Khi Phí Ngữ Thư đi khỏi rồi, Cao Phong cảm giác trước mắt mờ mịt, gã cố sức nâng tinh thần, muốn quay sang bắt chuyện với Hoa Hương Lăng, nhưng toàn thân vô lực, đầu nặng như đeo đá, chân bồng bềnh như chẳng chạm đất, bỗng gã thấy trời đất quay cuồng, rồi té nhào trên sàn nhà, ngất xỉu.
Trong cơn mơ màng, tựa ngủ mê, gã cảm giác nghe tiếng khóc sụt sùi của Hoa Hương Lăng, rồi mường tượng nghe giọng nói của Đường Trung Long:
- Độc của nhện Ngũ Sắc căn bản không giải trừ được, đến ngay cả Thần Độc môn, bọn họ cũng chịu thua. Trên đời này, nếu còn có ai giải được nó, thì chỉ có mỗi mình người đó thôi...!
Rồi cũng không biết trải qua bao lâu nữa, gã dần dà khôi phục tri thức, thấy toàn thân đau nhức, chân tay xụi lơ, miệng khô, lưỡi đắng, gã muốn mở miệng nói, cuống họng như có vật gì chặn nghẹn, không phát ra được tiếng nào.
Gã gắng sức mở mí mắt, thì thấy mình đang nằm bên trong một cỗ xe đang di chuyển, khoang xe trống vắng, người đang đánh xe đàng trước có hình dáng quen thuộc, chính thị Đường Trung Long.
Qua khỏi một quãng đường bằng phẳng, thùng xe bắt đầu bị dằn sóc nặng, làm Cao Phong bị cảm giác thật khó chịu, gã nghĩ bụng "Xe này đang đi đâu đây? Dường như đang leo dốc núi!"
Rồi đi thêm cũng không biết bao lâu nữa, cuối cùng ngựa và xe cũng dừng lại, thấy có người thò mình vào khoang xe, nâng gã lên, gã chầm chậm mở mắt, nhận ra ánh mắt quan hoài của Đường Trung Long đang dõi vào gã:
- Huynh cảm giác ra sao?
Cổ họng Cao Phong vừa khô vừa ngứa, gã đáp:
- Ta ...
Lời muốn nói trong miệng, gã không tìm được sức lực cho thoát ra thành tiếng.
Rất nhanh chóng, tay Đường Trung Long vừa mớm cho gã uống khá nhiều nước, vừa cho gã nuốt xuống một hoàn thuốc.
Khi chất thuốc ngấm vào phủ tạng, tuy Cao Phong vẫn còn đau nhức toàn thân, nhưng tay chân gã đã bắt đầu cảm giác được chút đỉnh khí lực.
Một lúc lâu sau, Đường Trung Long hỏi:
- Huynh bây giờ liệu đủ sức đứng lên không?
Cao Phong cố tự phấn khích tinh thần, đáp:
- Ta nhất định đủ sức ...
Đường Trung Long giúp gã xuống xe, quả nhiên Cao Phong đã có thể tự đứng vững, gã mới phát hiện mình đang ở bên trong một cốc núi.
Chỉ tay vào một lối mòn quanh co phia trước, Đường Trung Long bảo:
- Huynh bây giờ cứ men theo đường mòn đó mà đi cho đến khi gặp một dòng suối nhỏ chắn đường, thì sẽ thấy một gian nhà tranh. Sau đó, huynh cứ cầu xin chủ nhân gian nhà cứu chữa cho, đệ nghĩ người ấy đủ khả năng giải độc, nhưng ngàn vạn lần, huynh nhớ đừng nói là do đệ đưa huynh đến đây, nếu không, họ sẽ không chịu ra tay chữa độc cho huynh đâu!
Đầu óc Cao Phong mơ mơ màng màng, gã gật gật đầu đáp:
- Ta hiểu rồi...
Sau đó gã lần mò theo chỉ dẫn của Đường Trung Long đi men theo lối mòn. Quãng đường không dài lắm, nhưng Cao Phong có cảm giác nó vô tận, đi mãi không tới.
Cuối cùng, lúc gã hầu như cạn kiệt sạch sức lực, thì vừa hay thấy một dòng suối, khi đến ven bờ, đang dõi mắt tìm gian nhà tranh, chợt phát hiện một vị hồng y tiên tử đang từ nơi không xa lắm tiến ra nghênh đón gã.
Cao Phong định thần nhìn kỹ, thấy người đó không phải tiên tử, nhưng hiển nhiên còn xinh đẹp bằng mấy tiên nữ, còn nhu mì hơn nhiều.
Gã thấy cô này thân hình tha thướt, ngón tay thon thả, khoé mắt long lanh, thần thái bức nhân, nhưng khi trông thấy Cao Phong, cô có một thoáng ngượng ngập, rất nhanh chóng, đã lấy được bình tĩnh trở lại.
- Người đi vào Vô Nhân sơn cốc, có chuyện gì vậy?
Cô chủ động cất tiếng hỏi Cao Phong trước.
Đầu óc vẫn mù mờ, Cao Phong đáp:
- Tôi bị trúng độc, tìm đến đây cầu thầy thuốc ra tay cứu chữa, xin cho hỏi, cao nhân hiện có nhà không?
