Cùng những phu phen còn lại, Cao Phong, Lôi Vũ nhanh chóng được một tên đánh xe chuyển thuỷ thủ chỉ huy, đưa họ đến vùng đất đang có công trình xây dựng ở phía đông đảo.
Cùng đám đông, hai người xuyên qua những vùng đất, ngoài phần phong cảnh đẹp đẽ, thấy đường xá kiến thiết không tệ, hết đoạn đầu chừng nửa dặm là ra một lối hẹp rải đá cuội, dẫn đến đại lộ rộng lớn lót đá tảng, hai bên đường đầy rẫy những lầu hồng gác tía, xen kẽ cùng những khoảnh vườn rộng thoáng, còn thấy cả những đình các, mái tháp cao nghệu, kiến tạo đâu đâu cũng không chút cẩu thả, rõ ràng đang phô trương nét giàu sang phú quý.
Trong lòng Cao Phong nhuốm chút hãi sợ "Vị Bạch Long môn chủ này rốt cuộc chả hiểu là thần thánh phương nào, đem tổng đàn đặt trên một hòn đảo xa khơi cũng còn được đi, mà còn phô trương biết bao giàu sang phú quý, có khi danh môn chính phái Trung Nguyên coi bộ không hơn được bao nhiêu. Xem ra, vị Bạch Long môn chủ này đã khổ tâm khổ trí không biết bao nhiêu để kinh doanh, kiếm tiền tạo dựng công trình, cơ ngơi này không mười thì cũng phải mất tám năm."
Nhưng Lôi Vũ tựa hồ không ngạc nhiên lắm về vẻ phú quý này, lão chỉ bình thản đảo mắt nhìn quanh quất.
Nhưng đến một chỗ mà lão thấy có vẻ thích hợp, mới bảo nhỏ Cao Phong:
- Ngươi từ chỗ này trở đi, phải chuyên chú ghi nhớ trong đầu đường đi lối lại trên đảo, các kiến trúc quanh đây, thậm chí ngay cả các tảng đá, bụi cây cũng phải chú ý nhập tâm.
Cao Phong hỏi:
- Để làm gì?
Lôi Vũ đáp:
- Vì nếu ghi nhớ cẩn thận, rủi bị bại lộ hành tung hay bị biến cố bất ngờ nào đấy, mỗi chi tiết đã ghi nhớ kỹ đó đều có khả năng giúp mình thoát chết!
Cao Phong cười tủm tỉm:
- Thực tình, ngoài danh hiệu khoái đao thần bộ thượng hạng, tôi thấy ông hãy còn thêm ngoại hiệu thượng thặng khác nữa!
Lôi Vũ hỏi:
- Ngoại hiệu gì?
Cao Phong đáp:
- Con cáo già!
Lôi Vũ cũng cười, bảo:
- Ngoại hiệu đó trước đây cũng đã có kẻ gán cho ta rồi!
Cao Phong lắc đầu, cười nhẹ, nghĩ thầm "Đi theo lão cáo già này, xem chừng lãnh chịuị nhiều nguy hiểm dữ, nhưng nhất định lão có tài chuyển nguy thành an, vì bất cứ ở đâu, bất cứ lúc nào, lão cũng đều tài tình liệu việc trước hết thảy mọi người, mọi chi tiết, mọi diễn tiến kế tiếp đều được lão sắp đặt đối phó hết sức thoả đáng. Lão thuộc loại người, thời khắc nào cũng suy nghĩ tính toán mà mình không biết khi nao thì lão mệt mỏi vì tính toán."
Cuối cùng thì đến khu công trường xây dựng.
Số đông đảo phu phen đang bận bịu công việc, khi thấy có thêm người mới đến góp sức, thảy đều vui mừng, đều cả tiếng hoan nghênh.
Bởi thân hình to lớn, Lôi Vũ sớm được sắp xếp vào tổ khuân vác đá tảng, còn Cao Phong bị đưa vào đám thợ mộc.
Cả hai nhờ căn bản võ công, chuyện vận động sức lực trong các công việc đó không quá khó khăn với họ.
Lao động nửa ngày, vào chiều tối, ăn cơm xong, Cao Phong, Lôi Vũ theo đám lao công về nghỉ ngơi tại khu phòng ốc ở cách xa chỗ đó.
Khuya đến, cả hai giả dạng muốn đi nhà xí,cùng kéo nhau ra ngoài.
Lôi Vũ nói:
- Ngày đầu tiên trở về bản doanh, thế nào Bạch Long sứ giả cũng phải đến gặp để báo cáo cùng Bạch Long môn chủ tình hình công tác, hai ta hãy tìm cơ hội giống lúc còn ở ven bờ biển mà đi thám thính tin tức cho thật tốt vào.
Cao Phong đáp:
- Từ hồi rời thuyền đến giờ đã quá nửa ngày trời, có khi y đã bẩm báo đâu đấy xong xuôi hết cả rồi!
Lôi Vũ suy nghĩ, rồi thở ra, lão bảo:
- Dù gì đi nữa, đã đến tận nơi này rồi, cũng chẳng còn sớm sủa gì đâu, khuya nay, mình hãy cứ đi loanh quanh xem sao, cũng là để do thám địa hình.
Cao Phong gật đầu:
- Cho dù không gặt hái được bao nhiêu, cũng không sao, cùng lắm, ngày mai mình sẽ tính cách khác.
Lập tức, cả hai thi triển khinh công, nương theo bóng trăng mà di chuyển về hướng tây.
Tuy địa hình trên đảo phức tạp, lắm hầm hố, gò nổng, nhưng nhờ thân mang võ công khác thường, cả hai không gặp bất cứ khó khăn nào.
