- Bà già trễ gìơ rồi kià. Mau thức dậy xuống ăn sáng. Bà mà không mau thì số phận bà ra sao thì tui không biết a.
Tuấn Phong lười biếng dựa người vào cửa nhàm chán ngáp một tiếng gọi Nhi An.
- Ưm... tha cho chị a. Đứa rm thân yêu, cho chị năm phút, năm phút nữa thôi.
Nhi An mơ màng trùm chăn kín người thều thào nói.
Cốp!!!
Tuấn Phong đi đến đá mạnh vào giường của Nhi An một cái rõ to, lớn tiếng nói.
- Bà còn không mau dậy hả?! Muốn năm phút? Với bà năm phút đủ sao? Có cả tiếng con heo mê ngủ như bà cũng chả vừa lòng. Có muốn cậu em thân yêu này gọi mẹ lên không hả?
Nhi An bật người ra khỏi chăn, tỉnh ngủ trừng mắt nhìn Tuấn Phong.
Hừ. Lại đem mẹ ra uy hiếp rồi a.
- Gì chứ dậy là được chứ gì. Lại lấy mẹ ra mà uy hiếp, đàn ông con trai gì mà cứ lấy mẹ ra đỡ đầu a.
- Không lấy mẹ ra hù dọa thì gìơ này chắc có một con heo mê ngủ đang bị mẹ trừng phạt rồi a.
Dựa người vào chiếc bàn Tuấn Phong thản nhiên nói.
- Gọi ai là heo thế hả? Là em mà nói chị vậy sao?
- Vậy chị yêu dấu nghĩ đi. Suốt ngày ăn với ngủ thế không giống heo là gì? Hay chị muốn cậu em yêu dấu này nói giống lợn?
- A....!!! Đâu ra đứa em nói xấu chị mình thế này hả? Chị đây nói cho biết ngoài ăn ngủ ra chị còn biết làm chút việc nhà a, còn biết xem manga, anime... như thế thể nào giống heo? Có thấy con heo nào biết coi truyện coi TV chưa? Còn thằng nhóc như mi suốt ngày là game, game và game có bao gìơ làm việc khác đâu. Thằng nhóc hư, hôm nay ta phải dạy cho mi một trận!
Dứt lời Nhi An nhảy ra khỏi giường tung một cước nhấm thẳng vào mặt Tuấn Phong.
Tuấn Phong nhanh nhẹn thân người xoay phải né ngay cú đá vừa hét.
- Có người chị bạo lực nào như bà không hả? Cứ tức giận là tung cước không nương tay. Tui mà không né là toi mạng a. Hừ, nói cho nghe, đây ngoài chơi game còn biết nấu mấy món đơn giản a, còn biết sửa điện a. Ai như lời bà nói. Rõ là vu khống. Tui không nhịn nữa... tiếp chiêu.
- Hừ nếu mi không chọc chị thì đâu cần ta ra tay! Tưởng đây sợ a? YA....!!!
Hai chị em Nhi An liên tục tung cước võ liên tiếp cho nhau, mặt người nào cũng bừng bừng nộ khí.
Thật tức quá mà nó là em mà lên giọng gọi chị mình là heo. Huhuhu... tôi khổ quá mà! Em nhà người ta thì gọi dạ bảo vâng, còn thằng em này nhẹ giọng thì bị cho là giả tạo, lớn tiếng thì nói là hung bạo. Làm sao là chiều nó? Đúng là ức chế mà.
Đâu ra người chị thế này a? Chị nhà người ta thì dịu dàng đáng yêu, thương em như báu vật. Còn chị mình thì hung hăng như bà chằn, lúc nào cũng đối nghịch. Thế thì bảo sao ôn hòa cho được. Bực quá a!
Cả phòng Nhi An vì trận đấu của cả hai mà rối tung cả lên.
- Hai đứa làm gì a? Mới sáng sớm đã muốn ta "ra tay" phải không?
Mẹ Trần đứng ngay cửa phòng, mắt lạnh nhìn hai người, xung quanh bà tỏa ra nồng đậm sát khí, giọng nói trầm ổn như kìm nén tức giận chậm rì rì phát ra.
