Hoa Hương Lăng trấn định tâm thần xong, cô mới nhận ra mình đã vô tri giác bám sát gót Tiêu Thành tới đứng trước một gian phòng.
Tiêu Thành gõ cửa, gọi to:
- Hoa Tàng Diễm cô nương, mở cửa ra!
Nghe đúng giọng Hoa Tàng Diễm từ trong trả lời:
- Xn làm ơn bảo với mấy người của Thúy Trúc trang là tôi không theo họ về nhà đâu!
Vẻ mặt chịu thua, Tiêu Thành ngước nhìn Hoa Hương Lăng.
Hoa Hương Lăng cũng gõ vào cửa, nói:
- Diễm nhi, ta đã từng dạy con, bộ con quên hết cả rồi sao? Sao con giờ lại giở chứng bướng bỉnh ra vậy?
Giọng nhỏ rí, Hoa Tàng Diễm thưa:
- Tiểu cô cô, thì ra là cô cô đã đến kiếm con!
Hoa Hương Lăng gắt:
- Là ta! Trước hết, con mở cửa ra!
Cửa vẫn đóng im ỉm, bên trong phòng lặng như tờ.
Hoa Hương Lăng lại nạt:
- Diễm nhi, mấy câu vừa qua của ta, con đã không chịu để tai nghe sao?
Một lúc sau, có tiếng Hoa Tàng Diễm:
- Tiểu cô,... Từ giờ trở đi, con có phải sửa cách gọi đó thành má má không?
Hoa Hương Lăng bị bất ngờ, trong lòng có chút cảm giác êm dịu, cô đáp:
- Chẳng có gì gấp gáp, cái đó tạm thời khoan nói tới!
Hoa Tàng Diễm lại hỏi:
- Còn Cao Phong kia nữa?... Con rồi sẽ phải làm như thế nào đây?
Hoa Hương Lăng đắn đo, rồi đáp:
- Ý con muốn nói gì?
Hoa Tàng Diễm lại lặng thinh.
Hoa Hương Lăng bèn bảo nó:
- Ca Phong đích thực là bố đẻ ra con, vậy con nghĩ con phải xưng hô thế nào?
Hoa Tàng Diễm hỏi:
- Nhưng mà y đã giết chết ông nội?
Hoa Hương Lăng đáp:
- Cao Phong không liên quan gì đến cái chết của ông nội con. Cái đó, ta có thể đứng ra bảo đảm với con.
Hoa Tàng Diễm lại nói:
- Nhưng ... hãy còn chuyện khác rất khó cho con!
Hoa Hương Lăng hỏi:
- Còn chuyện gì khác nữa?
Hoa Tàng Diễm hỏi:
- Cha mẹ trước đây của con, con phải làm gì bây giờ?
Hoa Hương Lăng bất ngờ, cô nghĩ thầm "Thì ra chuyện đó làm nó khó xử, mình phải giải thích sao đây cho nó hiểu?" Rồi cô trả lời:
- Cha với mẹ ấy, chính là bác trai, bác gái của con, nhưng dù là cha hay là mẹ, gốc gác vẫn là người một nhà, chưa kể hai người đã nuôi nấng con khôn lớn, con có gọi họ là gì gì đi nữa, hai người cũng không nề hà đâu.
Một lúc lâu sau, tiếng Hoa Tàng Diễm vẫn còn chút ngại ngần, hỏi:
- Nếu quả thực con gọi Cao Phong bằng cha, liệu ông ta có đối xử con tốt hệt như người cha trước đây của con Không?
