Đặt hành lý cạnh giường, Nhi An nhìn khắp gian phòng thầm đánh giá, đây thật sự là một căn phòng rất đẹp và tinh tế. Căn phòng rất rộng, cửa ra vào bằng gỗ nằm bên phải, bức tường sơn màu xanh ngọc, một tủ quần áo màu xanh ngọc đặt gần chiếc giường gỗ với bộ chăn nệm màu tím bên trên, bên trái giường đi ra là một ban công với cửa kiếng và chiếc màn màu trắng, đối diện giường hơi lệch về bên phải là phòng tắm với đầy đủ tiện nghi.
Ây, giàu thế này thì.... khủng khiếp quá. Chỉ nhìn sơ thôi cũng thấy toàn là hàng hiệu, ngay cả vật trang trí thôi cũng là hàng đắt tiền. Có cảm tưởng như đang ở trong khách sạn năm sao hàng đầu thế giới. Cảm giác phức tạp quá! Nếu không cẩn thận làm hư thì... thôi, cẩn thận tốt hơn. Nếu chưa giàu mà nợ ngập đầu thì chỉ có nước bỏ xứ mà đi. Ngẫm nghĩ rồi Nhi An mang đồ đi tắm.
30 phút sau.
Nhi An hít một hơi thật sâu gõ cửa phòng Tề Hạo. Dù thế nào đi nữa thì vết thương đó cũng vì cô mà có, cô cũng nên có trách nhiệm. Dù gì cũng đã đến thôi thì hoàn thành bổn phận thôi.
- Ai?
Trong phòng vọng ra giọng nói trầm ấm khàn khàn của Tề Hạo.
- Ưm... là tôi, Nhi An.
- Em vào đi.
Nhi An khẽ mở cửa đi vào thì thấy Tề Hạo ngồi trên ghế đang cố băng vế thương, bên bàn để rất nhiều dụng cụ y tế. Nhi An không nói gì đi đến ngăn cản lại hành động của Tề Hạo, tự tay khử trùng, thoa thuốc rồi băng vết thương cho anh.
- Tay bị như vậy sao không nhờ tôi giúp? Băng một mình làm sao được hả?
- ... Anh không muốn làm phiền em. Việc này cũng dễ thôi, để anh tự làm.
Tề Hạo định lấy cuộn băng từ trong tay Nhi An thì bị cô nhăn mặt cản lại.
- Dễ cái đầu anh! Bị thương nặng thế này mà còn cố lái xe đưa tôi về. Bộ dây thần kinh đau của anh bị đứt rồi hả?!
- Không....
- Thôi đi. Tôi đến là để chăm sóc cho anh, khỏi bàn cãi nữa.
Nhi An nhìn xéo Tề Hạo một cái cảnh cáo. Cô nhìn lại vết thương đã được băng kỹ kia gật đầu một cái rồi đứng dậy dọn dẹp lại dụng cụ.
- Tốt rồi. Mau đi ăn thôi, đói chết người.
Nhìn Nhi An thong thả bước ra cửa Tề Hạo im lặng rồi khẽ mỉm cười, ánh mắt chứa đầy sự ôn nhu nhìn cô. Hóa ra, em vẫn quan tâm anh như vậy.
*
- Này, anh chẳng bảo là mỗi bữa đều có người đến nấu ăn sao? Sao bây gìơ không có ai thế?
Nhi An tìm khắp phòng bếp cũng không tìm thấy người đầu bếp nào, không, phải nói là từ khi vào đây chưa thấy một bóng người nào.
- Ân. Nhưng hôm nay anh không định về nhà nên cho họ về rồi.
-... -_-
Không phải anh cố tình chơi tôi chứ! Sao trùng hợp vậy? Khổ rồi, theo tình hình này không lẽ....
- Tiểu An, xin lỗi anh không cố ý. Hôm nay tay anh lại bị thương nên....
Nên tôi nấu chứ gì!
Nói nửa câu Tề Hạo ngước đôi mắt màu hộ phách xinh đẹp nhìn Nhi An, cô bất lực thở dài.
- Ok, tôi nấu. Ngồi yên đó đi, đừng đi lung tung mà nhìn trộm công thức nấu ăn của tôi.
