Nhất lộ cân tung (Một mạch bám theo)
Xe ngựa mỗi lúc một đến gần, trong chớp mắt, đã tới ngang chỗ hai người ẩn nấp, tiếng chân bước, tiếng bánh xe lăn, tiếng người ồn ào nghe rõ mồn một.
Cao Phong, Lôi Vũ nín thở, họ có cảm tưởng cỏ nơi chỗ họ đang ẩn mình không đủ rậm, không đủ cao để che giấu thân mình họ, làm họ những muốn độn thổ toàn thể châu thân sâu xuống đất.
Cuối cùng, hình dạng bạch y nhân cùng đoàn xe ngựa cũng xa khuất dần, cho đến khi chúng biến mất tăm khỏi tầm nhìn, Lôi Vũ cùng Cao Phong mới đứng hẳn lên.
Cao Phong có hơi bứt rứt, gã trông sang Lôi Vũ, hỏi:
- Mình cứ phải giữ cự ly lớn đến thế ư?
Lôi Vũ khẽ cười, đáp:
- Để bảo đảm an toàn tuyệt đối, mình phải ở ngoài xa hẳn tầm mắt của Bạch Long sử giả.
Cao Phong vẫn hãy còn nghi ngại, hỏi thêm:
- Ông cho rằng ở ngoài tầm nhìn là sẽ tuyệt đối được an toàn?
Lôi Vũ gật đầu.
Cao Phong hỏi:
- Thế ông không sợ mất tung tích họ à?
Lôi Vũ đáp:
- Đừng lo! Ngươi nên biết cho rõ, là mình đang theo dõi Bạch Long sứ giả hay đoàn xe của hắn?
Cao Phong suy nghĩ một chút, rồi vụt cười:
- Có lý! Mình chính là theo dõi đoàn xe, và chuyện mình đích thực phải hết sức đề phòng, đúng là bị Bạch Long sử giả phát hiện.
Lôi Vũ nói:
- Trách nhiệm chủ yếu của Bạch Long sử giả là mấy cái rương chở trên mấy cỗ xe đó.
Cao Phong bảo:
- Thành ra, nếu mình cứ bám theo dấu bánh xe, sẽ không lo bị hắn phát giác, mà cũng không sợ mất dấu mục tiêu!
Lôi Vũ nói:
- Hãy còn một điểm này rất quan trọng ...
Cao Phong trợn mắt, hỏi:
- Điểm gì?
Lôi Vũ nói nho nhỏ:
- Nếu như có kẻ nào khác cũng đang theo dấu đoàn xe này, mình tuyệt đối tránh làm con bọ ngựa săn ve sầu, kẻ đó nhất quyết làm chim se sẻ!
Cao Phong thoáng rùng mình, đôi mắt gã rọi vào Lôi Vũ.
Lôi Vũ chỉ cười cười, nụ cười muôn thưở của lão hồ li!
Cao Phong thở ra, gã đột nhiên phát giác, mỗi lần gặp Lôi Vũ, gã đều học được từ lão một vài bất ngờ gì đó!
Hai người dõi theo vết bánh xe, cứ khi nào đoàn xe hiện ra trong mắt thì họ ẩn nấp, rồi điều chỉnh tốc độ, tiếp tục bám theo.
Cứ một mạch bám theo như vậy, sau hai ngày, họ phát hiện được vài quy luật: Thứ nhất, đoàn xe đi về hướng đông, thứ nhì, đoàn xe chỉ lựa di những lối nhỏ ít dấu chân người qua lại, Thứ ba, mỗi bận tạm nghỉ hay trú trọ ở đâu, bất đắc dĩ lắm, bạch y nhân mới chịu tách xa khỏi đoàn xe, y luôn giữ khoảng cách không ngoài ba mươi bộ.
Đến ngày thứ ba, Cao Phong thiệt hết kiên nhẫn, gã hỏi Lôi Vũ:
- Mình rốt cục còn phải bám theo bao lâu nữa đây? Đoàn này đi về đâu vậy?
