- Tiểu Kỳ, cậu nói cái gì?
Cả lớp kinh hoàng hét lên chạy lại phiá Tiểu Kỳ.
- Tiểu Kỳ cậu nói rõ ràng a. Tại sao khi không Hiểu Nguyệt lại đột nhiên đau bụng?
- Tớ cũng không rõ. Khi chúng tớ đến hậu đài chuẩn bị thì Hiểu Nguyệt nói khát nước, cậu ấy rủ tớ cùng đi mua. Về đến thì cũng sắp đến lúc biểu diễn nên cậu ấy đi thay trang phục, trở lại uống ly nước đó một lát sau thì đột nhiên ôm bụng kêu đau.
Tiểu Kỳ lo lắng thuật lại sự việc.
- Xem ra là do ly nước kia có vấn đề. Tiểu Kỳ, trong lúc Hiểu Nguyệt thay đồ cậu có thấy ai lại gần nới để ly nước không?
Thương Cảnh suy nghĩ rồi trầm giọng nói.
Chắc chắn có kẻ hãm hại. Nhưng là ai? Tử Yên?
- Làm sao đây? Nếu Hiểu Nguyệt không ra biểu diễn thì sẽ bị tước quyền thi a.
- Không thể?!
- Nhưng làm sao bây gìơ?
- Bình tĩnh. Tất cả bình tĩnh.
Nhi An trầm lặng hồi lâu bỗng lớn tiếng cắt ngang sự ồn ào.
- Các cậu, lớp mình còn ai có khả năng lên sân khấu biểu diễn thay Hiểu Nguyệt không?
Chầm chậm lên tiếng Nhi An quét mắt nhìn khắp cả lớp.
Không ai lên tiếng. Làm sao được chứ? Hiểu Nguyệt là giọng ca của lớp làm sao có người hát hay hơn cậu ấy? Bây gìơ làm sao đây? Chẳng lẽ phải chịu thua?
Không có ai sao? Nhi An thở ra một hơi. Tại sao mọi việc lại trở nên rắc rối thế này? Chẳng nhẽ mình thật sự phải công khai thân phận trong tình huống quái gở này sao? Không thể! Cứ nghĩ mọi chuyện yên ổn đâu vào đó rồi không ngờ Tử Yên còn cả chiêu này.
Đang đắn đo suy nghĩ Nhi An bị lời nói của Tuấn Phong cắt đứt.
- Chị còn nghĩ gì nữa? Còn không mau đi, muốn thua sao?
Tuấn Phong vòng tay trước ngực nhìn chằm chằm Nhi An.
Bạn đang thắc mắc tại sao Tuấn Phong lại xuất hiện ở đây?
Chuyện là hôm qua có bà già nào đó khóc lóc ôm chân cậu than vãn, nài nỉ, cầu xin mấy gìơ đồng hồ van nài cậu đến giúp đỡ. Nguyên.nhân được ngụy biện là giúp nhà chị An Vũ thoát khỏi khó khăn. Mọi người phải biết cảm giác lúc đó của cậu thật sự muốn giúp đỡ chị An Vũ nhưng nhìn bản mặt bà già cậu chỉ muốn.... đá bả một phát biến mất. Nghĩ đi khuôn mặt thảm hại giả tạo, nước mắt tèm lem kinh khủng kia lại bám vào chân mình mãi không buông.
Các loại khó chịu, hận...
Nhưng cuối cùng cậu vẫn đồng ý giúp. Mọi người đừng nghĩ vì giúp chị An Vũ, nguyên nhân chỉ có một, đó là bà già hứa tặng cậu điã game mới nhất phiên bản giới hạn vừa được phát hành. Tiền công hấp dẫn cỡ nào, chói mắt cỡ nào vậy nên... giờ cậu mới ở đây.
- Ai muốn thua chứ hả?
Nhi An mạnh miệng phản kháng lại.
Ai nói đầu hàng? Ta chỉ là đang suy nghĩ cho thấu đáo thôi.
