Thương Cảnh mắt đăm đăm nhìn Nhi An đang nằm trong lòng Tề Hạo. Cô không phản kháng? Cô chấp nhận hành động đó của Tề Hạo? Vì đó là trúc mã của cô sao? Tại sao cô không một lần đối xử với anh như vậy? Hay cô không hề đặt anh trong mắt? Không. Anh không cho phép điều đó tồn tại. Anh không chấp nhận.
- Tề Hạo, phiền anh bỏ tay ra khỏi Nhi An.
Mặc cho hàng ngàn câu hỏi rối rắm nảy sinh trong lòng, Thương Cảnh vẫn bình tĩnh mắt vô cảm nhìn Tề Hạo.
- Ha, tại sao tôi phải nghe lời cậu? Tôi thật sự không có thói quen làm theo ý người khác. Cậu thấy đấy, tôi với Nhi An bạn rất thân biểu hiện thế này cũng là bình thường. Cậu ý gì khi nói câu đó? Cậu thích Tiểu An sao?
Tề Hạo cười mỉm nhìn Thương Cảnh. Anh biết Thương Cảnh cũng quan tâm cô nhưng... cô là của anh, anh không cho phép ai quyền cướp cô khỏi anh. Lúc trước do bất đắc dĩ nên phải rời cô đi nhưng hiện anh không cho phép một lần nửa để cô rời xa anh.
- Phải. Tôi thích cô ấy.
Thương Cảnh khẳng định với anh. Không đợi Tề Hạo phản ứng Thương Cảnh đã kéo Nhi An về phiá mình. Tề Hạo nhăn mày gĩư chặt tay còn lại kéo Nhi An trở lại, trầm giọng khí thế bức người nói với Thương Cảnh.
- Thật a. Nhưng... tôi là không cho phép. Cô ấy đã là bạn gái tôi. Tôi không nghĩ thiếu gia Thương Cảnh lại đi cướp người yêu của kẻ khác.
Vừa nghe câu nói của Tề Hạo, hàng loạt fangirl chứng kiến sự tình đồng loạt ngã xuống. Họ vừa nghe gì? Nhi An là bạn gái Tề Hạo? Ôi thánh thần ôi, nghe như sét đánh ngang tai! Anh Hạo.... sao anh nở đối xử với chúng em như vậy?????
Đây chính là tiếng lòng ngàn vạn lần muốn thốt lên của mấy chục cô gái bị ngất xỉu tại hiện trường.
=_=.....
- Bạn gái? Anh đùa không vui một chút nào. Nếu anh đã là bạn trai Nhi An thì đáng ra cũng nên bảo vệ tốt cô ấy chứ không phải mặc cho Nhi An bị khinh miệt mà còn góp vào trêu đùa.
Không yếu thế, Thương Cảnh mắt lạnh nhìn lại Tề Hạo nhàn tản nói.
- Ai nói tôi là trêu đùa? Chuyện của chúng tôi cậu hiểu rõ vậy sao?
- Không hiểu. Nhưng tôi biết Nhi An không muốn liên quan gì đến anh.
- Vậy thì tôi cũng biết Nhi An cũng không muốn dính dáng gì đến cậu.
- .... Hai người im hết cho tôi!!!
Người nãy gìơ im lặng, trầm mặc không nói lời nào bị lôi lôi kéo kéo giữa Tề Hạo và Thương Cảnh_ Nhi An cuối cùng cũng bùng nổ, tức giận hét lớn.
- Hai tên ôn thần này! Điên hả? Thần kinh có vấn đề? Bại não hay nhũn não mà đi kéo tôi vào việc cãi vả của hai người, hả? Muốn cãi nhau thì đi chỗ khác yên tĩnh mà cãi, có đánh chết đi sống lại cũng không ai cản a. Đừng có là ở nơi công cộng làm nổi làm phiền người khác, bà đây không hứng thú với vấn đề đối kháng của mấy người. Đừng lôi bà vào việc này. Hừ, hừ!!!
Mắng một hơi xỏa tức, Nhi An trừng mắt cả hai rồi bỏ đi.