Nhi An, Tuấn Phong:" tiêu rồi a!"
Hai người lập tức dừng ngay cuộc chiến, đổi sang khuôn mặt tươi cười, nắm tay vỗ vỗ vai nhau.
- Đâu có a. Tụi con chỉ là đang thử khả năng của nhau a. Lâu rồi tụi con không luyện tập karate cùng nhau nên nhớ... vậy nên vậy gìơ muốn ôn lại a.
Nhi An méo miệng khó khăn cười hề hề nói.
- Ha ha.. ha... phải, phải a. Lâu rồi không tập con sợ trình độ mình kém đi nên rủ chị tập chung a.
Tuấn phong gượng cười gật đầu phụ họa.
- Thật?
Mẹ Trần không nóng không lạnh hỏi lại.
- Thật... thật a. Tụi con thương nhau thế này làm sao có chuyện gây nhau được.
Hai chị em không hẹn đồng thanh nói. Nắm tay lắc lắc đưa qua đưa lại thể hiện tình chị em yêu thương nhau.
- Tốt nhất nên như vậy. Nếu không... các con tự biết hậu quả nhỉ?
- Vâ... vâng.
- Ừm. Vậy gìơ hai đứa chuẩn bị đi rồi xuống ăn sáng, ba tụi con đang đợi.
Mẹ Trần xoay người đi không quên để lại ánh mắt cảnh cáo cho hai chị em.
Thấy mẹ đã đi khỏi, Nhi An và Tuấn Phong thở phào.
Nguy hiểm quá.
Ngay lặp tức cả hai liếc nhau rồi hất tay ra ai trở về phòng nấy chuẩn bị.
__________
Ưm. Thật là mệt mỏi quá! Chẳng muốn đi học chút nào. Hôm nay lại không có môn toán lại là hai tiết ngữ văn, haiz... thật có lỗi với cô dạy ngữ văn quá! Hôm nay đành ngủ gục nữa rồi. Không hiểu sao môn nào mình học bài cũng vào nhưng duy chỉ môn ngữ văn là ngoại lệ. Chẳng lẽ học ngữ văn cũng cần duyên sao? Nếu vậy thì cái duyên với môn đó của mình chắc bị cắt bỏ lâu rồi a.
Đáng tiếc. Mình thật sự muốn học nhưng thiên không cho học thì đành chịu.
Bỏ đi. Gìơ ngủ là hay nhất. Sáng không tại thằng nhóc quỷ A Phong thì mình ngủ thêm 5 phút nữa rồi a.
Nhớ lại là thấy tức.
Nhi An nằm gục trên bàn nhắm mắt an tĩnh tìm chu công đánh cờ thì...
Rầm....!!
-Aaaaaaaa...!!
Quái gì a? Mới sáng sớm bộ có hotboy đến tìm sao mà bọn con gái hét như gặp quỷ vậy? Thật phiền. Định không cho ai ngủ sao?
Nhi An nhăn mặt lấy quyển sách ụp lên đầu cố xua đi tiếng ồn xung quanh.
Cộp cộp cộp!
Yên ắng.
May quá! Cuối cùng cũng biết nghĩ cho kẻ khác rồi a.
Tề Hạo đứng trước của lớp cô. Tụi con gái vừa thấy anh đã hét toáng lên thi nhau ùa lại chen chúc đứng cạnh anh.
Anh không hề quan tâm mọi người xung quanh, tâm trí chỉ tập trung tìm kiếm một nhân ảnh. Thấy được mục tiêu anh cười khẽ xuyên qua đám người bước lại phiá cô.
Thấy nụ cười lạnh lùng câu hồn của anh, cả đám con gái đồng thanh hét lên càng thêm chen chúc nhau.
Chưa hết bất ngờ, mọi người liền kinh ngạc khi thấy anh tiến lại phiá chỗ của Nhi An.
Tề Hạo thiếu gia lại đi quan tâm một con nhóc quê mùa bị cả trường kỳ thị?
