=Mặt trời chiếu sáng chói lọi.
Tia nắng chiếu trên mặt gã, tạo cảm giác ấm áp, đánh thức niềm hy vọng.
Cao Phong mở mắt, độc thương trong người tuy hãy còn gây nhức nhối, nhưng nước suối chảy quanh gã làm gã đã có thể nhận biết sự vật rõ rệt hơn, khí lực trong người gã vẫn còn thấy đầy rẫy, ít ra cũng cho thấy liệu pháp của Đường Cầm quả nhiên hữu hiệu.
Gã chầm chậm đứng lên, vốc nước rửa ráy toàn thân, từ từ đi lên bờ mặc quần áo, rồi trở về gian nhà tranh.
Lúc ấy Đường Cầm ở bên trong nhà, cô đang đọc sách, khi thấy gã, cô đặt sách xuống, nhoẻn miệng cười, hỏi:
- Ông cảm giác trong người ra sao?
Cao Phong đáp:
- So với hôm qua thì thấy có khá hơn, nhưng ...
Đường Cầm hỏi:
- Nhưng ... gì vậy?
Cao Phong nhăn nhó:
- Tôi đói quá!
Đường Cầm trề môi, cô quay sang phía cái bàn, trên mặt bàn đặt một cái tô, có vẻ đang đựng một thứ nước sền sệt, còn đang bốc khói.
Khi Cao Phong thấy chất nước trong cái tô ấy, cổ họng gã không giấu nổi một tiếng ợ nhỏ.
Đường Cầm bảo:
- Ông hãy uống cạn thứ dung dịch trong tô này đi.
Có hơi ngần ngừ, Cao Phong hỏi lại:
- Chẳng phải cô đã từng giặn, tôi bất cứ lý do gì, có đói khát đến mấy, cũng không được ăn được uống gì hết kia sao?
Đường Cầm đáp:
- Nhưng, giờ tôi đổi ý rồi!
Cao Phong không hó hé gì thêm, gã đến bên bàn, nâng cái tô lên, đang định uống vào, bỗng dưng đặt đánh cộp một tiếng cái tô trở xuống, gã giương mắt nhìn vào Đường Cầm, vẻ mặt lộ nét quái dị, như thể chuyện uống cái thứ nước đó là khó tưởng nổi!
Đường Cầm vẻ như đang nhịn cười, hỏi gã:
- Sao ông không uống?
Cao Phong ứa chút nước mắt, thè lưỡi, đáp:
- Đây là nước quái quỷ gì vậy? Vừa đắng, vừa chua, lại vừa xót lưỡi!
Đường Cầm đáp:
- Đấy là thang Xà Đảm Phật Thủ Hòe Hoa (Mật rắn nấu Hoa Hoè và trái Phật thủ) , đầu tối hôm qua, tôi đã suy nghĩ phối chế ra, rồi sai Tiểu Phương vượt cả ngàn dặm đường đi Vân Nam tìm cho ra mật còn tươi cuả rắn Xà Xà, để sáng sớm hôm nay, đem sắc cho ông thang thuốc đó.
Cao Phong giật mình, gã trợn tròn mắt ngó cô:
- Cô nói, tối qua, Tiểu Phương đã đi tận Vân Nam kiếm thuốc, sáng sớm nay, đã trở về lại nhà rồi?
Đường Cầm cười cười:
- Ông không tin à?
Cao Phong đáp:
- Cô có giết, tôi cũng không tin!
Gã nghĩ thầm "Cô nhóc này đang muốn nói vung lên mọi chuyện đây, đi về ngàn dặm đường nhanh như vậy, ngựa chạy còn không xong, sao bằng hữu Tiểu Phương của cô lại có thể đi mau về sớm như vậy được?"
Đường Cầm cũng khômg giận, cô điềm đạm nói:
- Ông vốn đã không tin tôi rồi, hẳn ông nghĩ rằng, tôi đã sắc đại cho ông một thang thuốc thông thường nào đó, rồi đưa cho ông uống vậy sao?
Cao Phong nuốt ực nước miếng, cắn răng, đáp:
- Bất kể thuốc đó đắng đến đâu, cứ coi như ực một bát thuốc độc mà chết cho rảnh!
Gã nâng cao cái tô, uống một hơi cạn queo thang thuốc.
Chờ Cao Phong đặt cái tô trở lại mặt bàn xong, Đường Cầm hỏi gã:
- Bây giờ, ông còn đói không?
