Công ty KJ, tổng hành dinh tập đoàn Tề thị. Tại phòng làm việc của Tề Hạo.
- Chủ tịch, theo thông tin mật, cổ phần của một số cổ đông trong công ty đang bị một nhân vật mua lại với giá rất cao. Có lẽ âm mưu của người này là thâu tóm tập đoàn của chúng ta.
Sở Mạnh _ thư ký riêng của Tề Hạo, nghiêm cẩn báo cáo rõ ràng tình hình cho Tề Hạo. Vừa cúi đầu xem tài liệu Tề Hạo vừa nghe Sở Mạnh báo cáo, vài giây mày Tề Hạo nhíu chặt song liền nhanh giãn ra, anh gật đầu cho Sở Mạnh lui ra.
- Cậu biết phải làm gì rồi.
- Vâng, thưa chủ tịch.
Anh luôn tin tưởng Sở Mạnh cùng thông tin của cậu ta luôn chính xác. Hừ, ra tay rồi sao? Bây gìơ ra tay có phải quá chậm rồi không? Đợi chờ tóm gọn công ty này như vậy, ta thật muốn xem ngươi có thể gỉơ trò gì. Muốn đấu? Chúng ta sẽ hảo hảo đùa.
Tại một căn biệt thự ở quận X, nhà riêng của Tề Khang. Tại thư phòng.
- Việc ta sai ngươi làm tiến triển thế nào?
Tề Khang ngồi dựa người vào ghế nhàn hạ đọc báo, miệng ngậm một điếu thuốc. Khuôn mặt ông có vài phần khá giống đứa em trai mình _ Tề Khương, mái tóc đã ngã trắng bạc. Ông không hề nhìn người nam nhân áo đen đang đứng cúi đầu bên trái mình. Người áo đen khuôn mặt điển trai không tý cảm xúc, trên mặt chỉ là lạnh lùng khó có thể thấy nụ cười. Anh tuân thủ đúng bổn phận của cấp dưới rõ ràng báo cáo.
- Ông chủ, việc mua lại cổ phần của các cổ đông đang tiến triển thuận lợi, nhưng vẫn có một số vẫn còn e dè chưa muốn bán cho chúng ta.
- Cứ thuyết phục họ, về giá cả cứ để họ tự ra giá.
Tề Khang cười nhẹ nhàn nhạt nói.
- Vâng.
- Còn việc kia thế nào?
Bỏ tờ báo xuống, ông nâng cốc cafe lên nhấm một ngụm. Thông tin vừa rồi ông đã sớm đoán được, thông tin thứ hai này mới thực sự khiến ông quan tâm. Ngày tổ chức tiệc tại Bắc thị, ngừơi con gái có thể khiến cháu ông nhìn không rời mắt, có thể làm nó đau buồn kia thật khiến ông có vài phần hứng thú. Phải biết đứa cháu này là không ham mê nữ sắc, con gái với nó chỉ là công cụ để giải quyết nhu cầu, ngay cả với tiểu thư tập đoàn MxM cũng không làm nó để tâm, vậy mà cô gái này không chỉ lấy đi sự chú ý của nó còn khiến nó đau khổ, hơn nữa nghe nói cô ta lại đi chung với Lâm tổng của Lâm thị. Thế không thú vị sao?
- Thưa, cô gái ông chủ muốn biết tên Trần Vũ Nhi An, 24 tuổi, con gái của Trần Vũ Minh Lãng_ người bị tình nghi đã sát hại vợ chồng cựu chủ tịch Tề Khương. Hiện cô ta đang làm việc tại công ty X thuộc tập đoàn Lâm thị. Theo thuộc hạ biết, từ bảy năm trước cô ta đã từng là bạn gái của Tề Hạo_ chủ tịch hiện tại, bây gìơ có vẻ Lâm tổng đang rất ưu ái cô ta. Thuộc hạ còn được biết khả năng của cô ta rất cao, năm 17 tuổi đã đề ra kế hoạch giúp công ty X thoát khỏi phá sản.
- Được. Ngươi trước lui ra. Cứ điều tra thêm về cô gái này.
- Vâng.
Tề Khang cười một tiếng gật đầu cho phép thuộc hạ lui ra. Cô gái tên Nhi An này thật không tầm thường, từng là người yêu cũng là con gái của Trần Vũ Minh Lãng, người hại chết cha mẹ Tề Hạo. Cứu sống cả một công ty, khả năng này thật hiếm thấy. Tại sao Lâm tổng có thể để cô ta làm ở một công ty nhỏ đó a? Thật phí phạm. Xem ra đứa cháu mình thật có mắt chọn bạn gái.