- Ân.
Nhi An nhìn Tề Hạo rồi ủê oải đi vào nhà bếp.
30 phút sau.
- Này, nấu xong rồi. Mau ăn đi. Không ăn tôi ăn hết nhịn đói ráng chịu.
Nhi An vừa gắp mỳ vừa nói nói với Tề Hạo. May là trong nhà có mỳ gói không thì lại tốn sức đi mua đồ ăn rồi, vậy thì tốn thêm tiền nữa. Mà nhà giàu cũng có mỳ gói? Ừm, chắc để cho người lâu lâu ăn cho đỡ thèm, ăn đồ sang hoài cũng ngán.
-... Tiểu An, em loay hoay gần nửa tiếng trong bếp là để nấu mỳ sao?
Tề Hạo nhướn mày nhìn bát mỳ trước mặt rồi nhìn lại con người đang ăn mỳ sung sướng kia.
- Ân.
Húp hết nước mỳ Nhi An thỏa mãn nhìn lại Tề Hạo.
- Hạo, anh nghe tôi nói. Tôi bây gìơ nấu mỳ ăn là đỡ lắm rồi, nếu không là hôm nay chúng ta nhịn đói đấy.
- Em không... biết nấu ăn sao?
- Chiên trứng, nấu mỳ có được xem là nấu ăn không?
-...
- Nói chứ không hù, tôi từng xung phong làm bữa cơm cho cả nhà mà hại cả nhà hôm đó toàn ăn mỳ gói đấy. Ba ba còn khổ sở dọn lại cái bếp bị phá banh nữa nên.... anh yên tâm để tôi nấu sao?
Nhi An mỉm cười. Cô nói hoàn toàn là sự thật. Ai nói là phụ nữ phải biết nấu ăn ngon? Cô là không hạp rồi, bởi vậy mai sau cần tìm người đàn ông biết nấu nướng, phải, giống bố thì càng tốt.
Tề Hạo im lặng nhìn cô. Cứ tưởng hôm nay được ăn món do Tiểu An làm ai ngờ lại.... thôi, về sau anh nấu ăn là được.
- Này, ăn đi chứ. Không ăn thì tốn công tôi nấu đấy. Nếu không thì tôi ăn dùm cho.
Nhi An nhăn mày ra sức thúc.giục Tề Hạo.
- Em thấy anh có thể cầm đũa sao?
Nghe anh nói cô mới nhớ là anh bị thương ở tay phải vậy thì không thể dùng đũa được.
- Vậy thì phiền em.
Tề Hạo cười thích ý. Kể ra bị thương thế này cũng không lỗ.
Biết ngay mà. -_-||
Nhi An buồn phiền bước đến ngồi cạnh đút từng đũa cho anh.
- Mà này, anh định xử Tử Yên ra sao?
Vừa đút Tề Hạo Nhi An thuận miệng gợi chuyện, cô không muốn không khí này càng trở nên mờ ám với.ánh mắt Hạo nhìn cô đâu. Không phải hỏi vậy cho vui, cô vẫn thật sự muốn biết Tử Yên bây gìơ ra sao, cô hiểu cảm giác thích đơn phương một người, rất hiểu...
- Em lo cho cô ta?
Cô nhóc này, anh bị thương thế này mà em vẫn chưa hỏi thăm một câu lại đi quan tâm một người hại em!
- Ân. Dù sao cô ta cũng rất tội nghiệp.
Phải. Yêu quá mà không được đáp lại là vô cùng đau khổ. Khi nhìn vẻ mặt đau đớn của Tử Yên khi nghe chính miệng Tề Hạo từ chối, cô dường như cảm thấy phần nào đồng cảm, cô ta thật rất đáng thương.
- ... Em muốn anh xử lý cô ta thế nào? Dù sao người bị hại là em, anh muốn biết.
Tề Hạo ánh mắt tĩnh lặng nhìn Nhi An. Anh muốn biết cô muốn thế nào xử trí Tử Yên, nhưng anh đoán là...
-... tha cho cô ta đi.
Nhi An cúi mặt rồi ngẩn đầu nhìn thẳng Tề Hạo chậm rãi nói ra quyết định.
- Tại sao?
Đúng như anh đoán.