Cuối cùng, một gian nhà còn đèn lửa nơi xa xa đã khiến Lôi Vũ chú ý, hai người bèn nương theo ânh đèn mà tìm cách đột nhập vào gần.
Cùng đám đông, hai người xuyên qua những vùng đất, ngoài phần phong cảnh đẹp đẽ, thấy đường xá kiến thiết không tệ, hết đoạn đầu chừng nửa dặm là ra một lối hẹp rải đá cuội, dẫn đến đại lộ rộng lớn lót đá tảng, hai bên đường đầy rẫy những lầu hồng gác tía, xen kẽ cùng những khoảnh vườn rộng thoáng, còn thấy cả những đình các, mái tháp cao nghệu, kiến tạo đâu đâu cũng không chút cẩu thả, rõ ràng đang phô trương nét giàu sang phú quý.
Trong lòng Cao Phong nhuốm chút hãi sợ "Vị Bạch Long môn chủ này rốt cuộc chả hiểu là thần thánh phương nào, đem tổng đàn đặt trên một hòn đảo xa khơi cũng còn được đi, mà còn phô trương biết bao giàu sang phú quý, có khi danh môn chính phái Trung Nguyên coi bộ không hơn được bao nhiêu. Xem ra, vị Bạch Long môn chủ này đã khổ tâm khổ trí không biết bao nhiêu để kinh doanh, kiếm tiền tạo dựng công trình, cơ ngơi này không mười thì cũng phải mất tám năm."
Nhưng Lôi Vũ tựa hồ không ngạc nhiên lắm về vẻ phú quý này, lão chỉ bình thản đảo mắt nhìn quanh quất.
Nhưng đến một chỗ mà lão thấy có vẻ thích hợp, mới bảo nhỏ Cao Phong:
- Ngươi từ chỗ này trở đi, phải chuyên chú ghi nhớ trong đầu đường đi lối lại trên đảo, các kiến trúc quanh đây, thậm chí ngay cả các tảng đá, bụi cây cũng phải chú ý nhập tâm.
Cao Phong hỏi:
- Để làm gì?
Lôi Vũ đáp:
- Vì nếu ghi nhớ cẩn thận, rủi bị bại lộ hành tung hay bị biến cố bất ngờ nào đấy, mỗi chi tiết đã ghi nhớ kỹ đó đều có khả năng giúp mình thoát chết!
Cao Phong cười tủm tỉm:
- Thực tình, ngoài danh hiệu khoái đao thần bộ thượng hạng, tôi thấy ông hãy còn thêm ngoại hiệu thượng thặng khác nữa!
Lôi Vũ hỏi:
- Ngoại hiệu gì?
Cao Phong đáp:
- Con cáo già!
Lôi Vũ cũng cười, bảo:
- Ngoại hiệu đó trước đây cũng đã có kẻ gán cho ta rồi!
Cao Phong lắc đầu, cười nhẹ, nghĩ thầm "Đi theo lão cáo già này, xem chừng lãnh chịuị nhiều nguy hiểm dữ, nhưng nhất định lão có tài chuyển nguy thành an, vì bất cứ ở đâu, bất cứ lúc nào, lão cũng đều tài tình liệu việc trước hết thảy mọi người, mọi chi tiết, mọi diễn tiến kế tiếp đều được lão sắp đặt đối phó hết sức thoả đáng. Lão thuộc loại người, thời khắc nào cũng suy nghĩ tính toán mà mình không biết khi nao thì lão mệt mỏi vì tính toán."
Cuối cùng thì đến khu công trường xây dựng.
Số đông đảo phu phen đang bận bịu công việc, khi thấy có thêm người mới đến góp sức, thảy đều vui mừng, đều cả tiếng hoan nghênh.
Bởi thân hình to lớn, Lôi Vũ sớm được sắp xếp vào tổ khuân vác đá tảng, còn Cao Phong bị đưa vào đám thợ mộc.
Cả hai nhờ căn bản võ công, chuyện vận động sức lực trong các công việc đó không quá khó khăn với họ.
Lao động nửa ngày, vào chiều tối, ăn cơm xong, Cao Phong, Lôi Vũ theo đám lao công về nghỉ ngơi tại khu phòng ốc ở cách xa chỗ đó.
Khuya đến, cả hai giả dạng muốn đi nhà xí,cùng kéo nhau ra ngoài.
Lôi Vũ nói:
- Ngày đầu tiên trở về bản doanh, thế nào Bạch Long sứ giả cũng phải đến gặp để báo cáo cùng Bạch Long môn chủ tình hình công tác, hai ta hãy tìm cơ hội giống lúc còn ở ven bờ biển mà đi thám thính tin tức cho thật tốt vào.
Cao Phong đáp:
- Từ hồi rời thuyền đến giờ đã quá nửa ngày trời, có khi y đã bẩm báo đâu đấy xong xuôi hết cả rồi!
Lôi Vũ suy nghĩ, rồi thở ra, lão bảo:
- Dù gì đi nữa, đã đến tận nơi này rồi, cũng chẳng còn sớm sủa gì đâu, khuya nay, mình hãy cứ đi loanh quanh xem sao, cũng là để do thám địa hình.
Cao Phong gật đầu:
- Cho dù không gặt hái được bao nhiêu, cũng không sao, cùng lắm, ngày mai mình sẽ tính cách khác.
Lập tức, cả hai thi triển khinh công, nương theo bóng trăng mà di chuyển về hướng tây.
Tuy địa hình trên đảo phức tạp, lắm hầm hố, gò nổng, nhưng nhờ thân mang võ công khác thường, cả hai không gặp bất cứ khó khăn nào.
Cuối cùng, một gian nhà còn đèn lửa nơi xa xa đã khiến Lôi Vũ chú ý, hai người bèn nương theo ânh đèn mà tìm cách đột nhập vào gần.
/150
|