Mặt Cao Phong lộ thần sắc quái dị, một lúc lâu sau gã mới trả lời:
- Hiện giờ bụng tôi đầy một thứ nước đắng, có cảm giác chất chua đang thấm ra khắp mình mẩy, cho dù cô có đem sơn hào hải vị bầy đầy ra đây, tôi nhất định cũng không sao nuốt vô nổi!
Đường Cầm khẽ lắc đầu, tủm tỉm cười, rồi nói:
- Cho dù là vậy, tôi cũng không có gì cho ông ăn đâu, bây giờ, ông bắt đầu đi làm việc!
Cao Phong không ngờ tới, gã hỏi:
- Làm việc?
Đường Cầm hấp háy mắt nhìn gã,
- Dĩ nhiên là phải làm việc, ông tìm đến đây xin chữa bệnh, tôi cho ông ở, cho ông ăn, cho ông uống, tôi đã thu được của ông một xu teng nào đâu?
Cao Phong trợn mắt:
- Cho ăn, cho uống ... Tôi đã ăn quái gì đâu nào?
Đường Cầm đáp;
- Chính ra tôi cũng định cho ông ăn đấy, thế nhưng bệnh ông, đâu có được phép ăn với uống!
Cao Phong lại hỏi:
- Tôi đã ở chỗ nào nào?
Đường Cầm chừng như không sao nhịn được cười,
- Thì ở dưới suối đó, nếu không đựơc một thần y mỹ nữ như tôi chỉ bảo, ông thử nghĩ xem, trọn đời ông, có khi nào ông được dịp trầm mình suốt đêm dưới bùn, trong một dòng suối không?
Cao Phong gần muốn khóc, gã chần chừ một lúc, rồi hỏi:
- Cô muốn nói gì thì nói, tôi phải làm việc gì đây?
Đường Cầm đi ra ngoài nhà, cô nhìn nhìn về khoảnh vườn, rồi bảo:
- Ông có thấy mấy khóm củ cải ở mé bắc mảnh vườn kia không?
Cao Phong ngỏng cổ ra trông, quả nhiên, nơi góc phía bắc của khoảnh vườn xanh um, thấy mọc không ít khóm củ cải!
--- Xem tiếp chương 115 ---
Tia nắng chiếu trên mặt gã, tạo cảm giác ấm áp, đánh thức niềm hy vọng.
Cao Phong mở mắt, độc thương trong người tuy hãy còn gây nhức nhối, nhưng nước suối chảy quanh gã làm gã đã có thể nhận biết sự vật rõ rệt hơn, khí lực trong người gã vẫn còn thấy đầy rẫy, ít ra cũng cho thấy liệu pháp của Đường Cầm quả nhiên hữu hiệu.
Gã chầm chậm đứng lên, vốc nước rửa ráy toàn thân, từ từ đi lên bờ mặc quần áo, rồi trở về gian nhà tranh.
Lúc ấy Đường Cầm ở bên trong nhà, cô đang đọc sách, khi thấy gã, cô đặt sách xuống, nhoẻn miệng cười, hỏi:
- Ông cảm giác trong người ra sao?
Cao Phong đáp:
- So với hôm qua thì thấy có khá hơn, nhưng ...
Đường Cầm hỏi:
- Nhưng ... gì vậy?
Cao Phong nhăn nhó:
- Tôi đói quá!
Đường Cầm trề môi, cô quay sang phía cái bàn, trên mặt bàn đặt một cái tô, có vẻ đang đựng một thứ nước sền sệt, còn đang bốc khói.
Khi Cao Phong thấy chất nước trong cái tô ấy, cổ họng gã không giấu nổi một tiếng ợ nhỏ.
Đường Cầm bảo:
- Ông hãy uống cạn thứ dung dịch trong tô này đi.
Có hơi ngần ngừ, Cao Phong hỏi lại:
- Chẳng phải cô đã từng giặn, tôi bất cứ lý do gì, có đói khát đến mấy, cũng không được ăn được uống gì hết kia sao?
Đường Cầm đáp:
- Nhưng, giờ tôi đổi ý rồi!
Cao Phong không hó hé gì thêm, gã đến bên bàn, nâng cái tô lên, đang định uống vào, bỗng dưng đặt đánh cộp một tiếng cái tô trở xuống, gã giương mắt nhìn vào Đường Cầm, vẻ mặt lộ nét quái dị, như thể chuyện uống cái thứ nước đó là khó tưởng nổi!
