Ngay khi vừa nghe tin Tề Hạo tỉnh lại, tất cả người thân quen đều đến thăm anh. Gia đình Nhi An cùng nhau đến thăm anh ngay sau ngày anh tỉnh lại, sau đó là hai người bạn thân vừa trở về nước Minh Hoàng cùng Tần Vũ. Khi vừa nghe việc anh bị thương nhập viện cả hai liền tức tốc đến thăm, An Vũ cũng đến thăm anh. Cô Lục Như đã lấy lại hoàn toàn ký ức, tình trạng của bác Khương đã dần chuyển biến tốt, bác sĩ nói có lẽ bệnh nhân sẽ tỉnh lại trong khoảng thời gian ngắn.
Hàng loạt tin vui cứ dần kéo đến. Ba Trần không còn nằm trong viện tình nghi giám sát, đã được trả lại sự trong sạch. Tề Khang bị tù chung thân về việc chủ mưu ám hại người khác, tham nhũng công quỹ và tàng trữ súng trái phép. Tình trạng chấn thương của Hồ Nam đã dần chuyển tốt, đang trong trạng thái hồi phục.
Một tháng sau. Tề Hạo đã xuất viện được một tuần.
Từ ngày Nhi An cùng gia đình đến thăm bệnh anh, và sau thêm hai lần thăm bệnh anh rồi đi nhanh chóng, cô vẫn chưa lần nào đến thăm anh riêng một mình thêm lần nào nữa. Dù trước đó cô luôn bên cạnh chăm sóc anh nhưng sau khi anh tỉnh lại cô lại không dám gặp mặt. Bởi... cô sợ phải đối mặt... trả lời câu hỏi của anh. Cô... có nên một lần nữa bên cạnh yêu anh?
Nhi An trở lại làm việc đã được ba ngày, đồng nghiệp ai ai cũng tán thưởng, tôn trọng cô hơn rất nhiều, ngay cả trưởng phòng cũng không dám xem thường cô bởi vì họ đã nghe bản kế hoạch do chính cô đề ra được cả Tổng giám đốc lẫn công ty đối tác đánh giá rất cao, còn giành hợp đồng lớn về cho công ty. Sự đối đãi của mọi người với cô ngày càng tốt nhưng nó vẫn không làm tâm trạng cô tốt hơn.
Buổi chiều sát gìơ tan làm, Nhi An hẹn An Vũ đi ăn tối tại một nhà hàng gia đình hai cô vẫn thường đến. Gần đến gìơ hẹn Nhi An nhanh chóng thu dọn đồ đạc, công việc khiến cô khá mệt mỏi, chắc do tâm trạng không tốt. Vừa bước ra khỏi cửa công ty cô ngay lập tức thấy một chiếc xe đua cao cấp màu đen dựng trước cửa, cô hơi nhíu mày.
Ai lại đi đậu xe ngay cửa công ty của người khác? Bất lịch sự. Bộ hết chỗ đậu à? Vua chắc? Chắn mất cả lối đi!
Các nhân viên khác đi ra cũng có người khó chịu nhăn mày bàn tán. Nhi An định rẽ né xe đi sang hướng khác thì cửa xe bật mở, Tề Hạo bước ra khỏi xe phong độ nở nụ cười gọi tên cô.
- Tiểu An, lâu quá không gặp.
Cô kinh ngạc nhìn anh không nói được gì, các đồng nghiệp nữ khi vừa thấy anh liền thích thú, to nhỏ bàn tán hơn, có người còn lén nhìn chụp ảnh anh. Tề Hạo không mảy may chú ý bước đến đứng trước cô cười mê hoặc.
Chết rồi! Tìm đến tận cửa bất ngờ như vậy né làm sao a? Thôi rồi, mình vẫn chưa có câu trả lời, làm sao ứng phó đây?
