Một cảm giác xa vắng, đã lâu không gặp, chợt nổ bùng trong lòng Tôn Đại Hổ, rồi nó ồ ạt lan truyền đến tận mỗi ngõ ngách trong cơ thể gã.
Cảm giác của sự thất bại.
Đòn tấn công của đối thủ đánh đến, tạo trong gã cảm giác hệt một con cừu trên bàn mổ của đồ tể, gã không có lấy được một chút hơi sức phản kháng, mà chỉ thấy run rẩy vì sợ hãi.
Dĩ nhiên Bạch Long sứ giả không có ý giết gã, khi làn kiếm phong vừa tạt vào mặt gã, y đã lập tức chấm dứt thế công
Trong tư thế thu chiêu nhẹ nhàng phơi phới, Bạch Long sứ giả thoái bộ mười bước ra xa.
Mặt xám như chì, Tôn Đại Hổ đứng ngẩn ngơ ra đấy, một chập sau, gã bỗng vung tay, quát thét một tiếng, ném cây thiết xử trong tay ra khơi xa.
Cây đại thiết xử quả tình bay vút lên thật cao, tít xa, rồi nghe tõm một tiếng, nó khuấy lên một gợn sóng rồi chìm sâu xuống đáy biển.
Lôi Vũ thì thầm vào tai Cao Phong:
- Võ công của Tôn Đại Hổ, cũng có thể liệt vào hàng nhất lưu cao thủ, vậy mà trước mặt y, hắn đã không sao trì chí quá nổi hai mươi chiêu.
Cao Phong đáp:
- Kiếm pháp y dẫu ghê gớm thiệt, nhưng cũng bộc lộ một nhược điểm.
Mắt Lôi Vũ loe loé sáng, lão hỏi
- Nhà ngươi đã phát hiện thấy nhược điểm của y ở đâu?
Cao Phong bảo:
- Mỗi chiêu, mỗi thức của kiếm pháp y thẩy đều hết sức tinh diệu, thấy mỗi chiêu mỗi thức đều dữ dằn công phá, đặc biệt là màn tung mình lên không trung đánh xuống, thế công quá sức mãnh liệt.
Lôi Vũ ngưng thần, suy nghĩ, rồi nói:
- Ta hiểu rồi, các cách thức công phá như vậy ắt đòi hỏi phải vận dụng khá nhiều nội lực tầm cỡ lớn, nếu đấu đả một lúc lâu, sẽ hết sức bất lợi.
Cao Phong gật:
- Chính là vậy.
Lôi Vũ bàn:
- Thành thử, muốn đánh bại loại đối thủ như vậy, cách tốt nhất là "dĩ dật đãi lao", chỉ thủ mà không công, cầm cự cho qua nhiều lắm ngoài một trăm chiêu, rồi mới phản kích.
Cao Phong cười nhăn nhó:
- Dưới kiếm của y, người bình thường chịu thấu quá ba chiêu hai thức đã là khó rồi, muốn cầm cự cho qua trăm chiêu, đâu phải dễ!
Lôi Vũ hỏi:
- Với võ công cỡ ngươi, chắc hẳn không thành vấn đề?
Cao Phong lắc đầu, đáp:
- Khó đấy!
Khi Vân Phi Tường thấy Tôn Đại Hổ đã lạc bại rồi mà vẫn còn đứng ngẩn ngơ, chưa chịu trở về thuyền mình, lão la lớn:
- Lão tam, thắng bại đã rõ, hãy trở về đây ngay đi.
Tôn Đại Hổ giận dữ, hậm hực nện gót chân, rồi mặt mày tối sầm, gã phi thân trở về.
Vân Phi Tường nhìn hắn về đến nơi, cười nhẹ, hỏi:
- Lão tam, sao lại đen vất cái món đồ nghề kiếm ăn đó đi vậy?
Tôn Đại Hổ bực dọc:
- Tổ bà nó món đồ gì đâu, đấu chẳng thắng nổi, cũng chỉ vì nó! Không vứt quách đi, giữ lại làm gì?
Bang chúng bang Kim Kiếm nghe gã nói thế, ai nấy đều vì nghĩ tới thảm bại vừa mới đấy, chẳng dám cười, chỉ có một tên không dằn nổi, lỡ để lọt ra tiếng hích hích.