Đường Cầm vẻ như đang nhịn cười, hỏi gã:
- Sao ông không uống?
Cao Phong ứa chút nước mắt, thè lưỡi, đáp:
- Đây là nước quái quỷ gì vậy? Vừa đắng, vừa chua, lại vừa xót lưỡi!
Đường Cầm đáp:
- Đấy là thang Xà Đảm Phật Thủ Hòe Hoa (Mật rắn nấu Hoa Hoè và trái Phật thủ) , đầu tối hôm qua, tôi đã suy nghĩ phối chế ra, rồi sai Tiểu Phương vượt cả ngàn dặm đường đi Vân Nam tìm cho ra mật còn tươi cuả rắn Xà Xà, để sáng sớm hôm nay, đem sắc cho ông thang thuốc đó.
Cao Phong giật mình, gã trợn tròn mắt ngó cô:
- Cô nói, tối qua, Tiểu Phương đã đi tận Vân Nam kiếm thuốc, sáng sớm nay, đã trở về lại nhà rồi?
Đường Cầm cười cười:
- Ông không tin à?
Cao Phong đáp:
- Cô có giết, tôi cũng không tin!
Gã nghĩ thầm "Cô nhóc này đang muốn nói vung lên mọi chuyện đây, đi về ngàn dặm đường nhanh như vậy, ngựa chạy còn không xong, sao bằng hữu Tiểu Phương của cô lại có thể đi mau về sớm như vậy được?"
Đường Cầm cũng khômg giận, cô điềm đạm nói:
- Ông vốn đã không tin tôi rồi, hẳn ông nghĩ rằng, tôi đã sắc đại cho ông một thang thuốc thông thường nào đó, rồi đưa cho ông uống vậy sao?
Cao Phong nuốt ực nước miếng, cắn răng, đáp:
- Bất kể thuốc đó đắng đến đâu, cứ coi như ực một bát thuốc độc mà chết cho rảnh!
Gã nâng cao cái tô, uống một hơi cạn queo thang thuốc.
Chờ Cao Phong đặt cái tô trở lại mặt bàn xong, Đường Cầm hỏi gã:
- Bây giờ, ông còn đói không?
Mặt Cao Phong lộ thần sắc quái dị, một lúc lâu sau gã mới trả lời:
- Hiện giờ bụng tôi đầy một thứ nước đắng, có cảm giác chất chua đang thấm ra khắp mình mẩy, cho dù cô có đem sơn hào hải vị bầy đầy ra đây, tôi nhất định cũng không sao nuốt vô nổi!
Đường Cầm khẽ lắc đầu, tủm tỉm cười, rồi nói:
- Cho dù là vậy, tôi cũng không có gì cho ông ăn đâu, bây giờ, ông bắt đầu đi làm việc!
Cao Phong không ngờ tới, gã hỏi:
- Làm việc?
Đường Cầm hấp háy mắt nhìn gã,
- Dĩ nhiên là phải làm việc, ông tìm đến đây xin chữa bệnh, tôi cho ông ở, cho ông ăn, cho ông uống, tôi đã thu được của ông một xu teng nào đâu?
Cao Phong trợn mắt:
- Cho ăn, cho uống ... Tôi đã ăn quái gì đâu nào?
Đường Cầm đáp;
- Chính ra tôi cũng định cho ông ăn đấy, thế nhưng bệnh ông, đâu có được phép ăn với uống!
Cao Phong lại hỏi:
- Tôi đã ở chỗ nào nào?
Đường Cầm chừng như không sao nhịn được cười,
- Thì ở dưới suối đó, nếu không đựơc một thần y mỹ nữ như tôi chỉ bảo, ông thử nghĩ xem, trọn đời ông, có khi nào ông được dịp trầm mình suốt đêm dưới bùn, trong một dòng suối không?
Cao Phong gần muốn khóc, gã chần chừ một lúc, rồi hỏi:
- Cô muốn nói gì thì nói, tôi phải làm việc gì đây?
Đường Cầm đi ra ngoài nhà, cô nhìn nhìn về khoảnh vườn, rồi bảo:
- Ông có thấy mấy khóm củ cải ở mé bắc mảnh vườn kia không?
Cao Phong ngỏng cổ ra trông, quả nhiên, nơi góc phía bắc của khoảnh vườn xanh um, thấy mọc không ít khóm củ cải!
--- Xem tiếp chương 115 ---
/150
|