Nhi An đang bối rối chưa biết làm gì thì Tề Hạo đột nhiên nắm tay cô kéo vào xe đưa đi trước sự hâm mộ của các bạn đồng nghiệp. Anh lái xe đưa cô một bãi biển vắng, nước biển đen sóng vỗ rì rào phản chiếu cả trăng và sao, gío biển lành lạnh mát rượi, ánh trăng dịu nhẹ tỏa sáng khắp phiá. Anh nắm tay cô đến bờ biển, nụ cười trên môi chưa hề tắt. Đến nơi thích hợp Tề Hạo xoay người lại đối diện cô, anh búng tay một cái xung quanh hai người các ánh đèn neon nhiều màu tỏa sáng theo hình trái tim. Nhi An bất ngờ vừa kinh ngạc nhìn quanh sau cô hơi đỏ mặt nhìn anh.
Ý tứ gì đây? Chẳng lẽ giống như mấy bộ phim Hàn quốc sến súa kia?
Khi anh vừa đưa cô đến biển cô bỗng nhớ về kỷ niệm trước kia ở thành phố G. Cũng là tại bãi biển, anh giải thích toàn bộ nguyên nhân cho cô, anh nói... anh vẫn yêu cô. Nhưng khi đó cô đã khóc... còn bây gìơ...
- Tiểu An, em hiểu hôm nay anh đưa em đến đây làm gì phải không?
Cô im lặng cúi đầu không nói.
- Anh biết anh không thể bắt em chấp nhận anh ngay lập tức sau những việc anh đã làm. Anh không vội, anh sẽ đợi, đợi ngày em sẽ lại yêu anh, chấp nhận bên anh. Bây gìơ, anh chỉ muốn em biết là anh vẫn còn yêu em rất nhiều.
Tề Hạo dịu dàng thâm tình nói với cô. Anh biết, sau những việc tàn nhẫn anh gây ra cho cô anh không có quyền hay tư cách ép buộc cô, cái anh có thể làm chỉ là đợi. Nhưng là anh cam tâm, dù là bao lâu vẫn có thể đợi.
Sau hồi lâu im lặng Nhi An ngẩn đầu nói. Những lời kia của anh thật làm cô cảm động, rất cảm động và bản thân cô biết rõ mình còn yêu anh nhiều như thế nào nhưng việc quay trở lại... cô vẫn chưa thể quyết định.
- Nghe anh nói vẫn còn yêu em, em thật sự rất vui bởi em... vẫn yêu anh rất nhiều. Lúc trước em cứ nghĩ bản thân có thể hoàn toàn quên anh, từ bỏ tình yêu này nhưng có lẽ quá khó nên cho đến gìơ em vẫn chưa làm được. Yêu đã khó, muốn quên đi còn khó hơn. Bây gìơ nếu anh nói muốn quay lại... với em đó vẫn là chưa thể.
- Anh biết, anh có thể đợi. Mọi chuyện trước kia cứ để thời gian cuốn đi, chúng ta chỉ cần làm lại từ đầu trong tương lai.
Tề Hạo không tức giận hay khó chịu, anh ôn nhu nói.
Cô và anh nhìn nhau nở nụ cười. Phải, quá khứ là quá khứ, bây gìơ là do hiện tại và tương lại quyết định.
Từ hôm đó thi thoảng cô và anh gặp nhau, cùng nhau đi uống cafe hay đi đâu đó gần thành phố dã ngoại. Dù đối với nhau như bạn bè nhưng cả hai vẫn biết đó là cách hiện tại tốt nhất để bồi dưỡng tình cảm. Hai gia đình Tề Trần lần nữa nối lại mối quan hệ khắt khít ngày xưa. Ba Tề đã tỉnh lại và tình trạng sức khỏe dần tóc lên.
Vào một ngày chủ nhật trời trong xanh...
Cả Nhi An và Tề Hạo đang cùng nhau ngồi tại một góc công viên đọc sách, mỗi người có một ly cafe nóng bên cạnh.
- Anh nói này Tiểu An, em có thật là nữ không? Đáng ra phái nữ thì phải đọc các tiểu thuyết ngôn tình hay mấy truyện nhẹ nhàng, ai lại đi đọc mấy truyện giết người chết chóc ma ám thế kia.