- Anh đừng nghĩ tôi nhân từ chẳng qua thấy bộ dáng cô ta lúc đó quá đáng thương, có lẽ bây gìơ cũng không khá hơn. Cũng tại cô ta quá yêu anh thôi, khi yêu thì đâu có lỗi. Xem như là tôi xúi quẩy bị kéo vào cuộc tình bi đát này đi.
Nhi An nhún vai tỏ ý không quan tâm. Tề Hạo nhìn cô thầm cười trong lòng. Hóa ra cô gái của anh lại có tâm hồn mềm yếu khác hẳn bên ngoài.
- Rồi anh tính làm gì cô ấy hả?
Theo tính tình hắn ta cùng với nét lạnh lùng ghê sợ lúc trong nhà kho kia thì... Tử Yên coi như lần này tôi nổi lòng tốt giúp cô đi.
- Cứ theo ý em mà tha cho cô ta đi.
Vốn anh không muốn bỏ qua dễ dàng cho Tử Yên nhưng nếu cô đã mở lời thì anh sẽ không truy cứu. Cứ xem như nhờ cô ta mà anh được gần Nhi An thế này, bỏ qua coi như không còn liên quan gì cô ta nữa.
Được anh đồng ý Nhi An liền vui vẻ tặng anh một nụ cười, tiếp tục công việc đút mỳ giúp anh.
Mọi chuyện coi như tạm an ổn cho đến 10 gìơ tối.
- Ư...! Tạo ra môn ngữ văn chi không biết, hại mình nhức cả đầu. An Vũ à, cậu giết thảm tớ rồi, làm sao mà nhét hết đống sách này vô đầu chứ? Hừ... hừ.... hận, ta hận môn ngữ vănnnnnnnnn!
Ngồi trong phòng đọc mấy cuốn sách An Vũ đưa cho Nhi An vò đầu bức tóc, không đọc mà luôn miệng chửi rủa môn ngữ văn cuối cùng tức quá liền hét ầm lên.
" Cốc... cốc..."
- Sao? Việc gì? Khát rồi? Đói rồi?
Nhi An mở cửa phòng nhìn thấy Tề Hạo thì đen mặt, vặn vẹo miệng hỏi. Cô thật sự nghi ngờ tên này cố tình giả bệnh nặng nhằm hành hạ cô.
- Không. Anh muốn nói là em có thể nhỏ tiếng một chút không? Anh cũng phải ôn bài a.
Nghe Tề Hạo nói Nhi An ngẩn ra rồi đỏ mặt.
- Xin lỗi... tôi sẽ chú ý hơn.
Mất mặt quá! >^<
- À còn một việc.
- Việc gì? Tôi nhớ là không còn làm cái gì quái đản nữa mà.
- Anh muốn em qua phòng anh....
Chưa nói hết anh đã bị tiếng hét của Nhi An cắt lời.
- Tên thối! Anh muốn làm gì? Tôi đến là chăm sóc anh chứ không... Anh đừng làm bậy! Tránh ra! Tôi là cao thủ karate đấy! Khôn hồn thì biến!
Nhìn biểu hiện trên mặt của cô, lại thấy cô dùng tay che trước ngực rồi lùi xa anh ra, Tề Hạo liền bật cười. Cô nhóc này nghĩ đi đâu vậy hả?
Ai thấy tên biến thái nào như hắn không? Làm chuyện xấu mà còn hỏi trước, không, đưa ra đề nghị với người bị hại a. Thần kinh có vấn đề, bại não, nhũng não....!
- Ha ha ha ha... em nghĩ cái gì vậy?
-... bộ không đúng?
- Ân. Anh là muốn nhờ em qua chép bài giúp anh, tay anh bị thương không chép được.
Xấu hổ tập hai.
- ... À... ra vậy.
Thế là Nhi An qua phòng chép bài giúp Tề Hạo.
Sáng hôm sau.
- Á á á á á á á á!!!!!!!!!!
Vừa tỉnh dậy Nhi An liền thấy khuôn mặt tuyệt đẹp của Tề Hạo nằm đối diện mình. Chuyện khủng khiếp gì đây? Sao... sao Mình lại nằm chung giường với tên khốn này?! Không lẽ....