Không thể nào!
Tề Hạo bước đến ngồi trước mặt nhìn cô đang say ngủ mà thích thú.
Cô nhóc này ngoại trừ ngủ còn làm gì nữa không? Chẳng lẽ ở nhà ngủ không đủ sao mà ngay cả đến trường cũng ngủ không ngừng nghỉ? Đây là sở thích?
Tề Hạo bỗng cười nham hiểm lấy tóc chọc chọc má cô.
Ngứa a.
Cô lấy tay phủi đi nhúm tóc chép miệng vùi ngủ tiếp.
Như thế vẫn không tỉnh?
Tề Hạo lại tiếp trêu đùa cô không tha cứ như chọc cô là điều vui thích không thay thế được.
Bức quá a. Ai rảnh mà chọc cô hoài thế?
- Con bà nó! Con ruồi thối, tránh chỗ khác cho bà ngủ.
Nhi An thều thào nói, tay lay lay gạt tay anh ra.
Vẫn không tỉnh? Thế mà còn gọi anh là ruồi to gan thật.
Mọi người há mồm vì lời nói của cô.
Cô trước nay trông mắt họ luôn rụt rè, ăn nói lắp bắp, lúc nào cũng né tránh giao tiếp nay lại nói những từ ngữ đó. Quá bất ngờ.
- Còn không mau dạy tôi sẽ dùng vũ lực đấy a.
Tề Hạo lạnh giọng nói.
Gì đây? Ở đây mà cũng nghe tiếng của oan gia. Hơ, chưa ngủ đã mơ. Xui xẻo lại trúng hắn. Không, phải mau mơ giấc mơ khác a.
Cô vẫn không tỉnh, anh lại kiên trì nói lại lần nữa. Lần này thì cô mơ mơ màng màng ngước mắt lên nhìn.
Ai đây? Rảnh rỗi quá đi phá giấc ngủ của người khác sao?
Nhi An cố gắng căng mắt lên nhìn rõ người trước mặt thì.... ngay lập tức cô trợn tròn mắt, miệng há hóc không nói được lời.
Sao... sao hắn ta ở đây?????
Tuấn Phong lười biếng dựa người vào cửa nhàm chán ngáp một tiếng gọi Nhi An.
- Ưm... tha cho chị a. Đứa rm thân yêu, cho chị năm phút, năm phút nữa thôi.
Nhi An mơ màng trùm chăn kín người thều thào nói.
Cốp!!!
Tuấn Phong đi đến đá mạnh vào giường của Nhi An một cái rõ to, lớn tiếng nói.
- Bà còn không mau dậy hả?! Muốn năm phút? Với bà năm phút đủ sao? Có cả tiếng con heo mê ngủ như bà cũng chả vừa lòng. Có muốn cậu em thân yêu này gọi mẹ lên không hả?
Nhi An bật người ra khỏi chăn, tỉnh ngủ trừng mắt nhìn Tuấn Phong.
Hừ. Lại đem mẹ ra uy hiếp rồi a.
- Gì chứ dậy là được chứ gì. Lại lấy mẹ ra mà uy hiếp, đàn ông con trai gì mà cứ lấy mẹ ra đỡ đầu a.
- Không lấy mẹ ra hù dọa thì gìơ này chắc có một con heo mê ngủ đang bị mẹ trừng phạt rồi a.
Dựa người vào chiếc bàn Tuấn Phong thản nhiên nói.
- Gọi ai là heo thế hả? Là em mà nói chị vậy sao?
- Vậy chị yêu dấu nghĩ đi. Suốt ngày ăn với ngủ thế không giống heo là gì? Hay chị muốn cậu em yêu dấu này nói giống lợn?
- A....!!! Đâu ra đứa em nói xấu chị mình thế này hả? Chị đây nói cho biết ngoài ăn ngủ ra chị còn biết làm chút việc nhà a, còn biết xem manga, anime... như thế thể nào giống heo? Có thấy con heo nào biết coi truyện coi TV chưa? Còn thằng nhóc như mi suốt ngày là game, game và game có bao gìơ làm việc khác đâu. Thằng nhóc hư, hôm nay ta phải dạy cho mi một trận!
