lợi dụng việc này uy hiếp sao? Tức cười. Cô sẽ không bỏ qua việc này.
- Cám ơn.
Nhi An chỉ bỏ lại một câu cho Tề Hạo rồi bỏ đi.
- Em chỉ định cám ơn vậy thôi sao? Được rồi đành đòi thù lao sau vậy.
Nhìn bóng lưng cô anh khẽ cười nói.
*
Tan trường Nhi An lập tức chạy ngay đến nhà An Vũ.
Ting toong
- Cô Nhi An, cô đến tìm tiểu thư An Vũ?
- Không ạ. Dì Đồng, cháu hôm nay đến là tìm dì ạ. Dì có thể gặp cháu một chút không? Cháu cam đoan không làm ảnh hưởng đến công việc của dì đâu.
Dì Đồng là người giúp việc cho gia đình An Vũ. Nhi An hay đến học bài với An Vũ nên cũng có thể gọi là quen biết với dì. Nhà dì khó khăn nhưng được gia đình An Vũ giúp đỡ nhiều nên dì đến làm người giúp việc để trả ơn.
- Có chuyện dì sao cô Nhi An?
- Không có gì ạ. Chỉ là cháu có một số việc cần hỏi dì. Dì nói chuyện với cháu được không?
-.... Được. Nhưng là phải nói nhanh a, dạo này gia đình bà chủ đang có việc tôi không thể nghỉ ngơi lâu, cũng sắp đến bữa tối rồi.
- Vâng, không tốn nhiều thời gian đâu ạ.
Dì Đồng đóng cổng theo Nhi An đến một góc nhỏ cách nhà không xa.
- Có chuyện gì nghiêm trọng sao cô Nhi An?
- Dì Đồng, dì nói cháu biết có phải công ty nhà An Vũ đang gặp vấn đề khó khăn?
-...
Dì Đồng im lặng dường như đang lo lắng.
- Dì không cần lo, cháu là muốn giúp An Vũ cháu không có ý gì xấu a.
Nhi An bình tĩnh trấn an dì Đồng, cô thật sự muốn hỏi trực tiếp An Vũ nhưng cô là vẫn chưa chắc chắn, trước tiên cô cần xác minh trước sự việc. Cô biết gia đình An Vũ tuy là theo truyền thống xưa nhưng là cũng thoải mái với con cái, nhưng nhìn biểu hiện của dì Đồng thì tình hình có vẻ khá nghiêm trọng.
- Dì a, dì tin con, con thật sự chỉ muốn giúp An Vũ.
- ... Cô Nhi An nếu cô nói vậy thì tôi nói. Tôi cũng không biết rõ tình hình lắm nhưng có vẻ công ty của ông chủ đang có vấn đề nghiêm trọng chưa giải quyết. Dạo gần đây tôi thấy ông bà chủ cứ lo lắng về chuyện công ty, cả người gầy hẳn đi ngay cả cô chủ cũng ít nói. Khi tôi nhắc đến cô Nhi An thì thấy cô chủ buồn buồn rồi đi lên phòng. Tôi nhìn mà lo quá trời.
-…
Nhi An nghe dì Đồng kể xong thì trầm mặc. Quả như lời Tề Hạo nói công ty nhà An Vũ gặp vấn đề nghiêm trọng a.
- Cô Nhi An, cô có thể giúp gia đình ông bà chủ thì làm ơn cứu giúp họ a.
Dì Đồng thấy Nhi An lo lắng cũng khiến dì càng bất an. Mấy tuần nay nhìn tâm tình không có sức sống của mọi người trong nhà làm dì lo lắng đến phát hoảng. Dì thật sự muốn giúp nhưng chẳng thể làm được gì. Gia đình ông bà chủ rất tốt với nhà dì nên dì muốn làm gì đó trả ơn họ.
- Cô Nhi An...
- Dì đừng lo lắng, cháu nhất định sẽ tìm cách a. Thôi cũng trễ rồi dì nên vào nhà đi. Dì yên tâm nhất định cháu sẽ giúp An Vũ.
Nhi An trấn an dì Đồng xong cô liền rời đi.
*
Hôm sau.
- An Vũ, cậu đứng lại.
Nhi An chạy đuổi theo An Vũ. Hôm nay cô chạy đến lớp tìm An Vũ, vừa thấy cô An Vũ vẫn là lập tức chạy đi.
- An Vũ, cậu có đứng lại không hả?
Nhi An gọi với theo nhưng An Vũ vẫn mặc kệ tìm cách chạy thoát khỏi cô.
Hừ, An Vũ cậu nghĩ có thể thoát khỏi tớ sao? Cậu quên rồi sao? Môn thể dục là môn tớ giỏi nhất a.
Nhi An chạy nhanh đến bắt được cánh tay An Vũ kéo cô bạn đến một góc khuất.
- Nhi An, cậu làm gì thế? Mau buông ra. Chúng ta không còn là bạn nữa thì cậu kéo tớ đến đây làm gì?
- Con ngốc, gìơ này mà còn mạnh miệng với tớ? Cậu dám dấu tớ việc quam trọng mà còn dám nói vậy sao?
- Tớ giấu gì? Tớ không biết, không gì nói với cậu cả. Mau,buông tớ ra.
- Được. Không có gì nói đúng không? Vậy việc gia đình cậu đang gặp khủng hoảng thì thế nào? Giải thích đi chứ!
-... Sao... sao cậu....
- Sao tớ biết được không quan trọng. Việc gìơ tại sao chuyện lớn như vậy lại không nói với tớ? Cậu làm bạn vậy đó hả?
An Vũ im lặng rồi giật mạnh cánh tay ra khỏi tay Nhi An lạnh giọng nói.
- Đây là việc của nhà tớ không liên quan đến cậu. Bây gìơ chúng ta không còn là bạn nên tớ không có nghiã vụ nói gì với cậu.
Dứt lời An Vũ liền bỏ đi.
An Vũ bây gìơ không phải lúc cố chấp.
Nhi An đuổi theo nắm mạnh cánh tay gĩư An Vũ lại.
- A... đau...
Cái gì?!
An Vũ giật mình vì bản thân lỡ miệng nên vội vàng ngậm miệng giật cánh tay ra khỏi tay Nhi An nhưng là Nhi An đã nhanh tay gĩư lại. Cô kéo tay áo len dài che phủ tay An Vũ lên thì ngay lập tức bị dọa. Cánh tay An Vũ toàn vết bằm tím, băng cá nhân dán đầy tay.
An Vũ... đây là sao?
/72
|