- Vậy sao còn không đi? Chị ở đó chần chừ cái gì?
Tuấn Phong càng nghĩ càng không muốn bà già bỏ cuộc. Nếu bỏ cuộc thì điã game của cậu không cánh mà bay sao? Không. Phải nói khích bà già mới được.
- Em hiểu gì! Chị là đang suy nghĩ cho chu toàn thôi.
- Nghĩ gì nữa? Chị không thấy nước sôi tới chân rồi à? Không nhảy thì đợi lúc nào? Đợi bị nướng rồi mới phản ứng, hả?
- Nhiều lời. Chị cũng cần nghĩ a. Chị không gấp em gấp cái gì? Chị gọi em đến giúp chứ đâu kêu em đến trách móc, hử?
- Ai trách hả? Đây là nghĩ cho đại cuộc, hiểu không?
- Chị cũng là nghĩ cho đại cuộc!
( Dao Dao: lúc này mà còn cãi nhau. Bó! ( ̄◇ ̄;)
Nhìn hai chị em cãi nhau, mọi người chỉ đồng loạt nghĩ.
Bó toàn tập. Cạn lời.
- Khụ. Tớ xin chen vào một chút. Tuấn Phong, nãy gìơ ý em muốn nói là bảo Nhi An đi thế Hiểu Nguyệt biểu diễn?
Thương Cảnh ho khan một tiếng ngừng cuộc cãi vã, nghiêm túc hỏi Tuấn Phong.
- Phải.
Cậu chàng gật đầu chắc nịch.
- Không được.
Cả lớp đồng thanh hô lớn phản đối.
Làm sao có thể bảo Nhi An thay được?! Điều này là không thể nào!
Ngẫm Nghĩ lại đoạn video quay cảnh Nhi An hát lần trước rồi tưởng tượng ra Nhi An thay lớp đại diện hát...
Rùng mình.
Tiếp tục rùng mình.
Bi kịch.
Bi kịch thực sự.
Nếu là vậy thà bỏ cuộc còn hơn.
- Tại sao?
Tuấn Phong ngơ ngác hỏi lại.
Sao tất cả phản ứng thái hóa với điều kiện này quá vậy? Không ổn chỗ nào ư?
Cả lớp: rất rất không ổn.
Tuấn Phong:...
- Nhóc còn nhỏ, không hiểu đâu.
Một cậu bạn tiến đến vỗ vai Tuấn Phong, vẻ mặt biểu lộ như đã thấu hiểu hết nhân sinh.
Tuấn Phong: già trước tuổi!
Nhìn biểu hiện kỳ lạ của mọi người Tuấn Phong nhíu nhíu mày.
Nghĩ rồi nghĩ cậu quay ngoắt nhìn chằm chằm Nhi An.
Không phải bà già này lại gây ra kỳ tích gì rồi chứ?
Nhi An lén nhìn Tuấn Phong thì bắt gặp ngay ánh mắt nguy hiểm của cậu em liền chột dạ quay đầu đi.
- Khụ khụ... tớ... tớ nghĩ tớ sẽ đi thay.
Nhi An cúi đầu không dám nhìn mọi người nhỏ giọng nói.
- Khụ... Nhi An... tớ nghĩ cậu không nên làm quá sức...
- Cứ an tâm để chị ấy lo đi.
Tuấn Phong lên tiếng cắt lời Tiểu Kỳ đồng thời cũng nhìn Nhi An sắt lẽm cảnh cáo.
Bà mà thua thử xem, xem tôi xử bà thế nào?
Tôi khổ quá mà!!!!!
Nhi An đau khổ gọi trời trời không thưa, gọi đất đất không linh.
( Dao Dao: tỷ a, ngậm đắng nuốt cay chịu đi.)
- Nhưng....
Mọi người vẫn lo lắng muốn ngăn cản nhưng lại bị ánh mắt quả quyết kiên định của Nhi An làm nghẹn họng không thốt được lời nào.