Tề Hạo nhìn cuốn truyện trinh thám mà bạn anh nói là rất ghê rợn đang trong tay cô thì nhướn mày nói. Sở thích của cô đúng là từ nhỏ đến lớn không thay đổi.
- Ý gì chứ? Sở thích của em vốn là vậy. Nó còn tốt hơn là cuốn sách về kinh tế kia của anh. Thật nhàm chán khô khan.
Nhi An trề môi bất mãn nói. Ở đâu ra loại người phê phán sở thích của người khác thế này a? Hừ, trinh thám là hay nhất.
Đang nói chuyện vui vẻ thì một bóng người che khuất một phần ánh sáng đứng trước mặt cả hai.
- Đã lâu không gặp.
Jenny nở nụ cười xinh đẹp với cả hai. Khi vừa thấy Jenny cả cô và anh có phần hơi bất ngờ. Từ ngày việc kia xảy ra Jenny đã nộp đơn xin tạm nghỉ một thời gian, gìơ lại xuất hiện ở nơi đây thật... có phần tình cờ.
- Lâu quá không gặp. Cô dạo này vẫn khỏe chứ?
Tề Hạo thân thiện nở nụ cười. Nhi An bên cạnh cũng lịch sự cúi đầu chào. Cô đã nghe Tề Hạo kể lại sự việc của Jenny, cô cảm thấy tội cho cô ấy hơn là đáng trách bởi yêu thì đâu có lỗi, chỉ là do cô ấy bị lợi dụng nên mới làm ra những việc như thế.
- Nhìn hai người có lẽ đang rất hạnh phúc. Tôi xin chúc mừng cả hai.
Jenny cười nói.
- Cám ơn cô.
Tề Hạo nhẹ nói.
- Đơn nghỉ việc em đã gửi cho anh. Bây gìơ em đến đây chỉ là để chào tạm biệt cả hai người. Em sẽ trở lại Anh.
Từ hôm cô làm việc lấy tài liệu không thành và bị anh từ chối thẳng thừng. Cô đac suy nghĩ kỹ càng và nhận ra rằng, cô không việc gì phải từ bỏ tương lai chỉ vì một người đàn ông không yêu mình. Cái đó không phải là yêu là là cố chấp ngu ngốc. Cái nhận lại cuối cùng cũng chỉ bản thân đau khổ.
- Chúc cả hai hạnh phúc.
Jenny nói lời cuối cùng nở nụ cười xinh đẹp rồi rời đi.
- Chờ đã.
Nhi An từ xa chạy đến đuổi theo Jenny. Jenny khó hiểu nhìn cô.
- Còn việc gì sao?
- Không có gì. Tôi chỉ là muốn làm bạn với cô. Có được không?
Trước sự kinh ngạc của Jenny Nhi An chỉ cười giải thích.
- Nếu trước kia không có hiểu lầm thì tôi đã thật sự muốn làm bạn với cô. Tôi biết lúc đó cô rất ghéy tôi, tôi cũng không thích cô. Đơn giản vì cá tính dám nghĩ dám làm thẳng thắng của cô thôi. Nâng lên thì vẫn có thể hạ xuống.
- Cô gìơ không ghét tôi?
Jenny khẽ hỏi lại.
- Trước kia có nhưng gìơ đã không còn.
- Vậy... tôi càng vui khi có người bạn như cô.
Jenny cười tươi nói. Cuối cùng, cô cũng có một người bạn thật sự.
Sau khi Jenny đi, Nhi An vẫn đứng đó nhìn theo bóng dáng cô.
- Kết quả thế nào?
Tề Hạo từ phiá sau đi đến.
- Không có gì. Chẳng qua em nhận ra một điều trên thế giới này không có đường cùng, nó chỉ có rất ranh giới. Chỉ cần vượt qua ranh giới đó, tương lai sẽ nằm trong tay ta.
Nhi An khẽ lắc đầu nhẹ nói.
- Sao đột nhiên lại sâu sắc như vậy?
- Tâm trạng thôi. Nào, đọc sách tiếp đi, đang đến đoạn gây cấn mà. Em muốn xem phán đoán của mình có đúng không.