Mọi người xung quanh nhìn cảnh tượng kinh hãi vừa rồi chỉ trợn mắt, rớt cằm không thốt được lời nào. Họ vừa chứng kiến việc gì a? Nhi An, cái... cái con nhỏ cà lăm, nhút nhát, sợ sệt đó... vừa rồi... vừa rồi lớn giọng mắng. Mà mắng còn chọn đối tượng. Hay thật, chọn hai đại ca khét tiếng mà chửi thì chỉ có nước chôn thây, không bị xử đến xương cũng không còn.
Gan thật. Hôm nay chắc con nhỏ đó ăn gan báo uống mật hổ mới lớn dạ làm vậy.
Khâm phục, khâm phục.
Thương Cảnh bất ngờ nhìn Nhi An. Anh thật không tin nổi! Một cô gái rụt rè như cô mà lại có biểu hiện như vậy?!
Nghĩ ngợi lại điều gì đó môi Thương Cảnh bất giác cong lên. Phải chăng đây mới thật sự là cô?
Tề Hạo dõi theo Nhi An, anh vẫn bình thản không mấy làm bất ngờ trước biểu hiện vừa rồi của cô cứ như đó là điều hiển nhiên không gì khác thường.
Nhi An, khi nào em mới thật sự là chính em a?
*
Phát tác xong cơn tức giận vừa rồi hiện tại Nhi An vô cùng rầu rĩ hối hận.
Nhi An, mi ngu ngốc sao? Giận thì giận, tức thì tức thôi mắc gì phải bùng phát lớn vậy a? Kỳ này tiêu rồi. Thế nào vụ này cũng gây ra chấn động lớn cho coi. Ôi, vậy chẳng phải mình đã tự tay phá hủy hình tượng tốt đẹp, ngàn năm có một của mình ở trường rồi sao?
Khônggggggg!!!!!!!
Thật sự quá ức! Quá oan uổng a!
Ta đâu muốn làm vậy là hoàn cảnh ép buộc mà. Trong tình cảnh bị lôi kéo đến nhức đầu rụn rời tay chân đó, lúc đầu óc, lỗ tay nhét đầy tiếng tranh chấp cãi nhau đó, lúc toàn thân bị ép lạnh xuống âm độ bởi hai khí thế đó thì làm sao gĩư nổi bình tĩnh xử lý? Con không lý trí đến độ giống robot đâu. Hu hu hu... gìơ thì làm sao bây gìơ? Mất bao công gây dựng gìơ đổ sông đổ biển cho cá ăn thì làm sao chịu nổi?
Nhi An ngồi ở gốc vắng sau trường, ngồi ôm đầu đau khổ khóc như mưa, vừa trách bản thân vừa tự biện hộ cho mình.
( Dao Dao: Bó. -_-|| . Tự trách tự biện giải. Chụy là người đầu tiên.)
Ôi, thương thay cho phận người bạc bẽo.
Tan trường.
Nhi An lấm la lấm lét rụt đầu ngồi một góc nhìn, chờ mọi người về hết cô mới lặng lẽ xách ba lô lên ngó đầu quan sát chắc chắn không còn ai mới yên tâm ra về.
Nhớ lại lúc vừa vào học sau giải lao, cô đi lướt qua người nào người nấy đều nhìn cô bằng ánh mắt kỳ dị rất khó diễn tả, cứ như một sinh vật quý hiếm vô tình xuất hiện để mọi người chiêm ngưỡng miễn phí. +_+.
Đến khi vào lớp ai ai trong lớp đều lén lút nhìn cô. Mọi người nghĩ cô không biết sao? Cứ thử đi. Bị hàng đống người nhìn mình có cảm giác gì? Aiz... phụ nữ nhạy cảm quá cũng tội. Ước chi cô bị mất đi dây thần kinh xấu hổ thì tốt biết mấy. Mấy người không liên can đó nhìn thì thôi cũng tạm chấp nhận đi, chỉ có ánh mắt Thương Cảnh luôn dán chặt lên người cô làm cô cảm thấy vô cùng khó chịu như hàng chục cái camera đang quan sát mình cô, đã vậy cứ mỗi lần cô lén nhìn thì lại chạm ngay ánh nhìn lạnh băng của anh mới khổ. Sự đau khổ đó ai hiểu đây?