Dứt lời Nhi An nhảy ra khỏi giường tung một cước nhấm thẳng vào mặt Tuấn Phong.
Tuấn Phong nhanh nhẹn thân người xoay phải né ngay cú đá vừa hét.
- Có người chị bạo lực nào như bà không hả? Cứ tức giận là tung cước không nương tay. Tui mà không né là toi mạng a. Hừ, nói cho nghe, đây ngoài chơi game còn biết nấu mấy món đơn giản a, còn biết sửa điện a. Ai như lời bà nói. Rõ là vu khống. Tui không nhịn nữa... tiếp chiêu.
- Hừ nếu mi không chọc chị thì đâu cần ta ra tay! Tưởng đây sợ a? YA....!!!
Hai chị em Nhi An liên tục tung cước võ liên tiếp cho nhau, mặt người nào cũng bừng bừng nộ khí.
Thật tức quá mà nó là em mà lên giọng gọi chị mình là heo. Huhuhu... tôi khổ quá mà! Em nhà người ta thì gọi dạ bảo vâng, còn thằng em này nhẹ giọng thì bị cho là giả tạo, lớn tiếng thì nói là hung bạo. Làm sao là chiều nó? Đúng là ức chế mà.
Đâu ra người chị thế này a? Chị nhà người ta thì dịu dàng đáng yêu, thương em như báu vật. Còn chị mình thì hung hăng như bà chằn, lúc nào cũng đối nghịch. Thế thì bảo sao ôn hòa cho được. Bực quá a!
Cả phòng Nhi An vì trận đấu của cả hai mà rối tung cả lên.
- Hai đứa làm gì a? Mới sáng sớm đã muốn ta "ra tay" phải không?
Mẹ Trần đứng ngay cửa phòng, mắt lạnh nhìn hai người, xung quanh bà tỏa ra nồng đậm sát khí, giọng nói trầm ổn như kìm nén tức giận chậm rì rì phát ra.
Nhi An, Tuấn Phong:" tiêu rồi a!"
Hai người lập tức dừng ngay cuộc chiến, đổi sang khuôn mặt tươi cười, nắm tay vỗ vỗ vai nhau.
- Đâu có a. Tụi con chỉ là đang thử khả năng của nhau a. Lâu rồi tụi con không luyện tập karate cùng nhau nên nhớ... vậy nên vậy gìơ muốn ôn lại a.
Nhi An méo miệng khó khăn cười hề hề nói.
- Ha ha.. ha... phải, phải a. Lâu rồi không tập con sợ trình độ mình kém đi nên rủ chị tập chung a.
Tuấn phong gượng cười gật đầu phụ họa.
- Thật?
Mẹ Trần không nóng không lạnh hỏi lại.
- Thật... thật a. Tụi con thương nhau thế này làm sao có chuyện gây nhau được.
Hai chị em không hẹn đồng thanh nói. Nắm tay lắc lắc đưa qua đưa lại thể hiện tình chị em yêu thương nhau.
- Tốt nhất nên như vậy. Nếu không... các con tự biết hậu quả nhỉ?
- Vâ... vâng.
- Ừm. Vậy gìơ hai đứa chuẩn bị đi rồi xuống ăn sáng, ba tụi con đang đợi.
Mẹ Trần xoay người đi không quên để lại ánh mắt cảnh cáo cho hai chị em.
Thấy mẹ đã đi khỏi, Nhi An và Tuấn Phong thở phào.
Nguy hiểm quá.
Ngay lặp tức cả hai liếc nhau rồi hất tay ra ai trở về phòng nấy chuẩn bị.
__________
Ưm. Thật là mệt mỏi quá! Chẳng muốn đi học chút nào. Hôm nay lại không có môn toán lại là hai tiết ngữ văn, haiz... thật có lỗi với cô dạy ngữ văn quá! Hôm nay đành ngủ gục nữa rồi. Không hiểu sao môn nào mình học bài cũng vào nhưng duy chỉ môn ngữ văn là ngoại lệ. Chẳng lẽ học ngữ văn cũng cần duyên sao? Nếu vậy thì cái duyên với môn đó của mình chắc bị cắt bỏ lâu rồi a.