Nữ lang bị bất ngờ, cô chăm chú quan sát Cao Phong một lúc lâu, rồi với thần sắc hết sức nghiêm trọng lạ thường, cô hỏi:
- Ông cớ sao lại trúng phải thứ độc ấy, chắc hẳn ông mang một món hận thù to tát với Thần độc môn của xứ Quan Tây?
--- Xem tiếp chương 111 ---
Trong cơn mơ màng, tựa ngủ mê, gã cảm giác nghe tiếng khóc sụt sùi của Hoa Hương Lăng, rồi mường tượng nghe giọng nói của Đường Trung Long:
- Độc của nhện Ngũ Sắc căn bản không giải trừ được, đến ngay cả Thần Độc môn, bọn họ cũng chịu thua. Trên đời này, nếu còn có ai giải được nó, thì chỉ có mỗi mình người đó thôi...!
Rồi cũng không biết trải qua bao lâu nữa, gã dần dà khôi phục tri thức, thấy toàn thân đau nhức, chân tay xụi lơ, miệng khô, lưỡi đắng, gã muốn mở miệng nói, cuống họng như có vật gì chặn nghẹn, không phát ra được tiếng nào.
Gã gắng sức mở mí mắt, thì thấy mình đang nằm bên trong một cỗ xe đang di chuyển, khoang xe trống vắng, người đang đánh xe đàng trước có hình dáng quen thuộc, chính thị Đường Trung Long.
Qua khỏi một quãng đường bằng phẳng, thùng xe bắt đầu bị dằn sóc nặng, làm Cao Phong bị cảm giác thật khó chịu, gã nghĩ bụng "Xe này đang đi đâu đây? Dường như đang leo dốc núi!"
Rồi đi thêm cũng không biết bao lâu nữa, cuối cùng ngựa và xe cũng dừng lại, thấy có người thò mình vào khoang xe, nâng gã lên, gã chầm chậm mở mắt, nhận ra ánh mắt quan hoài của Đường Trung Long đang dõi vào gã:
- Huynh cảm giác ra sao?
Cổ họng Cao Phong vừa khô vừa ngứa, gã đáp:
- Ta ...
Lời muốn nói trong miệng, gã không tìm được sức lực cho thoát ra thành tiếng.
Rất nhanh chóng, tay Đường Trung Long vừa mớm cho gã uống khá nhiều nước, vừa cho gã nuốt xuống một hoàn thuốc.
Khi chất thuốc ngấm vào phủ tạng, tuy Cao Phong vẫn còn đau nhức toàn thân, nhưng tay chân gã đã bắt đầu cảm giác được chút đỉnh khí lực.
Một lúc lâu sau, Đường Trung Long hỏi:
- Huynh bây giờ liệu đủ sức đứng lên không?
Cao Phong cố tự phấn khích tinh thần, đáp:
- Ta nhất định đủ sức ...
Đường Trung Long giúp gã xuống xe, quả nhiên Cao Phong đã có thể tự đứng vững, gã mới phát hiện mình đang ở bên trong một cốc núi.
Chỉ tay vào một lối mòn quanh co phia trước, Đường Trung Long bảo:
- Huynh bây giờ cứ men theo đường mòn đó mà đi cho đến khi gặp một dòng suối nhỏ chắn đường, thì sẽ thấy một gian nhà tranh. Sau đó, huynh cứ cầu xin chủ nhân gian nhà cứu chữa cho, đệ nghĩ người ấy đủ khả năng giải độc, nhưng ngàn vạn lần, huynh nhớ đừng nói là do đệ đưa huynh đến đây, nếu không, họ sẽ không chịu ra tay chữa độc cho huynh đâu!
Đầu óc Cao Phong mơ mơ màng màng, gã gật gật đầu đáp:
- Ta hiểu rồi...
Sau đó gã lần mò theo chỉ dẫn của Đường Trung Long đi men theo lối mòn. Quãng đường không dài lắm, nhưng Cao Phong có cảm giác nó vô tận, đi mãi không tới.
Cuối cùng, lúc gã hầu như cạn kiệt sạch sức lực, thì vừa hay thấy một dòng suối, khi đến ven bờ, đang dõi mắt tìm gian nhà tranh, chợt phát hiện một vị hồng y tiên tử đang từ nơi không xa lắm tiến ra nghênh đón gã.
Cao Phong định thần nhìn kỹ, thấy người đó không phải tiên tử, nhưng hiển nhiên còn xinh đẹp bằng mấy tiên nữ, còn nhu mì hơn nhiều.
Gã thấy cô này thân hình tha thướt, ngón tay thon thả, khoé mắt long lanh, thần thái bức nhân, nhưng khi trông thấy Cao Phong, cô có một thoáng ngượng ngập, rất nhanh chóng, đã lấy được bình tĩnh trở lại.
- Người đi vào Vô Nhân sơn cốc, có chuyện gì vậy?
Cô chủ động cất tiếng hỏi Cao Phong trước.
Đầu óc vẫn mù mờ, Cao Phong đáp:
- Tôi bị trúng độc, tìm đến đây cầu thầy thuốc ra tay cứu chữa, xin cho hỏi, cao nhân hiện có nhà không?
Nữ lang bị bất ngờ, cô chăm chú quan sát Cao Phong một lúc lâu, rồi với thần sắc hết sức nghiêm trọng lạ thường, cô hỏi:
- Ông cớ sao lại trúng phải thứ độc ấy, chắc hẳn ông mang một món hận thù to tát với Thần độc môn của xứ Quan Tây?
--- Xem tiếp chương 111 ---
/150
|