Cô chủ động nắm tay anh quay lại chỗ. Anh chỉ khẽ cười để tay mình nằm yên trong tay cô.
Không chỉ có tương lai, mà cả hạnh phúc cũng sẽ do ta nắm gĩư.
~~HOÀN~~
Chân thành cám ơn mọi người trong thời gian qua đã ủng hộ bộ truyện của ta.
Hàng loạt tin vui cứ dần kéo đến. Ba Trần không còn nằm trong viện tình nghi giám sát, đã được trả lại sự trong sạch. Tề Khang bị tù chung thân về việc chủ mưu ám hại người khác, tham nhũng công quỹ và tàng trữ súng trái phép. Tình trạng chấn thương của Hồ Nam đã dần chuyển tốt, đang trong trạng thái hồi phục.
Một tháng sau. Tề Hạo đã xuất viện được một tuần.
Từ ngày Nhi An cùng gia đình đến thăm bệnh anh, và sau thêm hai lần thăm bệnh anh rồi đi nhanh chóng, cô vẫn chưa lần nào đến thăm anh riêng một mình thêm lần nào nữa. Dù trước đó cô luôn bên cạnh chăm sóc anh nhưng sau khi anh tỉnh lại cô lại không dám gặp mặt. Bởi... cô sợ phải đối mặt... trả lời câu hỏi của anh. Cô... có nên một lần nữa bên cạnh yêu anh?
Nhi An trở lại làm việc đã được ba ngày, đồng nghiệp ai ai cũng tán thưởng, tôn trọng cô hơn rất nhiều, ngay cả trưởng phòng cũng không dám xem thường cô bởi vì họ đã nghe bản kế hoạch do chính cô đề ra được cả Tổng giám đốc lẫn công ty đối tác đánh giá rất cao, còn giành hợp đồng lớn về cho công ty. Sự đối đãi của mọi người với cô ngày càng tốt nhưng nó vẫn không làm tâm trạng cô tốt hơn.
Buổi chiều sát gìơ tan làm, Nhi An hẹn An Vũ đi ăn tối tại một nhà hàng gia đình hai cô vẫn thường đến. Gần đến gìơ hẹn Nhi An nhanh chóng thu dọn đồ đạc, công việc khiến cô khá mệt mỏi, chắc do tâm trạng không tốt. Vừa bước ra khỏi cửa công ty cô ngay lập tức thấy một chiếc xe đua cao cấp màu đen dựng trước cửa, cô hơi nhíu mày.
Ai lại đi đậu xe ngay cửa công ty của người khác? Bất lịch sự. Bộ hết chỗ đậu à? Vua chắc? Chắn mất cả lối đi!
Các nhân viên khác đi ra cũng có người khó chịu nhăn mày bàn tán. Nhi An định rẽ né xe đi sang hướng khác thì cửa xe bật mở, Tề Hạo bước ra khỏi xe phong độ nở nụ cười gọi tên cô.
- Tiểu An, lâu quá không gặp.
Cô kinh ngạc nhìn anh không nói được gì, các đồng nghiệp nữ khi vừa thấy anh liền thích thú, to nhỏ bàn tán hơn, có người còn lén nhìn chụp ảnh anh. Tề Hạo không mảy may chú ý bước đến đứng trước cô cười mê hoặc.
Chết rồi! Tìm đến tận cửa bất ngờ như vậy né làm sao a? Thôi rồi, mình vẫn chưa có câu trả lời, làm sao ứng phó đây?
Nhi An đang bối rối chưa biết làm gì thì Tề Hạo đột nhiên nắm tay cô kéo vào xe đưa đi trước sự hâm mộ của các bạn đồng nghiệp. Anh lái xe đưa cô một bãi biển vắng, nước biển đen sóng vỗ rì rào phản chiếu cả trăng và sao, gío biển lành lạnh mát rượi, ánh trăng dịu nhẹ tỏa sáng khắp phiá. Anh nắm tay cô đến bờ biển, nụ cười trên môi chưa hề tắt. Đến nơi thích hợp Tề Hạo xoay người lại đối diện cô, anh búng tay một cái xung quanh hai người các ánh đèn neon nhiều màu tỏa sáng theo hình trái tim. Nhi An bất ngờ vừa kinh ngạc nhìn quanh sau cô hơi đỏ mặt nhìn anh.