- Cứ tin tớ. Dù không thắng vẫn có thể hòa a. Tiểu Kỳ, cậu đi với tớ đến sân khấu.
Nói rồi không đợi mọi người phản ứng liền kéo tay Tiểu Kỳ chạy đi.
Trong khi đó tại sân khấu, sau khi Tử Yên kết thúc phần thi mọi người liền vỗ tay không ngớt lời khen ngợi. Tử Yên đắc ý vẫy tay vơia khán giả. Một thoáng cô nhìn về phiá chỗ ngồi của Tề Hạo nở một nụ cười đầy thâm ý rồi nhẹ cất bước vào trong.
- Thật là một màn biểu diễn suất sắc, không hổ danh là giọng ca vàng của trường ta. Bây gìơ xin mời phần thi tiếp theo của lớp 11A. Xin mọi người cho một tràng pháo tay.
Dẫn chương trình vui vẻ giới thiệu chỉ tay về hướng Hiểu Nguyệt sẽ xuất hiện nhưng.... là không có ai.
- Xin mời bạn Hiểu Nguyệt a sân khấu.
Dẫn chương trình kiên nhẫn nói lại nhưng vẫn không ai xuất hiện.
Lúc này cả khán phòng bắt đầu hơi xôn xao bàn tán. Ngay cả ban giám khảo cũng hơi nhíu nhíu mày. Thấy tình hình không ổn dẫn chương trình vội nói.
- Nếu bạn Hiểu Nguyệt không có mặt... vậy xin mời....
- Khoan đã!
Một giọng nói trong vắt lớn tiếng ngăn cản lại sự giới thiệu của người dẫn chương trình.
Nhi An cùng Tiểu Kỳ chạy thục mạng đến sân khấu thở khó nhọc. Dù cô có là người tập võ đi nữa thì chạy bán mạng như vậy cũng đâu phải không mệt. Cô đâu phải wonder woman. Mệt là đương nhiên.
- Tôi... tôi đại diện lớp 11A sẽ lên biểu diễn.
Nhi An khó khăn vừa thở vừa nói. Cô từ từ đi lại sân khấu.
Vừa nghe câu nói của Nhi An không chỉ người dẫn chương trình mà cả toàn thể học sinh trường Thiên Khải đều líu lưỡi.
Cả lớp 11A đần hết rồi à? Ai lại đi để con nhỏ ngu ngốc quê mùa này biễu diễn thay chứ? Không sợ mất mặt toàn bộ lớp à? Chơi lớn sao? Muốn có cái mới lạ tạo cảm giác khác?
Nhi An mặt kệ ánh mắt hiếu kỳ cùng khinh miệt của mọi người, gật đầu với Tiểu Kỳ một cái tỏ ý bảo yên tâm không có việc gì rồi chầm chầm tiến lên sân khấu nói nhỏ gì đó với người dẫn chương trình cùng ban nhạc rồi cười khẽ. Xong rồi cô vào sau màn chỉnh trang lại trang phục. Nhi An chải lại mớ tóc rối dùng một cây kẹp tâm kẹp lại một bên tóc, cởi ra chiếc áo vét chỉnh váy ngắn lại. Xong xuôi cô bước ra mỉm cười chào mọi người làm tất cả phải ngây ngốc nhìn mình.
Đây... đây là ai?
- Sau đây là phần biểu diễn của lớp 11A.
Sau câu nói, Nhi An nhận lấy chiếc ghita từ tay người dẫn chương trình mỉm cười cảm ơn một tiếng chỉnh lại micro đúng tầm. Nhi An hít sâu một hơi đàn một nhịp mở màn.
Chiến thôi.
( Dao Dao: (^O^)/ )
You wanna play, you wanna have it all
You started messing with my head until I hit a wall
Maybe I should'be know, maybe I should've know
That you would walk, you would walk out the door, hey!