Hoa Hương Lăng đáp:
- Chắc chắn ông ta sẽ hết sức xử tốt ... sẽ tốt phi thường với con. Con biết không, ông đang bị thương nặng, vậy mà vẫn bất chấp vết thương, đã cỡi ngựa cả mấy trăm dặm, chạy một mạch từ Lạc Dương lên núi Võ Đang để đón con. Lại nữa, Thôi đạo trưởng của Võ Đang bắt đem con về đây, vốn muốn đem con làm vật trao đổi lấy một món hết sức hệ trọng của ông ta! Món đó, trước giờ ông ta đã giữ thiệt chắc, quyết sống chết không giao cho kẻ khác. Nhưng vì cứu con, lúc đi đường, ông ấy đã nói với ta, ông đành làm trái lời sư phụ ông mà đem nó đánh đổi chuộc con về ...
Cửa phòng bỗng mở toang, Hoa Tàng Diễm nhảy a vào lòng Hoa Hương Lăng, mở miệng khóc ầm ĩ.
Để nó tấm tức một hồi, rồi Hoa Hương Lăng nhè nhẹ vỗ vỗ vào lưng Hoa Tàng Diễm đang ôm chầm lấy mình, dỗ dành nó:
- Diễm nhi, con hãy nín ngay đi, cha con chính là đang đợi con trong điện, phía trước.
Hoa Tàng Diễm mắt lệ nhạt nhoà, ngước nhìn Hoa Hương Lăng:
- Cha con ...?
Hoa Hương Lăng gật gật đầu, đáp:
- Đúng thế, là cha Cao Phong của con.
Đúng lúc ấy, nghe ầm vang ba thanh âm đinh tai, tiếng vang vọng trên đồi núi nghe mãi một lúc lâu vẫn không dứt.
Tiêu Thành, Hoa Hương Lăng, Hoa Tàng Diễm đều bị giật mình.
Sắc mặt Tiêu Thành chuyển biến lớn, gã nghiêm giọng bảo:
- Lăng cô nương, đấy là tiếng báo động khẩn cấp phát từ cổng chính Võ Đang sơn tôi, xin mời hai người đi theo tôi ngay.
Rồi gã quày mình, chạy đi.
Thấy bộ dạng gã hết sức khẩn trương, Hoa Hương Lăng hiểu là chuyện này quan trọng không ít, cô bèn nắm tay con gái, trổ khinh công chạy sát theo đàng sau gã.
--- Xem tiếp chương 103 ---
Tiêu Thành gõ cửa, gọi to:
- Hoa Tàng Diễm cô nương, mở cửa ra!
Nghe đúng giọng Hoa Tàng Diễm từ trong trả lời:
- Xn làm ơn bảo với mấy người của Thúy Trúc trang là tôi không theo họ về nhà đâu!
Vẻ mặt chịu thua, Tiêu Thành ngước nhìn Hoa Hương Lăng.
Hoa Hương Lăng cũng gõ vào cửa, nói:
- Diễm nhi, ta đã từng dạy con, bộ con quên hết cả rồi sao? Sao con giờ lại giở chứng bướng bỉnh ra vậy?
Giọng nhỏ rí, Hoa Tàng Diễm thưa:
- Tiểu cô cô, thì ra là cô cô đã đến kiếm con!
Hoa Hương Lăng gắt:
- Là ta! Trước hết, con mở cửa ra!
Cửa vẫn đóng im ỉm, bên trong phòng lặng như tờ.
Hoa Hương Lăng lại nạt:
- Diễm nhi, mấy câu vừa qua của ta, con đã không chịu để tai nghe sao?
Một lúc sau, có tiếng Hoa Tàng Diễm:
- Tiểu cô,... Từ giờ trở đi, con có phải sửa cách gọi đó thành má má không?
Hoa Hương Lăng bị bất ngờ, trong lòng có chút cảm giác êm dịu, cô đáp:
- Chẳng có gì gấp gáp, cái đó tạm thời khoan nói tới!
Hoa Tàng Diễm lại hỏi:
- Còn Cao Phong kia nữa?... Con rồi sẽ phải làm như thế nào đây?
Hoa Hương Lăng đắn đo, rồi đáp:
- Ý con muốn nói gì?
Hoa Tàng Diễm lại lặng thinh.