Nghĩ lại cũng may, lúc ra về cả Thương Cảnh và Tề Hạo không tìm cô nên cũng bớt đi phiền phức nếu không....
- Hey...! Tiểu An, đang suy nghĩ gì mà rầu quá vậy?
Tề Hạo từ phiá sau chạy tới choàng tay qua vai cô cười cười nói. Biểu hiện của anh cứ như chuyện lúc trưa như chưa từng xảy ra.
- Ối mẹ ôi! Anh đừng chơi trò này được không? May mà tôi không bị yếu tim không thì tôi đã chết rồi.
Nhi An hoảng hồn nhảy dựng lên. Cái tên ôn thần này, sau cứ nhè lúc người ta không chú ý mà xuất hiện a? Muốn hù chết người mới hả dạ sao?
- Làm gì phản ứng kịch liệt thế? Chuyện đâu xấu đến vậy.
- Vậy anh thử đang tập trung mà bị người hù thử xem. Không giật mình thì dây thần kinh có vấn đề đấy.
- Thôi đi, mấy biểu hiện đó không giống em đâu.
- Tôi biểu hiện thế nào thì mặc tôi, ai cần anh xiá vào.
- Gìơ mới là con người em đấy.
- ...
Câm nín triệt để.
Cái tên khốn này! Chẳng lẽ mình phải hung hăng mới là con người thực của mình sao?
- Đang suy nghĩ gì mà đến anh gọi không trả lời?
- Tôi nghĩ gì mặc tôi.
- Lạnh lùng quá. Em không phải nên, đối xử tốt hơn với bạn trai sao?
- Đi mà làm bạn trai với đám rau cà dưa muối đi. Hợp đấy.
- Phũ quá!
- Tôi cảnh cáo. Anh mà dám nói câu nào liên quan đến việc tôi là bạn gái anh thì anh chết chắc. việc lúc trưa tôi bỏ qua nhưng lần sau... hừ...đợi mà nằm bệnh viện chơi với ba cái máy đi.
Nhi An không thèm nhìn Tề Hạo một cái, hung hăng lạnh giọng cảnh cáo anh.
Hừ, anh có biết chỉ vì câu nói của anh lúc trưa đã kéo cho cô bao rắc rối không? Có biết lượng fan của anh đông thế nào không?
- Người ta chỉ nói thật thôi, dầu gì tương lai chả thế.
Tề Hạo xoay mặt không nhìn cô gãi gãi mũi khẽ nói.
- Anh nói gì?
- Nghe hay không thì tùy, không nói lại.
-...
Cô cảm thấy học tệ ngữ văn đúng là hơi bất tiện.
Không thèm nói gì nữa cô nhanh chân bỏ đi mặc kệ anh ra sao.
*
- Tiểu An, mau dậy a. Tiểu Tề đến đón con kià.
Ba Trần nhẹ giọng gọi con gái. Nhìn đứa con gái cưng ngủ quên trời kệ đất, bất chấp thế giới có tan hoang ra sau vẫn ngủ thì ông đã bó tay không thể sửa được. Bất giác ông cảm thấy vô cùng bất lực.
- Tiểu An, dậy đi.
Ba Trần vẫn kiên trì gọi thêm mấy tiếng.
- Ba à, hôm nay chủ nhật, có một ngày nghỉ thôi, ba làm ơn cho con ngủ đi a.
Nói rồi cô kéo chăn trùm kín người ngủ tiếp.
- Con gái...
-...
- Con gái...
-...
Vẫn im lặng.
-... mẹ nó ơi, Tiểu An nó không nghe lời tôi dậy a.
- Ba ơi, con dạy rồi. Dậy ngay a, ba đừng gọi mẹ.
Vừa nghe thấy ba Trần lớn tiếng gọi mẹ Nhi An lập tức lạng sống lưng ngồi dậy không dám ngủ thêm một giây nào nữa.
Nhìn con gái vừa nghe gọi mẹ liền lập tức dậy không dám chần chừ, ba Trần lại một lần nữa cảm thấy bất lực. Uy của mẹ chúng nhỏ thật cao...
- Ba à, ba gọi con dậy sớm làm gì a?