Đáng tiếc. Mình thật sự muốn học nhưng thiên không cho học thì đành chịu.
Bỏ đi. Gìơ ngủ là hay nhất. Sáng không tại thằng nhóc quỷ A Phong thì mình ngủ thêm 5 phút nữa rồi a.
Nhớ lại là thấy tức.
Nhi An nằm gục trên bàn nhắm mắt an tĩnh tìm chu công đánh cờ thì...
Rầm....!!
-Aaaaaaaa...!!
Quái gì a? Mới sáng sớm bộ có hotboy đến tìm sao mà bọn con gái hét như gặp quỷ vậy? Thật phiền. Định không cho ai ngủ sao?
Nhi An nhăn mặt lấy quyển sách ụp lên đầu cố xua đi tiếng ồn xung quanh.
Cộp cộp cộp!
Yên ắng.
May quá! Cuối cùng cũng biết nghĩ cho kẻ khác rồi a.
Tề Hạo đứng trước của lớp cô. Tụi con gái vừa thấy anh đã hét toáng lên thi nhau ùa lại chen chúc đứng cạnh anh.
Anh không hề quan tâm mọi người xung quanh, tâm trí chỉ tập trung tìm kiếm một nhân ảnh. Thấy được mục tiêu anh cười khẽ xuyên qua đám người bước lại phiá cô.
Thấy nụ cười lạnh lùng câu hồn của anh, cả đám con gái đồng thanh hét lên càng thêm chen chúc nhau.
Chưa hết bất ngờ, mọi người liền kinh ngạc khi thấy anh tiến lại phiá chỗ của Nhi An.
Tề Hạo thiếu gia lại đi quan tâm một con nhóc quê mùa bị cả trường kỳ thị?
Không thể nào!
Tề Hạo bước đến ngồi trước mặt nhìn cô đang say ngủ mà thích thú.
Cô nhóc này ngoại trừ ngủ còn làm gì nữa không? Chẳng lẽ ở nhà ngủ không đủ sao mà ngay cả đến trường cũng ngủ không ngừng nghỉ? Đây là sở thích?
Tề Hạo bỗng cười nham hiểm lấy tóc chọc chọc má cô.
Ngứa a.
Cô lấy tay phủi đi nhúm tóc chép miệng vùi ngủ tiếp.
Như thế vẫn không tỉnh?
Tề Hạo lại tiếp trêu đùa cô không tha cứ như chọc cô là điều vui thích không thay thế được.
Bức quá a. Ai rảnh mà chọc cô hoài thế?
- Con bà nó! Con ruồi thối, tránh chỗ khác cho bà ngủ.
Nhi An thều thào nói, tay lay lay gạt tay anh ra.
Vẫn không tỉnh? Thế mà còn gọi anh là ruồi to gan thật.
Mọi người há mồm vì lời nói của cô.
Cô trước nay trông mắt họ luôn rụt rè, ăn nói lắp bắp, lúc nào cũng né tránh giao tiếp nay lại nói những từ ngữ đó. Quá bất ngờ.
- Còn không mau dạy tôi sẽ dùng vũ lực đấy a.
Tề Hạo lạnh giọng nói.
Gì đây? Ở đây mà cũng nghe tiếng của oan gia. Hơ, chưa ngủ đã mơ. Xui xẻo lại trúng hắn. Không, phải mau mơ giấc mơ khác a.
Cô vẫn không tỉnh, anh lại kiên trì nói lại lần nữa. Lần này thì cô mơ mơ màng màng ngước mắt lên nhìn.
Ai đây? Rảnh rỗi quá đi phá giấc ngủ của người khác sao?
Nhi An cố gắng căng mắt lên nhìn rõ người trước mặt thì.... ngay lập tức cô trợn tròn mắt, miệng há hóc không nói được lời.
Sao... sao hắn ta ở đây?????
/72
|