Gìơ nghỉ trưa tại công ty X.
Bực thật. Tên Lâm tổng này là sao đây? Tại sao cứ bám riết lấy mình? Muốn có scandal đến vậy? Điên cũng vừa thôi chừa cho người khác điên với. Bà đây tự biết bản thân đây đẹp, thu hút rất nhiều "côn trùng" nhưng cũng đâu cần con "côn trùng" Lâm tổng đây cứ bám riết theo. Dù có bám cũng phải tránh nơi làm việc ra, thu hút ánh nhìn thì không nói gì, thu hút ánh mắt câm hận ghen ghét chết người kia thật sự là vấn đề lớn. Không xong, phải tìm cách tống cổ tên này đi cho đời nó bình an.
- Xin lỗi, Lâm tổng, ngài đây là ý gì a? Bây gìơ không phải gìơ làm việc, hiện tại nhân viên là tôi muốn nghỉ ngơi, ngài có thể tìm một bàn trống khác.
Nhi An cười nụ cười lạnh tanh, hướng Lâm Phong ôn hòa đề nghị.
Hừ, người ta đã lên tiếng đuổi người rồi mà còn ở lỳ không đi thì tên này quá sức mặt dày.
- An An, anh đây là muốn thân cận tìm hiểu nhân viên của mình. Đây phải nói là anh hiểu và thông cảm cho cấp dưới, em nỡ nào lại nói anh làm phiền?
Đáp lại sự khó chịu của Nhi An Lâm Phong nở nụ cười nhàn nhã uống tách cafe.
Mặt tên này thật sự quá dày. ╰_╯
Một giám đốc lãnh đạo cả một công ty mà lại có thời gian ăn không ngồi rồi rãnh rỗi uống cafe với cấp dưới mà tám chuyện sao? Không đời nào. Chắc chắn hắn tiếp cận mình là có vấn đề, tốt nhất là gặp hắn phải tránh xa một chút, phải, cứ xem hắn như ngừơi mang bệnh truyền nhiễm cần tránh đi.
- Lâm tổng, ngài thật sự muốn ngồi đây?
Nhi An cười cười nhìn Lâm Phong.
- Ân.
Được, bà đây cho ngươi ngồi đủ.
- Lâm tổng, ngài có cảm thấy ngồi mãi thế này thì có hơi chán không?
- ... Vậy gìơ thế nào?
Nhi An khẽ cười gian một tiếng rồi vui vẻ đề nghị.
- Hay chúng ta chơi một trò chơi đi.
- Trò gì?
- Ngài đồng ý đi đã.
- ... Ân.
- Ok. Ngài có tin tôi có cách có thể làm ngài rời khỏi ghế không?
- Em đang đùa sao?
Nếu anh không muốn cô có thể làm gì sao?
- Ngài muốn chứng thực không?
-... Ân.
- Nhưng điều kiện tiên quyết là ngài không được phản kháng lại bất cứ gì, cũng không được tự mình rời khỏi ghế, chỉ rời khỏi ghế nếu như là do tôi làm. Nếu ngài vi phạm các điều trên coi như ngài thua và phải đãi tiệc bao cả công ty đi hát karaoke. Ngài thấy thế nào? À, ngài yên tâm, tôi sẽ không làm gì ảnh hưởng xấu đến ngài đâu.
Cô nhóc này lại muốn làm gì đây? Có thể có cách làm anh rời khỏi ghế mà không ảnh hưởng đến anh? Thật đáng để thử.
- Được, anh đồng ý.
Lâm Phong cười chấp nhận.
- Là ngài nói nhá. Mọi người cũng nghe rồi phải không?
Nhi An cười tươi rồi hướng tất cả mọi người tại phòng ăn hỏi lại.
Mọi người tò mò cũng vui vẻ đồng ý làm trọng tài cho cuộc chơi. Không chừng nếu Lâm tổng thua thì được bao đi hát cũng nên.
- Vậy... trò chơi bắt đầu.
Nhi An nhìn Lâm Phong cười thật xinh đẹp, đột nhiên cô đẩy ghế rời đi bỏ lại Lâm Phong và mọi người chưa hiểu gì. Nhi An đi gần đến cửa thì quay đầu nói vọng lại.