Said we we're done, then met someone and rubbed it in my face
Cut to the part, she broke your heart, and then she ran away
I guess you should've know, I guess you should've know
That I would talk, I would talk
But even if the start and moon collide
I never want you back into my life
You cf an take your words and all your lies
Oh oh oh I really don't care
But even if the start and moon collide
I never want you back into my life
You can take you words and all your lies
Oh oh oh t really don't care
Oh oh oh I really don't care
I can believe t ever stayed up writing song about you
You don't deserve to know the way I used to think about you
Oh no not anymore, oh no not anymore
You had your shot, had your shot but you let's go!
Now if you meet out on the street I won't be running scared
I'll walk right up to you and put one finger in the air
And make your understand, and make your understand
You had your chance, had your chance
But even if the start and moon collide
I never want you back into my life
You can take your words and all your lies
Oh oh oh t really don't care
Yeah listen up
Hey, hey, never look back
Dumb struck boy, ego intact
Look boy, why you so mad
Second guessing, but should've hit that
Hey my friends, you pick the wrong lover
Should've pick that on, he cutter than the other
I just wanna laugh, cause you're trym be a hipster
Kich it to the curb, take a Polaroil picture
But even if the start and moon collide
I never want you back into my life
You can take your words and all you lies
Oh oh oh I really don't care
( Really don't care - Demi lovato)
Giọng hát Nhi An mạnh mẽ đốt cháy cả khán phòng. Ánh mắt Nhi An cháy lên hát hết mình, biểu diễn như thỏa niềm đám mê, cảm tưởng như nơi đây chỉ có một mình cô tung hoành.
Khác biệt với sự dịu dàng êm dịu của Tử Yên vừa rồi Nhi An như thổi bùng cảm hứng cho mọi người. Nhiều cô cậu bạn phấn khích đến nỗi đứng dậy hô hoán cỗ vũ.
Kết thúc phần biểu diễn Nhi An lùi xa khỏi micro ngẩn đầu mỉm cười nhìn mọi người.
Hử? Sao im lặng vậy? Đáng lý nên vỗ tay chứ. Lúc nãy mọi người không phải phấn khích lắm sao, sao gìơ im hết vậy?
- Nhi An, tớ yêu cậu quá!
Tiểu kỳ không biết từ đâu chạy lên sân khấu ôm chằm Nhi An.
- Hả?
Theo sau câu nói của Tiểu Kỳ mọi người đồng loạt vỗ tay rần trời hò hét vang vọng.
- Hay quá!
- Tuyệt vời!
- Yeah! Đỉnh!
- Hoan hô!
Nhi An ngây ra nhìn tất cả rồi nở nụ cười xinh đẹp đến chói mắt.
- Cảm ơn mọi người.
- Tiểu An, hay quá đi! Yêu cậu!
Nhi An bỗng bị giọng nói quen thuộc thu hút. Cô nhìn xuống khán đài tìm kiếm thì đôi mắt bỗng sáng rỡ lao nhanh về nơi phát ra giọng nói.
- Red, Joy! Hai cậu sao lại ở đây?
Nhi An chạy đến ôm chầm cô gái tên Red, giọng nói như nhớ mong nói.
- Mấy cậu không nhớ tớ sao? Gìơ mới đến thăm tớ?
- Ai là không nhớ ai? Cậu mới vô tâm không nhớ bọn tớ.
Cô gái tên Red cốc đầu Nhi An tức giận trách móc.
- Tớ nào có. Tớ thật nhớ các cậu nhưng... cậu biết đấy, tớ... kinh tế luôn eo hẹp mà.
Nhi An chu mỏ đáng thương nói.
Gì đây? Tình huống quái dị gì? Vừa mới bạn cũ lại bộ dạng này. Mất mặt. Quá mất mặt.
- Ngụy biện.
Cả hai Người Red, Joy đồng thanh khinh miệt nhìn Nhi An.
Mọi người trong khán phòng thấy Nhi An chạy đi liền dõi mắt theo liền kinh ngạc... không, là kinh hoàng.
Đó.... đó chẳng phải... là Cặp đôi Red Joy của nhóm nhảy Devil sao?!!!!!!!