Lôi Vũ nghĩ ngợi một chút, rồi đáp:
- Mình chỉ còn phải theo dõi nhiều lắm là một ngày nữa, là sẽ biết kết quả.
Cao Phong hỏi:
- Sao ông biết?
Lôi Vũ trả lời:
- Bởi vì, cứ đi hoài như vầy, phía trước sẽ hết lối!
Cao Phong chợt hiểu ra:
- Đúng rồi... Đi thêm về hướng đông, là gặp bờ biển!
Lôi Vũ nhíu mày suy nghĩ, rồi nói:
- Nếu như ta tính không lầm, sào huyệt của cái bọn đang gây khốn cho võ lâm là bọn Bạch Long môn này nằm cách biển không xa.
Cao Phong hỏi:
- Nếu như mình bám theo đến tận bờ biển, mà tổng đàn của Bạch Long môn đích thực ở gần đấy, ông rồi sẽ làm gì?
Lôi Vũ đáp:
- Bước thứ nhất đương nhiên là tiến hành dò thám, xem bọn chúng nhân số bao nhiêu, mục đích đang nhắm tới là gì? Khi nắm được mấy điểm đó rồi, thì sẽ tính tới bước kế tiếp.
Cao Phong hốt nhiên liên tưởng đến việc Uy Vũ phiêu cục, gã hỏi tới:
- Nếu vậy, các món ngân lượng vụ Uy Vũ phiêu cục cũng nhất định có manh mối ở đấy?
Lôi Vũ suy nghĩ một chút, rồi nói:
- Cái án Uy Vũ phiêu cục này dính dáng tới nhiều chuyện quá, có rất nhiều sự tình vượt ra ngoài ý liệu của ngươi và của ta!
Cao Phong nói:
- Ông là biết ít nhiều bí mật bên trong, mà chẳng bảo cho tôi biết với, cứ bắt tôi suy đoán riết!
--- Xem tiếp chương 130 ---
Xe ngựa mỗi lúc một đến gần, trong chớp mắt, đã tới ngang chỗ hai người ẩn nấp, tiếng chân bước, tiếng bánh xe lăn, tiếng người ồn ào nghe rõ mồn một.
Cao Phong, Lôi Vũ nín thở, họ có cảm tưởng cỏ nơi chỗ họ đang ẩn mình không đủ rậm, không đủ cao để che giấu thân mình họ, làm họ những muốn độn thổ toàn thể châu thân sâu xuống đất.
Cuối cùng, hình dạng bạch y nhân cùng đoàn xe ngựa cũng xa khuất dần, cho đến khi chúng biến mất tăm khỏi tầm nhìn, Lôi Vũ cùng Cao Phong mới đứng hẳn lên.
Cao Phong có hơi bứt rứt, gã trông sang Lôi Vũ, hỏi:
- Mình cứ phải giữ cự ly lớn đến thế ư?
Lôi Vũ khẽ cười, đáp:
- Để bảo đảm an toàn tuyệt đối, mình phải ở ngoài xa hẳn tầm mắt của Bạch Long sử giả.
Cao Phong vẫn hãy còn nghi ngại, hỏi thêm:
- Ông cho rằng ở ngoài tầm nhìn là sẽ tuyệt đối được an toàn?
Lôi Vũ gật đầu.
Cao Phong hỏi:
- Thế ông không sợ mất tung tích họ à?
Lôi Vũ đáp:
- Đừng lo! Ngươi nên biết cho rõ, là mình đang theo dõi Bạch Long sứ giả hay đoàn xe của hắn?
Cao Phong suy nghĩ một chút, rồi vụt cười:
- Có lý! Mình chính là theo dõi đoàn xe, và chuyện mình đích thực phải hết sức đề phòng, đúng là bị Bạch Long sử giả phát hiện.
Lôi Vũ nói:
- Trách nhiệm chủ yếu của Bạch Long sử giả là mấy cái rương chở trên mấy cỗ xe đó.