- Lâm tổng, ngài đã hứa rồi. Nếu tự mình rời khỏi ghế thì ngài coi như thua cuộc phải bao cả công ty đi chơi a. Mọi người ở đây đều có thể làm chứng. Không được thất hứa đâu.
Nhi An bỏ đi để lại Lâm Phong ngồi đó dở khóc dở cười. Cô nhóc này quả là lắm mưu kế.
Thú vị.
Chiều, tan tầm, Nhi An rời công ty. Cô đi bộ một mình đến hiệu sách gần đó. Đã lâu rồi cô không chăm sóc tốt cho bản thân, coi như từ nay sẽ lại làm chính mình đi. Cô lựa vài cuốn sách trinh thám, vài cuốn sách về khoa học kỳ bí rồi trả tiền ra về. Sở thích của cô vẫn vậy, không khác xưa là mấy. Vẫn mấy cuốn truyện máu me ghê sợ, có vẻ không giống con gái nhưng đó là chính cô, không ai khác. Nhi An đi về gần đến nhà thì có cảm giác như có ai đó theo dõi mình, khi cô quay lại thì không thấy một ai, nghi ngờ, cô vờ như không có gì bình bình thản thản đi tiếp, đột nhiên quay người lại thì bắt gặp một bóng đen vừa nấp vào một con bức tường. Do quá tối cô không thấy rõ khuôn mặt, qua hình dáng chỉ sơ sài đoán được đó là một nam nhân mặc quần áo màu đen.
Gặp quỷ! Không phải mình bị tên biến thái nào theo dõi chứ? OMG!!! Biết mà, quá xinh đẹp cũng có cái khó của nó mà. Không ổn, không chừng tên này thần kinh có vấn đề lại làm ra việc gì thì xui xẻo. Gìơ mà đi nhanh về nhà thì tự mình cho hắn biết điạ chỉ sao? Không được, phải tìm cách.
Nhi An rùng mình một cái. Cô hít một hơi từ tốn đi về phiá trước, nếu không lầm thì gần nhà cô có một công viên nhỏ cho các bé ở khu phố chơi, mà ở đó cây cối hơi nhiều dễ cho co lẩn tránh. Nghĩ rồi Nhi An đi thẳng đến công viên, như cô đoán người kia cũng theo sát cô. Nhi An thầm cầu trời khấn phật, đến công viên cô nhanh mắt đảo quanh một vòng, thấy được nơi cần tìm Nhi An nhanh chân chạy đến lẩn vào lùm cây, người áo đen kia thấy vậy liền chạy đến nhưng lại không thấy cô, hắn tìm khắp nơi, nhân cơ hội Nhi An thoát ra chạy thẳng về nhà.
Muốn bắt bà? Hừ, về nhà mà học thêm mấy năm nữa đi.
Nhà Trần gia.
- Con về rồi a.
- Này, sao hôm nay chị về trễ vậy?
Tuấn Phong ngồi chơi game trên ghế sofa nơi phòng khách nhăn mặt trách cứ cô.
- Sao? Có một số việc nên về trễ thôi. Ba mẹ đâu rồi?
Nhi An tháo giày để lên kệ, cô nhìn quanh khắp nhà nhưng không thấy ba mẹ đâu.
- Ba thì đang ở trong bếp, mẹ thì đang ở trong phòng, nghe nói là mẹ đang phụ trách một dự án quan trọng nào đó.
- Ba ở trong bếp mà sao em không vào phụ hả?
- Không cần. Ba chuẩn bị xong hết rồi, con gọi mẹ ra ăn cơm.
Tiếng ba Trần từ trong bếp vọng ra. Dù vẫn bị tình nghi hay giám sát, dù công việc gặp chút khó khăn, ba Trần vẫn tỏ ra bình thường, làm việc hay sinh hoạt ông vẫn không chút thay đổi, vẫn là nhàn nhã xem mọi thứ. Nhìn vậy Nhi An một phần cảm thấy vui vừa thấy lo, ba như thế có phải hơi vô tư không?
Vì như vậy Nhi An chưa lần nào từ bỏ việc điều tra ra sự thật sau tai nạn của vợ chồng bác Tề. Cô không muốn bản thân mãi ngồi im mà đợi chờ kết quả điều tra của cảnh sát. Dù bảy năm trôi qua, dù chứng cứ dần mai một, cô vẫn sẽ tiếp tục tìm kiếm. Không những vì ba cô, cô còn vì vợ chồng bác Tề, có luôn có linh cảm họ vẫn còn sống.