Ý tứ gì đây? Chẳng lẽ giống như mấy bộ phim Hàn quốc sến súa kia?
Khi anh vừa đưa cô đến biển cô bỗng nhớ về kỷ niệm trước kia ở thành phố G. Cũng là tại bãi biển, anh giải thích toàn bộ nguyên nhân cho cô, anh nói... anh vẫn yêu cô. Nhưng khi đó cô đã khóc... còn bây gìơ...
- Tiểu An, em hiểu hôm nay anh đưa em đến đây làm gì phải không?
Cô im lặng cúi đầu không nói.
- Anh biết anh không thể bắt em chấp nhận anh ngay lập tức sau những việc anh đã làm. Anh không vội, anh sẽ đợi, đợi ngày em sẽ lại yêu anh, chấp nhận bên anh. Bây gìơ, anh chỉ muốn em biết là anh vẫn còn yêu em rất nhiều.
Tề Hạo dịu dàng thâm tình nói với cô. Anh biết, sau những việc tàn nhẫn anh gây ra cho cô anh không có quyền hay tư cách ép buộc cô, cái anh có thể làm chỉ là đợi. Nhưng là anh cam tâm, dù là bao lâu vẫn có thể đợi.
Sau hồi lâu im lặng Nhi An ngẩn đầu nói. Những lời kia của anh thật làm cô cảm động, rất cảm động và bản thân cô biết rõ mình còn yêu anh nhiều như thế nào nhưng việc quay trở lại... cô vẫn chưa thể quyết định.
- Nghe anh nói vẫn còn yêu em, em thật sự rất vui bởi em... vẫn yêu anh rất nhiều. Lúc trước em cứ nghĩ bản thân có thể hoàn toàn quên anh, từ bỏ tình yêu này nhưng có lẽ quá khó nên cho đến gìơ em vẫn chưa làm được. Yêu đã khó, muốn quên đi còn khó hơn. Bây gìơ nếu anh nói muốn quay lại... với em đó vẫn là chưa thể.
- Anh biết, anh có thể đợi. Mọi chuyện trước kia cứ để thời gian cuốn đi, chúng ta chỉ cần làm lại từ đầu trong tương lai.
Tề Hạo không tức giận hay khó chịu, anh ôn nhu nói.
Cô và anh nhìn nhau nở nụ cười. Phải, quá khứ là quá khứ, bây gìơ là do hiện tại và tương lại quyết định.
Từ hôm đó thi thoảng cô và anh gặp nhau, cùng nhau đi uống cafe hay đi đâu đó gần thành phố dã ngoại. Dù đối với nhau như bạn bè nhưng cả hai vẫn biết đó là cách hiện tại tốt nhất để bồi dưỡng tình cảm. Hai gia đình Tề Trần lần nữa nối lại mối quan hệ khắt khít ngày xưa. Ba Tề đã tỉnh lại và tình trạng sức khỏe dần tóc lên.
Vào một ngày chủ nhật trời trong xanh...
Cả Nhi An và Tề Hạo đang cùng nhau ngồi tại một góc công viên đọc sách, mỗi người có một ly cafe nóng bên cạnh.
- Anh nói này Tiểu An, em có thật là nữ không? Đáng ra phái nữ thì phải đọc các tiểu thuyết ngôn tình hay mấy truyện nhẹ nhàng, ai lại đi đọc mấy truyện giết người chết chóc ma ám thế kia.
Tề Hạo nhìn cuốn truyện trinh thám mà bạn anh nói là rất ghê rợn đang trong tay cô thì nhướn mày nói. Sở thích của cô đúng là từ nhỏ đến lớn không thay đổi.
- Ý gì chứ? Sở thích của em vốn là vậy. Nó còn tốt hơn là cuốn sách về kinh tế kia của anh. Thật nhàm chán khô khan.