Cao Phong bảo:
- Thành ra, nếu mình cứ bám theo dấu bánh xe, sẽ không lo bị hắn phát giác, mà cũng không sợ mất dấu mục tiêu!
Lôi Vũ nói:
- Hãy còn một điểm này rất quan trọng ...
Cao Phong trợn mắt, hỏi:
- Điểm gì?
Lôi Vũ nói nho nhỏ:
- Nếu như có kẻ nào khác cũng đang theo dấu đoàn xe này, mình tuyệt đối tránh làm con bọ ngựa săn ve sầu, kẻ đó nhất quyết làm chim se sẻ!
Cao Phong thoáng rùng mình, đôi mắt gã rọi vào Lôi Vũ.
Lôi Vũ chỉ cười cười, nụ cười muôn thưở của lão hồ li!
Cao Phong thở ra, gã đột nhiên phát giác, mỗi lần gặp Lôi Vũ, gã đều học được từ lão một vài bất ngờ gì đó!
Hai người dõi theo vết bánh xe, cứ khi nào đoàn xe hiện ra trong mắt thì họ ẩn nấp, rồi điều chỉnh tốc độ, tiếp tục bám theo.
Cứ một mạch bám theo như vậy, sau hai ngày, họ phát hiện được vài quy luật: Thứ nhất, đoàn xe đi về hướng đông, thứ nhì, đoàn xe chỉ lựa di những lối nhỏ ít dấu chân người qua lại, Thứ ba, mỗi bận tạm nghỉ hay trú trọ ở đâu, bất đắc dĩ lắm, bạch y nhân mới chịu tách xa khỏi đoàn xe, y luôn giữ khoảng cách không ngoài ba mươi bộ.
Đến ngày thứ ba, Cao Phong thiệt hết kiên nhẫn, gã hỏi Lôi Vũ:
- Mình rốt cục còn phải bám theo bao lâu nữa đây? Đoàn này đi về đâu vậy?
Lôi Vũ nghĩ ngợi một chút, rồi đáp:
- Mình chỉ còn phải theo dõi nhiều lắm là một ngày nữa, là sẽ biết kết quả.
Cao Phong hỏi:
- Sao ông biết?
Lôi Vũ trả lời:
- Bởi vì, cứ đi hoài như vầy, phía trước sẽ hết lối!
Cao Phong chợt hiểu ra:
- Đúng rồi... Đi thêm về hướng đông, là gặp bờ biển!
Lôi Vũ nhíu mày suy nghĩ, rồi nói:
- Nếu như ta tính không lầm, sào huyệt của cái bọn đang gây khốn cho võ lâm là bọn Bạch Long môn này nằm cách biển không xa.
Cao Phong hỏi:
- Nếu như mình bám theo đến tận bờ biển, mà tổng đàn của Bạch Long môn đích thực ở gần đấy, ông rồi sẽ làm gì?
Lôi Vũ đáp:
- Bước thứ nhất đương nhiên là tiến hành dò thám, xem bọn chúng nhân số bao nhiêu, mục đích đang nhắm tới là gì? Khi nắm được mấy điểm đó rồi, thì sẽ tính tới bước kế tiếp.
Cao Phong hốt nhiên liên tưởng đến việc Uy Vũ phiêu cục, gã hỏi tới:
- Nếu vậy, các món ngân lượng vụ Uy Vũ phiêu cục cũng nhất định có manh mối ở đấy?
Lôi Vũ suy nghĩ một chút, rồi nói:
- Cái án Uy Vũ phiêu cục này dính dáng tới nhiều chuyện quá, có rất nhiều sự tình vượt ra ngoài ý liệu của ngươi và của ta!
Cao Phong nói:
- Ông là biết ít nhiều bí mật bên trong, mà chẳng bảo cho tôi biết với, cứ bắt tôi suy đoán riết!
--- Xem tiếp chương 130 ---
/150
|