- Chủ tịch, theo thông tin mật, cổ phần của một số cổ đông trong công ty đang bị một nhân vật mua lại với giá rất cao. Có lẽ âm mưu của người này là thâu tóm tập đoàn của chúng ta.
Sở Mạnh _ thư ký riêng của Tề Hạo, nghiêm cẩn báo cáo rõ ràng tình hình cho Tề Hạo. Vừa cúi đầu xem tài liệu Tề Hạo vừa nghe Sở Mạnh báo cáo, vài giây mày Tề Hạo nhíu chặt song liền nhanh giãn ra, anh gật đầu cho Sở Mạnh lui ra.
- Cậu biết phải làm gì rồi.
- Vâng, thưa chủ tịch.
Anh luôn tin tưởng Sở Mạnh cùng thông tin của cậu ta luôn chính xác. Hừ, ra tay rồi sao? Bây gìơ ra tay có phải quá chậm rồi không? Đợi chờ tóm gọn công ty này như vậy, ta thật muốn xem ngươi có thể gỉơ trò gì. Muốn đấu? Chúng ta sẽ hảo hảo đùa.
Tại một căn biệt thự ở quận X, nhà riêng của Tề Khang. Tại thư phòng.
- Việc ta sai ngươi làm tiến triển thế nào?
Tề Khang ngồi dựa người vào ghế nhàn hạ đọc báo, miệng ngậm một điếu thuốc. Khuôn mặt ông có vài phần khá giống đứa em trai mình _ Tề Khương, mái tóc đã ngã trắng bạc. Ông không hề nhìn người nam nhân áo đen đang đứng cúi đầu bên trái mình. Người áo đen khuôn mặt điển trai không tý cảm xúc, trên mặt chỉ là lạnh lùng khó có thể thấy nụ cười. Anh tuân thủ đúng bổn phận của cấp dưới rõ ràng báo cáo.
- Ông chủ, việc mua lại cổ phần của các cổ đông đang tiến triển thuận lợi, nhưng vẫn có một số vẫn còn e dè chưa muốn bán cho chúng ta.
- Cứ thuyết phục họ, về giá cả cứ để họ tự ra giá.
Tề Khang cười nhẹ nhàn nhạt nói.
- Vâng.
- Còn việc kia thế nào?
Bỏ tờ báo xuống, ông nâng cốc cafe lên nhấm một ngụm. Thông tin vừa rồi ông đã sớm đoán được, thông tin thứ hai này mới thực sự khiến ông quan tâm. Ngày tổ chức tiệc tại Bắc thị, ngừơi con gái có thể khiến cháu ông nhìn không rời mắt, có thể làm nó đau buồn kia thật khiến ông có vài phần hứng thú. Phải biết đứa cháu này là không ham mê nữ sắc, con gái với nó chỉ là công cụ để giải quyết nhu cầu, ngay cả với tiểu thư tập đoàn MxM cũng không làm nó để tâm, vậy mà cô gái này không chỉ lấy đi sự chú ý của nó còn khiến nó đau khổ, hơn nữa nghe nói cô ta lại đi chung với Lâm tổng của Lâm thị. Thế không thú vị sao?
- Thưa, cô gái ông chủ muốn biết tên Trần Vũ Nhi An, 24 tuổi, con gái của Trần Vũ Minh Lãng_ người bị tình nghi đã sát hại vợ chồng cựu chủ tịch Tề Khương. Hiện cô ta đang làm việc tại công ty X thuộc tập đoàn Lâm thị. Theo thuộc hạ biết, từ bảy năm trước cô ta đã từng là bạn gái của Tề Hạo_ chủ tịch hiện tại, bây gìơ có vẻ Lâm tổng đang rất ưu ái cô ta. Thuộc hạ còn được biết khả năng của cô ta rất cao, năm 17 tuổi đã đề ra kế hoạch giúp công ty X thoát khỏi phá sản.
- Được. Ngươi trước lui ra. Cứ điều tra thêm về cô gái này.
- Vâng.
Tề Khang cười một tiếng gật đầu cho phép thuộc hạ lui ra. Cô gái tên Nhi An này thật không tầm thường, từng là người yêu cũng là con gái của Trần Vũ Minh Lãng, người hại chết cha mẹ Tề Hạo. Cứu sống cả một công ty, khả năng này thật hiếm thấy. Tại sao Lâm tổng có thể để cô ta làm ở một công ty nhỏ đó a? Thật phí phạm. Xem ra đứa cháu mình thật có mắt chọn bạn gái.