Nhi An vừa dụi mắt vừa ngáp nói.
- Tiểu Tề đến rủ con đi chơi a. Mau đi chuẩn bị, thẳng bé đang đợi kià.
Cái gì?!
- Tề Hạo, phiền anh bỏ tay ra khỏi Nhi An.
Mặc cho hàng ngàn câu hỏi rối rắm nảy sinh trong lòng, Thương Cảnh vẫn bình tĩnh mắt vô cảm nhìn Tề Hạo.
- Ha, tại sao tôi phải nghe lời cậu? Tôi thật sự không có thói quen làm theo ý người khác. Cậu thấy đấy, tôi với Nhi An bạn rất thân biểu hiện thế này cũng là bình thường. Cậu ý gì khi nói câu đó? Cậu thích Tiểu An sao?
Tề Hạo cười mỉm nhìn Thương Cảnh. Anh biết Thương Cảnh cũng quan tâm cô nhưng... cô là của anh, anh không cho phép ai quyền cướp cô khỏi anh. Lúc trước do bất đắc dĩ nên phải rời cô đi nhưng hiện anh không cho phép một lần nửa để cô rời xa anh.
- Phải. Tôi thích cô ấy.
Thương Cảnh khẳng định với anh. Không đợi Tề Hạo phản ứng Thương Cảnh đã kéo Nhi An về phiá mình. Tề Hạo nhăn mày gĩư chặt tay còn lại kéo Nhi An trở lại, trầm giọng khí thế bức người nói với Thương Cảnh.
- Thật a. Nhưng... tôi là không cho phép. Cô ấy đã là bạn gái tôi. Tôi không nghĩ thiếu gia Thương Cảnh lại đi cướp người yêu của kẻ khác.
Vừa nghe câu nói của Tề Hạo, hàng loạt fangirl chứng kiến sự tình đồng loạt ngã xuống. Họ vừa nghe gì? Nhi An là bạn gái Tề Hạo? Ôi thánh thần ôi, nghe như sét đánh ngang tai! Anh Hạo.... sao anh nở đối xử với chúng em như vậy?????
Đây chính là tiếng lòng ngàn vạn lần muốn thốt lên của mấy chục cô gái bị ngất xỉu tại hiện trường.
=_=.....
- Bạn gái? Anh đùa không vui một chút nào. Nếu anh đã là bạn trai Nhi An thì đáng ra cũng nên bảo vệ tốt cô ấy chứ không phải mặc cho Nhi An bị khinh miệt mà còn góp vào trêu đùa.
Không yếu thế, Thương Cảnh mắt lạnh nhìn lại Tề Hạo nhàn tản nói.
- Ai nói tôi là trêu đùa? Chuyện của chúng tôi cậu hiểu rõ vậy sao?
- Không hiểu. Nhưng tôi biết Nhi An không muốn liên quan gì đến anh.
- Vậy thì tôi cũng biết Nhi An cũng không muốn dính dáng gì đến cậu.
- .... Hai người im hết cho tôi!!!
Người nãy gìơ im lặng, trầm mặc không nói lời nào bị lôi lôi kéo kéo giữa Tề Hạo và Thương Cảnh_ Nhi An cuối cùng cũng bùng nổ, tức giận hét lớn.
- Hai tên ôn thần này! Điên hả? Thần kinh có vấn đề? Bại não hay nhũn não mà đi kéo tôi vào việc cãi vả của hai người, hả? Muốn cãi nhau thì đi chỗ khác yên tĩnh mà cãi, có đánh chết đi sống lại cũng không ai cản a. Đừng có là ở nơi công cộng làm nổi làm phiền người khác, bà đây không hứng thú với vấn đề đối kháng của mấy người. Đừng lôi bà vào việc này. Hừ, hừ!!!
Mắng một hơi xỏa tức, Nhi An trừng mắt cả hai rồi bỏ đi.
Mọi người xung quanh nhìn cảnh tượng kinh hãi vừa rồi chỉ trợn mắt, rớt cằm không thốt được lời nào. Họ vừa chứng kiến việc gì a? Nhi An, cái... cái con nhỏ cà lăm, nhút nhát, sợ sệt đó... vừa rồi... vừa rồi lớn giọng mắng. Mà mắng còn chọn đối tượng. Hay thật, chọn hai đại ca khét tiếng mà chửi thì chỉ có nước chôn thây, không bị xử đến xương cũng không còn.