Nhi An hoảng hồn vội nhìn xuống thì thấy quần áo bản thân vẫn còn nguyên vẹn trên người thì nhẹ lòng. Như tại sao...
- Em dậy rồi?
Tề Hạo mơ màng thức dậy nhẹ dụi mắt, khuôn mặt còn ngái ngủ hỏi cô.
- Dậy rồi? Tôi hỏi anh tại sao tôi lại nằm trên giường anh hả? Tại sao không phải giường tôi? Đừng mơ nói tôi bị mộng du, tôi không có tiền sử bị bệnh đó.
Nhi An mặt hầm hầm tức giận luôn miệng mắng Tề Hạo.
- Không nhớ?
Tề Hạo nhướn mày nhìn cô.
- Nhớ gì? Anh đúng là tên biến thái, vô liêm sỉ, tên Đăng Đồ Tử chính hiệu! Lợi dụng lúc người khác ngủ mà làm trò ác ôn!
- Em không nhớ?
- Nhớ quỷ gì? Nhớ anh mang tôu qua phòng anh thế nào hả?
- Hôm qua em qua phòng anh chép bài dùm, chắc do mệt quá nên em ngủ gục trên bàn, anh gọi mãi không tỉnh nên bất đắc dĩ nên anh phải để em ngủ trên giường anh.
Tề Hạo không chấp nhất từ tốn giải thích. Hôm qua anh nhìn cô ngủ an bình như vậy trông thật đáng yêu, nhìn đôi môi đỏ tươi đang chu ra quyến rũ như vậy thật là hành hạ người khác.
-...
Hình như là có như vậy.
- Nhưng sao anh không mang tôi về phòng mà lại để tôi ngủ ở đây?
- Em quên tay anh bị thương sao? Anh mang em lên giường là hay rồi.
-...
Lần này thì khổ rồi. Vừa chiếm chỗ ngủ của người ta còn mắng người ta là biến thái. Nhi An, mi thật... hu hu... không biết hắn lại định gỉơ trò gì đây? Không được chuồn lẹ.
- Xin lỗi, do tôi không biết gì mà đã vô cớ mắng anh. Tôi... tôi không cố ý. Tôi về phòng a, sắp đến gìơ học rồi.
Nhi An nhảy xuống giường cúi người xin lỗi Tề Hạo rồi nhanh chân chạy biến đi.
Hu hu... còn đâu hình tượng thục nữ chứ?!!!!
Ây, giàu thế này thì.... khủng khiếp quá. Chỉ nhìn sơ thôi cũng thấy toàn là hàng hiệu, ngay cả vật trang trí thôi cũng là hàng đắt tiền. Có cảm tưởng như đang ở trong khách sạn năm sao hàng đầu thế giới. Cảm giác phức tạp quá! Nếu không cẩn thận làm hư thì... thôi, cẩn thận tốt hơn. Nếu chưa giàu mà nợ ngập đầu thì chỉ có nước bỏ xứ mà đi. Ngẫm nghĩ rồi Nhi An mang đồ đi tắm.
30 phút sau.
Nhi An hít một hơi thật sâu gõ cửa phòng Tề Hạo. Dù thế nào đi nữa thì vết thương đó cũng vì cô mà có, cô cũng nên có trách nhiệm. Dù gì cũng đã đến thôi thì hoàn thành bổn phận thôi.
- Ai?
Trong phòng vọng ra giọng nói trầm ấm khàn khàn của Tề Hạo.
- Ưm... là tôi, Nhi An.
- Em vào đi.
Nhi An khẽ mở cửa đi vào thì thấy Tề Hạo ngồi trên ghế đang cố băng vế thương, bên bàn để rất nhiều dụng cụ y tế. Nhi An không nói gì đi đến ngăn cản lại hành động của Tề Hạo, tự tay khử trùng, thoa thuốc rồi băng vết thương cho anh.
- Tay bị như vậy sao không nhờ tôi giúp? Băng một mình làm sao được hả?
- ... Anh không muốn làm phiền em. Việc này cũng dễ thôi, để anh tự làm.
Tề Hạo định lấy cuộn băng từ trong tay Nhi An thì bị cô nhăn mặt cản lại.