Gìơ nghỉ trưa tại công ty X.
Bực thật. Tên Lâm tổng này là sao đây? Tại sao cứ bám riết lấy mình? Muốn có scandal đến vậy? Điên cũng vừa thôi chừa cho người khác điên với. Bà đây tự biết bản thân đây đẹp, thu hút rất nhiều "côn trùng" nhưng cũng đâu cần con "côn trùng" Lâm tổng đây cứ bám riết theo. Dù có bám cũng phải tránh nơi làm việc ra, thu hút ánh nhìn thì không nói gì, thu hút ánh mắt câm hận ghen ghét chết người kia thật sự là vấn đề lớn. Không xong, phải tìm cách tống cổ tên này đi cho đời nó bình an.
- Xin lỗi, Lâm tổng, ngài đây là ý gì a? Bây gìơ không phải gìơ làm việc, hiện tại nhân viên là tôi muốn nghỉ ngơi, ngài có thể tìm một bàn trống khác.
Nhi An cười nụ cười lạnh tanh, hướng Lâm Phong ôn hòa đề nghị.
Hừ, người ta đã lên tiếng đuổi người rồi mà còn ở lỳ không đi thì tên này quá sức mặt dày.
- An An, anh đây là muốn thân cận tìm hiểu nhân viên của mình. Đây phải nói là anh hiểu và thông cảm cho cấp dưới, em nỡ nào lại nói anh làm phiền?
Đáp lại sự khó chịu của Nhi An Lâm Phong nở nụ cười nhàn nhã uống tách cafe.
Mặt tên này thật sự quá dày. ╰_╯
Một giám đốc lãnh đạo cả một công ty mà lại có thời gian ăn không ngồi rồi rãnh rỗi uống cafe với cấp dưới mà tám chuyện sao? Không đời nào. Chắc chắn hắn tiếp cận mình là có vấn đề, tốt nhất là gặp hắn phải tránh xa một chút, phải, cứ xem hắn như ngừơi mang bệnh truyền nhiễm cần tránh đi.
- Lâm tổng, ngài thật sự muốn ngồi đây?
Nhi An cười cười nhìn Lâm Phong.
- Ân.
Được, bà đây cho ngươi ngồi đủ.
- Lâm tổng, ngài có cảm thấy ngồi mãi thế này thì có hơi chán không?
- ... Vậy gìơ thế nào?
Nhi An khẽ cười gian một tiếng rồi vui vẻ đề nghị.
- Hay chúng ta chơi một trò chơi đi.
- Trò gì?
- Ngài đồng ý đi đã.
- ... Ân.
- Ok. Ngài có tin tôi có cách có thể làm ngài rời khỏi ghế không?
- Em đang đùa sao?
Nếu anh không muốn cô có thể làm gì sao?
- Ngài muốn chứng thực không?
-... Ân.
- Nhưng điều kiện tiên quyết là ngài không được phản kháng lại bất cứ gì, cũng không được tự mình rời khỏi ghế, chỉ rời khỏi ghế nếu như là do tôi làm. Nếu ngài vi phạm các điều trên coi như ngài thua và phải đãi tiệc bao cả công ty đi hát karaoke. Ngài thấy thế nào? À, ngài yên tâm, tôi sẽ không làm gì ảnh hưởng xấu đến ngài đâu.
Cô nhóc này lại muốn làm gì đây? Có thể có cách làm anh rời khỏi ghế mà không ảnh hưởng đến anh? Thật đáng để thử.
- Được, anh đồng ý.
Lâm Phong cười chấp nhận.
- Là ngài nói nhá. Mọi người cũng nghe rồi phải không?
Nhi An cười tươi rồi hướng tất cả mọi người tại phòng ăn hỏi lại.
Mọi người tò mò cũng vui vẻ đồng ý làm trọng tài cho cuộc chơi. Không chừng nếu Lâm tổng thua thì được bao đi hát cũng nên.
- Vậy... trò chơi bắt đầu.
Nhi An nhìn Lâm Phong cười thật xinh đẹp, đột nhiên cô đẩy ghế rời đi bỏ lại Lâm Phong và mọi người chưa hiểu gì. Nhi An đi gần đến cửa thì quay đầu nói vọng lại.