Nhi An trề môi bất mãn nói. Ở đâu ra loại người phê phán sở thích của người khác thế này a? Hừ, trinh thám là hay nhất.
Đang nói chuyện vui vẻ thì một bóng người che khuất một phần ánh sáng đứng trước mặt cả hai.
- Đã lâu không gặp.
Jenny nở nụ cười xinh đẹp với cả hai. Khi vừa thấy Jenny cả cô và anh có phần hơi bất ngờ. Từ ngày việc kia xảy ra Jenny đã nộp đơn xin tạm nghỉ một thời gian, gìơ lại xuất hiện ở nơi đây thật... có phần tình cờ.
- Lâu quá không gặp. Cô dạo này vẫn khỏe chứ?
Tề Hạo thân thiện nở nụ cười. Nhi An bên cạnh cũng lịch sự cúi đầu chào. Cô đã nghe Tề Hạo kể lại sự việc của Jenny, cô cảm thấy tội cho cô ấy hơn là đáng trách bởi yêu thì đâu có lỗi, chỉ là do cô ấy bị lợi dụng nên mới làm ra những việc như thế.
- Nhìn hai người có lẽ đang rất hạnh phúc. Tôi xin chúc mừng cả hai.
Jenny cười nói.
- Cám ơn cô.
Tề Hạo nhẹ nói.
- Đơn nghỉ việc em đã gửi cho anh. Bây gìơ em đến đây chỉ là để chào tạm biệt cả hai người. Em sẽ trở lại Anh.
Từ hôm cô làm việc lấy tài liệu không thành và bị anh từ chối thẳng thừng. Cô đac suy nghĩ kỹ càng và nhận ra rằng, cô không việc gì phải từ bỏ tương lai chỉ vì một người đàn ông không yêu mình. Cái đó không phải là yêu là là cố chấp ngu ngốc. Cái nhận lại cuối cùng cũng chỉ bản thân đau khổ.
- Chúc cả hai hạnh phúc.
Jenny nói lời cuối cùng nở nụ cười xinh đẹp rồi rời đi.
- Chờ đã.
Nhi An từ xa chạy đến đuổi theo Jenny. Jenny khó hiểu nhìn cô.
- Còn việc gì sao?
- Không có gì. Tôi chỉ là muốn làm bạn với cô. Có được không?
Trước sự kinh ngạc của Jenny Nhi An chỉ cười giải thích.
- Nếu trước kia không có hiểu lầm thì tôi đã thật sự muốn làm bạn với cô. Tôi biết lúc đó cô rất ghéy tôi, tôi cũng không thích cô. Đơn giản vì cá tính dám nghĩ dám làm thẳng thắng của cô thôi. Nâng lên thì vẫn có thể hạ xuống.
- Cô gìơ không ghét tôi?
Jenny khẽ hỏi lại.
- Trước kia có nhưng gìơ đã không còn.
- Vậy... tôi càng vui khi có người bạn như cô.
Jenny cười tươi nói. Cuối cùng, cô cũng có một người bạn thật sự.
Sau khi Jenny đi, Nhi An vẫn đứng đó nhìn theo bóng dáng cô.
- Kết quả thế nào?
Tề Hạo từ phiá sau đi đến.
- Không có gì. Chẳng qua em nhận ra một điều trên thế giới này không có đường cùng, nó chỉ có rất ranh giới. Chỉ cần vượt qua ranh giới đó, tương lai sẽ nằm trong tay ta.
Nhi An khẽ lắc đầu nhẹ nói.
- Sao đột nhiên lại sâu sắc như vậy?
- Tâm trạng thôi. Nào, đọc sách tiếp đi, đang đến đoạn gây cấn mà. Em muốn xem phán đoán của mình có đúng không.
Cô chủ động nắm tay anh quay lại chỗ. Anh chỉ khẽ cười để tay mình nằm yên trong tay cô.
Không chỉ có tương lai, mà cả hạnh phúc cũng sẽ do ta nắm gĩư.
~~HOÀN~~
Chân thành cám ơn mọi người trong thời gian qua đã ủng hộ bộ truyện của ta.
/72
|