- Dễ cái đầu anh! Bị thương nặng thế này mà còn cố lái xe đưa tôi về. Bộ dây thần kinh đau của anh bị đứt rồi hả?!
- Không....
- Thôi đi. Tôi đến là để chăm sóc cho anh, khỏi bàn cãi nữa.
Nhi An nhìn xéo Tề Hạo một cái cảnh cáo. Cô nhìn lại vết thương đã được băng kỹ kia gật đầu một cái rồi đứng dậy dọn dẹp lại dụng cụ.
- Tốt rồi. Mau đi ăn thôi, đói chết người.
Nhìn Nhi An thong thả bước ra cửa Tề Hạo im lặng rồi khẽ mỉm cười, ánh mắt chứa đầy sự ôn nhu nhìn cô. Hóa ra, em vẫn quan tâm anh như vậy.
*
- Này, anh chẳng bảo là mỗi bữa đều có người đến nấu ăn sao? Sao bây gìơ không có ai thế?
Nhi An tìm khắp phòng bếp cũng không tìm thấy người đầu bếp nào, không, phải nói là từ khi vào đây chưa thấy một bóng người nào.
- Ân. Nhưng hôm nay anh không định về nhà nên cho họ về rồi.
-... -_-
Không phải anh cố tình chơi tôi chứ! Sao trùng hợp vậy? Khổ rồi, theo tình hình này không lẽ....
- Tiểu An, xin lỗi anh không cố ý. Hôm nay tay anh lại bị thương nên....
Nên tôi nấu chứ gì!
Nói nửa câu Tề Hạo ngước đôi mắt màu hộ phách xinh đẹp nhìn Nhi An, cô bất lực thở dài.
- Ok, tôi nấu. Ngồi yên đó đi, đừng đi lung tung mà nhìn trộm công thức nấu ăn của tôi.
- Ân.
Nhi An nhìn Tề Hạo rồi ủê oải đi vào nhà bếp.
30 phút sau.
- Này, nấu xong rồi. Mau ăn đi. Không ăn tôi ăn hết nhịn đói ráng chịu.
Nhi An vừa gắp mỳ vừa nói nói với Tề Hạo. May là trong nhà có mỳ gói không thì lại tốn sức đi mua đồ ăn rồi, vậy thì tốn thêm tiền nữa. Mà nhà giàu cũng có mỳ gói? Ừm, chắc để cho người lâu lâu ăn cho đỡ thèm, ăn đồ sang hoài cũng ngán.
-... Tiểu An, em loay hoay gần nửa tiếng trong bếp là để nấu mỳ sao?
Tề Hạo nhướn mày nhìn bát mỳ trước mặt rồi nhìn lại con người đang ăn mỳ sung sướng kia.
- Ân.
Húp hết nước mỳ Nhi An thỏa mãn nhìn lại Tề Hạo.
- Hạo, anh nghe tôi nói. Tôi bây gìơ nấu mỳ ăn là đỡ lắm rồi, nếu không là hôm nay chúng ta nhịn đói đấy.
- Em không... biết nấu ăn sao?
- Chiên trứng, nấu mỳ có được xem là nấu ăn không?
-...
- Nói chứ không hù, tôi từng xung phong làm bữa cơm cho cả nhà mà hại cả nhà hôm đó toàn ăn mỳ gói đấy. Ba ba còn khổ sở dọn lại cái bếp bị phá banh nữa nên.... anh yên tâm để tôi nấu sao?
Nhi An mỉm cười. Cô nói hoàn toàn là sự thật. Ai nói là phụ nữ phải biết nấu ăn ngon? Cô là không hạp rồi, bởi vậy mai sau cần tìm người đàn ông biết nấu nướng, phải, giống bố thì càng tốt.
Tề Hạo im lặng nhìn cô. Cứ tưởng hôm nay được ăn món do Tiểu An làm ai ngờ lại.... thôi, về sau anh nấu ăn là được.
- Này, ăn đi chứ. Không ăn thì tốn công tôi nấu đấy. Nếu không thì tôi ăn dùm cho.
Nhi An nhăn mày ra sức thúc.giục Tề Hạo.
- Em thấy anh có thể cầm đũa sao?
Nghe anh nói cô mới nhớ là anh bị thương ở tay phải vậy thì không thể dùng đũa được.