Gan thật. Hôm nay chắc con nhỏ đó ăn gan báo uống mật hổ mới lớn dạ làm vậy.
Khâm phục, khâm phục.
Thương Cảnh bất ngờ nhìn Nhi An. Anh thật không tin nổi! Một cô gái rụt rè như cô mà lại có biểu hiện như vậy?!
Nghĩ ngợi lại điều gì đó môi Thương Cảnh bất giác cong lên. Phải chăng đây mới thật sự là cô?
Tề Hạo dõi theo Nhi An, anh vẫn bình thản không mấy làm bất ngờ trước biểu hiện vừa rồi của cô cứ như đó là điều hiển nhiên không gì khác thường.
Nhi An, khi nào em mới thật sự là chính em a?
*
Phát tác xong cơn tức giận vừa rồi hiện tại Nhi An vô cùng rầu rĩ hối hận.
Nhi An, mi ngu ngốc sao? Giận thì giận, tức thì tức thôi mắc gì phải bùng phát lớn vậy a? Kỳ này tiêu rồi. Thế nào vụ này cũng gây ra chấn động lớn cho coi. Ôi, vậy chẳng phải mình đã tự tay phá hủy hình tượng tốt đẹp, ngàn năm có một của mình ở trường rồi sao?
Khônggggggg!!!!!!!
Thật sự quá ức! Quá oan uổng a!
Ta đâu muốn làm vậy là hoàn cảnh ép buộc mà. Trong tình cảnh bị lôi kéo đến nhức đầu rụn rời tay chân đó, lúc đầu óc, lỗ tay nhét đầy tiếng tranh chấp cãi nhau đó, lúc toàn thân bị ép lạnh xuống âm độ bởi hai khí thế đó thì làm sao gĩư nổi bình tĩnh xử lý? Con không lý trí đến độ giống robot đâu. Hu hu hu... gìơ thì làm sao bây gìơ? Mất bao công gây dựng gìơ đổ sông đổ biển cho cá ăn thì làm sao chịu nổi?
Nhi An ngồi ở gốc vắng sau trường, ngồi ôm đầu đau khổ khóc như mưa, vừa trách bản thân vừa tự biện hộ cho mình.
( Dao Dao: Bó. -_-|| . Tự trách tự biện giải. Chụy là người đầu tiên.)
Ôi, thương thay cho phận người bạc bẽo.
Tan trường.
Nhi An lấm la lấm lét rụt đầu ngồi một góc nhìn, chờ mọi người về hết cô mới lặng lẽ xách ba lô lên ngó đầu quan sát chắc chắn không còn ai mới yên tâm ra về.
Nhớ lại lúc vừa vào học sau giải lao, cô đi lướt qua người nào người nấy đều nhìn cô bằng ánh mắt kỳ dị rất khó diễn tả, cứ như một sinh vật quý hiếm vô tình xuất hiện để mọi người chiêm ngưỡng miễn phí. +_+.
Đến khi vào lớp ai ai trong lớp đều lén lút nhìn cô. Mọi người nghĩ cô không biết sao? Cứ thử đi. Bị hàng đống người nhìn mình có cảm giác gì? Aiz... phụ nữ nhạy cảm quá cũng tội. Ước chi cô bị mất đi dây thần kinh xấu hổ thì tốt biết mấy. Mấy người không liên can đó nhìn thì thôi cũng tạm chấp nhận đi, chỉ có ánh mắt Thương Cảnh luôn dán chặt lên người cô làm cô cảm thấy vô cùng khó chịu như hàng chục cái camera đang quan sát mình cô, đã vậy cứ mỗi lần cô lén nhìn thì lại chạm ngay ánh nhìn lạnh băng của anh mới khổ. Sự đau khổ đó ai hiểu đây?
Nghĩ lại cũng may, lúc ra về cả Thương Cảnh và Tề Hạo không tìm cô nên cũng bớt đi phiền phức nếu không....