Cả lớp kinh hoàng hét lên chạy lại phiá Tiểu Kỳ.
- Tiểu Kỳ cậu nói rõ ràng a. Tại sao khi không Hiểu Nguyệt lại đột nhiên đau bụng?
- Tớ cũng không rõ. Khi chúng tớ đến hậu đài chuẩn bị thì Hiểu Nguyệt nói khát nước, cậu ấy rủ tớ cùng đi mua. Về đến thì cũng sắp đến lúc biểu diễn nên cậu ấy đi thay trang phục, trở lại uống ly nước đó một lát sau thì đột nhiên ôm bụng kêu đau.
Tiểu Kỳ lo lắng thuật lại sự việc.
- Xem ra là do ly nước kia có vấn đề. Tiểu Kỳ, trong lúc Hiểu Nguyệt thay đồ cậu có thấy ai lại gần nới để ly nước không?
Thương Cảnh suy nghĩ rồi trầm giọng nói.
Chắc chắn có kẻ hãm hại. Nhưng là ai? Tử Yên?
- Làm sao đây? Nếu Hiểu Nguyệt không ra biểu diễn thì sẽ bị tước quyền thi a.
- Không thể?!
- Nhưng làm sao bây gìơ?
- Bình tĩnh. Tất cả bình tĩnh.
Nhi An trầm lặng hồi lâu bỗng lớn tiếng cắt ngang sự ồn ào.
- Các cậu, lớp mình còn ai có khả năng lên sân khấu biểu diễn thay Hiểu Nguyệt không?
Chầm chậm lên tiếng Nhi An quét mắt nhìn khắp cả lớp.
Không ai lên tiếng. Làm sao được chứ? Hiểu Nguyệt là giọng ca của lớp làm sao có người hát hay hơn cậu ấy? Bây gìơ làm sao đây? Chẳng lẽ phải chịu thua?
Không có ai sao? Nhi An thở ra một hơi. Tại sao mọi việc lại trở nên rắc rối thế này? Chẳng nhẽ mình thật sự phải công khai thân phận trong tình huống quái gở này sao? Không thể! Cứ nghĩ mọi chuyện yên ổn đâu vào đó rồi không ngờ Tử Yên còn cả chiêu này.
Đang đắn đo suy nghĩ Nhi An bị lời nói của Tuấn Phong cắt đứt.
- Chị còn nghĩ gì nữa? Còn không mau đi, muốn thua sao?
Tuấn Phong vòng tay trước ngực nhìn chằm chằm Nhi An.
Bạn đang thắc mắc tại sao Tuấn Phong lại xuất hiện ở đây?
Chuyện là hôm qua có bà già nào đó khóc lóc ôm chân cậu than vãn, nài nỉ, cầu xin mấy gìơ đồng hồ van nài cậu đến giúp đỡ. Nguyên.nhân được ngụy biện là giúp nhà chị An Vũ thoát khỏi khó khăn. Mọi người phải biết cảm giác lúc đó của cậu thật sự muốn giúp đỡ chị An Vũ nhưng nhìn bản mặt bà già cậu chỉ muốn.... đá bả một phát biến mất. Nghĩ đi khuôn mặt thảm hại giả tạo, nước mắt tèm lem kinh khủng kia lại bám vào chân mình mãi không buông.
Các loại khó chịu, hận...
Nhưng cuối cùng cậu vẫn đồng ý giúp. Mọi người đừng nghĩ vì giúp chị An Vũ, nguyên nhân chỉ có một, đó là bà già hứa tặng cậu điã game mới nhất phiên bản giới hạn vừa được phát hành. Tiền công hấp dẫn cỡ nào, chói mắt cỡ nào vậy nên... giờ cậu mới ở đây.
- Ai muốn thua chứ hả?
Nhi An mạnh miệng phản kháng lại.
Ai nói đầu hàng? Ta chỉ là đang suy nghĩ cho thấu đáo thôi.