- Lâm tổng, ngài đã hứa rồi. Nếu tự mình rời khỏi ghế thì ngài coi như thua cuộc phải bao cả công ty đi chơi a. Mọi người ở đây đều có thể làm chứng. Không được thất hứa đâu.
Nhi An bỏ đi để lại Lâm Phong ngồi đó dở khóc dở cười. Cô nhóc này quả là lắm mưu kế.
Thú vị.
Chiều, tan tầm, Nhi An rời công ty. Cô đi bộ một mình đến hiệu sách gần đó. Đã lâu rồi cô không chăm sóc tốt cho bản thân, coi như từ nay sẽ lại làm chính mình đi. Cô lựa vài cuốn sách trinh thám, vài cuốn sách về khoa học kỳ bí rồi trả tiền ra về. Sở thích của cô vẫn vậy, không khác xưa là mấy. Vẫn mấy cuốn truyện máu me ghê sợ, có vẻ không giống con gái nhưng đó là chính cô, không ai khác. Nhi An đi về gần đến nhà thì có cảm giác như có ai đó theo dõi mình, khi cô quay lại thì không thấy một ai, nghi ngờ, cô vờ như không có gì bình bình thản thản đi tiếp, đột nhiên quay người lại thì bắt gặp một bóng đen vừa nấp vào một con bức tường. Do quá tối cô không thấy rõ khuôn mặt, qua hình dáng chỉ sơ sài đoán được đó là một nam nhân mặc quần áo màu đen.
Gặp quỷ! Không phải mình bị tên biến thái nào theo dõi chứ? OMG!!! Biết mà, quá xinh đẹp cũng có cái khó của nó mà. Không ổn, không chừng tên này thần kinh có vấn đề lại làm ra việc gì thì xui xẻo. Gìơ mà đi nhanh về nhà thì tự mình cho hắn biết điạ chỉ sao? Không được, phải tìm cách.
Nhi An rùng mình một cái. Cô hít một hơi từ tốn đi về phiá trước, nếu không lầm thì gần nhà cô có một công viên nhỏ cho các bé ở khu phố chơi, mà ở đó cây cối hơi nhiều dễ cho co lẩn tránh. Nghĩ rồi Nhi An đi thẳng đến công viên, như cô đoán người kia cũng theo sát cô. Nhi An thầm cầu trời khấn phật, đến công viên cô nhanh mắt đảo quanh một vòng, thấy được nơi cần tìm Nhi An nhanh chân chạy đến lẩn vào lùm cây, người áo đen kia thấy vậy liền chạy đến nhưng lại không thấy cô, hắn tìm khắp nơi, nhân cơ hội Nhi An thoát ra chạy thẳng về nhà.
Muốn bắt bà? Hừ, về nhà mà học thêm mấy năm nữa đi.
Nhà Trần gia.
- Con về rồi a.
- Này, sao hôm nay chị về trễ vậy?
Tuấn Phong ngồi chơi game trên ghế sofa nơi phòng khách nhăn mặt trách cứ cô.
- Sao? Có một số việc nên về trễ thôi. Ba mẹ đâu rồi?
Nhi An tháo giày để lên kệ, cô nhìn quanh khắp nhà nhưng không thấy ba mẹ đâu.
- Ba thì đang ở trong bếp, mẹ thì đang ở trong phòng, nghe nói là mẹ đang phụ trách một dự án quan trọng nào đó.
- Ba ở trong bếp mà sao em không vào phụ hả?
- Không cần. Ba chuẩn bị xong hết rồi, con gọi mẹ ra ăn cơm.
Tiếng ba Trần từ trong bếp vọng ra. Dù vẫn bị tình nghi hay giám sát, dù công việc gặp chút khó khăn, ba Trần vẫn tỏ ra bình thường, làm việc hay sinh hoạt ông vẫn không chút thay đổi, vẫn là nhàn nhã xem mọi thứ. Nhìn vậy Nhi An một phần cảm thấy vui vừa thấy lo, ba như thế có phải hơi vô tư không?
Vì như vậy Nhi An chưa lần nào từ bỏ việc điều tra ra sự thật sau tai nạn của vợ chồng bác Tề. Cô không muốn bản thân mãi ngồi im mà đợi chờ kết quả điều tra của cảnh sát. Dù bảy năm trôi qua, dù chứng cứ dần mai một, cô vẫn sẽ tiếp tục tìm kiếm. Không những vì ba cô, cô còn vì vợ chồng bác Tề, có luôn có linh cảm họ vẫn còn sống.
/72
|