- Hey...! Tiểu An, đang suy nghĩ gì mà rầu quá vậy?
Tề Hạo từ phiá sau chạy tới choàng tay qua vai cô cười cười nói. Biểu hiện của anh cứ như chuyện lúc trưa như chưa từng xảy ra.
- Ối mẹ ôi! Anh đừng chơi trò này được không? May mà tôi không bị yếu tim không thì tôi đã chết rồi.
Nhi An hoảng hồn nhảy dựng lên. Cái tên ôn thần này, sau cứ nhè lúc người ta không chú ý mà xuất hiện a? Muốn hù chết người mới hả dạ sao?
- Làm gì phản ứng kịch liệt thế? Chuyện đâu xấu đến vậy.
- Vậy anh thử đang tập trung mà bị người hù thử xem. Không giật mình thì dây thần kinh có vấn đề đấy.
- Thôi đi, mấy biểu hiện đó không giống em đâu.
- Tôi biểu hiện thế nào thì mặc tôi, ai cần anh xiá vào.
- Gìơ mới là con người em đấy.
- ...
Câm nín triệt để.
Cái tên khốn này! Chẳng lẽ mình phải hung hăng mới là con người thực của mình sao?
- Đang suy nghĩ gì mà đến anh gọi không trả lời?
- Tôi nghĩ gì mặc tôi.
- Lạnh lùng quá. Em không phải nên, đối xử tốt hơn với bạn trai sao?
- Đi mà làm bạn trai với đám rau cà dưa muối đi. Hợp đấy.
- Phũ quá!
- Tôi cảnh cáo. Anh mà dám nói câu nào liên quan đến việc tôi là bạn gái anh thì anh chết chắc. việc lúc trưa tôi bỏ qua nhưng lần sau... hừ...đợi mà nằm bệnh viện chơi với ba cái máy đi.
Nhi An không thèm nhìn Tề Hạo một cái, hung hăng lạnh giọng cảnh cáo anh.
Hừ, anh có biết chỉ vì câu nói của anh lúc trưa đã kéo cho cô bao rắc rối không? Có biết lượng fan của anh đông thế nào không?
- Người ta chỉ nói thật thôi, dầu gì tương lai chả thế.
Tề Hạo xoay mặt không nhìn cô gãi gãi mũi khẽ nói.
- Anh nói gì?
- Nghe hay không thì tùy, không nói lại.
-...
Cô cảm thấy học tệ ngữ văn đúng là hơi bất tiện.
Không thèm nói gì nữa cô nhanh chân bỏ đi mặc kệ anh ra sao.
*
- Tiểu An, mau dậy a. Tiểu Tề đến đón con kià.
Ba Trần nhẹ giọng gọi con gái. Nhìn đứa con gái cưng ngủ quên trời kệ đất, bất chấp thế giới có tan hoang ra sau vẫn ngủ thì ông đã bó tay không thể sửa được. Bất giác ông cảm thấy vô cùng bất lực.
- Tiểu An, dậy đi.
Ba Trần vẫn kiên trì gọi thêm mấy tiếng.
- Ba à, hôm nay chủ nhật, có một ngày nghỉ thôi, ba làm ơn cho con ngủ đi a.
Nói rồi cô kéo chăn trùm kín người ngủ tiếp.
- Con gái...
-...
- Con gái...
-...
Vẫn im lặng.
-... mẹ nó ơi, Tiểu An nó không nghe lời tôi dậy a.
- Ba ơi, con dạy rồi. Dậy ngay a, ba đừng gọi mẹ.
Vừa nghe thấy ba Trần lớn tiếng gọi mẹ Nhi An lập tức lạng sống lưng ngồi dậy không dám ngủ thêm một giây nào nữa.
Nhìn con gái vừa nghe gọi mẹ liền lập tức dậy không dám chần chừ, ba Trần lại một lần nữa cảm thấy bất lực. Uy của mẹ chúng nhỏ thật cao...
- Ba à, ba gọi con dậy sớm làm gì a?
Nhi An vừa dụi mắt vừa ngáp nói.
- Tiểu Tề đến rủ con đi chơi a. Mau đi chuẩn bị, thẳng bé đang đợi kià.
Cái gì?!
/72
|