- Vậy sao còn không đi? Chị ở đó chần chừ cái gì?
Tuấn Phong càng nghĩ càng không muốn bà già bỏ cuộc. Nếu bỏ cuộc thì điã game của cậu không cánh mà bay sao? Không. Phải nói khích bà già mới được.
- Em hiểu gì! Chị là đang suy nghĩ cho chu toàn thôi.
- Nghĩ gì nữa? Chị không thấy nước sôi tới chân rồi à? Không nhảy thì đợi lúc nào? Đợi bị nướng rồi mới phản ứng, hả?
- Nhiều lời. Chị cũng cần nghĩ a. Chị không gấp em gấp cái gì? Chị gọi em đến giúp chứ đâu kêu em đến trách móc, hử?
- Ai trách hả? Đây là nghĩ cho đại cuộc, hiểu không?
- Chị cũng là nghĩ cho đại cuộc!
( Dao Dao: lúc này mà còn cãi nhau. Bó! ( ̄◇ ̄;)
Nhìn hai chị em cãi nhau, mọi người chỉ đồng loạt nghĩ.
Bó toàn tập. Cạn lời.
- Khụ. Tớ xin chen vào một chút. Tuấn Phong, nãy gìơ ý em muốn nói là bảo Nhi An đi thế Hiểu Nguyệt biểu diễn?
Thương Cảnh ho khan một tiếng ngừng cuộc cãi vã, nghiêm túc hỏi Tuấn Phong.
- Phải.
Cậu chàng gật đầu chắc nịch.
- Không được.
Cả lớp đồng thanh hô lớn phản đối.
Làm sao có thể bảo Nhi An thay được?! Điều này là không thể nào!
Ngẫm Nghĩ lại đoạn video quay cảnh Nhi An hát lần trước rồi tưởng tượng ra Nhi An thay lớp đại diện hát...
Rùng mình.
Tiếp tục rùng mình.
Bi kịch.
Bi kịch thực sự.
Nếu là vậy thà bỏ cuộc còn hơn.
- Tại sao?
Tuấn Phong ngơ ngác hỏi lại.
Sao tất cả phản ứng thái hóa với điều kiện này quá vậy? Không ổn chỗ nào ư?
Cả lớp: rất rất không ổn.
Tuấn Phong:...
- Nhóc còn nhỏ, không hiểu đâu.
Một cậu bạn tiến đến vỗ vai Tuấn Phong, vẻ mặt biểu lộ như đã thấu hiểu hết nhân sinh.
Tuấn Phong: già trước tuổi!
Nhìn biểu hiện kỳ lạ của mọi người Tuấn Phong nhíu nhíu mày.
Nghĩ rồi nghĩ cậu quay ngoắt nhìn chằm chằm Nhi An.
Không phải bà già này lại gây ra kỳ tích gì rồi chứ?
Nhi An lén nhìn Tuấn Phong thì bắt gặp ngay ánh mắt nguy hiểm của cậu em liền chột dạ quay đầu đi.
- Khụ khụ... tớ... tớ nghĩ tớ sẽ đi thay.
Nhi An cúi đầu không dám nhìn mọi người nhỏ giọng nói.
- Khụ... Nhi An... tớ nghĩ cậu không nên làm quá sức...
- Cứ an tâm để chị ấy lo đi.
Tuấn Phong lên tiếng cắt lời Tiểu Kỳ đồng thời cũng nhìn Nhi An sắt lẽm cảnh cáo.
Bà mà thua thử xem, xem tôi xử bà thế nào?
Tôi khổ quá mà!!!!!
Nhi An đau khổ gọi trời trời không thưa, gọi đất đất không linh.
( Dao Dao: tỷ a, ngậm đắng nuốt cay chịu đi.)
- Nhưng....
Mọi người vẫn lo lắng muốn ngăn cản nhưng lại bị ánh mắt quả quyết kiên định của Nhi An làm nghẹn họng không thốt được lời nào.