Tôn Đại Hổ giận run, gã quay về phía đám bang chúng, nạt:
- Con bà nó ... Có cái quái gì đáng tức cười, đứa nào còn cười nữa, tao sẽ ném theo nó luôn đó!
Vân Phi Tường không nói gì thêm, lão rảo bước ra nơi đầu thuyền, nói với sang bên Bạch Long sứ giả:
- Võ công tôn giá quả thực cao sâu khôn lường, giờ đây, mỗi bên đều một bàn thắng một bàn thua, vậy đấu trận thứ ba đi cho xong.
Bạch Long sứ giả đáp:
- Trận thứ ba này, cũng sẽ do tại hạ ra tay, ý quý phái ý là sao?
Vân Phi Tường cười nhạt, bảo:
- Đâu được! Theo ước định trước đây,mình đã giao ước rõ ràng rồi, hai bên sẽ cử ra ba người ba trận khác nhau, thứ tự đề cử cũng đã đồng ý, sao đến trận thứ ba này, tôn giá lại muốn dẹp bỏ mọi quy củ?
Bạch Long sứ giả biết có đôi co mấy cũng vô ích, y bèn thở dài, rời chỗ nơi đầu thuyền lui về mé sau.
Một hồi sau, người tham dự trận đấu được xác định, bang chủ Kim Kiếm bang Vân Phi Tường đích thân nhập cuộc, bên phe Bạch Long môn, người vào trận dĩ nhiên là Phí Ngữ Thư.
Nhìn Vân Phi Tường ôm trường kiếm phóng mình sang, Lôi Vũ quay sang hỏi Cao Phong:
- Võ công của Vân Phi Tường cùng Phí Ngữ Thư, nhà ngươi chắc đều đã có thấy qua rồi?.
Cao Phong đáp:
- Đều đã từng được chứng kiến.
Lôi Vũ hỏi tiếp:
- Song phương thật sự chênh lệch nhiều ít?
Cao Phong nói:
- Chênh nhau không nhiều lắm, có thể tính phần thắng của Vân Phi Tường cỡ sáu chục phần trăm.
Lôi Vũ cười:
- Nói vậy, trận tới đây thực sự là trận đấu chính thức!
Cao Phong gật gù đồng ý.
Cảm giác của sự thất bại.
Đòn tấn công của đối thủ đánh đến, tạo trong gã cảm giác hệt một con cừu trên bàn mổ của đồ tể, gã không có lấy được một chút hơi sức phản kháng, mà chỉ thấy run rẩy vì sợ hãi.
Dĩ nhiên Bạch Long sứ giả không có ý giết gã, khi làn kiếm phong vừa tạt vào mặt gã, y đã lập tức chấm dứt thế công
Trong tư thế thu chiêu nhẹ nhàng phơi phới, Bạch Long sứ giả thoái bộ mười bước ra xa.
Mặt xám như chì, Tôn Đại Hổ đứng ngẩn ngơ ra đấy, một chập sau, gã bỗng vung tay, quát thét một tiếng, ném cây thiết xử trong tay ra khơi xa.
Cây đại thiết xử quả tình bay vút lên thật cao, tít xa, rồi nghe tõm một tiếng, nó khuấy lên một gợn sóng rồi chìm sâu xuống đáy biển.
Lôi Vũ thì thầm vào tai Cao Phong:
- Võ công của Tôn Đại Hổ, cũng có thể liệt vào hàng nhất lưu cao thủ, vậy mà trước mặt y, hắn đã không sao trì chí quá nổi hai mươi chiêu.
Cao Phong đáp:
- Kiếm pháp y dẫu ghê gớm thiệt, nhưng cũng bộc lộ một nhược điểm.
Mắt Lôi Vũ loe loé sáng, lão hỏi
- Nhà ngươi đã phát hiện thấy nhược điểm của y ở đâu?
Cao Phong bảo:
- Mỗi chiêu, mỗi thức của kiếm pháp y thẩy đều hết sức tinh diệu, thấy mỗi chiêu mỗi thức đều dữ dằn công phá, đặc biệt là màn tung mình lên không trung đánh xuống, thế công quá sức mãnh liệt.
