Mang kiếm trong người, tinh thần Cao Phong không những phấn chấn, nó lại càng khiến gã cảm giác sức lực hoàn toàn đầy ăm ắp như xưa.
Gã đứng ẩn trong một xó của xóm, âm thầm theo dõi mấy cỗ xe ngựa đang đồng lúc di chuyển xa dần, lòng gã nhẩm tính, chờ đoàn xe đi khuất hẳn, gã sẽ bám sát theo, giữ một cự ly tuyệt đối an toàn.
Ngựa và người thể nào cũng cần nghỉ ngơi, khi ấy, bọn họ phải ngủ, phải ăn, nhất định là sẽ lơi lỏng canh chừng, mình tìm cách lại gần, gã tin chắc sẽ có cơ hội mở rương ra xem.
Càng suy luận, gã càng thấy háo hức.
Thậm chí, gã còn tưởng tượng đến tình cảnh lúc gã mở mấy cái rương đang do tên thủ lãnh bạch y trách nhiệm canh giữ.
Đoàn xe đi về hướng đông, mỗi lúc một xa dần, sắp sửa lọt ra khỏi tầm nhìn.
Cao Phong biết đến lúc gã cũng phải lên đường bám theo, nhưng để tránh bị bạch y nhân nghi ngờ, tự gã vừa phải giữ cự ly, đồng thời vừa phải ẩn mình cho kín kẽ.
Còn may, ngón khinh công Thê Vân Túng Võ Đang được gã thao luyện đến mức không tệ, đem sử dụng vào việc vừa ẩn nấp vừa theo dõi này là dư sức.
Cứ bám theo như vậy, sau vài thời thần, đã đúng ngọ, lúc thể nào ngựa xe cũng phải dừng chân ăn uống, nghỉ ngơi.
Quả nhiên, đoàn xe ngừng di chuyển, ở canh chừng xe cũng có vài tên xa phu, đi tiểu tiện cũng dăm ba đứa, uống nước nôi cũng vài tên, ăn uống cũng chẳng thiếu, cả bọn cứ luân phiên mà sinh hoạt trong mấy vụ đó.
Có điều, khi nhìn đến bạch y nhân, Cao Phong thấy hắn như đóng đinh dính sát vào mấy cỗ xe, hắn chả ăn, chả uống, chả tiểu tiện, thấy còn khả thứ, đàng này, hắn chả chút ý định ngồi xuống chân nghỉ lấy một lúc.
Cao Phong cũng y như vậy, gã cũng ẩn nấp trong một khoảnh rừng một nơi không xa, gã chẳng thể cựa quậy chẳng thể lui ra sau, gã giận muốn trào máu họng "Mi chẳng phải con người ư? Ta phải lấy làm phục mi rồi, có khi mi là thứ tối đến cũng chẳng ngủ!"
Sau một lúc, mấy cỗ xe lại thấy rục rịch, lần lượt sắp hàng, rồi theo lệnh vẫy tay của thủ hạ tên bạch y nhân, đoàn xe lại tiếp tục hành trình.
Cứ như thế, sau chừng mỗi hai thời thần, bạch y nhân lại cho nghỉ ngơi, mà cứ mỗi lần dừng chân như vậy, bạch y nhân tuyệt đối không đi cách xa khỏi đoàn xe quá mười lăm bước.
Cao Phong nhẫn nại, cứ giữ y nguyên cự ly mà lẩn lút theo sau, khi màn đêm dần buông xuống, họ đến một tiểu trấn.
Mang tên Khách Trấn, khi gã nhìn bao quát, Cao Phong thấy bên trong, người đi lại thưa thớt, rõ ra một nơi ít bộ hành lui tới.
Khi đoàn người của bạch y nhân vào đến đầu trấn, đã có hai tên hoả kế quán trọ đứng chực sẵn, chúng chào đón khách với sự nồng nhiệt khác thường, ý hẳn để tranh giành mối bở, cả hai hầu như có thể quỳ ngay xuống đấy mà chào mời khách. Cuối cùng, bạch y nhân chọn quán trọ của tên hoả kế đã vồ vập như trẻ đón chờ mẹ về chợ.
Cao Phong nấn ná đến khi tối mịt hẳn mới đi vào trấn. Khi gã định đi vô quán ăn cơm thì mới phát giác ra vấn đề cố hữu, túi gã rỗng tuếch, không một xu ten.
Thế là gã quyết định phải làm xong trước một việc, ấy là làm sao cho gã giàu tiền lên hơn một chút.
Gã bèn thi triển khinh công, đi một vòng tiểu trấn, thám thính những căn hộ nào còn chong đèn, mà chẳng thấy một nhà nào gã có thể xuống tay cho được.
Lý do thật rất dễ hiểu, mặc dù hai nhà trong số ấy có vẻ giầu, nhưng theo đạo lý mà xét, vào ăn trộm của hai nhà ấy, thấy có điều không ổn.
Thế nhưng chuyện mà gã phải giải quyết sớm, là cái bao tử trống rỗng, trưa đã chẳng ăn gì, tối cũng không cơm nước, dạ dày đang réo sùng sục. Làm sao đây?
- Xong rồi! Mình đi vô chỗ hậu sảnh quán trọ nơi bạch y nhân đang trú!
Tìm ra ý ấy, Cao Phong mừng rơn, nếu đi vô đó, gã giải quyết một lúc hai việc: thứ nhất, ở đấy chắc chắn không thiếu thức ăn, gà béo, rượu ngon, cứ tìm kiếm là sẽ thấy. Thứ nhì, vừa giải quyết bao tử, vừa cùng lúc theo dõi động tĩnh đoàn xe của bạch y nhân, có khi được cơ hội ghé sát vào, mở rương ra xem.