- Cứ tin tớ. Dù không thắng vẫn có thể hòa a. Tiểu Kỳ, cậu đi với tớ đến sân khấu.
Nói rồi không đợi mọi người phản ứng liền kéo tay Tiểu Kỳ chạy đi.
Trong khi đó tại sân khấu, sau khi Tử Yên kết thúc phần thi mọi người liền vỗ tay không ngớt lời khen ngợi. Tử Yên đắc ý vẫy tay vơia khán giả. Một thoáng cô nhìn về phiá chỗ ngồi của Tề Hạo nở một nụ cười đầy thâm ý rồi nhẹ cất bước vào trong.
- Thật là một màn biểu diễn suất sắc, không hổ danh là giọng ca vàng của trường ta. Bây gìơ xin mời phần thi tiếp theo của lớp 11A. Xin mọi người cho một tràng pháo tay.
Dẫn chương trình vui vẻ giới thiệu chỉ tay về hướng Hiểu Nguyệt sẽ xuất hiện nhưng.... là không có ai.
- Xin mời bạn Hiểu Nguyệt a sân khấu.
Dẫn chương trình kiên nhẫn nói lại nhưng vẫn không ai xuất hiện.
Lúc này cả khán phòng bắt đầu hơi xôn xao bàn tán. Ngay cả ban giám khảo cũng hơi nhíu nhíu mày. Thấy tình hình không ổn dẫn chương trình vội nói.
- Nếu bạn Hiểu Nguyệt không có mặt... vậy xin mời....
- Khoan đã!
Một giọng nói trong vắt lớn tiếng ngăn cản lại sự giới thiệu của người dẫn chương trình.
Nhi An cùng Tiểu Kỳ chạy thục mạng đến sân khấu thở khó nhọc. Dù cô có là người tập võ đi nữa thì chạy bán mạng như vậy cũng đâu phải không mệt. Cô đâu phải wonder woman. Mệt là đương nhiên.
- Tôi... tôi đại diện lớp 11A sẽ lên biểu diễn.
Nhi An khó khăn vừa thở vừa nói. Cô từ từ đi lại sân khấu.
Vừa nghe câu nói của Nhi An không chỉ người dẫn chương trình mà cả toàn thể học sinh trường Thiên Khải đều líu lưỡi.
Cả lớp 11A đần hết rồi à? Ai lại đi để con nhỏ ngu ngốc quê mùa này biễu diễn thay chứ? Không sợ mất mặt toàn bộ lớp à? Chơi lớn sao? Muốn có cái mới lạ tạo cảm giác khác?
Nhi An mặt kệ ánh mắt hiếu kỳ cùng khinh miệt của mọi người, gật đầu với Tiểu Kỳ một cái tỏ ý bảo yên tâm không có việc gì rồi chầm chầm tiến lên sân khấu nói nhỏ gì đó với người dẫn chương trình cùng ban nhạc rồi cười khẽ. Xong rồi cô vào sau màn chỉnh trang lại trang phục. Nhi An chải lại mớ tóc rối dùng một cây kẹp tâm kẹp lại một bên tóc, cởi ra chiếc áo vét chỉnh váy ngắn lại. Xong xuôi cô bước ra mỉm cười chào mọi người làm tất cả phải ngây ngốc nhìn mình.
Đây... đây là ai?
- Sau đây là phần biểu diễn của lớp 11A.
Sau câu nói, Nhi An nhận lấy chiếc ghita từ tay người dẫn chương trình mỉm cười cảm ơn một tiếng chỉnh lại micro đúng tầm. Nhi An hít sâu một hơi đàn một nhịp mở màn.
Chiến thôi.
( Dao Dao: (^O^)/ )
You wanna play, you wanna have it all
You started messing with my head until I hit a wall
Maybe I should'be know, maybe I should've know
That you would walk, you would walk out the door, hey!