Lôi Vũ ngưng thần, suy nghĩ, rồi nói:
- Ta hiểu rồi, các cách thức công phá như vậy ắt đòi hỏi phải vận dụng khá nhiều nội lực tầm cỡ lớn, nếu đấu đả một lúc lâu, sẽ hết sức bất lợi.
Cao Phong gật:
- Chính là vậy.
Lôi Vũ bàn:
- Thành thử, muốn đánh bại loại đối thủ như vậy, cách tốt nhất là "dĩ dật đãi lao", chỉ thủ mà không công, cầm cự cho qua nhiều lắm ngoài một trăm chiêu, rồi mới phản kích.
Cao Phong cười nhăn nhó:
- Dưới kiếm của y, người bình thường chịu thấu quá ba chiêu hai thức đã là khó rồi, muốn cầm cự cho qua trăm chiêu, đâu phải dễ!
Lôi Vũ hỏi:
- Với võ công cỡ ngươi, chắc hẳn không thành vấn đề?
Cao Phong lắc đầu, đáp:
- Khó đấy!
Khi Vân Phi Tường thấy Tôn Đại Hổ đã lạc bại rồi mà vẫn còn đứng ngẩn ngơ, chưa chịu trở về thuyền mình, lão la lớn:
- Lão tam, thắng bại đã rõ, hãy trở về đây ngay đi.
Tôn Đại Hổ giận dữ, hậm hực nện gót chân, rồi mặt mày tối sầm, gã phi thân trở về.
Vân Phi Tường nhìn hắn về đến nơi, cười nhẹ, hỏi:
- Lão tam, sao lại đen vất cái món đồ nghề kiếm ăn đó đi vậy?
Tôn Đại Hổ bực dọc:
- Tổ bà nó món đồ gì đâu, đấu chẳng thắng nổi, cũng chỉ vì nó! Không vứt quách đi, giữ lại làm gì?
Bang chúng bang Kim Kiếm nghe gã nói thế, ai nấy đều vì nghĩ tới thảm bại vừa mới đấy, chẳng dám cười, chỉ có một tên không dằn nổi, lỡ để lọt ra tiếng hích hích.
Tôn Đại Hổ giận run, gã quay về phía đám bang chúng, nạt:
- Con bà nó ... Có cái quái gì đáng tức cười, đứa nào còn cười nữa, tao sẽ ném theo nó luôn đó!
Vân Phi Tường không nói gì thêm, lão rảo bước ra nơi đầu thuyền, nói với sang bên Bạch Long sứ giả:
- Võ công tôn giá quả thực cao sâu khôn lường, giờ đây, mỗi bên đều một bàn thắng một bàn thua, vậy đấu trận thứ ba đi cho xong.
Bạch Long sứ giả đáp:
- Trận thứ ba này, cũng sẽ do tại hạ ra tay, ý quý phái ý là sao?
Vân Phi Tường cười nhạt, bảo:
- Đâu được! Theo ước định trước đây,mình đã giao ước rõ ràng rồi, hai bên sẽ cử ra ba người ba trận khác nhau, thứ tự đề cử cũng đã đồng ý, sao đến trận thứ ba này, tôn giá lại muốn dẹp bỏ mọi quy củ?
Bạch Long sứ giả biết có đôi co mấy cũng vô ích, y bèn thở dài, rời chỗ nơi đầu thuyền lui về mé sau.
Một hồi sau, người tham dự trận đấu được xác định, bang chủ Kim Kiếm bang Vân Phi Tường đích thân nhập cuộc, bên phe Bạch Long môn, người vào trận dĩ nhiên là Phí Ngữ Thư.
Nhìn Vân Phi Tường ôm trường kiếm phóng mình sang, Lôi Vũ quay sang hỏi Cao Phong:
- Võ công của Vân Phi Tường cùng Phí Ngữ Thư, nhà ngươi chắc đều đã có thấy qua rồi?.
Cao Phong đáp:
- Đều đã từng được chứng kiến.
Lôi Vũ hỏi tiếp:
- Song phương thật sự chênh lệch nhiều ít?
Cao Phong nói:
- Chênh nhau không nhiều lắm, có thể tính phần thắng của Vân Phi Tường cỡ sáu chục phần trăm.
Lôi Vũ cười:
- Nói vậy, trận tới đây thực sự là trận đấu chính thức!
Cao Phong gật gù đồng ý.
/150
|