Hoa Hương Lăng bèn bảo nó:
- Ca Phong đích thực là bố đẻ ra con, vậy con nghĩ con phải xưng hô thế nào?
Hoa Tàng Diễm hỏi:
- Nhưng mà y đã giết chết ông nội?
Hoa Hương Lăng đáp:
- Cao Phong không liên quan gì đến cái chết của ông nội con. Cái đó, ta có thể đứng ra bảo đảm với con.
Hoa Tàng Diễm lại nói:
- Nhưng ... hãy còn chuyện khác rất khó cho con!
Hoa Hương Lăng hỏi:
- Còn chuyện gì khác nữa?
Hoa Tàng Diễm hỏi:
- Cha mẹ trước đây của con, con phải làm gì bây giờ?
Hoa Hương Lăng bất ngờ, cô nghĩ thầm "Thì ra chuyện đó làm nó khó xử, mình phải giải thích sao đây cho nó hiểu?" Rồi cô trả lời:
- Cha với mẹ ấy, chính là bác trai, bác gái của con, nhưng dù là cha hay là mẹ, gốc gác vẫn là người một nhà, chưa kể hai người đã nuôi nấng con khôn lớn, con có gọi họ là gì gì đi nữa, hai người cũng không nề hà đâu.
Một lúc lâu sau, tiếng Hoa Tàng Diễm vẫn còn chút ngại ngần, hỏi:
- Nếu quả thực con gọi Cao Phong bằng cha, liệu ông ta có đối xử con tốt hệt như người cha trước đây của con Không?
Hoa Hương Lăng đáp:
- Chắc chắn ông ta sẽ hết sức xử tốt ... sẽ tốt phi thường với con. Con biết không, ông đang bị thương nặng, vậy mà vẫn bất chấp vết thương, đã cỡi ngựa cả mấy trăm dặm, chạy một mạch từ Lạc Dương lên núi Võ Đang để đón con. Lại nữa, Thôi đạo trưởng của Võ Đang bắt đem con về đây, vốn muốn đem con làm vật trao đổi lấy một món hết sức hệ trọng của ông ta! Món đó, trước giờ ông ta đã giữ thiệt chắc, quyết sống chết không giao cho kẻ khác. Nhưng vì cứu con, lúc đi đường, ông ấy đã nói với ta, ông đành làm trái lời sư phụ ông mà đem nó đánh đổi chuộc con về ...
Cửa phòng bỗng mở toang, Hoa Tàng Diễm nhảy a vào lòng Hoa Hương Lăng, mở miệng khóc ầm ĩ.
Để nó tấm tức một hồi, rồi Hoa Hương Lăng nhè nhẹ vỗ vỗ vào lưng Hoa Tàng Diễm đang ôm chầm lấy mình, dỗ dành nó:
- Diễm nhi, con hãy nín ngay đi, cha con chính là đang đợi con trong điện, phía trước.
Hoa Tàng Diễm mắt lệ nhạt nhoà, ngước nhìn Hoa Hương Lăng:
- Cha con ...?
Hoa Hương Lăng gật gật đầu, đáp:
- Đúng thế, là cha Cao Phong của con.
Đúng lúc ấy, nghe ầm vang ba thanh âm đinh tai, tiếng vang vọng trên đồi núi nghe mãi một lúc lâu vẫn không dứt.
Tiêu Thành, Hoa Hương Lăng, Hoa Tàng Diễm đều bị giật mình.
Sắc mặt Tiêu Thành chuyển biến lớn, gã nghiêm giọng bảo:
- Lăng cô nương, đấy là tiếng báo động khẩn cấp phát từ cổng chính Võ Đang sơn tôi, xin mời hai người đi theo tôi ngay.
Rồi gã quày mình, chạy đi.
Thấy bộ dạng gã hết sức khẩn trương, Hoa Hương Lăng hiểu là chuyện này quan trọng không ít, cô bèn nắm tay con gái, trổ khinh công chạy sát theo đàng sau gã.
--- Xem tiếp chương 103 ---
/150
|