- Vậy thì phiền em.
Tề Hạo cười thích ý. Kể ra bị thương thế này cũng không lỗ.
Biết ngay mà. -_-||
Nhi An buồn phiền bước đến ngồi cạnh đút từng đũa cho anh.
- Mà này, anh định xử Tử Yên ra sao?
Vừa đút Tề Hạo Nhi An thuận miệng gợi chuyện, cô không muốn không khí này càng trở nên mờ ám với.ánh mắt Hạo nhìn cô đâu. Không phải hỏi vậy cho vui, cô vẫn thật sự muốn biết Tử Yên bây gìơ ra sao, cô hiểu cảm giác thích đơn phương một người, rất hiểu...
- Em lo cho cô ta?
Cô nhóc này, anh bị thương thế này mà em vẫn chưa hỏi thăm một câu lại đi quan tâm một người hại em!
- Ân. Dù sao cô ta cũng rất tội nghiệp.
Phải. Yêu quá mà không được đáp lại là vô cùng đau khổ. Khi nhìn vẻ mặt đau đớn của Tử Yên khi nghe chính miệng Tề Hạo từ chối, cô dường như cảm thấy phần nào đồng cảm, cô ta thật rất đáng thương.
- ... Em muốn anh xử lý cô ta thế nào? Dù sao người bị hại là em, anh muốn biết.
Tề Hạo ánh mắt tĩnh lặng nhìn Nhi An. Anh muốn biết cô muốn thế nào xử trí Tử Yên, nhưng anh đoán là...
-... tha cho cô ta đi.
Nhi An cúi mặt rồi ngẩn đầu nhìn thẳng Tề Hạo chậm rãi nói ra quyết định.
- Tại sao?
Đúng như anh đoán.
- Anh đừng nghĩ tôi nhân từ chẳng qua thấy bộ dáng cô ta lúc đó quá đáng thương, có lẽ bây gìơ cũng không khá hơn. Cũng tại cô ta quá yêu anh thôi, khi yêu thì đâu có lỗi. Xem như là tôi xúi quẩy bị kéo vào cuộc tình bi đát này đi.
Nhi An nhún vai tỏ ý không quan tâm. Tề Hạo nhìn cô thầm cười trong lòng. Hóa ra cô gái của anh lại có tâm hồn mềm yếu khác hẳn bên ngoài.
- Rồi anh tính làm gì cô ấy hả?
Theo tính tình hắn ta cùng với nét lạnh lùng ghê sợ lúc trong nhà kho kia thì... Tử Yên coi như lần này tôi nổi lòng tốt giúp cô đi.
- Cứ theo ý em mà tha cho cô ta đi.
Vốn anh không muốn bỏ qua dễ dàng cho Tử Yên nhưng nếu cô đã mở lời thì anh sẽ không truy cứu. Cứ xem như nhờ cô ta mà anh được gần Nhi An thế này, bỏ qua coi như không còn liên quan gì cô ta nữa.
Được anh đồng ý Nhi An liền vui vẻ tặng anh một nụ cười, tiếp tục công việc đút mỳ giúp anh.
Mọi chuyện coi như tạm an ổn cho đến 10 gìơ tối.
- Ư...! Tạo ra môn ngữ văn chi không biết, hại mình nhức cả đầu. An Vũ à, cậu giết thảm tớ rồi, làm sao mà nhét hết đống sách này vô đầu chứ? Hừ... hừ.... hận, ta hận môn ngữ vănnnnnnnnn!
Ngồi trong phòng đọc mấy cuốn sách An Vũ đưa cho Nhi An vò đầu bức tóc, không đọc mà luôn miệng chửi rủa môn ngữ văn cuối cùng tức quá liền hét ầm lên.
" Cốc... cốc..."
- Sao? Việc gì? Khát rồi? Đói rồi?
Nhi An mở cửa phòng nhìn thấy Tề Hạo thì đen mặt, vặn vẹo miệng hỏi. Cô thật sự nghi ngờ tên này cố tình giả bệnh nặng nhằm hành hạ cô.
- Không. Anh muốn nói là em có thể nhỏ tiếng một chút không? Anh cũng phải ôn bài a.