Said we we're done, then met someone and rubbed it in my face
Cut to the part, she broke your heart, and then she ran away
I guess you should've know, I guess you should've know
That I would talk, I would talk
But even if the start and moon collide
I never want you back into my life
You cf an take your words and all your lies
Oh oh oh I really don't care
But even if the start and moon collide
I never want you back into my life
You can take you words and all your lies
Oh oh oh t really don't care
Oh oh oh I really don't care
I can believe t ever stayed up writing song about you
You don't deserve to know the way I used to think about you
Oh no not anymore, oh no not anymore
You had your shot, had your shot but you let's go!
Now if you meet out on the street I won't be running scared
I'll walk right up to you and put one finger in the air
And make your understand, and make your understand
You had your chance, had your chance
But even if the start and moon collide
I never want you back into my life
You can take your words and all your lies
Oh oh oh t really don't care
Yeah listen up
Hey, hey, never look back
Dumb struck boy, ego intact
Look boy, why you so mad
Second guessing, but should've hit that
Hey my friends, you pick the wrong lover
Should've pick that on, he cutter than the other
I just wanna laugh, cause you're trym be a hipster
Kich it to the curb, take a Polaroil picture
But even if the start and moon collide
I never want you back into my life
You can take your words and all you lies
Oh oh oh I really don't care
( Really don't care - Demi lovato)
Giọng hát Nhi An mạnh mẽ đốt cháy cả khán phòng. Ánh mắt Nhi An cháy lên hát hết mình, biểu diễn như thỏa niềm đám mê, cảm tưởng như nơi đây chỉ có một mình cô tung hoành.
Khác biệt với sự dịu dàng êm dịu của Tử Yên vừa rồi Nhi An như thổi bùng cảm hứng cho mọi người. Nhiều cô cậu bạn phấn khích đến nỗi đứng dậy hô hoán cỗ vũ.
Kết thúc phần biểu diễn Nhi An lùi xa khỏi micro ngẩn đầu mỉm cười nhìn mọi người.
Hử? Sao im lặng vậy? Đáng lý nên vỗ tay chứ. Lúc nãy mọi người không phải phấn khích lắm sao, sao gìơ im hết vậy?
- Nhi An, tớ yêu cậu quá!
Tiểu kỳ không biết từ đâu chạy lên sân khấu ôm chằm Nhi An.
- Hả?
Theo sau câu nói của Tiểu Kỳ mọi người đồng loạt vỗ tay rần trời hò hét vang vọng.
- Hay quá!
- Tuyệt vời!
- Yeah! Đỉnh!
- Hoan hô!
Nhi An ngây ra nhìn tất cả rồi nở nụ cười xinh đẹp đến chói mắt.
- Cảm ơn mọi người.
- Tiểu An, hay quá đi! Yêu cậu!
Nhi An bỗng bị giọng nói quen thuộc thu hút. Cô nhìn xuống khán đài tìm kiếm thì đôi mắt bỗng sáng rỡ lao nhanh về nơi phát ra giọng nói.
- Red, Joy! Hai cậu sao lại ở đây?
Nhi An chạy đến ôm chầm cô gái tên Red, giọng nói như nhớ mong nói.
- Mấy cậu không nhớ tớ sao? Gìơ mới đến thăm tớ?
- Ai là không nhớ ai? Cậu mới vô tâm không nhớ bọn tớ.
Cô gái tên Red cốc đầu Nhi An tức giận trách móc.
- Tớ nào có. Tớ thật nhớ các cậu nhưng... cậu biết đấy, tớ... kinh tế luôn eo hẹp mà.
Nhi An chu mỏ đáng thương nói.
Gì đây? Tình huống quái dị gì? Vừa mới bạn cũ lại bộ dạng này. Mất mặt. Quá mất mặt.
- Ngụy biện.
Cả hai Người Red, Joy đồng thanh khinh miệt nhìn Nhi An.
Mọi người trong khán phòng thấy Nhi An chạy đi liền dõi mắt theo liền kinh ngạc... không, là kinh hoàng.
Đó.... đó chẳng phải... là Cặp đôi Red Joy của nhóm nhảy Devil sao?!!!!!!!
/72
|