--- Xem tiếp chương 126 ---
Gã đứng ẩn trong một xó của xóm, âm thầm theo dõi mấy cỗ xe ngựa đang đồng lúc di chuyển xa dần, lòng gã nhẩm tính, chờ đoàn xe đi khuất hẳn, gã sẽ bám sát theo, giữ một cự ly tuyệt đối an toàn.
Ngựa và người thể nào cũng cần nghỉ ngơi, khi ấy, bọn họ phải ngủ, phải ăn, nhất định là sẽ lơi lỏng canh chừng, mình tìm cách lại gần, gã tin chắc sẽ có cơ hội mở rương ra xem.
Càng suy luận, gã càng thấy háo hức.
Thậm chí, gã còn tưởng tượng đến tình cảnh lúc gã mở mấy cái rương đang do tên thủ lãnh bạch y trách nhiệm canh giữ.
Đoàn xe đi về hướng đông, mỗi lúc một xa dần, sắp sửa lọt ra khỏi tầm nhìn.
Cao Phong biết đến lúc gã cũng phải lên đường bám theo, nhưng để tránh bị bạch y nhân nghi ngờ, tự gã vừa phải giữ cự ly, đồng thời vừa phải ẩn mình cho kín kẽ.
Còn may, ngón khinh công Thê Vân Túng Võ Đang được gã thao luyện đến mức không tệ, đem sử dụng vào việc vừa ẩn nấp vừa theo dõi này là dư sức.
Cứ bám theo như vậy, sau vài thời thần, đã đúng ngọ, lúc thể nào ngựa xe cũng phải dừng chân ăn uống, nghỉ ngơi.
Quả nhiên, đoàn xe ngừng di chuyển, ở canh chừng xe cũng có vài tên xa phu, đi tiểu tiện cũng dăm ba đứa, uống nước nôi cũng vài tên, ăn uống cũng chẳng thiếu, cả bọn cứ luân phiên mà sinh hoạt trong mấy vụ đó.
Có điều, khi nhìn đến bạch y nhân, Cao Phong thấy hắn như đóng đinh dính sát vào mấy cỗ xe, hắn chả ăn, chả uống, chả tiểu tiện, thấy còn khả thứ, đàng này, hắn chả chút ý định ngồi xuống chân nghỉ lấy một lúc.
Cao Phong cũng y như vậy, gã cũng ẩn nấp trong một khoảnh rừng một nơi không xa, gã chẳng thể cựa quậy chẳng thể lui ra sau, gã giận muốn trào máu họng "Mi chẳng phải con người ư? Ta phải lấy làm phục mi rồi, có khi mi là thứ tối đến cũng chẳng ngủ!"
Sau một lúc, mấy cỗ xe lại thấy rục rịch, lần lượt sắp hàng, rồi theo lệnh vẫy tay của thủ hạ tên bạch y nhân, đoàn xe lại tiếp tục hành trình.
Cứ như thế, sau chừng mỗi hai thời thần, bạch y nhân lại cho nghỉ ngơi, mà cứ mỗi lần dừng chân như vậy, bạch y nhân tuyệt đối không đi cách xa khỏi đoàn xe quá mười lăm bước.
Cao Phong nhẫn nại, cứ giữ y nguyên cự ly mà lẩn lút theo sau, khi màn đêm dần buông xuống, họ đến một tiểu trấn.
Mang tên Khách Trấn, khi gã nhìn bao quát, Cao Phong thấy bên trong, người đi lại thưa thớt, rõ ra một nơi ít bộ hành lui tới.
Khi đoàn người của bạch y nhân vào đến đầu trấn, đã có hai tên hoả kế quán trọ đứng chực sẵn, chúng chào đón khách với sự nồng nhiệt khác thường, ý hẳn để tranh giành mối bở, cả hai hầu như có thể quỳ ngay xuống đấy mà chào mời khách. Cuối cùng, bạch y nhân chọn quán trọ của tên hoả kế đã vồ vập như trẻ đón chờ mẹ về chợ.
Cao Phong nấn ná đến khi tối mịt hẳn mới đi vào trấn. Khi gã định đi vô quán ăn cơm thì mới phát giác ra vấn đề cố hữu, túi gã rỗng tuếch, không một xu ten.
Thế là gã quyết định phải làm xong trước một việc, ấy là làm sao cho gã giàu tiền lên hơn một chút.
Gã bèn thi triển khinh công, đi một vòng tiểu trấn, thám thính những căn hộ nào còn chong đèn, mà chẳng thấy một nhà nào gã có thể xuống tay cho được.
Lý do thật rất dễ hiểu, mặc dù hai nhà trong số ấy có vẻ giầu, nhưng theo đạo lý mà xét, vào ăn trộm của hai nhà ấy, thấy có điều không ổn.
Thế nhưng chuyện mà gã phải giải quyết sớm, là cái bao tử trống rỗng, trưa đã chẳng ăn gì, tối cũng không cơm nước, dạ dày đang réo sùng sục. Làm sao đây?
- Xong rồi! Mình đi vô chỗ hậu sảnh quán trọ nơi bạch y nhân đang trú!
Tìm ra ý ấy, Cao Phong mừng rơn, nếu đi vô đó, gã giải quyết một lúc hai việc: thứ nhất, ở đấy chắc chắn không thiếu thức ăn, gà béo, rượu ngon, cứ tìm kiếm là sẽ thấy. Thứ nhì, vừa giải quyết bao tử, vừa cùng lúc theo dõi động tĩnh đoàn xe của bạch y nhân, có khi được cơ hội ghé sát vào, mở rương ra xem.
--- Xem tiếp chương 126 ---
/150
|