Nghe Tề Hạo nói Nhi An ngẩn ra rồi đỏ mặt.
- Xin lỗi... tôi sẽ chú ý hơn.
Mất mặt quá! >^<
- À còn một việc.
- Việc gì? Tôi nhớ là không còn làm cái gì quái đản nữa mà.
- Anh muốn em qua phòng anh....
Chưa nói hết anh đã bị tiếng hét của Nhi An cắt lời.
- Tên thối! Anh muốn làm gì? Tôi đến là chăm sóc anh chứ không... Anh đừng làm bậy! Tránh ra! Tôi là cao thủ karate đấy! Khôn hồn thì biến!
Nhìn biểu hiện trên mặt của cô, lại thấy cô dùng tay che trước ngực rồi lùi xa anh ra, Tề Hạo liền bật cười. Cô nhóc này nghĩ đi đâu vậy hả?
Ai thấy tên biến thái nào như hắn không? Làm chuyện xấu mà còn hỏi trước, không, đưa ra đề nghị với người bị hại a. Thần kinh có vấn đề, bại não, nhũng não....!
- Ha ha ha ha... em nghĩ cái gì vậy?
-... bộ không đúng?
- Ân. Anh là muốn nhờ em qua chép bài giúp anh, tay anh bị thương không chép được.
Xấu hổ tập hai.
- ... À... ra vậy.
Thế là Nhi An qua phòng chép bài giúp Tề Hạo.
Sáng hôm sau.
- Á á á á á á á á!!!!!!!!!!
Vừa tỉnh dậy Nhi An liền thấy khuôn mặt tuyệt đẹp của Tề Hạo nằm đối diện mình. Chuyện khủng khiếp gì đây? Sao... sao Mình lại nằm chung giường với tên khốn này?! Không lẽ....
Nhi An hoảng hồn vội nhìn xuống thì thấy quần áo bản thân vẫn còn nguyên vẹn trên người thì nhẹ lòng. Như tại sao...
- Em dậy rồi?
Tề Hạo mơ màng thức dậy nhẹ dụi mắt, khuôn mặt còn ngái ngủ hỏi cô.
- Dậy rồi? Tôi hỏi anh tại sao tôi lại nằm trên giường anh hả? Tại sao không phải giường tôi? Đừng mơ nói tôi bị mộng du, tôi không có tiền sử bị bệnh đó.
Nhi An mặt hầm hầm tức giận luôn miệng mắng Tề Hạo.
- Không nhớ?
Tề Hạo nhướn mày nhìn cô.
- Nhớ gì? Anh đúng là tên biến thái, vô liêm sỉ, tên Đăng Đồ Tử chính hiệu! Lợi dụng lúc người khác ngủ mà làm trò ác ôn!
- Em không nhớ?
- Nhớ quỷ gì? Nhớ anh mang tôu qua phòng anh thế nào hả?
- Hôm qua em qua phòng anh chép bài dùm, chắc do mệt quá nên em ngủ gục trên bàn, anh gọi mãi không tỉnh nên bất đắc dĩ nên anh phải để em ngủ trên giường anh.
Tề Hạo không chấp nhất từ tốn giải thích. Hôm qua anh nhìn cô ngủ an bình như vậy trông thật đáng yêu, nhìn đôi môi đỏ tươi đang chu ra quyến rũ như vậy thật là hành hạ người khác.
-...
Hình như là có như vậy.
- Nhưng sao anh không mang tôi về phòng mà lại để tôi ngủ ở đây?
- Em quên tay anh bị thương sao? Anh mang em lên giường là hay rồi.
-...
Lần này thì khổ rồi. Vừa chiếm chỗ ngủ của người ta còn mắng người ta là biến thái. Nhi An, mi thật... hu hu... không biết hắn lại định gỉơ trò gì đây? Không được chuồn lẹ.
- Xin lỗi, do tôi không biết gì mà đã vô cớ mắng anh. Tôi... tôi không cố ý. Tôi về phòng a, sắp đến gìơ học rồi.
Nhi An nhảy xuống giường cúi người xin lỗi Tề Hạo rồi nhanh chân chạy biến đi.
Hu hu... còn đâu hình tượng thục nữ chứ?!!!!
/72
|